Tỏ tình với cô bạn thuở nhỏ tôi yêu

Oneshot

2024-10-02

7

Người bạn thuở nhỏ của tôi, Akagi Miho là một cô gái kỳ lạ. 

Có lẽ vì khuôn mặt của cô ấy không biểu lộ cảm xúc nào nên tính cách của cô ấy hơi khó nắm bắt. Cô ấy luôn tìm lý do để trêu chọc tôi, vì vậy mọi người xung quanh cho rằng cô ấy là một người thích đùa giỡn. 

Ngay lúc này đây, tôi cảm thấy có ai đó đang vỗ vai mình. Tôi quay lại theo phản xạ và cảm thấy những ngón tay chạm vào má mình.

"Hehe. Cậu làm một vẻ mặt kỳ lạ quá đấy." 

Chính Miho đã chọc ngón tay vào má tôi. Biểu cảm của cô ấy có vẻ không thay đổi nhiều so với mọi khi, nhưng cô ấy không thể che giấu sự thật rằng cô ấy đang cố gắng nhịn cười.

"Cậu đã vào trung học rồi đấy, đừng cư xử như một đứa trẻ con nữa."

"Tớ bị Toshinari bắt quả tang mất rồi, tệ quá."

"Cậu nói như cậu là nạn nhân ấy?"

"Rốt cuộc thì, trong thế giới này, kẻ mạnh sẽ là người sống sót cuối cùng . Nếu Toshinari sắp bị sư tử ăn thịt, liệu cậu có định lấy cớ rằng mình là nạn nhân không?"

"Không phải nói thế là hơi quá đáng sao?!"

Nội dung của bình luận kia cũng chẳng hơn gì một trò đùa đâu, nhưng vì cô ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc quá, làm tôi chẳng thể cười nổi. Tôi chỉ cười gượng một cái để che giấu đi.

--Hoặc ít nhất là đó là cách hầu hết mọi người nghĩ, Mặc dù có một tính cách khá dịu dàng, cô ấy lại là một người bạn thuở nhỏ khó nắm bắt.

"Thật tiếc cho khuôn mặt đó của Miho."

"Cậu không hứng thú với nó sao?"

Thực tế, cô ấy có một khuôn mặt rất xinh đẹp. Vẻ đẹp của cô ấy có lẽ tạo ra ấn tượng rằng "không đời nào một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể nói những câu đùa ngớ ngẩn như này."

"... Tớ chỉ ước gì cậu cười nhiều hơn."

Chỉ cần mỉm cười, ấn tượng lạnh lùng của Miho chắc chắn sẽ biến mất. Nụ cười của cô ấy rất dễ thương. Nhưng cô ấy không thường xuyên thể hiện điều đó.

"Không, đợi đã. Nếu Miho bắt đầu cười nhiều lên, mấy thằng con trai sẽ không để cô ấy yên đâu. Hmm, thế thì rắc rối lắm..."

"Cậu đang lẩm bẩm cái gì thế?"

Miho nghiêng đầu với vẻ mặt không cảm xúc. Chết tiệt, cô ấy dễ thương quá đi.

"Không có gì đâu. À mà Miho này."

"Sao vậy?"

"Đừng có làm như thế với ai khác ngoài tớ."

Miho nghiêng đầu thêm chút nữa.

"Giống như chuyện vừa rồi á?"

"Ờ thì như vừa nãy cậu đưa tay chạm má tớ ấy, chỉ là..."

"Đừng chọc tớ," tôi muốn nói, nhưng không thể thốt nên lời.

"Tớ không muốn cậu chạm vào bất kì gã đàn ông nào khác." Mối quan hệ của chúng tôi không đặc biệt đến mức mà tôi có thể thể hiện sự chiếm hữu như vậy.

"Hmm."

Trước khi tôi nhận ra điều đó, Miho đã nhìn tôi bằng ánh mắt khi cô ấy đã tìm thấy thứ gì đó thú vị.

"Toshinari, mặt cậu đỏ chót kìa."

"À, nó đỏ thật."

Khi cậu ấy nói vậy, tôi nhận ra mặt mình đang dần nóng lên. Ngay lúc tôi nhận ra điều đó, mồ hôi bắt đầu túa ra không hiểu vì sao.

"Ồ? Tại sao mặt cậu lại đó thế nhỉ? Do trời nóng quá sao?"

Miho cố tình đặt tay lên trán tôi. Giọng của cô ấy có chút trêu chọc, khiến mặt tôi nóng bừng lên.

