[@Mông Sắt của Marisa, tôi dậy rồi, đang ăn sáng để chuẩn bị đi ra ngoài.]
[@Thần Thú Pipi, tôi nhắn số điện thoại của mình cho cậu rồi đó, cơ mà không cần gọi luôn đâu. Từ đây đi bộ đến Quảng trường Mingzu chủ mất tầm nửa giờ thôi.]
Sau khi lướt nhanh qua những tin nhắn trong nhóm và trả lời hai chủ đề liên quan, tôi đã gửi số điện thoại của mình cho "Thần Thú Pipi."
Người này là một tác giả khá nổi tiếng trên trang web tiểu thuyết Yae-Do. Cậu ấy đã có vợ con, và nếu tôi nhớ không nhầm thì doanh số bán sách của cậu ta từng xếp thứ ba trên website trước khi nó đóng cửa.
Trong nhóm tác giả, mọi người đều thích gọi cậu ta là "Pipi". Trong mắt chúng tôi, cậu ấy mang khí chất của một "người anh cả" và cũng là một trong những người khởi xướng hoạt động bảo vệ quyền lợi lần này.
Tôi có mối quan hệ tương đối tốt với "Thần Thú Pipi" và "Mông Sắt của Marisa". Hình như là khoảng hai năm trước, vào một đêm nọ, Pipi đã than thở trong nhóm tác giả về những khó khăn khi làm cha, nói rằng con cậu ta nửa đêm cứ khóc suốt, nhưng đến khi dỗ ngủ được rồi thì chính cậu ấy lại bị mất ngủ. Lúc ấy tôi cũng đang bị mất ngủ nên đã an ủi cậu ta vài câu, và thế là chúng tôi quen biết nhau từ đó.
Vì tác phẩm của tôi không mấy nổi bật nên tôi cũng chẳng có nhiều bạn trong nhóm. Nhưng Pipi là ngoại lệ. Kể từ cuộc trò chuyện đêm hôm ấy, thỉnh thoảng chúng tôi lại trò chuyện trong nhóm, và qua nhiều năm, quan hệ giữa chúng tôi đã trở nên khá tốt. Là một tác giả ăn khách, cậu ấy thường quảng bá và dẫn lưu lượng độc giả sang tác phẩm của tôi trong sách của mình. Đổi lại, tôi sẽ dùng chút kỹ năng Photoshop mà bản thân học từ thời đại học để giúp cậu ấy chỉnh sửa ảnh, như ảnh sinh hoạt hằng ngày của con cái chẳng hạn. Thi thoảng rảnh rỗi, chúng tôi còn chơi game cùng nhau.
Tôi hiểu rất rõ tính cách của Pipi, nên đưa số điện thoại cho cậu ấy cũng chẳng có vấn đề gì.
[Tôi nhận được rồi.]
Sau khi nhận được số tôi gửi, Thần Thú Pipi đã nhanh chóng trả lời.
[Gần Quảng trường Minh Châu có chỗ nào để nghỉ ngơi không? Chú có quen khu vực đó không vậy?]
[Có chứ, quanh đó có rất nhiều nhà hàng, hầu hết là chuỗi lớn nên giá có hơi đắt một chút.]
Tôi đáp lại ngay.
[Ngoài ra còn có một công viên nhỏ, vào cửa miễn phí.]
[Là Công viên Mingzu nhỉ? Hôm qua tôi vừa xem qua chỗ đó rồi. Trông ổn phết. Tôi thấy thành phố Thâm Quyến của chú cũng khá thú vị đấy. Nhiều ngã tư và tòa nhà đều có quy tắc đặt tên rất thống nhất, còn đường xá thì… rối rắm kinh.]
[Chuẩn rồi, Thâm Quyến quy hoạch đô thị rất tốt, nhưng cạnh tranh cũng cực kỳ khốc liệt.]
Tôi đã sống ở thành phố này gần ba mươi năm, tận mắt chứng kiến từng bước phát triển của nó.
Hồi còn ở trong trại trẻ mồ côi, nơi đó nằm trong một vườn thực vật khá xa trung tâm thành phố. Môi trường rất đẹp, cơ sở vật chất cũng tốt, chỉ có điều muốn gặp được người ngoài thì phải đi bộ khá lâu.
Thời đó, đồ ăn vặt và thức ăn trong trại mồ côi được coi là những "mối dây liên kết" vô cùng quý giá. Có những lúc cây hạnh nhân trước cổng chính vào mùa, quả chín màu vàng nhạt, là cả đám trẻ con lại túm tụm dưới gốc chờ quả rụng.
Tất cả bọn trẻ trong trại đều được giám đốc trực tiếp lo cho việc giáo dục mầm non. Khi đến độ tuổi thích hợp, chúng tôi được gửi đến Trường Tiểu học Hy Vọng trong thành phố để ăn ở và học tập.
