Vol.1

Chap 3

2025-10-09

2

07b5370b-fc48-42cc-8b95-42b9fc51906d.jpg

1

Chúng tôi lên cấp hai. Bạn bè cùng lớp hồi tiểu học cứ thế trở thành bạn cùng lớp ở trường trung học.

Năm lớp bốn tiểu học, Yuzuki đã trở thành người trẻ nhất trong lịch sử giành giải Vàng hạng nhất tại hạng mục Concerto B – một hạng mục không giới hạn độ tuổi – của Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin tại Châu Á. Hơn nữa, vào năm kế tiếp, cô lại một lần nữa trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử giành giải Vàng hạng nhất ở hạng mục Concerto C. Năm mười một tuổi, Yuzuki chính thức ra mắt với tư cách là một nghệ sĩ dương cầm cổ điển chuyên nghiệp.

『Nữ thần đồng dương cầm xinh đẹp diệu kỳ』đã trở thành biệt danh của Yuzuki. Bị gắn cho cái mác mà bản thân “ghét đến mức buồn nôn” này, cô liên tục xuất hiện trên truyền hình. Vì thông minh và cũng rất can đảm, cô bắt đầu được mời tham gia cả những chương trình không liên quan đến piano. Cô có một người quản lý, và anh ta bắt đầu đảm nhận việc sắp xếp lịch trình cho cô.

Người quản lý đó tên là Hojo Takashi, một người đàn ông đẹp trai với sống mũi cao, đeo một cặp kính gọng bạc mảnh. Anh ta đối xử với Yuzuki như một nàng công chúa. Anh ta cố gắng mở mọi cánh cửa cho cô, và không bao giờ quên dùng chai xịt thơm miệng để có thể nói chuyện với cô bằng một hơi thở thơm mát. Và như thể muốn nói rằng bản thân mình, người đứng cạnh cô, chính là một chàng hoàng tử, anh ta luôn nở một nụ cười đầy tự tin.

Anh ta lúc nào cũng đeo một chiếc máy ảnh trông có vẻ nặng trĩu trên cổ, hễ có cơ hội là lại chụp ảnh. Ước mơ của anh ta là trong tương lai sẽ biến nhiếp ảnh thành công việc của mình dưới một hình thức nào đó.

Tôi đang cầm trên tay một bức ảnh do anh ta chụp. Trong ảnh có tôi và Yuzuki đứng cạnh nhau. Tôi thì đang cau có. Là bởi vì tôi ghét Hojo. Cái vẻ mặt vừa như say đắm, vừa như ghê tởm của anh ta mỗi khi cầm máy ảnh chụp Yuzuki thật khiến tôi kinh tởm.

Tôi biết rất rõ rằng đó là thứ cảm xúc trộn lẫn giữa sùng bái và yêu đương. Bởi vì, vô số những đứa con trai khác cũng đều hướng những ánh nhìn tương tự về phía Yuzuki.

Càng trưởng thành, Yuzuki càng trở nên xinh đẹp và quyến rũ đến kinh ngạc. Cả một lớp học nhàm chán, chỉ cần có sự hiện diện của cô, cũng trở nên lộng lẫy như thể được trang hoàng bằng những đóa hoa trắng. Để được nhìn thấy cô, đám con trai lớp khác hay các đàn anh khóa trên thường tụ tập thành một đám đông trước cửa lớp. Thỉnh thoảng, còn có cả học sinh trường khác trà trộn vào. Yuzuki sẽ khẽ nheo đôi mắt hạnh nhân, hướng về phía họ một ánh nhìn lạnh đến độ không tuyệt đối. Cô vẫn chẳng hề thay đổi, không phải là người thích thể hiện hay kiêu ngạo.

2

Tại trường Sơ trung Sakuranoshita, mỗi học sinh bắt buộc phải tham gia một câu lạc bộ nào đó.

Tôi đành miễn cưỡng gia nhập câu lạc bộ bóng chày. Ấy là vì có Shimizu ở đó.

Trông Shimizu có vẻ hiền lành, nhưng tài năng bóng chày của cậu ta thì thật khủng khiếp. Hồi tiểu học, cậu ta đã là pitcher át chủ bài số 4, nghe nói là thể hiện một phong độ kinh người cả trong ném lẫn đánh bóng. Mới học năm nhất sơ trung mà đã cao gần 1m80, to con hơn bất kỳ ai, kể cả các anh lớp trên năm ba. Chẳng mấy chốc, cậu ta đã vượt mặt các đàn anh năm ba để giành lấy một suất trong đội hình chính thức.

──Nổi bật đến thế này hẳn sẽ dễ bị ganh ghét, nhưng ngược lại, cậu ta còn được yêu mến. Shimizu có một sức hút kỳ lạ khiến mọi người đều yêu quý.

