Light Novel - Tập 3

Chương 5.2: Chúng ta chuẩn bị hôn á... Cái gì, thật sao?!

2025-09-15

7

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Ồ thì ra là vậy.

Nếu tôi chỉ đơn thuần hành động theo dục vọng với Matsuri, Saika, hay Emu—đặc biệt là khi họ đang ở những trạng thái yếu đuối nhất—mọi chuyện có thể đã trở nên tồi tệ hơn và chẳng thể cứu vãn.

“Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này... Xét về sự thiếu đứng đắn với phụ nữ, lẽ ra kết cục vẫn sẽ không thay đổi. Vậy mà những tương tác của ngài với họ không làm mất đi mối quan hệ giữa ngài và họ—mà thay vào đó, chúng còn thúc đẩy mối quan hệ này thành một điều gì đó tích cực hơn.”

“... Thật sự việc giúp đỡ một ai đó quan trọng đến thế sao? Với tao thì, ừm... Tao có thể làm mọi điều mình muốn với họ như một sự đền đáp cho việc cứu giúp họ.”

“Aisaka Matsuri bị bạn trai cũ phản bội và bị gia đình ruồng bỏ. Agatsuma Saika phải chịu đựng bạo lực từ chính người cha ruột và đã mất đi trạng thái tinh thần lành mạnh. Honma Emu thì bị theo dõi—chỉ một sai lầm nhỏ, mọi chuyện đã có thể dẫn đến một kết cục kinh hoàng. Bằng một cách nào đó mà Chủ nhân đã xuất hiện tại những bước ngoặt của họ và cứu rỗi trái tim họ.

Những lời nói của cộng sự xen chút tự hào khi gửi qua tin nhắn trên màn hình.

Đã vậy nó vui đến mức mà nó còn dùng cả biểu tượng cảm xúc và kaomoji nữa chứ—cho dù rõ ràng là cộng sự không hề quen với việc này, nhưng phản ứng của nó lại đáng yêu một cách lạ kì.

“Dẫu vậy, song hành cùng thiện chí, ngài cũng đang thu hút sự ác ý... Ngài có thể thấy những sợi chỉ đen đúng không, Chủ nhân? Đó là những tầng lớp hận thù của con người—một biểu tượng của sự oán giận dành cho những kẻ đã lợi dụng tôi.”

“Ừm, tao cũng ngờ ngợ được rồi.”

“... Nhân tiện thì còn một điều nữa. Về việc những sợi chỉ hồng xuất hiện—chưa từng có tiền lệ trước đây. Việc những sợi chỉ đó kéo dài ra từ tên của họ cũng là một sự phát triển đến bất ngờ.”

Những sợi chỉ đen và những sợi chỉ hồng... Cái biểu đồ tương quan đó.

Những sợi chỉ đen quấn quanh tôi như một con hổ rình mồi, và nếu lúc đó những sợi chỉ hồng không che chở tôi thì tôi đã bị bóng tối nuốt chửng rồi

“Này... Giả sử nhé, nếu những sợi chỉ đen đó đè kín tên của tao... Thì con người thật sự của tao sẽ ra sao?"

“Như tôi đã nói trước đó—ngài sẽ bị nuốt chửng. Biến mất. Không còn dấu vết, bị xóa khỏi ký ức của mọi người... Đó là lý do không còn hồ sơ nào về những người dùng trong quá khứ đã biến mất.”

Bị nuốt chửng và xóa bỏ, không để lại chút ký ức nào... Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Dù tôi có muốn gạt bỏ sự thật đó như một điều bất khả thi, sự tồn tại của cộng sự trong tay tôi và việc không có bất kỳ hồ sơ nào về ứng dụng thôi miên trên thế giới thực càng làm nỗi sợ hãi của tôi càng thêm tột cùng.

“Nhưng với những người đã từng bị lợi dụng... Một cảm giác khó chịu khó tả cứ đeo bám lấy họ. Có lẽ ngài cũng đã từng gặp một người như vậy rồi, Chủ nhân. Một người mà cuộc đời của họ đã bị thay đổi vì tôi.”

"……………"

Đôi lúc... À không, hình như tôi đã từng nhìn thấy họ trước đây rồi thì phải.

