Trans + Edit: M1NO
----------------------
“Nghĩ lại thì, đây có lẽ là lần đầu tiên tớ thấy one-chan thư giãn đến vậy. Ừ thì chị ấy đang ngủ, nên không phải là chủ động hạ thấp cảnh giác... Chẳng lẽ gối đùi của Matsuri thoải mái đến vậy sao?
“Nếu đúng là vậy thì mừng quá. Tớ thật sự muốn thân thiết hơn với chị ấy.”
Matsuri… quả là một cô gái ngoan mà.
Không chỉ Matsuri mong muốn được kết bạn với one-chan — mà ngay cả Saika và Emu dường như cũng có chung cảm xúc đó.
“Tớ cũng vậy… Tớ muốn gần gũi hơn với one-chan.”
“Ừm, em cũng thế. Em cũng muốn biết nhiều hơn về chị anh.”
Trời ạ… Họ đều mê mẩn chị ấy hết cả rồi.
Trong khi tôi chiêm ngưỡng cảnh tượng ấm lòng khi Matsuri và những người khác đang nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ của chị, tâm trí tôi quay về điều mà one-chan đã nói trước đó.
(Bạn gái... à.)
Đúng vậy, câu hỏi về việc tôi sẽ chọn ai làm bạn gái.
Là một nam sinh cao trung, tôi cũng có khát khao này—tôi muốn có bạn gái trước khi tốt nghiệp... Và nếu như người đó là Matsuri hay những người khác, quãng đời học sinh còn lại của tôi sẽ vô cùng đáng nhớ.
(Thành thật mà nói... và ý tôi là thật sự luôn ấy, tôi không nghĩ khả năng là bằng không. Bọn tôi hợp nhau đến vậy cơ mà? Và chúng tôi cũng đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện...? Đã thế, bọn tôi còn tiếp xúc da thịt nữa!?)
Tính cả những sự kiện đã diễn ra gần đây, mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất thân thiết.
Vậy nên... Nếu tôi tỏ tình, có lẽ tôi sẽ thành công chăng? Nhưng một phần trong tôi lại lo sợ rằng mọi chuyện sau đó có thể trở nên khó xử.
“Kai-kun.”
“Hửm hở…? Sao thế?”
Giọng nói Matsuri kéo tôi trở về thực tại.
Cô ấy vẫn để onee-chan gối đùi, nhưng ánh mắt cô ấy dán chặt vào tôi và không hề dao động.
“...Không chỉ hôm nay, mà mỗi ngày ở bên cậu đều rất vui. Kể từ khi chúng ta bắt đầu dành thời gian cho nhau, không có ngày nào mà tớ không cảm thấy như vậy cả.”
“Ô-ồ…”
“Nếu phải nói ra… thì quãng thời gian không được ở bên cạnh cậu có hơi chán.”
“T-thật á…”
S-sao lại đột nhiên—!?
Suốt chuyến đi ngày hôm nay, từng lời nói và cử chỉ của Matsuri làm tôi nhận thức rõ ràng hơn về mọi chuyện... Tôi muốn quay mặt đi vì xấu hổ, nhưng không thể—vì ánh mắt cô ấy nghiêm túc quá.
“Bất kể lúc nào, tớ đều yêu những ngày tháng ở bên cậu... Tớ muốn trân trọng khoảng thời gian này bằng cả trái tim—tớ muốn được ở bên cậu nhiều hơn nữa.”
Nó gần giống như một lời độc thoại vậy.
Vẻ mặt Matsuri không thay đổi khi cô ấy nói xong, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy khuôn mặt mình đang nóng bừng khi nghe trực tiếp những lời nói này... Nhưng cô ấy không phải là người duy nhất dành những lời ngọt ngào đó cho tôi.
“Tớ cũng cảm thấy vậy. Mọi thứ đã thay đổi kể từ khi tớ gặp cậu.”
“C-cả Saika nữa sao…?”