Cậu ta lúc nào cũng tươi cười, vui vẻ, ngây thơ, tốt bụng, và có chút đãng trí. Ấy thế mà, những lúc cần thì lại vô cùng đáng tin cậy. Cậu ta yêu bóng chày, lúc nào cũng luyện tập với vẻ đầy phấn khích. Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy vui, mà thấy cậu ta tỏa sáng thì lại càng sảng khoái. Bất cứ ai cũng không thể không có cảm tình với cậu ta. Tôi nghĩ, số lượng thành viên câu lạc bộ bóng chày năm nhất đông gần gấp đôi mọi năm cũng phần lớn là nhờ sức hút của Shimizu. Có cảm giác an tâm rằng, chỉ cần Shimizu còn ở đó, chuyện tẩy chay tuyệt đối sẽ không xảy ra. Nhìn Shimizu luyện tập vui vẻ, chúng tôi cũng thấy vui lây, chẳng hề cảm thấy việc luyện tập vất vả chút nào. Shimizu giống như mặt trời vậy. Và chẳng hiểu sao, con người như thế lại quý mến một kẻ như bóng tối là tôi, nhờ vậy mà tôi không gặp khó khăn gì trong việc kết bạn. Sau giờ sinh hoạt câu lạc bộ, chúng tôi thường cùng một đám đông vừa đi về vừa cười phá lên. Khi Shimizu bất ngờ bị điểm liệt ngay trong bài kiểm tra đầu tiên và có nguy cơ phải ở lại học phụ đạo, tất cả thành viên năm nhất của câu lạc bộ bóng chày đã kéo đến nhà cậu ta để tổ chức một buổi học nhóm. Tôi đã có được những ngày tháng vui vẻ, một điều quá xa xỉ đối với một người như tôi.

Mặt khác, tôi và Yuzuki ngày càng xa cách. Chúng tôi học khác lớp, và cô ấy thì bận rộn một cách lạ thường. Nào là buổi hòa nhạc, nào là lên truyền hình, chỉ riêng những việc đó thôi đã đủ khiến cô ấy quay cuồng với lịch trình dày đặc, vậy mà dường như cô ấy vẫn không hề bỏ bê việc luyện tập piano một cách điên cuồng. Chắc cô ấy chẳng có chút thời gian rảnh nào để gặp tôi.

Mà dù không phải vậy, mối quan hệ giữa tôi và Yuzuki cũng rất mong manh. Kể từ vụ “bỏ nhà đi” ấy, cô ấy đã trở thành một sự tồn tại vừa gần gũi lại vừa xa vời. Cảm giác như dù đang cười nói ngay bên cạnh, nhưng trái tim lại ở một nơi rất xa. Tưởng như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nhưng lại xa vô tận. Tưởng như đã chạm được rồi, thì lại tan biến mất. Đúng như cái tên của cô ấy, tựa vầng trăng lay động trên mặt hồ.

Thế nhưng, tôi đã chủ quan. Tôi đã ngây thơ tin rằng, cũng như tôi coi Yuzuki là người đặc biệt, thì Yuzuki cũng coi tôi là một người đặc biệt.

Chuyện xảy ra vào một buổi chiều tháng bảy, khi tôi và đám bạn trong câu lạc bộ bóng chày vẫn đang vừa đi về vừa cười đùa rôm rả như mọi khi.

Đột nhiên, Aida kêu “Ah” một tiếng. Tôi nhìn theo hướng mắt của cậu ta và sững sờ.

Yuzuki và đội trưởng câu lạc bộ bóng chày đang đi cạnh nhau.

Cả hai đều hơi cúi đầu, toát ra một bầu không khí ngọt ngào chua chát, kỳ lạ. Aida rên lên một tiếng như thể bị đâm vào giữa ngực, rồi nói.

“Igarashi… đang hẹn hò với đội trưởng à…?”

Nói mới nhớ, Aida chính là người đã khởi đầu cho việc Yuzuki bị bắt nạt. Tôi không ngờ là cậu ta vẫn còn thích cô ấy. Cậu ta ôm đầu gào lên “Uwaaa…”, mắt thậm chí còn rơm rớm nước.

“Họ đã hôn nhau… hay làm chuyện, chuyện bậy bạ gì đó chưa nhỉ…?”

Cái vẻ ngây thơ bất ngờ của Aida, một người vốn được các bạn nữ yêu mến, bây giờ nghĩ lại thì khá buồn cười, nhưng lúc đó tôi chẳng thể nào cười nổi. Tôi bị một cú sốc như thể bị gậy bóng chày phang thẳng vào đầu.

Hóa ra, tôi thích Yuzuki nhiều hơn tôi nghĩ.

3

Roppongi Satoru là tên của đội trưởng câu lạc bộ bóng chày.

Vì một lý do nào đó, tôi bắt đầu quan sát anh ta. Tâm lý như đi do thám tình hình địch vậy. Tôi đã rất sốt ruột. Bởi vì càng nhìn, tôi lại càng thấy anh ta là một gã quá tuyệt vời. Vừa cao ráo, mặt lại đẹp trai, chơi bóng chày cũng giỏi, thành tích học tập thì xuất sắc.

