1
Chúng tôi đã trở thành học sinh cấp ba.
Dù sức khỏe không tốt, tôi vẫn xoay xở vào được một trường dự bị đại học kha khá trong thành phố.
Còn Yuzuki thì đi du học ở Nhạc viện Milan, Ý.
Đó là những ngày đầu tiên không có Yuzuki kể từ khi chúng tôi gặp nhau.
Nói thẳng ra thì, đúng như lời Yuzuki, tôi đã sống một cuộc sống cấp ba tồi tệ, thiếu sức sống như con cá vàng vớt trong lễ hội. Vì là trường dự bị đại học nên tôi phải chuyên tâm vào việc ôn thi, phải vui buồn lẫn lộn với kết quả các kỳ thi thử, nhưng tôi lại chẳng hề cảm nhận được chút thực tế nào trong những ngày tháng đó. Nỗi đau từ trận động đất vẫn còn hiện hữu một cách áp đảo hơn nhiều. Vào được trường đại học tốt thì đã sao chứ, tôi nghĩ. Thứ mà Yuzuki đã cẩn thận nhặt nhạnh, còn tôi thì lại đánh rơi một cách đáng xấu hổ, không phải là thành tích học tập. Tôi không muốn trở nên giàu có, cũng không muốn được người khác kính trọng, và cũng chẳng muốn làm một công việc gì có ý nghĩa.
Tôi chỉ muốn trở thành một người bình thường.
Tôi muốn lấp đầy một khoảng trống thiếu hụt nào đó đến tuyệt vọng.
Tôi bắt đầu ngấu nghiến tiểu thuyết. Giống như tôi của thời tiểu học đã sưu tầm những bông hoa, như tôi của thời trung học đã sưu tầm những “Bông hoa”, tôi của thời cấp ba bắt đầu sưu tầm những “Câu chuyện”.
Ấy là khi tôi tình cờ đọc được một bài báo trên mạng về『Lễ tuyên dương những người có đóng góp trong Thảm họa động đất phía Đông Nhật Bản』. Những câu chuyện về những người đã nỗ lực bất chấp hiểm nguy để cứu giúp ai đó, hay những người đã thực sự hy sinh, được tóm gọn trong những đoạn văn ngắn. Dù giọng văn rất đỗi bình thản, nhưng khi đọc, nước mắt tôi cứ chực trào ra. Hình ảnh dũng cảm của những con người đã thể hiện nhân tính của mình trong nghịch cảnh hiện lên thật đẹp đẽ trong tâm trí tôi. Tôi cảm thấy như mình cũng được cứu rỗi cùng với những người mà họ đã cứu. ——Tôi nghĩ rằng, những câu chuyện đẹp đẽ sẽ cứu rỗi tôi. Sẽ cứu rỗi một phần nào đó không thể cứu vãn trong tôi.
Cũng như những bông hoa chẳng cần phải là hoa thật, những câu chuyện cũng chẳng cần phải là chuyện có thật.
Chỉ cần là một câu chuyện hư cấu hoang đường đến nực cười cũng được. Để tạc nên một thứ gì đó đẹp đẽ từ không trung, cần có một chiếc đục gọi là dối trá. Điều quan trọng là nó được tạo ra một cách nghiêm túc. Được viết bằng máu và linh hồn. Dù thô ráp nhưng tôi muốn một thứ thật. Tôi không cần những thứ giả tạo được làm cho khéo léo. Tôi ghét cay ghét đắng những cuốn tiểu thuyết được tạo ra tài tình như một món hàng. Dù không hoàn hảo, nhưng tôi thích những tác phẩm có thể truyền tải được nhiệt huyết. Điều đó cũng tựa như điều kiện để trở thành một người cha mẹ tốt đối với con cái vậy.
Một ngày nọ, tôi tùy hứng đọc thử tiểu thuyết của bố. Thật bực mình, nhưng tôi phải công nhận đó là một cuốn tiểu thuyết hay. Nó có một thứ gì đó mà tiểu thuyết hay thì có còn tiểu thuyết dở thì tuyệt nhiên không. Có một sự tha thiết chắc chắn, như thể ông đang bào mòn sinh mệnh của mình để viết. Nhưng tôi lại có cảm giác rằng sinh mệnh bị bào mòn đó chính là của mẹ, nên tâm trạng tôi trở nên phức tạp.
Yuzuki đến Ý rồi mà chẳng hề liên lạc lại. Vì đã lỡ nói rằng không có Yuzuki tôi vẫn ổn, nên việc tôi liên lạc trước có cảm giác như một lời tuyên bố thất bại. Nhưng tôi vẫn âm thầm theo dõi động tĩnh của cô ấy.
Tôi còn nhớ một video được đăng lên YouTube vào tháng Năm. Đó là một buổi hòa nhạc. Yuzuki mặc một chiếc váy đen đơn giản.
Trang phục tang lễ——
Dáng đứng của cô ấy khiến người ta liên tưởng như vậy, như thể sắp tan biến vào bóng tối sâu thẳm phía sau sân khấu. Buổi biểu diễn duyên dáng bắt đầu. Frédéric Chopin — 『Nocturne No.2』.
Tôi nhận ra chất lượng trong tiếng đàn của Yuzuki đã thay đổi. Trong âm thanh có một tiếng vang tha thiết. Bầu trời đêm lấp lánh sao như hiện ra trước mắt. Tôi chợt nhớ đến tiếng dương cầm của Tanaka Kiyoko-sensei.
Yuzuki lại bắt đầu chơi đàn như thể đang cầu nguyện——
2
Thoáng cái đã đến kỳ nghỉ hè.
Dù các lớp học hè đã được mở nhưng tôi không tham gia một buổi nào. Tôi trải qua những ngày ấy bằng việc chỉ miệt mài đọc sách trong căn phòng tối tăm, và lơ đãng ngắm nhìn bầu trời xanh mùa hạ từ khung cửa sổ.
Vì Shimizu có nhắn tin rằng『Tớ sẽ ra sân ở Koshien』nên vào ngày 11 tháng 8, tôi đã bật TV lên. Giải Koshien mùa hè hiện ra rực rỡ trên màn hình. [note81736] [note81737]
Dù mới là học sinh năm nhất, Shimizu đã mang áo số 4 của học viện Seikou. Quả không hổ danh, tôi thầm thán phục.
Đối thủ là trường Nichidai San. Vừa đứng vào bục đánh bóng, Shimizu đã lập tức vung gậy ngay ở cú ném đầu tiên. Một đường bóng sắc lẹm bay đi.
Cầu thủ chốt gôn hai bay người bắt bóng. Ngay lập tức, cậu ta ném về gôn một. Shimizu trượt vào── Trọng tài báo an toàn. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra nãy giờ tôi đã nín thở tự lúc nào.
“Shimizu, cậu ta chạy nhanh kinh khủng thật.”
Tôi lẩm bẩm một mình. Ở Koshien, tiếng hò reo vang dội.
Cả hai đội đều chưa ghi được điểm nào, và rồi cuối hiệp 8── hai out, có cầu thủ ở gôn hai, đã đến lượt Shimizu đánh bóng.
Cậu ta cẩn thận điều chỉnh lại tay cầm gậy, rồi hướng ánh mắt sắc bén của mình ra phía xa tít đằng sau cầu thủ ném bóng. Rồi, cậu ta đu đưa người khoan khoái. Tôi biết ngay── cậu ta định đánh một cú home run.
Ở cú ném thứ ba, Shimizu vung gậy với một lực khủng khiếp.
Một tiếng “bốp” vang lên đầy sảng khoái. Quả bóng chày bay vút lên trời cao. Giọng bình luận viên đầy phấn khích──
“Đánh trúng rồi! Rất cao! Có vào không đây!”
Tôi biết là nó sẽ vào mà. Trong khoảnh khắc máy quay lướt qua, Shimizu chắc chắn đang cười lớn,『Wahahaha──!』Tôi thấy vui mừng vì Shimizu giờ vẫn là “Đại Ma Thần”.
“Vào rồi! Home run!”
Đồng đội ở khu nghỉ tươi cười chào đón Shimizu và đập thùm thụp vào lưng cậu. Dù đi đến đâu, Shimizu cũng luôn được mọi người yêu mến.
Đầu hiệp 9, trường Nichidai San không thể gỡ lại hai điểm, và chung cuộc học viện Seikou giành chiến thắng với tỉ số 2-1.