Một người phụ nữ đột ngột nói chuyện với tôi—và tất nhiên, tôi không hề nhận ra khuôn mặt cổ. Nhưng người phụ đó đã lườm tôi như thể tôi là thứ đáng ghê tởm vậy, rồi ả lại nhìn Matsuri và những người khác với ánh mắt đầy chất vấn... Lúc đó là ở quán cà phê à?

Sau khi thoáng nhớ lại quá khứ, tôi tiếp tục.

“Ừm... Chắc hẳn mày có nhiều chuyện phức tạp khó nói lắm nhỉ? Dù sao thì, xin hãy để tao nói với mày điều này thêm lần nữa nhé, cộng sự—cảm ơn mày vì đã đến bên tao.”

“... Chủ nhân.”

“Ý tao là, ừ thì, tao vẫn muốn làm những chuyện dâm dục, và có lẽ điều đó sẽ không bao giờ thay đổi đâu... Nhưng cũng chính vì nhờ có mày mà tao đã có thể cứu Matsuri và những người khác, và giờ bọn tao đã trở nên thân thiết với nhau hơn... Vậy nên, thật sự cảm ơn mày rất nhiều.”

“……………”

Tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói... Rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.

Nhưng vì cuối cùng chúng tôi đã có thể giao tiếp với nhau, tôi muốn tận dụng cơ hội này để cảm ơn cộng sự của mình một cách chân thành.

“Sao thế? Đỏ mặt à?”

Khi không nhận được câu trả lời, tôi cười toe toét và gõ vào màn hình.

Rồi—CHÓE! Màn hình sáng lên, tôi theo phản xạ mà nhắm mắt lại và phát ra một tiếng kêu đáng xấu hổ.

“M-má, cái đồ...!”

“Là do chủ nhân tự chuốc lấy đấy nhé. Dám trêu chọc tôi à.”

Nó nhấp nháy một cách chế giễu và gần như đốt cháy võng mạc của tôi—DỪNG LẠI ĐI!

“Đ-Được rồi, được rồi! Tao chịu thua! Dừng lại đi!”

Cuối cùng, cộng sự của tôi cũng chịu yên.

“...Tôi cũng rất vui, Chủ nhân. Vui vì đã gặp được một người như ngài. Tuy ngài đã lo lắng rất nhiều, nhưng... Hãy cứ là chính mình đi. Dù cho những lựa chọn của ngài có thể biến giấc mơ đó thành hiện thực... Bây giờ chúng ta đã trò chuyện, tôi sẽ không cho ngài thấy những giấc mơ đó nữa. Vậy nên từ giờ hãy cẩn thận.

“...Tao hiểu rồi.”

“Nhưng mà... Rốt cuộc, chính vì nhờ những ham muốn của ngài mà ngài mới có thể đứng đây ngày hôm nay. Thế nên đôi khi hành động theo bản năng cũng không hẳn là tồi... Dù sao thì ngài cũng quá hèn để có thể chiếm lấy một người phụ nữ ngài thích ngay lập tức.”

“Đồ khốn! Sao đột nhiên lại đâm một nhát vào tim tao thế!!”

Tôi bật dậy và đập điện thoại xuống giường.

Cái tên khốn này... Tôi mà nghiêm túc thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu nhé! Lần tới mà tôi tia được cô nào, tôi sẽ... À không—nếu làm vậy thì tôi thà làm với Matsuri và những người khác còn hơn, giờ chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều rồi... Nếu như họ đồng ý, như trong giấc mơ đó... Heh heh.

“Tốt rồi, thưa Chủ nhân. Tuy hơi hèn... nhưng ít nhất ngài cũng có mặt tốt bụng. Lòng tốt đó chắc chắn sẽ lay động được những người như họ đấy.”

“Đừng có kêu tao hèn nữa!”

▼▽

“...Hở?:

Tôi ngồi bật dậy và nhìn quanh.

“Chẳng phải mình vừa mới... nói chuyện với cộng sự sao?”

Tôi hoảng loạn cầm lấy điện thoại—nhưng chỉ có màn hình khóa quen thuộc hiện ra.

Không có một lời nào từ cộng sự trôi nổi trên màn hình như trước. Ngay cả khi tôi mở ứng dụng ra, nó vẫn vậy. Biểu đồ tương quan cũng không hề thay đổi.

“...Hả? Khoan đã, tất cả những chuyện đó... là một giấc mơ sao?”

Toàn bộ cuộc trò chuyện với cộng sự... là một giấc mơ ư?