Anh ta còn có cả tinh thần khuấy động không khí khi nói đùa rằng “Mục tiêu của tháng tới là trưởng thành để trở thành ‘Senbongi’ (Nghìn Cây)!” khiến ai nấy đều bật cười.

“Tớ sẽ tăng sức mạnh lên 167 lần!”

Cái sự tinh tế khi thản nhiên làm tròn đến chữ số thập phân đầu tiên. Giữa lúc mọi người đang cười phá lên, Aida thì lại để lộ rõ sự ghen tức,

“Nghìn Cây cái nỗi gì, để tao biến mày thành Ba Cây cho xem......!”

Cậu ta nói một câu ngớ ngẩn như vậy, nhưng tôi cũng ngớ ngẩn chẳng kém, trong lòng tôi, Roppongi-senpai đã trở thành Hara-senpai. Đúng là phá rừng mà. Vì muốn đánh bại Roppongi-senpai bằng mọi giá, tôi bắt đầu lao đầu vào bóng chày một cách vô ích. Tôi đến khu Round One mới mở được ba năm ở Trung tâm thương mại phía Đông ga Koriyama, rồi luyện tập với máy đánh bóng tự động. Hai bàn tay tôi chai sần cả lên.

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã vài lần bắt gặp Roppongi-senpai và Yuzuki đi về cùng nhau. Mỗi lần như vậy, Aida lại rên rỉ “a han” rồi “ư hửm” mấy tiếng kỳ lạ và tỏ ra đau khổ.

Sau hai tuần miệt mài luyện tập, cuối cùng cơ hội đối đầu với Roppongi-senpai mà tôi hằng mong đợi cũng đã đến. Dù chỉ là một buổi tập bình thường, nhưng không hiểu sao tôi lại nghiêm túc đến lạ. Tôi vung chày bằng tất cả sức lực, 2 quả foul, two-strike two-ball. Tôi đánh một cú thật sắc vào quả bóng được ném hơi lỏng tay ở góc ngoài.

——Một cú one-base hit. Lúc đó tôi muốn ăn mừng bằng một cú giơ tay chiến thắng lắm, nhưng vẫn cố tỏ ra thật ngầu. Tuổi dậy thì nó thế đấy. Người đánh tiếp theo là Aida. Tên này thì ngay từ lúc bước vào bục đánh bóng mặt đã đằng đằng sát khí như quỷ Hannya, cậu ta vung chày như muốn ăn tươi nuốt sống quả bóng văng ra ngoài. Lại một cú one-base hit nữa. Aida rú lên một tiếng “Paoon” đầy vui sướng. Cứ như một con voi châu Phi đang phấn khích.

“Mấy đứa năm nhất cũng khá đấy chứ......”

Roppongi-senpai cười gượng, lau đi mồ hôi trên trán. Và rồi, Shimizu bước vào bục đánh bóng. Với thân hình hộ pháp của cậu ta, cây gậy bóng chày trông cứ như một que kem. Cậu ta vui vẻ đung đưa cơ thể. A, quả này chắc chắn sẽ đánh trúng, tôi nghĩ vậy.

Kang——! Một tiếng động sảng khoái vang lên. Quả bóng bay vút lên cao đến không thể tin nổi. Uwahahahahaha——! Shimizu cười lớn. Cậu ta có tật là sẽ cười lớn mỗi khi chắc chắn mình sẽ có một cú home-run. Đó là một tiếng cười sảng khoái khó tả, nên chúng tôi vẫn thường gọi cậu ta là “Đại Ma Thần”.

Vì quá vui sướng, tôi cũng cười lớn “uwahaha”. Aida cũng cười. Ba kẻ kỳ lạ chúng tôi vừa cười vừa thoải mái chạy một vòng qua các chốt và dẫm lên đĩa nhà. Roppongi-senpai thì làm bộ mặt “Achaa”.

Trong một lúc, tôi say sưa chìm đắm trong dư vị chiến thắng, vừa ngắm nhìn những cú đánh của các học sinh năm nhất khác.

——Và rồi dần dần, tôi cũng tỉnh táo trở lại.

Chỉ vì thắng Roppongi-senpai một chút trong bóng chày thì đã sao chứ...... 

Nhìn sang bên cạnh, Aida thì vẫn cứ cười toe toét mãi.

4

Cuối tháng Bảy──Buổi lễ bế giảng kết thúc ngay trong buổi sáng, và buổi chiều thì hoàn toàn rảnh rỗi.

Chẳng hiểu sao, tôi lại đi dạo chầm chậm quanh sân trường. Tiếng luyện tập của câu lạc bộ nhạc cụ vang lên từ khắp nơi. Tôi đã nghĩ về Yuzuki. Giờ này, cô ấy đang ở đâu, làm gì nhỉ...?

