Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“Vậy nên… Kai này.”
“Vâng?”
“Ứng cử viên cho vị trí bạn gái của em là ai? Matsuri-chan, Saika-chan, hay Emu-chan?”
“—!?”
Ư-Ứng cử viên bạn gái?! Câu hỏi quái gì thế này?!
Trong khi tôi vẫn còn đang lúng túng, chị tôi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
“Ý chị là, rõ ràng là ba người họ rất tin tưởng em. Từ những gì chị nghe được, cái cách họ nhìn em… Em rất quan trọng đối với họ.”
“…………”
“Vậy nên câu hỏi của chị bình thường mà phải chứ? Họ đều ngọt ngào, xinh đẹp, và—không như một số người—họ đều có vòng một cực khủng, chết tiệt!”
“Cái đoạn cuối rõ ràng lại chị đang ghen t—“
Lườm!
Như một con ếch đang bị rắn nhắm mồi, tôi ngậm miệng lại.
Mặc dù vậy, sau một hồi, nee-chan nở một nụ cười toe toét.
“Thôi, dù có chuyện gì xảy ra thì chị sẽ luôn dõi theo em với tư cách là chị gái. Cá nhân chị rất muốn em giữ mối quan hệ thân thiết với cả ba người họ.”
Nói rồi, chị ấy nắm lấy tay tôi.
“Xin lỗi vì đã để mọi người chờ!”
“Không sao đâu, onee-san. Phư phư~ Hai người thật sự thân thiết nhỉ?”
“Kai-senpai giống như một đứa trẻ khi ở cạnh chị ấy vậy.”
Họ mỉm cười khi thấy chúng tôi tay trong tay, nhưng tôi phải nói thẳng ra cho em ấy biết.
“Chị ấy mới là người trông giống như một đứa trẻ trong đây.”
“Xin lỗi?”
Đôi khi, một người đàn ông phải đứng lên chống lại cái ác vĩ đại… vì lý do nào đó, tôi luôn có tính ganh đua khi ở cạnh chị gái của mình.
Chị em là vậy đó!
Rõ ràng nee-chan đang muốn phản bác lại, nhưng vì sự hiện diện của Matsuri và những người khác nên chị ấy đã phải kiềm chế—một chiến thắng nhỏi nhoi hiếm hoi của tôi.
(Mặc dù đằng nào tôi cũng sẽ phải trả giá…)
“Cậu ổn chứ…?”
Saika lo lắng hỏi, tôi liền giơ ngón tay cái lên.
“Tớ ổn mà. Có thể tớ sẽ bị giết khi về nhà, nhưng tớ sẽ chống trả lại. Có thua thì cũng là chuyện thường thôi.”
“Như thế… có thật sự là ‘ổn’ không vậy…?”
“Ổn mà. Tớ nói ổn là ổn.”
Tôi buộc Saika phải chấp nhận điều này.
Tiếp theo, chúng tôi đến cầu trượt nước dành cho nhiều người—một trò chơi mà ai đều cũng có thể tận hưởng.
“Mọi người sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng rồi!”
“Tớ ổn…!”
“E-em hơi sợ một chút…”
Chúng tôi leo vào một chiếc phao tròn vừa cho năm người và chờ đợi cú trượt.
Nắm chặt tay cầm của phao, nhân viên gật đầu—chúng tôi đã sẵn sàng.
“…?”
Đúng lúc đó, tôi mắt chạm mắt Matsuri ở phía đối diện chiếc phao.
Có lẽ vì chuyện ban nãy, tôi không thể rời mắt khỏi cổ.
“…Ehehe.”
“—!?”
Ánh mắt chúng tôi khóa chặt lấy nhau, và Matsuri mỉm cười rồi nhẹ nhàng đung đưa người—
Cứ như cố tình khoe khoang khoảnh khắc những đường cong tuyệt mỹ, đầy đặn kia rung rinh ngay trước cơ thể cổ. Tôi hoảng loạn, nhưng thật may mắn là không ai nhận ra… vì chiếc phao đã lừ lừ trượt về phía trước.
