Một ngày thu trong lành.
Có bóng người đứng chống nạnh, lườm lườm nhìn dinh thự của Allen từ phía xa.
"Chỗ đó... sao?"
Bóng người ấy cứ nhìn chằm chằm vào dinh thự, rồi như đã quyết tâm, bắt đầu bước đi. Ánh mắt ấy ánh lên một tia sáng sắc lẻm... nhưng đương nhiên, trong khu rừng không có thêm ai khác, nên cũng chẳng có ai biết.
Cùng lúc ấy
"Được rồi, Charlotte! Nghe hỏi này!"
"V-vâng ạ?"
Trong lúc cả hai đang ăn trưa, Allen đột nhiên nói vậy. Charlotte, tay vẫn đang cầm chiếc bánh sandwich, ngơ ngác mở to mắt.
Bữa trưa hôm nay là món sandwich đơn giản. Chỉ cần cắt bánh mì và nguyên liệu rồi kẹp vào là đã có một món ăn trông khá tươm tất.
Vốn dĩ Allen không câu nệ chuyện ăn uống, nhưng từ khi Charlotte đến, anh bắt đầu để ý hơn một chút không chỉ về mặt dinh dưỡng mà còn cả về hình thức của món ăn.
Allen hai tay giơ hai chiếc ấm lên. Một chiếc là cà phê, bên còn lại là trà.
"Cà phê và trà, cô thích cái nào hơn?"
"Ừm, tôi giống anh Allen ạ..."
"Ta thì sẽ chơi với món thuốc dinh dưỡng siêu dở đặc chế của mình, cô có chắc là muốn uống thứ giống vậy không?"
"...Tôi xin uống trà ạ."
Charlotte trả lời sau một hồi đắn đo suy nghĩ. Allen hài lòng rồi bắt tay chuẩn bị trà.
"Hôm qua ta đã nói rồi mà, cô phải thành thật với bản thân. Bước đầu tiên để làm điều đó là phải biết được thứ mình thích."
"Tôi chỉ chọn giữa trà và cà phê thôi mà. Anh làm quá lên rồi."
"Nhưng cho đến tận giờ thì ngay cả việc tự quyết những thứ như vậy cô cũng đâu có làm được, đúng không?"
"Chuyện đó thì... đúng là vậy ạ."
Charlotte nhấm nháp chiếc bánh sandwich. Rồi cô nở một nụ cười gượng
"Đúng là việc tự mình quyết định điều gì đó... trong mấy năm gần đây, có lẽ chỉ có mỗi quyết định trốn khỏi nhà thôi ạ."
"Sau khi bỏ nhà đi là đến cái này à! Toàn là những quyết định trọng đại nối tiếp nhau nhỉ!"
Allen cười khúc khích
"Sẽ tốt hơn nếu dần dần cô có thể tìm được sở thích cho mình. Nếu có điều gì muốn thử thì cứ nói với ta nhé."
"Thứ tôi muốn thử... ạ?"
Charlotte vừa ngậm miếng sandwich, vừa lơ đãng chìm vào suy tư. Allen không biết được đôi mắt ấy đang nhìn thấy điều gì. Thế nên anh nghĩ cần để cô được yên.
Chỉ là... anh có linh cảm rằng, nếu mọi chuyện cứ thế này, ngày lôi chiếc bao cát bị vứt trong nhà kho ra có lẽ cũng không còn xa nữa.
Cả hai người cùng im lặng.
Chỉ còn tiếng nước sôi và tiếng chim hót líu lo từ khu rừng bên ngoài vọng vào. Tất cả hòa quyện với nhau, và khoảng thời gian yên tĩnh ấy cứ chầm chậm trôi qua.
"Tìm thấy rồi nhé!"
"Ái!?"
Cánh cửa đột nhiên bị mở tung một cách thô bạo, và kẻ đột nhập bất ngờ xuất hiện.
"Á!"
Charlotte giật nảy mình ngay trên ghế, còn Allen thì nhăn mặt hết cỡ.
Người xông vào với dáng vẻ hừng hực khí thế là một cô gái trạc tuổi Charlotte. Tuy vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại sở hữu thân hình cực chuẩn, vòng nào ra vòng nấy. Đôi mắt đen to tròn tràn đầy sức sống như lửa cháy.
Cô mặc chiếc áo choàng rất giống của Allen, nhưng được thêm phần tai mèo, mái tóc đen ngang vai được nhuộm sặc sỡ, phần ngực áo khoét sâu và bên dưới là một chiếc váy siêu ngắn. Cô trông giống một nghệ sĩ có phong cách phá cách hơn là một pháp sư.
"Haizz... Đúng lúc bận rộn thế này lại có khách không mời à."
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Allen chỉ biết thở dài. Anh cho lá trà vào ấm rồi chế nước sôi. Lượng trà được chuẩn bị cho ba người, tính cả phần của vị khách bất ngờ kia.
"Cho anh hỏi để sau còn tham khảo. Rốt cuộc thì em đã tìm ra chỗ này bằng cách nào vậy?"
"Đơn giản thôi. Em xác định khu vực này từ phấn hoa dính trên thư, sau đó đi hỏi dò từng người một xem có pháp sư lập dị nào quanh đây không."
"Chậc... Đúng là thành quả của kiến thức chính xác và sự năng nổ không cần thiết."
(Lần sau phải làm tốt hơn mới được.)
Vừa hạ quyết tâm như vậy, Allen vừa tiếp tục pha trà. Trong khi đó, Charlotte vẫn đang tròn mắt ngạc nhiên, rụt rè lên tiếng hỏi
"Ơ, ừm... Anh Allen, vị này là...?"
"Câu đó phải để tôi hỏi mới đúng chứ... nhưng mà thôi cũng được. Cứ để tôi tự giới thiệu nhé."
Cô gái ưỡn ngực, dõng dạc xưng tên
"Tên tôi là Eluca Crawford! Tôi là em gái của anh ấy đó!"