Đó là lúc tôi đi vòng ra phía sau dãy nhà học. 

Tôi nghe thấy một tiếng “Ah”.

Nhìn lại, thì ra là Yuzuki đang ngồi bệt xuống, lưng tựa vào tường của dãy nhà học.

“Ah…” Trước cuộc gặp gỡ bất ngờ này, tôi chẳng biết phải làm gì,

“L-lâu rồi không gặp, vậy nhé…”

“Này khoan đã──” Yuzuki níu lấy vạt áo tôi, “Sao lại đi ngay thế? Lâu rồi không gặp, nói chuyện chút đi.”

Tôi bị kéo ngồi xuống cạnh cô ấy. Tim tôi đập thình thịch. Dù ngày xưa đã ở bên nhau nhiều đến thế, mà giờ lại cứ như lần đầu gặp mặt. Tôi liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Yuzuki. Cô ấy xinh đẹp đến thế này sao?

“Vẫn khỏe chứ?”

Tôi vội vàng trả lời. “──Tớ vẫn khỏe.”

“Có ăn uống đầy đủ không đấy?”

Câu hỏi này cứ như của một người mẹ đang lo lắng cho đứa con trai sống một mình vậy.

“Yuzuki mới là người bận rộn thì có, cậu không sao chứ?”

Nghe vậy, Yuzuki chợt cười tinh nghịch, người ngả về phía trước,

“Thân là Yakumo-kun mà cũng bày đặt lo cho tớ cơ à, còn sớm mười năm đấy.”

“Cái gì thế chứ…”

Tôi giả vờ hờn dỗi quay mặt đi──nhưng thực ra là muốn che đi đôi má đã đỏ ửng vì ngượng ngùng trước cặp đùi trắng ngần lấp ló sau lớp váy và nụ cười đáng yêu của Yuzuki.

Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Tôi đã buột miệng hỏi điều mà bản thân cứ tự nhủ sẽ không bao giờ hỏi.

“Yuzuki này, cậu đang hẹn hò với Roppongi-senpai à?”

“Ufufu,” Yuzuki bật cười. Cô ấy nở một nụ cười có chút tự mãn của một tiểu quỷ,

“Cậu tò mò à?”

“...Đâu có, không phải vậy đâu nhưng mà.”

“Nói dối. Tò mò lắm chứ gì?”

Tôi im bặt.

Phía cuối tầm mắt tôi, bóng cây đen kịt nổi bật dưới ánh nắng mùa hạ đang khẽ đung đưa. Thế nhưng, Yuzuki lại nói, giọng như thì thầm với vẻ thỏa mãn. 

“Mai là nghỉ hè rồi nhỉ.”

Rồi cô ấy lại nghiêng người nhìn tôi, 

“Này, mai cậu có rảnh không? Tớ có chuyện muốn nhờ vả.”

“Nhờ vả?”

“Mai đến nhà tớ chơi nhé.”

5

Hôm sau, tôi đến thăm nhà Yuzuki. Tim đập thình thịch, tôi nhấn chuông cửa. 

Cửa mở ra ngay lập tức. Dáng hình Yuzuki hiện ra, tựa như một đóa hoa trắng trong chiếc váy liền cùng màu.

“Mời vào...” Cô ấy mỉm cười và cho tôi vào nhà. Đã đúng một năm rồi tôi mới lại đến nhà Igarashi. Tôi có cảm giác như ngửi thấy một mùi hương gì đó thật hoài niệm.

Trong lúc còn đang chìm trong dòng cảm xúc, tôi đột nhiên chạm mặt một nhân vật không ngờ tới trong phòng khách, và suýt nữa thì buột miệng kêu lên một tiếng “ọe”. Có vẻ như đối phương cũng vậy. Hojo, người quản lý của Yuzuki, kẻ đang ngồi thư giãn với vẻ mặt tự nhiên như ở nhà, vừa trông thấy tôi, cánh mũi đã giật giật co giật, rồi nở một nụ cười gượng gạo.

“Chào, lâu rồi không gặp nhỉ, Yakumo-kun.”

Yuzuki thì vẫn mỉm cười bình thản. Nhìn vẻ mặt đó, tôi trực cảm được. Có lẽ hôm nay, cô ấy đã không còn cách nào khác ngoài việc phải ở riêng cùng Hojo. Vì không thích điều đó, nên cô ấy đã ‘triệu hồi’ tôi đến.

Cái đồ này... dù nghĩ thầm như vậy, tôi vẫn nở một nụ cười giả tạo và ngồi xuống bàn.

“Nhân dịp hiếm có này, hay là chúng ta chụp một tấm ảnh kỷ niệm đi.”

