Tập 1

Chương 2: Dạy những điều hư hỏng cho cô gái trong sáng

2025-09-06

5

Ba ngày sau---.

"Ừm, tôi làm xong rồi ạ...?"

"Tuyệt vời!"

Allen reo lên phấn khởi trước phòng khách đã trở nên sạch sẽ đến mức anh không thể nhận ra. Đống rác trông như địa ngục giờ đây đã biến đổi ngoạn mục thành môi trường con người có thể sinh sống. Sàn nhà giờ đã lộ ra, không một hạt bụi. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua ô cửa sổ được lau bóng, báo hiệu những thời điểm trong ngày.

"Chà, cô làm tuyệt vời thật đấy. Không thể tin cô là tiểu thư của gia đình công tước."

"...Ở nhà tôi cũng hay phụ giúp nhiều việc ạ."

Nói rồi, Charlotte cười gượng. Được dưỡng thương trong ba ngày đã giúp sắc mặt cô trở nên khá hơn. Mái tóc cũng trở nên óng ả, nếu khoác lên mình một chiếc váy, trông sẽ rất ra dáng. Nhưng giờ đây, cô lại đang mặc bộ quần áo bình thường trông như một cô thôn nữ: chiếc áo cánh, màu sắc không nổi bật cùng với chân váy dài. Thêm vào đó là cánh tay đã được áo xắn lên, một tay cầm giẻ lau. Trông cô hợp với phong cách ấy một cách lạ lùng, khiến người ta quên mất thân phận cao quý của cô.

(Con vợ lẽ, cô ấy đã nói vậy nhỉ. Dọn dẹp cũng thạo việc, có thể thấy được cách cô ấy bị đối xử ở nhà như thế nào.)

Tiểu thư chỉ là danh hão, có lẽ ở nhà cô bị đối xử như một người hầu. Nhưng anh không có ý định đi sâu vào chuyện đó. Charlotte dường như cũng không có ý muốn nói thêm gì. Thay vào đó, cô nhìn quanh phòng và nghiêng đầu thắc mắc.

"Nhưng mà tôi chỉ lau sàn thôi mà. Toàn bộ đồ đạc chẳng phải đều do anh Allen dọn dẹp bằng ma pháp sao?"

"Ừ thì đúng."

Tất cả rác trên sàn đều đã được thiêu hủy bằng ma pháp. Vì được đốt cho đến khi không còn tro nên sau đó chỉ cần dọn dẹp bụi và bồ hóng là xong.

"Anh cũng đã giúp tôi lau sàn nữa... Sự có mặt của tôi có còn ý nghĩa gì không ạ?"

"Tất nhiên là có chứ."

Allen gật đầu một cách cực kì nghiêm túc

"Như cô thấy đấy, ta hoàn toàn không có kĩ năng sống. Khi ở một mình thì ngay cả ý định dọn dẹp ta cũng không có. Nếu cô không đến, ta tự tin là mình sẽ sống trong đống rác đó cho đến chết đấy."

"Tôi nghĩ đó không phải là điều để nói một cách tự hào đâu ạ..."

Charlotte nở một nụ cười hơi gượng gạo. Tuy nhiên cô nắm chặt tay lại và tỏ ra hăng hái

"V-vâng, trước mắt thì việc dọn dẹp đã xong. Tiếp theo tôi nên làm việc gì ạ?"

"Để xem nào."

Allen suy nghĩ một lúc. Và rồi anh thản nhiên nói---.

"Hôm nay thế là đủ rồi."

"Hả?"

"Cô cứ tự do cho đến bữa tối nhé."

Mặc kệ Charlotte đang bối rối, Allen ngả người xuống chiếc ghế sofa yêu thích của mình.

"Cô có thể lấy sách trong phòng để đọc hoặc chăm sóc khu vườn cũng được. Cứ làm bất cứ thứ gì cô thích."

"...Nếu tôi ăn trộm thì anh sẽ làm gì?"

"Cũng không sao. Vì bây giờ trong nhà này chẳng còn mấy tiền mặt đâu."

