Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết!

Chương 19 - Không yêu tôi là sai lầm

2025-10-02

5

Theo cảm nhận của tôi thì hôm qua ở khu hải sản của chợ, có lẽ tôi đã mua con cá nhỏ nhất, vậy mà tối qua ăn xong vẫn còn dư khá nhiều.

Tuy nhiên, một ưu điểm của cá hấp đó là phần nước còn lại có thể tận dụng để làm nước dùng cho món mì.

Sáng sớm, giữa tiếng loảng xoảng của nồi niêu xoong chảo, tôi nhanh tay gỡ xương từ phần cá lấy ra trong tủ lạnh, đổ thêm nước vào nồi, rồi cho thịt cá cùng nước hấp vào.

Tôi để lửa nhỏ hầm liu riu, đến khi thấy nhiệt độ vừa phải thì cho mì vào.

Với một người độc thân lâu năm và quen sống tiết kiệm như tôi thì chuyện nấu nướng chẳng còn gì to tát, nhất là việc nấu mì.

Theo tôi, nấu mì cũng chẳng khác mấy so với việc pha mì gói.

Tôi đảo qua lại phần cá và mì đang nghi ngút hơi trên bếp từ, ước chừng thời gian gần chín rồi tắt bếp và để mì sang một bên. Sau đó rửa sạch nồi, thay bằng chiếc nồi lớn chuyên dùng để hấp, bỏ vào đó một trái bắp và một quả trứng.

Cá và mì đã cung cấp đủ protein và tinh bột, bắp bổ sung chất xơ và vitamin, lại có thêm quả trứng đầy đủ dinh dưỡng, bữa sáng này gần như là hoàn hảo.

Tôi đậy nắp nồi hấp vì biết bắp và trứng cần thêm thời gian để chín. Quay lại chiếc nệm êm trong phòng khách, tôi bắt đầu tập bài thể dục đã làm tối qua, chúng bao gồm khởi động, tập eo, bụng và chân gói gọn trong một lượt.

Tập thể dục trước bữa sáng đã là thói quen nhiều năm của tôi.

Cơ thể bé gái này rõ ràng vẫn chưa quen với kiểu vận động ấy. Chỉ mới tập chút xíu tối qua mà đã rã rời. Giờ bụng và chân hơi ê ẩm, nhưng phần thịt mềm ở bụng đã săn chắc hơn đôi chút so với buổi trưa hôm qua.

Cảm giác này cũng không tệ chút nào. Dù cơ thể hiện giờ là của một bé gái, nhưng để phòng trường hợp đúng như thiếu nữ tử thần kia nói, nếu suốt đời tôi phải mang dáng vẻ này thì từ bây giờ tôi phải biết chăm sóc nó cho thật tốt.

Dù thế nào đi chăng nữa, tập thể dục hằng ngày và thực hiện vài bài tập giữ dáng chắc chắn là một ý tưởng tốt.

Các động tác như vặn mình kiểu nga, leo núi, bơi uốn sóng…

Lúc thì bật nhảy, lúc thì nằm xuống để tập các bài cho phần thân dưới, lúc thì co duỗi chân, xoay phần bụng để bảo đảm cả vòng eo được rèn luyện kỹ càng, cho đến khi toàn thân nóng lên... rồi mới dừng lại.

Hơn mười phút sau, tôi đứng dậy khỏi nệm với cơ thể nhễ nhại mồ hôi và thở dốc hồi lâu.

Ah... nhớ hồi còn là đàn ông, tôi chỉ mất 7-8 phút là hoàn thành xong loạt bài này, và cũng chẳng mệt đến thế này.

Khỉ thật, cơ thể bé gái này quả nhiên là yếu ớt.

Nghỉ ngơi một lúc, tôi lại quay vào bếp. Bắp và trứng trong nồi vừa chín tới. Tôi tắt bếp và mở nắp, ngay lập tức một làn hơi nóng phả thẳng vào mặt tôi.

Tôi bưng bát mì cá cùng với bắp và trứng đặt lên bàn ăn. Nhìn làn hơi trắng bốc lên, tôi ước chừng phải đợi một lát nữa thì bữa sáng đầy dinh dưỡng này mới đủ nguội để ăn được. Tôi lấy chìa khóa, đội chiếc mũ trên bàn rồi bước ra khỏi nhà, hít một hơi thật sâu giữa làn không khí của buổi sớm mai, đầu óc tôi lập tức trở nên thư thái hẳn.

"Woahh!"

