Vol.1

Chap 7

2025-10-10

5

6423d1ed-9830-46a1-8f2c-0ffe81da2d6e.jpg

1

Yuzuki được xe cấp cứu đưa đến một bệnh viện trong thành phố Warszawa.

Trên xe cứu thương có tôi, cùng một người đàn ông và một người phụ nữ có vẻ là người của ban tổ chức.

Trong lúc Yuzuki được thăm khám, tôi chẳng biết làm gì, cứ đờ đẫn nhìn bức tượng Chúa Jesus trong bệnh viện. Lúc đó, Ranko-san và Sousuke-san xuất hiện. Chắc họ đã đuổi theo xe cấp cứu đến đây.

Chúng tôi bối rối nhìn nhau rồi chìm vào im lặng. Cả hai đều không nói nên lời. 

──Lát sau, Yuzuki quay lại. Cô ấy vẫn đang khóc nức nở.

“Yakumo-kun...! Yakumo-kun...!”

Tôi ôm chầm lấy cô ấy, đang khoác một chiếc áo choàng bên ngoài bộ váy. Qua vai cô ấy, tôi nhìn thấy cô Ranko và chú Sousuke. Họ mang một vẻ mặt không thể diễn tả thành lời, trông như thể bị tổn thương, như thể suy sụp hoàn toàn. Yuzuki hoàn toàn lờ đi cha mẹ mình, một mình bước về phía lối ra. ──Có lẽ trong lúc tôi không biết, mối bất hòa giữa họ lại càng thêm sâu sắc. Tôi hơi bối rối đứng giữa hai bên, rồi quay sang nói với cha mẹ cô ấy.

“...Có lẽ là bệnh muối hóa.”

Ranko-san đưa tay che miệng. Sousuke-san thì há hốc miệng kinh ngạc. Tôi vội đuổi theo Yuzuki.

2

Yuzuki ngồi trên giường khách sạn, không ngừng khóc.

Tôi ngồi cạnh bên, liên tục xoa lưng cô ấy.

Chẳng có một lời nào được thốt ra. Mọi chuyện quá đỗi bi thương, quá đỗi đột ngột. Yuzuki đã không thể chơi piano được nữa, và việc cô ấy sẽ hóa thành muối rồi chết trong khoảng một năm nữa đã được định đoạt. Lòng tôi ngập tràn cảm giác không thể tin nổi. Tất cả cứ như một trò đùa tồi tệ. Yuzuki cứ khóc mãi cho đến ba giờ sáng, rồi đột nhiên ngã quỵ như thể sợi dây cót đã đứt. Tôi hoảng hốt, nhưng hơi thở của cô ấy vẫn bình thường. Tôi đặt cô ấy, vẫn còn mặc chiếc váy đỏ thẫm, lên giường, rồi mệt mỏi ngả người xuống ghế sofa.

Khi tôi tìm hiểu, vụ việc của Yuzuki đã gây nên một chấn động lớn trên mạng. Cảnh ngón tay cô ấy rơi ra đã được phát sóng trực tiếp, và rất nhiều người đã chứng kiến nó. Những từ ngữ trong các ngôn ngữ khác nhau có vẻ như ám chỉ đến『Căn bệnh Muối hóa』đang lan truyền khắp các cộng đồng mạng. Căn bệnh kỳ lạ này, vốn gần như không ai biết đến vì quá hiếm gặp, đã trở nên nổi tiếng một cách bùng nổ nhờ vào Yuzuki.

Dĩ nhiên, trong kho lưu trữ video chính thức, phần biểu diễn của Yuzuki đã bị cắt bỏ trước khi phát hành, nhưng những khán giả bình thường đã cắt riêng cảnh ngón tay rơi xuống và đăng tải nó lên mạng. Nhìn thấy cảnh đó, tôi cảm thấy một cơn giận dữ tột độ cùng với nỗi đau. 

Tôi nhìn ngón tay của Yuzuki, được bọc trong một miếng vải và đặt trên bàn. Quá trình hóa muối đang tiến triển nhanh chóng, và khoảng bảy mươi phần trăm đã biến thành muối mịn. Phần còn lại vẫn là thịt trông thật kỳ dị và ghê tởm. Tôi sợ hãi và vội vàng bọc nó lại. Tôi chợt nhớ đến mẹ.

Tôi lo lắng rằng Yuzuki có thể sẽ tự tử, nên đã chợp mắt ngủ nông trên ghế sofa.

3

Ngày hôm sau, kết quả của cuộc thi piano Quốc tế Chopin được công bố.

Người chiến thắng sẽ được tắm mình trong những lời tán dương, bắt đầu bước đi trên con đường đời rực rỡ của một nghệ sĩ dương cầm──

Chúng tôi đã chẳng hề ngó ngàng tới nó. Chỉ lặng im ngồi trong căn phòng mờ tối. Mãi sau này tôi mới biết, Yuzuki đã nhận được lời khen ngợi nồng nhiệt từ ban giám khảo và khán giả, đồng thời đoạt giải đặc biệt.

Yuzuki im lặng như chết. Cô ấy không buồn, cũng chẳng cười. Cô ấy chớp mắt, pachi, pachi, theo một nhịp đều đặn, và thỉnh thoảng liếc nhìn bàn tay trái của mình.

Chúng tôi cùng nhau lên chuyến bay buổi chiều tới Ý. Đó là một chuyến bay thẳng kéo dài hai tiếng. Không thể chịu nổi sự im lặng, tôi đã bắt chuyện vài lần. Nhưng Yuzuki chỉ đáp lại một cách lơ đãng, hờ hững.

Từ sân bay Milan-Malpensa, chúng tôi bắt taxi về căn hộ nơi Yuzuki sống.

Đó là một căn hộ có vẻ ngoài xinh đẹp với những bức tường trắng, gây ấn tượng bởi lan can ban công màu xanh lục đầy phong cách.

Nó rộng đến mức không thể tin là chỉ có một người ở, thậm chí còn có cả một căn phòng đặt đại dương cầm. Yuzuki cởi áo khoác rồi đi vào căn phòng đó. Trên cây đàn piano, có đặt con búp bê Anpanman quen thuộc từ ngày xưa. Yuzuki lặng lẽ nhìn nó, rồi đưa mắt xuống hàng phím đàn, và vỡ òa nức nở như đê vỡ. Cứ như vậy, cô đã khóc suốt ba ngày ba đêm──

Trong lúc bối rối không biết phải làm gì, tôi vẫn cố gắng xoay xở vì Yuzuki. Tôi tất tả đi mua sắm trong thành phố xa lạ, nấu những món ăn theo công thức tìm trên mạng rồi mang vào phòng cho cô ấy, nơi cô vẫn đang khóc.

“Xin lỗi, tớ không muốn ăn...”

Yuzuki đã không ăn gì suốt hai ngày trời. Dù thời gian đã trôi qua như vậy, cô ấy vẫn tuôn rơi những giọt nước mắt của nỗi buồn đậm đặc như thể được hòa tan từ bột màu xanh lam. Tôi đã nghĩ rằng chẳng mấy chốc, căn phòng này sẽ biến thành một đại dương xanh thẳm nhấn chìm cây đàn piano, và rồi nhấn chìm cả Yuzuki.

Nghĩ đến khoảng trống mà ngón tay Yuzuki để lại, tôi cảm thấy một nỗi đau đớn tột cùng. Cố gắng lấp đầy khoảng trống đó bằng cách nào đó, tôi đã ăn ngấu nghiến cả phần thức ăn thừa của Yuzuki, ăn đến mức gần như buồn nôn.

Sáng ngày thứ ba, Yuzuki đã chịu ăn một chút cam cắt miếng. Dưới mắt cô ấy là quầng thâm đậm. Trông như thể màu của nỗi buồn đã nhuộm vào đó. Cô chỉ ăn vài miếng, rồi nói,

“...Cảm ơn... Yakumo-kun...” và lại bật khóc.

Nửa đêm── khi tôi chợt tỉnh giấc, những tiếng đàn piano vang lên, pohn, pohn.

Là Yuzuki đang nhấn phím. Trong đầu tôi lúc đó vẫn còn ngái ngủ, hiện lên hình ảnh một con voi châu Phi. Con voi mẹ vì một lý do nào đó đã chết, nằm dài trên mặt đất, tách khỏi đàn đang di chuyển. Chú voi con ấy, có lẽ không hiểu được cái chết của mẹ mình, vừa dùng vòi rà rẫm quanh mông mẹ, vừa dùng chân trước thúc nhẹ vào cái xác, tùng, tùng, như thể muốn nói, mau tỉnh lại đi.

Những tiếng đàn piano, pohn, pohn, nghe thật buồn thảm như thế.

Khi tôi tỉnh táo hơn và tiếng khóc của Yuzuki văng vẳng bên tai, tôi cảm thấy trong âm thanh của cây đàn dường như có lẫn cả sự căm ghét. Đó là sự căm ghét như mặt trái của tình yêu. Tình yêu của Yuzuki, người đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho cây đàn dương cầm, và chẳng những không hề hối hận mà còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tình yêu đó có lẽ đã đột ngột bị phản bội, và đảo ngược thành lòng căm thù.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được cả ham muốn đập nát bàn phím của cô ấy. Nhưng bởi vì đó là thứ mà từ trước đến nay cô vẫn luôn trân trọng, chơi bằng cả tấm lòng thành kính như đang cầu nguyện, nên cô không thể nào căm ghét nó cho trọn, và bàn phím không vỡ mà chỉ vang lên những âm thanh đau đớn. Âm thanh đó nghe như lời của Yuzuki.

Đừng bỏ rơi tôi. Đừng để tôi một mình. Dường như cô ấy đang không lời mà kêu gào như thế.

4

Sáng ngày thứ tư, tôi tỉnh giấc bởi một mùi hương thơm ngát và thấy trên bàn ăn đã được bày sẵn các đĩa thức ăn.

Nhìn vào bếp, tôi thấy Yuzuki đang gõ dao theo cái nhịp điệu hoài niệm ấy, cộc cộc, cộc cộc. Mái tóc đen xinh đẹp được buộc kiểu đuôi ngựa khẽ lay động, Yuzuki trong chiếc tạp dề màu xanh lá lại đặt thêm một đĩa thức ăn mới lên bàn. Tôi thoáng thấy được đường nét thanh tú trên chiếc cổ trắng ngần của cô.

Tôi gần như chết lặng, ngây người nhìn cô làm việc.

“Chào buổi sáng, Yakumo-kun.”

Yuzuki nhìn tôi và mỉm cười một cách đáng yêu. Vầng thâm dưới mắt cô đã biến mất.

“À... ừm... chào buổi sáng…”

Dù còn đang bối rối, tôi vẫn nghe theo lời Yuzuki và ngồi vào bàn. Bánh mì nướng vàng ruộm, súp consommé, salad caprese, trứng ốp la thịt xông khói, nước cam ép... một bàn ăn với những gam màu tươi sáng rực rỡ, như thể sắc xanh u buồn của những ngày hôm qua đã biến đi đâu mất.