Ngay sau khi nhặt Charlotte về, anh đã đi mua sắm đủ thứ quần áo và vật dụng hàng ngày cho cô ở ngoài phố. Việc mua quần áo phụ nữ khiến anh có chút ngại ngùng, nhưng giờ này có thêm một hai lời đồn không hay cũng chẳng sao nữa. Anh nhờ nhân viên chọn giúp một cách qua loa rồi mua theo những gì họ chỉ. Vì lí do đó, bởi có một khoản chi đột xuất nên trong nhà hầu như chẳng còn đồng nào.

Khi anh giải thích sơ qua như vậy, Charlotte co rúm người lại áy náy

"X-xin lỗi... là tại tôi..."

"Không sao, coi như là khoản đầu tư ban đầu thôi, đừng bận tâm."

Anh phẩy tay cho qua chuyện rồi rút từ trong túi ra một tập giấy dày. Đó là một bài luận nghiên cứu về lí thuyết ma pháp vừa được công bố gần đây. Việc sửa bằng chi chít những nét bút đỏ rồi ném trả lại cho tác giả là một trong số ít những sở thích của Allen. Nghe nói trong giới học thuật, người ta vô cùng khiếp sợ và gọi anh là "Ác ma bút đỏ", khiến sức nặng ngòi bút của anh càng trở nên mạnh mẽ.

"Tóm lại là ta sẽ làm việc một lát. Đừng gọi ta."

"V-vâng. Tôi hiểu rồi ạ."

Sau khi xác nhận Charlotte đã gật đầu với vẻ mặt cứng nhắc, Allen cúi xuống bài luận. Đối với một vị khách, thái độ này có lẽ hơi lạnh nhạt. Nhưng anh không có ý định tiến xa hơn.

(Chắc cũng chỉ là mối quan hệ ngắn ngủi thôi... giữ khoảng cách thế này là được rồi.)

Dù không thể bỏ mặc người đang gặp khó khăn, nhưng Allen lại rất kém trong việc giao tiếp. Bây giờ Charlotte vẫn còn mang ơn anh nên thái độ của cô mới mềm mỏng, nhưng chẳng mấy chốc cô sẽ ghét anh thôi. Khi kiếm được một khoản lộ phí vừa đủ, cô ấy sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.

Anh không xem đó là hành động bội ơn. Cuộc đời của Charlotte là của cô ấy. Vì đã rời khỏi nhà và có được tự do, nên mọi quyết định đều nên do cô ấy tự mình lựa chọn.

(Đến lúc thích hợp, mình sẽ để một khoản tiền lớn ở nơi dễ lấy trộm vậy...)

Vừa cười khổ với suy nghĩ đó của bản thân, Allen vừa đắm chìm vào bài luận.

Đến khi anh nhận ra, trời đã sắp tối. Ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ tự lúc nào đã nhuộm lên căn phòng một màu đỏ rực như lửa cháy.

"Ồ, đã giờ này rồi ư.................."

Vừa ngồi dậy khỏi ghế sofa, Allen cứng đờ người.

Trên sàn phòng khách đã được dọn dẹp ngăn nắp, Charlotte đang ngồi đó. Cô không hề nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Dáng vẻ đó được ánh hoàng hôn chiếu rọi, tạo nên một khung cảnh có chút kì dị.

"N-này, Charlotte..."

"A, anh Allen."

Nghe tiếng gọi hốt hoảng như thể có chuyện gì đó, Charlotte giật mình ngẩng mặt lên. Trên khuôn mặt cô là nụ cười ngây thơ gần như không đổi so với lúc dọn dẹp. Nhờ vậy mà Allen cũng an tâm phần nào, nhưng anh vẫn ngập ngừng hỏi thử

"Không lẽ cô đã ở đó suốt sao. Rốt cuộc là cô đã làm gì vậy...?"

"Ừm, vì ngài Allen bảo tôi cứ tự nhiên..."

Charlotte gãi má trông có vẻ hơi khó xử.

Và rồi cô đường hoàng nói---

"Tôi đếm vân gỗ trên sàn ạ!"

"Vân gỗ... trên sàn."

Allen bất giác lặp lại lời cô.

Đúng là Allen đã nói cô cứ tự nhiên. Sử dụng thời gian thế nào là tùy cô ấy.

Nhưng mà... dù cho có rảnh rỗi đến mức không chịu nổi đi nữa, có ai lại đi đếm vân gỗ trên sàn không? Chẳng phải đó gần như là phương án cuối cùng rồi sao.

"...Được rồi, Charlotte. Lại đây trước đã."

