Hai tiếng sau.
Tại một quán cà phê sang trọng, ba người đang tận hưởng hương vị của trà. Sân hiên hướng ra đại lộ với ánh nắng chan hòa, lại có thể ngắm nhìn dòng người qua lại, vô cùng thoải mái.
"Chà, mua nhiều ghê nhỉ!"
"Ừm. Quả là một khoảng thời gian khá ý nghĩa."
"Huuu…eeee......"
Hai anh em nhà Crawford ra vẻ rất hài lòng. Trái ngược với họ, Charlotte lại mang vẻ mặt ủ rũ.
Sắc mặt cô tái xanh, phần bánh kem cũng gần như không động đến.
"Hửm. Sao thế, Charlotte? Chẳng lẽ cô vẫn mua chưa đủ sao?"
"Là ngược lại đó ạ!?"
Charlotte cao giọng. Rồi cô run rẩy chỉ tay vào núi túi giấy chất đống sau lưng ba người. Bên trong toàn là quần áo, phụ kiện, rồi cả giày dép của Charlotte.
Không chỉ ở cửa hàng đó, họ còn ghé qua vài tiệm khác để mua sắm. Hai anh em bắt cô thử hết đồ này đến món khác, rồi mua gần hết những thứ đó. Những bộ quá hở hang đã được Allen thẳng thừng loại bỏ, nên đồ bên trong túi hoàn toàn lành mạnh.
Thế nhưng điều đó dường như lại là nguyên nhân khiến Charlotte bối rối.
"Chỉ vì một mình tôi mà mua nhiều thế này...... Xin mọi người hãy tiêu tiền cẩn thận ạ!"
"Thì tại bộ nào cũng hợp với cô hết mà."
Allen thản nhiên nói.
Dù mặc gì thì Charlotte cũng đều rất đẹp. Từ những bộ đồ nữ tính bồng bềnh, những bộ thường ngày thoải mái, cho đến phong cách thanh lịch trưởng thành. Tất cả, tất cả mọi thứ.
"Ở nhà ta cũng muốn được thấy nhiều dáng vẻ khác của cô nữa. Có thể nói là ta mua để thỏa mãn chính ta, nên cô đừng bận tâm."
"Ưưưư........."
Charlotte không hiểu sao lại đỏ bừng mặt rồi cúi gằm xuống. Allen nghiêng đầu khó hiểu
"Phản ứng đó là sao vậy?"
"Chà, sự ngây ngô tự nhiên đúng là đáng sợ thật~"
Eluca vừa cười khúc khích vừa ngấu nghiến chiếc bánh crepe. Dù là một phần bánh đầy ắp trái cây và kem, nhưng cách cô ăn mà không hề làm bẩn một chút nào quanh miệng quả đúng là đẳng cấp của phái nữ.
Eluca nheo mắt nhìn Allen
"Nhưng mà anh đúng là chẳng có gu thẩm mĩ gì cả. Cái váy đó là sao chứ, dài quá rồi đấy."
"Hả? Dài quá đầu gối thì có gì sai. Như thế mà vẫn còn hơi ngắn đấy."
"Anh là ông già à? A~, ghét thật. Mấy người không hiểu thời trang của giới trẻ đúng là hết nói nổi."
"Anh nghĩ nó còn lành mạnh hơn nhiều so với cái sở thích biến thái của em đấy?"
Allen và Eluca lườm nhau, khiến Charlotte bắt đầu hoảng hốt
“K-Không được đâu, hai người không được cãi nhau. Đã là anh em thì hãy hòa thuận với nhau đi ạ.”
“À, xin lỗi cô. Nhưng mà cỡ này thì chưa gọi là cãi nhau đâu.”
Allen mỉm cười trấn an Charlotte. Mức độ này hồi còn ở nhà chỉ là kiểu trao đổi thay cho lời chào hỏi của họ mà thôi.
Eluca cũng cười
“Đúng đúng. Bọn này mà đập nhau thật thì có mà đổ máu đấy☆”
“Tôi không muốn thấy đâu ạ......”
“Nhưng mà cãi nhau à...... Nghe cũng không tệ nhỉ.”
“Ừm.”
“Chẳng lẽ đó là ‘việc hư hỏng’ sao?”
Charlotte vốn không giỏi bày tỏ ý kiến của mình. Nếu thử giả vờ cãi nhau một chút, có lẽ cảm xúc của cô sẽ khá hơn.
(Giống như lần với cái bao cát hôm trước, hay là để cô ấy tập chửi mình xem sao......)
Anh vừa nghĩ vậy thì
“Thôi...... vụ cãi nhau dẹp đi.”
“Ể, tại sao?”
Trước Eluca đang nghiêng đầu khó hiểu, Allen nói với vẻ mặt nghiêm túc. Nỗi đau bị đánh đập thì không thành vấn đề. Nhưng với kiểu tấn công gây tổn thương tinh thần thì......
“Anh sợ mình sẽ thật sự suy sụp mất.”
“Anh trông có vẻ cứng cỏi nhưng đôi lúc trái tim lại mong manh như thủy tinh một cách kì lạ nhỉ.”
“T-tôi sẽ không làm chuyện đó đâu ạ!”
Charlotte hốt hoảng hét lên rồi quay sang nhìn Allen với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cãi nhau không phải là việc không hư hỏng mà là việc xấu xa. Anh hiểu chưa ạ?”
“Biết rồi, biết rồi.”
Allen cười khổ gật đầu.
Cứ như vậy, buổi tiệc trà trôi qua êm đềm. Chẳng mấy chốc, mặt trời đã bắt đầu lặn, và những gương mặt người đi trên đường cũng dần thay đổi.
Ban ngày phần lớn là dân thường, nhưng giờ đây, những nhóm mạo hiểm giả trông như vừa từ hầm ngục trở về đã tăng lên. Sau khi mặt trời lặn hẳn, có lẽ họ sẽ tụ tập ở quán rượu, lấy những chuyến phiêu lưu trong ngày làm mồi nhắm để chè chén.
(......Không biết Charlotte có sợ không nhỉ.)
