Trước khi nhận ra, tôi đã đồng ý đi cùng cô ấy.
Tôi chỉ mới nói chuyện với Komachi - san một vài lần trong lớp, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi đối thoại trực tiếp.
Dẫu vậy, cô ấy vẫn duy trì khoảng cách thoải mái giữa hai bên và bằng một cách nào đó, cô ấy nắm trong tay nhịp điệu của cuộc trò chuyện.
Tôi không thể không khâm phục kỹ năng giao tiếp đáng nể của cô ấy.
Sau khi rời phòng triển lãm, chúng tôi đến một quán cà phê cách đó không xa và kiếm chỗ ngồi. Sau khi rời khỏi không gian nghệ thuật, một nơi tưởng chừng như đến từ một thế giới khác, tôi như bị vứt về thực tại.
Đồng thời, đôi chân tôi cũng cảm thấy đặc biệt nặng nề. Nghĩ lại, trừ lúc ngồi trên tàu thì tôi đã đi bộ không ngừng kể từ ký túc xá.
Sau khi gọi hai ly cà phê đá, tôi đưa mắt quan sát xung quanh.
Quán cà phê khá rộng với những chiếc quạt lớn quay đều trên trần nhà. Có lẽ khách khứa khá vắng vào thời điểm này trong ngày, thành ra, chỉ có lác đác vài nhóm phụ nữ tuổi trung niên trò chuyện tại các bàn. Giới trẻ thì tôi nhìn thấy một vài sinh viên đại học ngồi chăm chú nhìn laptop trên quầy.
“Đây là lần đầu tiên tớ đến một quán cà phê ở Tokyo. Nơi này đẹp ghê.”
Bình luận của tôi dường như không khiến Komachi - san mấy bận tâm, cô ấy thản nhiên đáp lại, “Cậu khen quá rồi, đây chỉ là một quán nhỏ chuỗi cửa hàng thôi mà.”
“Cửa hàng chuỗi thì không đẹp sao?”
“Không, không phải vậy. Mấy quán như thế này có ở khắp Tokyo. Chắc gần Học viện Nữ sinh Shumonzuka cũng có ba hoặc bốn cửa hàng như thế này.”
Tôi không biết điều đó. Tôi không có thói quen bước ra ngoài khi sống ở nhà Hanabishi, nên cũng không để ý xung quanh ký túc xá. Do đó, tôi hoàn toàn không rõ khu vực gần học viện có những gì.
Không lâu sau, thức uống được mang ra.
“Vậy thì, Hanabishi - san, về chuyện tớ muốn nhờ tư vấn...”
Tôi cần phải đáp lễ cô ấy vì những lời giải thích tận tâm ở phòng trưng bày. Nếu việc lắng nghe cô ấy có thể coi như một cách trả ơn, thì điều đó chẳng đáng là bao.
Sau khi làm dịu cơn khát bằng ly cà phê đá, Komachi - san bắt đầu nói tiếp, “Tớ không biết nên chọn tác phẩm nào cho Lễ hội Hogan. Tớ nghĩ là do mình thiếu ý tưởng và kỹ năng...”
Komachi - san nói liên tục như dòng nước chảy.
“Cậu biết mà, ở Shumonzuka có rất nhiều người tài năng. Những nhân tài đã theo đuổi ước mơ từ khi còn nhỏ, họ tạo ra những tác phẩm khiến ngay cả dân nghiệp dư cũng phải nhận ra sự thiếu sót của họ và cúi đầu khâm phục, hoặc những người thậm chí đã gặt hái được thành công trong lĩnh vực của mình.”
“Đúng vậy, đó là một nơi như thế”, tôi đáp cho có lệ.
“Tớ hiểu điều đó mà. So sánh bản thân với người khác là vô nghĩa. Nhưng... những người đó, họ luôn hấp thụ một điều gì đó và không ngừng tạo ra thứ gì đó. Họ cứ chạy mãi mà chẳng coi đó là gánh nặng. Sáng tạo với họ là một điều tự nhiên như hô hấp. Và đó là lý do... tớ cảm thấy mình hoàn toàn trì trệ, vì tớ phải tốn quá nhiều năng lượng để cố gắng sáng tạo ra thứ gì đó.”
“Trì trệ...?”, tôi bối rối hỏi lại.
“Tiếp tục tạo ra những thứ vô nghĩa chỉ là lãng phí thời gian.”
Komachi - san bổ sung, cách cô ấy nói gần như ‘phun ra’ những từ ấy.
“Khi tớ nói chuyện với bạn học, ai cũng nghĩ về tác phẩm của mình đầu tiên và tâng bốc nó hết lòng. Shumonzuka là một nơi như thế, nó nên vậy- một ngôi trường mà ai cũng tự hào về chính mình, và những học sinh cũng vì vậy mà nhập học.
Như muốn bày tỏ nỗi lòng, Komachi - san nói không ngừng, “Dĩ nhiên, tớ từ quê nhà đến tận Tokyo cũng để truy tìm môi trường đó. Nhưng... càng nghĩ như vậy, đầu óc và đôi tay của tớ càng không thể nhúc nhích. Tớ không biết phải làm gì nữa.”
Chờ cho khi cô ấy ngừng lại.
Tôi xác nhận lại ý định của cô ấy và hỏi, "Komachi - san, cậu chuyên về thiết kế thời trang đúng không?"
