Trên đường về nhà sau khi kết thúc công việc bán thời gian nhàm chán.
"Ha..."
Một tiếng thở dài mệt mỏi thoát ra từ đôi môi tôi.
Thế là đã ba tháng kể từ khi tôi xuyên không đến thế giới này.
Đúng vậy, xuyên không.
Thế giới mà tôi xuyên không vào lại là từ một tiểu thuyết web có tên "Trở Thành Anh Hùng với 10.000 EXP."
Có điều, tôi không phải là nhân vật chính mà chỉ là một vai phụ có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên đường phố.
Và thậm chí còn không phải là một vai phụ từng được nhắc đến tên dù chỉ một lần.
"...Chết tiệt, ít nhất hãy biến tôi thành một nhân vật phụ quan trọng chứ."
Nhưng than phiền cũng chẳng thay đổi được gì.
Dù sao thì, tên tôi là Lee Do-gwang. 30 tuổi.
Và trong thế giới này, tôi là một nhân viên bán thời gian tại cửa hàng tiện lợi.
"Tôi sẽ tính tiền giúp anh."
"Chỉ có sữa và bánh mì thôi."
"Vâng, tất cả hết ba nghìn chín trăm won."
Cuộc sống hàng ngày dù ở đâu cũng đều giống nhau.
Ngay cả ở một thế giới khác, tôi cũng chỉ sống ngày qua ngày một cách nhàm chán.
Thôi thì, cuộc sống là vậy mà.
"Hẹn gặp lại quý khách..."
Tôi bước vào nhà sau khi kết thúc ca làm.
Một căn phòng studio. Nó vốn không phải của tôi, mà thuộc về người mà tôi đã xuyên không vào nhưng dù gì h nó cũng thuộc về tôi rồi.
Cơn mệt mỏi tràn ngập khi tôi ném mình lên giường.
Hôm nay tôi thấy mệt một cách khác thường.
"Ugh..."
Nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ sáng. Hôm nay tôi cũng đã làm việc chăm chỉ.
Tôi nhấc điện thoại lên để kiểm tra tin tức.
['Kẻ Tối Thượng' lại lập chiến công, tiêu diệt 17 ma thú cấp A tại trung tâm Seoul.]
Đúng rồi, đó là nhân vật chính.
Trái ngược hoàn toàn với tôi.
Một cảm giác trống rỗng bất chợt ập đến.
Tại sao tôi lại bị xuyên không đến thế giới này?
Chỉ để sống một một cuộc đời tẻ nhạt rồi chết?
"...Chết tiệt."
Tôi thốt ra một lời nguyền rủa ngắn ngủi và nằm vật xuống giường.
Ngay khi nhắm mắt lại, tôi đã chìm vào một giấc ngủ sâu.
***
...Hả?
Mình đang ở đâu vậy?
Một không gian trắng xóa mờ ảo.
Tôi đang đứng ở một nơi nào đó.
"Xin chào, chàng trai trẻ."
Tôi quay đầu lại vì giọng nói bất ngờ.
Một ông lão với mái tóc bạc trắng dựng ngược đứng trước mặt tôi.
Đó là... Einstein?
Nhà vật lý học nổi tiếng Albert Einstein?!
Nhìn biểu cảm đặc trưng với chiếc lè lưỡi của ông, không còn nghi ngờ gì nữa.
Einstein tiến lại gần tôi.
Và rồi...
"Aaaagh! Ông đang làm gì thế?!"
Đột nhiên, ông ấy chúi mặt vào trán tôi.
Ông ấy đang... liếm nó sao?
Einstein thực sự đã liếm trán tôi!
"Có vị mặn."
Một ánh sáng mạnh đột nhiên lóe lên.
Tôi bật ngồi dậy trên giường.
"Ôi trời! Đó là một giấc mơ!!"
Lúc đó tôi không hề biết... rằng giấc mơ kỳ quái này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.

