Một buổi sáng đầu hè.
Tại dinh thự của Allen dưới nền trời u ám, Miaha đến giao hàng như thường lệ.
"Chào buổi sá...... anya?"
Trên tay cô là một bưu kiện nhỏ và một tờ báo.
Dù cầm trên tay những món hàng như mọi khi, nhưng riêng hôm nay, cô phải tròn mắt ngạc nhiên.
Điều đó cũng phải thôi. Bởi vì ở ngay trước cửa...... Allen đang ngồi bó gối ôm đầu.
"Có chuyện gì vậy nya, Ma Vương. Sao lại thành ra thế này."
"......Miaha à."
Nghe thấy giọng nói đầy lo lắng ấy, Allen ngẩng khuôn mặt trắng bệch của mình lên. Dưới mắt anh là quầng thâm hằn sâu, tiều tụy đến mức chính anh cũng cảm nhận được. Giọng anh đặc lại, trông như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Mà đây là điều tất yếu, vì anh đã trằn trọc suy nghĩ gần như suốt đêm.
"Phải nói bao nhiêu lần mới hiểu đây...... Ta không phải là Ma Vương, mà là Đại Ma Vương......"
"Thì tại Ma Vương nào chả là Ma Vương nya."
"Chả hiểu nổi......"
"Đến bắt bẻ tôi cũng chẳng có tí sức sống nào nya. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy nya?"
"Ya-hoo, anh ơi! Cô em gái dễ thương của anh đến chơi này! Mau tiếp đãi em đi!"
"Anya?"
Đúng lúc đó, Eluca cũng ồn ào đi tới.
Miaha vẫy vẫy đôi tai, mỉm cười cúi chào.
"Chào buổi sáng nya, cô Eluca."
"Chào buổi sáng Miaha! Tai mèo hôm nay cũng đẹp lắm đó☆"
"Ôi chao, ngại quá đi nya."
Nhờ Allen mà giờ đây hai người đã trở thành bạn. Nghe nói bây giờ họ đã thân đến mức thỉnh thoảng hẹn nhau xuống phố để đi uống trà.
Vừa vui vẻ trò chuyện, hai người đột ngột chuyển chủ đề sang Allen
"Mà này, anh ấy bị sao vậy?"
"Ai biết? Lúc Miaha đến thì đã thế này rồi nya."
"Hừm...... ra là vậy, anh chắc là..."
Eluca sáng mắt lên, giơ ngón trỏ ra
"Nói thẳng ra là anh có chuyện gì với Charlotte rồi đúng không!"
"Ấy...... s-sao em biết?"
"Không, ngược lại em hỏi anh nhé, ngoài chuyện đó ra thì còn có chuyện gì khiến anh bối rối được không?"
"Vì thường thì ngài ấy sẽ tự mình giải quyết hết mà nya."
Mặc kệ Allen đang hoảng hốt, hai cô gái lại có phản ứng rất thản nhiên. Dù sao đi nữa, lời hai người nói hoàn toàn chính xác.
Người có thể khiến Allen phải ôm đầu đến mức này, ngoài Charlotte ra thì không thể là ai khác.
Hơn nữa, lần này lại là một chuyện vô cùng phiền phức.
"Ngài cãi nhau với Charlotte à nya?"
"Nếu chỉ có thế thì đã tốt......"
Đáp lại câu hỏi của Miaha, Allen nở một nụ cười tự giễu. Rồi anh bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc đã xảy ra vào đêm qua.
Đêm qua.
Sau khi hai người cùng ăn tối, Allen mở lời với Charlotte
"Này Charlotte. Cô đến đây cũng đã được một tháng rồi đấy."
"Đã...... một tháng rồi sao ạ."
Charlotte, đang uống trà, buông một tiếng thở dài đầy cảm xúc.
Chỉ mới một tháng. Nhưng cũng đã là một tháng. Đó là khoảng thời gian không dài mà cũng chẳng ngắn.
Charlotte như lặng đi, có phần mơ màng như đang hồi tưởng lại những ngày đã qua. Thấy vậy...... Allen cười
"Vậy nên...... hôm nay là ngày lãnh lương!"
"..................Hả?"
Nhìn chiếc túi da nhỏ mà Allen lấy ra từ phía bên kia bàn, Charlotte tròn mắt. Chừng khoảng ba giây sau cô mới đoán ra được thứ bên trong.
Cô đứng bật dậy khỏi ghế rồi lắc đầu quầy quậy.
"L-Lương ư...... Tôi không thể nhận được đâu!"
"Có gì mà ngạc nhiên. Đã nói là thuê thì đương nhiên phải trả lương rồi."
"Nhưng mà tôi...... việc tôi có thể làm mới chỉ là dọn dẹp thôi mà?"
Gần đây cô cũng đang học nấu ăn, nhưng giỏi lắm cũng chỉ là món trứng ốp la bị cháy hay món súp nhạt thếch. Nói cách khác, trình độ của cô vẫn còn ngang bằng với Allen.
Charlotte trông có vẻ áy náy, ủ rũ buông thõng vai
"Tôi không nghĩ mình đã giúp gì nhiều đến mức được nhận tiền đâu ạ. Ngược lại, có lẽ tôi mới là người phải trả tiền thuê nhà......"
"Cô nói gì thế. Chẳng phải ngày nào cô cũng dọn dẹp rất chu đáo sao. Nhờ vậy mà nhà cửa không có bụi bặm và rất thoải mái."
Allen có thể sống thoải mái ngay cả khi ở trên đống rác, nhưng không có nghĩa là anh ghét chỗ ở dễ chịu. Nhờ Charlotte quán xuyến và dọn dẹp khắp nơi, chất lượng cuộc sống của anh đã tăng lên đáng kể.
"Vì vậy, đây là phần thưởng xứng đáng cho công sức của cô. Nhận lấy đi."
"......Tôi hiểu rồi ạ."
Có lẽ vì đã quá hiểu sự kiên quyết của Allen, Charlotte đành miễn cưỡng nhận lấy túi da. Sau đó cô len lén nhìn vào bên trong và giật mình
"N-Năm đồng vàng ư? Quả thật thế này thì nhiều quá rồi ạ!"
"Vậy à? Ta đã bớt đi vì nghĩ rằng chừng này cô sẽ không cảm thấy ngại rồi đấy chứ......"
"Vốn dĩ ban đầu trong đó có bao nhiêu vậy ạ?"
Anh không nhớ chính xác là bao nhiêu đồng, nhưng chắc chắn anh đã nhét đầy đến mức cái túi gần như muốn rách toang.
Vì biết chắc rằng nếu nói ra, Charlotte sẽ càng thêm bối rối, Allen liền nhẹ nhàng chuyển chủ đề
"Dù sao thì tiết kiệm cũng tốt, nhưng ta khuyên cô nên thử tiêu xài một chút đi. Từ trước đến giờ cô làm gì có tiền để tự do mua sắm, phải không."
Đồ dùng hàng ngày, quần áo và giày dép hầu hết đều do Allen mua nên trông cô không có vẻ gì là thiếu thốn.
"Chuyện đó... thì đúng là vậy."
Thế nhưng Charlotte hiếm khi tự mình nói ra điều cô mong muốn. Có lẽ cũng là điều đương nhiên vì cô vẫn còn mặc cảm cảnh ăn nhờ ở đậu, nhưng đối với Allen mà nói thì chuyện đó chẳng thú vị chút nào.
"Muốn làm gì hay muốn cái gì. Gì cũng được, cô cứ dùng đi."
"Nhưng mà, tôi chẳng có gì đặc biệt... A."
Bỗng Charlotte như chợt nhận ra điều gì đó. Cô hết nhìn túi da rồi lại nhìn Allen, và nuốt khan. Phản ứng có phần lạ lùng... nhưng có vẻ như cô đã nghĩ ra cách tiêu tiền. Charlotte chỉnh lại tư thế ngồi rồi ngước nhìn Allen
"Vậy thì, ừm... nếu được thì tôi muốn..."
"Ừ. Sao nào, cô cứ nói đi."
Đây là lần đầu tiên Charlotte chịu nói ra mong muốn của mình. Linh cảm được điều đó, Allen vui vẻ thúc giục.
Thế nhưng, lời nói của Charlotte với vẻ mặt căng thẳng đã khiến anh phải nín thở.