"Guuuuh~"

Bất cứ điều gì tôi nói bây giờ cũng chỉ bị đem ra làm chủ đề trêu chọc. Nghĩ đến việc đó là tôi lại run lên.

"Hmmm."

Miho khịt mũi đắc thắng vì một lý do nào đó. Vẻ mặt tự mãn của cô ấy thật khó chịu.

...Tôi cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng vì tôi thậm chí còn thấy khuôn mặt đáng ghét đó dễ thương.

Tôi, Takagi Toshinari và Akagi Miho là bạn thuở nhỏ.

Tuy nhiên, mặc dù là bạn thuở nhỏ với nhau, cán cân sức mạnh giữa bọn tôi lại không cân bằng.

Chính xác là vì tôi trở nên yếu đuối khi phải lòng ai đó nên tôi không phải là đối thủ của cô ấy. Cô ấy cứ tiếp tục trêu chọc tôi mà không biết điều này, khiến cô ấy trở thành một người bạn thuở nhỏ khá khó chịu.

※ ※ ※

Tôi cũng không định hài lòng với mối quan hệ bạn thuở nhỏ này mãi

"Tớ đang nghĩ đến chuyện tỏ tình với cô gái tớ thích." 

Đúng vậy, tôi phải tỏ tình để thay đổi mối quan hệ của chúng tôi. Nếu tôi không nói cho cô ấy biết cảm xúc của mình, tôi đối với cô ấy sẽ mãi mãi chỉ là một người bạn thuở nhỏ

"Tỏ tình...?" 

Nghe tôi tuyên bố như thế, Miho nghiêng đầu. 

Có một lý do khiến tôi nói về cô gái tôi thích trước mặt Miho. Tôi sẽ thử tìm hiểu cách để tỏ tình một cách hợp lí qua cô ấy. Đây là một kế hoạch mà tôi đã suy nghĩ rất kĩ càng.

"Đúng rồi, tớ sẽ tỏ tình với cô ấy. Vậy nên tớ muốn xin lời khuyên từ cậu. Cậu thử nghĩ xem cô ấy sẽ cảm thấy vui vẻ khi được tỏ tinh trong tình huống nào?" 

Tôi nghe nói rằng ngay cả khi ai đó nhận được một món quà bất ngờ, họ cũng sẽ cảm thấy không vui lắm nếu đó là thứ họ không muốn. Điều quan trọng không phải là sự bất ngờ. Mà là việc tặng thứ mà người đó muốn.

Trong trường hợp đó, thay vì chỉ gọi cô ấy ra và tỏ tình, tốt hơn là nên hỏi Miho xem cô ấy muốn tỏ tình trong tình huống nào.

"Một lời tỏ tình... Toshinari... sẽ tỏ tình..."

Miho lẩm bẩm điều gì đó trong khi trông như đang choáng váng. Cô ấy không nghe những gì tôi nói sao?

"Này Miho. Cậu có nghe không đấy?" 

Tôi hỏi, đưa mặt lại gần mặt cô ấy hơn. Vai Miho hơi giật nhẹ. ...Cô ấy không nghe thấy tôi à?

"Tớ đang nghe mà. Toshinari sẽ tỏ tình ư? Cậu nghiêm túc đấy à?"

"Tớ nghiêm túc đấy. Tôi thực sự muốn tình yêu này đơm hoa kết trái." 

Tôi trả lời một cách nghiêm túc. Sau hơn mười năm yêu đơn phương kể từ khi chúng tôi trở thành bạn thuở nhỏ, mong muốn tỏ tình của tôi đã chiến thắng nỗi sợ thất bại. Bất kể ai hỏi tôi, tôi cũng sẽ đều ngẩng cao đầu và nói rằng tôi nghiêm túc.

"Hả..."

Đó là một câu trả lời thờ ơ. Miho nhìn đi chỗ khác, tỏ ra không quan tâm đến điều này.

Chết tiệt, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc này rồi. khả năng là cậu ấy có thể không hứng thú với chủ đề này, nhưng khi thấy cậu ấy tỏ ra thờ ơ như vậy, tôi thấy thật nản chí. 

Nhưng tôi vẫn chưa biết được điều tôi muốn biết. Nếu tôi có thể tái hiện lại kịch bản tỏ tình mà Miho muốn, có lẽ tôi vẫn còn cơ hội.

"À, không. Hãy giúp tớ đoàng hoàng đi mà. Tớ muốn dùng nó làm tài liệu tham khảo cho công cuộc tỏ tình của mình."

