Vol 1

Chương 1.2 - Bạn khỉ đột bàn bên

2025-09-16

7

Tạm thời bỏ qua chuyện tôi bị nguyền rủa do những ảnh hưởng truyền lại từ tổ tiên mình và quay trở lại chuyện chính nào.

Tiết lịch sử thế giới chả có gì ngoài cơn buồn ngủ mê man và sự căng thẳng tột độ cuối cùng đã kết thúc, và từ giờ đến tiết học cuối cùng của ngày còn có một giờ nghỉ giải lao ngắn nữa. Hoàn toàn kiệt sức, tôi nằm vật xuống bàn, nhìn chằm chằm về một phía như một xác chết vậy.

Ánh nhìn lơ đãng của tôi không tự chủ mà liếc về phía Gorilla-san ngồi cạnh tôi. Sau khi cất lại tài liệu môn lịch sử thế giới vào trong chiếc cặp treo cạnh bàn, cô lấy ra một chiếc túi dây rút màu xanh biển từ dưới gầm bàn.

Trong đó là một hộp cơm trưa, cổ cầm đôi đũa lên một cách khéo léo với những ngón tay to lớn của mình và bắt đầu ăn.

Dường như cô đã đi đâu đó trong giờ nghỉ trưa trước đó thì phải, tôi tự hỏi rằng không biết có phải là bởi cô ấy mải chơi nên mới chưa ăn gì hay không trong khi lơ đãng nhìn cô thưởng thức bữa ăn. Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, Gorilla-san quay sang nhìn.

"...Gì thế?"

Che miệng lại với bàn tay cầm đũa của mình, cổ quay sang hỏi tôi bằng một tông giọng trầm tĩnh và lạnh lùng khác xa với vẻ ngoài của mình. Tôi trả lời mà không thèm đổi lại tư thế, vẫn trung thành với cái mặt bàn.

"Hah, chỉ là tôi đang tự hỏi xem sao giờ này cậu mới ăn thôi."

"Chả có gì to tát lắm đâu. tôi có một buổi họp câu lạc bộ vào giờ nghỉ trưa và gần như chả có tí thời gian nào để ăn trưa. Chỗ cơm trưa còn lại hơn nửa, vậy nên..."

"Tôi hiểu rồi, nghe cũng hợp lý phết...huh?"

Trong khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện và tôi vẫn lơ đãng nhìn về phía trước, tôi bỗng nhận ra điều gì đó.

"Gossan, trước giờ cậu vẫn dùng hộp cơm trưa đó à?"

Cổ đang dùng một hộp cơm trưa hình chữ nhật, nhưng tôi nhớ là dường như trước đó cô ấy dùng một hộp cơm trưa khác nhỏ hơn và có hai tầng thì phải.

Nhân tiện thì, "Gossan" là một biệt danh tôi đã đặt cho cô ấy, không phải biến tấu từ gorilla mà là từ tên thật của cổ. Đó là một cách hữu dụng để tránh gọi nhầm cô thành "Gorilla-san", vì vậy tôi đã xin phép để cổ cho tôi gọi mình như thế.

Quay trở lại truyện chính, đáp lại câu hỏi của tôi, Gossan hơi nhăn mặt lại và đáp,

"Tôi đổi rồi. trước đây tôi mang hai hộp cơ, nhưng giờ thì tôi chỉ dùng mỗi hộp này thôi."

"Hở? Sao cậu mang hẳn hai hộp cơm trưa làm gì?"

"..Tôi không muốn nói cái này ra lắm, nhưng...là một nữ sinh mà lại mang theo một hộp cơm cỡ lớn thì sẽ dễ gây chú ý lắm, nên tôi đã nhờ mẹ làm hai hộp. Nhưng tháng trước bà ấy thấy lằng nhằng phức tạp quá nên mua luôn hộp này, và bởi bà ấy đã dậy sớm làm cơm cho tôi rồi nên cũng chả kêu ca phàn nàn được gì."

"Tôi hiểu rồi...nhưng cậu ăn cái hộp còn lại từ khi nào vậy?"