"Tôi muốn... được ra phố một mình."
Cảnh tượng ngày hôm qua hiện về rõ mồn một trong tâm trí, Allen chỉ biết ôm đầu rên rỉ.
Trở về hiện tại.
"Để cô ấy ra phố một mình... khác gì ném miếng thịt bò hảo hạng vào chuồng thú dữ đâu! Tuyệt đối không thể chấp nhận được!"
Biết đâu cô lại bị đám lưu manh kiếm chuyện như hôm trước, hoặc có thể bị lạc đường. Cũng có thể ngã và bị thương... rồi biết đâu thân phận bại lộ rồi bị bắt thì sao.
Toàn những cảnh tượng tồi tệ lướt qua tâm trí Allen.
"Nhưng mà ta lại muốn đáp ứng mong muốn của Charlotte hết mức có thể... Rốt cuộc ta phải làm sao đây... Hửm?"
Anh chợt để ý đến thái độ của những người đang nghe và ngẩng mặt lên.
"Ể. Quán bánh kếp đó dở đến vậy sao? Ngày nào cũng có hàng dài người xếp hàng mà nhỉ."
"Hầu hết đều là chim mồi thôi. Nếu đến đó thì thà vào con hẻm phía sau còn hơn..."
"Hai người có chịu nghe không đấy?"
Hoàn toàn bơ đẹp Allen, Eluca và Miaha đang say sưa buôn chuyện con gái. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, rồi cùng thở dài
"Không phải, tại vì chuyện này nhạt nhẽo quá đi ạ."
"Nhạt nhẽo là sao! Hả! Ta đang nghiêm túc phiền não đấy!"
Allen đứng bật dậy trước thái độ thờ ơ của Miaha. Trong khi đó, Eluca vừa xoa cằm vừa lẩm bẩm
"Thật khó tin Charlotte lại nói được như thế. Cậu ấy có vẻ là kiểu người sẽ chịu đựng vì sợ nếu lỡ thân phận bại lộ và bị bắt thì sẽ làm phiền đến anh mà."
"...À. Lúc đó cô ấy cũng có vẻ nhận ra ngay, nên đã rút lại..."
Charlotte buồn bã gượng cười nói: "Xin hãy quên chuyện vừa rồi đi ạ".
Vẻ mặt tội nghiệp ấy đã đốt cháy trái tim Allen. Anh dựa lưng vào cửa, ôm mặt.
"Bị nói như vậy... càng khiến mình muốn cố chấp thực hiện cho bằng được, phải không?"
"Thế là anh đã lỡ hứa rồi chứ gì."
"Đúng là kiểu người khó ở mà."
Eluca và Miaha nhún vai ra vẻ bó tay.
Mặc dù bực mình trước phản ứng có vẻ hoàn toàn không quan tâm của họ, Allen không thể phản bác được. Vì anh thấy điều đó hoàn toàn đúng.
Nói tóm lại, ngay sau đó anh đã vui vẻ chấp thuận cho cô ra ngoài một mình.
Sau khi anh thuyết phục rằng với phép thuật của mình thì thân phận của cô tuyệt đối sẽ không bị bại lộ, Charlotte dường như cũng đã yên tâm. Cô mỉm cười rạng rỡ và một lần nữa quyết định ra ngoài.
Và thế là hôm nay, Charlotte sẽ lên đường.
"Không, "lên đường" thì nghe khoa trương quá. Từ đây ra phố cũng chỉ khoảng hai mươi phút thôi mà anh."
Nghe vậy, Eluca liền trưng ra vẻ mặt nghiêm túc: "Hả?"
"Chẳng phải là quá xa sao! Trong rừng đường xấu thế này, lỡ Charlotte vấp ngã thì anh tính sao!"
"Sự bao bọc thái quá này đến cả một ông bố trẻ cũng phải xanh mặt mất."
Cả hai đều ném cho Allen ánh nhìn có phần lạnh lùng.
Nói thì nói vậy, nhưng ngay cả việc đi dạo quanh đây Allen cũng luôn đi cùng cô.
Ngoại trừ thời gian riêng tư, gần như lúc nào anh cũng ở bên cạnh và không rời mắt khỏi cô. Vậy mà giờ đây anh lại phải để Charlotte một mình đến cái nơi được cho là hang ổ của ma quỷ cách đó hai mươi phút đi bộ. Thẳng thắn mà nói, anh cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi.
(Nhưng đây là điều mà Charlotte lần đầu tiên mong muốn... Nếu không thực hiện thì còn gì là mặt mũi đàn ông nữa...!)
Hơn nữa, lúc này trong dinh thự, Charlotte đang chuẩn bị cho chuyến đi của mình. Từ sáng sớm cô đã tất bật chuẩn bị hết thứ này đến thứ khác, làm sao anh có thể nói "Thôi, không được đâu" với cô được cơ chứ. Dù Allen là người mặt dày, chẳng mảy may quan tâm đến đánh giá của người khác, nhưng anh tuyệt đối không muốn làm điều gì khiến Charlotte phải buồn.
Ngay lúc đó, anh chợt nhận ra sự thay đổi trong lòng mình.
(...Dạo gần đây, mình càng lúc càng để ý đến cô ấy. Là sao vậy nhỉ?)
Anh muốn cô cười, và không muốn nhìn thấy khuôn mặt cô khi khóc. Tình cảm ấy không thay đổi so với lần đầu được gặp cô. Chỉ là nó đã phình to lên gấp nhiều lần. Lí do tại sao, Allen cũng không rõ... nhưng anh cảm thấy mình đang suy nghĩ những điều không giống với bản thân mình chút nào, và vội vàng xua đi những ý nghĩ đó.
Eluca nhìn Allen như vậy, lộ ra vẻ mặt bất mãn
"Mà này... vấn đề của anh có thể giải quyết dễ dàng mà."
"Gì cơ...?"
"Đúng vậy ạ."
Miaha cũng khẽ gật đầu
"Vừa muốn cho cô ấy đi một mình, lại vừa lo lắng... Vậy thì, việc mà Ma vương nên làm chỉ có một thôi ạ."
"Việc mà ta nên làm..."
Allen chìm vào suy tư một lúc. Và rồi... một diệu kế đáng kinh ngạc lóe lên trong đầu anh
"A...! Thì ra ta chỉ cần bí mật đi theo và theo dõi cô ấy là được!"
"Tại sao chuyện đơn giản thế này mà anh lại không nghĩ ra được nhỉ..."
"Thấy chưa, người ta nói những kẻ như vậy sẽ bị người khác xem thường đó nya."
Dù bị hai cô gái nói xấu thẳng mặt, Allen vẫn nung nấu một quyết tâm mới. Và thế là "chuyện hư hỏng" của ngày hôm nay đã được quyết định.
Tức là...... ra ngoài một mình.
Một tiếng sau.
Charlotte đã chuẩn bị xong xuôi và đứng ở cửa chính.
Mái tóc cô đã được biến thành màu đen, tay xách một chiếc túi nhỏ, trên đầu cài chiếc kẹp tóc mà Allen tặng hôm trước, trông rõ ràng là bộ dạng để ra ngoài.
Thế nhưng vẻ mặt cô lại vô cùng nghiêm túc. Cô nhìn vào gương, kiểm tra cẩn thận dáng vẻ của mình.
"C-Có ổn không ạ...... Tôi sẽ không bị lộ chứ ạ?"
"Tất nhiên là ổn rồi. Phép này ngoài ta ra thì không ai giải được đâu nên cứ yên tâm."
"......Nếu anh Allen đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi ạ."
Charlotte mỉm cười nhẹ nhõm. Rồi, như thể đã hạ quyết tâm, cô bước một bước ra khỏi cửa. Cô nhìn thẳng về phía trước, hướng con đường nhỏ hẹp kéo dài từ dinh thự đến tận thị trấn.
Với vẻ hơi căng thẳng, Charlotte ngoảnh lại nhìn Allen.
"Vậy...... tôi đi đây ạ. Tôi sẽ về trước khi mặt trời lặn."
"Ừ. Nếu được thì mua luôn bữa tối nhé."
"Vâng ạ!"