"V-vâng?"

Allen đứng dậy khỏi ghế sofa và để cô ngồi vào. Rồi anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy. Allen có thể nhìn thấu mọi lời nói dối khi nhìn vào mắt người khác.

"Charlotte... ta muốn hỏi một chút, cô có sở thích gì không?"

"Sở thích, ạ...?"

Charlotte nghiêng đầu vẻ khó hiểu, như thể đó là một từ cô mới nghe lần đầu.

Anh thoáng lo không biết lời mình nói có được cô hiểu không, nhưng ngay sau đó cô "Ừm" một tiếng

"Không có gì đặc biệt đâu ạ... Xin lỗi anh."

"V-vậy ở nhà lúc rảnh rỗi cô thường làm gì?"

"Ở nhà, ngoài việc học các lớp vợ hiền dâu thảo, tôi đều làm các việc như dọn dẹp hay may vá... nên thời gian rảnh thì, đặc biệt là không có ạ."

Charlotte mỉm cười nói những lời buồn bã. Từng lời một cư như một nhát dao đâm thẳng vào tim Allen. Anh tiếp tục hỏi, dù lời nói có chút ngập ngừng

"Vậy thì, trong mấy cái lớp vợ hiền đó có điều gì vui không?"

"Ừm, vui... thì có lẽ, tôi không rõ lắm... vì tôi toàn làm sai và bị mắng thôi ạ."

"Thế thì kỉ niệm vui nhất gần đây của cô là gì!!"

"Để xem ạ... A! Có ạ!"

Charlotte cất giọng vui vẻ. Allen le lói một niềm hi vọng mong manh---.

"Khoảng hai tháng trước, tiểu thư Natalia... à, là em gái tôi ạ, đã cho tôi hoa quả như một phần thưởng vì đã chăm chỉ làm việc mỗi ngày! Dù một nửa đã bị dập rồi... nhưng đó là món ngon hiếm khi được ăn nên tôi đã vui lắm ạ."

"..."

Chẳng lẽ đây là cái mà người ta hay gọi là bắt nạt hay hành hạ sao?

"Ơ, ơ kìa? Anh Allen, trông sắc mặt anh đáng sợ quá..."

"Mặt ta vốn trông dữ tợn bẩm sinh rồi. Đừng bận tâm. Hơn nữa là cô... bao nhiêu tuổi rồi?"

"D-dạ, mười bảy ạ."

"Mười bảy á!?"

Nhỏ hơn Allen tận bốn tuổi. Điều đó khiến vai anh run lên bần bật.

Khi Allen mười bảy tuổi, anh vẫn còn là học viên ở học viện ma pháp. Mỗi ngày anh đều trải qua một cách vô tư lự, nào là chất vấn giáo sư đến phát khóc, nào là choảng nhau với mấy học viên láo xược, hay làm nổ tung vài phòng thí nghiệm vì chế thử ma dược.

Dù thành tích nghiên cứu luôn đứng đầu một cách vượt trội, anh vẫn là một kẻ lông bông ngớ ngẩn... chỉ có thể gọi như vậy.

So với anh hồi đó, Charlotte thì sao.

Cô ấy đã trải qua những năm tháng thiếu niên, đáng lẽ phải là giai đoạn vui vẻ nhất cuộc đời, mà không có lấy một sở thích, một kỉ niệm vui vẻ, chỉ toàn bị người khác bóc lột. Cuối cùng thì bị tất cả phản bội, gục ngã giữa chốn rừng sâu này, rồi được một gã pháp sư mặt mày dữ tợn tính tình xấu xa nhặt về.

(Chuyện tàn nhẫn như vậy mà có thật sao!?)

Nhưng Allen biết Charlotte không hề nói dối một lời nào. Dù biết rằng sự thương hại dễ dãi là thất lễ với cô... nhưng anh không tài nào kiềm chế được.

"...Được, ta quyết định rồi."

"Q-quyết định gì ạ?"

Charlotte nghiêng đầu vẻ bất an.

Không màng đến điều đó, Allen từ từ đứng dậy.

Rồi anh chỉ thẳng vào cô

"Charlotte, ta sẽ... dạy cho cô tất cả những thú vui trên đời này!"

"............................Dạ?"

Ba tiếng sau.

"Ta về rồi đây!"

