Tập 1

Chương 3: Giải tỏa tâm lí bằng cách hư hỏng

2025-09-09

8

“Oáp...... Hả?”

Cảm nhận ánh nắng chói chang qua mí mắt, Allen khẽ cựa quậy. Dần dần, ý thức của anh trở nên rõ ràng.

Cơ thể ê ẩm khắp nơi, và anh nhớ ra mình đã ngủ ở đâu.

Vực dậy thân mình uể oải, anh giật mặt ra khỏi chồng giấy tờ.

“Oáp...... Thật là. Mình ngủ quên từ lúc nào không biết......?”

Vẫn ngồi trên ghế, anh vươn người duỗi tấm thân đã cứng đờ của mình.

Ánh ban mai trong lành rọi qua cửa sổ.

Đây là thư phòng của Allen. Dọc theo bức tường là những giá sách, và trên sàn, những cuốn sách không thể xếp vừa lên kệ chất thành từng đống.

Đêm qua, anh đã ru rú trong này, miên man suy nghĩ. Anh định sẽ dừng lại khi cần, nhưng xem ra đã quá tập trung đến mức ngủ gục lúc nào không hay.

“Phì...... Không ngờ mình lại tâm huyết đến mức này. Nhưng mà, cũng nhờ thế nên mới nghĩ ra được bao nhiêu ý tưởng. Bõ công tốn thời gian thật.”

Trên chiếc bàn nơi anh gục mặt ngủ là một cuốn sổ đã được gấp lại. Allen giơ nó lên, cười nham hiểm.

Trên bìa có ghi

[Kế hoạch dạy dỗ Charlotte ~Danh sách những điều Hư hỏng (Tạm thời)~]

Nếu Charlotte mà nhìn thấy, chắc cô ấy sẽ tròn mắt hỏi: “Cái gì đây ạ?”

Allen lật tung cuốn sổ ra. Trang giấy dày đặc những chữ viết của anh. Anh khẽ lướt ngón tay theo dòng đầu tiên.

“Bánh ngọt, ổn. Phản ứng rất tốt.”

Trên dòng chữ "bánh ngọt" có một dấu khoanh tròn hình bông hoa.

Đối với Allen, Charlotte chỉ là một người dưng tình cờ gặp mặt. Thế nhưng điều đó đã thay đổi vào ngày hôm qua. Allen đã hứa sẽ dạy cho cô biết mọi lạc thú trên đời này. Một khi đã hứa thì sẽ dốc toàn lực, đó là phương châm của anh.

Chiếc bánh ngọt hôm qua đã cho phản ứng rất tốt. Cô đã ăn tổng cộng ba cái, một cách chậm rãi và đầy thưởng thức. Số bánh còn lại dường như cô sẽ cất đi, để mỗi ngày ăn một cái thật trân trọng.

Không ngờ chỉ với một chiếc bánh ngọt mà có thể khiến cô ấy vui đến thế, nên tâm trạng của Allen vô cùng tốt.

Nhưng...... chỉ có đồ ăn thôi thì thật tầm thường.

“Phải hơn thế nữa...... Phải cho cô ấy trải nghiệm những điều chưa từng có được trước đây...”

Vì vậy anh đã vắt óc suy nghĩ hết cái này đến điều khác cho đến tận khuya. Và thành quả chính là cuốn sổ này, nơi ghi lại tất cả những khoái lạc còn tuyệt vời hơn cả bánh ngọt.

“Khà khà khà...... Đây là bí kíp vô tiền khoáng hậu do bộ óc thiên tài của ta nghĩ ra. Chắc chắn sẽ có hiệu quả vượt trội với Charlotte! Nào, trước hết hãy kiểm tra lại xem sao!”

Rồi anh lướt nhanh qua danh sách. Những gì được viết ở đó là—

Viết một luận văn lí thuyết ma pháp mang tính đột phá.

Dùng một lượng lớn nguyên liệu quý giá như một kẻ ngốc để chế tạo ma cụ.

Ném những kẻ ngu ngốc dám chống đối mình vào một bữa tiệc đầy đủ của địa ngục trần gian.

Vân vân và vân vân.

“……………………………… Chắc chắn Charlotte sẽ chẳng vui với mấy cái này đâu.”

Người duy nhất thấy vui với những điều này chỉ có Allen mà thôi.

Kết luận: Cảm hứng lúc nửa đêm chẳng tạo ra được gì ngoài rác rưởi.

Allen ném cuốn sổ đi và đứng dậy khỏi ghế. Khả năng chuyển đổi tâm trạng nhanh chóng cũng là một trong số ít những ưu điểm của anh.

“Đành chịu thôi. Đi ngủ bù rồi tính tiếp vậy.”