"Em gái sao!?"
"Ừ. Nhưng là em nuôi thôi."
Vừa trút cả đống đường vào tách trà của mình, Allen vừa càu nhàu
"Thế em đến đây có việc gì? Chẳng lẽ chú vẫn còn muốn lôi anh về à?"
"Làm gì có. Bố bỏ cuộc rồi."
Eluca chán ngán nói rồi đưa tay cầm lấy tách trà được dọn ra. Cô đứng nguyên tại chỗ, uống một hơi cạn sạch, rồi nhún vai thản nhiên
"Bố nói một con sói cô độc như anh thì không thể nào đảm đương được chức vụ ở học viện đâu. Thà cứ để anh vừa lông bông đây đó vừa công bố kết quả nghiên cứu thì có ích hơn nhiều."
"Thế à, cuối cùng chú cũng hiểu ra rồi sao?"
"Nhưng nếu để em nói thì nhận xét đó vẫn còn quá nhẹ nhàng đấy."
Eluca lườm Allen bằng ánh mắt sắc lẹm.
Trong lúc đó, Charlotte dè dặt kéo tay áo Allen
"Với anh Allen thì là chú, nhưng với cô ấy thì lại là bố sao ạ?"
"À. Ta đã nói rồi mà, con bé này là em gái nuôi của ta. Bọn ta không cùng huyết thống."
Allen hất hàm về phía Eluca.
Cô và Allen không giống nhau cho lắm. Điểm chung có lẽ chỉ là màu tóc, nhưng trong khi tóc Eluca màu đen thì tóc của Allen lại là nửa đen nửa trắng.
"Ta mồ côi từ bé, được gia đình Crawford, họ hàng xa, nhận nuôi. Eluca là con gái nhà đó. Con bé bằng tuổi cô đấy, mười bảy tuổi."
"V-vậy sao ạ... Tôi xin lỗi. Lại đi tò mò chuyện gia đình của anh."
"Chẳng sao cả. Đây cũng không phải chuyện cần phải giấu."
"Không, em thì đang cực kì bối rối đây này."
Eluca cau có nhìn chằm chằm vào Charlotte
"Người này là ai? Bạn gái của anh à?"
"C-cái................!"
Ngay khoảnh khắc đó, mặt Charlotte đỏ bừng đến tận mang tai. Cô luống cuống hết cả lên, hết nhìn Allen lại quay sang Eluca.
"K-không phải đâu ạ! Nhưng mà, ờm, ừm, cái đó... nếu trông giống như vậy thì, tôi cũng vui---"
"Đúng rồi đấy Eluca. Đừng nói những lời thất lễ như vậy."
Charlotte không hiểu sao lại sững người
"Ể......"
Allen vỗ nhẹ vào vai cô rồi nói thẳng
"Nếu bị hiểu lầm là có quan hệ yêu đương với một tên pháp sư thiên tài nham hiểm, vừa có nhân cách bung bét lại vừa khó hòa nhập xã hội như anh đây, chắc Charlotte sẽ thấy buồn nôn lắm. Vì danh dự của cô ấy, anh phải phủ nhận cho rõ ràng."
"Tôi không có nghĩ như vậy đâu ạ!?"
"Anh thỉnh thoảng cũng tự đánh giá bản thân chính xác đấy."
Eluca trông có vẻ tò mò, vừa xoa cằm vừa nhìn chằm chằm Charlotte
"Vậy nếu không phải bạn gái thì là ai? Tại sao lại ở cùng với anh chứ. Tình nguyện viên, nhân viên bán hàng tận nhà, hay là người của tôn giáo nào đó đến truyền đạo?"
"Ch-chuyện đó, ừm thì..."
Đương nhiên Charlotte lúng túng không biết trả lời sao. Nhưng Allen lại thản nhiên nói toạc ra
"Cô ấy là Charlotte Evan. Là tội phạm truy nã trốn khỏi nước láng giềng."
"K-khoan đã, anh Allen?"
"Hảảả!......?"
Eluca nghiêng đầu tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
Allen bèn giải thích sơ qua toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối cho cô em gái: Charlotte đã bị gán tội oan và bị trục xuất khỏi đất nước. Allen đã nhặt cô về khi cô đang gục ngã bên đường và hiện đang che giấu cô.
Và rằng hiện tại anh đang trong quá trình dạy dỗ cô nhiều "thứ hư hỏng".
Sau khi giải thích xong, Charlotte với khuôn mặt tái mét thì thầm vào tai Allen
"A-anh làm vậy có được không ạ...!?"
"Giờ có lấp liếm thì thể nào con bé cũng tự mình điều tra ra thôi. Thà nói thẳng ngay từ đầu còn nhanh hơn."
"N-nhưng mà, đó là em gái của anh mà... Chẳng phải cô ấy sẽ lo lắng cho anh sao..."
Charlotte lo lắng nhìn về phía Eluca. Một lúc sau, Eluca thở dài một hơi rồi đưa tay ôm mặt
"Haizz... Em vốn đã luôn nghĩ anh là đồ ngốc rồi, nhưng em đã nhầm. Anh là một tên đại ngốc."
"Ồ. Tại sao lại thế?"
"Chuyện đó còn phải hỏi sao!"
Eluca dứt khoát chỉ thẳng tay vào mặt Allen.
Rồi cô hét lên――.
"Không phải là cho ăn hay để cho chị ấy đánh mình đâu... Anh phải dạy những 'chuyện hư hỏng' mà con gái thích nữa chứ!"
"Điểm cần phải bắt bẻ là chỗ đó sao?"
Charlotte dùng hết sức để "vặn lại". Nhưng Eluca chẳng hề bận tâm. Cô nắm chặt lấy tay Charlotte, đôi mắt to tròn ngấn lệ
"Từ trước đến giờ cậu đã vất vả nhiều rồi. Cậu đã cố gắng rất nhiều nhỉ. Nếu có chuyện gì tôi có thể làm thì cậu cứ nói nhé! Tôi sẽ dốc toàn lực hợp tác đó!"