Trong đầu Allen thoáng vụt qua hình ảnh mấy tên lính đã đuổi theo cô. Nhìn trên phố cũng thấy có vài mạo hiểm giả mặc những bộ giáp trụ hạng nặng tương tự. Hiện tại, Charlotte vẫn chưa tỏ ra sợ hãi...... nhưng, chắc cũng đến lúc rồi.
“Thôi được rồi. Chúng ta về thôi nhỉ.”
Allen uống cạn ngụm trà còn lại rồi nói.
“V-Vâng ạ. Cũng đến giờ ăn tối rồi ạ.”
Charlotte cũng gật đầu lia lịa.
Tuy nhiên Eluca lại lớn tiếng phản đối
“Ể~! Giờ mới bắt đầu tối thôi mà! Đây này, em đã chọn ra mấy quán ngon trong sách du lịch rồi đây này!”
“......Em vẫn ăn nữa à?”
Chiếc bánh crepe khổng lồ mà Eluca vừa ăn lúc nãy đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết. Một thứ mà chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến Allen thấy ngán, nhưng có vẻ như đồ ngọt được chứa trong một cái dạ dày riêng của cô.
Cô mở cuốn sách du lịch chi chít giấy ghi chú cho Charlotte xem
“Đây này, chỗ này thì sao? Là cửa hàng chuyên về phô mai đó. Nào là pizza ngập phô mai này, lẩu phô mai này, rồi hamburger nhân phô mai nữa!”
“Ph-Phô mai ạ......!”
Charlotte nuốt nước bọt, mắt dán chặt vào cuốn sách. Cô cũng vừa mới ăn xong set bánh ngọt, nhưng xem ra cũng có một chiếc dạ dày riêng. Tình thế giờ đã thành hai chọi một. Allen đành ngoan ngoãn làm theo.
Nếu Charlotte đã có hứng thì đi cùng cũng không tệ. Về điểm đó, anh không có gì phàn nàn...... nhưng
(......Thế trận của mình có vẻ bất lợi thì phải?)
Một cuộc chiến không khoan nhượng giữa hai anh em xem ai có thể làm Charlotte vui hơn.
Hiện tại, Eluca đang chiếm thế thượng phong một cách áp đảo. Dù thua cũng chẳng mất gì, nhưng với tư cách là người bảo hộ của Charlotte, đây là một trận chiến mà anh không thể thua.
Dĩ nhiên là phải loại bỏ kẻ thù bên ngoài, giúp cô sống những ngày tháng chỉ có tiếng cười, không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì. Đó là điều kiện tiên quyết. Nhưng thế thôi vẫn chưa đủ. Anh sẽ không yên lòng nếu không thể làm cho cô hạnh phúc nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Trong lúc anh đang trăn trở thì
“Ồ?”
Có thứ gì đó bất chợt lọt vào mắt anh. Và, đúng lúc đó, phe nữ dường như đã đi đến quyết định.
“Rồi. Vậy thì đi ngay thôi nào! Đương nhiên là anh phải bao...... ủa?”
“Cô Eluca?”
Eluca bỗng im bặt.
Cô chẳng thèm để ý đến Charlotte đang nghiêng đầu khó hiểu, đứng bật dậy, không chút do dự băng qua đại lộ rồi...... nắm chặt lấy tay một chàng thanh niên mảnh khảnh đang ở đó.
Chàng thanh niên đang ngồi trên một chiếc xe lăn, và bánh xe của nó đang lơ lửng cách mặt đất một khoảng rất nhỏ.
“Cho tôi hỏi chút được không anh trai!”
“Ể!? C-Có chuyện gì vậy......?”
“Cái xe lăn ma thuật ngầu lòi đó là sản phẩm của xưởng nào vậy!? Tôi chưa từng thấy cái nào ngầu như thế luôn!”
“À...... cái này ạ? Thay vì hỏi là của xưởng nào thì...... là do tôi tự làm......”
“Thật hả? Đỉnh quá! Nhìn sơ qua thì động lực là ma thuật gió đúng không? Hơn nữa với sự kết hợp vật liệu này mà nó có thể hoạt động ổn định đến vậy thì đúng là bá đạo thật---”
"À, ừm..."
Eluca bám chặt lấy thanh niên đang bối rối và hào hứng bắt đầu một cuộc thảo luận về ma thuật ngay bên đường. Đôi mắt lấp lánh của cô dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Allen và Charlotte.
Charlotte ngơ ngác nhìn họ một lúc, rồi bất chợt mỉm cười
"Cô Eluca thực sự rất thích ma thuật nhỉ. Tuyệt quá. Giá như tôi cũng có thể tìm thấy thứ gì đó mình yêu thích như vậy... ơ?"
Lúc này cô mới chợt nhận ra mình đang ngồi một mình ở bàn. Khi cô ngơ ngác nhìn quanh, Allen cất tiếng gọi từ một nơi xa
"Này. Bên này."
Đáp lại tiếng gọi, Charlotte đi về phía Allen đang ở một quầy hàng ven đường ngay cạnh quán cà phê
"A, anh Allen!"
"Chào cô. Mời vào."
Người chủ quán trẻ tuổi chỉ hơi ngước mắt lên khỏi cuốn sách đang đọc để chào Charlotte. Rồi cô lại nhanh chóng quay lại với việc đọc sách.
Gian hàng trông thật đơn sơ, được dựng lên từ vải và những mảnh gỗ. Dưới mái gian đầy lỗ thủng bày bán những đồ trang sức lấp lánh. Giá mỗi món đều là một đồng bạc, biểu hiện của một cửa hàng tạp hóa rẻ tiền điển hình.
Charlotte hết nhìn gian hàng rồi lại đến Allen, nghiêng đầu thắc mắc
"Anh Allen, anh muốn mua trang sức ạ?"
"Không. Chỉ là có một thứ khiến ta chú ý thôi."
Nói rồi Allen nhẹ nhàng cầm một trong những món đồ lên. Đó là một chiếc kẹp tóc bình thường, được làm từ một viên đá màu xanh lam, được đẽo gọt thành hình bông hoa. Từng cánh hoa đều được chế tác một cách tỉ mỉ, là tác phẩm tinh xảo chứa đựng tâm huyết của người thợ.
Khi thấy gian hàng này từ quán cà phê, nó đã ngay lập tức thu hút ánh nhìn của anh.