Tôi chẳng hiểu là có dịp gì hiếm có, nhưng Hojo đã giơ chiếc máy ảnh đeo trên cổ lên chụp rồi. Chắc hẳn sau đó, anh ta sẽ cắt bỏ phần có tôi đi và dán tấm ảnh Yuzuki trong chiếc váy trắng lên tường để ngắm nghía cho mà xem.

Sau khi trò chuyện phiếm đủ điều, chúng tôi quyết định ăn món bánh kem dâu mà Hojo đã mua. Dĩ nhiên, vì chỉ có hai cái bánh, nên Yuzuki đã chia cho tôi một nửa.

“Này, Yakumo-kun, cho cậu cả dâu tây luôn này...”

Ngay khoảnh khắc đó, cánh mũi của Hojo lại giật giật,

“Vậy thì dâu tây của tôi xin tặng cho Yuzuki-chan nhé.”

“A, hôm nay em không có tâm trạng ăn dâu tây lắm nên không cần đâu ạ.” 

“Trùng hợp ghê, tôi cũng có tâm trạng y hệt nên em không cần phải khách sáo đâu.”

 “Ể, vậy thì, em cho Yakumo-kun nhé.” 

Trên chiếc bánh kem mỏng manh mất cân đối của tôi, giờ đã có hai quả dâu tây. Nhìn bộ mặt đầy căm ghét của Hojo, tôi cố nhịn cười đến là khổ sở. Trông cứ như thể anh ta đang gào lên ‘Trả quả dâu tây lại cho tôi!’ vậy.

Bỗng nhiên, Hojo đứng dậy đi vào phòng bên cạnh, rồi bật một đĩa CD trên dàn âm thanh. Tiếng đàn của Yuzuki vang lên. Ngay lúc đó, Yuzuki liếc mắt ra hiệu cho tôi. Hojo nở một nụ cười có vẻ thông thái (chắc là anh ta nghĩ vậy), rồi khoan thai ngồi xuống ghế. Và rồi, anh ta đột nhiên thao thao bất tuyệt giải thích cho tôi nghe về những điểm tuyệt vời trong tiếng đàn của Yuzuki.

Mặt Yuzuki đỏ bừng. Hojo liếc mắt nhìn thấy thế, lại càng được đà. Đến tai Yuzuki cũng đỏ lựng. 

Hojo chắc hẳn nghĩ rằng cô ấy đang xấu hổ, nhưng thực ra, cô ấy đang vô cùng tức giận.

Nghĩ rằng nếu cứ thế này, không khéo Yuzuki sẽ chửi bới Hojo mất, tôi vội vàng đứng dậy.

Tôi giả vờ đi vào nhà vệ sinh, rồi đi vòng một đường khác đến căn phòng có dàn âm thanh. Sau đó, vào đúng thời điểm chuyển bài, tôi lén lút đổi đĩa CD rồi quay lại phòng khách với vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì. Chắc là trong lúc tôi đi vắng, Hojo đã nói thêm điều gì đó thừa thãi, cơn giận của Yuzuki đã lên đến đỉnh điểm.

Lúc đó, bản nhạc mới bắt đầu vang lên── 

A, vẻ mặt Yuzuki giãn ra, cô ấy nhìn về phía tôi. Tôi khẽ nhếch mép cười.

Hojo có vẻ hoàn toàn không nhận ra người biểu diễn đã thay đổi, vẫn giữ nguyên cái giọng điệu lúc nãy mà tiếp tục khen ngợi. Yuzuki bật cười khúc khích, vội vàng cúi đầu xuống để che giấu. Hojo có vẻ đã hiểu lầm điều gì đó, lại càng khen ngợi một cách khoa trương hơn.

“Đây là thứ âm thanh mà chỉ Yuzuki-chan mới có thể tạo ra!”

 Tôi cố sống cố chết để không bật cười, rồi nói.

“Quả đúng là như vậy.” 

Yuzuki lại phì cười một tiếng nữa, rồi giả vờ hắt hơi để cho qua chuyện.

Mỗi lần Hojo nói một điều gì đó ba hoa, tôi và Yuzuki lại được bao bọc trong một bầu không khí ngọt ngào kỳ lạ, cảm giác như thể đã trở thành đồng phạm. ──Bất chợt, dưới gầm bàn, ngón út của tay phải tôi và ngón út của tay trái Yuzuki chạm vào nhau. Tôi không biết đó là tình cờ hay cô ấy cố ý chạm vào.

Chẳng hiểu sao, tôi không muốn xác nhận điều đó. Cứ để nó mơ hồ như vậy cũng tốt.

Không rời ra, cũng không đan vào nhau, chúng tôi cứ để hai ngón út chạm vào nhau như thế.

Trong lòng, tôi thầm cảm ơn nữ nghệ sĩ dương cầm đã thay Yuzuki mang đến một màn trình diễn tuyệt vời. Cảm ơn ạ, Martha Argerich.

6

Kể từ sau vụ việc đó, khoảng cách giữa tôi và Yuzuki lại gần thêm một chút, dù chẳng biết tự lúc nào.

