Vol 1

Chương 2.7: Truy Tìm (6)

2025-10-20

1

Với giọng điệu thoải mái hơn, Komachi - san bắt đầu nói tiếp.

"Những lo lắng và bất an về việc liệu mình có ổn như hiện tại hay không chỉ xuất hiện ở những người có tham vọng. Sau khi lo nghĩ đủ nhiều, con đường mà mình nên đi chắc chắn sẽ trở nên rõ ràng."

"Đây chỉ là ý kiến chủ quan của cô thôi, nhưng..."

Đang nói, Satsuki - sensei chợt dừng lại, đây hẳn là cách truyền đạt riêng của Sensei. Không chờ Komachi - san đáp lại, Sensei lại tiếp lời.

"... Là giáo viên chủ nhiệm của em, cô thực sự đánh giá cao em. Có một học sinh như em trong lớp là một điều may mắn. Em có kỹ năng giao tiếp xuất sắc và có thể hòa hợp với bất kỳ ai, điều này khá hiếm ở Shumonzuka, nơi học sinh thường khá khó gần."

Bị bất ngờ bởi lời khen đột ngột, Komachi - san chỉ im lặng.

"Những người làm không khí vui vẻ là thành phần không thể thiếu trong bất kỳ tổ chức nào. Ngay cả trong một thế giới đặt nặng kết quả, mối quan hệ giữa con người với nhau vẫn là nền tảng. Khả năng trở thành cầu nối giữa mọi người và cùng nhau tạo ra một điều gì đó là vô cùng quý giá."

Đến khúc này thì tôi xen vào, "Em luôn nghĩ về điều cô nói, theo cô thì đó là chuyện tích cực, nhưng chẳng phải nó đồng nghĩa rằng trường học đang thất bại sao?"

Satsuki - sensei không thèm liếc nhìn tôi mà chỉ trả lời lạnh nhạt.

"Trường học không cần phải vận hành theo cách đó. Shumonzuka không phải là nơi để tạo ra những kỷ niệm tay trong tay cùng mọi người. Đây là một cơ sở để rèn luyện kỹ năng nhằm bảo tồn văn hóa phi vật thể."

"Ngay cả trong một môi trường như vậy, những nhân vật nền vẫn quan trọng sao?"

"Quan trọng chứ."

Satsuki - sensei khẳng định mạnh mẽ.

"Đó là lý do cô mong càng nhiều học sinh tốt nghiệp càng tốt."

Nói rồi, Satsuki - san quay sang Komachi - san và tiếp tục nói.

"Komachi Kimie, để cô nói cho em nghe một điều. Khi trưởng thành, các mối quan hệ giữa con người với nhau được ưu tiên tuyệt đối. Cho dù em là một nhà sáng tạo tài năng đến đâu, nếu em không có phương tiện để truyền tải tác phẩm của mình ra thế giới, em sẽ không thể sống bằng nó. Trừ một vài thiên tài hiếm hoi, kỹ năng giao tiếp luôn là một kỹ năng cần thiết. Không sao nếu em không thể tự mình sáng tạo ra điều gì đó. Nếu em kết nối người này với người kia và giúp tạo ra giá trị mới, thì em cũng đã góp phần vào thành quả cuối cùng rồi."

"A... a..."

Nhận được lời động viên chân thành, giọng của Komachi - san run rẩy.

"Cảm ơn cô... Satsuki - sensei..."

Một giọt nước mắt khẽ lăn ở khóe mắt Komachi - san (chắc chắn là tôi không nhìn nhầm đâu), cô ấy quay ánh mắt ngấn lệ về phía tôi và nói.

"Hanabishi - san... Tuy tớ rất khó nhận biết cảm xúc của cậu và Sensei vì cả hai đều là Hanabishi, nhưng cảm ơn cậu, Kanon - san. Cảm ơn cậu vì đã quan tâm đến tớ."

"Tớ chỉ dựa vào sức mạnh của người lớn thôi."