Anh cài nó lên tóc Charlotte. Nhìn ngắm một lúc lâu... Allen hài lòng gật đầu
"A..."
"Ừm. Quả nhiên là nó cùng màu với đôi mắt của cô."
Charlotte ngẩn người, nhẹ nhàng chạm vào chiếc kẹp tóc. Đôi mắt to tròn của cô và bông hoa nhỏ nở trên đầu gần như có cùng một màu, nhờ vậy mà nó rất hợp với cô. Hiện giờ cô để tóc đen, nhưng nếu trở lại với mái tóc vàng thì nó sẽ còn tỏa sáng hơn nữa.
Allen gật gù rồi nói với chủ quán
"Chủ quán, cho tôi lấy cái này."
"Vâng. Một đồng bạc ạ."
"Đây. Cứ giữ tiền thừa đi."
"Vâng, cảm ơn quý khách... Mà khoan đã! Đây là đồng vàng mà? Dù thế nào thì cũng nhiều quá rồi."
"Cô cứ giữ lấy đi. Ta có nguyên tắc là phải trả giá xứng đáng cho một món đồ tốt."
Anh nháy mắt với người chủ quán đang hốt hoảng rồi quay lại với Charlotte vẫn còn đang ngơ ngác
"Cái này cô cũng nhận lấy đi. Mà so với đống quần áo kia thì nó cũng chỉ là một món đồ nhỏ thôi."
"Không ạ..."
Charlotte mở miệng trong khi vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Đôi má cô ửng hồng, tay khẽ vuốt chiếc kẹp tóc
"Đây là món quà... khiến tôi vui nhất ạ."
"V-Vậy sao...?"
Phản ứng có chút bất ngờ này khiến Allen bối rối. Anh rất vui vì cô thích nó. Thế nhưng cảm giác ngượng ngùng lại còn lớn hơn.
Dù chẳng phải bị ếm bùa nhưng trái tim anh lại đập theo một nhịp điệu kì lạ. Cũng vì thế mà Allen không nói nên lời. Hai người cứ thế đứng lặng trước quầy hàng ven đường một lúc.
Không biết chủ quán nhìn thấy cảnh đó đã nghĩ gì, cô ấy cười toe toét rồi huýt sáo một tiếng, nhưng...
"Ahaha! Thế là được—"
"Á!"
"Ch-Charlotte!"
Đột nhiên, Charlotte bị ai đó xô ngã. Allen vội vàng đỡ lấy cô.
Cô nặng hơn một chút so với lần anh bế cô về dinh thự hôm trước. Dù vậy, anh vẫn bình tĩnh đánh giá rằng cô còn quá gầy.
Mà chuyện cân nặng cứ tạm gác lại đã. Bởi vì... một vấn đề phiền phức hơn nhiều vừa xuất hiện ngay trước mắt họ.
"Hả? Cái gì thế, đau đấy..."
"Này này, có chuyện gì vậy?"
Trước mặt Allen và Charlotte là hai gã thanh niên trẻ tuổi.
Cả hai trông giống như những mạo hiểm giả vừa từ hầm ngục trở về, trên người mặc những bộ giáp đơn giản ở ngực và chân tay. Bên hông chúng là những thanh kiếm to bản.
Dù có khuôn mặt khá ưa nhìn nhưng cách ăn nói không mấy lịch sự cùng đôi mắt nheo lại của chúng lại tạo ra một ấn tượng thô lỗ. Nói thẳng ra, chúng là kiểu côn đồ điển hình.
Cả hai đồng loạt lườm Charlotte.
"Hức..."
Charlotte khẽ nín thở. Sắc mặt cô nhanh chóng tái đi. Allen lập tức che cho cô sau lưng mình và mỉm cười thân thiện với hai gã kia
"Thật ngại quá, bạn tôi đã thất lễ rồi. Thay mặt cô ấy, tôi xin lỗi."
Vì đã bất cẩn va vào Charlotte.
Vì đã lườm Charlotte.
Vì đã làm Charlotte sợ hãi.
Cộng tất cả những tội đó lại, có lẽ phải đánh cho chúng thừa sống thiếu chết đến ba lần thì cơn giận này mới nguôi ngoai được một chút.
(Nhưng mà... mình đã được dặn là không được đánh nhau.)
Đó là sự thật. Lỡ như anh đánh chúng một trận nhừ tử và khiến Charlotte sợ hãi, chắc chắn anh sẽ suy sụp lắm. Vì vậy anh phải cố gắng giải quyết một cách ôn hòa.
Thật không giống với tính cách của anh, Allen quyết định sẽ giải quyết tình hình bằng cách phi bạo lực.
"N-Này, anh ơi...!"
"Hửm?"
Khi anh đang đối mặt với hai gã kia, cô chủ quán cất tiếng gọi. Cô ấy cất công ra khỏi quầy hàng và thì thầm vào tai Allen
"Mấy tên này là thành viên của một nhóm dạo này toàn gây rối quanh đây thôi. Cậu mau chạy đi trước khi mọi chuyện trở nên phiền phức. Tôi sẽ tìm cách giải quyết giúp cho."
"Nhưng như vậy sẽ làm phiền cô chủ quán mất."
"Tôi không sao đâu. Quan trọng hơn là cậu hãy bảo vệ cô gái đi cùng mình đi."
"Xin lỗi nhưng cả hai đều là ưu tiên của ta. Ta sẽ không gây chuyện đâu, nên phiền cô hãy lùi ra xa."
"Thật là... Lỡ có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy."
Cô chủ quán lùi lại, vẻ mặt vẫn đầy lo lắng. Tuy nhiên, nếu lời cô ấy nói là thật, thì có nghĩa là họ đã bị một đám phiền phức để mắt đến.
Tạm thời, gã va vào Charlotte được gọi là Côn đồ A, gã còn lại là Côn đồ B.
Gã A nheo mắt, nhìn Allen từ đầu đến chân bằng một ánh mắt khiếm nhã như thể đang đánh giá, rồi cau mày
"Mặt lạ hoắc... Mày là lính mới trong thị trấn à?"
"Thế nghĩa là mày cũng không biết bọn tao là nhóm 'Hang Đá' rồi."
"Đúng là ta chưa từng nghe qua cái tên đó."