Cũng có khi tôi đến nhà Yuzuki chơi, và cũng có lúc Yuzuki sang nhà tôi. Chỉ có điều, cô ấy vẫn trước sau như một, chưa từng chơi đàn dương cầm trước mặt tôi.

Tháng Tám đến, chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau đi xem “lễ hội Uneme” được tổ chức ở trước ga Kooriyama.

Khi tôi đang đợi trước nhà Igarashi, cánh cửa chính mở ra, và Yuzuki xuất hiện.

Bất giác, tôi ngẩn người ra ngắm. Yuzuki đang mặc một bộ yukata. Một bộ yukata màu xanh lam với họa tiết hoa xạ can, thắt đai lưng màu đỏ tươi rực rỡ. Mái tóc đen được búi lên, điểm xuyết vài cây trâm cài tóc hình bông hoa trắng nhỏ xinh.

Tôi thậm chí còn có cảm giác rằng, ngay khoảnh khắc cô ấy xuất hiện, bóng tối mờ ảo xung quanh như bừng sáng lên.

Yuzuki nhìn tôi, mỉm cười toe toét. 

“Thế nào? Có hợp không?”

Cô ấy xoay một vòng cho tôi xem. Đôi guốc gỗ vang lên tiếng lanh canh mát mẻ. Thêm vào đó là một mùi hương gì đó thật dễ chịu, khiến tôi đến nhìn thẳng cũng chẳng dám.

Lúc ấy, Sousuke-san từ trong nhà bước ra. Tôi giật mình kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên tôi chạm mặt ông ấy kể từ sau vụ làm vỡ cửa sổ hai lớp. “Để bác chở ra ga nhé,” bác nói rồi lướt qua tôi, đi thẳng về phía gara. Yuzuki thì thản nhiên như không, “Đi thôi,” rồi cất bước. Tôi vừa bối rối vừa vội vã đi theo.

──Chiếc coupe màu trắng bắt đầu lăn bánh. Dãy phố chầm chậm trôi ngược về phía sau. Tôi chẳng biết phải nói gì nên cứ im lặng. Yuzuki cũng tĩnh lặng như một nàng búp bê Hina. Bất chợt, Sousuke-san lên tiếng.

“Lâu rồi không gặp nhỉ, Yakumo-kun. Bác vẫn luôn nghe Yuzuki kể về cháu đấy.”

“... Cháu chào bác ạ.”

Tôi liếc mắt nhìn Yuzuki. Cô ấy vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Nghe nói cháu đã vào câu lạc bộ bóng chày à?”

Chúng tôi nói về chuyện câu lạc bộ. Tôi có thoáng nhắc đến Roppongi-senpai, nhưng Yuzuki không hề biến sắc.

“Hồi học cấp hai, Sousuke-san tham gia câu lạc bộ nào ạ?”

“Bác không tham gia câu lạc bộ nào cả, chỉ tập trung chơi dương cầm thôi. Bác học mãi cho đến tận trường nhạc, rồi gặp Ranko-san ở đó... Có điều là bác đã bỏ cuộc giữa chừng rồi. Thế nên, tài năng của Yuzuki là được thừa hưởng từ Ranko-san cả. Ngoại hình cũng vậy. Chẳng hiểu Yuzuki giống bác ở điểm nào nữa.”

Giọng điệu bác có vẻ cô đơn, như thể muốn nói rằng chẳng có điểm nào cả, khiến tôi bất giác buột miệng.

“Chẳng phải là ở sự dịu dàng sao ạ?”

Nghe vậy, Sousuke-san lộ vẻ ngạc nhiên. Mắt chúng tôi giao nhau qua gương chiếu hậu. Tôi có cảm giác như có một cảm xúc thuần khiết như trẻ thơ lóe lên trong đáy mắt ông. Nhưng rồi Sousuke-san lập tức nhìn đi chỗ khác, cất giọng cay đắng.

“... Bác không phải là người dịu dàng đến thế đâu…”

“Bố rất dịu dàng mà.”

Yuzuki nói, mắt vẫn không rời cảnh vật bên ngoài. Sousuke-san vẫn nhìn thẳng về phía trước, môi mấp máy rồi lại mím chặt. Dù đang ngồi chung trên một chiếc xe, hai người họ cứ như đang đi trên hai làn đường ngược chiều vậy.

『Tiền phạt』 ──từ đó bỗng trỗi dậy từ sâu thẳm ký ức của tôi.

Nó tựa như một mảnh vỏ sò bị chôn vùi trong bùn, một dị vật mãi chẳng thể nào biến mất.

7

Trước ga đông nghịt người.