Charlotte cúi đầu chào rồi chậm rãi, thận trọng bước đi. Bóng lưng cô trông có vẻ lo lắng nhưng đồng thời cũng toát lên một ý chí mạnh mẽ như đang muốn thử thách điều gì đó.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, bóng hình ấy trông đẹp tựa như một bức tranh. Allen phải đưa tay day nhẹ khóe mắt.
"Ư ư...... vừa mới đây thôi vẫn còn là cô gái thiếu tự tin, yếu đuối như búp bê...... thế mà từ lúc nào đã có thể vững vàng bước đi trên đôi chân của mình thế này rồi......"
"Cái cảm xúc đó là nhìn từ góc độ nào vậy?"
"Khá là kinh tởm đấy nya."
Eluca và Miaha đang ẩn nấp liền xuất hiện, ném vào anh những ánh mắt lạnh lùng. Dù vậy, Allen vẫn cảm thấy mãn nguyện. Anh đã được nhìn thấy bóng lưng ấy của Charlotte. Anh thực sự thấy mừng vì đã để cô đi.
Thế nhưng...... từ giờ trở đi mới là phần khó.
Tung áo choàng lên, Allen chỉ thẳng về phía Charlotte vừa đi.
"Nào, nhiệm vụ bắt đầu! Chúng ta sẽ dốc toàn lực để âm thầm hỗ trợ chuyến đi của Charlotte!"
"Nếu có trả tiền làm thêm thì Miaha không có gì phàn nàn hết nya."
"Còn em là vì muốn có chuyện để kể làm quà cho cha mẹ."
Thế là Allen dẫn theo hai cô nàng hăm hở tiến về phía thị trấn một cách lén lút, cẩn thận để tuyệt đối không bị Charlotte phát hiện.
Thị trấn hôm nay cũng thật nhộn nhịp.
Buổi sáng có hơi nhiều mây, nhưng khi mặt trời lên, bầu trời xanh đã trở lại, tạo nên một ngày tuyệt vời để mua sắm.
Charlotte đến được con phố chính đông nghẹt người và khẽ thở dài
"Oa...... mình thực sự đã đến đây một mình rồi."
Dù chỉ là chuyến đi chỉ mất hai mươi phút đi bộ từ dinh thự, nhưng đối với cô, đó hẳn là một hành trình vĩ đại. Charlotte ngây người nhìn con phố chính một lúc, nhưng rồi cô nhanh chóng sực tỉnh và siết chặt nắm tay
"Được rồi, trước hết là bắt đầu từ đây. Mình sẽ cố gắng!"
Cô lấy ra một tấm bản đồ nhỏ từ trong túi, gật gù nhìn nó một lúc rồi bắt đầu bước đi trên con phố.
Allen đứng từ trong bóng râm của một tòa nhà, lặng lẽ dõi theo bóng hình đó.
"Giỏi lắm! Giỏi lắm Charlotte! Cô đã đọc được bản đồ đúng như ta chỉ! Quả là xuất sắc.....!"
Trước khi cô rời nhà, Allen đã chỉ cho cô một vài điều cần chú ý.
Phải xem bản đồ, không được đi theo người lạ. Khi bị lạc thì phải hỏi đường người khác...... vân vân. Có vẻ như Charlotte đang tuân thủ rất nghiêm túc những điều đó.
Ngay cả khi bị chèo kéo, cô vẫn lịch sự cúi đầu từ chối.
Cho đến hiện tại, chuyến ra ngoài đầu tiên của cô đang diễn ra hết sức suôn sẻ.
Allen càng thêm ấm lòng. Tâm trạng anh lúc này giống như đang chứng kiến khoảnh khắc một đứa trẻ đang tập bò lần đầu tiên đứng dậy. Dĩ nhiên là Allen hoàn toàn không có kinh nghiệm nuôi con.
Trong lúc đó, Eluca và Miaha thì thầm với nhau
"Này, cô có nghĩ anh ấy đang thật sự cố tỏ ra là cái gì không?"
"Là một người anh trai hay một người cha chăng nya......?"
"Không nhưng mà, kể cả vậy đi nữa...... cũng khó đỡ thật đấy nhỉ."
"Vâng...... đến mức tuyệt vọng luôn ạ......"
"Ồn ào quá đấy mấy đứa kia!"
Allen gắt một câu bắt bẻ bằng giọng thật nhỏ để Charlotte không phát hiện. Cứ như thế, cả ba người di chuyển từ bóng râm này sang bóng râm khác, bám theo Charlotte.
"À mà anh này. Tại sao Charlotte lại muốn đến thị trấn vậy?"
"Hừm...... anh chỉ nghe nói cô ấy muốn đi mua sắm thôi."
"Cô ấy không nói là sẽ mua gì ạ nya?"
"Ta cũng đã lựa lời hỏi rồi, nhưng mà......"
Dĩ nhiên Allen cũng tò mò không biết Charlotte muốn thứ gì. Thế nhưng cô lại lảng tránh ánh mắt như thể đang phân vân, rồi――.
“Cái đó thì...... l-là bí mật ạ!”
Cô đã quả quyết như vậy với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
“…Cuối cùng là ta đã không được cho biết."
"Ây da......"
"Ma Vương hẳn là sốc lắm nhỉ nya."
"Ừm......"
Trước hai người tỏ vẻ lo lắng, Allen nặng nề gật đầu.
Việc Charlotte có bí mật với Allen chỉ mới đây thôi đó còn là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Allen đưa tay che miệng, hai vai run lên
"Có được bí mật chính là bằng chứng cho thấy cái tôi của cô ấy đã vững vàng hơn...... Giỏi lắm, Charlotte! Lần tới hãy thử trở nên ích kỉ đến mức làm ta phải phiền lòng đi nhé..."
"Vượt qua cả mức kinh tởm rồi, em bắt đầu thấy hơi lo đấy......"
Eluca vừa liếc nhìn với ánh mắt ghê tởm, vừa nghiêng đầu thắc mắc
"Mà nếu cứ tiếp tục theo dõi thế này, chẳng phải chúng ta sẽ biết được thứ mà Charlotte muốn mua sao? Như thế là tự ý rình mò bí mật của người ta, liệu có ổn không vậy?"
"Không sao, trong trường hợp đó anh sẽ dùng ma thuật xóa kí ức ngay lập tức nên không có vấn đề gì."
"Sự quyết tâm này nặng nề đến mức khiến người ta thấy khó tiêu luôn đó nya."
Trong lúc họ đang vòng vo với nhau, Charlotte vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, cô đã đi vào một con hẻm vắng người qua lại.
Những tiếng như "Ể?" hay "Lạ thật......" trong lúc cô nhìn chằm chằm vào bản đồ đã vọng đến tai ba người đang theo dõi phía sau.
"Ở chỗ hẻo lánh thế này mà lại có cửa hàng cô ấy muốn đến sao?"
Điều đó khiến Allen không khỏi thắc mắc.
"A!...... Có lẽ nào cô ấy bị lạc đường rồi không?"
"C-Cái gì? Chẳng phải đó là vấn đề lớn sao!"
Allen bất giác giật mình.
Dù vậy, việc cô bị lạc cũng là điều dễ hiểu. Bởi vì Charlotte đã sống như một người hầu ở nhà Công tước suốt bao năm nay nên đây có lẽ là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác một mình cầm bản đồ đi lòng vòng trong thị trấn. Anh hối hận vì lẽ ra nên dạy cô cặn kẽ hơn cách xem bản đồ.
Dù đang hối hận từ tận đáy lòng, nhưng anh không phải là không có sự đề phòng. Vì vậy anh đã dặn Charlotte rằng nếu bị lạc thì hãy hỏi người khác. Khi đến một nơi thích hợp, chắc chắn cô sẽ gọi một người qua đường để hỏi.
"Không nhưng mà...... hướng này thì gay go rồi nya."
"Hửm...... ý cô là sao?"
Anh vừa định thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói của Miaha bắt đầu lộ rõ vẻ nghiêm trọng. Với khuôn mặt có phần tái nhợt, cô vừa nhìn về phía Charlotte đang đi, vừa nói――.
"Phía trước là khu Meard, nơi có trị an không được tốt cho lắm nya. Chỗ đó là nơi mấy tên mạo hiểm giả giang hồ tụ tập suốt ngày đêm đấy nya."
"Cái gì?!"
"A, em cũng có nghe nói về chỗ đó thì phải...... Nhóm mạo hiểm giả cực kì nguy hiểm đang kiểm soát khu vực gần lối vào đó, đúng không?"