Đối với các mạo hiểm giả, việc tập hợp vài người để lập thành một nhóm là chuyện thường tình. Trong số đó, cũng có những nhóm tập hợp được đông người, quy mô tương đương một tiểu đội. Những nhóm như vậy thường có danh tiếng khá cao... nhưng Allen, người vốn sống ẩn dật ở ngoại ô thị trấn, thì làm sao mà biết được.
Anh vẫn giữ thái độ ngạo nghễ, nói với hai gã kia
"Trước mắt, nếu các người có thể giải quyết mọi việc trong hòa bình thì tốt quá."
"Hả? Thái độ đó là sao... Khoan đã."
Một đường gân xanh nổi lên trên thái dương của Côn đồ A. Nhưng nó nhanh chóng biến mất, thay vào đó, gã nở một nụ cười chế giễu
"Được thôi, bọn tao sẽ tha cho mày. Nhưng có điều kiện."
"Nhanh gọn thật, may quá. Các người muốn bao nhiêu?"
"Chuyện còn đơn giản hơn thế nhiều."
Côn đồ A nheo mắt, ngăn Allen đang định lấy ví ra.
Và ánh mắt của gã hướng về... Charlotte.
"Con nhỏ đó, cho bọn tao mượn một đêm."
"...Hả?"
Allen cứng người.
Ý nghĩa của câu nói đó rất rõ ràng. Anh có thể hiểu được. Nhưng khi não bộ xử lí nó, một lỗi nghiêm trọng đã xảy ra.
Hơi nóng rút khỏi các đầu ngón tay, và nhịp thở của anh hoàn toàn ngừng lại.
Không biết chúng đã hiểu phản ứng đó của Allen như thế nào. Côn đồ A và B lờ Allen đi, hướng ánh nhìn bỉ ổi về phía Charlotte.
"Trông cũng ngon phết đấy chứ. Dạo này tao cũng đang chán chơi bời với đám gái bán hoa rồi."
"Thế nào hả cô em? Em với bạn trai đã có 'lần đầu tiên' chưa?"
"Lần... lần đầu tiên... là gì ạ?"
"Thật á! Thời buổi này mà vẫn còn có đứa con gái thế này sao!"
Những tràng cười bỉ ổi vang lên, hòa vào nhau và lan khắp con phố. Vì thế mà những người qua đường đều dừng bước và đổ dồn ánh mắt về phía này. Ai cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường, nhưng có vẻ đều do dự không dám ra tay giúp đỡ. Dù vậy, bọn côn đồ vẫn chẳng thèm bận tâm.
Cuối cùng, chúng đưa tay ra định túm lấy Charlotte.
"Này, đi với bọn anh đi. Bọn anh sẽ mua cho em trang sức xịn hơn cái đồ rẻ tiền đó."
"Á... dừng lại… xin đừng...!"
"Đừng ngại ngùng thế chứ. Bọn anh sẽ dùng kĩ năng của mình để cho em thấy thiên đường là thế nà—"
Câu nói ghê tởm đó bị cắt ngang giữa chừng.
Bất chợt, nắm đấm của Allen đã găm sâu vào má tên côn đồ A.
Khuôn mặt của gã từ từ méo xệch đi, tựa như thời gian đang trôi thật chậm. Đôi mắt của Charlotte, người chủ quán, và cả những người qua đường khác đều kinh ngạc mở to.
(Chậc, cuối cùng cũng lỡ tay làm rồi.)
Dù trong lòng có thoáng chút hối hận—
"Chết đi, lũ sâu bọ rác rưởi!"
Allen vung nắm đấm hết sức mà không hề do dự.
RẦM
Tên côn đồ A đập mạnh vào bức tường gần đó, trở thành một phần của cái hố lõm khổng lồ. Hắn nằm im không nhúc nhích, nhưng chắc là chưa chết. Bởi vì dù không muốn, Allen đã nương tay rồi.
"C-cái gì, thằng khốn... Mày dám đánh bạn tao!"
Tên côn đồ B tức giận rút kiếm ra. Ngay lập tức, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên trên lưỡi kiếm. Hẳn đó là một thanh ma kiếm được yểm ma pháp hệ lửa. Loại vũ khí này cũng là một dạng ma cụ.
Việc rút kiếm giữa đường khiến cho xung quanh trở nên náo loạn.
Thế nhưng, Allen thì—.
"Dám động đến Charlotte của ta..."
"Hả!?"
Chẳng hề để tâm đến những tàn lửa bay tứ tung, anh lao thẳng vào người đối phương.
"Nếu ngươi dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm dù chỉ một ngón tay vào cô ấy...!"
...Anh tung ra ma pháp băng vô niệm, vô hiệu hóa thanh ma kiếm rực lửa.
"TA SẼ NGHIỀN NÁT NGƯƠI KHÔNG CHỪA LẠI MỘT MẨU THỊT NÀO, THẰNG KHỐN!"
Đòn kết thúc là một cú đấm toàn lực.
Thanh ma kiếm gãy làm đôi, còn tên côn đồ B thì lĩnh trọn một cú vào giữa bụng, phun ra một bãi nước bọt bẩn thỉu. Cứ thế, hắn đổ gục xuống đất, bất động.
"Haizz... Sảng khoái thật."
Ngay khoảnh khắc Allen thản nhiên lau đi giọt mồ hôi trên trán.
"W-woa, đỉnh thật!"
"Khá lắm anh bạn!"
"Làm tốt lắm! Đáng đời bọn chúng!"
Từ những người qua đường đang nín thở theo dõi, những tiếng hoan hô như sấm dậy bùng lên. Trong số đó có cả người chủ tiệm hàng lúc nãy, cô đang vỗ tay hết sức mình.
Xem ra đám người này nổi tiếng xấu xa trong vùng. Chẳng có ai tỏ ra lo lắng cho chúng cả.
"Chà chà, cảm ơn mọi người đã cổ vũ... A."
Allen đang thản nhiên đáp lại đám đông thì đột nhiên giật mình. Anh vội quay lại phía Charlotte ngay sau lưng và cúi đầu xin lỗi
"X-xin lỗi cô. Cô đã bảo là không được đánh nhau, vậy mà ta lại lỡ tay... Chắc ta đã làm cô sợ rồi phải không?"