Tôi vẫn nhớ rõ ngôi trường ọp ẹp năm xưa chẳng có nổi một cửa hàng tạp hóa, xung quanh chỉ toàn đồi hoang, núi trọc, đi nửa ngày đường cũng chẳng thấy bóng dáng một ngôi nhà. Còn bây giờ, nó đã biến thành một trường tiểu học kiểu mẫu cấp thành phố, xung quanh đủ loại cửa hàng, khách sạn, nhà hàng và cả tiệm văn phòng phẩm.
Vào thời điểm đó, thành phố Thâm Quyến còn khá nhỏ về diện tích, chỉ có ba quận: Quận Trung Tâm, Quận Canjing và Quận Shuiming. Ba quận lớn này lần lượt nằm ở phía nam, phía bắc và phía tây của thành phố. Khi thành phố phát triển và thương mại hàng hải hưng thịnh, bến cảng ở phía nam Thâm Quyến cuối cùng đã được tách ra thành một quận riêng, gọi là Quận Nanxun.
Ngay sau đó, ban lãnh đạo mới đã xuất hiện và mang theo những mục tiêu nhất định. Họ khởi xướng dự án phát triển quy mô lớn trong khu rừng phía đông khu Trung Tâm, xây dựng nên khu công nghệ cao tương tự "Thung lũng Silicon", được đặt tên là "Khu Nghệ Giới". Nơi đây đã thu hút đông đảo nhân tài công nghệ cao. Sau đó, để đáp ứng nhu cầu của đội ngũ nhân lực tinh hoa này, họ còn tạo ra một hồ nhân tạo, xây dựng nhiều danh lam thắng cảnh, và đặt tên khu vực này là Quận Dadong. Lượng khách đổ về ngày một nhiều đã khiến kinh tế địa phương phát triển mạnh mẽ.
Hơn nữa, cùng với sự thịnh vượng ngày càng tăng, Thâm Quyến đã chứng kiến sự xuất hiện của nhiều cá nhân giàu có. Ngoài quận Shuiming, họ còn mở rộng khu vực phía tây thành "quận Rong" dọc theo bờ biển phía nam, thường được gọi là "quận Rongyao". Nói một cách đơn giản, đó là sân chơi của giới thượng lưu với những căn biệt thự ven biển và các tiện ích xa hoa có mặt ở khắp nơi.
Sau khi thành lập Quận Rong, chính quyền tiếp tục đưa ra khái niệm "Thiên đường nghỉ dưỡng thượng lưu" tại phía bắc, gọi là Quận Beiyang, và "Đặc khu bất động sản" ở khu Tân Tây. Đến thời điểm này, Thâm Quyến đã hoàn tất quy hoạch chín quận lớn với tổng diện tích lên tới 23.000 km², trở thành một trong những thành phố rộng lớn và phồn vinh bậc nhất cả nước.
Tóm lại, nó gồm có khu Trung Tâm sầm uất, Quận Canjing tập trung quyền lực, Quận Shuiming giàu giá trị lịch sử, Khu Nghệ Giới phía đông — "Thung lũng Silicon" của thành phố, Quận Dadong sầm uất với du lịch, Quận Nanxuan có bến cảng sôi động, Quận Rong (Rongyao) mang dáng dấp của khu nghỉ dưỡng, Quận Beiyang — thiên đường an cư cho giới thượng lưu về hưu, và khu Tân Tây — trung tâm đặc khu bất động sản.
Trong mắt người dân địa phương ở Thâm Quyến, thành phố này cũng chẳng có gì quá đặc biệt ngoài tốc độ phát triển khá nhanh và sự chênh lệch giá nhà giữa các khu vực. Thế nhưng với người ngoài, nơi đây lại toát lên vẻ bí ẩn. Câu nói "Đến Thâm Quyến thì phải có dân địa phương dẫn mới đi được." đã trở thành định kiến ăn sâu vào trong tiềm thức, giống như "Người miền Bắc chịu lạnh giỏi" hay "Gián miền Nam to hơn cả điện thoại di động" vậy. Đó là một quan niệm khó có thể lí giải.
Hôm nay, nhóm tác giả chúng tôi hẹn nhau đi đến "Quảng trường Mingzu" nằm giữa khu Trung tâm và Quận Canjing. Theo thông tin trong nhóm, dù công ty đứng sau "website tiểu thuyết Bayue Hall" được đặt trụ sở ở một thành phố khác, nhưng các hợp đồng tiểu thuyết trước đây đều được gửi về đây. Và trên giấy tờ pháp lý, công ty lại đăng ký ở Tòa nhà Mingzu tại thành phố Thâm quyến. Chủ sở hữu Lục Tân Kiến cũng là người Thâm Quyến. Công ty này và công ty đăng ký tên miền của website Bayue Hall có mối quan hệ mẹ – con, và toàn bộ là do công ty mẹ sở hữu.
Nói cách khác… tuy bề nổi là website Yae-Do đã giải thể, website cũng tưởng như đã đóng cửa với lỗi 404, nhưng công ty mẹ vẫn còn hoạt động. Nếu muốn đòi tiền lương bị nợ, chúng tôi phải đến tìm ông chủ ở đây.
[Được, đến nơi tôi sẽ gọi cho cậu. Tôi, anh Lý và Mông sắt của Marisa chắc sẽ đến tầm 10 giờ.]