"À, cảm ơn cô..."
Dù còn hoang mang, Charlotte vẫn rụt rè gật đầu
"Ừm... Cô tin lời tôi sao?"
"Ể, tại sao?"
"Bởi vì… tuy tự mình nói ra thì hơi kì nhưng... trông tôi rất đáng nghi mà, phải không?"
"Nhưng mà, anh ấy đã tin cậu mà, đúng không?"
Eluca nghiêng đầu.
Rồi cô nở một nụ cười rạng rỡ
"Vậy thì không sao đâu. Anh ấy tuy trông vậy thôi chứ cái mũi thính trong việc phân biệt kẻ xấu thì đúng là ngang ngửa lũ chó đấy."
"Nếu muốn khen thì khen thẳng thắn hơn đi."
Allen chỉ biết lườm Eluca bằng ánh mắt sắc lạnh.
Đã khoảng một năm rồi hai người mới gặp lại, nhưng em gái anh vẫn khắt khe với anh trai mình, và cũng giống Allen, là một người tốt đến mức ngây thơ. Theo một nghĩa nào đó, việc cô không thay đổi khiến anh cảm thấy an lòng
"Vậy mục đích thật sự đem em đến đây là gì?"
"Nói thẳng ra thì em đến để lôi anh về, nhưng mà........."
Nói đến đây, Eluca đột nhiên dừng lại rồi ôm chầm lấy Charlotte
"Mấy chuyện đó giờ sao cũng được! Em cũng sẽ cưng chiều Charlotte! Em sẽ dạy cậu ấy những chuyện hư hỏng!"
"Ể... không lẽ em định ở lại đây luôn à?"
"Đương nhiên rồi. Dù gì thì em đến đây cũng là để tiện điều tra vùng này luôn mà."
"Điều tra... sao ạ?"
Eluca mỉm cười nói với Charlotte đang nghiêng đầu thắc mắc
"Ừm, trông vậy thôi chứ tôi là kĩ sư ma cụ tập sự đó. Chuyên về mảng ma vật liệu."
"Ma... vật liệu...?"
"Nói đơn giản thì có những ma cụ được chế từ xương hay da của ma vật. Vì vậy nên tôi đi chu du khắp thế giới để thu thập nguyên liệu đó."
Ma đạo cụ có rất nhiều loại. Từ những món đồ bình thường được yểm ma thuật, những món đồ được gia tăng uy lực bằng vật liệu từ ma vật, cho đến những thứ được hình thành một cách tự nhiên... vân vân...
Eluca giải thích sơ qua, nhưng Charlotte chỉ biết đảo mắt lia lịa vì chẳng hiểu gì. Xem ra cô mù tịt về những chuyện liên quan đến ma thuật.
"Không lẽ cậu không biết gì về ma thuật hết à?"
"Tôi... tôi chỉ biết đó là thứ tiện lợi thôi ạ... Xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của tôi."
Charlotte buồn bã buông thõng vai.
Cô ấy từng nói ở nhà chỉ toàn học lễ nghi làm dâu và làm việc nhà, làm gì có cơ hội học ma thuật. Như để động viên cô, Eluca lại nở một nụ cười tươi rói
"Ngược lại, như thế mới đáng công dạy dỗ chứ! Anh chắc cũng ngứa ngáy tay chân rồi phải không, gọi là trổ lại ngón nghề xưa ấy?"
"Nghề xưa... ạ?"
"Thôi thôi, đừng nói nữa."
Allen vừa thở dài vừa khẽ phẩy tay. Nhân tiện đó, anh lườm Eluca một cái sắc lẹm
"Em muốn ở lại cũng được thôi. Nhưng mà em định dạy Charlotte những chuyện hư hỏng á? Hah, đừng có chọc cười anh."
"Hừm, ý anh là sao?"
Eluca cau mày, nhưng Allen lại nhếch mép cười ngạo nghễ. Anh đứng sau lưng Charlotte, vỗ vào vai cô rồi tuyên bố
"Người có thể dạy cô ấy những 'chuyện hư hỏng’ giỏi nhất chính là anh đây! Một người mới quen như em thì không có cửa đâu!"
"Anh nói cáiiii gì?"
"Ể, ể?"
Charlotte tròn mắt nhìn qua lại giữa hai người. Thế nhưng Eluca như bốc khói trên đầu, lườm nhau với Allen
"Có những niềm vui mà chỉ con gái mới dạy cho nhau được thôi! Bằng kĩ thuật dạy 'chuyện hư hỏng' của em, em sẽ khiến Charlotte mê mệt luôn cho xem!"
"Đừng có nói vớ vẩn! Anh đây lúc nào cũng suy nghĩ về những 'chuyện hư hỏng' để dạy cho Charlotte đấy! Em làm sao mà là đối thủ của anh được!"
"Rốt cuộc... hai người đang nói chuyện gì vậy ạ...?"
Charlotte, người đang là trung tâm của cuộc tranh cãi, chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc, nhưng những cái lườm nhau của hai anh em vẫn tiếp diễn. Cả hai đều hiểu rằng có cãi nhau thêm nữa cũng chẳng đi đến đâu.
"Vậy thì... chúng ta đấu đi."
"Hah, hoài niệm thật. Lâu rồi không đấu nhỉ."
Không ai bảo ai, cả hai cùng đưa nắm đấm ra... và cụng vào nhau.
"Xem ai có thể dạy cho Charlotte 'chuyện hư hỏng' giỏi hơn... đấu thôi!"
"Đang chờ câu đó đấy!"
"Ểểể......"
Và thế là cả ba người đến thị trấn.
"Vì lẽ đó là lẽ nào ạ?"
"Sao thế, có gì không hài lòng à?"