"K-không đâu ạ..."
Charlotte vẫn còn ngơ ngác, từ từ lắc đầu. Rồi cô nở một nụ cười dịu dàng
"Dù đúng là không nên dùng bạo lực, nhưng tôi hiểu là anh đã làm vậy để cứu tôi. Hơn nữa..."
Charlotte nhẹ nhàng nắm lấy tay Allen. Những ngón tay thanh tú của cô không hề run rẩy, hơi ấm từ đó lan tỏa vào tận trái tim anh.
"Tôi không đời nào lại sợ anh Allen đâu ạ."
"...Vậy à."
Allen cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Bị Charlotte ghét bỏ, hay bị cô ấy sợ hãi. Có vẻ anh đã tránh được những tình huống không thể cứu vãn đó.
(...Hử? Lẽ ra ban đầu mình đã nghĩ rằng Charlotte sẽ 'sớm ghét mình và bỏ đi' cơ mà...?)
Và Allen đã chấp nhận điều đó... hay ít nhất là đã từng nghĩ thế. Nhưng không biết từ lúc nào, suy nghĩ đó đã thay đổi.
Đây có lẽ nào là "sự thay đổi" mà Eluca đã nói đến chăng?
"Hừ... ra là vậy."
"Dạ?"
"Không có gì. Chỉ là không ngờ chính ta đây lại quen với việc này."
Allen đặt tay lên vai Charlotte và mỉm cười nói
"Việc dạy hư cô... xem ra đã trở thành thói quen của ta mất rồi."
"V-vậy ạ?"
Charlotte nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Thật không may, trong từ điển của Allen không hề có những từ như "yêu" hay "thương". Bởi cuộc đời anh vốn chẳng hề có duyên với những sự kiện ngọt ngào ấy.
Thấy Allen vui vẻ một cách lạ thường, Charlotte trông có vẻ bối rối, nhưng rồi cô liền chau mày lo lắng
"Nhưng mà... anh có bị thương ở đâu không ạ?"
"Tất nhiên là không. Ta đây không phải là kẻ sẽ thua trước đám tép riu này."
"Tuyệt quá. Anh Allen mạnh thật đấy ạ, tôi đã rất bất ngờ đấy ạ."
"V-vậy à?"
Charlotte mỉm cười không ngớt lời khen ngợi Allen. Nhờ vậy mà tâm trạng anh tốt hẳn lên... nhưng rồi cô ngay lập tức nhìn về phía đám người đang nằm một đống dưới đất, vẻ mặt thoáng buồn
"Nhưng mà... chúng ta nên làm gì với những người này đây ạ? Cứ để họ ở đây, họ sẽ bị cảm lạnh mất."
"...Chắc cứ giao chúng cho đội tự vệ là được."
Thật tâm thì anh muốn trói hết chúng lại rồi quẳng ra vùng biển nhiều cá mập, nhưng vì có Charlotte ở đây nên anh sẽ tha cho chúng.
Ngay khi anh vừa thở phào một hơi
"C-cô cậu ơi! Người đó...!"
"Hả?"
Đột nhiên, chủ tiệm hàng cất giọng hoảng hốt.
Nhìn theo phía cô chỉ, một bóng người khổng lồ đang sải những bước chân nặng nề tiến lại gần.
Khung cảnh vốn đang náo nhiệt bỗng chốc lại chìm vào im lặng.
Kẻ đó vừa đi vừa tạo ra những cơn động đất nhẹ, tiến đến trước mặt nhóm Allen... rồi gầm lên một tiếng khi nhìn xuống đám người đang nằm bất động
"Chà... xem ra đám trẻ nhà ta đã được ngươi chiếu cố rồi nhỉ."
Kẻ đang lườm Allen là một gã thuộc tộc Thạch Nhân.
Đúng như tên gọi, đây là chủng tộc có cơ thể được cấu tạo từ khoáng thạch. Họ có vóc dáng rất to lớn, chiều cao trung bình gấp đôi con người. Những đòn tấn công vật lí tung ra từ thân hình chắc nịch đó tuy đơn giản nhưng lại có uy lực vô cùng lớn.
Gã trước mặt cũng vừa uống cạn một thùng rượu, rồi tiện tay bóp nát nó như thể đang vò một mẩu giấy vụn.
Chỉ cần một cái phẩy tay nhẹ của hắn thôi cũng đủ để thổi bay một con người.
(A. Đây là đại ca của cái băng ‘Hang Động’ mà đám rác rưởi lúc nãy đã nhắc tới à).
Nhìn kĩ hơn thì phía sau hắn là một nhóm khoảng hai mươi người đang chờ lệnh. Tên nào tên nấy đều có vẻ ngoài tương tự như bọn côn đồ mà Allen vừa hạ gục, tất cả đều đang lườm về phía này.
Tình hình căng như dây đàn. Xem ra mọi chuyện lại sắp trở nên rắc rối rồi đây.
"A-anh Allen..."
"Không sao đâu, Charlotte. Cứ để cho ta... Hửm?"
Sau khi mỉm cười với cô gái đang run rẩy, Allen đột nhiên nhướng một bên mày rồi im lặng. Anh cứ thế nhìn chằm chằm vào gã khổng lồ trước mặt... rồi đột nhiên vỗ tay một cái.
"Ngươi, Magus đấy hả?"
"...Tên của ta thì có vấn đề gì à?"
"Ồồồ— Thật sự là Magus này—"
Gã tộc Thạch Nhân, tức Magus, cau mày tỏ vẻ nghi hoặc. Chẳng bận tâm đến phản ứng đó, Allen vui vẻ nói chuyện với hắn, khiến cho đám thuộc hạ đang chờ lệnh phía sau phải ngơ ngác nhìn nhau
"Chà, hoài niệm thật! Cũng phải bảy năm rồi nhỉ. Dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Gì thế, suồng sã quá đấy... Ta không nhớ đã từng quen biết một tên Nhân Tộc như ngươi!"
"Ha, xem ra khác chủng tộc thì đúng là khó nhận ra mặt nhau nhỉ."
Allen cười khúc khích. Lòng anh rộn ràng vì cuộc hội ngộ không ngờ tới ở một nơi như thế này.
