Ngày 3 tháng 5 năm 2022, nghỉ lễ. Thời tiết quang đãng, nhiệt độ trung bình từ 23°C đến 27°C, chất lượng không khí tốt.
Dự báo bảy ngày tiếp theo đều sẽ là trời trong xanh bất tận.
Sau khi ăn bữa sáng no nê rồi rửa sạch bát đũa, tôi cầm lấy chiếc điện thoại đã sạc đầy pin trên bàn máy tính, tiện tay mở xem thời tiết và nhiệt độ hôm nay tôi mới chợt nhận ra — hôm nay là ngày nghỉ lễ.
Đó là kỳ nghỉ Lao động vàng kéo dài tới ba ngày.
Hơn nữa, hôm nay lại rơi đúng vào thứ 6. Nếu công ty hay trường học nào còn có chút lương tâm thì khả năng được nghỉ liền năm ngày cũng có thể xảy ra, tức là đến tận mùng 6 tháng 5 mới phải đi làm hoặc đi học lại.
Tất nhiên, tôi hiểu xác suất chuyện đó xảy ra chẳng cao chút nào. Thời nay, xã hội đã bước vào "thời đại lăn bánh" rồi. Ít nhất thì vào giờ tan tầm hôm qua, lúc tôi từ siêu thị về, số lượng xe cộ và người đi đường vẫn chẳng giảm đi bao nhiêu.
Chẳng trách quản lý tòa nhà và cặp đôi hôm qua lại không hỏi tôi là sao không đến lớp, thì ra mấy ngày này là ngày nghỉ lễ.
Đây cũng là tình cảnh quen thuộc nhất với giới tác giả novel, bởi vì mọi ngày lễ đều chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Dù là kỳ nghỉ Lao động vàng, Tết Đoan Ngọ, Tết Thanh Minh hay thậm chí Tết Nguyên Đán trọng đại, chúng tôi vẫn phải cập nhật truyện. Lâu dần, các tác giả không còn nhớ nổi ngày nào là ngày lễ, nghỉ bao nhiêu ngày, thậm chí hôm ấy là thứ mấy — ngoại trừ những người vừa viết vừa chơi game.
Ví dụ, tác giả viết tiểu thuyết về game online thường nhớ lúc nào nên hồi phục trạng thái, lúc nào tính thưởng phó bản Vực Thẳm, lúc nào có bản cập nhật hay sự kiện mới. Người mê game đơn lẻ thì lại chờ giảm giá mùa hè, giảm giá Halloween, Noel, Black Friday…
Ngược lại, những dịp nghỉ lễ ấy có khi lại trở thành gánh nặng đối với tác giả.
Tôi nhớ Pipi và Marisa, hai người có quan hệ thân thiết nhất với tôi trong nhóm, thường than phiền rằng họ cực kỳ ghét Tết Nguyên Đán và Tết Thanh Minh. Vào dịp Tết Nguyên Đán, họ phải chen chúc trong đám đông, rồi còn phải đi chúc Tết họ hàng, bận rộn đủ thứ chuyện. Tết Thanh Minh cũng thế, phải về quê leo núi, viếng mộ, đến lúc quay về thì mệt rã rời. Trong khi người khác được nghỉ ngơi vui chơi, còn họ thì lại phải tiếp tục viết trong tình trạng kiệt sức.
Đặc biệt là dịp Tết Nguyên Đán, cho dù đã chuẩn bị bản thảo sẵn từ trước để mang về quê đăng, thì việc cập nhật vẫn vô cùng khó khăn. Trong Tết, độc giả nhận được lì xì và ở nhà chẳng có việc gì nên lại càng thúc giục tác giả cập nhật để đổi lấy phần thưởng. Bạn buộc phải cập nhật liên tục, dù cho đã chuẩn bị biết bao nhiêu bản thảo. Nếu độc giả đã thưởng mà bạn không đăng, họ sẽ bỏ sang đọc tác phẩm của người khác ngay.
Với cả, bản thảo tích trữ được từ đâu ra à? Tất nhiên là phải chắt chiu từ chính thời gian nghỉ ngơi hằng ngày rồi.
[Tôi đã tới Thâm Quyến rồi, đang đi tàu điện ngầm. Ở đây thật sự nhộn nhịp quá.]
[Thâm Quyến rộng lớn lắm, mọi thứ đều được tích hợp. Chỉ cần dùng điện thoại là có thể lên tàu điện, mà cũng chẳng có nhân viên bán vé nữa cơ đấy.]
[Trà sữa ở đây chỉ có 12 tệ một ly thôi à? Ở chỗ tôi phải từ 20 tệ trở lên mới có.]