"M-mừng anh đã về..."

Charlotte dù lúng túng nhưng vẫn lịch sự ra đón Allen vừa về nhà với đống đồ lớn trên tay.

Sau khi đưa ra lời tuyên bố bí ẩn đó, Allen đã lao ra khỏi nhà. Anh đi thẳng đến thị trấn và mua sắm đủ thứ.

Bầu trời đã tối mịt, vầng trăng khuyết sáng vằng vặc trôi lơ lửng trông thật dễ chịu. Allen đặt hết đống đồ lên bàn trong phòng khách.

Bốn chiếc hộp lớn và ba túi vải.

Đứng trước đống đồ đó, Charlotte lại càng nghiêng đầu thắc mắc.

"A-anh mua nhiều thật đấy... Nhưng chẳng phải đã hết tiền rồi sao ạ..."

"Ừ. Thế nên ta đã bán đi mấy món ma cụ có sẵn. Được năm mươi đồng vàng đấy."

"N-năm...?"

Charlotte chết lặng.

Ma cụ là những vật phẩm được yểm ma pháp đặc biệt.

Ví dụ như ngọn đuốc không bị dập tắt dù có gặp mưa, hay cây trượng chỉ cần vung lên là có thể tạo ra quả cầu lửa. Có đủ loại từ chất lượng đến rẻ tiền, nhưng một món có thể bán được với giá năm mươi đồng vàng thì phải thuộc hàng cao cấp.

Và nói đến năm mươi đồng vàng, đó là số tiền đủ cho một người thường sống dư dả trong khoảng ba tháng.

"T-tại sao lại cần số tiền lớn như vậy ạ?"

"Có đáng gọi là lớn không? Thân là tiểu thư công tước mà cảm quan về tiền bạc của cô bình dân thật đấy."

"V-vì lúc nhỏ, tôi đã sống với mẹ ở quê, chỉ có hai người... à, không phải chuyện đó!"

Charlotte lắc đầu nguầy nguậy, cất lên lời nói bằng giọng run rẩy

"Một ma cụ có thể bán được với giá đó, tôi nghĩ nó phải là một vật rất quý... tại sao anh lại bán nó đi ạ?"

"Chà, vì ta cần một khoản tiền kha khá. Hơn nữa ta vẫn còn những ma cụ khác, và nếu muốn thì ta cũng có thể tự chế tạo được."

Khác với ma dược, việc thẩm định ma cụ khá phiền phức. Vì vậy Allen rất hiếm khi đổi chúng lấy tiền.

Nhưng... lần này là ngoại lệ.

"Được rồi, Charlotte. Ngồi xuống đây."

"Ơ... v-vâng ạ."

Charlotte rụt rè ngồi xuống chiếc ghế mà Allen kéo ra cho.

Allen gật đầu hài lòng. Nhưng cô trông vẫn còn bối rối.

"Charlotte. Lúc nãy ta đã nói với cô, rằng ta sẽ dạy cho cô tất cả những thú vui trên đời này."

"Vâng. Anh đã nói vậy nhưng... 'thú vui' là sao ạ?"

"Là niềm vui, sự sung sướng. Nhưng điều ta muốn nói ở đây là..."

Allen nhẹ nhàng nâng cằm Charlotte lên và nhếch mép cười

"Là loại niềm vui... đi ngược lại với luân thường đạo lí."

"Đ-đạo lí...?"

"Đúng vậy. Những việc không nên làm thường rất thú vị. Đến mức có thể gây nghiện đấy."

Charlotte lại càng đảo mắt lia lịa. Trông cô có vẻ hoàn toàn không hiểu ý của Allen.

"Cô là một người ngoan ngoãn và nghiêm túc hiếm thấy ở thời nay. Chắc cô cũng chưa bao giờ chống đối lại người nhà công tước hay làm điều gì vượt quá giới hạn phải không?"

"À, chuyện đó... vì họ là những người đã cho một kẻ như tôi ở nhờ..."

Charlotte cúi mặt, nói lí nhí. Đó là cách nói chứa đựng sự sợ hãi của một nô lệ đối với chủ nhân, hơn là của một thành viên trong gia đình. Thực tế là từ trước đến giờ cô chưa hề nói xấu gia đình công tước một lời nào dù bị phản bội phũ phàng, nhưng có lẽ những thứ như ơn nghĩa hay nỗi sợ hãi đã lấn át cả lòng căm hận. Đối với Allen mà nói, điều đó cực kì không lành mạnh.