Và rồi, ngay khi anh vừa bước ra khỏi thư phòng—

“Ối.”

“Á.”

Anh chạm mặt Charlotte. Cô tròn mắt ngơ ngác trong giây lát, nhưng rồi như chợt nhận ra điều gì, cô vội cúi đầu

“C-chào buổi sáng ạ. Anh dậy sớm thế...... Anh làm việc rồi ạ?”

“Không. Chỉ là ta ngủ quên trong thư phòng thôi.”

“Anh thức trắng đêm ạ......? K-không được đâu ạ, có hại cho sức khỏe lắm.”

“......Vì thế nên giờ ta mới đi ngủ bù đây.”

Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, Allen cười khổ. Nếu biết anh thức khuya vì suy nghĩ về mình, chắc hẳn cô sẽ còn bối rối hơn nữa. Vì vậy, Allen quyết định sẽ không bao giờ nói ra lí do.

“Chuyện là thế đấy. Ta không cần ăn sáng đâu. Cô cứ ăn một mình đi.”

“V-vâng ạ. Đến trưa tôi gọi anh dậy nhé?”

“Ừ, nhờ cô. Mà tiện thể...... cái gì kia?”

“Cái này ạ?”

Lúc này anh mới để ý đến thứ mà Charlotte đang cầm. Đó là cây chổi vốn phải đang nằm lăn lóc trong nhà kho. Vì ít khi dùng đến nên chắc chắn nó đã bám đầy bụi, nhưng xem ra cô đã lau chùi nó rồi.

Cô ôm nó một cách đầy trân trọng và mỉm cười rạng rỡ.

“Tôi định dọn dẹp ở ngoài sảnh ạ. A, không được ạ......?”

“Không, chẳng có vấn đề gì cả, nhưng...... ta đâu có nhờ cô làm đến việc đó.”

Những nơi cần thiết cho sinh hoạt như phòng khách và nhà bếp đã được dọn dẹp xong, chỉ còn lại nhà kho và vườn tược...... Mấy chỗ đó không cần gấp nên anh đã bàn với Charlotte là cứ từ từ rồi làm.

Lẽ ra không còn công việc nào khác được giao cho cô cả.

Nghe vậy, Charlotte cười gượng.

“Vì tôi đang được anh cưu mang mà. Tôi nghĩ mình phải chủ động làm nhiều việc hơn.”

“Cô nghiêm túc thật đấy......”

Dù cảm thấy bó tay, Allen vẫn nhanh chóng quan sát để kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô.

Da dẻ hồng hào, đồng tử bình thường, nhịp thở đều đặn. Thể trạng không có vấn đề gì, nên có thể để cô ấy làm cũng được, nhưng...... anh vẫn thấy lo lắng.

“Buổi sáng cô cứ nghỉ ngơi thong thả đi.”

“Vâng, nhưng...... đây là thói quen của tôi rồi ạ.”

“......Ở nhà cô cũng dọn dẹp mỗi ngày à?”

“A ha ha......”

Charlotte cười mơ hồ.

Dù gì đi nữa thì nhà cô ấy cũng là một gia đình công tước. Người hầu chắc phải có nhiều không đếm xuể. Vậy mà họ lại cố tình bắt Charlotte dọn dẹp...... Anh không biết ý đồ của họ là gì, nhưng mười phần thì hết chín phần là chẳng phải chuyện gì vui vẻ.

Tưởng tượng đến đó, cơn buồn ngủ của anh bay biến.

Một cảm giác buồn nôn như thể sự khó chịu của sau một trận say xỉn nhân lên hàng trăm lần chiếm lấy dạ dày của Allen. Vì thế mà anh nhíu mày.

Không biết Charlotte đã cảm nhận được điều gì, cô vội vàng cúi đầu bối rối

“V-vậy thì, chúc anh ngủ ngon ạ. Tôi sẽ dọn dẹp thật nhẹ nhàng.”

Nói rồi, cô vội vã đi về phía cửa chính.

Allen chỉ có thể đứng nhìn theo. Sau khi bóng lưng cô khuất sau lối rẽ...... anh xoa cằm.

“......Bị đối xử như vậy mà vẫn không nói xấu bất kì ai.”

Bị đối xử chẳng khác nào người hầu, không, thậm chí còn tệ hơn thế, đã vậy còn bị đuổi khỏi nhà vì một tội danh vô căn cứ, thế mà cô không hề buông một lời oán trách nào, dù là với người nhà hay với tên hoàng tử, hôn phu cũ của mình, kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện.

Nếu Allen ở vào vị trí của cô, anh đã nghiền nát tất cả bọn chúng không chút nương tay rồi, nhưng...