Lúc này, nhóm "Bảo vệ quyền lợi tác giả Yae-Do" đang bàn luận sôi nổi hơn hẳn so với hôm qua. Rất nhiều tác giả vốn ít ai biết đến cũng lần lượt xuất hiện, có vẻ như đã có người đã đặt chân đến Thâm Quyến và còn đang chia sẻ những ấn tượng về thành phố trong nhóm nữa.
[Tôi đang ở chỗ này, toàn là biệt thự xa hoa, lộng lẫy quá thể đáng luôn ấy. Đây rốt cuộc là thành phố gì vậy?]
[Haha, cậu nên thử ra phía Bắc của quận đó đi. Đấy mới thực sự là thiên đường của giới nhà giàu. Tôi chỉ mới xem hình trên mạng thôi mà đã choáng luôn rồi. Cậu biết Khu nghỉ dưỡng Chicken Dinner Paradise chứ? Nơi đó toàn nhà cửa và vườn tược xa hoa như vậy đấy.]
[Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, không phải chỉ là sự khác biệt giữa khu nhà nghèo và khu nhà giàu thôi sao? Các cậu đều là tiểu thuyết gia cả mà, chẳng lẽ không quen với mấy bối cảnh này à? Thực tế thường kỳ ảo hơn cả tiểu thuyết. Tiểu thuyết thì cần logic, còn thực tế thì chẳng cần.][note81262]
[Tôi chưa từng thấy sự đối lập khắc nghiệt như vậy ngoài đời thực. Khu Tân Tây toàn những căn hộ bé tí như tổ chim, còn Khu Phồn Hoa phía Bắc thì toàn biệt thự với vườn rộng thênh thang.]
Tất nhiên, trong nhóm cũng có không ít người tỏ vẻ hoài nghi về cái gọi là "phong trào bảo vệ quyền lợi" này.
[Mọi người có chắc là lấy được tiền không? Còn Chúa tể P thì sao? Chúa tể P đã đến chưa?]
[Chẳng phải hôm qua đã nói rồi sao, mấy cái hoạt động đòi quyền lợi này không thể chắc chắn thành công 100% được đâu. Nhỡ công ty họ giải thể rồi thì sao? Tất cả chỉ còn biết trông chờ vào việc ông chủ hồi tâm chuyển ý thôi.]
[Muốn tôi trông mong vào sự hồi tâm của một gã tư bản á? Haha, tôi hết hy vọng rồi. Đây chẳng phải chỉ là một buổi offline của các tác giả hay sao? Quyền lợi gì chứ, trò cười thì có.]
[Ủa, tôi tưởng mọi người đến đây để du lịch Thâm Quyến? Có người tin là sẽ lấy lại được tiền à? Tôi đang ở công viên đây.]
"..."
Tôi cất điện thoại, ví với chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng, cùng chiếc mũ hải quân vào túi. Sau đó, tôi bước đến trước chiếc gương toàn thân mới lụm về hôm qua. Chỉnh lại quần áo và vuốt lại mái tóc dài đang buông dài sau lưng.
Kiểu tóc hiện tại của tôi khá nữ tính. Tôi có mái tóc khá dày, phần sau để buông tự nhiên, kể cả đội mũ cũng không thể che hết. Phần tóc mái trước trán hơi phủ xuống lông mày, hai bên còn có những lọn dài thả xuống ngang ngực. Nếu không đội mũ thì phía trên đỉnh đầu luôn có một chỏm tóc ương bướng dựng lên, chẳng chịu nằm xuống.
Điều đó khiến tôi có chút gì đó giống với Shiro trong anime No Game No Life, toát ra vẻ uể oải, lười biếng.
Là một người vốn không biết cách chăm sóc mái tóc dài, tôi chỉ có thể đội mũ để làm bản thân trông bớt kỳ cục đi đôi chút.
Có lẽ sau này khi có nhiều tiền hơn, trông tôi sẽ ổn hơn nếu đeo tai nghe chăng?
Sau khi chỉnh lại dáng dấp trước gương, tôi liếc nhìn chiếc bàn trang điểm được kê cạnh cửa rồi vặn tay nắm và bước ra khỏi phòng.
Xem ra tôi còn phải học rất nhiều điều…
Cơ thể con gái đâu chỉ đơn giản là "ăn no, mặc ấm" như đám đàn ông thô lỗ, tùy tiện. Có lẽ sau này tôi sẽ phải học cách phối đồ, học cách chọn mỹ phẩm và trang điểm thế nào cho hợp…
Dĩ nhiên là nếu không thật sự cần thiết, tôi vẫn muốn giữ mọi thứ thật giản dị.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vẫn có một điều tôi khó lòng tránh khỏi trong tương lai đó là phải học cách tạo kiểu tóc cho con gái.
