Vol.1

Chap 8

2025-10-10

1

aa399d88-e1c4-4db3-a466-40b97fc42871.jpg

1

Có lẽ, kể từ sau khi trình diễn bản『Barcarolle』, điều gì đó trong Yutsuki đã đổi thay.

Yutsuki đã trở nên thanh thoát hơn trước. Tựa như một cánh chim trắng lướt đi giữa trời xanh. Cảm giác thật mâu thuẫn làm sao, khi Yutsuki, đã mất đi phần chân từ mắt cá trở xuống và không thể di chuyển nếu thiếu xe lăn, lại trở nên thanh thoát hơn trước. Chắc hẳn là tôi vẫn chưa thực sự thấu hiểu được bản chất của tự do.

Tự do đích thực có lẽ không phải là việc đi ngắm nhìn một bầu trời xanh xa xôi, mà là cất giữ một vòm trời xanh đẹp nhất trong tim. Miacha-chan, đã trở thành vòm trời xanh của Yutsuki.

Khi mọi chuyện thành ra như vậy, tôi lại có cảm giác như mình bị bỏ lại phía sau. Thế nên,

“Em có... nguyện vọng nào muốn thực hiện không?” tôi đã hỏi một câu như thế. Một sợi xích nhỏ nhoi để níu giữ Yutsuki ở lại với thế gian này.

“Ừm, để xem nào... Em sẽ nghĩ thử xem nhé.”

Yutsuki đã suy nghĩ trong khoảng ba ngày. Và rồi, vào lúc tôi gần như đã quên bẵng đi mất, em đột nhiên lên tiếng.

“Yakumo-kun, em... em muốn mặc váy cưới.”

“Eh?──À, là chuyện nguyện vọng đó hả. Váy cưới thì... không biết mình có thể thuê ở đâu được nhỉ?”

“...Đâu phải chuyện đó.” 

“Hử?” 

“...Thế mà cũng là một người muốn trở thành tiểu thuyết gia sao? Em cho anh ba mươi phút, suy nghĩ cho kỹ vào!”

Yutsuki vừa hậm hực tức giận, vừa đẩy chiếc xe lăn kẽo kẹt sang phòng bên cạnh. Tôi thì ngây người ra như một thằng ngốc, miệng há hốc, suy nghĩ mất những mười phút.

Và rồi, tôi vội vã lao ra khỏi phòng, chạy đến một tiệm hoa. Để mua một bó hoa cầu hôn──

2

Yuzuki cứ nhất quyết đòi chào hỏi bố tôi, nên tôi đành phải liên lạc với ông.

 Sau khoảng ba tiếng đắn đo, cuối cùng tôi cũng gửi một tin nhắn thế này.

『Lâu rồi không gặp. Con sắp kết hôn.』 

Khoảng ba tiếng sau, có tin nhắn trả lời. 

『Chúc mừng. Bất ngờ thật.』

Lượng thông tin ít ỏi đến mức ngược lại còn khiến tôi đau đầu. Chúng tôi tiếp tục nhắn qua lại một cách rời rạc. 

『Người con sắp cưới muốn đến chào bố.』 

『Vậy à. Khi nào?』

『Càng sớm càng tốt ạ. Cô ấy phải ngồi xe lăn nên con muốn bố đến chỗ chúng con.』 

『Mai bố đến. Ba giờ chiều.』

Nhanh đến bất ngờ. Có lẽ tiểu thuyết gia là những người linh động trong những lúc thế này.

Vì lo lắng cho buổi gặp mặt ba bên muộn màng này mà đêm đó tôi chẳng thể nào chợp mắt.

Ngày hôm sau── Đúng ba giờ chiều như đã hẹn, chiếc Mercedes cũ kỹ của bố tôi đỗ lại trước khu chung cư.

Chuông cửa vang lên. Khi tôi mở cửa, một bóng người đang đứng đó. 

──Là bố tôi, người mà tôi đã không gặp suốt năm năm rưỡi.

Bố trông nhỏ bé hơn nhiều so với trong ký ức của tôi. Là do tôi đã cao lên. Ông vẫn mặc đồ đen như mọi khi, gầy gò như một cái bóng. Ông không già đi đến mức gọi là “lão hóa”, kết hợp với miếng bịt mắt, ông lại có được vẻ phong trần giống như Date Masamune vậy, không hiểu sao tôi lại thấy có chút bực bội.

“Cảm ơn bác đã đến ạ. Cháu là Igarashi Yuzuki──”

Yuzuki mỉm cười rạng rỡ và đưa cả hai tay ra. Bố tôi lần lượt nhìn Yuzuki rồi lại nhìn Agateram. Tôi hoàn toàn không thể đọc được cảm xúc gì trong ánh nhìn đó. Ông mỉm cười và bắt tay em.

Chúng tôi ngồi vào bàn trong phòng khách. Hoàn toàn là một buổi gặp mặt ba bên. Lưng tôi túa mồ hôi lạnh, trong lúc tôi còn đang loay hoay không biết phải làm gì thì bố lên tiếng.

“Thật không ngờ, vợ sắp cưới của Yakumo lại là nghệ sĩ dương cầm Igarashi Yuzuki. Bố có biết là hai đứa học cùng trường nhưng mà... Bố đã ngạc nhiên đến mức suýt đứng không vững đấy──”

Thế mà cũng gọi là ngạc nhiên à, tôi thầm nghĩ.

“Phần trình diễn ở Cuộc thi piano quốc tế Chopin thật sự rất tuyệt vời. Bố đã rất cảm động.” 

“Con cảm ơn bố ạ.” 

Yuzuki mỉm cười rạng rỡ. Gọi là “bố” rồi cơ à,── tôi nghĩ. 

Bố tôi có vẻ hơi ngượng ngùng, gãi má,

“Con cứ gọi bố một cách thân mật hơn cũng không sao đâu.” 

“Vậy thì, thưa bố.”

Bố gật đầu── nhưng trông vẫn còn có vẻ ngượng ngùng. Sau đó, Yuzuki và bố tôi trò chuyện sôi nổi. Họ nói chuyện say sưa về đủ loại âm nhạc, nhà soạn nhạc, nghệ sĩ dương cầm, và cả âm nhạc dân gian của nhiều quốc gia khác nhau. Tôi, một người vốn nghĩ rằng mình cũng có khá nhiều kiến thức, lại hoàn toàn không thể theo kịp câu chuyện. 