“Tớ không muốn để Matsuri một mình tận hưởng hết niềm vui đó đâu… Nhưng thật sự không ngờ ha? Mới vài ngày trước, tớ còn chẳng thể nói chuyện một cách đàng hoàng được, ấy vậy mà kể từ khi gặp cậu, tớ đã có thể nói ra những gì mình muốn.”
“Ừm… Tớ cũng nghĩ vậy.”
“Tớ muốn trân trọng mối quan hệ này… và cả những lúc ở bên cậu từ nay về sau nữa. Tớ muốn ở bên cạnh cậu… Đó là tất cả những gì mà tớ nghĩ.”
Saika đã không còn là một cô gái u sầu như trước.
Tôi đã biết từ rất lâu rồi, nhưng khi nghe cô ấy nói điều đó một cách chân thành như vậy, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ— cái kiểu tra tấn gì thế này!?
Hơn cả hạnh phúc, tôi cảm thấy ngượng chín mặt, đầu thì như muốn bốc khói.
“Ưm… Chờ đã, chẳng lẽ bây giờ đến lượt…?”
“Vậng. Chỉ còn lại mỗi em thôi.”
TÔI BIẾT NGAY MÀAAAAA!
Không phải là tôi không cảm thấy vui! Vui thì tất nhiên là vui rồi!
Nhưng nếu họ cứ nói vậy, tôi sẽ mất kiểm soát mất!
Không phải là họ có thể đọc được suy nghĩ của tôi—Emu bắt đầu nói y như cách Saika vừa làm.
“Cuộc đời em cũng đã thay đổi kể từ khi gặp anh đó, Kai-senpai. Tuy em vẫn có thể giữ hình tượng lạnh lùng nghiêm khắc trong lớp học, nhưng bạn bè em đã nói rằng giờ em đã cười nhiều hơn trước, rằng thần thái của em giờ đã khác hẳn so với khi xưa.”
“Vậy là biệt danh “Nữ hoàng băng giá” đã không còn từ rất lâu rồi nhỉ?”
“Em muốn trả lại cái biệt danh này lắm rồi. Không hiểu ai đã nghĩ ra cái trò này luôn ấy? Em mà biết thì em sẽ cho họ một bài học.”
Ánh mắt sắc bén của Emu cho thấy rõ cô ấy ghét cay ghét đắng người đã đặt biệt danh đó đến nhường nào.
“…D-dù sao thì, chuyện đó cũng không quan trọng. Điều quan trọng nhất là cuộc đời em đã thay đổi kể từ khi gặp được anh. Và cũng giống như Matsuri-senpai và Saika-senpai đã nói trước đó... Em muốn dành nhiều thời gian bên cạnh Kai-senpai hơn nữa — và với tất cả mọi người.”
Nói rồi, Emu lập tức quay đi.
Tôi có thể nhận ra tai em ấy đang đỏ lên vào lúc này.
Nhỏ chân thành cỡ đó đấy — và khi tôi nhận ra được điều này, khuôn mặt tôi ngày càng nóng hơn.
“Ư…”
Nóng, nóng quá — má tôi, toàn bộ khuôn mặt tôi, cả cơ thể tôi đều cảm thấy nóng bừng.
Matsuri, người nói đầu tiên, Saika, người tiếp lời, và giờ là cả Emu—cả ba bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào tôi... Ánh mắt dồn dập của bọn họ tạo nên một áp lực không thể nào chịu nổi.
Nhưng ngoài cảm giác nóng ran này, tôi còn cảm nhận được sự xúc động trào dâng.
(Chuyện này... Cảm giác y hệt như lần đó.)
Có một điểm chung giữa ba người—cụm từ “Em/Tớ muốn được ở bên anh/cậu.” được xuất hiện. Câu nói đó làm tôi nhớ đến những gì họ đã nói hồi đó khi bị thôi miên.