“Whoa—!”
Bị phân tâm bởi bộ ngực đang nảy lên nảy xuống của Matsuri, tôi nới lỏng tay nắm và suýt chút nữa thì mất thăng bằng.
“Eek!?”
“K-Kai-kun…!?”
Cố gắng giữ thăng bằng, tôi bám chặt lấy Saika bên cạnh.
(M-mềm quá…!?)
Bàn tay phải tôi bám vào ngực cô ấy với tất cả sức lực —mạnh hơn nhiều so với khi tôi chạm vào Matsuri. Mạnh đến mức có thể để lại dấu vết.
“Ư…”
“Xin lỗi—!”
Tôi giật tay lại… chỉ để nghiêng người sang phía Emu.
Một lần nữa, những cú lắc khiến tôi mất thăng bằng, và cơ thể tôi nghiêng về phía Emu, người đang ngồi ngay cạnh tôi, và tay tôi hướng về phía cô ấy khi tôi tìm một cái gì đó để bám vào.
“S-Senpai…?”
Giờ thì tôi lại đang bám chặt lấy nhỏ.
Trong khi hỗn loạn diễn ra xung quanh tôi, chiếc phao vẫn tiếp tục lao đi dữ dội.
“Woa-hoo! Thế nào, Matsuri-chuwan!?”
“Tuyệt quá, Miyako-shan!”
Không giống như tôi, Matsuri và nee-chan đang hoàn toàn tận hưởng cuộc chơi.
(Họ bắt đầu gọi nhau bằng biệt danh từ bao giờ vậy!?)
Nhưng rồi—một khúc cua gấp ập đến. Cú lắc dữ dội khiến tôi bám chặt Emu hơn, móng tay hơi cắm vào da cô ấy.
“Ư a~♪”
“X-xin lỗ—!”
Tôi rụt tay lại và cuối cùng cũng nắm đúng tay cầm.
(O-Oh…!)
Nhưng lúc này, khi cơ thể tôi đã hoàn toàn bị cố định, tôi đang tận hưởng một kiểu khoái cảm mới.
Những con sóng xô đẩy? Hay cảm giác như sắp ngã?
Tất cả chỉ là phụ!
Vì...
(Tr-Trời ạ, những cú rung lắc này!?)
Tôi không phải người duy nhất phải chịu đựng những cú lắc dữ dội.
Sự rung lắc điên cuồng không chỉ thử thách tôi, mà còn khiến Matsuri, Saika, Emu, và thậm chí cả chị tôi nảy lên liên tục. Điều đó có nghĩa là... (N-Ngực ở khắp mọi nơi!?)
Không quá lời khi nói rằng cảnh tượng ngực họ đung đưa và rung rinh trước mặt tôi, phía trước, bên trái, bên phải—tựa như một thiên đường vậy! Một cảnh tượng chỉ có thể thấy ở trong chuyến đi này thôi!
“Á! Sợ quá, Matsuri-chan!”
Giả vờ sợ hãi, Chị tôi bám chặt lấy Matsuri và vùi mặt vào ngực cô ấy (?). Matsuri chỉ gượng cười rồi ôm lấy chị gái nhỏ nhắn của tôi.
“…Đáng yêu quá, Onee-san.”
Và rồi—một cú va chạm khác.
“Kai-kun.”
“Kai-senpai.”
Saika và Emu đều bám chặt lấy tôi.
Có phải họ cũng đang bị mất thăng bằng không? Dù sao thì phần khó khăn nhất cũng đã qua—chỉ còn những khúc cua nhẹ nhàng cho đến khi khép lại. Với một cú văng cuối cùng, chúng tôi đã đến đích và làn nước lạnh bắn tung tóe.
“Cảm ơn cậu, Kai-kun.”
“Thật vui khi có anh ở ngay cạnh, Senpai~♪”
Họ buông tôi ra và để lại tôi một mình trong cơn choáng váng.