Học viện Seikou vỡ oà trong niềm vui, còn trường Nichidai San nuốt nước mắt vào trong── cả hai đội đều trông thật đáng ngưỡng mộ. Bất chợt, tôi nhìn lại bản thân mình, đang ngồi một mình trơ trọi trong căn phòng tối.
Rốt cuộc thì mình đang làm cái quái gì thế này──? Nghĩ vậy, tôi lại thấy hơi muốn chết đi cho rồi.
3
Học kỳ mới bắt đầu bằng một buổi phỏng vấn cá nhân.
Sumida-sensei chủ nhiệm là một giáo viên môn xã hội trạc tứ tuần, dáng người cao lêu nghêu, quanh năm suốt tháng mặc một chiếc áo khoác màu nâu, và có một khuôn mặt vuông vức. Cặp kính gọng đen thầy đeo cũng vuông nốt, nên trông mặt thầy cứ như một khối hình học vậy, khiến cả lớp đứa nào cũng mắc một căn bệnh là nhìn tòa nhà nào cũng ra mặt thầy. Thầy nheo nheo đôi mắt nhỏ xíu sau cặp kính vuông vức rồi nói.
“Yakumo à~, em có động lực học hành gì không đấy~”
Tôi đoán chắc thầy đang nói về chuyện điểm số. Tôi nghĩ một lát rồi đáp.
“Dạ không ạ.”
Thầy lại nheo mắt lần nữa.
“…Nhưng mà, nói gì thì nói, đây cũng là trường chuyên lớp chọn đấy nhé~”
“Em cũng thấy có lỗi lắm, nhưng quả thật là em không có chút động lực nào cả.”
“Em thấy không khỏe ở đâu à~?”
“Chắc là vậy ạ.”
“…Thế thì đi tư vấn tâm lý đi nhé~. Em vốn đâu phải đứa dốt nát gì~”
“Em không muốn đi đâu ạ.”
“…Vậy thì họp ba bên đấy, em kia~”
Chỉ có buổi họp ba bên là tôi nhất quyết không muốn. Thế là tôi đành phải đi tư vấn tâm lý. Nhưng tôi cũng biết thừa rằng có đi thì cũng vô ích, nên tôi đến thẳng khoa tâm thần của bệnh viện luôn. Nếu đây là thứ có thể chữa được, chính tôi cũng muốn chữa khỏi. Vị bác sĩ trông có vẻ là một người khá thông minh.
Tôi nén sự xấu hổ lại và kể về thứ cảm giác giống như cơn đau chi ảo đặc biệt của mình.
“──Thế rồi, cơn đau em cảm nhận được trong trận động đất quá lớn, đến nỗi kể từ đó, em không còn cảm thấy cuộc sống thường nhật này có chút gì là chân thực nữa. Chỉ có trận động đất là mãi mãi chân thực, còn bây giờ cứ như đang ở trong một ảo ảnh vậy. Những cuốn tiểu thuyết bịa đặt nhưng tuyệt vời, những trò chơi thú vị, hay những bản nhạc, những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp lại cho em cảm giác chân thực hơn nhiều so với cuộc sống hàng ngày.”
Vị bác sĩ lộ vẻ mặt bối rối, quay sang nhìn chị y tá đứng phía sau. Rồi sau khi lấy tay phải xoa má, bác sĩ nói.
“Nghe cứ như chuyện Totekankan ấy nhỉ.”
“Totekankan ạ?”
“Của Dazai Osamu ấy. ──Nhân vật chính là một người từng đi lính. Khi Nhật Bản chấp nhận Tuyên bố Potsdam và thua trong Thế chiến thứ hai, người đàn ông đó nghe thấy tiếng búa totekankan. Kể từ đó, mỗi khi anh ta định tập trung vào việc gì, từ đâu đó lại vẳng đến ảo thanh totekankan, và ngay lập tức mọi thứ trở nên thật nhảm nhí, khiến anh ta vứt bỏ hết tất cả─” Rồi bác sĩ tìm kiếm gì đó trên laptop, “Ah, không phải Totekankan, là Tokatonton mới đúng. Tôi lại nói nhầm lãng xẹt rồi.”
Tôi đọc 『Tokatonton』trên trang Aozora Bunko qua chiếc laptop sensei đưa.
Đó là một truyện ngắn được viết dưới dạng một lá thư do một người đàn ông khổ sở vì thứ âm thanh tokatonton có thể phá tan cả sự hư vô gửi cho tác giả.『Xin hãy cho tôi biết. Âm thanh này là gì. Và làm thế nào để thoát khỏi nó.』──
Tác giả đã gửi lại những lời này.
『Ma-thi-ơ 10:28: “Đừng sợ kẻ giết thân thể mà không giết được linh hồn; nhưng thà sợ Đấng làm cho mất được linh hồn và thân thể trong địa ngục.”.』
“Nếu cậu có thể cảm nhận được một tiếng sét đánh ngang tai từ những lời này của Jesus, thì ảo thanh của cậu ắt sẽ ngừng lại. Hết.”
“Cái này nghĩa là sao ạ?”
Tôi hỏi vị bác sĩ. Bác sĩ lại xoa xoa má phải rồi nói.
“Thật tình thì tôi cũng không hiểu rõ lắm.”
Tôi lại nghĩ một lát rồi nói,
“Em nghĩ là người đàn ông này đang đau khổ vì ảo tưởng về một quốc gia mang tên Nhật Bản đã sụp đổ sau chiến bại. Chuyện đó chẳng phải cũng giống như vị thần mà mình tôn thờ đã chết hay sao ạ? Vậy mà đối với một người đang phiền não vì điều đó, việc cho họ nghe lời của một vị thần từ nước đối địch, chẳng phải là hơi vô lý hay sao ạ?”
“Eh, cậu đang phê phán Dazai Osamu đấy à?”
“Eh? Ah, lẽ nào đây là một tầng nghĩa sâu xa hơn mà người ta phải hiểu ra ạ?”
“Eh?”
“Eh?”
“…Tôi không rõ lắm, nhưng chẳng phải cậu đang nghĩ mọi thứ phức tạp quá rồi sao?”
“Đâu ạ, vì em thực sự đang rất khổ sở mà. Chẳng phải nếu gia đình bác sĩ mắc bệnh nan y, thì dù có khó khăn đến đâu bác sĩ cũng sẽ cố gắng suy nghĩ đến cùng hay sao?”
Vị bác sĩ im bặt. Sắc mặt bác sĩ dần tái đi.
“Có lẽ tôi nghĩ đến『Tokatonton』là vì sự tương đồng giữa chiến bại và thảm họa động đất. Nhân vật chính rơi vào trạng thái suy sụp vì ảo tưởng về quốc gia Nhật Bản mà anh ta hằng tin tưởng đã bị phá vỡ. Anh ta không thể thích nghi được với cuộc sống thường ngày sau chiến tranh. Còn em, ngay từ đầu cậu đã chẳng tin vào thứ gì cả. Thần Phật với em ngay từ đầu đã không tồn tại. Thế giới thường ngày của cậu bị sóng thần phá hủy, rồi cậu chỉ đơn giản là quay trở lại với cuộc sống thường ngày mà thôi──”
Như thể đã quá đủ rồi, vị bác sĩ giơ tay lên.
“…Được rồi, được rồi. Có vẻ như cú sốc từ trận động đất đã khiến đầu óc cậu có chút không bình thường. Tôi sẽ kê thuốc, cậu nhớ uống đầy đủ đấy.”
“Không phải vì cú sốc động đất mà em trở nên không bình thường đâu ạ. Em vốn đã hơi khác người từ trước rồi.”
“…Aaaa, tôi chán lắm rồi, chán lắm rồi, chán lắm rồi…!” Vị bác sĩ đột nhiên hét lớn. “Biết thế tôi đã chẳng làm bác sĩ tâm thần…!” Bác sĩ ngồi co hai đầu gối trên chiếc ghế đẩu, vừa cào má phải, vừa khóc thút thít, vừa xoay vòng vòng. “Bọn mày, a-ah, đầu óc chúng mày có vấn đề…! Kinh tởm lắm…! Lũ khùng điên đừng có đến bệnh viện của tao…! Cấm vào…! Chỉ những người bình thường mới được đến chỗ của tao thôi…!”
Trong lúc tôi đang chết lặng, chị y tá đứng phía sau đã dùng những động tác thuần thục vỗ về lưng bác sĩ, rồi nhìn tôi ái ngại nói.