[Ừ, tôi ăn chút gì rồi sẽ qua.]
Sau khi trò chuyện với Pipi xong, tôi lại liếc qua nhóm lần nữa.
[Ông chú yêu Loli là ai vậy? Tôi không nhớ ra.]
[Tôi cũng không rõ. Hỏi Pipi đi. Pipi nói chú ấy là người Thâm Quyến.]
[Là tác giả kỳ cựu à? Ông chú yêu Loli, hình như chú ấy đã viết trên web được ba năm rồi nhỉ? Thu nhập thế nào?]
Tôi ngập ngừng một chút trong căn phòng thuê rồi trả lời.
[Cũng tạm thôi, khoảng 1.000 tệ một tháng. Nếu có được đề cử thì có thể nhỉnh lên hơn 2.000 một chút]
[Chú ơi, thế này thì không ổn đâu. Thu nhập vậy làm sao nuôi gia đình? Thâm Quyến là thành phố lớn mà, chắc là chú phải tìm việc được lương bốn, năm ngàn chứ?]
[Pipi chẳng phải là tác giả bán chạy sao?]
[Một tháng chỉ 1.000 tệ thôi hả? Chú viết bán thời gian à, hay là không cập nhật thường xuyên? Chẳng phải 500 tệ đã là tiền chuyên cần rồi hay sao?]
[Chắc là vì tôi không viết mấy chủ đề thịnh hành. Tôi thấy cũng có không ít tác giả chỉ kiên trì viết câu chuyện của riêng mình chứ không chạy theo trào lưu. Điều ấy bình thường mà.]
Đúng như tôi dự đoán, mặc dù tôi được coi là 'tác giả kỳ cựu' trên website tiểu thuyết Yae-Do và quen biết khá nhiều người, nhưng cứ hễ nhắc đến thu nhập thì lại không thể tránh khỏi tiếng thở dài.
Đặc biệt là lời chat. [Pipi chẳng phải là tác giả bán chạy sao?] — với giọng điệu gần như lộ rõ sự mỉa mai.
Nói trắng ra, câu chính là "Một tác giả bán chạy như Pipi mà lại giao du với một kẻ chưa kiếm nổi 1000 tệ một tháng ư? Người này đã dùng thủ đoạn mờ ám gì, hay là có giao dịch khuất tất nào chăng?".
Cộng đồng tác giả vốn như một xã hội thu nhỏ. Thành công hay không, có mặt trên bảng thu nhập hay không, mới là tiêu chuẩn để đứng đầu.
Còn bằng cấp, quan hệ — tất cả đều không quan trọng. Chỉ cần là tác giả bán chạy trên website, có thu nhập cao, thì bạn sẽ có tiếng nói trong nhóm tác giả.
Tất nhiên, đối với một người như tôi – "tác giả có thu nhập thấp" đã viết lách nhiều năm nhưng mỗi tháng chỉ kiếm được vỏn vẹn 1000 tệ – thì bị người khác coi thường cũng là chuyện bình thường.
Tôi cũng đã quen rồi.
[Không sao, tôi có làm thêm để kiếm chút tiền.]
Không biết phải nói gì vào lúc này, tôi chỉ thuận miệng đáp lại, như thói quen trò chuyện thường ngày.
[Chú có gia đình chưa? Nếu có thì tôi khuyên chú nên để ý đến xu hướng hiện tại. Kiếm 3.000 tệ một tháng thực ra cũng chẳng khó đâu.]
[Bây giờ, ngay cả đàn ông trung niên cũng không thể xoay xở nổi chỉ với 1.000 tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng đâu.]
[À đúng rồi, hồi nãy có một cô bé siêu dễ thương tham gia vào nhóm độc giả của tôi. Mới 14 tuổi thôi. Tôi đã kết bạn với cô bé trên QQ, haha, rồi còn gửi cả tin nhắn thoại nữa. Giọng bé ấy ngọt cực kỳ.]
[Trong nhóm độc giả của tôi cũng có nhiều gái lắm, và họ đều là độc thân cả, hehe.]
[Trong mấy người ở đây chẳng có ai là gái phải không? Vậy là chẳng có tác giả nữ nào nhỉ?]
[Ông đang nghĩ gì thế? Chúng ta thuộc thể loại tiểu thuyết dành cho nam giới cơ mà. Tác giả nữ á? Yae-Do nên cẩn thận đi, đã đến lúc đòi lại mấy khoản thù lao chưa trả rồi.]
"..."
Thấy cuộc trò chuyện trong nhóm bắt đầu rẽ sang hướng kỳ quặc, tôi chẳng buồn đọc tiếp. Tôi đứng dậy, để điện thoại ở đó sạc rồi đi vào bếp. Tôi lấy phần cá còn lại từ hôm qua trong tủ lạnh ra, sau đó xé một gói mì ăn liền loại “3 gói 10 tệ” mà tôi mua ở siêu thị.
Với tình cảnh hiện tại… liệu tôi có được xem như là một tác giả nữ không?
[note81225]