"Tớ chả có gì để nói cả. Cậu không cần phải hỏi tớ."

"À, đó là vì... Miho là cô gái duy nhất tớ có thể hỏi những câu hỏi như thế này."

"Hmm..."

Giọng nói của Miho có chút không vui, mặc dù khó mà xác định được có đúng là vậy hay không. 

Hmm, tại sao cô ấy lại có tâm trạng tệ như vậy nhỉ? Có thể là vì điều đó không? Cô ấy đang thể hiện sự thất vọng của mình khi tôi là một học sinh trung học và cô gái duy nhất tôi có thể nói chuyện là bạn thuở nhỏ của mình? 

Chết tiệt, đáng ra tôi nên nghĩ ra một cái cớ tốt hơn. Tôi cảm thấy như mình giờ đây đang bị coi là một gã thảm hại thậm chí còn không thể nói chuyện tử tế với con gái. 

Trong khi tôi đang đau đầu vì hối hận, Miho khẽ lên tiếng.

"Hay là cậu thử nhảy lộn ngược đi?"

“?" 

Miho gật đầu nhẹ.

"Những chàng trai có thể lộn ngược trông rất ngầu. Vậy nên nếu cậu tỏ tình trong khi lộn ngược, những cô gái sẽ dễ bị rung động bởi cảm xúc đó và có lẽ sẽ đồng ý." 

Tôi hiểu rồi. Vậy ra ta chỉ cần thể hiện mặt nam tính của mình thôi!

"Nhưng tớ không thể lộn ngược được."

"Xin lỗi. Vừa nãy chỉ là đùa thôi --"

"Nhưng Miho đã tử tế yêu cầu tớ làm thế. Vậy nên tớ chắc chắn sẽ tập để lộn ngược được!"

"…. Cái gì cơ?" 

Nếu Miho thấy tôi lộn ngược, cô ấy sẽ không thể không coi tôi là một người đàn ông, không còn nhìn tôi như một người bạn thưở nhỏ nữa. 

Một tia hy vọng đã xuất hiện! Để phát triển mối quan hệ với Miho, tôi quyết định sẽ tập lộn ngược. 

◇ ◇ ◇

Takagi Toshinari là bạn thuở nhỏ của tôi. 

Tôi vụng về và gặp khó khăn khi biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, và tôi biết mình không phải là kiểu người mà mọi người đều thích. Nhưng ngay cả khi tôi muốn thay đổi điều đó ở bản thân, tôi cũng không thể làm được. 

Mặc dù vậy, Toshinari là người duy nhất không bao giờ tỏ ra không hài lòng và luôn ở bên cạnh tôi. Cậu ấy không bao giờ tỏ ra buồn chán và luôn nở nụ cười trên môi mỗi khi đi chơi với tôi. 

Khi tôi còn học tiểu học, tôi đã mắc một sai lầm và mọi người đều chỉ trích tôi. 

Vào thời điểm đó, Toshinari, với thái độ vui vẻ, nhưng nghiêm túc, và đã sửa chữa cho lỗi lầm của tôi. Nếu không có nỗ lực của cậu ấy, vẻ mặt có vẻ như là không biết xấu hổ của tôi có thể khiến cả lớp tức giận hơn nữa.

"Thích"

Tôi đơn giản hơn tôi nghĩ, tôi đã thích cậu ấy sau khi được cứu khỏi một tình huống khó khăn. 

Tuy nhiên, vì lúc đó tôi vẫn còn học tiểu học, nên tôi không thể hiểu được những cảm xúc đột nhiên nảy sinh trong tôi. 

Phải rất lâu sau đó tôi mới nhận ra điều này. 

Khi một chàng trai tỏ tình với tôi lần đầu tiên ở trường trung học, tôi đã từ chối cậu ấy mà không thực sự hiểu tại sao. Vào thời điểm mọi người đang ở độ tuổi vị thành niên và bắt đầu nghĩ về đối tượng khác giới, tôi cảm thấy ấm áp và thoải mái khi ở bên Toshinari.

"Chẳng lẽ cậu thích Takagi nên mới từ chối tớ sao, Akagi-san?" 

Đó là những gì người đã tỏ tình với tôi hỏi tôi. 

Sau khi suy nghĩ về điều đó, tôi nhận ra rằng chàng trai duy nhất tôi muốn ở bên là Toshinari. Ý nghĩ về việc Toshinari là người tỏ tình với tôi khiến một cảm giác ấm áp trong lồng ngực lan tỏa khắp cơ thể. 