“Xin lỗi em nhé. Kể từ sau khi một bệnh nhân tự sát, sensei cứ không được ổn định.”
Tôi vẫn còn hơi ngẩn ngơ, nói,
“…Sensei không đi khám bác sĩ ạ?”
“Sensei chính là bác sĩ mà.”
Nói mới nhớ, đúng là vậy thật. Tôi rời phòng khám và nhận thuốc chống trầm cảm ở nhà thuốc trong bệnh viện.
Trên đường về, tôi vẫn lo cho vị bác sĩ nên đã đi vòng ra phía sau bệnh viện và ngước nhìn cửa sổ phòng khám.
──Tôi giật nảy mình. Vị bác sĩ đang từ cửa sổ nhìn xuống tôi. Đó là một dáng vẻ có chút gì đó ủ rũ, cô độc, như một cái bóng bị tách ra khỏi cơ thể bằng con dao phết bơ.
“Cậu bảo trọng nhé.”
Bác sĩ buông một câu. Không hiểu sao, hình ảnh đó của sensei lại khiến lồng ngực tôi quặn thắt.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tôi cúi đầu chào rồi rời khỏi bệnh viện.
Có lẽ bác sĩ đã luôn dõi theo bóng lưng tôi.
4
Thuốc chống trầm cảm, bất ngờ thay, lại có hiệu quả.
Cơn đau mà tôi ít nhiều cảm nhận được mỗi khi nhìn vào bất cứ thứ gì, dường như đã hơi phai nhạt đi. Thế giới bình thường mà tôi từng thấy trước khi cảm giác bị xoắn vặn, giờ đây lại lung linh trước mắt như một ảo ảnh. Không hiểu sao, tôi lại có một cảm giác hoài niệm đến lạ. Uống thuốc vào, cảm giác của tôi thay đổi khiến tôi không thể đọc sách cho tử tế, nên trong khoảng thời gian đó, tôi đã nghe nhạc. Vì trở nên khó nhận ra những khiếm khuyết hơn, nên tôi nghe thấy âm nhạc cũng hay hơn mọi khi.
──Rốt cuộc, giữa người có đôi tai biết thưởng thức và người không có, ai mới là người hạnh phúc hơn? Tôi đã tự hỏi.
Thế nhưng cuối cùng, thuốc chống trầm cảm cũng chẳng thể cứu rỗi được tôi. Khi thuốc hết, chỉ còn lại nỗi cô đơn, tựa như khi đã ăn hết sạch những viên kẹo ramune thơm ngon. Tôi đã không bao giờ đến bệnh viện nữa.
Trong khi đó, Yuzuki dường như đang say mê Chopin.
Tôi vừa nghe Polonaise, vừa tìm hiểu về Chopin.
Chopin là một nhà soạn nhạc người Ba Lan thuộc thời kỳ Lãng mạn. Được trời phú cho tài năng từ nhỏ, ông đã sáng tác bản『Polonaise cung Sol thứ』[note81738] vào năm bảy tuổi. Phải chống chọi với bệnh lao trong suốt cuộc đời mình, Chopin đã mất đi người em gái ở tuổi mười bảy cũng vì căn bệnh này. Ngày 2 tháng 11 năm 1830, ở tuổi hai mươi──khi đã là một nghệ sĩ biểu diễn và nhà soạn nhạc thành công, Chopin quyết định rời xa quê hương, một phần cũng vì tình hình trong nước ngày một xấu đi. Ba Lan lúc bấy giờ đang bị chia cắt và cai trị bởi Nga, Áo và Phổ, các phong trào giành độc lập cũng đang dần trỗi dậy.
『Tôi có cảm giác như mình đang lên đường chỉ để chết mà thôi』──
Nghe nói, trong một bức thư gửi cho bạn mình, có những lời như vậy. Có lẽ ông đã có một dự cảm chẳng lành. Chẳng biết là thật hay hư, người ta kể rằng Chopin đã mang theo chiếc nhẫn trao đổi với Konstancja Gładkowska [note81738] và một chiếc cốc bạc đựng đất quê hương, rồi lên đường đến Vienna, Áo.
Ngày 29 tháng 11 năm 1830, Cuộc nổi dậy tháng Mười một [note81741] đã nổ ra. Các công dân vũ trang đã đẩy lùi quân đội Nga về phía bắc Warsaw [note81740]. Là một người yêu nước, Chopin đã định tham gia cách mạng, nhưng nghe nói đã được người bạn Titus khuyên can rằng 『Cậu nên phụng sự tổ quốc bằng âm nhạc』, và ở lại Vienna.
Tuy nhiên tại Vienna, sau Cuộc nổi dậy tháng Mười một, làn sóng chống Ba Lan ngày càng dâng cao, và Chopin đã bị đối xử lạnh nhạt. Cuối cùng, Chopin rời Vienna mà không đạt được thành tựu nào đáng kể.
Và rồi, tại Stuttgart, Đức, ông hay tin quân cách mạng ở Warsaw đã bị quân đội Nga đàn áp. Hẳn ông đã phải trải qua những ngày tháng vô cùng đau khổ. Những ngày tháng lo lắng cho sự an nguy của gia đình và bạn bè ở quê nhà, bị dằn vặt bởi nỗi cô đơn…
Nỗi buồn thương như muốn xé nát con tim hẳn đã ập đến với ông.
Cuối cùng, đúng như điềm báo chẳng lành trước lúc lên đường, Chopin đã không bao giờ được đặt chân lên mảnh đất quê hương một lần nào nữa. Tôi ngỡ như đã hiểu được vì sao Yuzuki lại say mê Chopin đến vậy.
Nỗi buồn nhớ quê hương mà không thể trở về, cơn phẫn nộ không biết trút vào đâu khi quê hương bị giày xéo──phải chăng cô ấy đã thấy hình ảnh của mình trong một Chopin chỉ có thể gửi gắm những cảm xúc ấy vào các bản nhạc.
Ngày 25 tháng 12 năm 1831, trong một bức thư gửi Titus [note81742], Chopin đã thổ lộ lòng mình.
『Bề ngoài thì tôi tỏ ra vui vẻ. Đặc biệt là trong “giới của mình” (ý là những người Ba Lan). Nhưng bên trong, tôi luôn bị một điều gì đó giày vò. Những điềm báo, nỗi bất an, những giấc mơ──hay là cả chứng mất ngủ──sự u uất, sự thờ ơ──khát khao được sống, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo lại là khát khao được chết. Một cảm giác bình yên dễ chịu, tựa như tê liệt và mơ hồ, nhưng đôi khi, những ký ức rõ ràng lại ùa về khiến tôi bất an. Những cảm xúc chua chát, đắng cay, mặn chát, tất cả trộn lẫn vào nhau một cách kinh khủng, khiến tôi vô cùng bối rối』
Đọc những dòng này, tôi có cảm giác như nội tâm của chính mình vừa được miêu tả. Tôi tin chắc rằng Yuzuki cũng đang mang trong mình những suy nghĩ tương tự. Nghe nói trong tiếng Ba Lan có một từ là『ZAL』. Đó là một cảm xúc đặc trưng của người Ba Lan. “Sự cam chịu sầu thảm”, “cội nguồn của lòng căm hận sâu sắc”, “sự phản kháng kịch liệt”, “nỗi buồn khi mất đi những gì vốn dĩ thuộc về mình”... Tôi diễn giải nó là một cảm giác mất mát to lớn cùng với lòng căm thù và nỗi buồn đi kèm, một cảm giác bất lực đến sững sờ.
Phải chăng những người phải chịu thiên tai như chúng tôi cũng đã cảm nhận được『ZAL』?
Nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy những suy nghĩ của nhân vật chính trong『Tokatonton』cũng gần giống với『ZAL』. Anh ta cũng đã mất đi quê hương ngay khi còn đang ở trên quê hương mình, bởi sự thất bại trong chiến tranh.
Vậy thì tại sao,『ZAL』lại khiến tiếng đàn của Chopin và Yuzuki trở nên đẹp đẽ?
Schumann dường như đã miêu tả các tác phẩm của Chopin là,『những khẩu đại pháo ẩn mình giữa muôn vàn đóa hoa』. Có lẽ nó mang ý nghĩa rằng, ẩn sau thứ âm nhạc thoạt trông hoa mỹ và trang nhã là một tinh thần nồng cháy, bi thương và phản kháng.