“Quả nhiên không phải là cô ấy không căm hận...... mà là cô ấy không coi họ là đối tượng mà mình có thể căm hận chăng?”

Dù cho có suy nghĩ gì đi nữa, cô ấy vẫn đang kìm nén không nói ra...... anh cảm thấy như vậy. Cội rễ của điều đó có lẽ là nỗi sợ hãi đối với họ, và cả sự tự ti về bản thân.

Điều đó cũng khiến anh cực kì khó chịu.

Trong lúc anh đang đứng lầm bầm trên hành lang với vẻ mặt đăm chiêu.

“Chào buổi sááá...... ủa ủa? Vị nào đây nya?”

“A, ờ, ờm......”

Hai giọng nói vang lên từ phía cửa ra vào. Nghe thấy vậy, Allen lao ra như tên bắn. Anh chạy một mạch đến cửa ra vào với tốc độ nhanh nhất trong đời. Và ở đó, quả đúng là một cảnh tượng tồi tệ nhất đang bày ra.

“Đợi đããã!”

“A, anh Allen.”

"Nya~?"

Charlotte đang quét dọn dinh thự, và Miaha đến để giao hàng.

Thật là một sự trùng hợp tuyệt vời, họ đã tình cờ chạm mặt nhau.

Mà khoan, Miaha sáng nào cũng đến đây giao hàng, nên nếu cứ để Charlotte đi như vậy thì rõ ràng là không ổn. Có lẽ do mải suy nghĩ miên man đã khiến đầu óc anh không hoạt động nhanh nhạy.

Allen vừa thản nhiên che cho Charlotte ở sau lưng mình, vừa đối mặt với Miaha

"Xin lỗi nhé, cô ấy là người hầu tôi mới thuê gần đây. Cô ấy hơi nhát."

"Hể~. Ghét người mà lại đi thuê hầu gái, Ma Vương đúng là một người thú vị nhỉ."

"M-Ma Vương?"

Charlotte tròn mắt kinh ngạc trước câu nói tỉnh bơ của Miaha. Allen chỉ còn biết ôm đầu

"Biệt danh, chỉ là biệt danh thôi. Dù chẳng vẻ vang gì."

"Chẳng phải rất hợp với ngài sao? Ừm, mà nói đi cũng phải nói lại..."

Miaha giấu đi nụ cười và nheo mắt lại. Ánh mắt cô hướng về phía sau lưng Allen, về phía khuôn mặt của Charlotte

"Khuôn mặt của cô này, cảm giác như tôi đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Cụ thể là trên một tờ báo gần đây."

"...!"

Charlotte nín thở kinh hoàng. Phản ứng đó gần như là một lời khẳng định.

Allen vừa thở dài, vừa quyết tâm phải thuyết phục Mia. Lần này dù phải mua chuộc hay làm gì đi nữa cũng phải xong. Anh không muốn phải tẩy não người quen, nên nếu có thể, anh muốn giải quyết một cách ôn hòa...

"...Miaha này. Thật ra chuyện này có lí do cả..."

"Không sao đâu Ma Vương ạ.”

Thế nhưng, Miaha chỉ tươi cười và vỗ ngực

"Công ti chuyển phát Satyr chúng tôi luôn đặt khách hàng thân thiết lên hàng đầu. Người hầu gái trong nhà của khách hàng thân thiết là ai, chúng tôi không quan tâm đâu ạ."

"...Cảm ơn cô."

"Ngài đang nói chuyện gì vậy ạ~?"

Miaha cố tình nghiêng đầu một cách giả lả. Trước hành động đó của cô, Charlotte cũng cúi người

"A, cảm ơn cô..."

"Nyahaha. Không có gì đâu ạ. Vương quốc Niel nằm ngoài khu vực hoạt động của công ti chúng tôi mà."

"...Nếu nằm trong khu vực hoạt động thì cô sẽ làm gì?"

"Ưーーーーưm. Chà chà, ai biết được nhỉ~"

Mia cười "Nyahaha~" để lảng đi. Allen thở phào nhẹ nhõm, may mà công ti của cô ấy chưa vươn ra nước ngoài... và rồi anh chợt nhớ ra một điều.

"Này Miaha. Công ti của cô hình như cũng kinh doanh mảng đặt hàng đúng không?"

"Vâng ạ. Chủ yếu là các mặt hàng nhu yếu phẩm hàng ngày, nhưng nếu ngài có yêu cầu, chúng tôi có thể nhập bất cứ thứ gì về cho ngài xem ạ. Phí dịch vụ cũng rất phải chăng. Đây là tờ quảng cáo ạ."

"Đáng tin cậy quá nhỉ. Để xem nào..."