Đến khi tôi học trung học, tôi đã hoàn toàn nhận thức được tình cảm của mình. Đến lúc đó, cảm xúc của tôi đã vượt quá tầm kiểm soát và tôi không biết phải làm gì với chúng nữa.

"Toshinari, có vẻ như anh không để ý đến cảm xúc của em..."

Toshinari là người duy nhất nhận ra sự thay đổi nhỏ nhất trong biểu cảm của tôi, nhưng ngay cả anh ấy cũng không để ý đến tình cảm của tôi dành cho anh ấy. 

Đúng vậy. Tôi nên tự nói ra điều đó. Tôi không thể cứ dựa dẫm vào người khác và mãi mãi thụ động được.

"Mình sẽ thú nhận tình cảm với anh ấy. Phải, mình quyết định rồi..."

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Toshinari lại có người anh ấy thích. 

Sao tôi lai dám nói anh ấy không để ý đến cảm xúc của tôi? Là tôi, là tôi đã không để ý đến cảm xúc của anh ấy...

Khi đột nhiên được nghe rằng anh ấy thích ai đó, đầu óc tôi đột nhiên trở nên trống rỗng. Người đó là ai vậy? Tại sao? Chuyện đó xảy ra từ khi nào? Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu tôi, nhưng em không thể hỏi anh ấy. Tôi sợ phải hỏi, nên tôi thể không nói gì cả.

Tôi đã cho anh ấy một số lời khuyên ngớ ngẩn để che giấu điều đó. Tôi đã nói điều gì đó vô nghĩa như, "Những chàng trai có thể lộn ngược trông rất ngầu." Nếu ai đó lộn ngược khi tỏ tình với tôi, tôi sẽ thấy khó chịu.

"Toshinari nghiêm túc rồi... phải không?" 

Mặc dù anh ấy không thể làm được, anh ấy nói rằng nếu điều đó vẫn giúp ích cho lời tỏ tình, anh ấy sẽ nghiêm túc xem xét lời khuyên nửa vời của tôi và tập lộn ngược. 

Nếu Toshinari nói anh ấy sẽ làm gì đó, anh ấy sẽ thực hiện đến cùng. Tôi đã theo dõi anh ấy từ rất lâu rồi, vì vậy tôi hiểu điều đó quá rõ. Tôi đáng lẽ phải biết, nhưng tôi vẫn nói như vậy...

Tôi nên nói với anh ấy rằng nó chỉ là lời nói dối ngay bây giờ. Mặc dù tôi biết điều đó, chỉ cần nghĩ đến việc Toshinari tỏ tình với một cô gái khác là ngực tôi thắt lại và tôi không thể cử động và nói gì được.

"Xin lỗi anh…"

Tôi chui vào chăn và cuộn tròn người lại. Tôi không chỉ không thể làm gì cho người tôi yêu, mà còn kìm hãm anh ấy lại. Tôi thật thảm hại và hèn nhát đến nỗi tôi bật khóc. 

◇ ◇ ◇

Một tuần sau đó, sau khi đã trải qua một thời gian luyện tập dài, tôi đã có thể lộn ngược. Hóa ra nếu ta thử thì sẽ thấy nó dễ hơn nhiều.

"Cuối cùng, đã đến lúc tỏ tình rồi." 

Nếu tôi có thể lộn ngược, Miho sẽ phải lòng tôi. Bản thân cô ấy đã nói rằng những chàng trai có thể lộn ngược rất ngầu. Tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ không thể coi tôi chỉ là một người bạn thuở nhỏ được nữa. 

Tất cả những gì còn lại là quyết định khi nào nên tỏ tình và gọi cho cô ấy ở đâu. Tôi thử mô phỏng lại các khả năng trong đầu mình.

"Này, Miho."

"Cái gì?"

"Hôm nay cậu có rảnh sau giờ học không?" 

Giả vờ tỏ ra bình thường, tôi hỏi Miho về kế hoạch của cô ấy.

"Hôm nay ư? Cậu muốn gì?" 

Miho đã cảm thấy hơi chán nản trong tuần qua. Cô ấy vẫn trông bình thường, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự chán chường trong giọng nói của cô ấy.

"Ừm..."

Có ổn không khi tỏ tình vào lúc cô ấy cảm thấy chán nản như này nhỉ? 

Không, thực ra, có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để tỏ tình. Cô ấy sẽ muốn được an ủi khi cô ấy cảm thấy chán. Và tôi là người duy nhất có thể an ủi cô ấy!