Chúng ta bị mê hoặc bởi những đóa hoa yêu kiều, nhưng tôi nghĩ, điều mà Chopin thực sự muốn thể hiện lại chính là những khẩu đại pháo. Nếu cứ đưa ra khẩu đại pháo y nguyên như vậy, người ta sẽ không đón nhận. Vì thế, ông đã dùng hoa để che đậy nó, biến nó thành một bó hoa và trao đi. Chính ở đó, một vẻ đẹp đáng thương và rất người được sinh ra.
Tôi nhớ đến vô số những đóa hoa đã được dâng lên cho người đã khuất. Cái dáng tay nhẹ nhàng đặt những bông hoa xinh đẹp lên linh vị. Và, cái dáng tay của Chopin, dùng những bông hoa xinh đẹp để bao bọc lấy thứ vũ khí đáng sợ.
Phải chăng, đó đều là những dáng tay của sự nguyện cầu?
Đó không phải là một dáng tay cứng nhắc như khi cầu nguyện Thần linh, mà là một dáng tay dịu dàng.
Phải chăng, chính cái dáng tay nguyện cầu tĩnh lặng ấy đã khiến cho tiếng đàn dương cầm cất lên tiếng hát tuyệt đẹp đến thế…
5
Phải chăng tôi cũng đang cầu nguyện?
Phải chăng tôi đã lật giở từng trang tiểu thuyết, như thể lật giở từng trang Kinh Thánh?
Phải chăng tôi đã không ngừng ném những bó hoa, với hy vọng một ngày nào đó cái hố sâu tăm tối kia sẽ được lấp đầy?
Thế nhưng, người có thể sống bằng việc cầu nguyện có lẽ chỉ có các nhà sư, còn một nam sinh cao trung bình thường như tôi vẫn cứ thế đâm đầu thẳng tiến trên con đường trở thành kẻ thất bại. Tôi chẳng tài nào học hành nổi. Cứ hễ học là tôi lại có cảm giác như mình đã chết. “Đúng là đồ ngốc” ──Sekigahara, đứa bạn cùng lớp, nói.
“Cứ thế này thì mày sẽ bị bỏ lại ở Fukushima đấy.”
“Hả? Ý cậu là sao?”
Trong lớp học vào lúc hoàng hôn. Trên bàn tôi, quyển sách giáo khoa của tiết học cuối vẫn còn nằm nguyên ở đó. Tôi đã giả vờ ngồi học rồi đọc sách, chẳng mấy chốc tiết học đã kết thúc và trời chuyển về chiều tự lúc nào.
“Mấy đứa ở lại Fukushima đều là một lũ thất bại cả. Fukushima hết thời rồi. Mà không, vốn dĩ nó đã hết thời từ lâu rồi. Toàn một lũ ngốc không có chí tiến thủ, ngu mà vẫn tự cho là ổn, thế mà lại rất nhiệt tình trong việc ngáng chân người khác. Lại còn ra vẻ ta đây. Đã thế còn cho mayonnaise vào mì lạnh nữa chứ.”
“Cậu cũng ra vẻ ta đây, rồi cũng cho mayonnaise vào mì lạnh còn gì.”
“...Đấy là điểm đáng yêu của tao nên bỏ qua đi. Tao chỉ muốn nói Fukushima là vùng đất của những kẻ thua cuộc thôi.”
“Tớ vốn chẳng có khái niệm gì về lũ thất bại hay kẻ thua cuộc cả.”
“Mày lúc nào chẳng nói xấu hổ này nọ. Mấy đứa đáng xấu hổ chính là lũ thua cuộc đấy.”
“Tớ chỉ luôn thấy xấu hổ về chính bản thân mình thôi.”
“Thử áp cái cảm giác đó lên người khác xem. Fukushima chính là một cái hố rác chứa đầy những kẻ đáng xấu hổ đấy.”
Tôi cũng thử làm theo lời cậu ta.
“...Xin lỗi, cậu đừng giận nhé, nhưng người đầu tiên tớ thấy có gì đó đáng xấu hổ chính là cậu đấy.”
“...Chậc,” Sekigahara tặc lưỡi rồi đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Rồi cậu ta buông một câu chửi đổng,
“Rốt cuộc mày cũng sẽ trở thành một thằng thua cuộc khốn nạn thôi, đồ ngu!”
Nói rồi cậu ta tức giận đùng đùng bỏ về. Cả cái đứa đã từng tiếp cận tôi và nói rằng “Tao thấy mày có gì đó khác với những thằng ngốc khác”, vậy mà giờ lại trở mặt nhanh đến thế.
Vài ngày sau, Sekigahara đã cố gắng rời xa tôi để nhập vào một nhóm khác nhưng thất bại. Hóa ra cậu ta cũng khá bị ghét. Rốt cuộc, cậu ta lại quay về chỗ tôi, rồi ăn mì lạnh chan mayonnaise vào bữa trưa.
Đó chính là điểm đáng yêu của Sekigahara.
6
Tôi đã lên năm hai cao trung.
Hồi còn học cấp hai, tôi có cảm giác rằng mỗi một năm trôi qua là một bước tiến mới. Thế nhưng từ khi lên cao trung, tôi không tài nào rũ bỏ được cảm giác như thể mình đang dậm chân tại chỗ. Chỉ có chồng sách ở góc phòng là ngày một cao thêm. Chẳng có gì thay đổi, chỉ có các mùa là cứ thế trôi đi.
──Mùa hè đã đến. Đáng lẽ ra Shimizu đã lại được đến Koshien. Nhưng điều đó đã không thành. Cậu ấy đã gặp tai nạn. Trong một buổi chạy bộ sáng sớm dưới cơn mưa phùn, khi đi qua một ngã tư khuất tầm nhìn, cậu ấy đã bị một chiếc xe hơi phóng với tốc độ 80 cây số một giờ đâm phải. Ngay khi nhận được hung tin, tôi bỏ lại tất cả và tức tốc đến bệnh viện ở thành phố Fukushima, nơi Shimizu được đưa vào.
Tại bệnh viện, đã có sẵn ba cậu bạn trong đội bóng chày hồi cấp hai nhận được tin báo, cùng với tám người đồng đội của Shimizu.
Aida cũng có mặt ở đó. Từ khi lên cao trung, trông cậu ta có chút ăn chơi. Sau đó người đến mỗi lúc một đông, cuối cùng tụ tập lại hai mươi tám người. Đứng trước phòng phẫu thuật để cầu nguyện cho Shimizu được bình an, chúng tôi cứ như thể đã quay lại làm những thành viên đội bóng chày đang căng thẳng trong phòng thay đồ trước một trận đấu quan trọng.
──Cuối cùng, chiếc đèn hiệu『Đang phẫu thuật』cũng tắt, và vị bác sĩ mổ chính bước ra.
“Bác sĩ…! Shimizu sao rồi ạ…?”
Aida hỏi. Vị bác sĩ mổ chính tháo khẩu trang ra, mỉm cười và nói,
“Không sao đâu.”
Tất cả chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, những nụ cười an tâm nở trên môi.
──Nụ cười đó, đã chết khi chúng tôi đối diện với Shimizu.
Shimizu đã mất đi phần chân trái từ đầu gối trở xuống. Chỗ đầu gối được quấn băng trắng xóa, trông như một cái kén tằm. Tôi chợt nhớ lại mùa hè năm ngoái, trong trận đấu với trường Nichidai San, cái khoảnh khắc Shimizu trượt vào chốt gôn một và ghi điểm an toàn. Shimizu chạy cũng rất nhanh. Đôi chân dùng để đánh bóng và chạy ấy, đã không còn nữa rồi…
Tôi cảm thấy một cơn đau buốt trong khoảng trống nơi chiếc chân của Shimizu đã biến mất. Cơn đau đó khủng khiếp và bi thương đến mức tôi bất giác bật khóc. Và rồi, những người khác đang đứng chen chúc trong phòng bệnh cũng bắt đầu khóc theo. Toàn thân cũng bị thương ngoài chiếc chân trái, trông như một xác ướp, Shimizu đang thẫn thờ bỗng hoảng hốt nói với một nụ cười rạng rỡ đến kỳ lạ.
“Mọi người đừng khóc mà, tớ không sao đâu.”
“Tao đi giết nó đây──” Aida, người đứng cạnh tôi, đột nhiên lên tiếng với gương mặt tái mét.
“Cái thằng khốn đã lái xe ẩu rồi cướp đi chân của Shimizu, tao sẽ đi giết nó.”