Allen nghiêng đầu nhìn Charlotte đang hét đến lạc cả giọng.
Nơi đây là thị trấn không xa dinh thự nơi Allen sống. Nó khá rộng, và vì gần đó có vài hầm ngục vừa tầm nên người ra vào khá đông. Trụ sở chính của công ti chuyển phát mà Miaha đang làm cũng nằm ở khu này. Do thời gian đã quá trưa, con đường chính đang đông nghẹt người.
Ở một góc phố, Charlotte đang trốn sau bóng của một tòa nhà và run rẩy sợ hãi. Trên đầu cô trùm một mảnh vải mang từ dinh thự, trông cực kì khả nghi. Với một Charlotte như vậy, Eluca nhún vai và thản nhiên nói
"Thì tại vì đây là cuộc thi xem giữa tôi và anh, ai có thể làm Charlotte vui hơn mà. Ở trong cái dinh thự u ám đó thì những việc có thể làm cũng bị hạn chế, đúng không?"
"Tiện thể mua sắm luôn. Vả lại, thỉnh thoảng cô cũng nên ra ngoài hít thở không khí trong lành đi chứ."
"Nhưng mà, tôi là... tội phạm truy nã mà?"
Charlotte đảo mắt nhìn quanh. Thật không may, trên bảng thông báo của khu phố có dán rất nhiều tờ lệnh truy nã.
Và một trong số đó, một tờ còn mới tinh... chính là của Charlotte.
"Nếu đi ra ngoài chắc chắn tôi sẽ bị bắt mất... Tôi... tôi không muốn thế đâu... Tôi sẽ làm phiền đến anh Allen và cả cô Eluca mất..."
"Đến nước này rồi mà vẫn còn lo cho người khác à. Đúng là cô."
Allen cười khổ nhìn Charlotte đang sụt sùi. Vừa đưa cô chiếc khăn tay, anh vừa cố gắng nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể
"Không sao đâu. Không cần phải lo. Cứ giao cho ta."
Anh khẽ chạm vào mái tóc của Charlotte rồi búng tay một cái.
"《Biến Hình》"
"Á!"
Một luồng sáng mờ ảo bao bọc lấy mái tóc của Charlotte rồi nhanh chóng tan đi. Khi anh đưa cho cô chiếc gương tay, Charlotte tròn mắt
"T-tóc tôi... đã chuyển thành màu đen rồi!"
Mái tóc vàng óng tuyệt đẹp của Charlotte đã được nhuộm thành một màu đen tuyền như màn đêm.
"Ừm. Chỉ là phép cải trang đơn giản thôi."
Có lẽ vì thấy lạ lẫm với dáng vẻ của mình, Charlotte cứ nhìn chằm chằm vào gương.
"Nếu thay cả kiểu tóc nữa thì sẽ không dễ gì lộ danh tính của cô đâu. Bọn ta cũng sẽ chú ý giúp nên cô cứ yên tâm."
"A, tôi cảm ơn ạ."
"He he~, tạo kiểu thì cứ để em!"
Eluca nhào tới Charlotte rồi bắt đầu nghịch ngợm mái tóc dài của cô theo ý mình.
"Ừm ừm, hợp lắm đó! Tóc đen thì đi cùng tôi là hợp nhất."
"V-vâng ạ. Với anh Allen thì... cũng giống một nửa ạ."
"Thì cũng na ná."
Thấy Charlotte ngượng ngùng mỉm cười, Allen chỉ nhún vai. Nhân tiện, anh cũng nhìn chằm chằm vào mái tóc đen của cô.
(Tay nghề mình đỉnh cao thật. Tóc vừa bóng mượt lại không hề có chút chẻ ngọn nào.)
Đúng là một mái tóc đen rất đẹp, nhưng...
"Nhưng về đến nhà thì phải giải phép này ngay đấy."
"Ể, v-vậy ạ..."
"Ê! Sao thế! Tóc đen cũng đẹp mà!"
Eluka bĩu môi phản đối. Charlotte trông cũng có vẻ hơi buồn. Nhưng Allen kiên quyết không thay đổi ý định
"Màu đen không tệ, nhưng màu vàng mới là hợp với Charlotte nhất. Ta thích màu đó nhất."
"A.........."
Chẳng hiểu sao Charlotte lại lặng đi, toàn thân cứng đờ. Eluca cũng tròn mắt im bặt. Allen chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc
"Hửm? Ta nói gì lạ lắm à?"
"........................ K-không ạ. Không có gì đâu ạ..."
"Này anh này. Mới đó đã tính ghi điểm rồi sao?"
Charlotte đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống. Eluca vừa liếc xéo Allen, vừa nhanh tay búi tóc cho cô. Xong xuôi, cô nắm lấy tay Charlotte, cười
"Rồi, tóc tai thế là xong. Tôi cũng không thể thua anh ấy được. Tôi sẽ dốc toàn lực dạy cho cậu những trò hư hỏng mà chỉ con gái mới làm được!"
"Tr-trò hư hỏng mà chỉ con gái mới làm được... là gì vậy ạ?"
"He he he~, chuyện đó mà còn phải hỏi nữa sao!"
Eluka cười ranh mãnh rồi chỉ thẳng về phía con đường lớn. Ở đó là những cửa tiệm trông có vẻ đúng gu của con gái
"Đương nhiên là đi mua sắm rồi! Tôi sẽ lựa cho cậu thật nhiều quần áo và phụ kiện! Nào, đi thôi!"
"Oa oa! Đợi tôi với!"
"Này, chạy là ngã bây giờ."
Đuổi theo hai cô gái đang nắm tay nhau chạy đi, Allen vừa chạy vừa thở dài ngao ngán.
Cứ khoảng năm ngày một lần, Allen lại đến thị trấn này, chủ yếu là để mua nhu yếu phẩm và thức ăn. Thỉnh thoảng thì ghé qua cửa hàng ma cụ, hoặc lượn lờ ở hiệu sách... Khi đi một mình, Allen chỉ đến những nơi như vậy thôi.