"Ừm, ừm... có một thứ tớ muốn cho cậu xem."

"Không phải ở đây sao?"

"Tất nhiên là không!" 

Tôi vô tình hét lên. Tôi đúng là một thằng ngu mà. Miho sẽ sợ hãi mất.

"Kể cả khi cậu nói như vậy, tớ cũng chẳng có hứng thú xem đâu." 

Nhìn kìa, giọng điệu của cậu ấy còn trầm hơn nữa. 

Tôi suy nghĩ một cách kĩ càng trong lòng. Mặc dù tôi đã luyện tập trong tâm trí, nhưng tôi vẫn không thể kiểm soát cảm xúc của mình tốt. Tôi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại để không mắc phải những sai lầm như hồi còn trẻ.

"Tớ xin lỗi, tớ không giận gì cậu đâu. Ờ thì, tớ không thể nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này nên tớ không thể giải thích rõ ràng được, nhưng... Tớ muốn ở riêng với cậu sau giờ học, được không?"

"......!" 

"Đồng ý đi mà!" Tôi nói với cảm xúc dâng trào, nhưng Miho lại quay mặt đi. 

Tại sao?! Tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng rồi đấy, tự hỏi liệu cô ấy có ghét tôi đến mức quay mặt đi không.

"Được thôi. Sau giờ học, được rồii..."

Miho đáp lại với giọng khá nhỏ, đồng ý với yêu cầu. 

Theo bản năng, tôi đấm mạnh vào ngực mình. Tôi quyết tâm phải khiến lời tỏ tình này thành công. 

Với quyết tâm đó trong lòng, thời điểm sau giờ học đã đến. 

Địa điểm là ở phía sau tòa nhà lớp học. Sau nhiều lần cân nhắc, tôi quyết định tốt nhất là không nên làm điều gì bất cứ điều gì quá bất thường. 

Đó là nơi tỏ tình phổ biến nhất trong trường. Chuyện này quá nổi tiếng đến nỗi tất cả học sinh trong trường đều biết... Mặc dù không rõ liệu Miho có hiểu biết thông thường này không. 

Núp sau bức tường của dãy nhà, tôi lén nhìn vào nơi gặp mặt. Miho đã đến và đang đợi tôi. 

Ugh... Ngay khi nhìn thấy Miho, tôi lập tức trở nên lo lắng. Tôi có thể cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức đau nhói. 

Sự căng thẳng khiến quyết tâm của tôi dao động. Nhưng quyết tâm của tôi đã tích luỹ trong nhiều năm. Nó sẽ không bị lung lay bởi một điều gì đó như thế này. 

Hơn nữa, Miho cũng không ghét tôi mà. Nhìn cách cô ấy đối xử với những chàng trai khác, tôi chắc chắn mình gần với cô ấy hơn bọn nó hàng chục bước...

Có rất nhiều chàng trai theo đuổi Miho, một trong những cô gái xinh đẹp nhất trường. Tôi chắc chắn không muốn để cô ấy bị lấy đi. Tôi không thể không cảm thấy mất kiên nhẫn, và tôi muốn Miho biết tình cảm của tôi càng sớm càng tốt.

Tôi nắm chặt tay. Tay tôi không còn run nữa.

"...Đi nào." 

Tôi bắt đầu bước về phía Miho đang đợi.

"Ừm"

Cô ấy đã nhìn thấy tôi. Xác nhận điều đó, tôi quay người lại.

"Uriah!" 

Tôi lộn ngược một cách duyên dáng, lần lượt từng cái một, và tiếp tục lộn ngược về phía Miho. 

Tôi thực hiện cú lộn ngược cuối cùng ngay trước mặt Miho. Sau đó, khi tôi quay lại, tôi tuyên bố:

"Anh yêu em, Miho. Hãy hẹn hò với anh nhé!" 

Tôi nói trực tiếp và rõ ràng, và to để không ai nghe nhầm.

"…………"

Nhưng Miho không phản ứng gì cả. Khuôn mặt vô cảm thường ngày của cô ấy đã đông cứng lại... hay là tôi thấy vậy. 

Cô ấy chỉ bối rối thôi, đúng không? Cô ấy không sốc đến mức không nói được, đúng không?

Đúng lúc tôi bắt đầu cảm thấy ngày càng choáng váng vì lo lắng, Miho nghiêng người lại và tiến đến gần tôi hơn.

"... Nghiêm túc đấy à?" 