“Nghe nói là cùng là người Eskimo nhưng cũng được chia thành nhóm có thể hát hòa giọng với nhau và nhóm không thể thì phải ạ──”

“Ừ, hình như là vậy. Giữa nhóm ăn cá voi và nhóm ăn tuần lộc──” 

Họ nói về những chuyện đó như thể chúng là kiến thức phổ thông, thật đáng sợ. Thỉnh thoảng bố lại chen vào những câu đùa hóm hỉnh, làm Yuzuki bật cười. “Bố mình là người nói nhiều như thế này sao?” tôi tự hỏi. Chắc là do ấn tượng về những tin nhắn ngắn ngủn, khô khốc của ông quá mạnh. Cố nhớ lại thời thơ ấu, đúng là bố từng nói liến thoắng đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Yuzuki và bố đã trao đổi một lượng thông tin khổng lồ trong một thời gian ngắn và dường như đã trở nên hoàn toàn thân thiết. Rồi, lúc sáu giờ chiều, khi chuẩn bị ra về, ông nói.

“Nếu hai đứa định tổ chức đám cưới, bố có thể hỗ trợ tài chính. Toàn bộ chi phí cũng không thành vấn đề.” 

“Eh, bố có nhiều tiền thế cơ à?” Tôi buột miệng xen vào. 

“Tiền thì bố thừa. Vì bố kiếm được mà lại chẳng tiêu gì cả.” 

“Thừa tiền luôn...”

Đó là một sự thật khá sốc, nhưng nghĩ lại thì cũng là điều hiển nhiên. 

Cảm ơn bố ạ, Yuzuki nói.

“Bố mới phải là người cảm ơn con đấy, Yuzuki. Cảm ơn con vì đã kết hôn với Yakumo. Bố thật sự rất vui.”

Ngay khoảnh khắc bố nói câu đó, Yuzuki cúi mặt xuống, đưa tay trái lên che miệng. ──Trong mắt em, có ánh lệ lấp lánh.

Mãi đến lúc này, tôi mới nhận ra Yuzuki đã luôn cảm thấy mặc cảm.

Chắc hẳn em đã nghĩ rằng, một người sắp chết như mình mà lại đi kết hôn── dù có bị nói là ngớ ngẩn thì cũng đành chịu. Vậy mà, khi được nghe những lời dịu dàng như thế, em đã không kìm được mà bật khóc.

Khoảnh khắc ấy── tôi cảm thấy mình đã có thể tha thứ cho bố. Dù ông là một người thiếu sót về mặt nhân cách, đã khiến mẹ bất hạnh và bỏ mặc tôi suốt một thời gian dài. Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy mình đã có thể tha thứ──

Sau khi bố về, Yuzuki nói. 

“Yakumo-kun toàn nói xấu về bố, nhưng tớ thấy bác ấy là một người cha tuyệt vời.”

Tôi lặng lẽ gật đầu và nói. 

“Ông ấy có cả điểm tốt và điểm xấu.”

Yuzuki gật đầu. Tôi ngừng một chút rồi nói tiếp.

“Anh nghĩ, tiếp theo chúng ta phải đến chào bố mẹ Yuzuki một chuyến, em thấy sao?”

Nếu là trước đây, chắc chắn em ấy sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng giờ Yuzuki lại đanh mặt lại, tỏ vẻ phân vân. Quả nhiên, sau khi chơi bản『Barcarolle』, đã có điều gì đó thay đổi bên trong Yuzuki.

3

Này, hay là thôi đi...? 

Cứ mỗi lần Yuzuki thốt lên câu đó, tôi lại dừng bước hẳn.

“Em muốn bỏ cuộc thật à?”

Nghe vậy, Yuzuki trên chiếc xe lăn lại lặng thinh như một cô búp bê, và rồi tôi lại tiếp tục đẩy xe đi. Con đường từ căn hộ của chúng tôi đến nhà của Yuzuki chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đi bộ. Vậy mà, chúng tôi đã lang thang quanh quẩn đâu đó gần hai tiếng đồng hồ.

Đó là vào buổi sáng đầu tháng Tám. Ánh nắng mang một vẻ trong trẻo rực rỡ đặc trưng của mùa hạ. Có một dự cảm rằng hôm nay trời sẽ nóng lắm đây. Phủ lên những dãy nhà của khu đô thị mới nơi những đóa hoa mùa hạ xinh đẹp đang nở rộ là những đám mây tích trắng xóa.

“... Này, Yakumo-kun, mình đi đường vòng một chút đi. Đi lối này đi…”

Tôi ngoan ngoãn đổi hướng. Hẳn là em ấy đau khổ lắm, tôi có thể mường tượng được điều đó.

“Phải rồi, không biết Melody còn ở đó không nhỉ?”

Tôi nói. Melody là một cô chó Golden Retriever, nó quý Yuzuki đến mức cứ mỗi lần gặp là lại mừng đến tè cả ra.

“Nhắc mới nhớ. Hồi cấp hai mình cũng hay đến thăm nó, không biết giờ nó sao rồi nhỉ?”

Chúng tôi hướng về phía ngôi nhà nuôi Melody.

“A, nó kia rồi, kia rồi.”

Tôi nói khi nhìn thấy nó từ xa. Nhưng, Yuzuki lại lắc đầu.

“Không phải đâu, giống thật đấy, nhưng đó không phải Melody.”

Quả đúng như lời Yuzuki nói. Con chó đó trông còn non quá.

“Rhythm” – trên chuồng chó có treo một tấm biển đề tên.

“Hay là... Melody chết rồi...?”

Yuzuki quay lại nhìn tôi, vẻ mặt em vô cùng đau buồn.

“... Cũng có thể lắm. Nhưng Rhythm, biết đâu lại là con của Melody thì sao?”

Yuzuki mở to mắt.

“Có thể lắm! Này, Rhythm, lại đây.”

Rhythm mừng rỡ vẫy đuôi lia lịa như muốn gãy cả đuôi rồi nhảy chồm lên người Yuzuki. Yuzuki hơi giật mình, nhưng rồi em bật cười và xoa đầu Rhythm.

“Ừm, đúng là... có cảm giác nó giống Melody thật…”

Đúng lúc đó. Thình lình, Rhythm tè ra một tràng dài xoè... xoè... xoè... một cách đầy tiết tấu.

“Á!”

Chiếc váy ướt sũng, Yuzuki ngơ ngác nhìn tôi. 

Phụt... tôi bất giác bật cười. 

Phụt... Yuzuki cũng bật cười theo.

Chúng tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Vừa cười tôi vừa nói.

“Chắc chắn rồi, là con của Melody đó!”

“Ahahahaha, chắc chắn rồi nhỉ! Ahaha, đau bụng quá, a ha ha ha ha...!”