Tóc đuôi ngựa? Mái tóc dài đen óng mượt? Hay kiểu tóc dịu dàng, ngoan ngoãn như của Kotori?
Mang theo tâm trạng rối bời, tôi xách túi rác đựng toàn bộ rác thải từ ngày hôm qua, bước nhanh xuống cầu thang và đem vứt vào khu tập kết rác của chung cư.
Tôi nhìn về phía quảng trường Mingzu.
Quảng trường Mingzu nằm ở hướng ngược lại với con phố thương mại và siêu thị mà hôm qua tôi đã ghé. Tính theo đường thẳng thì cũng không quá xa, một người trưởng thành đi bộ có lẽ sẽ mất chừng hai mươi phút. Nhưng với tôi hiện giờ thì khó có thể nói chính xác được.
Lần này tôi vốn không định đi bộ tới đó.
Quảng trường Mingzu nằm ngay cạnh Đại lộ Mingzu, một trong những trục đường chính của thành phố Thâm Quyến. Từ trạm xe buýt trước cửa khu chung cư, có ít nhất có ba tuyến chạy thẳng đến đó. Nếu đi bộ thì phải men theo con đường mà xe buýt đi, hoặc vòng qua hai khu làng đô thị cũ kỹ.
Bây giờ đã hơn 8 giờ sáng một chút. Sống ở khu căn hộ Wujia này đã lâu, tôi hiểu rất rõ rằng vào khung giờ này, ngoài tầng lớp lao động đi làm còn có một nhóm người khác cũng khá đông — đó là những kẻ ăn chơi tối ngày ca hát nhậu nhẹt, lang thang ngoài đường đến sáng mới về.
Những người hay đi về lúc này thường là từ quán bar và Karaoke ra, về đến nhà là lăn ra ngủ như chết.
Xét đến các mối quan hệ của họ thường khá hỗn tạp, lại có hơi men trong người, cộng thêm hiện tại tôi đang ở trong hình hài một cô bé dễ thương, giọng nói mềm mại, cơ thể mảnh mai, chỉ cần sơ suất một chút thôi cũng có thể bị bắt đi mất, liệu tôi có nên mạo hiểm đi bộ men theo con đường chính, hay vòng qua mấy khu làng đô thị mà không sợ gặp phải những kẻ say khướt kia làm phiền hay không?
Giá vé xe buýt từ ngã tư trước căn hộ Wujia đến Quảng trường Mingzu chỉ có 2 tệ. Dùng một số tiền nhỏ như thế để đảm bảo an toàn, dĩ nhiên là xứng đáng.
"Xe buýt sắp đến trạm, xin quý khách nắm chặt tay vịn. Trạm tiếp theo: Bắc Jilongyuan. Quý khách nào chuẩn bị xuống xe vui lòng di chuyển về phía cửa sau…"
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe buýt tôi chờ đã đến. Tôi bước lên, dùng điện thoại quét mã QR ở lối vào với tiếng "tít" giòn tan.
[Chú ơi, Marisa với tôi đến nơi rồi. Chừng nào chú tới vậy?]
Vừa đúng lúc tôi chọn được chỗ ngồi, tin nhắn của "Thần Thú Pipi" đã nhảy trên màn hình điện thoại.
[Để tôi gửi định vị cho chú nhé. Marisa, Jituto với tôi đang ở đây. Chú biết Jituto chứ? Cậu ấy là top seller bên khu fanfic đó, ngoài đời cao tận 1m9, thân hình vạm vỡ đúng chuẩn soái ca luôn.]
Mới tám giờ sáng thôi mà mấy người đã có mặt rồi à?
Tôi ngạc nhiên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt, thấy mặt trời lười nhác vừa mới ló dạng nơi chân trời.
Sau đó, tôi nhanh chóng dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình để gõ trên bàn phím điện thoại.
[Được rồi, tôi đang trên đường. Khoảng mười phút nữa sẽ tới.]
[Pipi này, cậu cũng không phải một gã đàn ông lực lưỡng đấy chứ? Đừng nói là chỉ có mình tôi mang dáng vẻ thư sinh yếu đuối đấy nhé?]
Pipi nhanh chóng trả lời
[Chúng ta là anh em tốt mà. Nhưng cậu có thể cho tôi biết trước chiều cao được không? Để tôi chuẩn bị tinh thần.]
[À thì…]
Tôi ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời—
[Tôi là một người đàn ông cơ bắp.]