“Mời mọi người dùng bữa──”

Tôi đã ăn những món ăn đơn giản nhưng ngon miệng do Yuzuki làm. Yuzuki cũng ăn rất ngon lành. Cô ấy hỏi tôi đã sống thế nào trong suốt thời gian cô ấy khóc. Vì không có kinh nghiệm sống nên tôi đã gây ra khá nhiều thất bại. Yuzuki tròn xoe mắt, cười phá lên “Ahaha”, rồi ực một ngụm nước cam. Khi bữa ăn kết thúc, cô nhanh nhẹn dọn dẹp bát đĩa loảng xoảng, rồi rửa bát với những tiếng xoèn xoẹt, sột soạt, lanh canh, cộp cộp.

“Yakumo-kun, cậu đã muốn làm tiểu thuyết gia thì phải viết tiểu thuyết cho tử tế chứ.”

Nói rồi, cô đuổi tôi vào căn phòng trong góc, bắt tôi gõ bàn phím lách cách, còn bản thân cô thì hút bụi với chiếc máy phát ra tiếng kêu kỳ lạ “vù vùuuuu”. Vừa nghe thấy tiếng “rột rột rột” như có thứ gì đó đang được xay ra, một mùi hương thơm ngát đã bay tới, cánh cửa mở ra cạch một tiếng, Yuzuki xuất hiện và nói “Cậu vất vả rồi”, rồi đặt một tách cà phê xuống bàn. Thì ra vừa rồi cô ấy đang xay hạt cà phê. Tôi nhấp một ngụm. Ngon tuyệt. Thế rồi tôi lại bắt đầu gõ lách cách, một email “ting” lên. Là của Furuta-san

『Yakumo-kun, dạo này không thấy tin tức gì, cậu sao rồi~?』

Tôi thử nghĩ về cuộc sống quay cuồng những ngày gần đây, rồi tạm gạt hết chúng ra khỏi đầu.

『Em đang viết tiểu thuyết. Vẫn như mọi khi.』

『Tôi nghĩ có lẽ cậu nên thử viết một bộ rom-com vô thưởng vô phạt xem sao.』

Vẫn cái kiểu nói chuyện không đầu không cuối như mọi khi. Tôi hơi bực mình gõ bàn phím lách cách.

『Ý anh là sao?』

『Là cậu hãy thử một lần giải phóng đầu óc, viết thật hết mình về những gì mình thích, biết đâu con đường sẽ mở ra.』

『Mơ hồ như lời phán của thầy bói vậy. Mà trước hết, em chẳng thích rom-com chút nào cả. Hơn nữa, những thứ mình thích đâu phải là thứ có thể nghĩ ra ngay được.』

『Ể~! Tôi có nhiều thứ thích lắm đấy~!』

『Anh thích gì cơ?』

『Thứ tôi thích nhất ấy à, là vếu đấy! Vếu!!』

Gã này có thật là đã sống một cuộc đời dài gấp đôi mình không vậy...?

5

Chiều tối, tôi cùng Yuzuki xem một bộ phim. 『Cinema Paradiso』.

Đoạn tiếp theo sẽ tiết lộ nội dung phim, nên những ai chưa xem rất mong hãy xem xong rồi hãy đọc tiếp. Đây là một kiệt tác điện ảnh. Cá nhân tôi muốn giới thiệu bản chiếu rạp hơn là bản đầy đủ.

──Cảnh cuối phim. Nhân vật chính Toto xem lại những thước phim ghép nối từ các cảnh yêu đương từng bị cắt bỏ, anh hoài niệm về quá khứ mà mỉm cười, rồi rơi lệ. Cảnh phim tuyệt đẹp này đã khiến cả tôi và Yuzuki đều tuôn nước mắt. Phim kết thúc, danh sách đoàn làm phim hiện lên. Căn phòng đã tối hẳn được chiếu sáng bởi thứ ánh sáng xanh trắng từ ti vi. Giữa luồng sáng ấy, chúng tôi chợt nhìn nhau.

Quầng thâm dưới mắt Yuzuki đã xuất hiện trở lại. Hóa ra cô ấy đã dùng lớp trang điểm để che giấu nó.

Dường như nhận ra tôi đang nhìn vào quầng thâm mắt của mình, Yuzuki nói.

“Này, Tanaka Kiyoko-sensei ấy, cũng đã mắc bệnh ở tuổi ba mươi, rồi không thể chơi piano được nữa. Tớ nghĩ chắc bà ấy đã phải nuối tiếc lắm. Bà ấy cũng khổ sở vì những cơn đau như thể cơ thể bị dao cứa vào. Thế nhưng, sau đó bà ấy vẫn đào tạo nên nhiều học trò và sống một cách kiên cường cho đến cuối đời. Tớ đã quyết định sẽ noi gương Kiyoko-sensei. Dứt khoát ngừng đau buồn và tiếp tục sống.”

Tôi lại một lần nữa kinh ngạc trước Yuzuki. Trước sự mạnh mẽ của cô ấy. Khoảng thời gian câm lặng đáng sợ khi đánh mất cây đàn dương cầm mà cô ấy hằng yêu quý, Yuzuki đã bắt đầu lấp đầy nó bằng những âm thanh của cuộc sống.

Trong lúc tôi đang im lặng vì bị choáng ngợp bởi sự kính phục, Yuzuki đột nhiên lên tiếng.

“...Này, Yakumo-kun, cậu đã bao giờ hôn chưa?”

Tôi giật mình nhìn Yuzuki. Cô ấy đang nhìn chăm chăm vào màn hình menu chẳng có gì đặc biệt, khi cả danh sách đoàn làm phim cũng đã chạy hết. Chắc hẳn vì cảnh hôn như mưa ở cuối phim mà cô ấy đã hỏi một câu như vậy.

“...Hả... Chưa.”

“...Tớ cũng chưa.”

Chúng tôi lại nhìn nhau. Gương mặt Yuzuki trông có vẻ hơi căng thẳng. Tôi hỏi.

“...Cậu muốn à?”

“...Cũng không hẳn là vậy…”

“...Vậy thì, không làm cũng được mà?”

Lông mày bên trái của Yuzuki giật nhẹ. Cô ấy nói.

“...Ừ nhỉ. Tớ mệt rồi nên đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon.”

Rồi cô ấy nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng rửa mặt, sột soạt đánh răng, và chui tọt vào giường ngủ mà không cả tắm rửa.

6

Chúng tôi tiếp tục cuộc sống chung kỳ lạ ở Ý.

Đầu tháng Mười Hai, có một vị đạo diễn điện ảnh tìm đến. Đạo diễn Daniel Miller── một người có ngoại hình thú vị, trông như thể nhân vật bước ra từ manga vậy. Vóc người thấp và chắc nịch, mái tóc màu hạt dẻ rối bù, tóc mai nối liền với bộ râu rậm rạp. Gọng kính vuông màu đỏ. Ông khoác một chiếc áo vét xám sành điệu bên ngoài áo thun Superman. Người đi cùng, dù là trợ lý hay thư ký, là một mỹ nhân Latin chân dài, cao hơn cả đạo diễn và còn đi giày cao gót. Mái tóc đen được cắt kiểu đầu nấm gọn gàng, sống mũi cao như phù thủy. Lông mi dài một cách khác thường, cộng với phấn mắt khiến cô trông có phần giống Cleopatra. Trong lúc Yuzuki nói chuyện trôi chảy bằng tiếng Anh, tôi đi chuẩn bị trà. Mà nói vậy thôi, chứ tôi cũng chỉ nhúng túi trà xanh vẫn thường bán ở Nhật vào nước thôi.

Đạo diễn Miller uống một cách ngon lành đến khó tin. Ông còn nói những câu như “I LOVE JAPANESE TEA!”. Nàng Cleopatra chỉ mỉm cười và gật đầu như thể đồng tình.

“Cậu ấy là người yêu của cô à?” Đạo diễn Miller nhìn tôi rồi hỏi Yuzuki. 

“Không ạ, là bạn thôi.”

Tôi có cảm giác cô ấy đã nói câu đó với sự nhấn mạnh không cần thiết, kiểu như “No, he is a FRIEND.”

Lúc này, ngón út và ngón giữa của tay phải, cùng ngón cái của tay trái của Yuzuki đã lại khuyết đi một phần. Căn bệnh Muối chóa hắc chắn đang tiến triển. Vì vậy mà khi cầm tách trà, cô trông có vẻ hơi chật vật. 

Đạo diễn Miller nói rất nhanh, lại còn có chút tật nói lắp, nên với khả năng nghe kém cỏi của mình, tôi hoàn toàn không theo kịp cuộc trò chuyện. Tôi chỉ đành ngồi đối diện với nàng Cleopatra trông như bức bích họa Ai Cập, uống trà Nhật bên cạnh Yuzuki và đạo diễn Miller đang say sưa trò chuyện. Khoảng hai tiếng sau, hai vị đạo diễn ra về.

“SAYO~NA~RA~” Đạo diễn Miller vừa cười toe toét vẫy tay vừa nói, trông khá là dễ thương. Rốt cuộc thì nàng Cleopatra đã không nói một lời nào cho đến tận lúc cuối.

“──Thế, họ nói chuyện gì vậy?” 

Sau khi họ đi khỏi, tôi hỏi Yuzuki.

“Ông ấy nói muốn làm phim về tớ.” 

“Hả, đỉnh vậy──!” Tôi ngạc nhiên thốt lên. 

“Rồi cậu trả lời sao?” 

“Tớ nói hãy cho tớ thời gian suy nghĩ.”

Chúng tôi cùng nhau xem vài bộ phim của đạo diễn Miller. Dù điều đó đã quá rõ ràng qua chiếc áo thun Superman, nhưng gu của vị đạo diễn này cơ bản là truyện tranh Mỹ. Những bộ phim đó giống như thể ông đã thêm thắt văn hóa đại chúng Nhật Bản vào, khuấy tung lên một cách hỗn độn, rồi dùng hương vị của một Spielberg giả hiệu để che đậy. Bộ nào cũng vậy.

“Nói ra thì hơi mất lịch sự...” Tôi gãi má. “Cảm giác hơi... rẻ tiền...”

“Tỏ vẻ cá tính nhưng thực ra lại vô vị nhỉ. Tớ nghĩ là do thiếu đi mỹ học và triết lý.”

“Cậu nói năng cũng phũ phàng thật đấy.”

“Thì tại người đó còn nói ‘Phim ảnh là linh hồn của tôi!’ cơ mà. Bằng cái giọng điệu ba tấc lưỡi ấy.”

“Yuzuki, cậu đang giận à?”

“Không hiểu sao, tớ có cảm giác như mình đã nhìn thấu được ý đồ của người đó...”

Yuzuki thở dài một tiếng “haa”, đan hai bàn tay khuyết thiếu vào nhau như một bộ xếp hình, rồi nói.

“...Người đó chỉ muốn dùng tớ làm bàn đạp thôi. Quay cảnh tớ đau khổ vì bệnh Muối hóa, quay cảnh tớ vượt qua nỗi đau đó, và rồi── quay cả cảnh tớ chết. Nếu có Yakumo-kun khóc bên cạnh tớ lúc đã hóa thành muối nữa thì đúng là hoàn hảo. Một bộ phim câu nước mắt hoàn hảo sẽ ra đời. Vì tớ đã nổi tiếng nhờ cuộc thi Chopin, nên tớ nghĩ bộ phim sẽ rất được chú ý. Có thể nó sẽ giúp vị đạo diễn rẻ tiền đang ngụp lặn kia trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm...”

