Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết!

Chương 21 : You see the big girl

2025-10-04

1

Xe từ từ giảm tốc, trước mắt mở ra một thế giới hoàn toàn mới. Vì bậc thang quá cao nên tôi phải nắm lấy tay vịn bên cạnh, từng bước lạch bạch mà xuống. Sau khi rời khỏi xe buýt, tôi chỉnh lại chiếc mũ đang bị xô về phía sau, kéo vành mũ ra trước để che ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh cùng nắng vàng rực rỡ. Lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng thời tiết dễ chịu như vậy, hoặc cũng có thể là vì suốt thời gian qua tôi đã bận rộn với deadline và tìm việc nên đã không để tâm đến nó chăng?

Tôi gạt lọn tóc mái che trước mắt sang một bên, lấy điện thoại ra kiểm tra vị trí rồi tiến về phía Quảng trường Mingzu.

Đối diện trạm xe buýt chính là "Tháp Ngọc" nổi tiếng của thành phố Thâm Quyến, là tòa kiến trúc cao nhất thành phố. Theo số liệu chính thức, Tháp Ngọc cao tổng cộng 404 mét, dáng dấp có phần giống với Tháp Eiffel, nhưng toàn bộ thiết kế lại mang đậm phong cách cyberpunk. Ban đêm nó rực sáng ánh đèn; còn ban ngày, nó là một tòa tháp bạc sừng sững, hào nhoáng dưới ánh mặt trời.

Ngoài ra, bốn mặt chân tháp còn được lắp đặt những tấm màn LCD lớn nhất cả nước, thường xuyên phát các loại quảng cáo để bù cho chi phí bảo dưỡng.

Tòa tháp này được xây dựng cách đây hơn 80 năm, khi thành phố Thâm Quyến chỉ mới có ba quận. Nó đã từng trải qua hai lần trùng tu trước khi trở thành dáng vẻ hiện tại.

Người ta kể rằng ban đầu, công trình này do một vị đại gia có ý định làm việc thiện tài trợ. Nhưng chẳng rõ vì gì, có thể là vì bất đồng với tổ chức từ thiện, hay cũng có thể là do nhận ra được sự phức tạp của hiện thực xã hội nên ông ta đã đổi ý. Cuối cùng, ông đã chi hàng tỷ để mua mảnh đất ngay trung tâm Thâm Quyến và xây dựng nên tòa tháp này.

Với sự xuất hiện của Tháp Ngọc, "Quảng trường Mingzu" và "Đại lộ Mingzu" cũng dần được hình thành. Giá bất động sản quanh khu vực đó tăng vọt, biến nơi đây thành mảnh đất hot nhất thành phố Thâm Quyến.

Tôi từng ghé Quảng trường Mingzu một lần hồi còn học đại học, khi đang tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Ấn tượng khi ấy là nơi này vô cùng rộng lớn, đặc biệt là rất xa hoa, Tháp Ngọc thì cao vời vợi, khách du lịch ở khắp mọi nơi.

Những năm gần đây, cùng với sự bùng nổ của  mạng xã hội, không ít hot blogger và influencer đã đến Thâm Quyến để chụp hình với Tháp Ngọc. Điều này đã nhanh chóng thúc đẩy nền kinh tế địa phương. Thế nhưng, không biết là do trùng hợp hay do có sự sắp đặt nào đó, rất nhiều người trong số họ đã gặp phải những chuyện kỳ lạ sau khi trở về. Ví dụ như một influencer nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi từng livestream tại Tháp Ngọc, một thời gian sau người đó đã đăng lên mạng xã hội với bài viết rằng cậu ta cảm thấy có ai đó trong nhà của mình.

Người đó nghi ngờ bản thân bị ảo giác nên đã dừng phát sóng, và khóa tài khoản chỉ sau vài tháng.

Một trường hợp khác là một blogger đam mê mạo hiểm và hoạt động ngoài trời. Người này từng đến Tháp Ngọc để khám phá và chụp ảnh cùng các biển quảng cáo khổng lồ, khi đó anh ta cũng chẳng thấy điều gì bất thường, còn hết lời khen ngợi cảnh đẹp của Thâm Quyến và sự hùng vĩ của Tháp Ngọc. Thế nhưng chỉ vài ngày sau khi trở về, anh ta đã nói rằng bản thân nghe thấy "giọng nói từ thế giới khác", đồng thời thông báo sẽ không bao giờ tham gia các hoạt động mạo hiểm nữa.