"Ừ, cậu biết rõ nhỉ."
"Tớ nhớ sở trường của tất cả mọi người trong Shumonzuka mà."
"Tất cả mọi người ư? Thật sao? Cậu kỳ lạ thật."
Tôi đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo với Komachi - san, tôi liệt kê tên các bạn cùng lớp theo thứ tự bảng chữ cái, cùng với chuyên ngành của từng người.
Sau đó, tôi chuyển sang lớp tiếp theo, rồi cả năm học trên chúng tôi, thậm chí bắt đầu kể thêm các chi tiết khác, cho đến khi cô ấy cuối cùng phải lên tiếng, "Thôi, thôi, sì tốp, cậu dừng lại đi!"
"Cậu nhớ hết những thứ đó sao?", Komachi - san một lần nữa hỏi tôi.
"Nói đúng hơn là chúng tự in sâu vào trí nhớ của tớ."
"Quao, Hanabishi - san, chắc hẳn cậu học giỏi môn Lịch sử Nhật Bản lắm nhỉ."
"Chuyện đó thì lạc đề tồi..."
Sau khi lấy lại cân bằng do suýt ngã khỏi ghế, tôi đáp, "Tớ không giỏi học hành. Do hoàn cảnh gia đình, tớ không thể đi học tiểu học hay trung học một cách trọn vẹn."
"Thật sao? Ngạc nhiên thật... Vậy còn Điều 24 trong nội quy Học viện Nữ sinh Shumonzuka thì sao?"
"Khi một học sinh bị đình chỉ học theo Điều 22 muốn quay lại trường, họ phải nêu rõ ý định trong tài liệu cần thiết, đính kèm các tài liệu liên quan, nộp đơn thông qua người bảo lãnh, và được hiệu trưởng chấp thuận."
"Hiệu trưởng của Học viện Nữ sinh Shumonzuka tên gì và lý lịch thế nào?"
"Shumonzuka Asuka, 44 tuổi. Bà gia nhập Đoàn Kịch Higanbana năm 4 tuổi, ra mắt diễn xuất khi còn là diễn viên nhí. Năm 15 tuổi, bà giành giải Nữ diễn viên chính Điện ảnh với vai diễn trong 'Bầu trời tĩnh lặng’, từ đó, bà vừa diễn xuất vừa hoạt động như một nghệ sĩ tài năng. Cuối cùng, bà rời ngành giải trí năm 35 tuổi để thành lập Học viện Nữ sinh Shumonzuka, nuôi dưỡng thế hệ nghệ sĩ, các tài năng mới, và giữ vai trò hiệu trưởng trong 9 năm qua."
"Trong khu vườn ký túc xá của Học viện Nữ sinh Shumonzuka có bao nhiêu băng ghế?"
"Năm chiếc trên bãi cỏ, hai chiếc trong nhà chòi."
Trong khi tôi trả lời dựa trên những hình ảnh tái hiện trong tâm trí, Komachi - san há hốc miệng nhìn tôi.
"Tớ có nói gì sai sao?"
"Không, chỉ là... khả năng của cậu không chỉ đơn thuần là nhớ tốt."
Phản ứng của cô ấy trông có vẻ bối rối.
"Xin lỗi, tớ vô tình làm ngắt cuộc trò chuyện."
Sau khi xin lỗi, chúng tôi quay lại vấn đề chính.
"Tại sao cậu lại quan tâm đến thiết kế thời trang, Komachi - san?"
"Xét về tính thực tế, tớ cho rằng đây là lĩnh vực phù hợp với mình. Chỉ có thế thôi."
"... Ý cậu là sao?", không nắm bắt được nội dung cô ấy muốn truyền tải, tôi hỏi lại.
Nghe vậy, Komachi - san đáp, "Tớ tin rằng sự vĩ đại của con người được xác định bởi 'họ có thể ảnh hưởng đến người khác bao nhiêu’."
Komachi - san bắt đầu giải thích chi tiết:
"Nhìn xem, tớ không có niềm đam mê đặc biệt nào với thời trang hay thiết kế, nhưng mọi người trong thời hiện đại đều mặc quần áo, đúng không? Vì vậy, tớ nghĩ nếu mình trở thành một nhà thiết kế, tớ sẽ ở vị trí có thể ảnh hưởng đến nhiều người. Đó là lý do tớ chọn thiết kế thời trang bằng cách làm ngược lại từ điều mình muốn đạt được."
"...Nghe cũng hợp lý mà, tớ không thấy vấn đề ở đâu cả."
"Nhưng nó là một vấn đề lớn."
Komachi - san thở dài trước khi nói tiếp.
"Như tớ đã nói trước đó, những người tài năng tự nhiên luôn sáng tạo. Trong số đó chắc chắn có những người yêu thích thiết kế, nghĩ về nó mọi lúc, ngay cả khi ăn hay ngủ. Shumonzuka là nơi như vậy. Và tớ... tớ chắc chắn không thể thắng được những người đó. Đối mặt với thực tế đó thật tuyệt vọng, nhưng điều tớ ghét là..."
Nói đến khúc này, giọng cô ấy trầm xuống như thể bị vắt kiệt sinh lực. Thật khó tưởng tượng rằng, giọng nói ảm đạm này thuộc về Komachi - san, người luôn hoạt bát trong lớp.