“Tớ hiểu rồi...”

“Và hầu hết mọi người sẽ không nhận ra sự đáng khinh đó của đạo diễn Miller. Những người bị dụ đến rạp chiếu phim bởi câu quảng cáo ‘sẽ khiến bạn khóc’ sẽ khóc đúng như ý đồ của ông ta, cảm thấy thỏa mãn ‘ah, nhẹ cả người’, ngủ một giấc thật say, rồi quên bẵng đi vào ngày hôm sau. Họ sẽ tiêu thụ cái chết của tớ một cách dễ dàng. ──Tớ không muốn thế. Tớ không sinh ra vì những chuyện như vậy. Tớ đã không khóc, không cười vì những chuyện như vậy. Tớ không phải người tốt đến mức chịu chết để biến một bộ phim rẻ tiền thành hạng hai đâu──”

Giữa những ngày tháng yên bình, đó là một thoáng đam mê mãnh liệt của Yuzuki chợt hé lộ. 

──Không muốn bị tiêu thụ.

Tôi nghĩ đó là một suy nghĩ ngoan cố tồn tại bên trong Yuzuki. Và tôi thấu hiểu cảm giác đó đến đau lòng. Có lẽ trận động đất và vụ việc với bìa đĩa CD đã sinh ra tinh thần phản kháng này. Trận động đất đã bị một bộ phận người ta tiêu thụ. Trong khi có những người tình nguyện và quyên góp, thì cũng có những kẻ lợi dụng nó để kiếm tiền hoặc thu hút sự chú ý. Và Yuzuki, qua vụ bìa đĩa CD, đã bị buộc phải tiếp tay cho việc đó.

Vì vậy, Yuzuki không thể tha thứ cho việc người ta dễ dàng tiêu thụ nỗi bất hạnh và cái chết của người khác, và cô cũng không muốn bị tiêu thụ.

“Người đó chắc chắn sẽ làm buồn lòng những người mắc bệnh Muối hóa giống tớ, và tớ nghĩ ông ta sẽ quay một thứ mà thoạt nhìn thì có vẻ tử tế, nhưng ở tầng sâu hơn lại làm tổn thương trái tim con người. Một thứ như vậy, dù có bán chạy đến đâu, cũng chỉ là một tác phẩm dở tệ đáng xấu hổ mà thôi──”

“...Khắt khe thật đấy. Nhưng mà tớ, có lẽ tớ cũng hơi muốn xem bộ phim đó...” Khi tôi dè dặt nói vậy, vẻ mặt nghiêm nghị của Yuzuki chợt dịu lại,

“Vậy thì, Yakumo-kun quay đi──”

7

Tôi quyết định dùng chiếc máy quay phim của Yuzuki để ghi lại hình ảnh.

Trong những khoảnh khắc của cuộc sống thường ngày, tôi dùng máy quay để ghi hình Yuzuki. Mỗi khi tôi lại gần, Yuzuki lại mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay chào.

Cô ấy thật đáng yêu. Dù quay ở góc nào, Yuzuki cũng đều ăn hình, đẹp đến mức tôi còn ảo tưởng liệu có phải do tay nghề của mình tốt hay không.

Thật lạ lùng, chỉ cần mải miết quay góc nghiêng của Yuzuki khi cô ấy mỉm cười bước thẳng về phía trước trên nền những dãy phố Milan xinh đẹp, là đã đủ để hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật. Khác với tôi phải cần mẫn gõ từng câu chữ, có những người chỉ cần bước đi thôi cũng đủ để chiếm trọn trái tim người khác.

Tôi có cảm giác, Yuzuki trong màn hình đang ngày một trở nên xinh đẹp hơn. Cô ấy còn đẹp hơn cả lúc ngay trước khi mắc phải căn bệnh hóa muối.

Đó biết đâu lại là vẻ đẹp của cái chết. Giống như que pháo bông tóe lên một luồng sáng rực rỡ cuối cùng ngay trước khi lụi tàn.

Yuzuki không tài nào gắp được những quả anh đào đỏ mọng mua ở chợ. Khi cô ấy cố gắng dùng những ngón tay còn lại để nhón lấy quả đỏ, cô liền cho tọt vào miệng như thể để che giấu đi sự vụng về nhỏ nhặt ấy, rồi mỉm cười có chút ngượng ngùng. Sự tương phản giữa mặt cắt của những ngón tay đã kết tinh thành màu trắng và màu đỏ của quả anh đào quá đỗi rực rỡ, trông tựa như máu vậy, khiến lòng tôi bất an.

“Thử quay phim rồi, cậu thấy sao, Yakumo-kun? Có muốn trở thành đạo diễn điện ảnh không?” Yuzuki khẽ nghiêng đầu hỏi. Tôi suy nghĩ một lúc,

“Vui hơn tớ tưởng rất nhiều.──Nhưng mà, tớ vẫn muốn viết tiểu thuyết hơn. Tớ có cảm giác rằng điều tớ muốn thể hiện nằm ở trong câu chữ.”

“Vậy à…” Yuzuki trở nên nghiêm túc, “Yakumo-kun muốn viết loại tiểu thuyết như thế nào?” Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.

“Tớ muốn cứu giúp──”

Tôi đã định nói──Yuzuki, nhưng không thể thốt nên lời.

Tôi muốn viết một cuốn tiểu thuyết có thể cứu Yuzuki khỏi tuyệt vọng.

Tôi muốn viết một cuốn tiểu thuyết có thể chữa lành nỗi buồn mất đi cây đàn dương cầm của Yuzuki.

──Thế nhưng, tôi biết rõ điều đó là bất khả thi. Nỗi tuyệt vọng và bi thương của Yuzuki quá sâu đậm, còn tôi lại quá non nớt. Vì vậy, tôi đã nói “một ai đó”.

“Tớ muốn viết một cuốn tiểu thuyết có thể giúp đỡ, dù chỉ một chút thôi, cho một ai đó mà chỉ có thể được cứu rỗi bằng những câu chuyện.”

“...Nghe non nớt quá nhỉ. Nhưng tớ nghĩ như thế rất giống cậu đấy, Yakumo-kun.”

Yuzuki nói rồi dịu dàng mỉm cười.

“Vậy thì, một ngày nào đó hãy viết về tớ trong tiểu thuyết nhé. Tớ cũng muốn có ích cho sự nghiệp giúp người của Yakumo-kun.”

“Ừ, tớ nhất định sẽ viết.”

Tôi đã vô trách nhiệm mà nói ra những lời như vậy.

8

Tôi biết Yuzuki vẫn thường lén lút một mình khóc thầm trong đêm.

Tôi chẳng thể làm gì trước những tiếng nức nở khe khẽ vọng ra từ phòng ngủ của cô ấy. Chẳng thể làm gì, nên tôi đã viết tiểu thuyết. Tôi để cho Yuzuki được hạnh phúc trong cuốn tiểu thuyết. Dù biết rõ điều đó hoàn toàn vô nghĩa, nhưng tôi vẫn viết như một lời cầu nguyện. Mong sao Yuzuki sẽ được cứu rỗi.

Một ngày nọ, khi tôi tỉnh giấc giữa đêm, mọi thứ có vẻ khác lạ. Tôi không còn nghe thấy tiếng khóc của Yuzuki. Có cảm giác như có người ở phòng khách…

Tôi rón rén ra khỏi giường, nhẹ nhàng hé cửa. Lưng của Yuzuki hiện ra trước mắt tôi.

Dưới chiếc cửa sổ lớn hướng ra đường, ánh sáng màu cam từ cây đèn bàn chiếu rọi bóng hình cô ấy đang ngồi bên bàn, tựa như một cái bóng có phần hoài niệm.

Cô ấy giật mình ngoảnh lại nhìn tôi. 

“Ah, Yakumo-kun, cậu dậy rồi à?”

Khi tôi lại gần, tôi thấy trên bàn có một chiếc kính hiển vi. Một chiếc kính hiển vi rất cũ. Nó có hình dáng đơn giản, làm bằng đồng thau đã phai màu, với một ống ngắm gắn trên đế.

“Wa, cái này ở đâu ra vậy?”

“Tớ thấy nó ở một cửa hàng đồ cổ, không hiểu sao lại thấy hay hay… nên lỡ mua mất.”

Yuzuki nhích hông sang một bên, chừa ra nửa chiếc ghế cho tôi. Khi ngồi xuống, da thịt chúng tôi chạm vào nhau. Thân nhiệt của Yuzuki cao hơn tôi nghĩ. Tôi nhìn kỹ hình dáng tuyệt đẹp của chiếc kính hiển vi, rồi ghé mắt vào vật kính.

Tôi thấy những hạt vuông, trong mờ.

“Cậu đang xem tinh thể muối à…?”

Tôi ngạc nhiên nhìn Yuzuki. Cô ấy nở một nụ cười nhạt.

“…Chẳng hiểu sao, tớ có cảm giác mình phải nhìn chúng.”

Nói rồi, Yuzuki lại nhìn vào kính hiển vi. Mái tóc vén sau tai, đôi mắt hình hạnh nhân mở to.

Nhìn gương mặt xinh đẹp nghiêng nghiêng ấy, tôi bất giác có một cảm giác rùng rợn.

Yuzuki, cô ấy đang nhìn xoáy thẳng vào cái chết của chính mình──

“Đẹp quá nhỉ──” Yuzuki nói. “Dù đáng sợ, nhưng lại vô cùng đẹp… Thật kỳ lạ làm sao, nó lại có thể trở thành những tinh thể đơn giản và đẹp đẽ như thế này. Trong khi tớ lại phức tạp và xấu xí đến vậy…”

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh chiến trường ở Warszawa. Vô số người bị giết, hóa thành một lượng tro tàn khổng lồ. Tro tàn tạo nên một sa mạc xám xịt. Điểm đến cuối cùng của con người, vốn dĩ đã vô cùng đơn giản.

Vô cùng đơn giản, tĩnh lặng, và thậm chí là đẹp đẽ.

“Nhưng tớ nghĩ đó là một vẻ đẹp cô liêu.”

“Nhưng mà, chẳng phải trong thâm tâm ai cũng đều muốn hòa tan vào vẻ đẹp cô liêu ấy hay sao. Vào trong sự tĩnh lặng như mặt nước trong veo, nơi không có giận dữ, hận thù, bi thương hay khổ đau… Cứ như thể thả mình vào một bản dạ khúc êm đềm và chìm vào giấc ngủ lim dim…”

Bên ngoài cửa sổ là thành phố Milan về đêm. Một màn đêm sâu thẳm như đáy biển──

Tôi nghĩ, có lẽ nào Yuzuki đang bắt đầu chấp nhận cái chết. Có lẽ nào cô ấy đang dần dần tan biến vào màn đêm, trở thành những hạt muối xinh đẹp…

“Tớ lại mong thế giới bên kia sẽ náo nhiệt hơn. Tớ mong những con người muôn hình vạn trạng, cứ giữ nguyên vẻ đẹp và sự xấu xí muôn hình vạn trạng của mình, mà hạnh phúc ở thế giới bên kia. Tớ mong có những sự cứu rỗi muôn hình vạn trạng cho những nỗi buồn muôn hình vạn trạng. Và tớ mong mọi người sẽ cùng nhau cười vui như thế.”