Vì vậy... anh quyết định sẽ thay đổi cô.

"Từ bây giờ, ta sẽ dạy cho cô những việc hư hỏng. Cô sẽ đắm chìm trong khoái lạc đó, và trở thành một con người hành động theo bản năng."

"S-sao nghe đáng sợ quá, anh Allen..."

Charlotte thoáng lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn dũng cảm nhìn lại Allen

"K-Không được làm chuyện xấu đâu!"

"Yên tâm đi. Chuyện này không phạm pháp, cũng không làm phiền ai cả."

"T-Thật không ạ...?"

"Thật chứ. Tất cả mọi người đều lén lút làm chuyện này đấy."

Người vợ đoan chính, thầy giáo nghiêm khắc, hay cả vị giáo sĩ mẫu mực. Tất cả đều lén lút làm những điều "hư hỏng" ở sau lưng, và trở thành nô lệ của khoái cảm đó.

Khi Allen nói vậy, Charlotte nuốt khan, cổ họng thon mảnh của cô khẽ kêu lên một tiếng.

"C-Cái chuyện ‘hư hỏng’ đó... là chuyện gì vậy?"

"Muốn biết sao... Được thôi!"

Allen buông tay khỏi Charlotte, rồi từ từ tháo dải ruy băng trên chiếc hộp. Thao tác đó đầy vẻ dâm đãng, tựa như đang cởi bỏ quần áo của một người phụ nữ.

"Nào, hãy khắc ghi vào mắt mình đi. Chuyện ‘hư hỏng’ lần này... chính là..."

Cuối cùng, chiếc hộp cũng được mở ra.

Và thứ đựng bên trong là...

"...Bánh kem?"

"Đúng vậy!"

Allen mạnh mẽ gật đầu.

Bên trong chiếc hộp là đủ loại bánh kem sặc sỡ. Nào là bánh shortcake dâu tây, bánh socola láng mịn, bánh tart được trang trí bằng đủ loại trái cây lấp lánh như đá quý, rồi bánh mille-feuille nhiều lớp.

Và còn nhiều, nhiều nữa.

"Nhưng giờ bất ngờ thì vẫn còn sớm lắm!"

Vừa nói, Allen vừa lần lượt mở hết hộp này đến túi khác. Những món bánh kẹo sặc sỡ và những chai nước ngọt thi nhau xuất hiện. Không chỉ có đồ ngọt, còn có cả bỏng ngô vị mặn nữa.

Chỉ trong chốc lát, chiếc bàn đã biến thành một bữa tiệc linh đình. Nhờ vậy mà Charlotte tròn mắt ngạc nhiên.

"Ờm... cái này... là?"

"Chính xác, đây chính là ‘chuyện hư hỏng’!"

"...Hả?"

Thế nhưng Allen chẳng bận tâm, anh mở nắp chai. Tiếng "bụp" giòn tan vang lên, khiến Charlotte càng thêm bối rối. Anh tu một hơi hết sạch chai soda, rồi đặt mạnh xuống bàn và tuyên bố bằng tất cả sức lực.

"Đây là bữa tối nay của chúng ta! Ăn uống và vui vẻ hết mình đi!"

"Hảáááá?"

Cuối cùng, Charlotte thốt lên một tiếng kêu đầy kinh ngạc.

"K-Không được đâu anh Allen! Bữa tối phải ăn uống đàng hoàng chứ! Toàn ăn bánh kẹo thế này sẽ bị thiếu chất đấy ạ!"

"Hừm, đúng như dự đoán, phản ứng thật là mẫu mực. Như vậy mới đáng để dụ dỗ!"

Allen cười ra vẻ thỏa mãn.

"Chắc là từ trước đến nay cô chỉ được ăn những thứ tối thiểu thôi nhỉ. Dù có trốn thoát được trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô vẫn trong tình trạng suy dinh dưỡng mãn tính."

"Ưm, chuyện đó..."

"Xem ra bị ta nói trúng tim đen rồi nhỉ. Bề ngoài không để cô chết đói, nhưng cũng không có ý định cho cô hưởng thụ xa xỉ. Đại khái là thế đúng không?"