Biểu cảm của cô ấy vẫn bình thản như mọi khi, nhưng áp lực thì thật kinh khủng. Nếu tôi nói dối hay đùa giỡn ở đây, tôi sẽ mất mạng. Đó là áp lực mà tôi cảm thấy. 

Vì vậy, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và trả lời một cách nghiêm túc.

"Anh, anh nghiêm túc đấy... nhưng..."

Tôi lắp bắp, nhưng xin đừng trách tôi. Tôi cảm thấy sợ vì áp lực quá lớn. Chúng tôi đã quen nhau nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Miho như thế này. 

Nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng tôi đã nói rõ ràng điều ấy. Cô ấy sẽ chấp nhận lời tỏ tình của tôi hay không? Tôi đợi phản ứng của Miho.

"... Chuyện gì vậy?" 

Miho cúi đầu và dường như lẩm bẩm điều gì đó. Tôi không nghe rõ nên tôi cúi xuống, nhưng cô ấy đột nhiên ngước mặt lên và túm lấy cổ áo tôi.

"Hử?! Cái gì cơ──"

Tôi không thể tiếp tục nói được nữa. 

Đó là vì Miho đã thụi một cú thật mạnh vào người tôi. Bụng tôi hoàn toàn sơ hở và không có khả năng chống lại sự việc bạo lực đột ngột này.

"Đồ ngốc. Toshinari là đồ ngốc. Một thằng ngốc thực sự. Một thằng ngốc ngốc ngốc." 

Khi tôi xoa bụng mình sau cú thụi đau điếng ấy, Miho buông ra những lời sỉ vả mà tôi không có từ vựng nào để diễn tả.

"Nhưng"

Mắt cô ấy hơi ngấn lệ khi cô ấy nói.

"Em thích cách Toshinari coi trọng những chuyện như thế này đấy."

"Sao cơ?" 

Ừm, vậy ý cô ấy là... đây là tình yêu song phương sao? 

Trước khi sự ngạc nhiên của tôi kịp chuyển thành niềm vui, tôi đã đột ngột nhận được một nụ hôn.

"Ưm...!?" 

Nụ hôn rất nồng nàn. Tôi chưa bao giờ biết người bạn thuở nhỏ của mình lại có một khía cạnh như vậy.

"Phù... thêm một lần nữa đi."

"V-vâng..."

Tôi trao đôi môi của mình cho cô ấy. Cái này không giống như tôi tưởng tượng lắm. Tôi đã tưởng tượng ra một cảnh tượng trong sáng hơn.

"Ừm…"

Tuy nhiên, sự việc bất ngờ này khiến tôi nghĩ, "Ồ, ổn thôi." Hơn thế nữa, việc chúng tôi có thể giao tiếp với nhau bằng mồm như này khiến tôi cảm thấy thỏa mãn đến mức như thể tôi đang ở trên thiên đường.

"Em xin lỗi, Toshinari. Em đã đấm vào bụng anh..."

Khi cô ấy quay mặt đi, Miho xin lỗi trong khi vuốt ve bụng tôi. 

Sẽ là nói dối nếu tôi bảo tôi không muốn hỏi tại sao cô ấy đấm tôi, nhưng tôi đoán là một người bạn trai tốt thì nên tha thứ cho những lỗi lầm tuổi trẻ của bạn gái. 

Đúng vậy, chúng tôi không còn chỉ là bạn thuở nhỏ nữa, mà từ khoảnh khắc này trở đi, chúng tôi đã trở thành người yêu.

"Không sao đâu. Anh không đau đâu."

"Nhưng--"

"Ừ, đừng lo nữa mà. Nhưng anh đoán là một nụ hôn nhẹ nhàng sẽ phù hợp với hoàn cảnh đó hơn là một cú thụi vào bụng." 

Khi tôi nói điều đó với giọng trêu trọc, mặt Miho đỏ bừng lên. 

Biểu cảm của cô ấy trở nên ngượng ngùng, rồi cô ấy nở một nụ cười dịu dàng. 

Với vẻ mặt quyến rũ đó, Miho nói thế này.

"Vậy, em có nên hôn một cách nhẹ nhàng không...?"

"Ngay và luôn em ơi"

Nụ hôn thứ ba của bọn tôi là thứ tôi có thể từ từ tận hưởng. 

Tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy trong nhiều năm chờ đợi. Tôi sẽ sớm nhận ra điều đó, nhưng ngay lúc này đây, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là đưa đống tình yêu ngập tràn của mình vào nụ hôn này.