Yuzuki, với nước mắt lấp lánh nơi khóe mi, ôm chầm lấy Rhythm.

4

Thấy chúng tôi đột ngột ghé thăm, Ranko-san và Sousuke-san sững sờ. Yuzuki thì ngồi xe lăn, lại còn gắn thêm cái cánh tay bạc trông có vẻ ngầu ngầu gì đó, người ngợm thì dính đầy nước tiểu chó, nên cũng phải thôi.

Trông hai người họ chẳng có vẻ gì là cảm kích, mà giống như đang chết lặng trong nỗi buồn thì đúng hơn.

Trong lúc Yuzuki đi tắm, tôi ngồi uống trà với hai cô chú ở phòng khách.

Những cư dân trong truyện cổ tích thì không bao giờ già đi. Những món đồ nội thất và đồ trang trí lấy cảm hứng từ truyện cổ Grimm mà tôi thấy hồi nhỏ vẫn ở đó, không hề thay đổi. Ngược lại, Ranko-san và Sousuke-san thì đã già đi trông thấy. Nếp nhăn trên mặt họ đã nhiều hơn, và cái thứ gọi là nhuệ khí dường như đã tiêu giảm, khiến khí chất của họ cũng trở nên hiền hòa hơn. Tôi nghĩ, có lẽ là do năm ngoái khi gặp nhau ở bệnh viện, tình hình lúc đó khẩn cấp quá nên tôi đã không để ý.

──Không, chắc chắn rằng, việc cái chết của Yuzuki đang đến gần đã khiến họ già đi nhanh chóng. Họ toát ra một cảm giác như thể đã bị bào mòn bởi những đêm dài đằng đẵng chỉ biết lo lắng, mà chẳng thể gặp được đứa con gái sắp lìa đời của mình.

Cả hai vợ chồng, đuôi mày đều trĩu xuống, gương mặt trông vừa có vẻ bối rối, lại vừa có nét u buồn. 

“Yuzuki nói là, em ấy không muốn gặp Ranko-san và Sousuke-san──”

Tôi chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện từ trước đến giờ. Cả hai người họ đều “ừ, ừ” lắng nghe với vẻ mặt đau khổ. 

“Yakumo-kun, lại giúp em với─!”

Nghe thấy tiếng Yuzuki, tôi đi vào phòng tắm và giúp em ấy mặc quần áo. 

“Uwa, eo rộng thùng thình. Mẹ mập lên rồi đấy nhỉ...”, Yuzuki vừa mặc bộ đồ của Ranko-san, vừa nói vậy.

Tôi đỡ em ấy ngồi lên xe lăn rồi đẩy vào phòng khách. Tôi cho xe dừng lại trước mặt bố mẹ em, với chiếc bàn ở giữa. Rồi, tôi cũng ngồi xuống ghế. Cuối cùng, buổi gặp mặt bốn bên cũng đã bắt đầu.

“Con sẽ kết hôn với người này. Chỉ vậy thôi… Thế thì, tạm biệt.”

Yuzuki định kết thúc câu chuyện trong chớp mắt rồi quay xe lăn đi, tôi vội vàng ngăn lại.

“Khoan đã, khoan đã, Yuzuki──Chẳng phải còn nhiều chuyện chúng ta cần phải nói hơn sao.”

Bị tôi giữ xe lăn lại, em trông có vẻ đã chấp nhận. Em cúi gằm mặt, im lặng một lúc.

“Con──” Yuzuki vừa cúi đầu vừa nói. “Vẫn chưa tha thứ cho hai người đâu.”

Giọng em lạnh băng. Ranko-san và Sousuke-san cúi đầu như bị cáo. Kể từ đó, phiên tòa bắt đầu. Yuzuki dồn hết nỗi lòng của mình để buộc tội cha mẹ.

“Mẹ──chỉ vì bản thân mẹ đã kết thúc sự nghiệp như một nghệ sĩ dương cầm hạng hai, mà mẹ đã cố biến con thành một nghệ sĩ hạng nhất để thay thế, ép con luyện tập, thậm chí còn dùng đến bạo lực, con thấy điều đó thật sự rất tồi tệ. Đừng có áp đặt cái tôi và sự tự ti của mình lên người khác. Đừng biến ai đó thành vật tế cho ham muốn của bản thân. Vì mẹ mà con đã suýt ghét cây đàn dương cầm mà con từng rất yêu quý. Con ghét mẹ, ghét đến mức cảm thấy mẹ thật xấu xí. Nghĩ đến việc một nửa con người mình là mẹ, con lại thấy run sợ, chỉ muốn vứt bỏ đi một nửa dòng máu của mình...”

“Bố──chỉ vì bản thân bố còn chẳng thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm hạng hai, nên bố đã tự ti với mẹ, và đã không ngăn mẹ lại khi mẹ bạo hành con, con đã buồn lắm. Lúc nào bố cũng vờ như không thấy, tiếng chân ‘cộc, cộc, cộc’ khi bố bước lên cầu thang để trốn đi, con nghe mà buồn không thể tả nổi. Thay vào đó, bố lại liên tục cho con tiền tiêu vặt như thể đang trả tiền phạt để bù đắp, con ghét điều đó. Đó chỉ là sự tự thỏa mãn của bố thôi, và điều đó chẳng cứu rỗi được gì cả, ngược lại, con có cảm giác như nỗi buồn của mình đang bị người ta ra giá, nên con thật sự rất ghét. Nghĩ đến việc một nửa con người mình là bố, con lại thấy thật thảm hại, chỉ muốn vứt bỏ nốt nửa dòng máu còn lại...”

Nói đến nửa chừng, Yuzuki đã vừa khóc vừa tố cáo.

Người bật khóc nức nở, là Sousuke-san. Còn Ranko-san thì cắn môi, mặt mày tái xanh.

Yuzuki đã phải đau khổ đến nhường vậy sao── Tôi lại một lần nữa kinh ngạc.

Rằng mình ghét dòng máu đang chảy trong người──nỗi đau khổ đó, tôi cảm thấy nó dường như hoàn toàn trái ngược với nỗi đau mà tôi đã mang trong mình hồi nhỏ. Khi đó, tôi cảm thấy như thể trong người mình chẳng có dòng máu nào cả.

Một nửa của tôi là muối, nửa còn lại là bóng tối.

Tôi có cảm giác đó không hẳn là nỗi đau của sự tồn tại, mà là một nỗi buồn thì đúng hơn.

“Hai người là cha mẹ của con mà──” Yuzuki vừa khóc vừa nói. “Là bố, là mẹ của con, tại sao lại làm những chuyện khiến con phải ghét bỏ chứ──!”