Việc cô là con của vợ lẽ hình như chỉ có người trong nhà biết. Vì vậy, dù bên ngoài được đối xử như người trong gia đình, nhưng trong nhà, cô chỉ như người giúp việc. Chắc hẳn với những món như bánh ngọt, cô rất hiếm khi được ăn.

Allen đặt một miếng bánh lên đĩa. Đó là một chiếc bánh shortcake với những quả dâu tây đẹp và bóng bẩy. Vì là dâu tây được trồng trong nhà kính chứ không phải theo mùa nên giá có hơi đắt một chút.

Anh đặt thêm một chiếc nĩa bên cạnh và đưa đến trước mặt Charlotte

"Đây này, bánh ngọt thơm ngon đây. Nghe nói đây là món bán chạy nhất của tiệm đấy."

"Ư...!"

Đôi mắt Charlotte dán chặt vào chiếc bánh.

Bữa trưa chỉ có món súp loãng hầm từ rau thừa do Allen tự làm, cùng vài lát bánh mì mua sẵn và một quả trứng ốp la vỡ. Tất nhiên, cô đang rất đói bụng.

Từ đâu đó, một tiếng "ọc..." nhỏ vang lên, nhưng Charlotte chầm chậm lắc đầu.

"K-không được, như vậy không ổn đâu. Ăn bánh ngọt thay bữa tối chắc chắn là không tốt cho sức khỏe..."

Cô ngước lên nhìn Allen, khuôn mặt đầy vẻ áy náy

"Hơn nữa... tôi không thể để anh Allen đối tốt với tôi thêm nữa."

"Nhưng đây là một chiếc bánh tuyệt đẹp đấy. Nếu như không ăn thì chẳng phải sẽ phụ lòng người thợ bánh sao?"

"Ư... ư..."

Ồ, có tác dụng rồi. Cười tủm tỉm vì thấy chiêu này có hiệu quả, Allen nói tiếp

"Hơn nữa, ai là người đang thuê cô?"

"L-là anh Allen..."

"Đúng thế!"

Allen dứt khoát chĩa chiếc nĩa về phía Charlotte

"Mệnh lệnh của chủ thuê là tuyệt đối. Vì vậy hôm nay cô phải ăn bao nhiêu tùy thích. Đó là nhiệm vụ của cô!"

"Thật là vô lí mà..."

"Nếu còn chống đối nữa, ta sẽ lại tự ếm bùa mình đấy."

"Tôi đã bảo anh phải trân trọng bản thân mình đi mà!"

Charlotte la lên, cắt ngang lời Allen đang định thi triển lời nguyền. Cuối cùng, cô cũng chịu khuất phục.

Charlotte nhẹ nhàng cầm chiếc nĩa trên bàn và gật đầu

"V-vâng... nếu đã đến nước này, tôi xin nhận lòng tốt của anh vậy."

"Tốt. Từ đầu nghe lời thế này có phải tốt rồi không."

Đây hoàn toàn là những lời lẽ của một kẻ phản diện, nhưng Allen chỉ đơn giản là muốn cô được ăn bánh

"Để đề phòng, ta hỏi trước, cô có dị ứng với món nào không? Hay có bệnh gì mãn tính không?"

"Không ạ... Anh cứ như bác sĩ vậy."

"Thật ra ta có bằng bác sĩ đấy."

"Anh lại đùa rồi."

Charlotte khúc khích cười.

Mặc dù lời Allen nói là sự thật, nhưng cô lại nghĩ đó chỉ là một câu đùa. Tuy nhiên, nhờ vậy mà sự căng thẳng của cô đã vơi bớt đi phần nào.

"Vậy thì tôi xin phép ăn... nhưng..."

Đến đây, Charlotte lại liếc nhìn Allen

"Anh Allen chọn trước đi ạ. Tôi ăn phần còn lại cũng được."

"Không cần đâu. Ta không thích đồ ngọt."

"Ể?"

Charlotte mở to mắt ngạc nhiên

"Không lẽ... tất cả chỗ này là... dành cho tôi...?"

"Giờ cô mới nhận ra à? Chuyện đó là đương nhiên rồi."

"Bán cả một pháp cụ quan trọng chỉ để làm việc này sao? T-tại sao anh lại làm thế...?"