Allen lật qua lật lại cuốn sổ nhỏ nhận từ Miaha. Trong đó có liệt kê thực phẩm, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và cả quần áo.

"Thế này thì tốt. Đây, Charlotte."

"V-vâng?"

Allen đưa nó cho Charlotte. Anh thản nhiên nói với cô gái đang bối rối đảo mắt.

"Hôm trước ta đã mua gần hết những vật dụng cần thiết cho cuộc sống rồi, nhưng ta không biết phụ nữ cần những gì. Hãy liệt kê những thứ cô muốn trong này ra, ta sẽ đặt hàng."

"A, vâng. Tôi hiểu rồi ạ."

Charlotte gật gật đầu, thích thú lật xem cuốn sổ. Đôi mắt cô hơi sáng lên, trông có vẻ háo hức. Chắc hẳn từ trước đến nay cô chưa từng được đi mua sắm tử tế.

Cô ôm khư khư cuốn sổ như một vật báu và mỉm cười e dè.

"Vậy thì, xin được làm phiền anh ạ. Tiền thì, ừm... tôi sẽ làm việc để trả lại ạ."

"Đừng bận tâm. Đây là chi phí cần thiết nên ta sẽ trả."

"Ể!? N-như vậy thì ngại lắm ạ... Hôm qua tôi cũng đã được ăn bánh ngọt rồi..."

Vẫn ôm cuốn sổ, Charlotte nhíu mày bối rối. Nhưng Allen không nhượng bộ

"Cứ mua tất cả những thứ cô thích đi. Nếu ta thấy cô tỏ ngại ngùng dù chỉ một chút, ta sẽ mua tất cả những thứ có trong đó đấy, nên hãy chọn cho cẩn thận vào."

"Tại sao lúc nào anh cũng cực đoan vậy?"

Charlotte tái mặt hét lên. Chắc hẳn vì chuyện bánh ngọt ngày hôm qua nên cô biết rằng Allen hoàn toàn có thể làm thật. Chứng kiến cuộc trao đổi đó, Miaha cười khanh khách

"Nyahaha. Cô hầu gái trông cũng vất vả ghê nhỉ. Nếu cô thấy không ưa hành động tàn bạo của Ma vương nữa thì phải nói thẳng ra đấy nhé."

"K-không ạ, tôi đang được anh ấy chăm sóc mà, nên chuyện đó..."

"Ể~. Nếu là Miaha thì với thái độ xấc xược thế này, tôi sẽ không ngần ngại tung ra một cú đấm mèo chí mạng đâu."

Nói rồi, Mia bắt đầu vung tay vung chân tập đấm bốc không khí. Đó là một cú đấm khá tốt, có lực hông hẳn hoi.

"Nghe rõ chưa hả, căng thẳng là phải trút lên nguồn gốc gây ra căng thẳng đó."

"Cô nói chuyện với khách hàng thân thiết kiểu gì đấy... Hửm? Khoan đã."

Đến đây, anh bỗng thấy có gì đó lấn cấn. Allen suy nghĩ một lúc... rồi đập tay

"Chính nó!"

"Nya?"

"Hả...?"

Cứ thế, việc "hư hỏng" tiếp theo giao cho Charlotte đã được quyết định.

*

**

***

Quá trưa ngày hôm sau

"Tôi đến giao hàng đâyーー"

"Ừm. Vất vả cho cô rồi."

Khi bữa trưa vừa kết thúc, Miaha đã gõ cửa chính một cách đầy năng lượng. Anh dẫn cô, người đang ôm mấy thùng hàng, vào phòng khách.

Một túi vải nhỏ và một thùng gỗ khổng lồ hình chữ nhật trông như thể có người bên trong. Nhìn trông rõ to và nặng, nhưng Miaha không hề đổ một giọt mồ hôi nào, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên. Cô đưa chiếc túi vải cho Charlotte đang đứng xem bên cạnh.

"Của cô đây. Đây là những vật dụng hàng ngày mà cô Charlotte đã nhờ tôi mua."

"A, cảm ơn cô."

Charlotte rụt rè nhận lấy.

Không biết tự lúc nào mà cách gọi đã từ "cô hầu gái" đã đổi thành tên thật, nhưng Charlotte không hề để ý. Dường như Miaha thực sự sẽ giữ im lặng giúp cô.

"Và đây là món hàng mà Ma Vương đã đặt."

"Ta cảm ơn. Nào, để xem..."

Thứ được đặt trước mặt Allen là một chiếc thùng gỗ khổng lồ. Anh mở chiếc nắp trông như nắp quan tài và cẩn thận kiểm tra bên trong. Charlotte cũng có vẻ hứng thú và nhẹ len lén nhìn... nhưng ngay sau đó, Allen đã đóng sầm nắp lại. Theo lẽ thường thì quà tặng nên được giữ bí mật cho đến phút cuối.