Vì thế, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân vào một cửa hàng như thế này.
"Nè nè! Charlotte, cái này cũng hợp với cậu đó!"
"Ể, ể, khoan đã ạ..."
Eluca liên tục đưa quần áo cho Charlotte đang bối rối.
Cách đó vài mét, Allen đứng im nhìn chằm chằm vào hai người, vừa cố hết sức để xóa đi sự hiện diện của mình
(Đã biết trước từ lúc chưa vào rồi, nhưng mà... lạc lõng và khó xử quá...)
Anh đảo mắt nhìn một vòng quanh cửa hàng, khách nam chỉ có mỗi mình Allen. Ngoài ra toàn là các cô gái trẻ đang nói cười ríu rít.
Nội thất đúng kiểu điệu đà, diêm dúa. Bên trong cửa hàng rộng rãi bày bán rất nhiều quần áo nữ, giày và phụ kiện được trưng bày trên kệ.
Nghe nói đây là một trong những cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất nhì thị trấn này.
Bầu không khí ở đây tràn ngập sự "dương" tính. [note80564]
Đối với Allen, với kiểu người "âm" tính được cả mình và người khác công nhận, thì nơi này hoàn toàn là một thế giới khác. [note80565]
"Đ-đừng để ý đến ta..."
"Chào mừng quý khách~. Anh đi cùng bạn gái ạ?"
Việc bị một nữ nhân viên trẻ tươi cười bắt chuyện cũng thật là khó đỡ. Tuy nhiên anh không thể chạy ra ngoài được vì còn trận quyết đấu với Eluca.
Bên nào sẽ làm Charlotte vui hơn.
Dù tiêu chuẩn thắng thua rất mơ hồ, cả Allen và Eluca đều dốc toàn lực cho trận đấu này.
(Nghĩ lại thì hồi bé cũng có cảm giác tương tự như vậy...)
Allen được gia đình Crawford nhận nuôi vào năm chín tuổi.
Lúc đó Eluca mới chỉ năm tuổi. Bất chấp khoảng cách tuổi tác, cô bé lúc nào cũng lẽo đẽo theo người anh trai mới đến và thách đấu đủ mọi thứ.
Nào là chạy đua, cờ vua, rồi cả ma thuật nữa.
Đương nhiên lần nào Allen cũng thắng áp đảo, nhưng Eluca chưa bao giờ nản lòng mà vẫn tiếp tục thách thức anh. Có lẽ đó là cách mà cô bé cố gắng để trở nên thân thiết hơn với Allen. Giờ nghĩ lại, việc mình liên tục đánh bại cô có hơi trẻ con quá không, anh có chút hối hận.
"Này anh ơi!"
"Hửm?"
Khi anh ngẩng mặt lên, Eluca đang nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
"Đừng có ngẩn người ra đó chứ. Nè nè. Anh thấy sao về màn lột xác của Charlotte đây?"
"H-hả...?"
"H-hauu..."
Chẳng biết từ lúc nào, Charlotte đã thay sang quần áo của cửa hàng. Đó là một chiếc áo cánh trắng diềm bèo nhún, kết hợp với chân váy hoa bồng bềnh. Trên cổ cô quàng một chiếc khăn mỏng trông thật mát mẻ.
So với bộ váy lúc mới gặp, cả chất liệu lẫn thiết kế đều trông giản dị hơn nhiều. Nhưng vẻ ngoài đoan trang, trong sáng này lại hợp với cô hơn hẳn.
Tuy nhiên... có một vấn đề lớn.
"Cái đó... không phải là ngắn quá rồi sao...?"
"Hả? Ngắn thế này là bình thường mà, trông dễ thương thế còn gì."
Eluca thản nhiên nói, nhưng chiếc váy của Charlotte ngắn một cách cực đoan.
Cặp đùi trắng ngần của cô lộ ra, khiến anh bất giác dán chặt mắt vào đó. Có lẽ do gần đây anh cho cô ăn cả bữa chính lẫn bữa phụ đầy đủ nên trông chúng đầy đặn và khỏe mạnh, làn da cũng mịn màng, mượt mà.
Không thể nghĩ ra lời nhận xét nào khác, Allen cứng đờ người.
Nhưng Eluca thì đang cực kì phấn khích. Cô nhảy tới ôm chầm lấy Charlotte, cọ má mình vào má cô.
"Siêu cấp đáng yêu luôn! Dáng lại còn đẹp nữa chứ, mắt nhìn của tôi đúng là không sai mà! Hợp lắm đó nha☆"
"N-nhưng mà, tôi vẫn thấy xấu hổ lắm ạ..."
Charlotte vừa giữ lấy vạt váy vừa bồn chồn không yên. Lông mày cô chùng xuống, cả vành tai cũng đỏ ửng lên. Chắc hẳn từ trước đến giờ cô chưa lần nào mặc một chiếc váy ngắn như thế này. Cặp đùi cọ vào nhau cũng ửng lên một màu hồng nhạt――.
"Ực, hự..."
"Ể? Anh Allen!"
Phát ra một tiếng rên nấc nghẹn, Allen ngã khuỵu xuống tại chỗ. Thấy thế, Charlotte lo lắng chạy lại gần
"A-anh có sao không ạ? Hay là anh không khỏe..."
"...À. Không vấn đề gì."
Allen quay gương mặt trắng bệch về phía cô và cười một cách yếu ớt.
"Vì ta cần phải tĩnh tâm lại một chút nên chỉ thử dừng tim lại một lát thôi."
"Tim mà cũng là thứ có thể tùy tiện dừng lại như vậy được sao!?"
Charlotte kêu lên bằng âm giọng đầy kinh ngạc. Trong khi đó, Eluca chỉ biết nhún vai với vẻ chán nản
"Anh vẫn vậy, lúc nào cũng làm mấy chuyện điên rồ như cơm bữa. Nè nè, Charlotte, cứ mặc kệ tên ngốc này đi, tiếp theo cậu thử bộ này xem."