"Tại sao à...?"

Allen vừa nghiêng đầu vừa thản nhiên trả lời

"Vì ta nghĩ cô sẽ vui."

"Hả..."

Cuối cùng, Charlotte đã hoàn toàn câm nín. Tất cả biểu cảm trên khuôn mặt cô biến mất, đông cứng hoàn toàn.

Trước phản ứng khó hiểu đó, Allen chỉ biết nghiêng đầu bối rối

"Sao vậy? Chẳng lẽ cô không thích đồ ngọt à?"

"K-không, không phải thế đâu... nhưng mà..."

"Vậy thì ăn nhanh đi."

"V-vâng..."

Bằng một cách gượng gạo và như người mất hồn, Charlotte cầm lại chiếc nĩa

"Dành cho tôi..."

Lẩm bẩm câu đó, Charlotte nuốt nước bọt. Rồi cô nhẹ nhàng cắm nĩa vào chiếc bánh shortcake.

Ngay tại đỉnh hình tam giác, cô chỉ cắt một miếng rất nhỏ và từ từ đưa vào miệng. Tốc độ chậm chạp như rùa bò, nhưng Allen vẫn kiên nhẫn nhìn cô.

Charlotte nhai miếng bánh đó một cách cẩn trọng, cứ như thể đó là bữa tối cuối cùng của cô vậy.

Một lát sau, cô khẽ nuốt xuống. Cô lặng im ngơ ngác, và...

"S-sao rồi? Ngon không?"

Allen bối rối hỏi. Có lẽ nào không hợp khẩu vị, hay bánh đã bị hỏng rồi? Allen cúi xuống nhìn khuôn mặt Charlotte, lo lắng.

Rồi...

"Ngon lắm ạ..."

Câu nói "Vậy thì tốt rồi..." mà Allen đã chuẩn bị sẵn tan vỡ trong cổ họng.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Sau đó, hai hàng lệ cứ tuôn rơi không ngừng, dần dần hòa lẫn vào tiếng nấc nghẹn.

Allen hoàn toàn không thốt nên lời.

Charlotte nhăn nhó, cố gắng lau đi những giọt nước mắt đang chảy. Nhưng chúng vẫn không ngừng tuôn.

Mỗi khi một giọt nước mắt rơi xuống bàn hay đầu gối, thì từ đôi môi run rẩy của cô lại thốt ra giọng nói mảnh như tơ

"Không có ai từng làm điều gì cho tôi... hay cho tôi bất cứ thứ gì như thế này... ngoài mẹ và em gái tôi... hai người ấy ra... thì không còn ai nữa... nên... tôi thấy ngon quá... tôi vui quá... tim tôi... cứ như bị thắt lại..."

Charlotte nói từng câu, từng từ đứt quãng. Những lời nói không rõ ràng ấy là tiếng thét đau đớn từ sâu thẳm tâm hồn. Tiếng than bi thương ấy đã nhen nhóm lên một ngọn lửa trong trái tim Allen.

Charlotte ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, nhìn chằm chằm vào Allen

"Một người như tôi... được hạnh phúc như thế này... có ổn không ạ...?"

"...Nói vớ vẩn."

Allen thốt ra một giọng trầm thấp.

Dù có hơi đắt một chút thì đây cũng chỉ là một chiếc bánh trị giá khoảng một đồng bạc. Chỉ với niềm hạnh phúc như thế này... thì sao có thể đủ được.

"Cái mức này mà gọi là 'hạnh phúc' sao? Thật là nực cười. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Từ bây giờ, ta sẽ dạy cho cô biết tất cả những khoái lạc trên đời này. Dù cô có khóc lóc hay la hét, ta cũng sẽ không nhân nhượng."

Cho cô ăn những món thật ngon, đưa cô đến thật nhiều nơi, cho cô nếm trải những điều vui vẻ và niềm hạnh phúc cho đến khi chán chê.

Và rồi cuối cùng... anh sẽ biến cô thành người có thể ngẩng cao đầu tự tin nói rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Khi anh nói vậy, Charlotte lại nhăn nhó khuôn mặt

"Tại sao... tại sao anh lại tốt bụng với một người xa lạ như tôi đến vậy...?"

"Ai biết. Ta cũng không hiểu."