"Ừm. Hàng tốt. Rồi, đây là tiền công lần này."

"Vậy để tôi kiểm tra lại. Một, hai, ba... Hửm?"

Miaha đang đếm những đồng bạc bỗng nghiêng đầu thắc mắc.

"Nhiều hơn rồi ạ. Tôi sẽ chuẩn bị tiền thừa nên xin ngài vui lòng chờ một chút..."

"Không cần đâu. Cứ coi như là tiền boa đi, cứ nhận lấy."

"Nya nya! Ma Vương thật là hào phóng! Cảm ơn ngài ạ!"

Miaha cười tươi rạng rỡ và nhét những đồng bạc vào túi. Đây cũng có thể coi là một khoản phí bịt miệng. Nếu điều này có thể bảo vệ được Charlotte thì nó cũng đáng.

Trong khi Allen cất ví đi, Miaha lại nhìn chằm chằm vào chiếc thùng gỗ

"Nhưng mà... Ma Vương định làm gì với thứ này vậy ạ?"

"Tất nhiên là để dùng rồi?"

"Ể. Một Ma Vương có vẻ hướng nội như ngài ư?"

Miaha nói một câu như thể chẳng coi anh ra gì. Allen vỗ nhẹ vào vai Charlotte.

"Không không. Không phải ta, Charlotte sẽ dùng nó."

"Ể, là tôi ạ?"

Charlotte ngạc nhiên tròn xoe mắt. Có lẽ cô không ngờ rằng câu chuyện sẽ chuyển hướng sang mình.

"Ồ. Cô Charlotte năng động một cách bất ngờ nhỉ."

"R-Rốt cuộc thì anh đã mua gì vậy ạ...?"

"Khà khà khà... Nhìn rồi đừng có ngạc nhiên đấy nhé?"

Và thế là màn ra mắt món quà bắt đầu. Allen cười nham hiểm và búng tay "pách".

Ngay lập tức, chiếc hộp gỗ vỡ ra cùng một tiếng "đùng". Thứ đứng sừng sững giữa những mảnh gỗ vương vãi là...

"...Bao cát?"

"Chính xác!"

Bất chấp vẻ hoang mang của Charlotte, Allen vẫn dõng dạc tuyên bố.

Đó là một bao cát đúng nghĩa đen, được treo bằng một thanh kim loại. Một dụng cụ thể thao được dùng để luyện tập tư thế đấm bốc hoặc tự rèn luyện sức mạnh.

"Chà, không ngờ họ lại giao được cả thứ này. Quả không hổ danh là Công ti chuyển phát Satyr. Sau này cũng mong được các cô giúp đỡ nhé."

"Tất nhiên là cứ giao cho tôi ạ nya! Nếu là đơn của Ma Vương thì tôi sẽ ưu tiên giao ạ nya."

"K-Khoan đã... xin hãy chờ một chút."

Charlotte chen vào cuộc nói chuyện thản nhiên của Allen và Miaha. Vẻ mặt cô trông như thể hoàn toàn không thể hiểu được.

Cô nhìn giữa Allen và bao cát, rồi nghiêng đầu thắc mắc

"T-Tại sao tôi lại phải dùng cái này ạ? A, chẳng lẽ là để... tập thể dục ạ?"

"Gần đúng, nhưng không phải."

Vừa tuyên bố, Allen vừa vỗ một cái vào bao cát.

"Đây chính là ‘việc hư hỏng’ của ngày hôm nay!"

"V-Việc hư hỏng..."

Charlotte nuốt khan. Trong khi đó, Miaha lại nhìn Allen với ánh mắt có chút ái ngại.

"Hả? Đó là gì vậy ạ nya? Là kiểu chơi đùa đó sao ạ nya?"

"Không phải. Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm..."

Thế là sau khi Allen giải thích ngắn gọn sự tình, Miaha làm vẻ mặt khó nói rồi lắc đầu

"Thưa Ma Vương, cách ngài chọn từ tệ không còn gì để nói... Nhưng mà tại sao đấm bao cát lại là việc hư hỏng ạ nya?"

"Chà, nếu chỉ có thế này thì đúng là tập thể dục bình thường thôi."

Nói rồi Allen lấy từ trong ngực áo ra một mẩu báo. Anh dán nó lên bao cát... và thế là chuẩn bị xong.

"Nào, đến giờ xả stress rồi! Hãy đấm nó một trận cho hả giận đi!"

"Ểểể!?"

Charlotte hét lên một tiếng thất thanh.