Rồi cậu ta rẽ đám đông định lao ra khỏi phòng bệnh. Một sự hỗn loạn tức thì nổ ra.
“Ah! Thôi rồi! Giữ Aida lại!”
Một gã đô con trong đội bóng chày của học viện Seikou ôm chặt lấy Aida, vật cậu ta ngã xuống sàn. Ngay lập tức, những gã con trai khác lao tới, đè Aida xuống. Má của Aida bị ép chặt xuống sàn nhà lót nhựa, bộ mặt méo xệch như một gã hề, cậu ta rên rỉ.
“Ugh… khốn kiếp… Đồ khốn…!”
Cậu ta khóc một cách đầy uất ức, nước mắt và nước mũi chảy thành một vũng nhỏ.
“Tớ thật sự không sao đâu mà, mọi người thật sự không cần phải khóc đâu.”
Chỉ có Shimizu là vẫn mỉm cười cho đến tận phút cuối cùng.
7
Shimizu đã chuyển đến một bệnh viện gần nhà. Phòng bệnh của cậu lúc nào cũng tấp nập khách đến thăm.
Trên bàn lúc nào cũng có hoa tươi và trái cây rực rỡ sắc màu. Shimizu lúc nào cũng nở nụ cười tròn trĩnh, trông hệt như một vị hoàng tử của vương quốc hạnh phúc. Trong số khách đến thăm còn có cả con gái. Đó là Kobayashi Koyomi. Cô ấy đã chuyển đến vùng Souma ngay sau khi tốt nghiệp tiểu học, và kể từ đó tôi chưa gặp lại. Không biết từ lúc nào, họ đã trở nên thân thiết và giữ liên lạc với nhau.
Cô ấy đã trở thành một cô gái dễ thương, dù trầm tính và không có gì nổi bật.
Một hôm, khi tôi đến thăm, tôi đã bắt gặp cảnh Kobayashi đang gọt táo cho cậu ấy. Kobayashi đã cắt những miếng táo hình múi cau thành hình những chú thỏ. Cách cô ấy dùng dao vô cùng cẩn thận, chỉ nhìn thôi cũng đủ để tôi cảm nhận được sự tỉ mỉ và dịu dàng trong tính cách của cô. Mỗi khi làm xong một chú thỏ, Kobayashi lại mỉm cười và đưa cho Shimizu. Cậu ấy vui vẻ ngắm nghía một lúc rồi mới ngoạm một cái hết luôn. Cứ thế lặp đi lặp lại. Trông hệt như những chú thỏ đang nhảy tưng tưng rồi trở về hang của mình.
Cả Shimizu và Kobayashi đều thật đáng yêu và khiến người ta bất giác mỉm cười. Tôi quay gót ra về với một tâm trạng vui vẻ.
Số lần tôi đến thăm Shimizu nhiều hơn bất kỳ ai khác. Kobayashi sống ở Souma nên không thể đến thường xuyên, còn mọi người thì đều bận rộn với việc học, hoạt động câu lạc bộ hay chuyện yêu đương. Về điểm này, tôi lại rảnh rỗi một cách áp đảo. Rảnh như một con hải cẩu đang ngẩn ngơ trên một tảng băng trôi.
Shimizu cũng biết điều đó, nên cậu ấy thường xuyên nhắn tin『Yacchan đến đi~』. Và tôi sẽ trả lời:『Ừ』. Vừa kiểm tra lại thì thấy, không có một lần nào tôi từ chối. Tôi đã định sẽ mang hoa đến để lấp đầy khoảng trống nơi chiếc chân đã mất của Shimizu, nhưng lần nào cũng mang đến thì phiền phức quá, nên thay vào đó, tôi ghé qua một hiệu sách cũ và mua từng tập『Cuộc phiêu lưu kỳ diệu của JoJo』. Đúng như tôi dự đoán, Shimizu mê tít, cậu ấy còn hét lên mấy câu kiểu『Scarlet Overdriveeeee!』. Đúng là ngốc. Tôi cũng làm theo. Vì là đồ ngốc nên thấy vui cực kỳ.
Thỉnh thoảng, Shimizu lại bị đau chi ảo. Cái chân vốn không còn ở đó nữa lại đau nhói. Những lúc như vậy, Shimizu luôn『Ugh...』một tiếng, nghiến chặt răng và ôm lấy đầu gối trái của mình. Tôi cũng cảm thấy nhói đau ở khoảng không phía dưới đầu gối đó, và xoa tấm lưng rộng của Shimizu.
Học viện Seikou đã đến được Koshien mà không có Shimizu. Tất cả thành viên câu lạc bộ bóng chày thời sơ trung đã tụ tập lại và cùng nhau cổ vũ qua chiếc TV trong phòng bệnh. Aida không hiểu sao lại mang theo cái『lưỡi quỷ』– món đồ chơi mà khi thổi thì ống giấy sẽ duỗi thẳng ra rồi tự cuộn lại – và cứ “pí po pí po” ồn ào.
Ở vòng đầu tiên, học viện Seikou đã chiến thắng trường Aikodai Meiden với tỷ số 4-3. Sáu ngày sau – họ đối đầu với trường Thương mại Fukui.
Chúng tôi lại tụ tập với nhau, nhưng Aida không hiểu sao vẫn mang theo cái lưỡi quỷ đó, và hơn nữa, cậu ta còn đang lục đục chuyện chia tay với bạn gái nên thực sự rất ồn ào.
Hiệp một lượt dưới, trường Thương mại Fukui ghi được một điểm. Sau đó, trận đấu tiếp diễn trong căng thẳng khi cả hai đội đều không ghi thêm được điểm nào, và cuối cùng đến hiệp sáu lượt trên, học viện Seikou đã san bằng tỷ số. Chúng tôi vui quá nên làm ồn, bị y tá nhắc nhở. Rồi đến hiệp tám lượt dưới, trường Thương mại Fukui lại ghi thêm một điểm nữa. Chúng tôi chỉ biết ôm đầu. Aida đã bị bạn gái đá.
Hiệp chín lượt trên, học viện Seikou đã không thể gỡ lại được điểm nào và nhận lấy thất bại ––Tôi đã nghĩ, nếu có Shimizu ở đó, có lẽ họ đã thắng.
Khi hình ảnh các cầu thủ bại trận đang rơi nước mắt hiện lên màn hình, bỗng có một tiếng kêu kỳ lạ vang lên『Wawawa』.
Nhìn lại, thì ra là Shimizu đang nức nở. Gương mặt lúc nào cũng tươi cười của cậu ấy giờ đây đã méo xệch đi một cách thảm hại. Có lẽ những cảm xúc mà cậu ấy đã luôn che giấu tận sâu trong đáy lòng giờ đã vỡ òa ra và không thể nào kìm lại được nữa. Sự nuối tiếc, nỗi buồn và cả cảm giác có lỗi của cậu ấy truyền đến chúng tôi vô cùng đau đớn.
Chúng tôi cũng bất giác khóc theo. Tất cả mọi người, ai cũng đều đã muốn được nhìn thấy Shimizu tỏa sáng.
8
Đầu tháng mười một, vào cái lúc hơi lạnh mùa đông len lỏi tới, cuối cùng Shimizu cũng được xuất viện.
Bộ manga『Cuộc phiêu lưu kỳ diệu của JoJo』đã chất đống đến đúng tập sáu mươi ba, chỗ kết thúc phần năm.
Shimizu chuyển đến trung tâm phục hồi chức năng và bắt đầu tập luyện. Cậu ấy đeo chân giả tạm thời và rèn luyện để có thể tái hòa nhập với xã hội.
Khi tôi hỏi: “Chân giả đắt lắm phải không?”, Shimizu đáp rằng cũng không hẳn.
“Tớ được cấp sổ Người khuyết tật hạng 4, nên chân giả tạm thời chỉ cần trả 30%, còn chân giả chính thức thì chỉ phải chịu 10% chi phí thôi. Với lại, tớ cũng nhận được khoảng năm mươi triệu yên tiền bồi thường rồi.”
Năm mươi triệu là nhiều hay ít, tôi hoàn toàn không phán đoán được.
Tôi đứng từ bên ngoài cửa sổ phòng tập, nhìn Shimizu đeo chân giả tạm thời, nghiến răng kiên trì tập luyện. Cơ bắp toàn thân cậu ấy đã teo đi, ngay cả những động tác đơn giản trông cũng thật khổ sở. Tôi bất an tự hỏi, liệu Shimizu có thể chạy lại được nữa không.