“…Nếu được như vậy thì tuyệt quá nhỉ.”

Yuzuki thoáng mỉm cười. rồi cô cầm chiếc lọ đựng cơ thể đã hóa thành muối của mình lên và nghiêng nó. Những hạt muối trắng tinh lào xào đổ xuống, tạo thành một ngọn núi nhỏ.

Yuzuki dùng ngón trỏ còn lại trên bàn tay phải, san bằng ngọn núi và vẽ thành hình một bông hoa. 

Là tranh cát── Yuzuki cười tươi, tôi cũng cười đáp lại. Tôi xóa bông hoa đó đi, và vẽ một bức tranh cát hình con cá voi.

“Wa, dễ thương quá. Yakumo-kun, cậu có khiếu vẽ đấy.”

“Cá voi bay.”

“Nếu tớ chết, tớ muốn được bạn cá voi này đến đón.”

“Hạng nhất luôn nhé.”

“Ufufu.”

Yuzuki cười, rồi tựa vào người tôi. Tôi cảm nhận được thân nhiệt của cô ấy. Cả hơi thở, và cơ thể khẽ rung lên theo từng nhịp thở. Cằm tôi chạm vào mái tóc mềm mượt của cô ấy. Một mùi hương thoang thoảng dịu dàng lan tỏa. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai gầy của Yuzuki. Cô ấy không hề từ chối.

Một khoảnh khắc vừa đau lòng, vừa bi thương trôi qua──

“Đến lúc chết──" Yuzuki buông một câu bâng quơ. “Tớ muốn được chết ở nơi mình sinh ra.”

Lời nói ấy như một lưỡi dao lạnh buốt đâm vào lồng ngực tôi.

“…Ừm.”

“Chúng ta về nhà đi, Yakumo-kun. Về quê hương của chúng ta──”

9

Vào tháng hai, chúng tôi chuyển đến thành phố Koriyama, tỉnh Fukushima.

Có lẽ vì chúng tôi chuyển đến từ một nơi ven bờ Địa Trung Hải, hay có lẽ vì cái chết của Yuzuki đang đến gần, mà Fukushima sau bao năm xa cách lại mang một bầu không khí có phần u ám. Yuzuki đứng trên mảnh đất quê hương, lại mang một vẻ mặt yên bình đến bất ngờ.

Chúng tôi sống trong một căn hộ rộng rãi quá mức cần thiết cho hai người. Hầu hết những thủ tục phiền phức và việc chuyển nhà đều do tôi lo liệu. Khi công việc kết thúc, tôi nghe theo chỉ dẫn của Yuzuki để chỉnh lại góc của chiếc đồng hồ treo tường có thiết kế như lát cắt của một quả cam, rồi cả hai chúng tôi cùng bật cười.

Yuzuki đã không còn một ngón tay nào.

Việc nấu nướng và những thứ khác đều do tôi đảm nhiệm cả. Vì không muốn để Yuzuki phải ăn những món dở tệ, tôi đã học hỏi, dành không ít thời gian để làm ra những món ăn cầu kỳ. Yuzuki đã ăn một cách rất ngon miệng.

“Ngon lắm~, Yakumo-kun, cậu có khiếu thật đấy~” Yuzuki cười tươi rói, “Nào, ahn~” rồi há miệng ra. Tôi dùng đũa hoặc nĩa gắp thức ăn đưa vào miệng cho cô ấy. Dù tôi nghĩ đó là một công việc rất phiền phức, nhưng Yuzuki lại có vẻ rất vui.

Để có thể sinh hoạt ngay cả khi đã mất hết các ngón tay, Yuzuki đã nghĩ ra đủ mọi cách. Ví dụ như, cô ấy quấn một sợi dây chun quanh mu bàn tay để thay cho lực cầm nắm. Dùng nó để kẹp lược chải tóc, hay kẹp bàn chải để đánh răng... Thế nhưng, có lẽ vì vẫn thấy phiền phức, nên cô ấy thích để tôi làm giúp hơn. Những lúc như đánh răng, cô ấy còn cố tình bắt tôi phải cho gối đầu lên đùi nữa.

Gội đầu cho cô ấy cũng là nhiệm vụ của tôi. Mỗi khi nghe thấy tiếng gọi “Yakumo-kuun”, tôi lại tháo tất, xắn ống quần lên rồi đi vào phòng tắm. Yuzuki, với chiếc khăn tắm quấn chặt quanh người, đang ngồi trên ghế chờ sẵn. Cô ấy đeo găng tay cao su để những mặt cắt kết tinh đặc trưng của căn bệnh Muối hóa không bị dính nước. Tôi cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác, và gội đầu cho Yuzuki—

“Thưa quý khách, có chỗ nào ngứa không ạ?” 

“Ufufu.”

Dù chúng tôi đùa giỡn bằng cách bắt chước thợ làm tóc như vậy, nhưng thật lòng, tim tôi đã đập thình thịch. Yuzuki trông có da có thịt hơn một chút so với ngày xưa, đôi vai trắng của cô ấy nhô lên thật mịn màng. Chiếc khăn tắm còn hơi hằn vào da thịt.

Khi dòng nước ấm dội xuống, mái tóc cô ấy trở nên đen tuyền như lông quạ ướt, vùng gáy lại càng thêm trắng ngần, còn chiếc khăn tắm thì dính chặt vào cơ thể làm lộ ra đường cong quyến rũ nơi vòng eo.

Tôi gạt khỏi đầu lời của Furuta-san『Thứ tôi thích nhất chính là vếu đấy! Vếu!!』, rồi vươn tay từ phía sau lưng để gội đầu cho cô ấy.

Trong lúc lặng lẽ gội đầu, tôi bỗng cảm thấy có gì đó thật đau lòng. Bóng lưng của Yuzuki trông như một cái bóng trắng mỏng manh, khiến tôi nhớ lại dáng hình cô ấy lúc còn thơ bé.

Cái dáng vẻ đáng thương trong buổi luyện tập khắc nghiệt mà tôi đã từng nhìn trộm qua khung cửa sổ hai lớp.

Tôi nghĩ rằng, có lẽ nào Yuzuki đang dần trở về với tâm hồn của ngày ấy. Phải chăng khi đối diện với cái chết, cô ấy đang quay trở về với trái tim non nớt, cố gắng tìm lại thứ tình cảm đã không được nhận vào lúc đó.

Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy đầu và cả cơ thể của Yuzuki đột nhiên trở nên nhỏ bé và cô độc làm sao. Mang theo tâm trạng u sầu man mác, tôi rời khỏi phòng tắm. Đúng lúc đó, giọng nói gọi “Yakumo-kuun” lại vang lên.

Tưởng có chuyện gì, tôi mở lại cánh cửa vừa đóng và rồi kinh ngạc.

Yuzuki đang từ từ đưa một bên chân trắng muốt của mình ra khỏi bồn tắm.

“Coi như là ‘phục vụ’ đặc biệt, cảm ơn cậu đã gội đầu cho tớ.”

Rồi, cô ấy nháy mắt một cái đầy gợi cảm. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người Nhật có thể nháy mắt điêu luyện đến vậy. Tôi bối rối đáp,

“...À... ừm... cảm ơn.”

Ngay lập tức, mặt Yuzuki đỏ bừng lên,

“—Cái phản ứng gì thế hả! Đồ ngốc! Đồ biến thái! Đi ra ngoài!”

Và rồi, dù không có ngón tay, cô ấy vẫn tạt nước một cách tài tình, bắn trúng mặt tôi. 

Thật là vô lý. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không biết lúc đó nên phản ứng thế nào mới là đúng.

10

Khi tôi hỏi liệu cô có định đi gặp bố mẹ không, Yuzuki nổi giận đùng đùng.

“Tớ không đi đâu, vì tớ đã cắt đứt quan hệ với họ rồi.” 

“……Gặp một lần thôi, có được không? Chắc họ cũng đang lo lắng lắm…” 

“Không. Tớ đã quyết định sẽ không gặp lại nữa.” 

“Tớ hiểu lý do Yuzuki ghét bố mẹ mình, nhưng việc Ranko-san nghiêm khắc đến vậy cũng là vì tình yêu thương──”

“Yakumo-kun thì biết cái gì chứ?”Yuzuki ngắt lời tôi thẳng thừng.“──Hay nói đúng hơn, Yakumo-kun có quyền gì mà xen vào chuyện gia đình của tớ?”

…Nói mới nhớ, tôi không có. Hoàn toàn không có. Có lẽ vì tiếp tục cuộc sống chung kỳ lạ với Yuzuki mà tôi đã lầm tưởng rằng chúng tôi đã kết hôn. Dù chúng tôi thậm chí còn chưa phải là người yêu.

Yuzuki, dường như cơn giận vẫn chưa nguôi, nói tiếp.

“Yakumo-kun, cậu không bị 'Dramaturgy' đầu độc đấy chứ?”

『Dramaturgy』── Có lẽ Yuzuki đang nói đến ý nghĩa của『Kịch tính hóa』.

“Giống như kiểu mở đầu câu chuyện thì cãi nhau với bố mẹ, đến cuối truyện thì làm hòa rồi kết thúc có hậu ấy. Cậu không đang suy nghĩ theo cái lối rập khuôn đặc trưng của các tiểu thuyết gia đấy chứ?”

Hả, vậy sao? Tôi bất giác nghĩ. Cũng có thể lắm. Có lẽ một cách vô thức, tôi đã bị tiêm nhiễm lối suy nghĩ đó. Không thể nói chắc là không có khả năng ấy được. Yuzuki nói.

“Dẹp đi nhé. Cảm xúc của con người đâu có đơn giản như vậy. Có những người hay nói giọng hiểu biết, như một cái khuôn mẫu rằng ‘phải coi trọng cha mẹ’ hay ‘là gia đình thì phải tha thứ cho nhau’, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là ý kiến của những người có cha mẹ tử tế mà thôi. Là ý kiến của những kẻ thiếu trí tưởng tượng, sống trong một môi trường được ưu đãi. ──Nhờ có họ mà tớ chắc chắn đã trở thành một nghệ sĩ dương cầm, nhưng ngoài chuyện đó ra thì tớ căm ghét họ. Tớ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho họ được. Chuyện không đơn giản như vậy đâu. Vì thế, đừng có cố nhét tớ vào một cái khuôn khổ thô thiển như trong phim của đạo diễn Miller đó. Đừng có dùng bàn tay vô cảm đó mà dễ dàng ‘câu chuyện hóa’ tớ.”

Tôi không thể nói thêm được lời nào nữa.