Thứ mà Allen dán lên bao cát là ảnh chân dung của một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị và một thanh niên có ánh mắt lạnh lùng. Vừa nhìn chằm chằm vào đó, Charlotte cất giọng run rẩy

"Đ-Đây là cha của tôi và..."

"Ừm. Và hôn phu ‘cũ’ của cô."

Allen thản nhiên gật đầu. Không hiểu sao anh lại nhấn mạnh chữ “cũ”.

"Thứ cô cần không phải là chấp nhận mọi chuyện, mà là phải biết tức giận."

"Tức giận, ư..."

"Đúng vậy."

Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay Charlotte, đeo cho cô đôi găng tay mà anh cũng đã đặt mua. Chúng có màu đỏ như máu.

Đó hoàn toàn là một lựa chọn chứa đầy tư thù của Allen, nhưng anh không giải thích gì thêm.

"Nhẫn nhịn đôi lúc cũng quan trọng, nhưng giải phóng ham muốn của mình khi cần thiết cũng là điều không thể thiếu. Nếu không làm vậy, một ngày nào đó chắc chắn cô sẽ sụp đổ."

Những cảm xúc bị kìm nén sẽ không bao giờ biến mất. Chúng sẽ tiếp tục tích tụ sâu trong đáy lòng, và rồi sẽ có lúc bùng nổ và phá hủy chính bản thân. Allen không muốn Charlotte phải trải qua cảm giác đó.

"Chà, ban đầu ai cũng hoang mang cả thôi. Nhưng rồi cô sẽ quen và nghiện nó lúc nào không hay đấy."

"Thưa Ma Vương, sao cách nói của ngài lúc nào nghe cũng ra vẻ phản diện vậy ạ nya?"

Miaha cằn nhằn ngán ngẩm, còn Charlotte mặt vẫn tái mét. Cô nhìn vào ảnh của vị hoàng tử và cha mình được dán trên bao cát, đôi vai khẽ run lên

"Nhưng... nhưng mà... tôi... đâu có tức giận gì đâu ạ."

"...Kể cả khi bị sỉ nhục đến mức đó sao?"

Để tìm được tấm ảnh này, Allen đã phải lật lại không biết bao nhiêu tờ báo. Và nhờ đó, anh biết được ở Vương quốc Niel láng giềng, Charlotte bị coi là một "tội đồ" đến mức nào. Thậm chí có vẻ cô còn bị treo thưởng. Những người lính mà Allen đã đuổi đi cũng nói "bất kể sống chết"... Quả thực là ở đất nước đó, không còn nơi nào cho cô dung thân nữa.

Charlotte đã bị cướp đi cả cuộc đời mình, phẩm giá của cô cũng bị chà đạp. Vậy mà cô không hề thốt ra một lời tức giận nào, chỉ còn một nụ cười như đã buông xuôi tất cả.

"...Hoàng tử điện hạ và cha tôi, chắc chắn họ đều có lí do của mình."

"Chỉ vì có lí do nào đó mà họ được phép vứt bỏ cô như một miếng giẻ rách sao?"

"...Đành chịu thôi ạ."

Charlotte chầm chậm lắc đầu

"Tôi mang ơn cha vì đã nuôi nấng tôi đến ngày hôm nay. Còn với Hoàng tử điện hạ, một người như tôi lại là hôn thê của ngài ấy... tôi cảm thấy có lỗi vì đã gây phiền phức cho ngài ấy. Tôi không thể nào oán hận họ được."

"..."

Xem ra, gốc rễ của vấn đề này sâu hơn anh tưởng. Cái bao cát này chỉ là một phần rất nhỏ trong kế hoạch mà Allen đã vạch ra.

Kế hoạch tổng thể là như thế này:

Một, làm cho Charlotte nhận thức được lòng căm hận của mình.

Hai, cứ thế xông thẳng vào nước láng giềng và vạch trần tội ác của tên hoàng tử.

Ba, minh oan cho Charlotte, bắt giữ hết lũ bất lương.

Bốn, một cái kết có hậu, hân hoan!

...Thế nhưng kế hoạch màu hồng đó đến đây đành phải hủy bỏ. Chỉ với lộ trình này thì sẽ không thể chữa lành được trái tim của Charlotte. Bởi lẽ cô vẫn chưa thể đối diện một cách đúng đắn với cảm xúc của chính mình. Cô đã quá quen với việc đè nén cảm xúc của bản thân, đến nỗi sợ việc thể hiện ra ngoài những gì mình cảm nhận. Hoặc cũng có thể cô đã từ bỏ việc cảm nhận. Bởi nếu không làm vậy, cô đã không thể sống sót cho đến bây giờ.

Cái vỏ bọc mà cô tạo ra để bảo vệ chính mình, giờ đây đang siết lấy cổ cô.