Những sự kiện tương tự cũng xảy ra ở nhiều nơi trong thành phố Thâm Quyến, không rõ có phải là do dàn dựng hay thật sự tồn tại mấy điều kỳ bí đó hay không. Nhưng dù sao thì theo thời gian, trong mắt người dân cả nước, Thâm Quyến ngày càng mang vẻ huyền bí khó lường.

Chẳng bao lâu sau, trên mạng xuất hiện lời đồn rằng khi đến Thâm Quyến, nhất định phải mang theo một người bản địa đi cùng, nếu không sẽ gặp phải những chuyện kỳ quái, bởi các vị thần nơi đây chỉ "bảo hộ người dân trong thành", còn kẻ ngoài thì sẽ bị nguyền rủa nếu không có người địa phương dẫn đường.

Có lẽ là vì tồn tại cái gọi là "thiên lệch kẻ sống sót"[note81383] nên một số streamer, hot blogger sau khi nghe tin đồn này đã bắt đầu thuê người bản địa đi cùng mỗi khi đến Thâm Quyến. Nhờ vậy mà lời đồn "muốn đến Thâm Quyến thì phải có người bản địa đi cùng" đã nhanh chóng lan truyền.

"Streamer cần hướng dẫn viên thì liên hệ, giá rẻ chỉ 30 tệ 1 giờ!"

"Người đi cùng chuyên nghiệp ở Quảng trường Mingzu! 25 tệ 1 giờ!"

"Người Thâm Quyến chính gốc đây, giá siêu mềm chỉ 20 tệ!"

Bây giờ đang là dịp nghỉ lễ Lao động vàng nên quảng trường có khá đông người qua lại, ồn ào và náo nhiệt.

Nghe tiếng rao vặt của những người đứng quanh mình, tôi không khỏi thầm nghĩ: Rốt cuộc thì mấy lời đồn "bị nguyền rủa nếu không có người dẫn đường" này có phải do chính các người hay là sếp của các người tung ra phải không?

Bởi vì nhìn thế nào đi nữa, những kẻ hưởng lợi nhiều nhất vẫn là mấy người làm cái công việc vặt vãnh này.

Tôi liền rời khỏi bến xe buýt sau khi liếc qua vị trí Pipi gửi trên điện thoại, trước mặt tôi ngay lập tức hiện ra Quảng trường Mingzu rộng lớn. Tôi hướng về phía vườn hoa xanh tốt không xa.

Khu vườn này khá rộng, chủ yếu trồng hướng dương, hoa hồng, thủy tiên, cùng những cây ăn quả cao lớn và cả các loài thực vật nhiệt đới. Trong vườn có những mái hiên râm mát, băng ghế dài, và một bãi cỏ rộng để mọi người ngồi thư giãn. Ngày nào cũng có đội ngũ làm vườn chuyên trách chăm sóc hoa lá. Thường thì nơi đây chỉ có cư dân quanh khu vực dắt chó mèo ra dạo vào sáng sớm hay chiều tối.

Còn bây giờ trong dịp nghỉ lễ, chắc hẳn cũng có không ít streamer và influencer đến đây để livestream ngoài trời.

"Này các anh em, tôi đã có mặt tại thành phố Thâm Quyến huyền thoại rồi đây, ở Quảng trường Mingzu nổi tiếng, trong Vườn Dép Lào… à nhầm, ý tôi là Vườn Ngọc! Tôi không tin ma quỷ hay thần linh gì đâu, cũng chẳng mang theo người bản địa nào cả, nên nếu muốn tôi không bị lạc thì nhớ thả tim nhá!"

"Cảm ơn tim của Captain nha, chụttt…"

"Ngoài cảnh đẹp ra thì chẳng có gì đặc biệt cả. Sao trên mạng cứ làm quá lên cho thần bí thế nhỉ? Toàn là chiêu trò thổi phồng thôi."

Tôi cẩn trọng bước vào trong vườn, thò đầu quan sát con đường lát đá nhỏ ở phía lối vào. Giữa đám đông đang giơ điện thoại selfie và quay video, tôi chăm chú nhìn quanh, cố tìm bóng dáng của những người có thể là tác giả.