Tôi và Yuzuki đi dạo quanh các quầy hàng, ăn kẹo bông gòn, rồi kẹo táo, rồi cả kebab nữa. Sống một mình và phải xoay xở chi tiêu trong nhà, nên tôi có hơi ngán ngẩm với cái giá cắt cổ ở lễ hội, nhưng Yuzuki thì cứ vui vẻ mua sắm hết thứ này đến thứ khác, và vui vẻ nở một nụ cười đáng yêu. Tiếng nhạc lễ hội không ngừng vang vọng. Dòng người trôi đi như một con sông hiền hòa, từng nhịp bước chân hay những cái ngoảnh đầu bất chợt của họ, bất giác đều trùng khớp với tiếng trống. Tiếng trâm cài khẽ leng keng.

Những chú cá vàng xoay một vòng. Trông thì hỗn loạn, nhưng lại chuyển động theo một nhịp điệu khoan thai. Đây đó, những nhịp điệu sống động dâng lên như con sóng rồi nhẹ nhàng tan ra. Tôi có cảm giác như thể có ai đó vừa hất cả thùng sơn vào đầu mình. Ở giữa đám đông lúc nào cũng vậy. Những thông tin và cảm xúc thừa thãi cứ thế tuôn vào, khiến tôi thấy choáng váng. Cứ như đang khổ sở vì say xe ở một miền đất xa lạ vậy.

Đoàn người đang nhảy múa đi ngang qua──

Bỗng, tôi nghe thấy một tiếng “Ah” vang lên. Hoàn hồn lại, tôi nhìn về phía đó.

Là Roppongi-senpai. Anh ấy đi cùng hai đàn anh năm ba khác. Có vẻ họ cũng đến đây để đi chơi. 

Nhưng, trông anh ấy có gì đó là lạ. Senpai mở to mắt, nhìn luân phiên giữa tôi và Yuzuki.

“A, Igarashi──” Roppongi-senpai nói. Thế là năm người chúng tôi đứng sững lại giữa dòng người qua lại. Những người đi đường tỏ vẻ khó chịu, lách qua chúng tôi. Senpai vừa đưa ngón trỏ gãi má, vừa hỏi.

“Igarashi, hôm nay em nói có việc bận mà…?” 

Tôi nhìn Yuzuki. Cô ấy vẫn thản nhiên đáp.

“Thì đây chính là việc bận của em mà. Vì Yakumo-kun đã mời em trước.”

Hình như người đầu tiên nói đi lễ hội là Yuzuki chứ không phải tôi. Senpai có vẻ vẫn chưa theo kịp tình hình, lúng túng đáp: “À, vậy à…”

“Vậy thôi, em đi nhé. Mình đi thôi, Yakumo-kun.”

Yuzuki nhanh chóng quay gót bỏ đi, tiếng guốc gỗ vang lên lanh lảnh. Tôi cúi đầu chào senpai vẫn còn đang sững sờ, rồi đuổi theo Yuzuki.

“Yuzuki──” Cuối cùng tôi cũng đuổi kịp và hỏi. “Không phải cậu đang hẹn hò với Roppongi-senpai à…?”

“Không có hẹn hò,” Yuzuki đáp bằng một giọng hơi cứng nhắc. “Chỉ là vì anh ấy nhiệt tình rủ rê quá nên tớ mới đi về chung thôi. Tớ nghĩ từ chối thẳng thừng cũng tội nghiệp. Dù gì anh ấy cũng là người tốt.”

“...Nhưng mà, cứ làm những hành động gây hiểu lầm như thế, chẳng phải trái lại còn tàn nhẫn hơn sao?”

Nghe vậy, Yuzuki bỗng xoay người lại, bằng một giọng có phần hờn dỗi.

“Vậy thì, Yakumo-kun, cậu muốn tớ hẹn hò với Roppongi-senpai hơn à?” 

“Tớ đâu có nói vậy.”

Nơi vành mắt Yuzuki ánh lên một sắc màu kỳ lạ, vừa như đỏ lại vừa như xanh. Cô ấy lại quay người đi, tiếp tục bước.

8

Chúng tôi lên chuyến xe buýt hướng đi Miharu và Funahiki, khoảng mười lăm phút sau thì xuống ở Mizuana. Từ đó đi bộ chừng năm phút nữa là đến địa điểm tổ chức lễ hội pháo hoa Fukuyama Yume. Trên bờ sông Abukuma, người đã đông nghịt. Những chỗ đẹp đều đã bị chiếm hết, nên chúng tôi đi dọc bờ sông, tìm một nơi hơi xa một chút rồi trải tấm bạt ni lông xuống ngồi.

Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ bắn pháo hoa. Giữa chúng tôi vẫn còn phảng phất không khí nặng nề từ chuyện của Roppongi-senpai. Bất chợt, Yuzuki lên tiếng.

“...Này, cậu có biết về nguồn gốc của lễ hội Uneme không?”

Và rồi Yuzuki kể về『Truyền thuyết Uneme』.