"Vâng ạ nya. Tên của chúng là Nanh Độc Xà."
Đó là tên của một băng nhóm côn đồ tập hợp lại dưới trướng một gã tên là Glo, Khiển Xà Nhân.
Chúng ngang nhiên cướp đoạt chiến lợi phẩm của các nhóm khác, còn tống tiền và đe dọa là chuyện thường ngày. Nghe nói chúng là nhóm mạo hiểm giả sa ngã điển hình, đôi khi còn trấn lột hết tiền của dân thường đi lạc vào lãnh địa của chúng.
Và chúng...... đang lấy nơi mà Charlotte sắp đến làm hang ổ.
Trong lúc Eluca và Miaha thì thầm trao đổi, Charlotte vẫn tiếp tục đi sâu vào con hẻm. Có lẽ vì cảm thấy bất an nên bước chân cô có phần chậm lại, nhưng chắc chắn chẳng bao lâu nữa cô sẽ đến khu vực nguy hiểm đó.
"Làm sao đây anh? Hay là để em ra mặt giả vờ tình cờ gặp rồi ngăn cô ấy lại nhé?"
"Không... Ta muốn tránh gặp mặt nhiều nhất có thể."
Đây không đơn thuần chỉ là một chuyến dạo chơi. Đây là cuộc phiêu lưu mà Charlotte đã tự mình quyết định, và anh tuyệt đối không muốn phá hỏng nó.
Allen suy nghĩ một lúc... rồi vỗ tay
"Được rồi. Tạm thời ở đây giao cho hai đứa nhé."
"Ể, anh đi đâu vậy?"
"Anh có chút việc vặt. Trông cậy vào hai đứa đó."
"Ngài đi cẩn thận ạ nya~?"
Bỏ lại hai cô gái đang ngơ ngác, Allen nhảy vọt lên mái nhà rồi chạy đi.
Mười phút sau.
"Ơ...?"
Cuối cùng Charlotte cũng đặt chân tới chỗ đó.
Con đường chật hẹp, chai lọ rỗng vứt lăn lóc khắp nơi. Nhiều ngôi nhà cửa sổ kính vỡ nát. Không khí ảm đạm và tù đọng, ngay cả ánh nắng chiếu xuống cũng mang đậm vẻ u ám. An ninh ở đây tồi tệ đến mức có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Chỗ này là đâu thế nhỉ…”
Charlotte lo lắng ôm tấm bản đồ vào ngực, dáo dác nhìn quanh.
Xung quanh vắng tanh, không một bóng người.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cô rụt rè bước tới――.
Rầm!
Từ một tòa nhà bên đường, những bóng người lũ lượt xuất hiện, hầu hết đều là những gã đàn ông dữ tợn, tên nào tên nấy đều trang bị vũ khí hạng nặng như những mạo hiểm giả. Trong số đó có cả những chủng tộc khác ngoài con người như người sói và người cá.
"Híc..."
Charlotte sợ hãi nín thở lùi lại.
Nhóm Eluca đang lén lút quan sát từ trong bóng tối tất nhiên cũng hoảng hốt.
"N-Này, tình hình tệ thật rồi..."
"Không phải lúc để nói này nói nọ đâu nya."
Ngay khi hai người quyết định lao ra khỏi chỗ nấp thì
Những gã côn đồ đột nhiên đồng loạt cúi đầu.
"Kính chào quý khách!"
"Cảm ơn vì đã không quản đường xa đến đây!"
"Chào mừng đến với địa bàn của chúng tôi!"
"Chúng tôi xin nhiệt liệt chào mừng!"
“Ơ, ơ… ơ?”
Charlotte chỉ biết bối rối.
Thế nhưng đám đàn ông vẫn thi nhau hét lên những lời chào mừng rồi khiêng bàn ghế ra. Chúng mời Charlotte ngồi xuống, phục vụ trà, thậm chí có tên còn chơi đàn guitar và đàn hạc. Màn chào đón hoành tráng đến mức có thể so sánh với việc tiếp đón vua chúa quý tộc.
Eluca và Miaha chỉ biết nhìn nhau
"...Cái gì kia?"
"...Ai biết?"
"Phù, cuối cùng cũng kịp."
"A! Anh!"
Đúng lúc đó Allen quay trở lại.
"Anh đã đi đâu thế? Mà kịp là kịp cái gì?"
"Chuyện đơn giản thôi."
Allen thản nhiên nói rồi từ trong bóng tối nhìn về phía Charlotte.
Cô có vẻ khá bối rối trước màn tiếp đón đột ngột ấy, nhưng nét mặt đã hơi dịu lại. Có lẽ vì đã đi một quãng đường dài nên được ngồi ghế nghỉ ngơi khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Đúng như dự tính.
Allen nheo mắt, cười mãn nguyện
"Anh đã đi trước một bước, xử lí cái băng đang cai trị chỗ này... hình như là Nanh Độc Xà thì phải? Anh đã cho chúng một trận, tiện thể ra lệnh cho chúng phải tiếp đãi cô gái sắp đến đây thật chu đáo."
"Đến cả mấy bậc phụ huynh quái vật cũng phải chào thua anh mất!?"
"À, thảo nào tên nào tên nấy trông cũng tơi tả nya."
Đúng như Miaha nói, tuy đám côn đồ không đổ máu nhưng trông tên nào cũng mình đầy thương tích. Áo giáp thì nứt vỡ, tả tơi, khắp người đầy vết bầm và u cục.
Cả hai cô gái đều tỏ ra ái ngại.
Nhưng Allen đã cân nhắc cả rồi nên lên tiếng giải thích
"Anh đã cố tránh đổ máu rồi đấy. Nếu để một đám côn đồ máu me be bét xuất hiện thì Charlotte sẽ sợ mất."
"Này anh, anh đã bao giờ nghe đến từ 'nhân đạo' chưa?"
"Tất nhiên là anh biết chứ. Đó là con đường hình thành ở bất cứ nơi nào anh đi qua mà."
"Thôi thì bọn chúng cũng đã nhận được một bài học nhớ đời rồi nya."
Miaha vừa méo miệng cười vừa nhìn về phía một gã to con đang quàng một con mãng xà trên cổ, mặt mày ủ rũ.
Đó là Glo, cựu thủ lĩnh của băng Nanh Độc Xà. Sở dĩ có chữ "cựu" là vì hắn vừa bị Allen hạ gục một cách dễ dàng. Trên đầu hắn có một cục u lớn, con rắn trên cổ cũng mệt mỏi rũ ra, chẳng còn chút khí thế nào.
"Tại sao ông đây lại ra nông nỗi này..."
"Đành chịu thôi đại ca... Bị kẻ như vậy để mắt đến thì coi như đời mình tàn rồi..."
Một tên thuộc hạ an ủi hắn.
Trái ngược với góc đang tiếp đãi Charlotte hết mình, nơi đó lại bao trùm một bầu không khí sầu thảm hoàn toàn.
Rồi――.
Có một người rụt rè cất tiếng
"À, ừm..."
Là Charlotte. Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế đã được chuẩn bị, ghé nhìn vào mặt Glo.
Đối phương có vẻ ngoài khá dữ dằn nên cô hơi e dè, nhưng trong đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm còn lớn hơn cả nỗi sợ
"A-Anh có sao không ạ?"
"...Hả?"
"Ừm, thì, trông anh có vẻ đang bị thương..."
Charlotte lo lắng nhìn cục u trên đầu Glo. Rồi cô lục túi và lấy ra một lọ thuốc nhỏ.
"Đây là thuốc ma pháp ạ. Nếu được, anh hãy dùng đi. Cả cho bạn rắn nữa."
"Hức... C-Cảm ơn cô..."
Glo vừa khóc nức nở vừa nhận lấy lọ thuốc. Hắn đang chán nản vì đột nhiên bị truất ngôi, lại bất ngờ nhận được sự giúp đỡ từ một người không ngờ tới. Dù có chai sạn đến đâu, chắc chắn trái tim cũng sẽ phải rung động.
Có lẽ Charlotte đã nhận ra còn có những người khác cũng đầu u thân tím. Cô lấy thêm nhiều thuốc ma pháp từ trong túi ra, cần mẫn đi phát cho từng người một.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Eluca chán nản lẩm bẩm
"Cái túi đó là ma cụ nhỉ... Bên trong là không gian thứ cấp nên đựng được rất nhiều đồ."