Từ kẽ những ngón tay của Agateram, nước mắt nhỏ giọt lã chã xuống mặt bàn.

Lúc đó──vẻ mặt vô cảm mà Ranko-san đã cố gắng kìm nén, bỗng chốc vỡ òa.

“Mẹ xin lỗi.” Bà vừa khóc vừa để mặc cho nước mũi chảy dài. “Là lỗi của mẹ...”

Và cuối cùng, bà đã tạo ra vũng nước lớn nhất trong cả ba người trên mặt bàn.

5

Công tác chuẩn bị cho lễ cưới được tiến hành với một tốc độ chóng mặt.

Người của công ty tổ chức tiệc cưới đã tỏ ra thông cảm với bệnh tình của Yuzuki, họ đã hết lòng giúp đỡ và nói rằng có thể chuẩn bị xong trong thời gian ngắn nhất là ba tuần. Tôi gửi thiệp mời cho những người bạn cùng lớp cho đến tận hồi cấp hai.

Và rồi, vào ngày 25 tháng 8, chúng tôi đã tổ chức lễ thành hôn.

Trong tiếng nhạc của bản『Nocturne No. 2』của Chopin, Yuzuki đã tiến vào lễ đường──

Người đẩy xe lăn là Sousuke-san. Yuzuki trong bộ váy cưới đẹp đến mức không lời nào tả xiết. Em được trang điểm lộng lẫy, trên đầu đội một chiếc vương miện nhỏ cùng khăn voan, tai đeo hoa tai, và trên cổ là sợi dây chuyền ngọc trai đang tỏa sáng lấp lánh. Cánh tay Agateram được đánh bóng loáng, ánh lên một vẻ đầy tự hào. Chiếc xe lăn cũng được trang trí bằng những dải ruy băng trắng, có thể cảm nhận được một tình yêu thương được chăm chút tỉ mỉ.

Thánh ca vang lên, kinh thánh được đọc, rồi đến lời cầu nguyện và lời thề nguyện ước. Và sau đó là màn trao nhẫn──. Chiếc nhỏ hơn là nhẫn của tôi, còn chiếc lớn hơn là của Yuzuki. Tôi cầm lấy cánh tay bạc của em và lồng chiếc nhẫn vàng vào. Agateram giờ đây đã không còn chỉ là một cỗ máy, mà đã trở thành một phần quan trọng của Yuzuki.

Tôi vén khăn voan của Yuzuki lên và hôn em. 

──Tiệc chiêu đãi bắt đầu. Lần lượt những người bạn cũ xuất hiện.

“Yacchan, Yuzuki-san, chúc mừng đám cưới nhé──!”

Nhìn thấy gương mặt thân quen ấy, tôi suýt thì bật khóc. 

“Cảm ơn nhé, Shimizu──!”

Trên tấm thân vận bộ vest lạ lẫm là gương mặt thân thuộc ngày nào đang ngự trị nhỏ nhoi. Vì bề ngang của cậu ấy đã phát tướng đến mức khó tin, nên khuôn mặt lại trông nhỏ đi tương đối. Trông cậu ấy thật hài hước, cứ như món đồ chơi “Tên hải tặc Râu Đen” vậy. Từ phía sau tấm thân hộ pháp đó, Kobayashi Koyomi bé nhỏ bất ngờ ló đầu ra.

“Yuzuki, chúc mừng đám cưới!”

“Cảm ơn cậu,” Yuzuki nói rồi chìa cả hai tay ra. Vừa bắt tay, Kobayashi vừa tròn xoe mắt.

“Uwaa, cái này là tay giả hả? Đỉnh thật, đẹp ghê, trông high-tech quá đi~!” Yuzuki vừa ngoe nguẩy các ngón tay vừa nói.

“Ufufu, phải không nào. Nó còn bắn được cả tia laser đấy.”

“Eeh! Bắn được cả tia laser cơ á~!”

Nó không bắn ra tia laser được đâu.

Rồi Aida từ đâu xuất hiện. Cậu ta có vẻ đã bỏ đi cái thói ăn chơi của mình, trở thành một người đàn ông sáng sủa, điển trai với mái tóc cắt ngắn. Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy Yuzuki, cậu ta liền quay trở về bộ dạng của một thằng nhóc mũi dãi xanh lè, nắm chặt tay tôi đến mức phát đau và rơm rớm nước mắt,

“Ch...úc mừng, đám cưới!”

Cậu ta đã thực sự thích Yuzuki đến thế sao... Nghĩ vậy, tôi cũng có chút chạnh lòng, nhưng ngẫm lại thì Aida cũng là người đã có bạn gái và đang tận hưởng cuộc sống của mình một cách bình thường. Chạnh lòng vì cậu ta đúng là phí công.

“Yuzuki ơi~! Chúc mừng đám cưới nha~!”

Đám con gái vây quanh Yuzuki. ──Và, nhìn thấy cảnh đó, tôi có hơi giật mình. Bởi vì đó là những người đã từng bắt nạt Yuzuki ngày xưa. Tôi đã lo lắng đứng quan sát, nhưng có vẻ như đó chỉ là nỗi lo hão. Cả Yuzuki và họ đều đang trò chuyện với nhau một cách rất vui vẻ.

Từ lúc nào không hay, Yuzuki đã trở nên thân thiết ngay cả với những người đã từng bắt nạt mình. 

Yuzuki thật tuyệt vời── Tôi lại một lần nữa nghĩ vậy.

Một chiếc bánh cưới khổng lồ được mang đến.

Trong lúc cùng Yuzuki cắt bánh, tôi chợt nghĩ, “Hửm?”. Rằng chúng tôi đang bị『Câu chuyện hóa』một cách kinh khủng.

Yuzuki, người đã từng chối bỏ việc bị『câu chuyện hóa』hay『tiêu thụ』đến thế, vậy mà giờ đây, khi đối mặt với cái chết, em lại đang biến cuộc đời mình thành một câu chuyện với một tốc độ chóng mặt, liên tục thu hồi những tình tiết đã cài cắm và gói ghém mọi thứ lại.

Liệu chính Yuzuki có nhận ra điều đó không?

Là Yuzuki thì chắc chắn em biết. Em biết rõ và vẫn làm thế. Nhưng tại sao lại vậy──?

Tôi đã suy nghĩ như thế, nhưng rồi cuối cùng, bữa tiệc chiêu đãi náo nhiệt đã khiến tôi vui đến mức quên bẵng đi mất.

Bất chợt, ánh mắt tôi giao với cha. Ông vẫn như một cái bóng, lặng lẽ đứng ở một góc của lễ đường. Có lẽ, ông đã luôn ở bên cạnh tôi theo cách như vậy.