Tôi đã từng nghĩ mình là người nhạy cảm đến mức thái quá. Nhưng Yuzuki đã làm nổi bật lên sự vô tâm của tôi một cách quá đỗi rõ ràng. Con người đã rơi lệ khi nhìn thấy vết đạn ở khu phố cổ Warszawa và con người đã định thô bạo xông vào vấn đề tế nhị của gia đình Yuzuki lại là một – điều đó vừa đáng sợ, kỳ lạ, lại vừa hết sức tự nhiên. Trí tưởng tượng của con người, cũng chỉ có giới hạn mà thôi. Điều đó chắc hẳn đúng với bất kỳ vĩ nhân nào. Cùng một lời nói hôm qua đã an ủi một người, hôm nay lại có thể làm tổn thương một người khác. Chuyện như vậy đầy rẫy trên đời. Có lẽ vì thế mà chúng ta phải tưởng tượng. Tưởng tượng rằng bản thân mình không có trí tưởng tượng. Rằng không ai có được trí tưởng tượng hoàn hảo──

“‘Câu chuyện hóa’ à…”

Từ đó không hiểu sao lại găm vào tim tôi. Tôi nhớ lại lời Yuzuki đã nói khi đạo diễn Miller đến thăm, rằng cô『không muốn bị tiêu thụ』. Lúc đó, cô đồng thời cũng đã từ chối việc bị『câu chuyện hóa』.『Câu chuyện hóa』là gì?

Và rồi,『câu chuyện』là gì? Tôi đã suy nghĩ về những điều như vậy.

Và tại sao, mặt khác, Yuzuki lại mong muốn trở thành tiểu thuyết của tôi?

11

Đầu tháng ba, một kiện hàng từ Ba Lan được gửi tới.

Đó là một thùng carton dài và hẹp, trông như thể chứa một cây vĩ cầm bên trong.

Từ bên trong lớp vật liệu giảm chấn được nhét đầy, một chiếc hộp nhỏ hơn nữa lộ ra.

Mở nó ra, một cánh tay màu bạc tuyệt đẹp được đặt trên một lớp mút xốp màu đen. 

“Đây là... cái gì thế?”

Yuzuki mở lá thư đi kèm và đọc. Trong lúc đó, tôi cầm cánh tay bạc lên ngắm nghía. Một cánh tay... với những chi tiết được chế tác tinh xảo, thoạt nhìn trông như một món đồ thủ công mỹ nghệ. Cấu trúc phức tạp bên trong được cố tình để lộ ra.

“Trông như tay giả nhỉ. Tay giả cơ học.”

Yuzuki nói rồi đưa lá thư cho tôi. Trên đó viết bằng tiếng Nhật như sau,

Tôi đã nhờ một người bạn Nhật Bản viết thư này hộ.

Tôi là Emil Kaminski, người Ba Lan.

Xin lỗi vì đã đột ngột gửi kiện hàng này đến. Thực lòng tôi rất muốn gặp mặt trực tiếp, nhưng vì quá bận rộn nên đành phải chào hỏi theo cách này, thành thật vô cùng xin lỗi.

(Lược bỏ) 

── Hiện tại, tôi đang tham gia phát triển tay giả cơ học tại một công ty tên là Copernicus Technologies ở Ba Lan. Sản phẩm tôi gửi đến là một mẫu mới đang trong giai đoạn phát triển, có tên là “AGATERAM”. Nó vẫn chưa được công bố, nên trên mạng không hề có một chút thông tin nào.

Về cơ chế mang tính đột phá, ngoài phương pháp sử dụng tín hiệu điện cơ bề mặt truyền thống, chúng tôi còn kết hợp việc cho AI học sâu dữ liệu siêu âm và lặp đi lặp lại việc tinh chỉnh, nhờ đó có thể tạo ra sản phẩm mang tính cá nhân hóa cao──

(Lược bỏ)

Chính vì vậy, chúng tôi đã tạo ra được một sản phẩm nhẹ như lông vũ, có thể điều khiển tự do với thời gian huấn luyện ngắn hơn nhiều so với các loại tay giả cơ học hiện có. Hơn nữa, nó còn hoàn toàn chống nước, phù hợp với mọi hoàn cảnh──

(Lược bỏ)

Lời thỉnh cầu của tôi, thực ra là về con gái tôi. Tên con bé là Miacha. Sáu tuổi.

Miacha sinh ra đã không có tay. Con bé bị khuyết tật bẩm sinh, thiếu cả hai cẳng tay.

Tôi đã cùng con gái xem buổi biểu diễn của bạn tại Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin lần thứ mười bảy, ở Dàn nhạc Giao hưởng Warszawa. Con gái tôi đã vô cùng cảm động, thậm chí rơi lệ, và bắt đầu ngưỡng mộ bạn. Con bé nói rằng nó cũng muốn chơi piano.

Nhưng vì Miacha không có tay, tôi biết điều đó là không thể. Kể từ đó, con bé trở nên ủ rũ, ăn uống chẳng được bao nhiêu, và chỉ toàn xem video biểu diễn của bạn. Cứ như thể, con bé cuối cùng cũng nhận ra rằng mình không có tay…

Vì là nhà phát triển tay giả cơ học, tôi đã thử vênh mặt lên bảo rằng “rồi có ngày bố sẽ làm tay cho con”, nhưng con bé nhất định không tin.

Miacha hiện đang học lớp không (người viết thư hộ xin chú thích: Ở Ba Lan, không có trường mẫu giáo như ở Nhật Bản, và trẻ em phải hoàn thành lớp không trước khi vào lớp một tiểu học vào tháng Chín năm bảy tuổi), có lẽ con bé cũng đang phải chịu đựng nỗi khổ khi lần đầu tiên sống trong môi trường tập thể với khiếm khuyết của mình, nên thường xuyên nghỉ học và có xu hướng thu mình lại.

Tôi đã khuyên nhủ con bé rằng, “Cuộc đời có rất nhiều chuyện đau khổ, Miacha cũng phải vượt qua thôi con ạ,”

nhưng con bé đáp lại, “Bố có tay nên bố không hiểu được đâu,” và nói thật xấu hổ, tôi đã hoàn toàn không biết phải làm sao.

(Lược bỏ)

Đây quả là một lời thỉnh cầu hết sức tùy tiện, nhưng liệu Igarashi Yuzuki-sama có thể đeo Agateram và chơi một bản piano được không ạ?

Chỉ một chút thôi cũng được ạ. Tôi tin rằng nếu nhìn thấy hình ảnh đó của bạn, con gái tôi sẽ có hy vọng vào tương lai và có dũng khí để đối mặt với hiện thực cay đắng──

(Hết trích dẫn)

Thật là một bức thư dài dòng. Có thể thấy nó được viết trong sự do dự tột độ, nhưng cũng chan chứa nhiệt huyết.

“Yuzuki, cậu tính sao?”

“Tính sao là tính sao... Tình hình hiện tại thì không đeo được, nên cũng chẳng biết nói gì…”

Agateram được thiết kế với tiền đề là người dùng bị khuyết tật đến khoảng giữa cẳng tay. Yuzuki vẫn còn lại phần mu bàn tay, nên có lẽ phải vài tháng nữa mới có thể đeo được. Quãng đời vốn đã chẳng còn bao nhiêu của Yuzuki có thể sẽ lại phải dành thêm cho việc luyện tập với cánh tay giả…

“Nếu đeo được rồi thì...?”

“Tớ muốn hợp tác trong khả năng có thể.” Cô ấy trả lời ngay lập tức. “Nhưng tớ không biết cánh tay này có thể cử động được đến mức nào…”

Chúng tôi đã tìm hiểu về tay giả cơ học. Loại tay giả cơ học phổ biến nhất là loại thu nhận tín hiệu điện cơ từ bề mặt da, chuyển đổi thành tín hiệu điện để cử động. Ở Nhật Bản, nó vẫn chưa được phổ biến rộng rãi. Lý do là vì hầu hết các loại tay giả cơ học lưu hành trong nước đều do Đức sản xuất, và có giá lên tới một triệu rưỡi yên. Nếu được bác sĩ cấp chứng nhận “có khả năng sử dụng thành thạo tay giả điện cơ”, người dùng sẽ được nhận trợ cấp, nhưng cơ sở huấn luyện để có được chứng nhận đó chỉ có khoảng ba mươi nơi trên toàn quốc, và cơ sở mà trẻ em có thể luyện tập thì lại chỉ có ba. Hơn nữa, việc huấn luyện mất khoảng hai đến ba năm, và trong thời gian đó phải sử dụng tay giả tập luyện, nhưng loại này lại không được trợ cấp, phải tự chi trả toàn bộ. Với tình hình này, việc phổ biến quả là khó khăn.

So với đó, Agateram nhờ áp dụng công nghệ in 3D nên có thể được tạo ra với chi phí rất rẻ, gần như không cần thời gian huấn luyện mà vẫn có thể điều khiển tự do. Nếu đó là sự thật, thì đây là một điều mang tính cách mạng. Chắc chắn nó sẽ trở thành niềm hy vọng cho rất nhiều người. Chúng tôi đã xem một vài video về tay giả cơ học được đăng trên mạng. Chỉ riêng việc tái tạo những chuyển động phức tạp của bàn tay bằng máy móc đã là một điều phi thường. Không thể không kính phục những người kỹ sư. Tuy nhiên, dường như chưa có loại tay giả nào đạt đến giai đoạn có thể chơi được piano.

Đương nhiên là không có video nào về Agateram. Đó là bí mật của công ty. Vì vậy, cuối cùng chúng tôi cũng không thể tưởng tượng được cánh tay xinh đẹp này sẽ cử động như thế nào.

12

Ngày 11 tháng 3── 

Yuzuki lặng lẽ cầu nguyện. Dáng vẻ hơi cúi đầu nhắm mắt của cô đẹp đến mức khiến tôi phải sững sờ.

13

Tháng tư──Yuzuki đã hoàn toàn mất đi phần từ cổ tay trở xuống.

Cô bắt đầu dùng chân để làm nhiều việc khác nhau. Yuzuki khá là khéo léo, đến mức có thể dùng ngón chân lướt smartphone một cách trôi chảy khiến tôi phải kinh ngạc. Dù vậy, tôi chưa từng thấy cô ấy có bất kỳ hành động nào khiếm nhã. Có lẽ cô đã khéo léo tránh ánh mắt của tôi mỗi khi sắp có những hành động như vậy.

Hai chúng tôi thường đi dạo ở cánh đồng hoa đó. Đó là cánh đồng hoa dại mà Yuzuki đã chỉ cho tôi hồi lớp ba, và kể từ đó, tôi thường hái hoa ở đó cho mẹ. Đi xuyên qua cánh đồng là đến ngay nhà của Yuzuki. Chúng tôi sống ngay gần nhà họ.

Khu vực chúng tôi ở là một cánh đồng bồ công anh bạt ngàn. Mỗi khi có cơn gió mạnh thổi qua, nó trông như một biển vàng rực rỡ.

Những con sóng vàng dâng lên, nhẹ nhàng tan ra ở cánh đồng hoa phía xa, lướt qua ngọn cây rồi bay vút lên trời. Trông như một trò đùa ngây thơ của ngọn gió không bao giờ thỏa mãn với cuộc hành trình vô tận của mình.