──Vào lúc trường cao trung bắt đầu nghỉ đông, một tin đồn về Yuzuki đã xuất hiện. Một tên con trai đang theo học tại Nhạc viện Milan đã đăng một tấm ảnh chụp chung với Yuzuki lên Facebook. Bối cảnh là một quảng trường nào đó, gã trai kia là một người đẹp trai, cao ráo, tóc vàng mắt xanh. Nghe đâu là một nghệ sĩ dương cầm đầy triển vọng. Tôi vừa cảm thán một cách kỳ lạ rằng trên đời lại có người đẹp trai như bước ra từ CG thế này... vừa không khỏi sốt ruột. Liệu đó có phải là bạn trai của cô ấy không?
Bản thân Yuzuki không hề công khai bất kỳ thông tin cá nhân nào, nên cảm giác như thông tin đã bị rò rỉ từ một nơi không ngờ tới. Chuyện đó đã trở thành chủ đề bàn tán ở một bộ phận trên mạng, nhưng không có thêm thông tin nào khác xuất hiện.
Tôi phân vân không biết có nên gửi tin nhắn cho Yuzuki không. Kể từ khi cô ấy đến Ý, chúng tôi chưa từng liên lạc với nhau lần nào.
Tôi gõ dòng chữ『Lâu rồi không gặp』——rồi lại xóa đi. Tôi cảm thấy làm vậy thật vương vấn luyến tiếc đến phát tởm.
Tôi đành từ bỏ, và nghe bản trình diễn mới của Yuzuki được đăng tải trên một trang web video. Tiếng đàn của cô ấy ngày càng trở nên tuyệt mỹ.
Tôi căm ghét bản thân mình vì chẳng hề thay đổi được chút nào.
9
“Cứ thế này thì không được đâu,” Shimizu nói. Tôi ngẩng mặt lên từ cuốn sách đang đọc.
Đó là một buổi chiều tà giữa tháng Hai, trong phòng bệnh, vào cái khoảnh khắc sắp sửa vào đêm.
Kể từ sau vụ tai nạn, mũi của Shimizu có hơi bị vẹo, nhưng cậu ấy lại nhìn tôi với một ánh mắt ngay thẳng.
“Yacchan này... Yacchan không thể cứ mãi thế này được đâu.”
Trước cái giọng điệu nghiêm túc chưa từng thấy, tôi sững sờ. Shimizu lúc nào cũng tươi cười. Tôi chưa từng thấy cậu ấy có vẻ mặt nghiêm túc và cương nghị như thế này bao giờ.
“...Hả? ‘Thế này’ là thế nào?”
Shimizu ngập ngừng một chút rồi nói.
“Tớ gặp tai nạn vào tháng Bảy, mất một bên chân, rồi xuất viện vào tháng Mười Một. Từ đó đến nay tớ đã tập luyện được ba tháng, giờ đã có thể đi lại ngon lành bằng chân giả tạm thời rồi. Cũng giống như chân mất rồi lại mọc ra vậy. Từng ấy thời gian đã trôi qua rồi đấy.”
“Lại mọc ra á…”
Tôi nhìn hàng truyện『Cuộc phiêu lưu kỳ diệu của JoJo』được xếp ngay ngắn bên cạnh giường. Tôi đã đọc đến tập mới nhất, mấy tập cuối giá sách cũ còn tăng cao nên cũng vất vả. Từng ấy thời gian cũng đã trôi qua, đủ để tôi đọc hết toàn bộ tác phẩm của Araki Hirohiko-sensei trong hơn hai mươi năm. Shimizu nói.
“Khi nào lắp chân giả chính thức và quay lại trường, tớ sẽ trở lại câu lạc bộ bóng chày. Tớ sẽ luyện tập đến chết, rồi đi đến Koshien. Và sau đó, tớ sẽ đánh một cú home run. ——Còn Yacchan thì sao?”
Tôi nghĩ, cậu ấy nói ra những điều thật phi thường. Tôi điếng người.
“Tớ... thì có gì đâu…”
“Yacchan này, tớ nghĩ cậu còn tuyệt vời hơn cậu nghĩ rất nhiều đấy. Tớ nghĩ cậu là người có thể làm được một điều gì đó. Nhưng nếu cứ thế này, tớ sợ cậu sẽ hỏng mất thật đấy.”
Tôi thấy mình bế tắc. Đối với tôi, Shimizu giống như là một đại diện tiêu biểu cho sự phóng khoáng. Vậy mà chính cậu ấy lại nói với tôi rằng “cứ thế này thì không được”. Tình hình có vẻ tồi tệ đến mức đó.
“...Nhưng mà, đến giờ này rồi, tớ cũng không biết phải làm sao nữa.”
Nghe vậy, Shimizu nói ra một điều dường như đã suy nghĩ từ trước.
“Hay là Yacchan thử viết tiểu thuyết xem?”
“Tiểu thuyết...?” Tôi ngạc nhiên thốt lên. “Hả? Sao lại là tiểu thuyết?”
“Ngược lại, tớ không hiểu tại sao cậu lại không viết ấy. Cậu đọc tiểu thuyết suốt, mà bố cậu cũng là tiểu thuyết gia, đúng không? Chẳng phải cậu có tài năng sao?”
“...Không, không có đâu.” Tôi xua tay trước mặt. “Tớ chỉ chuyên đọc thôi, chưa từng nghĩ đến việc sẽ viết.”
“Tớ thì nghĩ là có đấy.”
“Eh? Tại sao?”
“Cậu không nhớ à? Tớ vào được Koshien là nhờ có bài văn của Yacchan đấy.”
Cậu ấy kể, đó là chuyện hồi lớp một. Shimizu có tham gia đội bóng chày thiếu niên, nhưng có vẻ chỉ được cái to con chứ ghét vận động, đi chơi là do bố mẹ bảo nên đành phải đi. Cậu ấy nói, mỗi lần có buổi tập là lại thấy chán nản. Rồi một ngày nọ, trong buổi dự giờ của phụ huynh, tôi đã đọc một bài văn.
Bài văn có tựa đề là『Đám mây trắng』——
Shimizu đứng ở vị trí phát bóng, một tiếng “coong” trong trẻo vang lên, và cậu ấy bắt đầu chạy thật nhanh. Trên bầu trời xanh không một gợn mây, quả bóng chày trắng bay vút lên cao.
“Nó trông như một đám mây, như một chú chim tự do vậy, cảm giác thật dễ chịu, và tớ cứ cảm thấy muốn cười phá lên một tràng thật sảng khoái, uwahahaha. Tớ đã nghĩ, Shimizu-kun làm được một việc phi thường như thế, thật là cừ khôi quá đi.”
“——Kể từ đó, tớ thấy bóng chày vui không chịu nổi. Rồi tớ cũng đâm ra yêu quý chính bản thân mình khi chơi bóng. Tất cả là nhờ có Yacchan đấy.”
Tôi hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đó. Nghe Shimizu nói, tôi mới lờ mờ nhớ lại. Khi tôi đọc xong bài văn, Shimizu ngồi ở bàn chéo phía trên bên phải đã quay lại, nhoẻn miệng cười. Chắc hẳn tôi đã được cô giáo khen, rồi cả mẹ đến dự giờ cũng khen nữa.『Đúng là con của Ryunosuke-san có khác』. Tôi có cảm giác rằng câu nói đó đã làm tôi rất vui.
Nghĩ lại thì, kể từ ngày hôm đó, Shimizu đã luôn là bạn của tôi.
Chẳng hiểu sao, nước mắt cứ thế rơm rớm trào ra. Shimizu cũng rơm rớm nước mắt.
“Bài văn đó, vì tớ vui quá nên đã xin của Yacchan đấy. Giờ nó vẫn được lồng khung treo trong phòng tớ. Ngày nào tớ cũng đọc.”
“Vậy sao…?”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, cả cái tràng cười『Uwahahahaha』của Shimizu cũng bắt nguồn từ bài văn của mình.
“Thế nên, con người tớ của hiện tại được tạo nên từ bài văn trên một trang giấy thủ công của Yacchan đấy. Tớ, dù cơ thể đã trở nên thế này, nhưng tớ vẫn sẽ tiếp tục cố gắng. Tớ sẽ chứng minh cho mọi người thấy Yacchan tuyệt vời như thế nào. Vì vậy, cứ coi như bị tớ lừa đi, hãy tin tớ một chút thôi, và thử viết tiểu thuyết được không...?”