Và rồi anh đường hoàng xưng danh
"Là ta đây. Allen Crawford, từng học ở Học viện Ma pháp Athena."
"Hả..........!?"
Ngay tức khắc, thân hình khổng lồ của Magus run lên như bị sét đánh.
Không chỉ đám thuộc hạ, mà cả Charlotte đang lo lắng dõi theo và những người xem khác cũng đều nghiêng đầu khó hiểu. Thế nhưng... ngay sau đó, tất cả đều phải nín thở kinh ngạc.
RẦM
Bởi vì Magus dập đầu lạy một cách đầy khính cẩn ngay tại chỗ. Vừa áp trán xuống đất, hắn vừa cất lên bằng giọng run rẩy
"T-tôi không biết là ngài Đại Ma Vương đây nên đã thất lễ...! Xin ngài hãy tha thứ cho sự vô lễ này! Xin ngài... xin ngài!"
"Nên làm gì đây nhỉ~"
Allen cười ngạo nghễ, vừa ra vẻ suy tính vừa xoa cằm.
Việc một người tộc Thạch Nhân dập đầu lạy Nhân Tộc khiến cho xung quanh trở nên vô cùng náo loạn. Trong đó, đám thuộc hạ là hoảng nhất. Chúng thi nhau hét về phía Magus đang dập đầu lạy trông như một ngọn đồi nhỏ
"N-này... Đại ca bị làm sao vậy!"
"Đúng thế! Một đứa trông yếu ớt thế kia, đại ca chỉ cần một đấm là xong mà!"
"Bọn mày im hết đi! Đừng có chọc giận vị này thêm nữa!"
"OÁI AAAAA?"
Magus tóm lấy từng tên thuộc hạ và bắt chúng dập đầu lạy... à không, là ấn chúng dúi dụi xuống đất. Trong nháy mắt, cả đám đã im phăng phắc.
"Ơ, ơ………………?"
Charlotte chỉ biết tròn mắt đứng hình
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ạ...?"
"Ủa, cậu chưa nghe anh ấy kể à?"
"Cô Eluca!"
Không biết từ lúc nào, Eluca đã quay lại. Có vẻ cô đã chia tay với chàng trai ngồi xe lăn. Thay vào đó, cô đang ôm một xấp giấy ghi chú dày cộp. Chắc cô đã ghi chép lại vật liệu và các loại ma pháp được sử dụng trên chiếc xe lăn của anh ta.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, Eluca bắt đầu giải thích bằng giọng điệu thoải mái
"Cha của tôi và anh ấy là viện trưởng của trường ma pháp lớn nhất đất nước này... Học viện Ma pháp Athena đó."
Học viện Ma pháp Athena là ngôi trường danh giá với truyền thống hàng trăm năm. Người ta nói rằng chỉ cần tốt nghiệp ngôi trường này là tương lai đã được đảm bảo, vì vậy học sinh từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây, vượt qua rào cản chủng tộc để mài giũa kĩ năng ma pháp và kiếm thuật.
"V-vậy ạ. Thảo nào cả hai người đều giỏi ma pháp."
"Ừm thì. Và rồi, anh trai ấy..."
Eluca ngắt lời ở đó, ném cho Allen một cái nhìn đầy ẩn ý rồi cười
“Cái người thiên tài đó tốt nghiệp học viện ma pháp khi mới mười hai tuổi, trẻ nhất trong lịch sử, và sau đó trở thành giảng viên ở đó luôn phải không nhỉ?”
“………………Ế!?”
“Ể? Ta chưa nói sao?”
Allen nghiêng đầu khó hiểu trước giọng nói sửng sốt của Charlotte. Anh không có ý định giấu giếm.
“Nà, này, nhưng khi bằng tuổi tôi, anh vẫn còn đang ở trường mà…”
“À, với tư cách là giảng viên ma pháp thực chiến”
“Anh chưa nói với tôi?”
Charlotte hét lên, cô nhớ là Allen đã nói anh từng ở ngôi trường, nhưng không hề đề cập rằng mình là người dạy. Dù vậy, đó cũng là chuyện quá khứ rồi.
Allen nở một nụ cười gượng gạo
“Ta đã thôi chức giảng viên cách đây ba năm, lúc mười tám tuổi. Dù khá thích công việc đó, nhưng ta không thể tiếp tục được nữa.”
“Vậy là có chuyện gì xảy ra phải không…?”
“Ừ. Sau khi tẩn cho mấy đứa học trò xấc xược một trận để uốn nắn chúng, ta đã bị hội đồng giảng viên, những người vốn dĩ đã ghét ta, chỉ trích.”
“Anh lại còn đập luôn cả mấy vị giáo sư đó. Thế thì có là cha cũng chẳng thể bênh anh được.”
“...Đã có rất nhiều chuyện xảy ra nhỉ?”
“Sao lại nói lại câu đó theo kiểu khác thế?”
Charlotte khẽ liếc mắt đi chỗ khác. Thôi, gạt chuyện đó sang một bên
“Nhưng ngươi vẫn vậy nhỉ, Magus.”
“Vâng, vâng…”
Allen tươi cười, vỗ vỗ vào đầu Magus đang quỳ lạy. Tộc Thạch Nhân dĩ nhiên có khuôn mặt bằng đá nên rất khó đoán được biểu cảm. Nhưng lúc này, Magus rõ ràng đang rất hoảng sợ. Vì run bần bật lên từng cơn, cơ thể hắn cọ xát với nhau, cát cứ thế rơi lả tả.
Giả vờ như không nhận ra điều đó, Allen mỉm cười và tiếp tục
“Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên ta dạy ngươi, ngươi đã huênh hoang rằng ‘Một thằng nhóc như thế này chỉ với một đòn của ta là đi gặp tổ tiên ngay’ hay đại loại thế nhỉ.”
Lúc đó Allen mới chỉ mười bốn tuổi, nên việc Magus tỏ thái độ như vậy cũng không có gì là lạ. Sau khi dạy dỗ hắn cùng những học sinh phản kháng khác, hắn đã trở nên rất ngoan ngoãn. Dường như nhớ lại chuyện đã qua, Magus run rẩy còn dữ dội hơn. Hắn dập đầu sâu hết mức và hét lên, đầu gối run rẩy như muốn cà nát mặt đường
“Đại-Đại Ma Vương tha mạng! Tôi không hề có ý định gây rắc rối cho ngài! Hơn nữa tôi cũng không biết ngài ở thị trấn này…”
“Um… ‘Đại Ma Vương’ là gì vậy…?”