Yuzuki ngồi xuống giữa cánh đồng bồ công anh, cởi giày và tất ra. Trên những bông hoa vàng rực rỡ là đôi chân trần trắng nõn, thon thả. Và trắng hơn cả làn da, là mặt cắt đã kết tinh thành cụm... Yuzuki đang bắt đầu mất đi những ngón chân. Có lẽ vì lo sợ rằng không biết lúc nào sẽ không thể đi lại được nữa... mà cô ấy bắt đầu thường xuyên đi dạo hơn.

Yuzuki dùng đầu ngón tay xoa nhẹ quanh mặt cắt ở ngón chân rồi nói. 

“Có lẽ hơi tê một chút.”

“Tê tê ấy, giống như đau chi ảo à?” 

“Chắc là vậy đó. Liệu sau này có tệ hơn không nhỉ? Mẹ của cậu thì sao?” 

“...Mẹ tớ cũng đã khổ sở vì chứng đau chi ảo.”

Khi một cơn gió nhẹ thổi qua, những bông bồ công anh xào xạc lướt trên đôi chân trần của cô. Trông như những cái vuốt ve dịu dàng của người mẹ đang xoa bụng cho đứa con bị đau. Tôi đã nghĩ, liệu những cái vuốt ve này có thể chữa lành cơn đau chi ảo của Yuzuki không.

“...Yuzuki, dạo này cậu hay đi đâu vậy?”

Dạo gần đây Yuzuki bắt đầu ra ngoài một mình. Lén lút, và có vẻ gì đó tội lỗi. Cô nhìn chăm chú vào những bông bồ công anh đang đung đưa, rồi lặng lẽ nói.

“...Tớ định vào khu chăm sóc cuối đời trước khi không thể cử động được nữa.”

Khác với bệnh viện có mục đích chữa trị, khu chăm sóc cuối đời là cơ sở nhằm mục đích xoa dịu nỗi đau cho những bệnh nhân sắp cận kề cái chết. Tôi giật mình, như thể nghe thấy tiếng bước chân của tử thần đang đến gần Yuzuki.

“Tớ không muốn để Yakumo-kun phải chăm sóc, nên muốn vào đó sớm.” 

“Không muốn được tớ chăm sóc?”

“A, không phải là tớ ghét Yakumo-kun hay gì đâu...” 

Yuzuki không nói thêm gì nữa.

14

Tháng năm──Yuzuki đã mất gần hết các ngón chân.

Có lẽ vì không thể giữ thăng bằng, cô loạng choạng bước đi với những bước chân thiếu vững chãi, mỗi lần suýt ngã được tôi đỡ lấy lại cười một cách ngượng ngùng như để che giấu.

Thế nhưng cô vẫn bước tiếp, tôi nghĩ hẳn là vì cô luyến tiếc cảm giác được tự đôi chân mình dẫm lên mặt đất. Từng bước, từng bước chân thản nhiên ấy, lại là những lời từ biệt được dệt nên một cách thầm lặng mà sâu sắc.

Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã ngỡ như tuyết vừa rơi. Cánh đồng bồ công anh vốn vàng rực rỡ, nay đã hóa thành một cánh đồng tuyết tinh khôi. Khi gió nổi lên, cánh đồng tuyết ấy xào xạc, gợn sóng──

Đó là do hoa bồ công anh đã đồng loạt bung ra thành những chùm tơ mỏng.

“Wa──”

Đôi mắt Yuzuki sáng lên, cô khẽ thở ra một tiếng “Haa”. Hơi thở ấy, tôi thậm chí còn có cảm giác nó mang một màu trắng.

Chúng tôi rảo bước trên lớp tuyết mịn màng, mới tinh và không một tì vết, để lại những dấu chân lấm tấm. Cứ mỗi bước chân, những chùm tơ mỏng lại nhẹ nhàng bay lên. Khi hai đứa lặng lẽ ngồi xuống, một âm thanh xào xạc vang lên. Từng chùm tơ tròn xoe chứa đầy hạt bên trong, mỗi chùm lại tựa như một chiếc chuông Kagura nhỏ bé, một âm thanh chất chứa điềm báo.

Tôi sợ rằng chỉ cần một tiếng hét lớn cũng sẽ phá tan khung cảnh yên bình này ngay tức khắc, nên chúng tôi ghé sát miệng vào tai nhau, thì thầm trò chuyện. Hơi thở của Yuzuki phả vào tai tôi, nhồn nhột.

“Này, nhân dịp này, chúng mình kể bí mật cho nhau đi.” Giọng cô thật ngọt ngào.

“Được thôi.”

“Yakumo-kun trước đi.”

“Tớ đã thầm nghĩ thế này,” tôi ngập ngừng, rồi nói. “Cái tên Konden Einen Shizai-hou nghe thật hay.”

Yuzuki vừa khúc khích cười vừa cau mày.

“Cái gì vậy? Yakumo-kun tệ thật đấy.── Vậy thì, đến lượt tớ nhé.”

Yuzuki ghé môi lại gần tai tôi. Chóp mũi cô lành lạnh chạm vào tai. Tôi nghe thấy cả hơi thở khẽ khàng của cô.

──Bất chợt, một cơn gió thổi qua. Một cơn gió dữ dội. Mái tóc tôi rối tung, và tôi nhắm nghiền mắt lại.

Cơn gió dịu đi. Khi tôi mở mắt ra, một khung cảnh như mộng ảo trải rộng trước mắt.

Những chùm tơ bồ công anh vốn trải dài như một cánh đồng tuyết, nay đồng loạt cất mình bay lên. Lặng lẽ hơn cả tuyết rơi, nhưng lại mãnh liệt, chúng xoay tròn trong gió, lướt qua cánh đồng hoa, sượt qua những vòm cây, rồi bay vút lên bầu trời xanh tháng năm──

Toàn bộ tầm mắt tôi được nhuộm một màu trắng xóa, một vẻ đẹp đến rợn người.

“Đáng sợ quá──” Yuzuki nói. Giọng cô khẽ run. “Bà tớ, đã mất rồi, từng nói rằng, nếu tơ bồ công anh bay vào tai thì sẽ không nghe được nữa đấy. Thay tớ, Yakumo-kun, bịt tai lại giúp tớ──”

Xem ra cô thực sự sợ hãi. Thật lạ lùng khi một người có thể kiên cường đến thế trước cái chết cận kề, lại hoảng sợ đến vậy vì một điều mê tín, nhưng tôi lại cảm thấy điều đó rất con người.

Tôi dùng hai tay bịt tai Yuzuki lại. ──Đôi mắt to hình hạnh nhân của cô chớp, chớp. Hơi thở cô run lên khe khẽ. Tôi có cảm giác như mình đang bảo vệ một sinh mệnh mỏng manh trong lòng bàn tay.

Đột nhiên tôi cảm thấy Yuzuki đáng yêu và đáng trân trọng đến không thể chịu nổi. 

Chúng tôi nhìn nhau.

Kể từ khoảnh khắc đó, mọi thứ diễn ra thật tự nhiên, như thể có phép màu. Chúng tôi đã trao nhau nụ hôn đầu tiên.

15

Sau nụ hôn đầu tiên, một thời gian sau đó, cứ mỗi lần chạm mắt tôi là Yuzuki lại đỏ bừng mặt rồi lủi đi đâu đó mất. Tôi cũng đỏ mặt chẳng kém gì cô ấy, thành ra cả hai chúng tôi cứ như đang chơi trò trốn tìm không có người đi tìm vậy.

──Một đêm nọ, khi tôi đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Yuzuki thoắt cái đã ngồi xuống bên cạnh. Chuyện đột ngột quá khiến tôi không khỏi choáng váng. Cảm giác như cuối cùng thì ngày quyết đấu cũng đã đến.

Chúng tôi ngồi im không nhúc nhích, cùng nhau xem một chương trình TV mà cả hai đều chẳng muốn xem. Trên màn hình là cảnh mẹ con nhà báo gêpa sống trên thảo nguyên. Tiếng thuyết minh vang lên: 『A, nguy hiểm! Một con trâu rừng châu Phi đang nổi giận!』 hay là, 『──Phù. Trong gang tấc, nó đã an toàn rồi』. Nếu máy quay mà chĩa vào chúng tôi, có lẽ họ sẽ thuyết minh rằng: 『A, hãy nhìn kìa! Là một cặp đôi khó xử vì đã hôn nhau trước khi hẹn hò đấy!』. “Yakumo-kun...” Yuzuki mặt đỏ bừng, vừa nhìn chăm chăm vào TV vừa hỏi. “Cậu bắt đầu thích tớ từ khi nào vậy ạ?”

Tôi bất giác giật nảy mình. Đó là một câu hỏi trực diện như quả bóng lửa mà đến cả một tay cừ khôi cũng phải đánh trượt. Hơn nữa còn dùng kính ngữ.

──Bằng! Tiếng súng vang lên từ TV.

『Trước đây, rất nhiều voi châu Phi đã bị những kẻ săn trộm săn bắt bừa bãi để lấy ngà──』 

“...Tớ đã nói là thích cậu bao giờ đâu nhỉ?”

“...Hừm. Không thích mà cậu lại làm chuyện như vậy sao ạ?” 

『Linh dương đầu bò đang bị dồn vào mép nước, không còn đường thoát──』

Tôi đành thú nhận, mặt chắc hẳn đã đỏ bừng lên.

“...Tớ đã thích cậu.” 

“...T-Từ khi nào vậy ạ?” 

“...Từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt... tớ đã luôn thích cậu rồi...” 

“...T-Tớ cũng vậy...” Yuzuki nuốt nước bọt. 

“...Từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt... tớ đã luôn thích cậu rồi...”

Được tỏ tình, tôi vừa vui, vừa xấu hổ, chẳng biết phải làm sao. Trên TV, con linh dương đầu bò đã trở thành bữa tiệc máu của mẹ con nhà báo.

“...Ừm, Yuzuki-san, chúng ta nên làm gì đây...?” 

“...Hay là, chúng ta thử nắm tay nhau xem sao, Yakumo-san...?” 

“...Ừm... Yuzuki-san, cậu không có tay mà...” 

“...Phải rồi nhỉ...”

Tình huống này có được phép cười không đây? Yuzuki nói.

“...Vậy thì, thay vào đó... chúng ta thử hôn nhau... xem sao nhé...?”

Tại sao cô ấy lại chọn một từ như vậy thì vẫn là một bí ẩn, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó. Chúng tôi quay mặt vào nhau. Má Yuzuki ửng hồng, cô ấy ngượng ngùng mím môi, chớp mắt liên tục.

Rồi cô ấy lặng lẽ nhắm mắt lại.

Gương mặt Yuzuki thật xinh đẹp. Tôi bất giác nghĩ, lông mi cô ấy dài thật.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi từ từ tiến lại gần, rồi nhắm mắt. 

──Cảm giác ấy thật nhẹ nhàng.

Tựa như một bông tuyết lặng lẽ tan chảy trên môi.

Chúng tôi rời mặt nhau với tốc độ gấp đôi lúc tiến lại gần. Mặt Yuzuki đỏ bừng như quả anh đào. 