Nghĩ đến đó, cảm xúc dâng lên trong lồng ngực tôi, có lẽ cũng có thể được gọi là tình yêu.

6

Đêm đó... chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa ở nhà, cùng nhau uống cacao. Hơi men từ tiệc cưới vẫn còn, khiến tâm trạng tôi cứ lâng lâng.

“Hay là mình không đi tuần trăng mật nữa…” Yuzuki tựa vào người tôi, nói. “Em có cảm giác chuyến đi đến Warszawa chính là tuần trăng mật của chúng mình rồi.”

“Đúng là anh cũng có cảm giác như vậy. Dù trình tự có hơi ngược một chút.”

“Trình tự thì sao cũng được mà.”

Nói rồi, Yuzuki đột nhiên bật cười khúc khích.

“Chúng ta thực sự đã kết hôn rồi nhỉ. Này này, Yakumo-kun, anh có muốn em gọi là chồng không?”

“Hả? Anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó bao giờ…”

“Thế à? C-h-ồ-n-g…”

“...Cũng không tệ nhỉ. Dù hơi ngượng.”

“Em cũng thấy hơi ngượng.” Chúng tôi cùng cười.

“Mình đi ngủ thôi nhỉ…”

Chúng tôi đánh răng trong phòng tắm. Tôi giúp em chuẩn bị đi ngủ, rồi đẩy xe lăn vào phòng của Yuzuki. Sau đó, tôi bế em lên theo kiểu công chúa và đặt em nằm xuống giường. Tôi kéo chăn đắp cho em.

“Xong rồi nhé. Vậy, chúc em ngủ ngon…”

“Khoan đã.”

Yuzuki níu lấy vạt áo tôi khi tôi định rời đi. Em cau mày.

“Hả... Khoan đã... thật đó hả?”

“Hả... Chuyện gì?”

“Chuyện gì là sao... chúng ta đã kết hôn rồi mà, phải không?”

Mặt Yuzuki đỏ bừng. ...Suy nghĩ một lát, tôi chợt “Ah” lên một tiếng, và má tôi cũng nóng bừng. Sau đó, chúng tôi ngủ chung một giường.

Cơ thể trắng ngần của Yuzuki đẹp đến mức tôi sợ rằng nó sẽ vỡ tan thành những tinh thể muối... Nửa đêm... Tôi gặp một giấc mơ buồn và tỉnh giấc thì thấy Yuzuki đang khóc. Em quay tấm lưng trắng về phía tôi, khóc thút thít.

“...Yuzuki? Sao em lại khóc...?”

Vai Yuzuki khẽ giật lên. Nhưng em vẫn tiếp tục khóc.

“...Em... nhớ lại chuyện ngày xưa…”

Tôi dùng tay phải xoa nhẹ vỗ về lên vùng xương hông của Yuzuki. Yuzuki dùng bàn tay Agateram lạnh toát của mình nắm lấy tay trái của tôi, gối đầu lên như thể đó là một cánh tay, rồi ôm chặt vào lòng.

“Yakumo-kun, tại sao lúc đó, anh lại không đến...?”

“Lúc đó...?”

“Hồi lớp ba, lúc chúng ta hẹn nhau sẽ cùng ‘bỏ nhà đi’...”

Tôi chợt “Ah” lên một tiếng. Ký ức ồ ạt quay về. Cái ngày mà tôi đã chuẩn bị cả hành lý nhưng cuối cùng lại không đi... Tim tôi đập thình thịch. Tim Yuzuki thì đang đập những nhịp buồn bã, thoi thóp.

...Lúc đó... tại sao mình lại không đi nhỉ, tôi tự hỏi. Hình như chẳng có lý do gì rõ ràng cả. Chỉ đơn giản là một nỗi bất an mơ hồ, và tôi đã bị nó đè bẹp…

“Này, tại sao anh lại không đến...? Em đã ôm búp bê Anpanman và một triệu rưỡi yên, đợi mãi... Đêm xuống, xung quanh tối đen như mực, rồi tuyết bắt đầu rơi... Vừa lạnh, vừa sợ, vừa cô đơn... Dù vậy, em vẫn cứ một mình ở đó, đợi mãi, đợi mãi…”

Cơ thể Yuzuki run lên. Nghĩ đến việc có lẽ lúc đó em cũng run rẩy như thế này, cảm giác tội lỗi như muốn bóp nghẹt trái tim tôi.

“...Anh xin lỗi.” Tôi chỉ có thể nói được bấy nhiêu.

“Em đã thực sự rất muốn anh đến... Trái tim em khi ấy tưởng như đã chết rồi... Em vẫn mơ về ngày hôm đó cho đến tận bây giờ... Mỗi lần như vậy, em lại thấy cô đơn và sợ hãi không chịu nổi, rồi giật mình tỉnh giấc và bật khóc... Cảm giác này, Yakumo-kun... anh có hiểu không?”

Tôi ôm lấy tấm lưng của Yuzuki đang không ngừng thổn thức. 

Giá như có thể, tôi đã muốn quay ngược thời gian trở về lúc đó, để đến cứu Yuzuki.

7

Một đêm nọ, tôi mơ một giấc mơ kỳ quặc.

Trong căn phòng tối om đóng kín rèm, tôi đang xem ti vi. Hình như đó là đoạn phim quay bằng máy quay cầm tay, hình ảnh rung lắc dữ dội. Trên màn hình là Shimizu. Cậu ấy vận bộ vest mặc trong lễ cưới, cười phá lên “Wahaha”.

Rồi Aida xuất hiện, cũng trong trang phục ở lễ cưới, vừa nhét ngón cái vào tai vẫy vẫy bàn tay, vừa thổi chiếc kèn lưỡi gà kêu “puu piro piro”. Tiếp đó, Houjou Takashi, từng là quản lý của Yuzuki, xuất hiện, với nụ cười điên dại, anh ta lia lịa bấm máy ảnh, ánh đèn flash loé lên chói mắt.

──Sau đó đã xảy ra chuyện gì, tôi không nhớ nữa.

Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy sảng khoái lạ thường, thậm chí còn đang rơi lệ.

Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tại sao từ một khởi đầu như thế mà kết cục lại thành ra như vậy. Một giấc mơ kỳ quặc như thế đấy.

──Ba ngày sau, cánh tay của Yuzuki bị hủy hoại nhanh chóng, và rm mất đi Agateram. Đó là vào giữa tháng Chín se lạnh.

Yuzuki đã vào nhà an dưỡng.