“Ừm? Là biệt danh của anh ấy hồi làm giảng viên thôi.”
Charlotte thì thầm hỏi, Eluca thản nhiên đáp. Đó là lí do Allen không thích cái biệt danh mà Miaha gọi mình. Cái tên “Ma Vương” nghe cợt nhả quá mức.
Bởi vì… nó hạ thấp đẳng cấp của anh!
Đã lâu lắm rồi anh mới được gọi bằng cái tên “Đại Ma Vương” này. Cảm thấy thích thú với âm thanh dễ chịu đó, Allen khúc khích cười
“Ngẩng mặt lên đi, Magus. Ta không hề bị làm phiền gì cả.”
“Vậy, vậy thì…”
“Đúng. Ta thì không sao.”
Đúng lúc Magus ngước lên với khuôn mặt tràn đầy hi vọng, một vết nứt lớn xuất hiện trên trán hắn.
Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống.
Trong không khí căng thẳng, khóe miệng Allen từ từ nhếch lên
“Nhưng lũ đàn em của ngươi đã định hãm hại…”
Đến đây, anh hơi ngập ngừng.
(Charlotte là… gì của mình nhỉ?)
Lần đầu tiên anh cảm thấy băn khoăn về điều đó.
Chỉ là người ở nhờ?
Hay là em gái thứ hai?
Hoặc là…
Anh cố gắng xua đi những từ vừa xuất hiện trong đầu, rồi dứt khoát nói
“Là người phụ nữ quan trọng của ta.”
Đó là tất cả những gì anh có thể nói vào lúc này.
Và đúng lúc đó, những ánh nắng cuối cùng của mặt trời hoàng hôn chiếu rọi lên khuôn mặt Allen. Ánh sáng đỏ rực chói lòa tô điểm cho nụ cười của anh… tạo nên một khung cảnh hoành tráng xứng đáng với danh hiệu “Đại Ma Vương”.
Khoảng hai tiếng sau.
Khi màn đêm buông xuống và những cột đèn ma thuật thắp sáng thị trấn, những cửa hàng dọc con đường lớn vẫn nhộn nhịp.
“Bọn em về rồi đây anh ơi!”
“Ồ, về rồi đấy à?”
Khi Allen đang một mình uống trà trên sân thượng của quán cà phê, nhóm Eluca đã quay lại. Cả hai đều tươi cười rạng rỡ, làn da cũng căng bóng.
“Chà, ngon tuyệt luôn. Quán phô mai đó siêu ngon luôn. Hai đứa mình đã ăn rất nhiều đúng không?”
“Vâng, vâng ạ. No căng bụng rồi ạ.”
“Ừm, thế thì tốt rồi. Vậy thì, chuẩn bị… ừm?”
Allen mỉm cười với Charlotte, nhưng đột nhiên để ý xuống con đường lớn. Anh đứng phắt dậy, hít một hơi thật sâu và…
“Tên kia! Gan to đấy! Dám lười biếng à! Cúi xuống mà nhặt rác đi!”
“Dạ, dạ! Xin lỗi ạ!”
Một trong những tên du côn đang vươn vai run rẩy, cúi đầu thật sâu.
Nhờ vậy mà Magus và những tên khác đang rải rác trên đường đều tái mặt run rẩy. Tất cả đều tơi tả và chấn thương đầy mình, nhưng đang hăng hái nhặt rác, xách đồ cho người già và xóa những hình vẽ bậy trên tường.
Không còn thấy bóng dáng của băng nhóm mạo hiểm giả hung hãn đã gây phiền toái cho người dân nữa. Bây giờ chúng đã trở thành một nhóm làm công ích xã hội đúng nghĩa.
Đây là kết quả sau khi Allen đã tận dụng khoảng thời gian khi Charlotte và Eluca đi ăn để huấn luyện và giáo dục chúng một cách triệt để.
“Chà. Anh tài tình thật đấy thưa quý khách.”
“Ồ, ông chủ à?”
Người chủ quán hàng rong vừa cười vừa tiến đến bắt chuyện với Allen. Có vẻ ông đang chuẩn bị đóng hàng để về nhà.
Ông nhìn Magus và đám đàn em rồi nheo mắt đầy xúc động.
“Bọn chúng gây gổ khắp nơi, vứt rác bừa bãi, làm ồn ào là chuyện bình thường… mọi người đều bó tay với chúng. Không ngờ chúng lại thay đổi đến mức này.”
“Nhưng mà anh đã làm thế nào vậy?”
Charlotte nghiêng đầu hỏi.
Ông chủ hàng rong “À” một tiếng rồi lảng sang chuyện khác
“Tóm lại… có lẽ cái tên ‘Đại Ma Vương’ sẽ trở nên quen thuộc trong thị trấn này. Ai mà chứng kiến cảnh đó thì chắc sẽ không dám chống lại đâu.”
“Hừm. Đấy là ta còn nương tay rồi đấy.”
“Mới có hai tiếng đồng hồ mà đã xảy ra chuyện gì vậy…”
Charlotte vẫn còn vẻ tò mò, nhưng không hỏi thêm nữa. Allen nhún vai trước ông chủ quán hàng rong
“Thôi, ông đừng bận tâm. Ta chỉ trả thù cá nhân thôi mà.”
“Ha ha ha, cậu đúng là một người thú vị.”
Ông chủ quán hàng rong cười ha hả, rồi nhìn sang Charlotte
“Có bạn trai đáng tin cậy thế này thì tốt quá. Cậu ta rất trân trọng cô đấy.”
“Ế, cái, cái đó…”
“Không, ông chủ. Chúng tôi không có quan hệ…”
Cả hai chắc chắn không có mối quan hệ thân mật như thế.
Lời mà anh đã thản nhiên nói với Eluca vào trưa nay, không hiểu sao lúc này lại không thể thốt ra khỏi cổ họng.
Kết quả là Allen và Charlotte đều im lặng.
Không biết ông chủ quán nghĩ gì khi thấy hai người im thin thít, ông cười bí hiểm
“À, thì ra là… như vậy sao?”