──Chuyện xảy ra vào khoảng một nghìn ba trăm năm trước. Tại làng Asaka, xứ Mutsu, tiền thân của thành phố Koriyama ngày nay, nạn mất mùa do thời tiết giá lạnh kéo dài khiến cho dân làng không thể cống nộp sản vật cho triều đình. Dân làng đã kêu than về tình cảnh khốn cùng của mình với Vương hầu Katsuragi, một quan tuần sát từ kinh đô Nara đến, và xin được miễn trừ cống vật. Nhưng vương hầu đã không chấp thuận. Đêm đó, một bữa tiệc được tổ chức để tiếp đãi ông ta. Thế nhưng, vương hầu vẫn tỏ ra không vui. Ông cảm thấy sự tiếp đãi này thật qua quýt, sơ sài.

Đúng lúc đó, một thiếu nữ thanh tao và xinh đẹp── Haruhime, xuất hiện.

Tay phải nàng cầm nước, tay trái cầm rượu. Nàng vỗ nhẹ vào gối vương hầu, rồi cất tiếng ngâm.

『Asakayama kage sae miyuru Yama no i no, Asaki kokoro o waga omowanakuni』

Bài thơ có nghĩa là: Tấm lòng của thần nào có nông cạn như con suối trên núi, có thể soi tỏ cả bóng hình ngọn Asakayama. Hẳn Vương hầu Katsuragi đã nhìn thấy “bóng núi” và “tấm lòng nông cạn” phản chiếu trong chén nước trên tay phải của Haruhime, và “tấm chân tình” trong chén rượu trên tay trái của nàng. Và rồi, vương hầu đã vui vẻ uống cạn “tấm chân tình” mà nàng dâng lên. Tâm trạng đã tốt hơn, vương hầu chấp thuận miễn cống vật trong ba năm với điều kiện Haruhime phải được dâng lên làm thị nữ Uneme cho Thiên Hoàng.

Haruhime đã có một vị hôn phu tâm đầu ý hợp tên là Jiro, nhưng đành nuốt nước mắt mà chia xa.

Tại kinh đô, Haruhime nhận được sự sủng ái của Thiên Hoàng. Nhưng nỗi lòng thương nhớ Jiro ngày một lớn dần, không sao nguôi ngoai được, nên vào một đêm rằm Trung thu, nhân lúc yến tiệc đang náo nhiệt, nàng đã chạy trốn đến bờ ao Sarusawa. Nàng vắt áo lên cành liễu, giả vờ gieo mình xuống nước rồi bỏ trốn về quê hương.

Đó hẳn là một con đường khổ ải như bào mòn cả linh hồn. Khi Haruhime về đến nơi với thân thể và tâm trí kiệt quệ, điều chờ đợi nàng lại là một sự thật đau lòng. Jiro vì quá đau buồn trước sự ra đi của nàng, đã gieo mình xuống dòng suối trong Yama no i từ trước đó.

Vào một đêm tuyết rơi da diết, cuối cùng Haruhime cũng trầm mình xuống chính dòng suối trong Yama no i ấy.

Chẳng bao lâu sau, mùa xuân đến, tuyết tan, và khắp quanh dòng suối trong Yama no i, một loài hoa mỏng manh màu tím nhạt không tên đã nở rộ. Loài hoa ấy như thể kết tinh từ tình yêu của hai người, được gọi là “hoa Katsumi của xứ Asaka”──

Truyền thuyết Uneme này còn có một dị bản khác theo góc nhìn của phe Nara, kể rằng Haruhime vì đau buồn khi bị Thiên Hoàng thất sủng mà đã gieo mình xuống ao Sarusawa.

Câu chuyện Yuzuki kể là truyền thuyết tình yêu bi thảm theo góc nhìn của Koriyama, và đã được lược bỏ đi nhiều.

“Buồn thật nhỉ,” tôi nói. Yuzuki thở ra một hơi.

“Cậu nghĩ bài học rút ra từ câu chuyện này là gì?”

“Bài học──?” Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp. “Tình yêu là thứ tươi đẹp?”

“Tầm thường quá,” Yuzuki nói với giọng hơi có vẻ chán nản. Rồi sau một khoảng lặng, cô nói tiếp, “Bài học rút ra từ câu chuyện này là, ‘phụ nữ phải biết dùng trí tuệ’. Vì phụ nữ yếu đuối, nên nếu không tận dụng trí tuệ, mưu trí và khôn khéo, thì sẽ không thể đạt được nguyện ước của mình đâu... dù đó chỉ là một mối tình.”

“Vậy sao.”

“Cậu thì không hiểu được đâu. Vì Yagumo-kun vẫn còn là một đứa trẻ──”

Những lời đó vang lên nghe có phần cô liêu.

Đúng lúc ấy, một đóa pháo hoa lớn bung nở trên bầu trời đêm. Mặt sông Abukuma lấp lánh như một tấm gương phản chiếu ánh sáng. Đó là một đêm hè tuyệt đẹp.