8

Căn phòng bệnh tràn ngập hoa. Ấy là do tôi đã mang đến quá nhiều.

“Anh lại mua nữa à? Thật là, hết cách với anh mà…”

Yutsuki cười bối rối, tha thứ cho hành động kỳ quặc của tôi.

Căn bệnh muối hóa đang tiến triển nhanh chóng. Cánh tay đã mất đi phân nửa từ khuỷu tay trở xuống, còn chân thì một phần ba đùi đã hóa thành muối và vỡ vụn. Trong khoảng trống nơi cánh tay và chân đã biến mất, tôi lại cảm nhận được cơn đau chi ảo đặc biệt ấy. Nó đau đớn và khổ sở đến mức, giống như thuở nhỏ hái hoa cho mẹ, tôi đã đi khắp nơi mua những bó hoa cho Yutsuki. Và em đã hiểu cho điều đó.

Vì Yutsuki nói rằng em sợ khi ở một mình vào ban đêm, nên mỗi tối tôi đều ở bên cạnh cho đến khi em ngủ thiếp đi. Tôi đã muốn nắm lấy tay em, nhưng Yutsuki đã không còn tay nữa. Vì vậy, như thể đang dỗ một đứa trẻ vào giấc ngủ, tôi xoa đầu em, rồi vỗ nhẹ lên vùng bụng nhịp nhàng, đều đặn.

Khi Yutsuki đã chìm vào giấc ngủ, phòng bệnh trông như đáy biển sâu thẳm. Tôi kéo rèm cửa, ánh trăng chiếu vào, làm cho những đóa hoa trong vô số bình cắm tỏa sáng tựa những ngọn lửa tĩnh lặng.

Tôi cầu nguyện rằng những bông hoa kia sẽ bảo vệ và sưởi ấm cho Yutsuki, rồi rời bước đến một phòng khác để nghỉ lại.

9

Bước sang tháng Mười, Yuzuki bắt đầu khổ sở vì những cơn đau.

Ngoài cơn đau chi ảo, nội tạng của em đã bắt đầu bị muối hóa, gây ra những cơn đau dữ dội.

Vào khoảng thời gian đó, theo ý của Yuzuki, thời gian thăm bệnh đã bị giới hạn đi rất nhiều. Những lúc tôi không có ở đó, Ranko-san đã luôn túc trực bên cạnh chăm sóc em.

Có một lần, tôi đã lỡ đến phòng bệnh sớm hơn giờ thăm một chút. Yuzuki đang gào thét. Một tiếng thét thật khủng khiếp.

“──Đau! Đau quá! Đau quá! Mẹ ơi, cứu con với, đau quá!”

Tôi sững người lại trước cửa. Tôi chưa từng nghe thấy Yuzuki thét lên như vậy bao giờ. Tôi quay gót bỏ đi, rồi sau đó, đúng giờ, tôi mới đến phòng bệnh.

Yuzuki đang ngồi đó, xinh đẹp dưới ánh nắng dịu dàng của mùa thu. Em còn trang điểm nhẹ nữa. Cứ như thể tiếng thét lúc nãy chỉ là một cơn ác mộng mà tôi đã gặp phải.

──Ranko-san hốc hác đi sau mỗi lần chúng tôi gặp mặt.

Vầng thâm xuất hiện dưới mắt bà, da dẻ trở nên khô ráp, nếp nhăn quanh miệng hằn sâu hơn, và tóc bạc cũng đã lộ rõ.

Khi chúng tôi cùng nhau uống cà phê trong phòng nghỉ của khu chăm sóc cuối đời, bà ấy đã nói.

“Yuzuki không muốn để cho Yakumo-san thấy bộ dạng xấu xí của con bé đâu. Cho nên, tất cả những gì xấu xí đều do tôi phụ trách… Chắc hẳn đây là cách trả thù của Yuzuki nhỉ.”

Tôi chạm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, thầm nghĩ, có lẽ là vậy.Yuzuki đang cố gắng trả thù bằng cách phô bày nỗi thống khổ của bản thân khi sắp chết cho Ranko-san xem. ──Thế nhưng, đó là sự trả thù để có thể tha thứ. Giống như tòa án định tội rồi cuối cùng cũng sẽ xá tội cho tội nhân, Yuzuki cũng đang cố gắng tha thứ cho Ranko-san. Em trút xuống nỗi đau và lòng căm hận, trút xuống mãi cho đến khi tất cả trở nên nhầy nhụa, để rồi từ tận cùng đáy sâu của bóng tối xấu xí đó, em đang cố gắng tìm lấy sự tha thứ thuần khiết nhất. Cho nên──

“Đó là tình yêu của Yuzuki đấy ạ. Điều đó có nghĩa là em ấy không phải là một người vô tình đến mức có thể dửng dưng với gia đình mình. Yuzuki đã luôn muốn được cô yêu thương──”

“…Có lẽ vậy. Một người mẹ nên đối xử với đứa con gái thông minh và tài giỏi hơn mình như thế nào đây…”

“Chuyện đó đơn giản thôi ạ──” Tôi đáp ngay. “Cô hãy xoa lên những chỗ em ấy thấy đau đi ạ.”

Ranko-san mắt hoe đỏ gật đầu, vứt chiếc cốc giấy đi rồi bước đến chỗ Yuzuki.

Tôi hình dung ra một khung cửa sổ hai lớp trong tâm trí mình. 

Hình ảnh Ranko-san đang xoa đầu Yuzuki khi em chơi dương cầm──

10

Ngày 17 tháng 10── lại một lần nữa, ngày giỗ của Chopin lại về.

Thị lực của Yuzuki đã giảm sút, thính lực cũng không còn như trước, trong ánh nắng ban mai, trông em mơ màng làm sao, tựa như một nửa đã hóa thành thần linh. Con người Yuzuki vốn trọn vẹn trước đây dường như đã lẳng lặng thoát ra qua những kẽ nứt, và sự mong manh của em lúc này tựa như có thần linh hay tiên hoa len vào lấp đầy những khoảng trống ấy.

Yuzuki nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng và nói.

“──Anh biết không, dạo gần đây, em đã luôn nghĩ về nơi mình sẽ chết.”

Tôi có cảm giác như tim mình ngừng đập.

“Vì chết là một chuyện rất buồn... nên em muốn được chết ở nơi mà em yêu thương nhất.”

“...Ừm.”

“Sau khi đã cố gắng suy nghĩ thật kỹ── thì em nhận ra, có lẽ em thích căn cứ bí mật nhất. Khoảng thời gian ở bên anh trong chiếc xe buýt cũ kỹ ấy, thật sự rất đáng trân trọng đối với em──”

Nhớ về thời thơ ấu vừa bất hạnh lại vừa hạnh phúc, tôi bất giác rưng rưng nước mắt. Yuzuki nói.