(Khi bị thôi miên, họ cũng đã nói với mình như vậy... và giờ đây, họ lại nói với mình điều đó một lần nữa... Hạnh phúc quá đi.)
Những lúc như thế này, tôi của ngày xưa sẽ chạy trốn hoặc cố gắng lảng tránh vấn đề.
Nhưng khi ai đó dành cho tôi những lời nói khiến tôi hạnh phúc đến nhường này... không đáp lại sẽ là một hành động hèn nhát. Vì vậy, tôi mở miệng để trả lời họ một cách chân thành nhất.
“Tớ cũng vậy… Tớ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều với mọi người qua từng hoàn cảnh, và bọn mình cũng đã dành rất nhiều thời gian cho nhau nữa. Giống như ngày hôm nay vậy, và trong khoảng thời gian đó, tớ đã có rất nhiều kỉ niệm vui với mọi người.”
Những buổi hẹn hò sau giờ học với Matsuri, hay những lúc thăm nhà Saika và Emu...Giống như là họ đã sắp xếp với nhau vậy—tôi đã có rất nhiều thời gian ở bên cả ba người họ.
“……………”
Để rồi đến ngày hôm nay, khi chúng tôi gần gũi với nhau, thay vì tránh xa thì bọn họ lại mỉm cười với tôi… Sau khi trải nghiệm cảm giác ấm áp và phấn khởi đó khi có họ kế bên, việc tôi không muốn đánh mất bọn họ là điều dễ hiểu.
“Tớ muốn… mãi mãi giữ mối quan hệ thân thiết như thế này với tất cả mọi người. Đó là cảm xúc của mình. Bởi vì, tớ thật sự rất yêu những quãng thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau!”
Tất nhiên, một phần trong tôi cũng muốn sử dụng sức mạnh của cộng sự để làm bất cứ điều gì tôi muốn.
Có lẽ tôi đã hơi lớn tiếng rồi, nhưng chị tôi vẫn đang say sưa ngủ, và không ai xung quanh là có vẻ chú ý tới tôi...
Và điều chờ đợi tôi sau những lời thổ lộ ấy là ba nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ.
▼▽
“Phù, ngày hôm nay vui thật đấy nhỉ?”
“Ừm… Đúng là rất vui.”
Chị tôi đi trước và trông mãn nguyện hơn bao giờ hết.
Là em trai, dĩ nhiên là tôi rất mừng —và Matsuri cùng những người khác cũng không ngừng nói rằng họ đã tận hưởng ngày hôm nay như thế nào.
(Quả là một ngày đáng nhớ ha.)
Tôi không khỏi nghĩ vậy.
Nhưng mọi cuộc vui rồi cũng có lúc phải tàn... và cuộc vui của chúng tôi cũng không ngoại lệ. Bọn tôi đã chia tay nhau, và sự ồn ào náo nhiệt từ sự hiện diện của họ đã lắng xuống.
“Cơ mà em cũng chiêu trò ra phết đấy ha?”
“Hả?”
Chị tôi, người đang đi phía trước, đột nhiên quay lại nhìn tôi.
“Thật ra lúc đó chị tỉnh rồi.”
“Tỉnh gì cơ…!?”
“Chị đã nghe hết tất cả rồi. Nào là bọn họ muốn ở bên cạnh em thế nào… và cả câu trả lời của em nữa.”
“Cái—!?!”
Chị ấy nghe thấy HẾT rồi á?!
Kinh ngạc, tôi nhìn chằm chằm vào người đang đứng ngay trước mặt tôi và không hề che giấu nụ cười tự mãn.
Với tâm trạng hồ khởi, chị ấy bước đến cạnh tôi và thúc khuỷu tay vào tôi khi tiếp tục.
“”Tớ muốn ở bên cạnh cả ba người”… à? Cũng không tệ. Chà, em không cần phải vội vàng đưa ra câu trả lời cuối cùng hay gì đâu.”