"N-nhưng mà tim anh ấy đã ngừng đập đó ạ? Chúng ta chẳng phải nên đưa anh ấy đến bác sĩ sao?"
"Chắc chỉ một hai giây thôi chứ gì, không vấn đề gì đâu. Nào, đi đi, đi đi."
Eluka dúi một chồng quần áo vào tay Charlotte đang hoảng hốt rồi đẩy cô vào phòng thử đồ. Sự thành thạo không cho người khác nói chen vào một lời của Eluca, Allen chỉ biết thở dài
"Nào..."
Cứ như vậy, chỉ còn lại hai anh em nhà Crawford đứng trước phòng thử đồ. Eluca liếc nhìn Allen
"Có chuyện gì em giúp được không?"
"Trước mắt, anh muốn biết tình hình hiện tại của Vương quốc Niel."
Allen từ từ đứng dậy, xoa cằm. Bên kia chỉ cách một tấm rèm. Anh cố tình nói bằng giọng thì thầm đủ nhỏ để Charlotte chắc chắn không thể nghe thấy, rồi nói đều đều
"Anh đã đẩy lùi bọn truy đuổi một lần rồi, nhưng không biết liệu chúng đã từ bỏ chưa hay vẫn đang ráo riết tìm kiếm. Chỉ đọc báo thôi thì không thể nào nắm rõ tình hình được."
Vụ việc ở Vương quốc Niel từng làm dậy sóng các trang nhất, gần đây đã hoàn toàn biến mất khỏi mặt báo. Đó chắc chắn là một vụ việc giật gân, nhưng nếu không có tin tức gì thêm thì các nhà báo cũng chẳng còn gì để viết. Vì vậy, thông tin từ bên đó gần như không đến được đây.
Cũng có thể đi tìm các nguồn tin tình báo... nhưng nếu sơ suất bị nghi ngờ thì cũng phiền phức.
"Thế nên em có thể điều tra giúp anh được không?"
"Cứ giao cho em. Ở Vương quốc Niel chắc cũng có người quen của bố mà. Em sẽ tìm cách dò hỏi khéo léo."
Eluca nháy mắt
"Nhân tiện em điều tra luôn về gã hoàng tử đó và gia đình của cô ấy cho anh nhé?"
"...Thôi, chuyện đó tạm thời cứ để sau đi."
"Hửm, anh định bỏ qua cho chúng à? Dù vậy thì em vẫn nghĩ việc thu thập thông tin là rất quan trọng đó."
"Nếu điều tra... thì anh sẽ biết mất."
Allen khẽ thở dài.
Nói anh không quan tâm là nói dối. Kẻ đã hãm hại Charlotte là hạng người nào, từ trước đến giờ cô ấy đã phải sống và chịu đựng sự đối xử ra sao.
Thế nhưng, một khi đã biết những điều đó thì――
"Một khi đã biết rồi thì anh sẽ không thể nào im lặng được. Anh có lẽ sẽ mặc kệ cảm xúc của Charlotte mà xông thẳng đến đất nước đó mất. Vì vậy tạm thời vẫn chưa cần điều tra đâu."
"Hừm."
"...Cái mặt đó là sao đây."
"Đâu có, em chỉ nghĩ là anh cũng thay đổi nhiều rồi."
Eluca vừa cười tủm tỉm vừa lấy ngón tay chọc chọc vào sườn Allen
"Từ trước đến giờ làm gì có chuyện anh lại quan tâm đến một ai đó đến mức này đâu chứ. Đó là điều tốt mà."
"...Vậy sao?"
Allen nghiêng đầu.
Đúng là anh hiếm khi nào quan tâm và lo lắng cho một người ngoài gia đình đến mức này. Thế nhưng... anh không hiểu tại sao điều đó lại là một "điều tốt".
"Vậy thì em sẽ chỉ điều tra những gì anh nói thôi. Còn thù lao là――"
"Nói trước nhé, anh sẽ không về nhà đâu."
"Biết ngay mà."
Eluka cười chán nản. Sau đó, cô liếc nhìn về phía phòng thử đồ nơi Charlotte đang ở
"Thôi được, em sẽ chờ thêm một thời gian nữa. Cũng vì có chuyện của Charlotte mà. Thay vào đó, anh phụ em chế tạo ma cụ đi."
"Được thôi, nếu chỉ có vậy thì quá rẻ."
"Tuyệt vời! Có anh ở đây thì bằng cả trăm người giúp sức luôn!"
Eluka tươi cười, vỗ bôm bốp vào vai Allen.
(Em ấy vừa có năng lực lại vừa nói chuyện nhanh gọn, đúng là một đứa em gái tuyệt vời. Thật lòng mà nói, may mà em ấy không giống mình, không trở thành người "âm" tính.)
"Xin lỗi ạ..."
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ bên trong phòng thử đồ.
(Lẽ nào... cô ấy đã nghe thấy sao...!?)
Thực ra đó cũng không phải là chuyện gì quá to tát nếu bị nghe thấy. Nhưng vẻ mặt của Charlotte chắc chắn sẽ tối sầm lại. Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó thêm một lần nào nữa.
Allen nín thở, nhưng Eluca đã thay anh trả lời một cách tự nhiên
"Ơi? Sao thế?"
"Dạ... tôi xin lỗi... tôi không gài được cái móc khóa ở sau lưng ạ..."
"À ra thế, ra thế~ Chờ tôi một chút nhé~"
Eluca bước vào phòng thử đồ không một chút do dự.
Thế là Allen đành phải vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Qua khe hở, anh thoáng thấy làn da, nhưng ngay lập tức anh dùng ma thuật tẩy não lên chính mình để xóa sạch kí ức của khoảnh khắc đó.