“...Hãy đưa em đến đó đi. Vì hôm nay là ngày cuối cùng của em rồi.”

11

Tôi cõng Yuzuki trên lưng, rời khỏi viện an dưỡng.

Đó là một ngày thu nắng đẹp, thật yên bình. Tôi thong thả bước trên con đường rợp bóng ngân hạnh đã ngả màu vàng úa. Cơn gió hiu hắt mang theo hương thơm thanh thản của lá khô. Cơ thể Yuzuki nhẹ bẫng. Cũng phải thôi, vì phần lớn chân và tay của em đã không còn nữa. Chiếc nhẫn cưới dùng làm dây chuyền cấn vào đâu đó trên sống lưng tôi, cứng ngắc. Yuzuki vẫn còn mềm mại và ấm áp đến thế, tôi không thể tin rằng em sắp chết. Khi cơn gió chợt lặng, một mùi hương lan Nam Phi thoang thoảng bay tới. Đến tận giây phút cuối cùng, Yuzuki vẫn muốn mình thật xinh đẹp.

Tiếng thở nhẹ nhàng, đều đều như đang ngủ của em phả vào gáy tôi. Tôi đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, rằng có lẽ vì hôm nay trời ấm áp nên Yuzuki đã thiếp ngủ mất rồi.

Mỗi bước chân lại phát ra tiếng lạo xạo. Đó là tiếng muối đang cọ xát bên trong cơ thể Yuzuki. Âm thanh ấy sao mà giống tiếng giẫm lên tuyết── cái lạnh ảo ảnh của mùa đông khiến tôi bất giác rùng mình.

“Chúng ta đi đường vòng nhé──”

Cứ ngỡ như hễ đến chiếc xe buýt bỏ hoang là Yuzuki sẽ chết mất, nên tôi đã hết lần này đến lần khác rẽ sang lối khác.

Yuzuki không nói gì cả. Em chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bằng đôi mắt trong như bi ve, đầy trìu mến, những khung cảnh của quê hương mà chúng tôi bắt gặp mỗi lần đi đường vòng: căn hộ hai đứa từng chung sống, nhà của em, chú chó Golden Retriever tên Rhythm, trường tiểu học, công viên hay chơi đùa.

Cảm ơn anh, và tạm biệt──. Hẳn là em đã thầm lặp đi lặp lại những lời ấy trong tim, không biết bao nhiêu lần.

12

Chiếc xe buýt hỏng, dù mười một năm đã trôi qua, vẫn nằm ở chỗ cũ. 

Chôn vùi gương mặt đáng yêu, hoài niệm ấy vào trong đám cỏ khô.

Vốn dĩ nó đã là một chiếc xe buýt già nua. Dù có mười một năm trôi qua, dáng vẻ của nó cũng chẳng thay đổi một cách đột ngột. Thời gian của những vật rất cũ, trôi đi rất chậm. Giống như Machu Picchu, Mona Lisa, hay đền Parthenon vậy.

Bước vào trong xe, tôi có cảm giác như mình đã lạc vào dòng thời gian chậm rãi đó.

Từ cửa sổ, ánh nắng ấm áp rọi vào. Những hạt bụi bay lơ lửng trong không trung, lấp lánh tỏa sáng. Ghế dài vẫn còn trải tấm bọc, đệm lót cũng vẫn còn đó. Mấy cuốn truyện tranh vẫn còn nguyên trong túi giấy.

Những ký ức xa xưa chợt ùa về sống động. Tôi thậm chí còn có cảm giác như thể đang thực sự nhìn thấy khung cảnh tôi và Yuzuki của năm lớp ba tiểu học, đang nằm dài trên ghế, vui vẻ chơi đùa.

Chúng tôi, trong thân hình đã lớn, ngồi xuống chiếc ghế dài mà cảm thấy nhỏ hơn so với trong ký ức.

Yuzuki đã mất hết sức lực, đến cả ngồi thẳng cũng không thể. Em ngả vào người tôi, thở khẽ, đều đều. Tôi vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo em. 

“…Hoài niệm thật nhỉ.” 

“Hoài niệm thật.”

Chúng tôi cứ thế thì thầm những câu chuyện xưa cũ. Từ lúc gặp nhau, rồi dần dần, như thể lần theo dấu vết cuộc đời. Khi ký ức đuổi kịp hiện tại, chúng tôi lại một lần nữa quay về từ đầu. Chúng tôi cứ xoay vòng trong dòng thời gian. Trong lúc đó, một khoảng thời gian rất dài đã trôi qua tự lúc nào, và tôi có cảm giác như chúng tôi đã trở thành những người già. Cả tôi và Yuzuki đều đã trở thành những ông bà lão nhăn nheo. Vì cứ mải mê trò chuyện, chúng tôi đã trở thành những ông bà lão có lưng còng đi theo một góc y hệt nhau một cách thân thiết──

Dĩ nhiên đó chỉ là ảo giác, thời gian vẫn đang trôi đi từng giây từng phút.

“Mắt em… sắp không nhìn thấy nữa rồi. Yakumo-kun, cho em nhìn mặt anh… lần cuối…”

Tôi quay lại đối diện với Yuzuki. Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ đã ngả sang màu hoàng hôn. 

Đôi mắt em dao động như đang hoang mang, phản chiếu lấp lánh thứ ánh sáng đỏ rực.

“Em có nhìn thấy không…?” 

“Có… Em thích… gương mặt của Yakumo-kun…”

Cánh tay phải của Yuzuki giơ lên. Tôi biết em đang định dùng bàn tay không tồn tại của mình để chạm vào má tôi. 

“A…”

Yuzuki cất lên một tiếng đau buồn. Tôi biết em đã không còn nhìn thấy gì nữa. Đôi mắt em đảo quanh vô định, em liên tục chớp mắt. 

“Đêm… đã đến với em trước một bước rồi…”

Yuzuki nhắm mắt lại, dụi mí mắt phải của mình vào mũi tôi. 

“May quá… em vẫn có thể hình dung rõ gương mặt của anh…”

Và rồi, màn đêm tĩnh lặng buông xuống. Mọi thứ tối đen như mực, chỉ có ánh trăng mờ ảo yếu ớt rọi vào từ cửa sổ. Dáng hình trắng muốt của Yuzuki trông như đang tỏa ra một vầng sáng mờ ảo.