"Dù vậy thì cũng lấy ra nhiều quá đi nya... Có khoảng bao nhiêu lọ trong đó vậy nya?"
"Ừm. Ta đoán là đã đưa cho cô ấy khoảng vài trăm lọ."
"Ngài có làm sao không đấy nya?"
"Chỉ ra phố thôi mà anh nghĩ sẽ có chuyện gì chứ?"
Hai cô gái nhìn Allen với ánh mắt nghi hoặc, nhưng việc này cũng có lí do cả.
Với tính cách của Charlotte, nếu gặp phải chó mèo bị thương, chắc chắn cô sẽ ra tay cứu giúp. Để cô không phải lúng túng trong những trường hợp như vậy, anh đã đưa cho cô một lượng lớn thuốc ma pháp và dặn rằng đó chỉ là đồ rẻ tiền nên cứ thoải mái mà dùng. Chỉ là anh không ngờ rằng thuốc lại được dùng cho đám côn đồ do chính mình đánh bầm dập chứ không phải cho chó mèo bị thương.
Charlotte hỏi thăm từng người một trong đám và đưa thuốc cho họ. Cả lũ đang náo nhiệt chào đón một cách gượng ép bỗng lặng thinh như tờ.
Một lúc sau, có têb thốt lên.
"Là nữ thần..."
"Nữ thần...tôi... từ nay tôi sẽ thay đổi tâm tính, sống một cuộc đời đàng hoàng...!"
"A, đúng là nữ thần..."
"A, ái. Mọi người sao thế ạ?"
Glo quỳ xuống dưới chân Charlotte, khóc nức nở và hét lên lời tuyên thệ ấy. Nhờ vậy không khí tại đó lập tức lên đến cao trào, và một tôn giáo mới đã ra đời.
Đây là một diễn biến bất ngờ... nhưng Allen lại gật đầu mãn nguyện
"Phù... Charlotte à. Cô quả là biết cách nắm bắt lòng người đấy chứ."
"Em biết cái này. Người ta gọi là 'vừa đấm vừa xoa'."
“Không cố ý mà thành vậy mới đáng sợ đó nya.”
Thế là sự chào đón của chúng không còn là "diễn" nữa. Tất thảy đều nở nụ cười không chút tà niệm, vây quanh Charlotte.
Đó là cảnh tượng khá kì dị. Allen đã từng thấy cảnh tương tự trong buổi tụ họp của một hội tà giáo mới lập mà anh đã trà trộn vào để lấy tin.
Giữa lúc đó, Glo nghiêng đầu hỏi Charlotte
"Mà kể cũng lạ... Nữ thần có mối quan hệ như thế nào với Đại Ma Vương đó vậy?"
"Mọi người đều là người quen của anh Allen ạ?"
"Nói là người quen thì..."
"Nói đúng hơn là bị ép làm người quen mới đúng..."
Chúng chán nản nhìn nhau.
Cũng không thể loại trừ khả năng. Mặc dù đã nghiêm khắc dặn không được tiết lộ việc Allen đã đến đây, nhưng lỡ đâu chúng buột miệng nói ra thì…
“Nếu nói ra thì sẽ thế nào... chắc các ngươi hiểu rồi chứ?”
Để đề phòng, anh chuẩn bị sẵn sàng để có thể dùng ma pháp bắn tỉa tầm xa bất cứ lúc nào. May mắn thay, tình hình đã không diễn biến đến mức phải sử dụng đến nó.
"Ừm... thực ra là... tôi không còn nhà để về nữa ạ."
Charlotte nở một nụ cười có chút cô đơn. Và rồi cô bắt đầu kể từng chút một—
"Nhưng anh Allen đã tốt bụng thuê tôi làm người hầu... cho nên nếu nói về mối quan hệ thì..."
Đến đây, Charlotte ngưng lại và nói một cách ngượng ngùng
"Là... là chủ nhân... có lẽ vậy ạ?"
Quả thực về mặt hình thức thì họ là chủ nhân và người hầu nên câu nói đó không có gì sai cả. Thế nhưng nó lại mang một âm hưởng vừa tội lỗi lại vừa dâm đãng. Cộng thêm vẻ mặt ngượng ngùng của cô cũng ghi điểm rất cao. Nhờ vậy mà Allen phải ôm ngực kêu "hự" một tiếng.
"Này, anh. Anh có sao không đấy?"
"Nhìn thôi mà tôi cũng thấy nóng ran cả người đây này."
Eluca và Miaha đồng loạt lườm anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hơn nữa, đám Glo nghe thấy vậy cũng nghiêm mặt nhìn nhau, rồi hướng ánh mắt đầy lo lắng về phía Charlotte.
"Thưa Nữ thần, có khi nào Người đang bị lừa không ạ...?"
"Không, hay là cô ấy cũng bị đe dọa và bắt phải phục tùng như chúng ta?"
"Chết tiệt... tên Đại Ma Vương đó! Dám mê hoặc một người tuyệt vời như vậy..."
Chẳng mấy chốc, sự lo lắng đó biến thành nỗi oán hận dành cho Đại Ma Vương, tức Allen, và không khí trở nên nóng hực như một buổi họp mặt biểu tình.
"Mấy tên này..."
Allen chỉ còn biết nhăn mặt.
Mà chính anh cũng thừa biết rằng khi đứng cạnh Charlotte thì trông mình chẳng khác gì tội phạm. Một bên là Đại Ma Vương vừa cho đám du côn biết thế nào là lễ độ. Một bên là cô gái tựa như nữ thần dịu dàng với bất cứ ai.
Ai nhìn vào cũng sẽ thấy đây là một sự kết hợp đáng báo động.
Thế nhưng... Charlotte lại khúc khích cười.
"Cảm ơn mọi người đã lo lắng. Nhưng anh Allen rất tốt bụng đấy. Chắc có hiểu lầm gì đó thôi."
"Thật không ạ...?"
"...Tên Đại Ma Vương đó cũng có thể như vậy sao."
Tuy còn bối rối, nhưng dường như đám Glo cũng tạm thời bị thuyết phục.
Charlotte mỉm cười và nói tiếp.
"Vâng. Anh Allen đã dạy cho tôi rất nhiều điều 'hư hỏng' đấy ạ!"
"Hả..................!!"
Lời nói đó như một cú sốc giáng xuống đám du côn. Thế nhưng Charlotte chỉ áp tay lên má, tiếp tục nói với vẻ mặt như đang mơ mộng.
"Hôm trước cũng vậy, tôi và anh Allen đã làm 'chuyện hư hỏng' suốt đêm đó ạ. Dù biết đó là điều không đứng đắn... nhưng đó là một đêm rất vui."
Nếu nói về "chuyện hư hỏng" đã làm hôm trước thì đó là việc thức khuya ăn bánh kẹo, chơi bời, rồi hôm sau cả hai cùng ngủ nướng đến quá trưa.
Đêm ấy đúng là vui thật.
Nhưng...
"Anh này..."
"...Lát nữa phải nhắc cô ấy không được nói những chuyện này ở bên ngoài mới được."
"Ma Vương à..."
Lần đầu tiên Allen cảm thấy hối hận vì cách dùng từ của mình.
"À, vậy thì tôi xin phép về trước nhé. Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ."
Chẳng hề nhận ra bầu không khí căng thẳng, Charlotte cúi đầu chào rồi rời đi. Cả đám Nanh Độc Xà chỉ biết im lặng nhìn theo. Hay nói đúng hơn, dường như chúng đã hoàn toàn chết lặng trước phát ngôn vừa rồi của Charlotte.
"...Phù. Tạm thời thì mọi chuyện cũng ổn thỏa rồi nhỉ."
"A, Đại Ma Vương.................."
Khi Allen từ trong bóng tối bước ra, đám Glo giật bắn mình. Ngay sau đó, tất cả đồng loạt la ó một cách thô lỗ
"Ngươi đã làm cái quái gì với Nữ thần của bọn ta thế hả!"
"Thú thật, dù có chết ta cũng không muốn đánh với ngươi thêm lần nào nữa... nhưng nếu là vì Nữ thần thì bọn ta sẵn sàng khô máu với ngươi, khốn kiếp!"