May thay bây giờ là lúc sáng sớm nên nơi đây vẫn chưa quá đông. Nếu vào đúng giờ cao điểm của buổi chiều hay tối thì không chỉ khó tìm người mà ngay cả chỗ đứng cũng chẳng thể kiếm được.

"Lần này dự kiến có bao nhiêu người sẽ đến vậy?"

"Ai mà biết được. Trong nhóm có 103 thành viên, nếu được 50 người đến thật tốt quá, nhỉ?" Người đang trò chuyện cùng đáp lại.

Sau khi đi bộ trong vườn khoảng chừng năm phút, đúng lúc tôi còn đang phân vân có nên nhắn tin cho Thần thú Pipi hay không, thì tiếng trò chuyện của ba người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đá nhỏ phía trước đã thu hút sự chú ý của tôi.

"50 á? Cậu đánh giá lũ bồ câu[note81384] đó cao quá rồi đó. Mấy người trong nhóm đó lười chết đi được, nếu không nhờ phúc đức của cậu thì đã chẳng buồn đến. Hôm qua chỉ có 23 người xác nhận thông báo trong nhóm thôi."

Người đàn ông đang nói là một cậu thanh niên hơi mũm mĩm; bên cạnh cậu ta là một chàng trai đeo kính, trông có vẻ mọt sách, và một người cao lớn có vóc dáng vạm vỡ, trông chẳng khác gì huấn luyện viên thể hình.

Cả ba đều đang chen chúc trên cùng một chiếc ghế đá nhỏ, vừa nghịch điện thoại vừa trò chuyện, trông có phần buồn cười.

"Ý cậu là cùng lắm cũng chỉ có 23 người tham gia cái hoạt động bảo vệ quyền tác giả này thôi à?"

"Khó nói lắm. Nhóm Lão Bạch có đến thật, nhưng hình như họ chẳng mặn mà với việc bảo vệ quyền lợi. Mấy đứa nhà giàu ấy chẳng thèm để tâm đến vài nghìn tệ tiền bồi thường đâu. Sáng nay tôi nghe loáng thoáng thấy chúng nó bàn chuyện gì đó… cái gì mà quận Rong? quận Honor gì ấy? Đại khái là khu nhà giàu, chắc bây giờ đang tụ tập vui chơi ở bên đó rồi." Cậu thanh niên mũm mĩm đáp.

Cậu ta ngồi ngoài cùng bên tay trái, mặc một chiếc áo phông in hình Marisa Kirisame trong Touhou Project, khẽ thở dài:

"Thực tế thì chắc cũng chỉ còn lại vài người chúng ta thôi."

"Ừ, mấy vụ bảo vệ quyền lợi này mệt lắm. Nếu nhà tôi không ở gần Thâm Quyến thì chắc cũng chẳng đi rồi."

"Thế còn Ông chú thì sao? Nhà chú ấy không ở gần đây à?"

Chàng trai vạm vỡ ngồi ngoài cùng bên phải mỉm cười điềm tĩnh, dùng cùi chỏ huých nhẹ vào người đeo kính ở giữa.

"Pipi, gọi cho chú ấy đi."

Hmm ba người này… chẳng lẽ chính là Pipi và mọi người?

"Hả?"

Ngay lúc đó, có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, cậu thanh niên mũm mĩm ngồi ngoài cùng bên trái đã ngẩng đầu lên, ngây người nhìn tôi đứng trên bãi cỏ. Gương mặt của cậu thoáng hiện nét vui mừng, rồi liền giơ tay vẫy về phía tôi.

"Này! Cô bé!"

Ghi chú

[Lên trên]
Survivorship bias (thiên lệch kẻ sống sót): là một dạng thiên kiến nhận thức.
Survivorship bias (thiên lệch kẻ sống sót): là một dạng thiên kiến nhận thức.
[Lên trên]
Chim bồ câu, cách gọi châm biếm/ẩn dụ, ám chỉ những người thụ động, kém nhiệt tình, ăn không ngồi rồi, hoặc chỉ biết hưởng chứ không cống hiến.
Chim bồ câu, cách gọi châm biếm/ẩn dụ, ám chỉ những người thụ động, kém nhiệt tình, ăn không ngồi rồi, hoặc chỉ biết hưởng chứ không cống hiến.