“Lạ thật nhỉ…” Yuzuki nói bằng một giọng như tiếng thở dài. “Đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra… mà giờ đây, tất cả… chỉ còn là nỗi hoài niệm sâu sắc… Cứ như thể… em đã trở lại… thành một đứa bé sơ sinh… Con người… có lẽ sẽ quay về… nơi mình được sinh ra chăng…?”

Cứ như thể mỗi lần em thở ra, sinh mệnh lại theo đó mà thoát khỏi miệng.

Yuzuki, sắp chết rồi──. Bất chợt, tôi cảm thấy như cả bầu trời đêm đang đổ sụp xuống. Tôi không thể sống thiếu Yuzuki──

Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó.

“Yakumo-kun… dù không có em… anh vẫn ổn chứ…?” Yuzuki hỏi với vẻ lo lắng thực sự. “Anh có thể sống một mình không…? Sẽ không vì đói bụng… mà khóc chứ…?”

Nước mắt tôi lã chã rơi. Nhưng tôi đã cố gắng kìm nén để không bật lên tiếng nấc, để cơ thể không run lên.

Tôi muốn để Yuzuki có thể yên tâm mà ra đi──. Với suy nghĩ đó, tôi đã giấu đi việc mình đang khóc. May mắn thay, Yuzuki đã không còn nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi nữa. 

“Anh không sao đâu, đừng lo lắng.”

Yuzuki khẽ mỉm cười. 

“…May quá…” 

Tôi xoa nhẹ người Yuzuki.

“Em ổn không? Có chỗ nào đau không?” 

“Em ổn… em ổn…” 

“Yakumo-kun…” 

“Gì thế, Yuzuki…?” 

“Yakumo-kun…? Yakumo-kun…?”

A… –tôi chợt nhận ra. Yuzuki đã không còn nghe thấy nữa rồi. Yuzuki bật khóc. 

“Tai em… ư ư… chỉ riêng đôi tai… chỉ riêng đôi tai thôi thì… em không muốn đâu…! Em… không thể nghe nhạc… được nữa rồi…!”

Hình ảnh Yuzuki sợ hãi những bông bồ công anh chợt thoáng qua tâm trí tôi.

Mãi đến lúc này tôi mới hiểu ra, trên đời này có những chuyện còn đau khổ hơn cả cái chết.

Tôi vừa khóc vừa ôm chặt lấy thân thể Yuzuki. Em run lên bần bật. Cơn run của em truyền sang, khiến tôi cũng như sắp đóng băng. 

“Em sợ lắm… Yakumo-kun… em sợ lắm… Em không muốn chết… không muốn chết đâu…!” Tôi ra sức xoa tấm lưng run rẩy của Yuzuki. Những hạt muối rơi lả tả.

Yuzuki vẫn không ngừng khóc. 

“Yakumo-kun… tại sao… anh không đến…! Em đã đợi… đã đợi… đã đợi mãi mà… tại sao… tại sao…!”

Tôi hiểu ra đó là chuyện lúc ‘bỏ nhà đi’. Đêm hôm đó đã hằn sâu mãi trong đáy lòng Yuzuki. Nỗi cô đơn của đêm hôm đó, đã khiến Yuzuki sợ hãi suốt bấy lâu nay.

“Anh xin lỗi… Yuzuki… anh xin lỗi…!”

Tôi như nhìn thấy một Yuzuki bé nhỏ đang khóc một mình trong chiếc xe buýt. Tôi đã muốn vượt qua cả thời gian để đến cứu lấy cô bé tựa như cái bóng trắng cô độc ấy.

Tôi muốn làm cách nào đó để bước vào trong đêm tối đáng sợ đó và cứu lấy em.

Tôi vừa khóc, vừa cầu nguyện. Thưa Thượng Đế, nếu Ngài có ở đó, xin hãy giúp chúng con. Xin hãy rủ lòng thương xót. Xin hãy cứu lấy Yuzuki khỏi đêm tối kinh hoàng nhất này── Ngay lúc đó, có một điều duy nhất nảy ra trong đầu tôi.

Yuzuki, anh muốn em nghe, làm ơn, hãy nghe…. 

Tôi dùng những ngón tay trái, gõ nhịp nhàng lên vai Yuzuki. Cứ thế, gõ mãi…

“A…” Yuzuki nín khóc, thì thầm. “‘Barcarolle’…!”

Con thuyền dập dềnh trên con kênh ở Venice── tôi đã dùng tay trái để truyền đạt cho Yuzuki đoạn nhạc đệm thể hiện điều đó. Tôi đã lặp lại điều đó, bằng tất cả trí nhớ của mình.

Nocturne, Etude, Polonaise, Mazurka, Sonata, Ballade, Scherzo….

Chính tôi cũng phải ngạc nhiên vì mình đã nhớ nhiều đến thế. Tôi đã luôn dõi theo những buổi trình diễn của Yuzuki. Những lúc đau khổ nhất, thứ cứu rỗi tôi luôn là tiếng đàn của em. Giống như ánh sáng rọi vào trong bóng tối và khắc ghi vào mắt trong khoảnh khắc, tiếng đàn của Yuzuki đã khắc sâu vào trái tim tôi một cách rõ nét.

“Yakumo-kun… em nghe thấy… em nghe thấy rồi… Em nghe thấy tiếng đàn của mình…! Không chỉ vậy… tất cả những bản nhạc… em từng nghe từ trước đến nay… em đều nghe thấy… Âm nhạc mà biết bao nhiêu người… đã dồn hết tình yêu… để tạo ra… để trình diễn… Bóng tối bây giờ… thật là rực rỡ…!”

“Yuzuki…” 

“Âm nhạc… đã đến cứu em…! Những gì mình thật lòng yêu thương… đến cuối cùng… nhất định sẽ đến… cứu mình nhỉ…”

“Yuzuki──” Tôi không thể tỏ ra mạnh mẽ được nữa. “Đừng bỏ anh lại một mình…” 

“Yakumo-kun… Tạm biệt… Em yêu anh…” 

“Yuzuki.”

“Đừng… để bị… cảm… nhé…” Cứ thế, Yuzuki trút hơi thở cuối cùng.

Trong bóng tối nơi nhịp đập của Yuzuki đã tắt lịm, tôi khóc một mình. 

Tôi nghe thấy tiếng thân thể Yuzuki biến thành muối và vỡ tan ra.

Tôi sợ hãi, nhắm chặt mắt, bịt chặt tai, và cứ thế khóc mãi như một đứa trẻ. [note81848]

Ghi chú

[Lên trên]
Tôi không khóc, bạn mới là người khóc
Tôi không khóc, bạn mới là người khóc