Nó thực đến nỗi tôi còn không nhận ra đó là mơ. Không có bất kỳ khoảng ngắt nào trong ký ức của tôi làm tôi khó phân biệt quá. Chẳng biết đâu là thực tại và đâu là lúc giấc mơ bắt đầu.

“……………”

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại và soi mọi thay đổi trong từng ngóc ngách. Nhưng chẳng có gì xảy ra hết.

... Vậy chỉ là một giấc mơ. Xét về mặt logic, nghe thì có vẻ hợp lý. Tuy nhiên, một phần trong tôi lại từ chối tin rằng đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng khi không còn gì xảy ra nữa, có lẽ nó thực sự chỉ là một ảo ảnh.

“...Heh... Nghĩ nhiều cũng vô ích.”

Có lẽ đó là một thông điệp từ cộng sự.

Tôi nhớ từng lời trong cuộc trò chuyện của chúng tôi—về cách cộng sự hạnh phúc vì những lời nói của tôi, và về cách tôi hạnh phúc khi biết Aisaka và mọi người cảm thấy như vậy.

Tất cả đã khắc sâu vào trong trái tim này.

“Nếu cộng sự đã nói vậy thì... Ừm, heh, chắc mình cứ thế mà sống thôi ha.”

Cảnh tượng trong mơ lúc đó rất có thể đã trở thành hiện thực.

Dù tim tôi vẫn còn chút bồn chồn, nhưng lời trấn an của người cộng sự—“Hãy cứ là chính mình”— đã tiếp thêm cho tôi sự tự tin.

“Dù gì mà nói... Có lẽ lúc đó mình chỉ đang nghĩ cho riêng mình mà thôi.”

Tôi bật cười thầm—ngay lúc đó, cửa phòng ngủ của tôi mở ra.

“Chị vào đây, Kai.”

"Nee-chan?"

... Chuyện gì đang xảy ra thế?

Nghĩ lại thì, nãy giờ tôi đã nói chuyện khá ồn với cộng sự, nhưng chị tôi lại không hề có phản ứng gì... Tường nhà tôi mỏng đến mức chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể lọt qua, nhưng sao lại chẳng có gì xảy ra nhỉ? Vậy là thật sự không có tiếng động nào sao?

“… Chờ đã, chị mang gối vào làm gì vậy?”

Chị tôi bước vào, ôm một cái gối dưới cánh tay.

“Đêm nay chị sẽ ngủ với em.”

“...Hả!?”

Sau một nhịp thở, tôi hét lên đủ lớn để gợi lại cảm giác déjà vu.

“Đừng hét lên như thế. Sẽ làm phiền hàng xóm đấy.”

“Ghk!?”

Nee-chan vung cái gối như một thứ vũ khí đập thẳng vào bụng tôi.

Cú đập mạnh hơn tôi nghĩ khiến tôi khuỵu gối lại. Nhưng rồi chị tôi bước qua tôi, nhặt cái gối lên và và bình thản chiếm lấy vị trí trên giường tôi.

“Ugh...”

“Ư-ừm thì, chỉ là chị nổi hứng thôi.”

“Nổi hứng?”

“Ừm... Mặc dù chị biết làm vậy không cần thiết, nhưng chị không thể quên được vẻ mặt của em sáng nay. Cứ xem đây là bản năng hay lo xa của một người chị đi.”

“……………”

Đôi mà nee-chan ửng hồng khi chị ấy nghịch tóc... Hả?

Khoan đã, chị tôi lúc này... có vẻ dễ thương không nhỉ?

"……………"

“Sao? Có vấn đề gì à? Em không muốn ngủ với chị sao?”

“À k-không... Không phải thế.”

“Vậy thì mau lên.”

Nee-chan vỗ vỗ lên chiếc giường.

Chị ấy thản nhiên chiếm lấy chiếc giường của tôi như thể đó là nơi của mình vậy—đúng là phong cách của chị ấy mà. Nhưng mà cái nét dễ thương kia... quả thật không hề hợp chút nào, dù tôi phải thừa nhận là tôi khá khó chịu.

Vẫn còn khá sớm để đi ngủ, nhưng tối nay tôi sẽ chấp nhận. Tôi ngả lưng xuống và nằm cạnh bên chị.

“……………”

“……………”

Sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi sau khi đèn tắt.