Và rồi Shimizu nhoẻn miệng cười. Một nụ cười hồn nhiên như trẻ thơ, không hề thay đổi kể từ ngày hôm đó.
10
Tôi bắt đầu viết tiểu thuyết.
Tôi mở WORD trên máy tính Windows, và cứ thế gõ bừa vài chữ. Nhưng những con chữ đó chẳng hề dẫn tới một câu chuyện nào cả. Đó là một quá trình thử và sai vụng về, hệt như một con sâu đo bị mất trí nhớ đang cố học lại cách đi từ đầu.
Rõ ràng mình đã ngấu nghiến biết bao nhiêu câu chuyện đồ sộ, tại sao giờ lại chẳng thể cho ra được gì? Tại sao đầu óc mình lại trống rỗng như một cái bình không thế này? Tôi đã nghĩ như vậy. Suốt cả một tháng trời, chẳng có lấy một ý tưởng nào nảy ra trong đầu tôi. ──Ấy thế mà, một khi vượt qua được nỗi thống khổ đó, ý tưởng lại tuôn trào ra nhiều đến mức đáng sợ. Như thể những bong bóng đang sủi lên từ đáy một nồi nước sôi. Hóa ra, tôi chỉ cần một mực chờ đợi cho đến khi thứ nước vô hình đó được đun nóng.
Và rồi lần này, tôi lại khổ sở vì lối hành văn quá đỗi tệ hại của bản thân. Vì toàn tìm đọc những tác phẩm hàng đầu, nên mắt thẩm định của tôi đã trở nên quá cao. Ánh mắt từng không thương tiếc mổ xẻ tiểu thuyết của người khác, giờ đây lại đang mổ xẻ chính tiểu thuyết của tôi. Những lời nguyền rủa tôi từng buông cho những cuốn tiểu thuyết nhàm chán, giờ đây lại vận vào chính tiểu thuyết của mình. Người ta nói “hại nhân nhân hại” quả không sai, lời nguyền đi một vòng rồi ắt sẽ quay trở lại. Để đáp trả lại lời nguyền đó, tôi phải liều mạng mà viết tiểu thuyết. Nhưng càng nghiêm túc, tôi lại càng không thể chịu đựng nổi sự kém cỏi của bản thân. Có lẽ vì quá tập trung, tôi thường xuyên nôn ói vì không thể chịu nổi lối hành văn tệ hại của mình. Tôi tự hỏi cơ thể mình rốt cuộc là bị làm sao vậy. Tôi không tài nào hiểu nổi lý do tồn tại của một sinh vật tự mình viết văn, rồi lại nôn mửa vì chính câu văn đó quá dở. Liệu có màn tự biên tự diễn nào ngớ ngẩn đến thế không chứ?
Tháng tư, tôi vứt bỏ việc viết lách. Và rồi, tôi chợt nảy ra ý định thử đến Học viện Seikou.
Bảy rưỡi sáng thứ Bảy. Tôi lên tàu từ ga Koriyama, xuống ở ga Fukushima, rồi lại chuyển tàu đến ga Date. Quãng đường mất khoảng một tiếng rưỡi. Chín giờ sáng thì tôi đã đến Học viện Seikou. Khi lén nhìn vào sân vận động, tôi thấy đội bóng chày đã bắt đầu luyện tập. Tôi tìm kiếm bóng dáng của Shimizu. ──Cậu ấy kia rồi.
Shimizu tách khỏi nhóm, một mình lẳng lặng khởi động ở góc sân. Quả nhiên, chuyển động của cậu ấy vẫn còn có gì đó không tự nhiên. Chiếc chân giả bên trái trông có vẻ hơi nhỏ hơn so với chân phải.
Vụt, vụt, Shimizu vung gậy. Trụ người của cậu ấy bị lệch, tư thế đã thay đổi so với trước đây. Tôi có thể thấy cậu ấy đang cố gắng sửa lại bằng mọi cách. Cậu ấy đang nghiến chặt răng. Gương mặt ướt đẫm mồ hôi, cứ như thể vừa gặp phải một cơn mưa rào bất chợt.
Quả nhiên, Shimizu thực sự nghiêm túc. Cậu ấy thật sự định đến Koshien──
Nghĩ đến đó, lồng ngực tôi như có một luồng hơi nóng lan tỏa. Đây không phải là lúc để làm những chuyện này──Nghĩ vậy, tôi lập tức rời khỏi Học viện Seikou và quay trở về Koriyama. Và rồi tôi lại bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết dở tệ của mình.
11
Tháng năm, cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi đã hoàn thành.
Dù cho có là thứ gì đi nữa, một khi đã hoàn thành thì đều cảm thấy vui sướng, tôi nhảy cẫng lên một mình trong phòng. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác đây là một kiệt tác. Mình nên làm gì với nó đây──
Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định công khai nó trên một cộng đồng chuyên phê bình gay gắt trên mạng.
Kết quả── thảm hại. Ấn tượng chủ yếu hình như là “chẳng hiểu gì cả”. Cấu trúc khởi đầu, phát triển, cao trào, kết thúc không rõ ràng, không biết phải đồng cảm theo hướng nào. Dù trong cách hành văn có đôi chỗ khiến người ta phải “Ồ” lên một tiếng.
Tôi lại một lần nữa nhận thức được rằng cảm xúc của mình có chút khác người. Cả cách đọc lẫn cách viết tiểu thuyết của tôi đều lệch nhịp so với người khác. Cứ thế này thì sẽ chẳng có ai đọc tiểu thuyết của tôi, và cũng chẳng có gì được truyền tải cả──
Vì cảm giác thất bại quá lớn, ngày hôm đó tôi đã cuộn mình trong chăn từ giữa trưa. Và rồi, tôi thấm thía sự khác biệt với Yuzuki. Buổi biểu diễn của cô ấy chạm đến hàng trăm triệu người. Thế nhưng tiểu thuyết của tôi lại chẳng thể chạm đến dù chỉ một người.
──Khi tỉnh dậy, đầu tôi đau như búa bổ. Ra là tôi đã ngủ hơn hai mươi tiếng đồng hồ.
Tôi lết ra khỏi chăn và bắt đầu xem phim. Tôi xem liên tục hết kiệt tác này đến kiệt tác khác. Sau đó tôi cẩn thận đọc những lời đánh giá của mọi người về các bộ phim đó. Làm thế nào để tác phẩm trở nên thú vị? Mọi người thưởng thức và cảm nhận chúng như thế nào? Họ nhìn thấu được điều gì, và không nhìn thấu được điều gì? ──Tôi đã chuyên tâm học hỏi những điều như vậy. Việc đó giống như đang mô phỏng một người bình thường. Nghĩ đến việc một kẻ khiếm khuyết như tôi phải nỗ lực để giả làm một người bình thường, tôi lại thấy buồn.
Thế nhưng công việc đó, bây giờ nghĩ lại, tôi lại thấy nó giống như khoảng thời gian để cầu nguyện. Nếu cứ giữ nguyên hình hài một khẩu đại bác, nó sẽ chẳng thể truyền tải đến bất kỳ ai. Phải giấu nó vào trong một bó hoa. Và tôi đã mải miết đi thu lượm những bông hoa cho mục đích ấy. Việc thu lượm ấy, chính là cuộc đời của tôi.
12
Trong nháy mắt, mùa hè đã tới.
Trong khi bạn bè cùng khóa bận rộn với lớp học hè, tôi lại xem phim, đọc tiểu thuyết, rồi viết ra những dòng văn tệ hại và vứt bỏ. Tác phẩm của tôi vẫn chưa viết được một dòng nào. Dù tôi đã có cảm giác mơ hồ về một câu chuyện nào đó muốn viết, nhưng lần nào cũng kẹt lại ở dòng mở đầu. Liệu thế này đã thực sự ổn chưa? Tôi trở nên đa nghi. Tôi có cảm giác như những lời phê bình từ một ai đó vô hình cứ vẳng đến từ nơi nào.
Tại Giải vô địch bóng chày trung học toàn quốc tỉnh Fukushima, học viện Seikou đã đánh bại trường Nichidai Tohoku và giành vé vào Koshien. Chắc chắn Shimizu đã tự đặt ra cho mình những bài luyện tập khắc nghiệt và vượt qua chúng. Cậu ấy đã được chọn vào đội hình dự bị. Thế nhưng, cậu ấy không có cơ hội ra sân. Bởi vì các cầu thủ khác cũng rất xuất sắc, nên đối với Shimizu, người vừa mới trở lại sau chấn thương chân, đó hẳn là một rào cản cao đến không tưởng. Dáng vẻ của Shimizu, người mang trong lòng những cảm xúc phức tạp nhưng vẫn cổ vũ cho đồng đội từ băng ghế dự bị, đã được tôi bí mật dõi theo từ trên khán đài.