"Xììììì!"
"Này, hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi!"
Đến cả con rắn của Glo cũng nhe nanh đe dọa, tỏ rõ thái độ thù địch với Allen. Vì thế, anh không còn cách nào khác ngoài việc giải thích sơ qua tình hình.
Allen lườm cả đám rồi hắng giọng
"Tóm lại, tạm thời cảm ơn sự hợp tác của các ngươi. Ta sẽ quay lại trông chừng Charlotte, còn các ngươi muốn làm gì thì tùy."
"Ngươi... thật sự chỉ vì Nữ thần mà cho bọn ta ra bã sao... không thể tin được..."
"Mà, cơ mà... đúng là nếu vì cô ấy thì mình cũng muốn làm gì đó cho cô ấy thật..."
"Hiểu mà..."
Các thành viên của Nanh Độc Xà gật đầu với nhau bằng vốn từ nghèo nàn.
Allen nở nụ cười thật tươi với chúng
"Nếu các ngươi dám động đến cô ấy... thì biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy?"
"Ặc... Xin lỗi người, thưa Nữ thần............!"
"Bọn tôi không thể cứu người khỏi tay Đại Ma Vương được................!"
"Fuhahahaha! Cỡ trăm năm có lẻ nữa thì may ra nhé!"
Allen phá lên cười ngạo nghễ. Không biết ai mới là kẻ xấu nữa.
"Thôi, dẹp chuyện tào lao qua một bên đi. Chúng ta nhanh đi thôi, Eluca, Miaha."
"Vâng ạ. Nhưng mà Charlotte đi hướng nào rồi nhỉ?"
"À, tôi thấy cô ấy vừa rẽ trái ở phía trước ạ."
Ngay khi Miaha vừa dứt lời.
"Cái gì...............?"
Sắc mặt của đám du côn đột nhiên tái mét. Thấy Allen ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Glo liền lao tới.
"Không xong rồi Đại Ma Vương! Phía trước nguy hiểm lắm!"
"...Ý ngươi là sao?"
"Nơi đó được cai quản bởi một đám còn không thèm để bọn ta vào mắt... một tổ đội nguy hiểm có tên 'Gia tộc Con Rối' đấy!"
Dường như đó là nơi mà các băng đảng thường xuyên xảy ra xung đột. Theo lời Glo, khu vực này có rất nhiều băng nhóm tranh giành địa bàn, và trong số đó, ‘Gia tộc Con Rối’ là một trong năm băng nhóm nguy hiểm nhất. Có tin đồn rằng chúng còn nhận cả các hợp đồng ám sát.
Nghe đến đó, Eluca hét lên
"S-sao lại để cô ấy đi về hướng đó chứ!"
"Đừng có đòi hỏi vô lí thế! Nghe cái tin chấn động như vậy thì đơ người ra là phải rồi còn gì!"
Glo trừng mắt về phía Charlotte đã đi
"Chết tiệt... Ta sẽ đi đưa Nữ thần trở về—"
"Khoan đã."
Allen nắm chặt lấy vai Glo khi hắn định lao đi. Và rồi anh nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không cần đâu."
"À. Với anh thì chuyện này cũng đơn giản thôi."
"Không lẽ ngươi định..."
Allen khẽ nhếch mép cười. Nụ cười ấy đầy vẻ tàn ác, đến nỗi đám du côn đang nhìn phải hét lên thất thanh, nhưng anh chẳng bận tâm.
Nếu phía trước là nơi nguy hiểm đối với cô gái yếu đuối như Charlotte... thì việc Allen cần làm chỉ có một.
Anh giơ cao nắm đấm và hùng hồn tuyên bố.
"Ta chỉ cần thu phục toàn bộ khu này... dưới trướng của ta là được thôi!"
"Ngươi điên à?"
"Dù gì thì anh ấy cũng có năng lực đấy."
"Chính vì thế nên mới càng rắc rối hơn đó."
Glo sửng sốt lùi lại, trong khi Eluca và Miaha chán nản nhìn nhau.
Từ lúc ấy, Allen đã thể hiện một màn trình diễn phi thường, đột kích vào sào huyệt của Gia tộc Con Rối, chiến đấu với vô số kẻ sử dụng vũ khí là rối và dây điều khiển rối.
"Cái gì...? Đòn tấn công từ con rối của ta hoàn toàn vô hiệu sao?"
"Nực cười! Chỉ cần quan sát chuyển động của ngón tay điều khiển, việc né tránh quá dễ dàng!"
Anh đối đầu trực diện với Wolves Stan, một tổ đội chỉ gồm các thành viên tộc người sói.
"Nào nào, cái này chắc chắn có hiệu quả với tộc người sói chứ nhỉ. Nước hoa đặc chế đây!"
"Gừ gừ gừ gừừ, c-cơ thể... đang mất dần sức lực..."
Tình cờ chạm trán Golden Epitaph, một tổ đội tinh nhuệ sở hữu những kĩ sư ma cụ xuất sắc.
"A! Mấy người này hôm trước chính là đám khách hàng phiền phức đã ném cả đống đơn khiếu nại vào công ti của tôi đây mà."
"Cái gì! Kẻ thù của cô Miaha cũng là kẻ thù của ta!"
"Ta sẽ không dung thứ cho những kẻ dám đe dọa đến nhà cung cấp hàng đầu của ta!"
"N-này, rốt cuộc các người là ai?"
Trên đường đi còn bắt gặp Magus thuộc tộc Thạch Nhân.
"Ồ, Đại Ma Vương. Sao ngài lại ở nơi như thế này?"
"Đúng lúc lắm Magus! Giúp ta một tay!"
"Ơ... nhưng tôi sắp có ca làm thêm ở cửa hàng hoa mới mở mà."
"Hô, tìm được chỗ làm tốt đấy. Vậy thì xong việc ta đến ngay nhé! Tiện thể cho ta đặt luôn một đơn hàng hạt giống thảo dược lớn đi! Từ lần sau ta sẽ mua ở cửa hàng của ngươi! Cứ nói với chủ tiệm là ta sẽ làm khách quen!"
"Vâng, cảm ơn quý khách đã mua hàng? Mà, tôi phải giúp gì ạ?"
"Tham gia vào trận quyết chiến cuối cùng tranh giành khu vực này! Để bảo vệ chuyến đi chơi của Charlotte!"
".............Hả?"
Cứ thế, Allen mở rộng lãnh thổ của mình với khí thế không thể cản phá. Sau một hồi, trời đã chạng vạng tối lúc nào không hay.
Tại bãi đất trống rộng ở rìa thị trấn, Allen quệt vội giọt mồ hôi trên trán.
"Phù... Coi như là một bài tập thể dục."
Sau lưng anh, những tên du côn vốn là mạo hiểm giả biến chất nằm la liệt như ngả rạ. Đó là những kẻ chiếm đóng các khu vực mà Charlotte đi qua.
Có điều, từ nửa sau cuộc chiến trở đi, những tổ đội hoàn toàn không liên quan cũng lao vào, biến cuộc chiến thành một trận tổng lực. Dường như những kẻ nghe tin về chuỗi thắng liên hoàn của Allen cảm thấy bị đe dọa nên đã liều mình tấn công.
Mà tất cả chúng cũng đều bị một mình Allen dọn dẹp không chút khó khăn.
"C-cuối cùng thì hắn cũng làm được..."
Glo của Nanh Độc Xà đã chứng kiến toàn bộ sự việc, mặt mày tái mét. Trong khi đó, Magus lại nghiêng đầu thắc mắc. Hắn đã chạy đến trận quyết chiến cuối cùng ngay sau khi xong ca làm thêm ở cửa hàng hoa
"Tại sao đánh bại những người này lại giúp bảo vệ chuyến đi chơi của tiểu thư vậy?"
"Thôi, lát nữa ta sẽ giải thích. Trước mắt thì..."
Nói rồi Allen tiến lại gần đám đang ngồi bệt ở một góc. Một tên với sắc mặt xanh lét, một tên tộc người sói, và một tên mặc bộ giáp bạc.
Đó là Wargel của Gia tộc Con Rối, Ralph của Wolves Stan và Dominic của Golden Epitaph theo thứ tự từ mạnh đến yếu. Chúng là thủ lĩnh của những tổ đội đã bị Allen đánh bại ngay từ đầu.