Có lẽ lúc này đang là giờ cao điểm đi làm của dân văn phòng trong tòa chung cư. Vừa bước ra khỏi phòng, tôi đã bắt gặp một cặp đôi trẻ đang nắm tay nhau đi xuống cầu thang. Vừa trông thấy tôi, cô gái đã ngạc nhiên kêu lên.

"Cô nhóc đáng yêu này chuyển đến đây lúc nào vậy? Em nhớ chỗ này chỉ toàn là người ngoài hai mươi mà?"

"Có lẽ là họ hàng của ai đó đến đây ở nhờ mấy hôm chăng?"

Chàng trai trẻ bên trái chắc hẳn đã chú ý đến đôi giày tôi để trước cửa, anh liền nói.

"Anh nhớ ở căn hộ 301 có một người đàn ông trung niên độc thân. Thỉnh thoảng anh ta có chia sẻ vài cái emoji trong nhóm chat. Trước đây anh từng mời anh ta nhậu, cơ mà anh ta không đến."

Ồ… nếu vậy thì chắc tôi biết anh ta là ai rồi.

Nghe cậu thanh niên nói vậy, tôi mới chợt nhớ ra đó là vào khoảng nửa năm trước, có người đã thêm tôi trên WeChat lúc nửa đêm và rủ tôi đi uống.

Trong khu chung cư này có không ít người thích nhậu nhẹt. Họ sẽ tụ tập uống rượu suốt đêm ở cửa hàng tiện lợi gần đó, hoặc kéo nhau đi Karaoke, quán bar kế bên rồi la cà đến tận đêm khuya.

Bản thân tôi thì chưa từng có thói quen hút thuốc hay uống rượu, cũng chẳng bao giờ bước vào quán bar hay vũ trường. Vì vậy khi anh ta mời, tôi đã lịch sự từ chối.

Cũng chính vì thế mà dù sống ở đây đã lâu, tôi hầu như không có nhiều sự tiếp xúc giao lưu với những người xung quanh — đơn giản là vì chúng tôi có rất ít sở thích chung.

Giới trẻ ở đây thích hút thuốc và uống rượu. Buổi tối họ sẽ tìm chỗ ngồi nhậu và tán gẫu, hoặc kéo nhau ra bar gần đó để nhảy nhót. Một số cô gái còn làm nhân viên phục vụ ở quán bar, và những mối quan hệ xã hội ở đây cũng khá phức tạp, rối rắm.

Còn cái gọi là "tình bạn" giữa những người đàn ông trưởng thành thì lại rất trực diện, tan làm rảnh rỗi thì bày bếp nướng, thi xem ai uống khỏe hơn; hoặc chuyền nhau điếu thuốc, thảo luận về những quán bar, quán karaoke nào đáng ghé. Vì tôi chẳng hứng thú gì với những chuyện này, nên thường chỉ gửi vài cái emoji trong nhóm để xem như làm quen với mọi người.

Tôi nghĩ trong khu này chắc cũng có không ít người giống mình, vốn không thích kiểu giao lưu đó. Nhưng vì hình thức tương tác chủ đạo trong nhóm luôn là "Đi uống đê", rồi kéo theo một đám tham gia, nên những ai có lối sống tương tự tôi lại chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể chọn cách trầm lặng, ít bộc lộ bản thân.

Người tự nhận đã từng rủ tôi đi uống rượu kia sống ở tầng năm, căn hộ 502. Nếu tôi nhớ không lầm thì trong vòng hai tháng qua, anh ta đã thay ít nhất ba cô bạn gái, và cô gái đi cạnh bây giờ là người thứ tư.

"Chào buổi sáng em gái." anh ta cất lời khi lướt qua tôi. "Đang đi học à?"

"Ừm…" Tôi đáp qua loa, xỏ giày rồi bước xuống cầu thang.

"Cái gã ở phòng 301 ấy chắc là kiểu otaku điển hình rồi. Nhất là dạo gần đây, anh chẳng thấy cậu ta rời khỏi phòng lần nào."

Anh ta vừa đi xuống vừa nói với bạn gái. 

"Không hiểu nổi người như vậy sau này sẽ lấy vợ kiểu gì luôn."

"..."

Nghe đến đây, tôi cảm thấy như tóc ở đỉnh đầu mình đã dựng đứng hết cả lên.

Chuyện tôi có lấy vợ hay không thì liên quan gì đến cậu?

"Hehe, làm otaku cũng đâu có sao."

Cô bạn gái thản nhiên đáp. 

"Em nghe nói đàn ông otaku bây giờ ít ngoại tình hơn mà."