Đầu tiên là Matsuri, giờ đến Saika và Emu… Nếu cái vận may này cứ tiếp tục mà không nhờ sức mạnh của cộng sự, e rằng tôi sẽ sớm gặp phải vận rủi thật sự.
“Kai? Sao vậy?”
“À… Anh đang ở trên thiên đường.”
“Bị lắc quá nên đầu óc có vấn đề à?”
“Woa, chị hiểu ý em đấy.”
“… Hả?”
Nee-chan nhìn tôi một cách khó hiểu, nhưng xét về mặt thực tế thì chị ấy không sai.
Sau khi xuống, chúng tôi đi đến điểm tham quan tiếp theo—
Đó là bể tạo sóng, thứ mà ban đầu tôi muốn đích thân trải nghiệm, nghĩa là bước vào một bể bơi nơi có những con sóng mạnh được tạo ra, và mặc dù tôi vốn đã rất thích cầu trượt nước trước đó, nhưng tôi vẫn muốn trải nghiệm cái này.
“…!”
“Không sao đâu, Saika. Cứ nắm tay tớ, được chứ?”
“Đ-Được thôi!”
Saika do dự, nhưng Matsuri trấn an cô ấy.
“Woooooh!!”
“Tớ sẽ bị cuốn đi mấttt!?”
“Đ-Đừng buông ra!”
“Hết cách rồi—cứ để sóng nó cuốn đi thôi!”
Những con sóng dữ dội của bể bơi khiến những tiếng la hét đầy vui vẻ vang lên.
Tất nhiên, nhân viên đang trông coi bể bơi để ngăn ngừa tai nạn xảy ra, và tôi đoán đây là điều đã góp phần làm nên danh tiếng và sự an toàn của khu này
“Sóng va vào mạnh hơn chị nghĩ?”
“Ừ… khoan đã—“
“Sao vậy?”
Tôi quay sang nhìn Emu đứng cạnh mình và nhận ra—không, đúng hơn là nhớ lại.
Trước đó, khi tôi bất ngờ bám chặt lấy cô ấy, móng tay tôi đã cắm vào da nhỏ. Không có máu, nhưng tôi có thể thấy một vệt đỏ tươi.
“Xin lỗi, Emu… Em có đau không?”
“Hả? A, cái này à?”
Vết đó ở gần vai cô ấy.
Dù không chảy máu, nhưng chắc cũng nhói… Thế nhưng, trái ngược với sự lo lắng của tôi, Emu mỉm cười và nhẹ nhàng lướt ngón tay lên vết đó.
“Không hề! Nếu có thì… hi hi♪”
“Ưm… Emu?”
“Đừng lo! Em ổn mà♪”
“… Được rồi.”
Emu bắt đầu vuốt ve một cách dịu dàng vết đỏ, trong khi tôi quay mặt đi khỏi cô ấy—giờ đây Emu đã hoàn toàn biến thành “M-chan”—và bước vào bể bơi sóng cuồn cuộn dữ dội.
“Whoa!?”
Khoảnh khắc tôi bước vào, một dòng chảy đủ mạnh để hất tôi ngã đã ập đến.
Nó không nguy hiểm, nhưng ngay cả khi tôi bằng cách nào đó cố gắng trụ vững, những người phía sau có lẽ cũng sẽ đâm sầm vào tôi.
“K-Kai!”
“Onee-chan!?”
Tôi vừa nghe thấy giọng thì chị ấy đã bám chặt vào lưng tôi.
Nee-chan vòng chân qua eo tôi như thể chị ấy sẽ không bao giờ buông ra vậy và ép sát vào tôi chặt nhất có thể.
“Sóng va vào mạnh hơn chị nghĩ—nên chị cảm thấy hơi sợ!”
“V-Vâng, quả thật.”
Emu theo sau chúng tôi một lúc và khéo léo lướt qua dòng nước rồi đứng ngay cạnh tôi.
“Em có sao không?”
“Em ổn. Còn Matsuri-senpai và Saika-senpai… À, họ ở đằng kia.”
Matsuri và Saika đứng cách đó khá xa.