"Hi vọng sau chuyện này, các ngươi sẽ chừa và chuyên tâm làm một mạo hiểm giả đứng đắn, không gây phiền phức cho người khác nữa."
"Anh nói được điều đó à...?"
"À, dù sao thì nhờ đó mà khu vực này đã trở nên yên bình hơn rồi nyan."
Eluca và Miaha lén lút chen vào nói móc, nhưng Allen làm ngơ.
Những gã đàn ông nhìn nhau rồi ngoan ngoãn gật đầu.
"......Chúng tôi hiểu rồi."
Allen vui vẻ trước thái độ phục tùng đó. Tuy nhiên chúng lại ôm mặt thút thít nức nở.
"Từ nay chúng tôi sẽ thay đổi tâm tính... để báo đáp ân huệ của Nữ thần!"
"Trên đời này lại có cô gái tốt đến vậy sao..."
"Huhu, tôi nhớ em gái tôi bỏ lại ở quê quá...!"
"......Các ngươi cũng được Charlotte giúp đỡ à?."
Theo những gì chúng kể, có vẻ như sau khi bị Allen đánh bại, chúng đã gặp Charlotte. Do Allen đã tập trung bình định ở những nơi cô đi qua nên việc họ gặp nhau là điều đương nhiên.
Và thế là chỉ bằng một ít thuốc ma thuật cùng những lời nói dịu dàng... chúng đã gục ngã ngay lập tức như Glo.
Nhìn quanh, Allen nghe thấy những câu nói lơ đãng như "Tao... không làm người xấu nữa.." hay "Chắc tao nên về nhà thôi..." hoặc "Tao muốn gặp mẹ..." ở khắp nơi.
Có vẻ như sự trong sáng vô ngần của Charlotte đã có tác dụng rất lớn đối với những người đã trải qua bao ngày tháng tăm tối.
(Cho dù vậy thì tác dụng có phải là hơi quá rồi không...?)
Allen hơi thắc mắc nhưng tạm thời gạt chuyện đó sang một bên.
"Thế tình hình của Charlotte sao rồi?"
"Dạ, nhân viên của Công ti chuyển phát Satyr chúng tôi đang hết lòng âm thầm hỗ trợ ạ nyan."
Miaha đứng nghiêm trả lời. Vì vụ dọn dẹp trở nên bận rộn từ giữa chừng nên việc bảo vệ Charlotte đã được thuê ngoài. Miaha đã sắp xếp những nhân viên rảnh rỗi giúp đỡ.
"Ồ, nhắc cái là đến luôn kìa nyan."
Hai á nhân chó và cáo, mặc đồng phục giống Miaha xuất hiện. Họ cũng đứng nghiêm chào Allen.
"Báo cáo! Mục tiêu đã mua sắm xong và an toàn woof! "
"Không bị thương tích gì hết kon! "
"Ừm, ta cảm ơn. Đây là tiền làm thêm."
"Woah! Cảm ơn woof!"
"Đúng là hào phóng như lời đồn kon!"
Hai nhân viên reo lên vui vẻ, tay cầm túi tiền vàng.
Chuyện này có vẻ ổn. Allen nghĩ đây không phải là việc nên giao cho công ti chuyển phát, nhưng Miaha nói rằng tất cả nhân viên đều không quan tâm miễn là có thể kiếm được tiền.
Nghĩ rằng về sau có thể còn nhờ họ làm mấy việc lặt vặt… Allen khẽ hạ giọng…
"À, mà nhân tiện... có chuyện ta muốn hỏi."
"Woof~?"
"Kon~?"
Allen thì thầm hỏi khi họ nghiêng đầu.
"Cô ấy đã mua cái gì thế..."
Allen nghĩ rằng Charlotte có bí mật riêng là điều tốt. Tuy nhiên, nói anh không tò mò là nói dối.
"À, nếu là đồ riêng tư thì không cần nói đâu. Ta nghĩ phụ nữ thì luôn có nhiều thứ cần dùng mà."
"Không hẳn là như vậy ạ..."
"Ưm..."
Vì lí do nào đó, hai nhân viên nhìn nhau. Họ cau mày ra chiều bối rối, nhưng không hề tỏ vẻ khó chịu. Hơn nữa, họ lại nhìn Allen với ánh mắt trìu mến như đang xem mèo con đùa giỡn... Hoàn toàn không hiểu lí do, Allen chỉ biết lắc đầu.
Cuối cùng, họ gật đầu với nhau và thẳng thừng nói
"Có lẽ việc chúng tôi nói ra điều đó là không lịch sự đâu, woof."
"...Ý cô là sao?"
"Chúng tôi nghĩ ngài sẽ hiểu nếu ngài chịu khó đợi một chút kon."
Nụ cười đầy ẩn ý của hai cô gái khiến Allen vô cùng tò mò. Nhưng trước khi kịp gặng hỏi—
Allen giật bắn mình khi có tiếng gọi từ phía sau.
"A, anh Allen."
Chậm rãi quay lại, anh thấy Charlotte đang đứng đó. Đúng như báo cáo của các á nhân, trông cô chẳng khác gì hồi sáng mới ra ngoài.
"Ồ."
Cô nở một nụ cười rạng rỡ, tay vẫn xách túi đồ.
"Đúng là anh Allen rồi. Đúng như mọi người đã nói."
"'Mọi người'...?"
Allen cau mày.
Chuyện anh đi thanh trừng đám lưu manh trong thị trấn vì Charlotte chỉ có những người trong cuộc biết. Và anh đã dặn đám đó phải giữ kín rồi. Anh liếc nhìn xung quanh. Những kẻ lẽ ra phải nằm gục như xác chết giờ đã đứng dậy và bắt đầu xôn xao.
"Ôi, Nữ thần..."
"Dáng vẻ thật là thần thánh..."
"Khụ khụ... Đại Ma Vương kia, dám ngang nhiên chiếm giữ Nữ thần của bọn ta..."
Khắp nơi chỉ toàn là những lời như tôn sùng và oán hận.
Có vẻ như không có ai lỡ lời tiết lộ chuyện gì.
(Vậy tin tức đã bị lộ từ đâu...?)
Khi Allen đang thắc mắc, Charlotte vẫn mỉm cười tiếp lời
"Khi tôi đi dạo trên phố, mọi người trên đường đều nói về anh Allen đấy. Nào là 'Đại Ma Vương đã làm điều đó' hay 'Giờ thì thị trấn sẽ được bình yên'... Vì vậy tôi tò mò nên đã hỏi thử."
"Hả...?"
"À, tôi quên mất chưa nói nyan."
Miaha vẫy tay gọi Allen lại. Cô thì thầm vào tai anh
"Ma vương này, ngài đã trở thành đề tài của cả thị trấn rồi đấy nyan.”
"...Tại sao?"
"Tại sao ư? Chỗ này từng là nỗi nhức nhối của thị trấn đây nyan~. Nhờ ngài trấn áp nên đám côn đồ có vẻ sẽ giảm bớt, ai cũng mừng rỡ cả nyan."
"Hê. Tốt quá rồi anh nhỉ. Không ngờ lại thành ra giúp đỡ mọi người đấy."
"Ưm..."
Eluca cũng mỉm cười tán thưởng, nhưng Allen cảm thấy rất phức tạp. Mọi chuyện anh làm đều chỉ vì Charlotte mà thôi.
(Không ngờ lại có ích cho người khác... Quả là chuyện đời khó lường.)
Hơn nữa, việc được nhiều người không quen biết cảm ơn là điều anh ít khi trải qua. Anh hiểu rằng mình thường bị hiểu lầm vì lời nói và hành động, nhưng anh hoàn toàn không có ý định thay đổi. Vì thế việc làm thường ngày của anh bỗng trở thành việc thiện… khiến anh có chút ngại ngùng.
Trong lúc họ đang nói chuyện riêng, Charlotte nghiêng đầu nhìn quanh
"Hôm nay có chuyện gì vậy ạ? Mọi người đang tổ chức hội thao… chăng?"
"Ừm. Đại khái là vậy. Chúng nhờ ta chỉ giáo."
Allen thản nhiên đáp.