“Hình như là vậy đấy ạ.”
Chẳng hiểu sao Eluca lại hùa theo, gật đầu lia lịa.
Cái phản ứng đó là sao chứ.
Allen cũng không thể nói được lời nào để phản bác, và trong lúc đó, ông chủ quán hàng rong đã cúi đầu chào rồi rời đi. Để che giấu sự ngại ngùng, Allen uống cạn cốc trà đã nguội lạnh, sau đó hắng giọng.
“Ừm… Về thôi nhỉ?”
“Vâng, vâng ạ. Về thôi.”
Charlotte cũng gật đầu gượng gạo.
Rõ ràng cả hai đều bận tâm đến lời nói của ông chủ quán hàng rong lúc nãy… nhưng đều không dám nhắc đến. Hai người không có dũng khí để làm vậy.
Allen hướng ra đường lớn và hét lên
“Được rồi… Này lũ kia! Ta về đây… nhưng nếu tên nào dám lười biếng thì lời nguyền sẽ lập tức phát tác! Làm công ích cho cẩn thận vào!”
“““Vâng, vâng thưa ngài!”““
Nhóm du côn đồng thanh hét lên.
Lời nguyền mà Allen đã yểm lên chúng khá nhẹ, không gây chết người. Cùng lắm là chỉ bị nấc cụt không ngừng. Nhưng vì chúng không biết tác dụng thực sự của nó nên chắc chắn sẽ rất sợ hãi.
Từ giờ trở đi, chúng sẽ tự giác làm tình nguyện mà không cần phải giám sát.
“Nào, đi thôi. Về nhà trước tiên phải dọn dẹp phòng cho Eluca ngủ đã.”
“À. Không cần đâu.”
“Hả?”
Eluca dứt khoát nói khiến Allen tròn mắt
“Em không ở lại à? Tính về nhà luôn sao?”
“Không. Em đã thuê trọ trong thị trấn rồi. Hai người về nhà đi.”
“T-tại sao vậy?”
“Anh à, nói ra có hơi mất lòng nhưng ở chung nhà với anh em thấy ngột ngạt lắm.”
Eluca bình thản nói rồi nhấc túi đồ của mình lên. Cô mỉm cười và nháy mắt
“À thì em sẽ đến chơi thường xuyên. Lúc đó phải tiếp đãi em cho tử tế đấy.”
“Vậy là trận đấu này bị hoãn à?”
“Hả?”
“Không. Em chịu thua.”
Một trận chiến không khoan nhượng về việc ai sẽ dạy “điều hư hỏng” cho Charlotte tốt hơn. Một trận đấu đã kéo dài cả ngày, nhưng giờ lại kết thúc chóng vánh.
Tuy nhiên chiến thắng đó hoàn toàn không được Allen chấp nhận
“Thế thì anh không phục! Nói lí do đi!”
“Anh tự đi mà nghĩ. Đó là bài về nhà của anh.”
Eluca vui vẻ nói và vẫy tay với Charlotte
“Thế nhé Charlotte! Chăm sóc anh ấy hộ tôi nhé!”
“Vâng, vâng ạ. Nhưng mà lẽ ra phải ngược lại mới phải…?”
Charlotte bối rối, nhưng vẫn vẫy tay chào Eluca. Eluca cứ thế biến mất vào đám đông… chỉ còn lại Allen và Charlotte.
Giống như những ngày trước, chỉ còn hai người. Không có gì thay đổi.
Nhưng không hiểu sao… rõ ràng cả hai đều đang để ý đến đối phương.
Cảm giác thật ngượng ngùng.
Tuy nhiên, sự ngượng ngùng ấy không hề khó chịu chút nào.
“…Về thôi.”
“V-vâng.”
Hai người lặp lại cuộc đối thoại gần như giống hệt lúc nãy, và cả hai gượng gạo trở về.
Sau khi chia tay Allen và Charlotte, Eluca sải bước về phía nhà trọ.
“Chà, vui thật. Anh ấy khỏe mạnh là tốt rồi.”
Cô đưa hai tay ra sau đầu, ngước nhìn lên và lẩm bẩm một mình.
Trên bầu trời là vầng trăng sắp tròn đang tỏa sáng. Dù ở thị trấn không thể nhìn thấy nhiều sao, nhưng đó cũng là một khung cảnh không tồi.
Nhìn lên đó, Eluca nhớ lại những gì đã xảy ra trong ngày. Khóe miệng cô tự nhiên cong lên một nụ cười mỉa mai thoáng qua.
Cô thực sự muốn làm cho Charlotte vui vẻ. Và tất nhiên, cô không có ý định thua Allen, cô đã dốc toàn lực.
Thế nhưng… cô đã đánh giá sai một điều cơ bản. Kết quả trận đấu đã được định đoạt trước cả khi nó bắt đầu.
“Nói là dạy ‘điều hư hỏng’… nhưng những gì mình có thể dạy chỉ là cách ăn ngon hay mặc đẹp thôi.”
Cả hai điều đó Charlotte đều rất thích. Đáng lẽ ra chiến thắng đã nằm trong tay Eluca.
Nhưng… niềm vui đó vẫn còn mờ nhạt so với những gì Allen mang lại.
Tặng một chiếc kẹp tóc?
Bảo vệ Charlotte khỏi những tên côn đồ?
Không, chỉ như vậy thì Eluca sẽ không chịu thua.
Đòn quyết định chắc chắn là…
“’Tình yêu’, chuyện hư hỏng đó… chỉ anh ấy mới có thể dạy được thôi… Ôi.”
Đến đây, Eluca chợt dừng lại. Cô nhìn một tình huống nhỏ đang xảy ra ở góc phố.
“Anh ơi! Anh có gặp khó khăn gì không ạ?”
“Làm ơn cho chúng tôi giúp anh đi ạ! Nếu không thì chúng tôi sẽ bị nguyền rủa đến chết mất!”
“Ừm… mấy anh là ai vậy?”
Chàng trai trên xe lăn đang gặp rắc rối khi bị đám du côn vây quanh. Eluca đứng nhìn một lúc… rồi cô nhún vai như thể đã bó tay, và tiến về phía anh ta để giúp đỡ.