Tuy khoảng cách khá xa, nhưng tôi vẫn thấy rõ Matsuri đang nắm chặt tay Saika và đảm bảo cô ấy không bị dòng nước cuốn đi.
“Xin lỗi thưa cậu!”
Đúng lúc đó, một nhân viên đứng bên cạnh bể bơi gọi tôi.
Anh ấy đang đi dọc theo chúng tôi và mắt dán chặt vào nhóm chúng tôi, nên anh ấy chắc chắn đang gọi tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đó có phải em cậu không? Em ấy ổn chứ?”
Có vẻ như anh ấy lo lắng về việc chị ấy bám chặt lấy tôi. Nhưng khoảnh khắc anh ấy gọi nee-chan là em gái, vòng tay siết chặt lấy tôi một cách đầy đe dọa. Dù chị tôi không làm gì khác, nhưng tôi vẫn quá sợ hãi để nhìn thẳng vào mặt chị.
“Hehe… thì ra mối quan hệ của Kai-senpai và em gái là như vậy à.”
“N-Này, Emu! Đừng cười như thể đây là một cảnh tượng ấm lòng thế chứ!”
“À… Vâng, mối quan hệ của bọn em là như vậy đấy. Thật sự là không sao đâu ạ”
“Ồ thế sao…?”
“Nhân tiên, đây là chị gái của em ạ.”
“A! Lỗi tôi!”
Đối với onee-chan, lời xin lỗi vội vàng đó chắc chắn là một sự sỉ nhục.
Chị ấy đập tay vào đầu tôi như thể thúc giục tôi đi nhanh hơn rồi tay trong tay với Emu cho đến khi chúng tôi bắt kịp Matsuri và những người khác.
“A, Kai-kun… Chờ đã, chị cậu đáng yêu dữ vậy!”
“… Chị đang bám lấy Kai-kun à?”
“Bám—Ư, thôi kệ đi! Ừ, là bám đó!
Có vẻ như one-chan đã bỏ quộc, chị ấy vùi mặt vào đầu tôi, và bắt đầu gặm tôi—này thật đấy, dừng lại đi được không!
“Grrrrrl!”
“…Tính cách của onee-chan hôm nay khác hẳn chỉ vì sự hiện diện của các cậu.”
Nếu chỉ có tôi, chị ấy sẽ không bao giờ hành động như thế này vì xấu hổ.
Rõ ràng là chị ấy thích Matsuri và những người khác, nhưng nee-chan có lẽ cũng muốn tỏ ra là một người lớn đáng tin cậy trước mặt họ.
(Chà… Dù sao thì, mặt này của chị ấy cũng không tệ.)
Cười gượng gạo, tôi dành khoảng thời gian tiếp theo để tận hưởng những con sóng.
Sau khi chơi thỏa thích xong, chúng tôi rời khỏi bể bơi và giết thời gian ở khu vực nghỉ ngơi chung. Onee-chan vì đã chơi quá sức nên đã ngủ thiếp đi với những hơi thở nhẹ nhàng.
“Trời ạ… bà chị này nữa.”
“Aha ha… Nhưng chị ấy thật sự rất đáng yêu mà♪”
Matsuri, người đang cho nee-chan gối đầu lên đùi nói vậy.
Nhìn họ lúc này, Matsuri trông như chị gái còn chị tôi lại giống như em gái vậy… Dù sao thì, nee-chan trong bộ đồ bơi này thực sự quá hoàn hảo.
“Ưm… ưm…”
“Đ-Đáng yêu quá đi…!”
“Chị ấy nói mớ trông dễ thương ghê!”
Không như tôi chỉ cảm thấy bực bội, Saika và Emu lại hoàn toàn bị cuốn hút.
Không phải là chị tôi ghét việc bị người khác coi là dễ thương, nhưng có lẽ đó không phải cách chị ấy muốn người khác nhìn nhận... Mặc dù vậy, nếu điều đó khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ, thì điều này cũng đâu có gì xấu đâu nhỉ?