"Cẩn thận đấy, tỷ lệ ngoại tình của mấy thằng otaku giờ cao lắm. Không thế thì sao tụi nó lại mang đầy tiếng xấu trên mạng? Gần như gặp cô gái nào cũng động lòng, thậm chí còn gọi nhân vật anime là vợ nữa chứ. Em nghĩ mấy người như thế không biết ngoại tình chắc?"

Anh ta vội vã phản bác. 

"Chẳng phải anh mới là người tốt hay sao? Anh sẵn sàng chi tiền cho phụ nữ, lại còn có dư thời gian để đi chơi với em … Tiểu Thiện, chẳng lẽ em thấy anh chưa đủ tốt ư?"

"Hmm, cũng khó nói lắm…"

Ah… sau này khi có đủ tiền, nhất định tôi sẽ rời khỏi cái nơi này.

Thật đấy!

Rời khỏi tòa nhà, tôi vừa đi vừa ấm ức nghĩ.

Nếu không phải vì nơi đây quản lý tốt, trang thiết bị hiện đại, thanh toán tiện lợi, lại còn có quy định cấm ồn ào về đêm, khiến nơi này rất thích hợp cho việc viết lách xuyên đêm, thì có lẽ ngay ngày hợp đồng hết hạn tôi đã dọn đi rồi.

Căn nguyên của mọi vấn đề… chỉ là không có tiền mà thôi.

Hmm… chẳng biết cả đời này tôi có mua nổi cho bản thân một căn nhà không đây.

Thực ra yêu cầu của tôi cũng chẳng cao… chỉ cần xung quanh không bừa bộn rác như ở mấy khu làng quê, ban đêm không có chuột to chui qua cửa sổ. Giấc ngủ trưa không bị loa phường làm ồn, và chỉ cần nhìn thấy được ánh sáng mặt trời chiếu vào đã đủ lắm rồi.

Về mặt bố cục thì… có một phòng khách, một phòng nhỏ cho riêng tôi, thêm một nhà vệ sinh khép kín là ổn.

À, nếu có thêm một cái ban công cũng rất tuyệt. Tôi có thể trồng ít hoa và cỏ ở đó, hoặc trải một tấm thảm nhỏ ở ngoài ban công. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên thảm để ngắm trăng và đếm sao.

Nhưng mà, chắc những căn nhà như vậy sẽ đắt lắm nhỉ?

Xét theo giá nhà hiện tại ở Thâm Quyến, cộng với mức lương của tôi… chuyện mua nhà gần như là điều không tưởng.

À không, khoan đã, nói gì đến mua nhà, ngay cả chuyện sau này có tìm được việc làm hay không còn chưa chắc nữa.

Bây giờ đã biến thành một bé gái không có giấy tờ tùy thân thì tôi làm sao sống nổi trong xã hội này đây?

Còn chuyện bạn gái… cơ thể hiện tại là nữ. Với một người đàn ông trung niên thật thà như tôi, bảo đi tìm người đàn ông thì chẳng khác nào bắt tôi tự sát. Quá khứ đen tối ấy tuyệt đối không thể cho ai biết. Đó là giới hạn cuối cùng của tôi.

Vậy thì có nên đi tìm một cô gái hay không đây? Con gái có yêu con gái không? Đây có tính là yuri không? Liệu có ai chấp nhận tôi trong tình trạng như thế này không?

Không hiểu sao, cứ nghĩ đến chữ "tình yêu" là hình ảnh của một thiếu nữ tử thần nào đó lại hiện ra trong đầu tôi.

Cô ta ư? Không, không, không thể nào. Chính vì chọc giận cô ấy nên tôi mới bị biến thành thế này. Cô ấy biết rõ tôi vốn là một gã đàn ông trung niên, cho nên điều đó là không thể.

Hơn nữa, cô ấy còn đến từ thế giới mà tôi chưa từng tiếp xúc, và lúc nào cổ cũng bận rộn. Chắc chắn sẽ chẳng có thời gian mà quan tâm đến một kẻ tầm thường như tôi.

Thôi, thôi, đừng mơ mộng viển vông nữa. Quan trọng là phải tập trung sống từng ngày trước đã. "Tôi" của quá khứ giờ đã biến mất. Đến cả việc ba ngày nữa tử thần sẽ xử trí với thân phận hiện tại thế nào tôi cũng chẳng rõ. Vậy mà bây giờ còn nghĩ đến chuyện mua nhà, tìm bạn gái thì thật chẳng thể tin nổi.

"Phù, Phù…"

Hít sâu thật sâu bên ngoài tòa chung cư, tôi duỗi đôi chân thon dài ra. Tôi sẽ tập thể dục một chút rồi quay về ăn sáng. Sau đó còn phải tính chuyện tiền nhuận bút nữa.