"Không, buổi gặp mặt thật sự rất hữu ích. Tớ đã rất khó khăn khi phải gánh tất cả một mình, tớ chỉ cần có ai đó lắng nghe thôi cũng đã là một sự an ủi. Tuy nhiên, cậu không chỉ lắng nghe tớ, cậu thậm chí còn sắp xếp buổi gặp với giáo viên vì tớ nữa..."

Tôi cảm thấy hơi ngượng khi nhớ lại những lần hiếm hoi trong đời được cảm ơn một cách trực tiếp như thế này. 

Nhờ Komachi - san, bầu không khí xung quanh dần trở nên nhẹ nhõm hơn.

"Nhưng em biết không," Satsuki - sensei lẩm bẩm. 

Có lẽ vì sự thoải mái đã lan tỏa, bầu không khí sôi động hơn.

"Hiếm khi nào Yokaze lại hành động vì người khác như vậy."

"Này!"

Tôi lườm Satsuki - sensei.

"Chuyện này chỉ là tình cờ thôi, Satsuki - sensei."

"Cô mừng vì điều đó. Cô muốn Yokaze tận hưởng đời sống học đường. Khi em bị ép buộc nhập học ở đây, cô đã tự hỏi mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng cô không ngờ em lại có thể kết bạn đấy."

Tôi tăng cường độ lườm và đáp trả, "Nhưng người ép em làm lớp trưởng là cô đúng không? Sensei? Dù lý do là gì, việc cố gắng hết sức để các bạn cùng lớp có những ngày tháng trọn vẹn là điều tự nhiên đối với em.”

"Và đó lựa chọn hoàn hảo đúng không? Em không bao giờ quên gương mặt, bản đồ, hướng dẫn hay bất cứ thứ gì mình từng nhìn qua. Em là một nhân vật hỗ trợ tuyệt vời."

"...Haiz ..."

Tôi đã quá mệt để tiếp tục lườm cô ấy. 

Cứ để mọi chuyện tùy ý vậy.

"Ồ? Sao thế? Có phải em xúc động trước hình tượng vĩ đại của cô không?"

Hoàn toàn buông xuôi, tôi lắng nghe khi Satsuki - sensei tự hào nói mà chẳng hề để ý đến cảm xúc của mình.

"Ừm... nhưng thực tế vẫn như mọi khi, thật khắc nghiệt."

Không chút khoan nhượng, Komachi - san lên tiếng, "Yokaze là ai vậy? Cô Satsuki - sensei cứ nhắc đến Yokaze mãi."

Nghe Komachi - san nói, bầu không khí lập tức chuyển qua căng thẳng. 

Một sự im lặng buốt giá bao trùm căn phòng.

Trong tình thế bế tắc, thứ duy nhất phá vỡ được sự yên ắng ấy là câu nói ngớ ngẩn của Satsuki - sensei.

"A..."

Tôi căng mặt quay sang vị giáo viên chủ nhiệm bối rối,  "Cô định chịu trách nhiệm thế nào đây, Satsuki - sensei?"

"Ừ thì..."

"Em để phần giải thích lại cho cô. Em không liên quan gì ở đây."

"À... haha... trò Kimie, em có thể cho cô một chút thời gian được không...?"

"Tớ vừa hỏi thứ không nên hỏi à?" 

Sau khi thở một hơi thật dài, tôi bỏ cánh cửa cách câm nặng nề và căn phòng tư vấn phía sau.

Khi tôi quay về phòng ký túc xá, tôi thấy Natsume - san đang chăm chú làm việc trong khi nhai mấy viên kẹo. 

Có lẽ cô ấy cần nạp đường để kích thích trí não.

Sau bữa tối, tôi quyết định đề cập đến chủ đề mà mình chưa thể nói ra vào ngày hôm qua.

"À này, Natsume - san, về buổi triển lãm hôm đó…"

"Cho tôi xem”,  Natsume - san nhanh chóng đứng dậy và ghé sát lại bên tôi. 

Tôi vội giải thích, "Dù cậu nói 'cho tôi xem' thì ở đó ghi rõ là 'cấm chụp ảnh,' hơn nữa, tớ cũng không rành dùng điện thoại thông minh."

"Hứ."