Và rồi, ngày 19 tháng 8──tại sân vận động Koshien, học viện Seikou đối đầu với trường Saku Chosei.
Tôi đã cùng những người bạn thời cấp hai đến sân vận động Koshien để cổ vũ. Đó là một ngày nắng đẹp, nóng như thiêu như đốt. Nhiệt độ đã vượt quá 30 độ. Nắng cũng rất gắt, và Aida thì liên tục bôi trét kem chống nắng. Học viện Seikou đã thắng với tỷ số 4-2. Chúng tôi vui mừng khôn xiết, nhưng cũng có chút phức tạp. Rốt cuộc, Shimizu đã không một lần nào được đứng ở vị trí đánh bóng.
Chúng tôi trọ lại ở Hyogo và chơi bời lêu lổng. Cảm giác cứ như một chuyến dã ngoại của trường vậy.
“Yakumo bây giờ đang làm gì thế?”
“Tớ đang viết tiểu thuyết.”
“Eh, đỉnh thế! Truyện gì vậy?”
“Vẫn chưa viết được dòng nào cả.”
“Eh, thế thì là chưa viết còn gì…”
“Chưa viết nhưng mà là đang viết…”
Mọi người đều trưng ra vẻ mặt hoang mang. Tôi không biết phải giải thích thế nào cho họ hiểu.
Ngày 21 tháng 8──Học viện Seikou đối đầu với trường Omi.
Hôm đó trời cũng nóng kinh khủng. Diễn biến trận đấu cũng căng thẳng đến nghẹt thở. Cho đến hết hiệp 5, cả hai đội đều không ghi được điểm nào, và rồi ở đầu hiệp 6, Omi đã ghi được điểm đầu tiên. Hiệp 7──Hiệp 8──tỷ số vẫn cứ là 1-0 và không hề thay đổi. Đầu hiệp 9, họ đã kìm chân Omi một cách an toàn và không cho ghi thêm điểm nào. Và rồi, ở lượt cuối của hiệp 9 định mệnh──thật không thể tin nổi, học viện Seikou đã ghi được 2 điểm và giành chiến thắng lội ngược dòng ngoạn mục. Chính vì là một trận đấu khó khăn, nên niềm vui chiến thắng lại càng lớn lao.
Thế nhưng, hôm đó Shimizu cũng không được đứng ở vị trí đánh bóng.
13
Ngày 22 tháng 8──Học viện Seiko đối đầu trường Nippon Bunri.
Hôm ấy trời cũng nắng đẹp, nhưng cảm giác nhiệt độ có phần dễ chịu hơn hôm qua.
Thế nhưng, diễn biến trận đấu lại vô cùng khắc nghiệt. Trong khi Nippon Bunri lần lượt ghi được một điểm ở hiệp một và hiệp hai, thì học viện Seiko mãi vẫn không sao ghi được điểm. Sau đó, cả hai đội đều không ghi thêm được điểm nào cho đến cuối hiệp sáu. Và rồi ở đầu hiệp bảy, Nihon Bunri ghi thêm một điểm nữa. Đối với học viện Seiko đang bám đuổi, đó là một điểm vô cùng cay đắng. Hiệp tám, cả hai đội đều không có điểm. Và rồi đầu hiệp chín, đòn kết liễu đã được tung ra. Nippon Bunri ghi liền một lúc hai điểm. Tỷ số là 0-5. Một tình thế gần như tuyệt vọng. Lượt cuối hiệp chín, học viện Seiko không còn đường lùi. ──Thế nhưng, cầu thủ đánh bóng đầu tiên bị loại vì bóng bay, người thứ hai bị loại ở chốt gôn ngắn. Nhanh như chớp, đã có hai người bị loại.
Trên khán đài, chúng tôi chỉ biết ôm đầu. Sắp kết thúc rồi.
Kỳ Koshien cuối cùng của Shimizu sắp kết thúc rồi.
──Chính vào lúc đó.
『Vận động viên thay người──Số áo──13──Shimizu Kentaro──』
Tên của Shimizu đã được xướng lên. Vào giây phút cuối cùng, huấn luyện viên đã cho Shimizu một cơ hội. Shimizu bước ra từ băng ghế dự bị.
“Shimizu……!”
“Là Shimizu……!”
“Shimizu ơi!”
Chúng tôi hét lên trong phấn khích. Dù nhìn từ xa cũng có thể thấy chân trái của Shimizu hơi nhỏ hơn. Việc Shimizu, người mang chân giả, có mặt trong danh sách thi đấu đã khá nổi tiếng trong một bộ phận khán giả, và có những người xung quanh cũng đang bàn tán về chuyện đó.
Shimizu bước vào ô của cầu thủ đánh bóng. Cậu ngước nhìn trời, rồi hít một hơi thật sâu. ──Chắc hẳn trong lòng cậu ấy đang ngập tràn vạn nỗi cảm xúc. Chỉ vì khoảnh khắc này thôi, cậu đã không ngừng nỗ lực.
Shimizu vào thế, vung gậy. Và rồi, trông cậu ấy có vẻ rất vui, bắt đầu nhún nhảy cơ thể một cách nhịp nhàng. Mắt tôi đã nhòe đi vì lệ.
Shimizu vẫn còn yêu bóng chày tha thiết. Và giờ đây──cậu ấy đang định đánh một cú home run. Vận động viên ném bóng ra tay. Một tiếng “coong” vang lên, quả bóng bay vọt lên trời. Một tiếng xôn xao nổi lên. Đó là sự kinh ngạc trước cú vung gậy đầy uy lực của Shimizu.
Cú ném thứ hai──. Quả bóng bay vào góc trong và thấp. Shimizu vung gậy, nhưng cử động có phần không tự nhiên. Có lẽ vì chân giả nên cậu gặp khó khăn với những cú ném vào góc trong và thấp.
Cú ném thứ ba──. Bọn Aida hét lên. “Shimizu ơi! Đánh đi!” Tôi bất giác kêu lên một tiếng “Ah”. Người bắt bóng đã đặt găng tay vào đúng vị trí như cú ném trước. Tôi cũng bất giác hét lên.
“Đánh đi!”
Shimizu vung gậy. Một cú vung đầy uy lực, như thể cậu đã đọc được đường bóng ngay từ đầu.
Cậu đã đánh trúng tâm quả bóng ở góc trong và thấp.
Một tiếng “coong” vang lên đầy sảng khoái.
Quả bóng chày bay vút lên trời cao.
Trên nền trời xanh không một gợn mây, nó tựa như một áng mây nhỏ.
Tiếng hoan hô vỡ òa. Đám Aida gào thét.
“Vào đi! Vào đi!”
Sẽ vào thôi──tôi biết chắc điều đó. Bởi vì Shimizu, đã mỉm cười.
“Uwahahahaha──!”
“Đại Ma Thần”, vừa cười vừa chạy quanh các chốt gôn của sân Koshien một cách đầy khoan khoái.
Quả bóng bay thẳng vào khán đài. Home run──! Tiếng hoan hô vang dội bao trùm lấy Shimizu. Những tràng pháo tay không ngớt được dành tặng cho người cầu thủ mang chân giả. Shimizu giơ nắm đấm lên trời ăn mừng và hét lớn: “Thấy sao!”. “Thấy sao!” Rồi cậu lại cười vang sảng khoái khi chạy qua chốt gôn hai. Trong tiếng cười ấy, có lẫn cả tiếng nấc. Gương mặt Shimizu nhăn lại, cậu vừa khóc nức nở, vừa cười, vừa chạy. Chúng tôi cũng không thể kìm được nước mắt. Đám Aida đứng bật dậy, giơ nắm đấm lên trời, vừa khóc như mưa vừa gào thét.
“Shimizu! Shimizu!”
Tôi vẫn ngồi yên, úp mặt vào tay và bật khóc thành tiếng. Tôi không tài nào đứng dậy nổi──
Cảm ơn cậu, tôi thầm lặp đi lặp lại trong lòng.
Cảm ơn cậu, Shimizu.
Tớ sẽ viết tiểu thuyết──