Một lúc sau, Allen đứng bên ngoài tấm rèm, lắng nghe tiếng quần áo sột soạt và giọng nói cười khúc khích của hai cô gái.
"Là cái móc ở sau gáy đúng không. Để xem nào, cậu quay lưng lại một chút được không?"
"Nh-như thế này ạ?"
"Ừm... ra là vậy. Cái này đúng là khó gài thật nhỉ."
Một cuộc hội thoại không có gì đặc biệt. Đột nhiên, Allen cau mày.
(Vừa rồi giọng của Eluca có hơi nghẹn lại thì phải?)
Cảm giác như cô ấy vừa nhận ra điều gì đó, như thể đã nín thở vì kinh ngạc. Tuy nhiên sự thay đổi đó rất nhỏ. Vì được che giấu khéo nên có vẻ Charlotte cũng không nhận ra.
Allen nghiêng đầu thắc mắc.
Trong lúc đó, tấm rèm đột ngột được kéo ra.
Charlotte đã biến hình thành một dáng vẻ hoàn toàn khác so với lúc nãy, và đứng bên cạnh là Eluca đang cười đầy đắc ý
"Nào, anh. Lần này cũng siêu dễ thương đúng không?"
"...Lần này cũng hở hang quá thì đúng."
Lúc nãy là váy ngắn, còn lần này là quần siêu ngắn.
Những ham muốn trần tục lúc nãy lại suýt nữa trỗi dậy, anh khẽ nâng tầm mắt mình lên. Phần trên khá kín đáo, anh thở phào nhẹ nhõm.
Eluca làm bộ nhún vai một cách cường điệu bất mãn
"Anh cứng nhắc quá. Con gái mà không bạo thế này thì không 'chiến đấu' được đâu."
"Rốt cuộc thì nữ giới trên đời này đang chiến đấu với cái gì vậy?"
Về phần mình, anh chỉ mong cô giảm hở hang và tăng phòng thủ lên.
"Mà này, bên trong đó có chuyện gì à?"
"Hửm? Chuyện gì cơ?"
Eluca giả vờ ngơ ngác. Đối với Allen, đó là cách che giấu quá lộ liễu. Nhưng không hiểu sao anh lại do dự không muốn truy hỏi ngay tại đây.
Một nỗi bất an không thể diễn tả thành lời đang dâng lên trong lòng Allen.
"Thôi kệ đi, anh nhìn Charlotte cho đàng hoàng đi kìa. Bộ đồ này đằng sau cũng tuyệt lắm đó."
"Đằng sau, là lưng hả...?"
"Đúng đúng! Siêu táo bạo luôn."
Eluca tinh nghịch nháy mắt. Cô đặt tay lên vai Charlotte, ra hiệu như đang dìu dắt
"Nào, nào. Charlotte. Cậu xoay một vòng cho anh ấy xem đi."
"Ưư... nhưng mà bộ đồ này cũng xấu hổ lắm ạ..."
"Miễn bàn cãi! Nào!"
"Kyaa!?"
Dưới bàn tay của Eluca, Charlotte bị xoay một vòng tại chỗ.
Và thế là... Allen nghẹn lời.
"Thấy sao, thấy sao? Bộ này nhìn đằng trước thì bình thường, nhưng đằng sau lại hở toang hoác luôn! Siêu táo bạo và chất lừ đúng không!"
"Ưưưư... Xin cho tôi thêm chút vải nữa đi ạ..."
Charlotte xấu hổ cúi gằm mặt. Tuy nhiên cô chợt nhận ra Allen và nghiêng đầu thắc mắc
"Ơ, kìa. Anh Allen? Anh sao vậy ạ?"
"À. Không, không có gì đâu."
Allen cố nặn ra một nụ cười.
Thay cho Eluca vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, Allen đứng vào đó. Anh bảo Charlotte quay lưng lại rồi nhìn vào gương.
Thấy cô còn lo lắng, Allen mỉm cười qua gương để trấn an.
"Hơi hở hang một chút đúng là không hay lắm... nhưng ta nghĩ nó hợp với cô đấy."
"Th-thật sao ạ?"
"Ừ. Cứ tự tin lên."
Allen đặt tay lên vai Charlotte và nở một nụ cười nhạt. Rồi anh lặng lẽ hạ mắt xuống để cô không nhận ra.
Lưng cô hở một khoảng lớn, để lộ làn da trần. Trên tấm lưng ửng hồng ấy... có vô số vết bầm tím lằn sâu.
(...Nhìn qua hình dạng này, là vết roi.)
Có lẽ đây là loại roi không dùng để hành hình, mà chỉ đơn thuần để gây đau đớn và sợ hãi. Nó không đủ mạnh để rách da gãy xương, nhưng lại tạo ra tiếng động chói tai và cơn đau dai dẳng.
Những vết sẹo ấy, vô số vết, đã bị khắc vào đầy ác ý, ngay sát mép áo, nơi chiếc váy vừa đủ che khuất. Những vết lằn đỏ, tím và đen ấy trông như thể một con độc xà đang quấn quanh cơ thể cô, gặm nhấm linh hồn cô.
Có lẽ Charlotte không hề hay biết về sự tồn tại của chúng ở nơi mà cô không thể nhìn thấy trên cơ thể mình.
Vì vậy, Allen... cố nén cơn cuồng nộ như dung nham đang sôi trào vào trong lòng và mỉm cười
"Ừm. Trông hợp đấy, nhưng mà... (Đại Trị Liệu)"
"Á?"
Một vầng sáng mờ ảo bao quanh Charlotte. Lúc nãy là mái tóc, còn bây giờ là toàn bộ cơ thể cô.
Ánh sáng nhanh chóng tan đi, để lại một Charlotte đang ngơ ngác.
Allen nhẹ nhàng xoa lưng cô.
Những vết roi đáng nguyền rủa đã biến mất không một dấu vết. Làn da trắng ngần của cô không còn sót lại dù chỉ một vết xước nhỏ. Không thể nào để chúng sót lại được.