Có lẽ vì quá xấu hổ mà trông cô ấy như sắp khóc. Và rồi,

“...Ah, cảm ơn cậu rất nhiều. Từ nay mong được cậu chiếu cố”, cô ấy nói một câu kỳ quặc. Mặt tôi có lẽ cũng đỏ bừng,

“A, vâng, tớ cũng vậy, rất mong được cậu chiếu cố.” 

“...Vậy, chúc cậu ngủ ngon.” 

“Chúc cậu ngủ ngon.”

Yuzuki lướt đi mất. Vừa nghiêng đầu nhớ lại cuộc trao đổi kỳ lạ, tôi vừa lắng nghe tiếng tim mình vẫn còn đang đập thình thịch.

Con báo gêpa đực đầu đàn đã trưởng thành, với gương mặt oai vệ, đang nhìn chằm chằm vào thảo nguyên lúc hoàng hôn.

16

Cứ thế một cách ngượng ngùng, chúng tôi đã trở thành người yêu của nhau, nhưng Yuzuki dần dần để lộ bản chất đáng ngạc nhiên của mình. Cô ấy là một con ma ghiền hôn.

“Nè, Yakumo-kun, hun miếng đi”

Đó đã trở thành câu cửa miệng của Yuzuki. Chỉ cần chạm nhẹ môi một cái chụt là má cô ấy đã ửng hồng như hoa anh đào, rồi cô ấy sẽ cười mãn nguyện “ufufu” và đi đâu đó ngay. Kiểu tấn công bất ngờ rồi chuồn lẹ.

Sở dĩ Yuzuki nói “hun” là vì cô ấy ngại không dám nói “hôn” thì phải.

Với cô ấy, thứ tự đỡ ngại ngùng dường như là hun, tiếp vẫn, bacio, baiser, rồi mới tới hôn. Một hệ sinh thái thật khó hiểu.

Thế nên mỗi khi tôi nói “Hôn nhau đi”, cô ấy sẽ đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy, nhưng hễ tôi nói “Hun miếng đi” thì cô ấy lại đồng ý ngay tắp lự. Không hiểu sao tôi lại thấy muốn trêu chọc cô ấy, nên đã tập trung tấn công bằng mấy từ như “bacio”, kết quả là cô ấy dần trở nên cáu kỉnh, và cuối cùng thì nổi giận với tôi một trận tơi bời.

Khi Yuzuki đến bên cạnh, dùng cánh tay không có bàn tay của mình khéo léo vén tóc ra sau tai, thì đó thường là lúc cô ấy muốn được hôn. ──Nên là, tôi cứ nghĩ bụng “thế nào cũng bị đòi cho mà xem”, rồi cứ thế hồi hộp không ngừng, đúng là hại tim thật. Tôi hoàn toàn không quen với việc hôn hít. Là bởi vì tôi thích Yuzuki quá nhiều, đến mức ngược lại còn đâm ra khó hôn cô ấy. Vậy nên đã có một thời, mỗi khi Yuzuki lại gần là tôi lại giật nảy mình như một loài động vật ăn cỏ nhút nhát. Một hệ sinh thái thật đáng buồn.

17

Trong khi những ngày tháng ngọt ngào cứ thế trôi đi, căn bệnh muối hóa của Yuzuki cũng đều đặn trở nặng.

Đến cuối tháng Năm, cánh tay con bé đã hóa thành muối và vỡ vụn đến gần nửa phần cẳng tay. 

Nhìn vào khoảng trống nơi cánh tay đã biến mất, tôi cảm thấy một cơn đau nhói buốt. Tốc độ tiến triển của bệnh hóa muối ở mỗi người mỗi khác. Mỗi khi nghĩ đến việc Yuzuki còn sống được bao lâu nữa, lồng ngực tôi lại như thắt lại.

“Này, cũng đến lúc… mình thử Agateram được chưa anh?”

Tôi đã quên bẵng mất chuyện đó. Từ trong góc tủ, tôi lôi ra chiếc hộp trông đã có phần hoài niệm. Mở nắp ra, đôi tay bạc vẫn nằm yên ở đó với vẻ đẹp không hề thay đổi.

Tôi cầm lấy cánh tay mềm mại của Yuzuki, và thử lắp đôi tay cứng rắn kia vào──

“Vừa khít luôn!”

Yuzuki giơ tay lên, ngắm nghía với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Nó vừa khít như vậy chắc chắn là bởi đã được đặt làm riêng cho cô ấy. Có lẽ họ đã đo đạc kích thước dựa trên những video biểu diễn của cô.

Tôi khởi động Agateram từ ứng dụng trên chiếc điện thoại thông minh đi kèm.Tiếng “Poong!” đột ngột phát ra từ Agateram khiến Yuzuki giật nảy mình.

 “──Ưa! Nó, nó cử động được này! Cử động được này!”

Những ngón tay bạc uốn lượn. Tôi kinh ngạc vì sự mượt mà và yên tĩnh trong chuyển động của chúng, hệt như một con nhện đang di chuyển. Tôi thực hiện thêm vài bước cài đặt ban đầu từ ứng dụng để tinh chỉnh nó dành riêng cho Yuzuki. Sau khi hoàn tất mọi trình tự, đôi tay đã có thể cử động tương đối tự do. Yuzuki ngắm nhìn những ngón tay đang xòe ra nắm lại với vẻ mặt như đang chiêm ngưỡng một món bảo vật vô song.

“Cái này, tuyệt quá... Đẹp thật đấy... ──Này!” 

Yuzuki đột nhiên véo mũi tôi. Tôi vừa cười vừa nói. 

“Đau, đau, đau...”

“Ahaha, rụng ra luôn đi~”

Nước mắt tôi hơi ứa ra, là vì quá vui mừng khi Yuzuki lại có một cánh tay có thể cử động được.

“Với cái này thì, có lẽ em sẽ chơi piano được──!”

Chúng tôi vội vã đi đến cửa hàng nhạc cụ. Giữa đường, chúng tôi mua một đôi găng tay da màu đen để che Agateram đi. Tôi cho rằng việc đi lại và trưng ra bí mật doanh nghiệp một cách công khai như vậy có lẽ không hay.

Chúng tôi đứng trước một cây đàn piano đang được trưng bày trong tiệm. Yuzuki đặt cả hai tay lên trên bàn phím.

Rồi, cô ấy hít một hơi thật sâu──

Là cây dương cầm mà cô đã một lần đánh mất. Nếu không thể tìm lại được nó, hẳn sẽ rất đau buồn, và kể cả khi tìm lại được rồi, biết rằng một ngày nào đó sẽ lại mất đi cũng vẫn đau buồn. Bằng cách nào đi nữa, nỗi buồn vẫn luôn đeo bám. Thế nhưng, Yuzuki đã từ từ, bắt đầu lướt phím──

Thanh âm tuyệt đẹp vang vọng. Tôi bất giác rùng mình.

Đó là phần tiếp theo của bản nhạc mà cô ấy đã không thể hoàn thành tại Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin.

Dĩ nhiên, âm thanh không được hay như lúc đó, và nhịp điệu cũng chậm hơn nhiều. Nhưng thanh âm do Agateram tấu lên, chắc chắn đã lấp đầy khoảng trống của một thứ gì đó đã mất đi vào khi ấy.

Vừa đàn, Yuzuki vừa rơi lệ. ──Khi bản nhạc kết thúc, cô ấy vùi mặt vào ngực tôi, nén tiếng khóc nức nở. Tôi cứ dịu dàng xoa lưng cho cô, cho đến khi cô nín hẳn.

18

Đầu tháng Bảy── chúng tôi lại một lần nữa đặt chân lên mảnh đất Warszawa, Ba Lan. Vì Yuzuki muốn đến Warszawa nên chúng tôi quyết định sẽ gặp cha con Emil-san ở đó.

Chúng tôi đi tham quan những nơi mà lần trước chưa kịp đến, từ tượng Chopin trong công viên Łazienki, nơi Chopin ra đời ở Żelazowa Wola, cho đến cây đàn Pleyel ở bảo tàng Chopin… và còn đi xa hơn tới tận mỏ muối Wieliczka, một di sản thế giới ở Kraków.

──Và rồi cuối cùng, ngày biểu diễn cho Miacha-chan cũng đã đến.

Trong ánh sáng trắng của buổi bình minh rọi qua cửa sổ khách sạn, Yuzuki đang điều chỉnh Agateram. Căn bệnh mặn hóa đang tiến triển từng giây từng phút, nên cô phải dùng thêm vật liệu để đệm vào cho nó vừa khít với cánh tay. Bầu không khí căng thẳng tựa như một tay súng đang cẩn trọng lau chùi khẩu súng của mình trước một trận quyết đấu.

Vì ngày hôm nay, Yuzuki đã phải trả giá bằng không ít tuổi thọ của mình. Cô đã mua một cây đàn piano điện tử và mang về căn hộ, luyện tập khoảng năm tiếng mỗi ngày.

“Nếu chỉ luyện tập nửa vời, thì sẽ không thể trở thành niềm hy vọng cho Miacha-chan được──”

Để không làm ồn các phòng khác, Yuzuki đã đeo tai nghe, nên tôi không thể nghe được tiếng đàn của cô. Tôi ở phòng khác, lạch cạch gõ bàn phím. Vừa làm vậy, tôi vừa nghĩ rằng, con người về bản chất vẫn là cô độc. Giống như hai con thuyền cùng song song trôi trên dòng kênh. Dù có lúc tưởng chừng như là một, nhưng rồi định mệnh cũng sẽ khiến chúng phải tách rời nhau trên mặt biển quá đỗi rộng lớn…

──Tháng Bảy ở Warszawa, thật mát mẻ.

Hôm đó, nhiệt độ cao nhất cũng chỉ khoảng 20 độ, thời tiết vô cùng dễ chịu. Một bầu trời mùa hè trong xanh, nơi những giai điệu piano dường như cũng có thể nhẹ nhàng bay lên. Khung cảnh thành phố Warszawa cũng có chút gì đó mơ màng, một ngày đẹp trời và yên ả.

Chúng tôi đã thuê một phòng tại Học viện Âm nhạc Chopin. Vốn dĩ hôm đó là ngày nghỉ, nhưng việc gần như không có một bóng người nào qua lại có lẽ là nhờ sự quan tâm của phía học viện. Emil-san là một quý ông mảnh khảnh, với chiếc mũi dài và đôi mắt hiền từ trễ xuống đầy ấn tượng. Cặp kính gọng bạc mảnh của anh toát lên đúng vẻ của một người chế tạo Agateram. Bộ vest màu nâu của anh có màu sắc gì đó cũ kỹ, kết hợp với thân hình cao lớn khiến tôi liên tưởng đến bài hát『Chiếc đồng hồ cổ cao lớn』.

“XIN CHÀO, CẢM ƠN VÌ HÔM NAY. TÔI VÔ CÙNG CẢM KÍCH.”

Anh Emil chào chúng tôi bằng tiếng Nhật. Chắc hẳn anh đã luyện tập rất chăm chỉ. Rồi anh khom lưng, bắt tay chúng tôi. Nụ cười của anh trông như thể sắp khóc vì cảm kích đến nơi.