Giả sử như vết nhơ của cô được gột sạch, và tên hoàng tử kia bị kết tội... thì thay vì vui mừng, có lẽ cô sẽ phiền muộn vì nghĩ rằng chính mình đã gây ra bất hạnh cho người khác.

Đúng lúc đó, Miaha khẽ kéo tay áo Allen

"Thưa Ma Vương. Tôi nghĩ việc xen vào chuyện gia đình của khách hàng không được lịch sự cho lắm đâu ạ nyaa..."

Cô liếc nhìn Charlotte rồi nhẹ nhàng hạ thấp giọng xuống

"Cô Charlotte... tôi nghĩ nên để cô ấy được yên thêm một chút nữa thì hơn ạ nya."

"Ta cũng gần như đồng ý với điều đó."

"'Gần như'?"

Vết thương lòng của Charlotte quá sâu. Để giải quyết nó, cần phải có thời gian. Thế nhưng... việc chỉ ngồi yên chờ đợi thời gian trôi qua một cách vô định không hợp với tính cách của Allen.

"Charlotte."

"V-Vâng?"

Anh cất tiếng gọi cô gái đang cúi gằm mặt rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đeo găng của cô.

"Nếu vậy thì thay vì bao cát... hãy đấm ta đi.

".............Dạ?"

"Hảà.............................."

Không chỉ Charlotte mà cả Miaha cũng chết lặng. Trong không gian tĩnh lặng như tờ, Allen nghiêng đầu

"Hửm, cô không nghe thấy sao? Ta nói là hãy đấm ta đi."

"Ma Vương... hóa ra ngài có sở thích kiểu đó sao ạ nyaa..."

"Đừng có hiểu lầm. Đây cũng là một phần của 'việc hư hỏng’ thôi."

Allen nhún vai trước ánh mắt nhìn chòng chọc đầy nghi ngờ của Miaha. Sau đó, anh dang rộng hai tay về phía Charlotte.

"Nào, thay cho cái bao cát này. Cứ đấm ta một trận cho hả giận đi."

"T... Tại sao chứ ạ?"

Charlotte hét lên với khuôn mặt tái mét. Chà, đúng là một phản ứng có thể đoán trước được.

Cô ôm đôi tay đang đeo găng vào ngực, lắc đầu nguầy nguậy

"Tôi không thể làm thế được! Anh Allen đã giúp đỡ tôi rất nhiều... Tôi không thể ạ!"

"Đây không phải là chuyện có thể hay không thể."

Allen mỉm cười, rồi anh giơ ngón trỏ lên và gập lại, ra hiệu "Lại đây".

"Làm đi."

"Hả...?"

Trong khoảnh khắc, cánh tay phải của Charlotte vung lên. Cứ thế, cô hạ thấp trọng tâm, vung tay hết sức.

“Gughh!!”

"Anh Allennn?"

Một cú đấm xoáy ốc đẹp mắt nổ tung trên má Allen. Nhờ đó mà anh bay văng đi khoảng ba mét. Bụi từ trên trần nhà rơi lả tả xuống phòng khách vừa được dọn dẹp.

Thấy Allen ngã lăn ra sàn rên rỉ, Charlotte vội vã chạy tới

“V-vừa rồi là sao vậy ạ......!? C-cái găng tay tự nhiên cử động......”

“Phì...... Là ma pháp đấy. Ta đã điều khiển tay phải của cô để đấm ta...... Đấm đẹp đấy.”

“Rốt cuộc Miaha đang phải chứng kiến cái gì thế này nya......”

Miaha nhìn anh bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ biến thái, nhưng anh không hơi đâu mà bận tâm.

Allen tự kiểm tra thương tích của mình. Bên trong miệng và môi có hơi rách một chút, nhưng răng và xương đều không sao. Anh quệt đi vệt máu rỉ ra ở khóe miệng rồi mỉm cười với Charlotte đang tái mặt

“Nghe cho rõ đây, Charlotte. Chỉ một điều này thôi.”

“L-là gì ạ......?”

“Dù có bị đấm, bị đạp, hay bị chửi rủa, dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không bỏ rơi cô.”

“.....!”

“Nya......?”

Charlotte không nói nên lời, còn Miaha thì hơi mở to mắt.

Đó là tất cả những gì anh muốn truyền đạt. Allen là đồng minh của cô. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì điều đó cũng không thay đổi, và anh cũng không có ý định thay đổi nó.

Dù biết rằng đây là một lời thổ lộ quá mức đối với một cô gái chỉ mới gặp hôm qua hôm nay, anh vẫn không thể không nói ra.

“Đây không phải là nhà Evan. Cô có thể cảm nhận bất cứ điều gì, nói bất cứ điều gì cô muốn. Cô được tự do.”