Thấy Charlotte có vẻ ngạc nhiên, Allen tinh quái nhếch mép cười
"Lưng cô có vết sẹo mụn. Ta xóa nó đi rồi đấy."
"Hiee... X-xấu hổ quá ạ..."
"Không sao, đó là bằng chứng của việc cô rất khỏe mạnh. Tiện thể ta cũng đã chăm sóc toàn thân cho cô luôn rồi. Mấy vết xước măng rô ở ngón tay chắc cũng lành rồi đấy."
"Quả là anh trai! Chuyên gia thẩm mĩ tại gia!"
Eluca vỗ vào lưng Allen bôm bốp một cách cường điệu. Nhờ vậy, bí mật vừa rồi đã được hai anh em an toàn cất giữ trong lòng.
(Nhắc mới nhớ... cô ấy từng nói rằng trong lúc học làm dâu, cô ấy toàn bị mắng.)
Allen đã không thể nhận ra ý nghĩa thực sự đằng sau những lời đó. Chẳng thể nói gì khác ngoài việc đó là sai sót của chính anh.
Anh nhớ lại lúc băng bó cho cô khi mới đưa cô về. Anh đã hỏi cô có đau ở đâu không, và chỉ chẩn đoán rồi chữa trị những vết trầy xước trên tay chân cùng tình trạng suy dinh dưỡng.
Những lời Charlotte nói lúc đó không hề có chút dối trá nào.
Cũng phải thôi. Với loại roi đó, cơn đau sẽ biến mất vào ngày hôm sau. Chỉ có những vết sẹo là lưu lại như một lời nguyền. Anh thật lòng hối hận vì sự nông cạn của bản thân khi đã ngại ngần một cách kì lạ, do dự không dám nhìn vào da của cô.
Nhưng, làm sao anh có thể lường trước được một chuyện như thế này?
(Dù là con ngoài giá thú đi nữa... cô ấy cũng là một người quan trọng đối với nhà công tước, đã thành công có được hôn ước với hoàng tử cơ mà! Cố tình gây ra thương tích cho cô ấy thì có lí do gì chứ...!)
Bị ghẻ lạnh, đối xử tệ bạc vì xuất thân của mình thì còn có thể hiểu được. Nhưng từ những vết roi kia toát ra một thứ gì đó vượt quá cả sự ghẻ lạnh, như thể một mối hận thù. Anh không thể tưởng tượng được lí do gì khiến Charlotte lại phải hứng chịu thứ cảm xúc như vậy.
Dù thế, đây cũng là manh mối quá đủ để anh mường tượng ra hoàn cảnh của cô từ trước đến nay...
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Allen.
Nhưng anh hoàn toàn không để chuyện đó lộ ra trên mặt. Người nhận ra có lẽ chỉ là Eluca, người đang đứng cười bên cạnh Allen.
Vốn dĩ những vết roi đó chỉ dừng ở mức có thể xóa sạch bằng ma pháp đơn giản. Điều đó có nghĩa là Charlotte... ngay cả một sự chữa trị như vậy cũng không được nhận.
"Ra là vậy... Này, Eluca."
"Gì thế?"
Eluca nở một nụ cười ngây thơ.
Với em gái mình, Allen nói một cách dứt khoát
"Về chuyện lúc nãy, anh nghĩ mình nên dọn dẹp triệt để. Em giúp anh được chứ?"
"Tất nhiên rồi, cứ giao cho em."
Eluca giơ ngón cái lên, vui vẻ nói.
Chỉ có Charlotte chẳng hiểu chuyện gì là nghiêng đầu thắc mắc.
"Dọn dẹp... là sao ạ?"
"À, có vẻ như mấy cuốn sách ta để ở nhà đã bị mọt ăn. Ta đã nhờ Eluca đem ra phơi nắng."
"M-mọt sách ạ... Con đó thì tôi cũng hơi sợ."
"Trùng hợp thật. Ta cũng ghét chúng đến mức muốn nôn mửa."
Allen nhếch mép cười với Charlotte đang tái mặt và chau mày.
Những thứ khiến cô sợ chỉ cần là mọt sách hay ma quỷ tầm thường thế thôi là đủ. Tất cả những thứ khác... Allen sẽ loại bỏ chúng một cách triệt để.
Anh vẫn chưa nói cho Charlotte biết quyết tâm đó của mình. Thay vào đó, có vẻ Eluca đã đoán ra. Đằng sau nụ cười rang rỡ, cô đã củng cố quyết tâm ấy.
"Nào nào, chuyện phiếm đến đó thôi! Buổi trình diễn thời trang vẫn còn tiếp tục đó nha! Tiếp theo là cái này, cái này, và cái này!"
Eluca vừa xoa lưng Charlotte vừa vui vẻ nói.
"Khoan đã... đó gần như chỉ là mấy sợi dây thôi mà?"
"Cái này có thể gọi là quần áo được sao!?"
"Không sao không sao, những chỗ quan trọng vẫn được che mà."
Eluca thản nhiên nói, rồi cố gắng dúi vào tay Charlotte thứ không biết nên gọi là quần áo hay là bó dây.
Mối đe dọa hóa ra lại ở ngay cạnh bên. Allen gạt mấy sợi dây ra và khẳng định chắc nịch
"Với tư cách là người giám hộ, anh không cho phép hở hang thêm nữa! Quần áo cô ấy mặc sẽ do anh kiểm duyệt!"
"Lêu lêu! Ai mà chẳng phàn nàn được! Nếu cay thì anh cũng chọn bộ nào hợp đi!"
"Được thôi! Cứ khiếp sợ trước gu thẩm mĩ bùng nổ của ta đi...!"
"Ể, ừm, vâng..."
Và thế là mặc cho Charlotte đang bối rối, cuộc chiến không khoan nhượng của anh em nhà Crawford ngày càng trở nên khốc liệt.