Khắp nơi bỗng vang lên những tiếng thì thầm "Nói hay ghê..." hay "Chắc là không dám ngẩng mặt trước Nữ thần đâu..." hoặc "Đúng là Nữ thần, có thể thuần hóa được cả Đại Ma Vương...". Allen vận dụng thính giác siêu phàm của mình, liếc nhìn về phía đó.
Charlotte không hề hay biết, chỉ cười khổ
"Không biết hội thao có phải đang là mốt của thị trấn không nữa? Hôm nay tôi thấy nhiều người bị thương ở khắp nơi. Thế nên thuốc ma thuật anh Allen cho tôi đã dùng gần hết rồi... Tôi xin lỗi."
"Không sao, vừa đúng lúc để xả hàng tồn kho. Thuốc rẻ tiền mà, đừng bận tâm."
Thực ra đó là loại thuốc khá tốt, bán được khoảng ba đồng bạc một lọ, nhưng Allen không hề hé răng.
"Nhân tiện... ừm, chuyện đó..."
"Vâng?"
Allen hơi né tránh ánh mắt cô, cố tìm từ để diễn đạt. Anh đã đắn đo rất lâu xem có nên hỏi không, nhưng cuối cùng đã không thể chiến thắng được sự tò mò.
"...Việc mua sắm thế nào rồi?"
"Tất nhiên là tuyệt vời lắm ạ."
Charlotte vui vẻ nói, rồi lục trong túi xách.
Cô lấy ra hai gói quà. Chúng được bọc trong giấy gói nhiều màu mà phụ nữ thường thích, với những chiếc ruy băng xinh xắn thắt bên ngoài.
Có vẻ như cô đã mua được món đồ mình muốn.
Trong khi Allen khẽ thở phào nhẹ nhõm, Eluca và Miaha ló đầu ra nhìn từ phía sau anh.
"A, đó là cửa hàng tạp hóa mới mở phải không?"
"Đó là địa điểm nổi tiếng nhất hiện tại đấy, nyan. Charlotte muốn mua sắm ở đó sao nyan?"
"À, ừm, cái này... là..."
Nhìn thấy khuôn mặt của hai người, Charlotte có vẻ căng thẳng, nét mặt cô cứng lại một chút. Ba người cứ thế nhìn nhau... Sau đó, Charlotte nuốt nước bọt rồi chìa hai gói quà ra
"Đây là... quà cho cô Eluca và cô Miaha ạ."
"Hả?"
"Nya?"
"Cái gì cơ..."
Cả nhóm xôn xao. Eluca và Miaha nhìn nhau rồi lo lắng hỏi Charlotte
"Ê, không lẽ... hôm nay cậu đến thành phố là để mua quà cho bọn tôi sao?"
"Tôi nghe nói đây là đồng lương đầu tiên của cô... Tôi thực sự có thể nhận không nyan?"
"V-Vâng. Dù sao thì tôi luôn được hai người giúp đỡ mà..."
Charlotte gật đầu lia lịa.
Thế là cả hai nhận lấy gói quà của mình. Khi tháo lớp giấy bọc ra... những món quà đáng yêu lộ diện.
"Woa! Con mèo bông dễ thương quá!"
"Miaha có mũ mới này nyan! Cảm ơn cô rất nhiều nyan!"
"...Tốt quá rồi."
Nhìn hai người vui vẻ, nét mặt Charlotte dịu lại. Có lẽ cô đã rất lo lắng không biết liệu món quà có được yêu thích hay không.
Ba cô gái cười khúc khích với nhau.
Đó là cảnh tượng vô cùng ấm áp. Nếu có kẻ nào xen vào làm hỏng bầu không khí này, chắc chắn sẽ bị coi là trọng tội. Thế nhưng... Allen không thể chịu đựng được không khí này.
"Charlotte—"
"Dạ, vâng?"
Allen nắm chặt vai Charlotte, cất lời thỉnh cầu với giọng run rẩy
"...Còn ta thì sao, ta không có à?"
"Anh..."
"Ma vương..."
"Đại Ma Vương..."
"Ngược lại thì... hắn cũng gan thật đấy."
Eluca và Miaha.
Không chỉ vậy, cả Magus lẫn Glo cũng nhìn Allen bằng ánh mắt vô cùng thất vọng.
Mặc dù biết như thế là trẻ con, nhưng Allen không thể không nói ra.
Charlotte bất động một lúc... rồi né tránh ánh mắt với vẻ mặt hối lỗi
"Tôi cũng đã tìm kiếm nhiều thứ mà tôi nghĩ anh Allen có thể thích như ma cụ hay thảo dược. Nhưng tôi hoàn toàn không biết cái nào tốt cả..."
"À! ...Chuyện đó thì không trách được."
Quả thật, nhiều vật phẩm liên quan đến ma thuật rất khó phân biệt đối với người ngoài ngành. Eluca gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
Có thứ trông giống viên đá đen thực chất lại là một khoáng vật cực kì quý hiếm, nên chắc chắn Charlotte đã hoàn toàn bối rối.
Tuy nhiên, Allen không thể chấp nhận được.
Vẫn nắm chặt vai Charlotte, anh kêu lên với vẻ mặt bi thảm
"Bất cứ thứ gì cô tặng ta đều thích cả! Dù chỉ là một bông hoa dại ven đường, ta chắc chắn sẽ khóc vì vui sướng...!"
"Anh có sao không đấy anh ơi?"
"Đúng là nặng nề quá nyan~."
"Im đi!"
Hai kẻ đang châm chọc anh đã nhận được quà từ Charlotte. Nói cách khác, họ là kẻ thù của Allen. Anh càng căm ghét hơn khi dù đã trừng mắt hết sức, chúng vẫn không hề nao núng.
Charlotte lại cúi đầu xuống
"T-Tôi xin lỗi... Tôi đã được anh giúp đỡ nhiều nhưng lại không biết ý..."
"Ấy... K-Không, ta không trách cô đâu..."
Allen nghẹn lời, vội vàng buông tay khỏi vai cô. Anh tự thấy mình đã hành động như một đứa trẻ ích kỉ. Tuy nhiên, Charlotte lại nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Allen, cô mỉm cười bối rối
"Tôi cứ nhận từ anh mãi thôi... Tôi nhận ra rằng tôi chẳng biết gì về những thứ anh Allen thích cả. Vì vậy, trước tiên..."
Rồi cô lại lục trong túi xách. Thứ cô lấy ra không phải quà tặng cho Allen
"............... Dụng cụ may vá?"
"Vâng. Áo choàng của anh Allen bị rách viền rồi đúng không ạ?"
Charlotte hướng ánh mắt xuống chân Allen. Quả thật do bị sử dụng cẩu thả, viền áo choàng đã rách bươm. Cộng thêm đợt "hội thao" vừa diễn ra hôm nay, tình trạng của nó càng thêm tệ.
(Nhắc mới nhớ... cô ấy từng nói ở nhà cô ấy được giao việc may vá.)
Chắc vì thế nên cô mới nhận ra tình trạng của chiếc áo choàng.
Charlotte ngượng nghịu, nghiêng đầu hỏi
"Tôi có thể vá áo cho anh Allen được không? Và trong thời gian đó... xin hãy kể cho tôi nghe thật nhiều về những thứ anh Allen thích nhé. Để lần sau tôi có thể chọn được món quà đàng hoàng cho anh."
"Đ-Đương nhiên rồi."
Allen chỉ nói được bấy nhiêu và khó khăn lắm mới gật đầu được. Anh biết khoảnh khắc ấy có lẽ sẽ quý giá hơn bất cứ thứ gì khác, một hơi ấm dần lan rộng trong tim anh.
Từ phía sau, Eluca và Miaha tủm tỉm cười, còn đám quần chúng khác thì réo lên những lời lèm bèm như "Sao lại là Đại Ma Vương...", "Tôi cũng muốn yêu...", "Tôi cũng thế...", khiến Allen thấy phiền phức tận đáy lòng. Nhưng vì tâm trạng đang tốt, anh đã rộng lượng bỏ qua tất cả.
"Hay là tao cũng làm việc tử tế rồi kiếm bạn gái nhỉ..."
"Nếu vậy thì để tao làm mối cho. Mày muốn làm việc gì?"
"...Công việc liên quan đến động vật chẳng hạn?"
Trong khi đó, Glo và Magus lại đang trò chuyện một cách thực tế, chững chạc đến mức không giống những mạo hiểm giả chút nào.