Cô ấy phồng má, ra vẻ không hài lòng. Dù sao, chuyện này cũng bất ngờ đối với tôi, nên tôi hy vọng cô ấy bỏ qua.

"Không phải phòng trưng bày nào cũng cấm chụp ảnh đúng không?", Natsume - san thở dài một hơi sâu, rồi nói tiếp."Vậy thì Yokaze hãy dùng lời mà miêu tả những gì mình thấy. Cậu làm được mà đúng không?"

"Dù cậu nói vậy..."

"Tôi không cần biết từng chi tiết đâu. Tôi chỉ muốn biết cách các tác phẩm của mình được trưng bày thế nào, có cách trình bày ra sao. Chỉ cần thông tin qua lời kể là đủ rồi."

"Nếu chỉ vậy thì..."

Tuy không diễn đạt quá trôi chảy, tôi kể lại khung cảnh mà trí nhớ mình đã khắc ghi. May mắn thay, tôi nhớ rõ từng bức tranh được trưng bày ở đâu, tên của chúng và cả các dòng chú thích đi kèm.

Sau một khoảng thời gian dài kể lại chi tiết, phản ứng của Natsume - san khiến tôi ngạc nhiên.

"Hành động thần thánh hóa tranh của tôi là một sai lầm."

Phản ứng của cô ấy vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi, nhưng đồng thời, nó cũng không quá bất ngờ. 

Thần thánh hóa. 

Những cụm từ như "họa sĩ triển vọng" và "châm biếm xã hội từ góc nhìn độc đáo" xuất hiện bên không gian triển lãm, nhưng liệu điều đó có phải là sự thần thánh hóa hay không? (tôi không rõ nữa) 

Tuy nhiên, có một điều hiển nhiên: các tác phẩm của cô ấy đã nhận được sự đối xử đặc biệt trong không gian phi thường ấy.

"Chẳng phải điều đó có nghĩa là nhiều người đang ủng hộ cậu sao?"

"Tôi thà được coi như rác rưởi còn hơn."

Natsume - san cau mày, không giấu nổi sự bất mãn.

"Tôi chỉ vẽ những gì tôi thấy. Tôi không suy nghĩ về nó. Tôi chỉ đơn giản là phản chiếu lại những gì hiện ra trước mắt. Đó không phải là điều thiêng liêng. Nếu những gì tôi thấy bị coi là đặc biệt và được thần thánh hóa, vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành một vị thần sao? Mà tôi thì quá bất toàn để trở thành một vị thần."

Tôi không hiểu hết những gì cô ấy nói, nhưng điều tôi nhận ra là buổi triển lãm không làm Natsume - san hài lòng. 

Có lẽ…

…Tôi không cần phải hiểu.

Natsume - san, người đủ khả năng đủ để chiếm lĩnh cả một căn phòng chỉ bằng cách "phản chiếu những gì cô ấy thấy", được gọi là thiên tài cũng vì lẽ đó.

Nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Komachi - san và Satsuki - sensei, tôi nghĩ đến tình cảnh của Komachi - san. 

Bị cuốn vào môi trường độc đáo của Học viện Nữ sinh Akamonzuka, Komachi - san bộc lộ sự lo lắng và bất mãn về vị trí hiện tại của mình. 

Cô ấy tự mô tả bản thân là "đang trì trệ."

Vậy còn Natsume - san thì sao?

Cô ấy đặt nghệ thuật lên trên cả bữa ăn và giấc ngủ, giành được những ngoại lệ đặc biệt nhờ tài năng áp đảo của mình, và sống một cuộc sống học đường méo mó. 

Đã hơn một tuần kể từ khi chúng tôi sống chung phòng, nhưng ngoài lúc ngủ, tôi chưa bao giờ thấy Natsume - san ngừng làm việc.

Cô ấy luôn đối mặt với nghệ thuật, không chùn bước, không ngừng chiến đấu, và được tôn thờ như một anh hùng bởi vô số người trên internet. Tôi thực sự choáng ngợp trước hình ảnh ‘Natsume’ một mình tiến lên phía trước.

Dù vậy, người này có bao giờ gặp phải ‘bức tường’ nào không?