Từ phía sau đôi chân dài của anh, một cô bé nhỏ xíu ló đầu ra. Cô bé đang xấu hổ trốn ở đó. Đó là một cô bé đáng yêu như búp bê. Mái tóc vàng gợn sóng, đôi mắt màu trời, vầng trán rộng và tròn. Có lẽ cô bé đã ăn diện cho dịp này, em mặc một chiếc váy màu xanh da trời với ren trắng và còn cài cả nơ. Cả hai cánh tay của em, đều không có phần từ khuỷu tay trở xuống. ──Em chính là Miacha-chan.

Yuzuki lại nói chuyện với cô bé bằng tiếng Ba Lan. Miacha-chan mỉm cười, ngượng ngùng lắc lư người, nói đôi ba câu. Đó là một cảnh tượng vô cùng ấm áp.

Emil-san đặt máy quay phim lên chân máy. Ống kính hướng về phía cây đàn piano. Ánh sáng trong suốt từ cửa sổ chiếu xiên lên những phím đàn. Anh nói sẽ gửi video cho chúng tôi sau, nên tôi chẳng cần mang theo gì cả. Yuzuki bước đến trước cây đàn dương cầm, hơi ngượng ngùng cúi chào. Cô mặc một chiếc váy sa tanh trắng muốt. Vẻ đẹp đơn giản của Agateram càng trở nên nổi bật.

Chúng tôi vỗ tay. Miacha-chan cũng trông rất vui, vỗ hai cánh tay vào nhau.

Yuzuki ngồi xuống, nhìn con thú nhồi bông Anpanman trên cây đàn. Cô đã lo lắng, lo lắng đến mức không chịu nổi về buổi biểu diễn hôm nay, đến nỗi cuối cùng đã mang nó đến tận đây. Rồi cô khép hàng mi, hít một hơi thật sâu.

Khoảnh khắc ấy, tôi nín thở kinh ngạc. Giống như lần biểu diễn cuối cùng tại Cuộc thi Chopin Quốc tế, Yuzuki lại một lần nữa trông như một phần của cây đàn, một nhạc cụ tuyệt đẹp. Một tiếng forte dồn hết tâm hồn, bắt đầu chèo lái trong sự tĩnh lặng──

Agateram, bắt đầu cất lên tiếng đàn. Tựa như một cánh tay thực thụ, nó mượt mà dệt nên những nốt nhạc. Điệu nhạc đệm trên những phím đen, tựa như con thuyền nhỏ đang dập dềnh.

『Barcarolle』của Chopin──

Lập tức, ký ức tuổi thơ ồ ạt quay về. Ký ức của ngày hôm sau khi tôi gặp Yuzuki──

Ký ức về một cô bé xinh đẹp đã nói những điều già dặn, không ngần ngại so sánh tiếng đàn của mình với Maurizio Pollini rồi nói những câu như『muốn có thêm sự sâu lắng và chín muồi』hay『mong được thất tình sớm』. Ký ức về một cô bé say mê piano── những ký ức ấy sống lại, tựa như một đóa hoa rực rỡ bừng nở trong khoảnh khắc.

Tâm hồn tôi như bị đánh cắp, tôi say sưa lắng nghe buổi biểu diễn.

Đó là một thanh âm trong trẻo đến nhường nào──. Không thể tin được đó là do con người tấu lên, một âm sắc tinh khiết và trong suốt như thể một nhạc cụ trên thiên đường đang tự mình vang lên.

Tôi như thấy được chiếc thuyền gondola chở những đôi tình nhân đang lướt đi trên những con kênh của Venice.

Cả vùng biển ẩn chứa bóng tối, cả bầu trời nối liền với thiên đường, đều hiện lên như một ảo ảnh rực rỡ. Cả Agateram, cả âm sắc, đều lấp lánh tuyệt đẹp, tựa như mặt nước đang phản chiếu ánh sáng.

Thật lãng mạn, và không hiểu sao, lại dâng lên một cảm giác hoài niệm. Hoài niệm đến mức muốn rơi lệ.

Và, có chút gì đó, buồn bã. Buồn bã, mà đáng yêu.

Đó là một âm thanh da diết, như đang trân trọng và nuối tiếc những ngày tháng còn lại. Con thuyền không ngừng lại, lắc lư trôi theo dòng chảy của thời gian── tiến về phía trước. 

Khung cảnh thành Venice, tự lúc nào đã biến thành khung cảnh của Warszawa. Biến thành khu phố cổ, đã từng bị phá hủy──

Âm thanh của lời nguyện cầu được thời gian mài giũa, xuyên qua màn sương, lặng lẽ hiện ra khung cảnh của một thành phố ở thế giới bên kia.

Cơn mưa của những lời cầu nguyện dịu dàng, những bó hoa tiễn đưa, đang rơi xuống thành phố bị thương tổn.

Cầu cho thành phố này một ngày nào đó sẽ được chữa lành. 

Cầu cho nó được cứu rỗi trong thầm lặng.

Tự lúc nào, tôi đã lã chã rơi nước mắt.

Yuzuki trông rất vui, rất trìu mến, cất lên tiếng hát bằng dương cầm. Dành cho linh hồn mỏng manh của con người, một bài thánh ca thanh khiết──

Emil-san dùng hai tay che miệng, khóc nấc lên như sắp gục ngã. Nước mắt đọng thành một vũng biển nhỏ trên cặp kính, rồi lã chã rơi xuống.

Đôi mắt Miacha-chan lấp lánh sáng ngời. Đó là đôi mắt trong veo như bầu trời xanh mà chỉ trẻ con mới có, một đôi mắt có thể nhìn thẳng vào những điều đẹp đẽ và thanh khiết.

19

Khi buổi biểu diễn kết thúc, chúng tôi vỗ tay không ngớt.

Yuzuki cầm con thú nhồi bông Anpanman, bước đến chỗ cô bé Miacha.

Chẳng hiểu sao tôi lại có thể biết được Miacha-chan với đôi mắt lấp lánh đã nói rằng, 

“Buổi biểu diễn thật là tuyệt vời!”

Dù cho tất cả những lời đối đáp đều là ngôn ngữ của một đất nước xa lạ tôi không hề hay biết, thế mà tôi vẫn có thể hiểu được chúng như thể đang thấm sâu vào tim. Yuzuki mỉm cười dịu dàng, “Cảm ơn em. Đôi tay này cũng rất đẹp, phải không?”

“Vâng ạ, đẹp lắm!” 

“Là do bố của Miacha-chan làm cho chị đấy.”

Cô bé Miacha ngước nhìn Emil-san vẫn đang rơi lệ, rồi lại chuyển ánh mắt về phía Yuzuki, 

“Thật không ạ?” 

“Thật mà. Bố em cũng sẽ làm một đôi tay cho Miacha-chan nhé.”

Miacha-chan lại ngước nhìn. Emil-san lau nước mắt, ưỡn ngực nói, “Ừm, cứ giao cho bố!”

Miacha-chan nở nụ cười tựa như một đóa hoa đang hé nở.

“Em rồi cũng có thể chơi piano giống như chị được không ạ?” 

Yuzuki mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời,

“Chắc chắn em sẽ chơi được thôi! Nếu có lúc nào cảm thấy khổ sở, hãy nhìn con búp bê này và nhớ đến chị nhé. Nó nhất định sẽ tiếp thêm dũng khí cho em.”

Nói rồi, cô trao con thú nhồi bông Anpanman cho cô bé. Miacha-chan trông có vẻ rất vui, em dùng đôi tay ngắn ngủn của mình ôm chặt lấy nó đầy yêu thương, tựa như đang ôm lấy chính trái tim mình.

“Cảm ơn chị──!”

Chiếc áo choàng đỏ của Anpanman tựa như màu của sự sống.

20

Để bắt chuyến bay buổi chiều, tôi đã đến sân bay Chopin.

Từ bức tường kính trải dài, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả không gian bên trong.

Dòng người qua lại trông như những bóng hình hư ảo.

Tôi nghĩ, cảnh này trông như cảnh cuối của một bộ phim. Một bộ phim tôi đã xem từ rất lâu rồi trong một rạp chiếu vắng tanh, giờ đến cả tựa đề lẫn nội dung tôi cũng chẳng còn nhớ nữa. Rạp chiếu phim trống hoác được nhuộm trong màu hoàng hôn buồn hiu hắt. Không hiểu sao khi đó tôi đã khóc, và cứ thế khóc suốt trên đường về. Một ký ức chẳng thể nào nhớ lại được nữa…

Khi nghĩ rằng ở đâu đó trong ánh sáng đỏ này có cô bé Miaha tựa như một mảnh trời xanh bé nhỏ, tôi lại thấy có một cảm giác thật kỳ lạ.

『Bản nhạc Biệt ly』đang lặng lẽ vang lên──

Tôi thấy người đang chơi piano trông quen quen. Đó là người đàn ông râu rậm, vạm vỡ đã chơi bản『Waltz No. 13』vào lần đầu tiên tôi đến sân bay Chopin.

Chẳng hiểu sao, tôi lại có một cảm giác thân thuộc sâu sắc với anh ấy. Nhưng chúng tôi chỉ là người dưng, và chắc chắn sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa. Nghĩ vậy, tôi thấy vừa đau lòng, lại vừa đáng mến làm sao.

Sau khi đi lướt qua, tôi ngoảnh lại nhìn một chút.

Anh ấy nhận ra tôi và mỉm cười. Tôi cũng mỉm cười đáp lại.

Lên máy bay, thắt dây an toàn và ngồi yên vị xong, Yuzuki lên tiếng.

“Này Yakumo-kun, phần trình diễn của em thế nào?”

“Rất tuyệt. Tuyệt đến mức không lời nào diễn tả nổi.”

Nghe vậy, Yuzuki mỉm cười có chút tinh nghịch,

“Tại vì em đã thất tình đúng ba lần đấy. Đều tại ai đó cả.”

“Hả, anh──?”

“Anh  cứ đặt tay lên ngực mà suy nghĩ đi.”

Tôi đặt tay lên ngực và thử nghĩ. Nhưng hoàn toàn không hiểu gì cả. Vào lúc đó.

Yuzuki cau mày một cách đáng yêu──rồi bất chợt mỉm cười, vẻ mặt thoáng nét đượm buồn.

“Mọi chuyện kết thúc rồi, giờ nghĩ lại, thấy cứ như một bộ phim sáo rỗng nhỉ. Sáo rỗng hơn cả phim của đạo diễn Miller nữa…”

“Nghĩ lại thì, chắc là vậy thật.”

“Nhưng mà nhé, em đã rất vui một cách chân thành. Sự giản dị không màu mè đó. Sự thẳng thắn của Miacha-chan. Em đã rất vui, rất hạnh phúc. Cảm giác như... được cứu rỗi vậy.”

Máy bay cất cánh. Nhìn thành phố ngày một nhỏ dần bên ngoài cửa sổ, Yuzuki buông một câu bâng quơ.

“Chào tạm biệt, Warszawa.”

Một giọt lệ lăn dài trên má cô ấy.

Đó không phải là giọt nước mắt xanh biếc của nỗi buồn như thể được pha từ bột màu. Mà là một giọt lệ trong suốt, như thể sắc màu của hoàng hôn cứ thế xuyên thẳng qua.