“T-tự do......”

Charlotte lẩm bẩm từ đó một cách mơ hồ, như thể lần đầu tiên được nghe thấy. Nhưng cô nhanh chóng bừng tỉnh.

“Để nói điều đó...... mà anh đã khiến tôi phải đấm anh sao?”

“Đương nhiên rồi. Nếu không làm đến mức này thì cô sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu. Đây gọi là liệu pháp sốc đấy.”

“Liều mình cũng có giới hạn thôi ạ!”

Charlotte đỏ bừng mặt giận dữ. Đây là lần đầu tiên cô để lộ vẻ mặt này kể từ khi đến sống ở đây.

(Gì chứ, lúc cần giận thì vẫn giận được đấy thôi.)

Anh có chút an tâm, nhưng không nói ra với Charlotte. Anh biết rằng làm thế chỉ đổ thêm dầu vào lửa, và hơn hết, cô lúc tức giận trông có hơi đáng sợ. Thế nên Allen chỉ có thể lùi bước

“N-nói vậy chứ, vết thương cỡ này thì ta chữa ngay được thôi. Nhìn này.”

Anh dùng một ma pháp trị thương đơn giản lên mình.

Ngay lập tức, vết sưng trên má xẹp xuống, và vị máu trong miệng cũng tan biến sạch sẽ.

“Như cô đã thấy đấy. Chẳng có gì là không thể cứu vãn được cả. Vì vậy, ta muốn cô không còn phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa.”

“Anh Allen......”

Charlotte hơi mở to mắt. Nhưng...... cô nhanh chóng quay lại vẻ mặt giận dữ ban đầu.

“Nhưng sự thật là ban nãy anh Allen đã phải chịu đau không hề thay đổi, phải không ạ?”

“Ừ...... Chuyện đó thì, đúng là vậy.”

“Từ giờ trở đi xin anh đừng làm những chuyện như thế này nữa. Tim tôi có mấy cái cũng không đủ đâu. Anh hiểu chưa?”

“T-ta hiểu rồi......”

Allen chỉ có thể rụt rè gật đầu. Vốn là một kẻ chẳng biết sợ là gì, nhưng khi phải đối mặt với cơn giận thật sự của Charlotte, anh không thể chịu nổi. Thấy vậy...... vẻ mặt của Charlotte dịu đi một chút

“......Từ trước đến giờ, tôi đã luôn sống trong sợ hãi rất nhiều điều.”

Charlotte nói với ánh nhìn xa xăm

“Nhưng...... bây giờ thì không cần phải như thế nữa, phải không anh?”

“......Đương nhiên rồi.”

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Qua lớp găng tay, cậu cảm nhận được sự căng thẳng của Charlotte. Cô nhìn Allen với ánh mắt đầy quyết tâm

“Có thể tôi chưa làm được ngay, nhưng...... tôi sẽ cố gắng. Tôi muốn có thể nói ra được những gì mình suy nghĩ một cách thẳng thắn.”

“Ừm. Không cần phải vội đâu. Ta sẽ ở bên cô bất cứ lúc nào.”

Allen mỉm cười với cô. Dù đã đi chệch hướng khá xa so với kế hoạch xả stress ban đầu...... nhưng, xem như bước đầu tiên thì cũng không tệ.

(Charlotte sẽ bắt đầu lại từ đây. Mình sẽ từ từ dõi theo cô ấy.)

Lúc đó, chiếc bao cát đang đứng trơ trọi một góc bỗng lọt vào mắt anh. Anh quay sang cười khổ với Miaha bên cạnh

“Xin lỗi nhé Miaha. Mất công cô mang đến...... nhưng xem ra còn lâu mới dùng đến nó.”

“Đâu có đâu có, không dám đâu nya.”

Miaha lắc đầu quầy quậy với nụ cười rạng rỡ không hiểu vì sao. Cô nhìn sát vào mặt Allen, vừa rên gừ gừ trong cổ họng vừa nói

“Hơn thế nữa, từ nay về sau mong anh tiếp tục chiếu cố công ti chuyển phát Satyr của chúng tôi nhé nya.”

“Hử? Chuyện đó thì đương nhiên rồi. Nhưng tại sao?”

“Vì tôi nghĩ từ giờ anh sẽ cần nhiều thứ lắm đây nya! Nào là giường đôi, nào là nhẫn...... có khi sắp tới còn cần cả đồ cho em bé nữa nya. Chà, tay nghề bưu tá lại được dịp trổ tài rồi nya~~”

“Tại sao lại cần những thứ đó chứ.........?”

“Ai mà biết......?”

Trái ngược với Miaha đang tự mình phấn khích, Allen và Charlotte chỉ biết nhìn nhau.