Allen thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

Chỉ một chiếc bánh ngọt mà cô lại khóc đến thế sao? Nghĩ đến đó, bụng dạ anh thấy cồn cào khó chịu.

Đây có lẽ không chỉ là sự đồng cảm đơn thuần. Đó là một cảm xúc phức tạp, pha lẫn giữa sự tức giận và nỗi buồn, một cảm xúc mà anh chưa từng cảm nhận bao giờ.

Allen hoàn toàn không biết nên đặt tên gì cho cảm xúc đó.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Một khi đã quyết định làm... anh sẽ làm đến cùng.

Vì đó là lí tưởng sống của anh.

"Dù sao đi nữa, ta cũng sẽ bù đắp cho cô. Chừng nào cô còn ở bên cạnh ta, ta sẽ cho cô nếm trải mọi niềm vui trên thế gian này!"

"Nhưng... tôi không có gì để đền đáp cho anh cả."

"Không cần. Cô cứ nghĩ là đang miễn cưỡng phải chiều lòng cho sở thích của ta là được."

"Phì... Anh thật là một người kì lạ, vừa dịu dàng lại vừa kì quặc."

Charlotte vừa khóc vừa khúc khích cười. Nhờ vậy mà Allen cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi cô khóc, trái tim anh như thắt lại, còn khi cô cười, lồng ngực anh lại ngập tràn sự ấm áp. Cảm giác này cũng là điều lần đầu tiên anh cảm nhận được trong đời.

Allen đưa cho cô chiếc khăn tay để lau nước mắt rồi tiếp tục mời cô ăn hết chiếc bánh này đến chiếc bánh khác. Anh chỉ có một mong muốn duy nhất: được thấy cô cười thật nhiều.

"Nào, ăn đi. Ăn xong cái này thì đến cái nào? Bánh socola này nhé?"

"L-làm sao tôi có thể ăn nhiều như vậy chứ... Anh Allen giúp tôi một tay đi."

"Ta không thích đồ ngọt... à, không."

Khi anh định nói mình không thích đồ ngọt, sắc mặt Charlotte lại thoáng buồn. Vì thế Allen dừng lại, lấy đại một chiếc bánh, lần này là một chiếc tart nhiều trái cây

"Được rồi, tiện thì ta cũng ăn một miếng vậy."

"Vâng! Ăn cùng nhau chắc chắn sẽ ngon hơn nhiều."

Thấy nụ cười đã trở lại trên môi Charlotte, Allen thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Anh không giỏi giao tiếp với mọi người... nhưng anh tự nhủ rằng sẽ cố gắng hết sức.

Tuy nhiên, Charlotte lại nhíu mày

"Nhưng... dù là hai người, chúng ta cũng không thể ăn hết chỗ này được. Phải làm sao đây?"

"Gì chứ, mỗi ngày ăn một ít là được mà."

"Nhưng... bánh ngọt có giữ được mấy ngày đâu ạ...?"

"Chuyện đó thì..."

Allen lẩm bẩm một câu chú và búng tay. Ngay lập tức, một kết giới hình khối bao quanh chiếc bánh socola.

"Chỉ cần dừng thời gian lại là xong."

"...Anh thật sự có thể làm mọi thứ nhỉ."

"Thì đại loại là thế."

Allen thản nhiên nhún vai, cắm nĩa vào chiếc bánh tart.

"Ta là một pháp sư vừa tài ba vừa xấu xa mà. Dừng thời gian hay lừa gạt một cô gái đáng thương đều dễ như trở bàn tay. Ừm. Cái này ngon bất ngờ luôn đấy."

Nhờ vị chua nhẹ của trái cây, ngay cả Allen vốn không thích đồ ngọt cũng thấy ngon. Anh nghĩ từ nay về sau sẽ ghé tiệm bánh đó thường xuyên hơn.

"Này, cô cũng thử một miếng đi. A~"

"A, a~"

Anh đưa một miếng tart cho Charlotte ăn.

Anh đút miếng bánh vào khuôn miệng nhỏ e dè vừa mở ra, cô nhai một cách nghiêm túc, một lúc sau thì nét mặt giãn ra. Đôi má cô thoáng ửng hồng.

Nếu phải đặt tên cho màu sắc đó thì... có lẽ là " màu hạnh phúc".

"...Ngon lắm ạ."

"Vậy thì tốt rồi."