“Nee-chan…”
“Tình cảm thẳng thắn xứng đáng được đáp lại bằng sự trung thực thẳng thắn... Giả dối và làm tổn thương ai đó sẽ là điều tồi tệ nhất em có thể làm.”
“… Vâng, em biết.”
Tôi gật đầu, và trong tâm trí, nụ cười của Matsuri và những người khác lại hiện lên.
Tình cảm của họ chắc chắn là thật... và giả vờ như không thấy sẽ là một hành động tồi tệ. Nhưng sự thật là, tôi vẫn không biết chính xác phải đối diện với họ như thế nào.
Tuy nhiên, nếu họ đã vui đến thế... nếu họ đã gật đầu đồng tình với lời nói của tôi đến vậy, thì tôi nên tin vào câu trả lời của mình.
“Dù sao thì, ai mà ngờ em trai chị lại đào hoa đến vậy chứ? Là chị gái, chị không thể tự hào hơn.”
“… Hôm nay chị khen em nhiều thật đấy.”
“Thì tất nhiên rồi! Cơ mà phải nói, chị thật sự rất thích bọn họ… Nên cá nhân chị thấy, chị rất mong được dành nhiều thời gian hơn với ba người họ.”
“Matsuri và Saika cũng nói vậy—ngay cả Emu, người mới gặp chị hôm nay cũng thế. Họ nói rằng họ muốn thân thiết hơn với chị, rằng chị là một người cực kì tuyệt vời luôn ấy.”
“Bọn nhóc đó cũng ngọt ngào quá đi. Cỡ mà mấy đứa đấy cũng nói trực tiếp với chị rồi. Chà, chị lỡ khiến mấy nhỏ đó mê chị mất tiêu~”
À, vậy là họ thực sự đã nói trực tiếp với chị.
Vừa ngân nga vui vẻ, chị tôi vừa sải bước đi trước.
“Nhanh lên nào, về nhà thôi~!”
“Tới ngay đây!”
Khi tôi chuẩn bị bước theo, tôi liếc nhìn điện thoại của mình.
Tôi kích hoạt cộng sự và mở biểu đồ quan hệ—những sợi chỉ đen vẫn còn đó, nhưng những sợi chỉ hồng đã dày hơn và sống động hơn bao giờ hết.
“... Chết tiệt, chúng dày hơn nhiều rồi.”
Có phải vì những gì đã xảy ra hôm nay không...?
“……………”
“Này! Nhanh cái chân lên đi chứ!”
Chị tôi đã bỏ cách khá xa rồi.
Nếu tôi cứ để nee-chan đợi lâu như vậy, tôi sẽ phá hỏng tâm trạng tốt của chị tôi mất, nên tôi nhanh chóng chạy theo.
(Này, cộng sự... Mày còn nhớ mấy lời tao đã nói trước đó không? Rằng mày chỉ đang gài bẫy tao thôi miên những cô gái đang gặp phải rắc rối trong cuộc đời họ.)
Tôi tự hỏi thầm trong đầu.
Hồi đó, tôi đã phàn nàn rất nhiều về chuyện này... nhưng bây giờ, tất cả những gì tôi cảm thấy là lòng biết ơn. Tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng rằng việc có được cộng sự lại có thể giúp tôi có được những cuộc gặp gỡ tuyệt vời như thế này.
“Xin lỗi chị! Em có hơi phân tâm một chút.”
“Lề ma lề mề! Nào, đi thôi.”
“Vâng, thưa sếp~”
Nhưng... nghĩ kỹ lại thì—Matsuri và những người khác ở trạng thái bình thường so với trạng thái bị thôi miên.
Điều đó có nghĩa là tôi đang xây dựng mối quan hệ tốt với tận sáu cô gái sao? Điều đó cũng không hoàn toàn là đúng, nhưng... ý nghĩ đó vẫn khiến trái tim tôi đập nhanh.
Tôi khẽ mỉm cười.