"Sau ca tập luyện buổi sáng và trước lúc tôi đi sinh hoạt câu lạc bộ. Cũng vì vậy mà tôi mới bị buồn ngủ hồi tiết đầu rồi còn bị đau bụng lúc đang sinh hoạt nữa. Cuối cùng thì phương án này xem ra có vẻ như là ổn thỏa nhất rồi."

Gossan giải thích một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng, rồi tiếp tục bữa ăn của mình với một tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy. Cử chỉ cũng như cách nói chuyện của cổ quá thanh lịch để có thể là một con khỉ đột được. Chà, thì đúng là cô ấy không phải khỉ đột thật mà.

Tuy vậy nhưng sự tương phản giữa cánh tay đô con của cô ấy với hộp cơm trưa cùng đôi đũa kích cỡ như cho trẻ con vẫn rất nổi bật. Tôi chả biết làm gì ngoài nhìn chằm chằm vào cảnh tượng chả ăn khớp tí nào này cho đến khi một bộ đồng phục thủy thủ choán lấy tầm mắt tôi.

" Này, Saiki-kun, nhìn một nữ sinh ăn trưa với vẻ mặt chăm chú như vậy là không ổn cho lắm đâu đấy. Cậu đang bị người ta lườm với một gương mặt đáng sợ kia kìa."

"Uh...ồ, xin lỗi nhé, Gossan."

"Không sao đâu, mặt tôi trước giờ vẫn thế mà."

Tôi không có ý định gì trong đầu khi nhìn cô ấy như thế cả, nhưng mà cũng có lý nên tôi đã chân thành xin lỗi. Và khi Gossan nói "trước giờ vẫn thế", chắc cô ấy đang nói tới khuôn mặt có phần hơi khó gần của mình chứ không phải việc cổ là một con khỉ đột đâu.

Chủ nhân bộ đồng phục thủy thủ vừa nhắc tôi vừa nãy là một con lửng chó - Yanagiya-san, người ngồi chéo phía dưới tôi một bàn. Tên cổ là Miyabi, nên tôi gọi cổ là "Yassan" luôn.

Trong số những nữ sinh thì cổ khá hòa đồng với những nam sinh trong lớp hơn những người còn lại, như một sinh vật nhỏ nhắn tỏa hào quang dẫn đường cho những người còn lại. Cô ấy có kích cỡ của một người bình thường, nhưng nghiêng về phía lùn hơn.

Yassan, với một khuôn mặt vừa dễ thương vừa có chút hung dữ, khẻ nhăn mũi lại rồi quay người lại hỏi,

"Vậy sao giờ cậu mới ăn trưa vậy? Ăn trưa sớm thì tôi còn hiểu được, chứ ăn trưa muộn thì hiếm thấy đấy."

"Ah, tớ vừa mới hỏi cậu ấy đúng câu đó luôn. Hình như là vì chuyện gì đó của câu lạc bộ thì phải."

Vẫn gắp đũa lia lịa, Gossan để tôi trả lời hộ cổ và Yassan lại quay mặt về phía tôi, lẩm bẩm. 'Ồ, ra là vậy.'

"Sắp tới sẽ là những giải đấu chính của mùa hè , câu lạc bộ bóng bàn của bọn tôi cũng đã chuyển luôn sang một thể chế mới rồi."

"Hả, thật á? Nhưng thay đổi lớn vậy ngay trước thềm giải đấu chẳng phải là có chút mạo hiểm quá à?"

"Đội bọn tôi thua rồi. những đàn anh năm ba cũng đã xin nghỉ rồi."

"Có hơi sớm quá nhỉ.  Chỉ vừa mới sang đầu tháng 6 mà, phải chứ?"

"Việc này cũng thường xảy ra ở mấy môn thể thao có nhiều trận đấu mà. Chẳng phải bên chỗ câu lạc bộ bóng chuyền cũng vẫn chưa hoàn thành vòng loại khu vực sao?"

Nàng khỉ đột gật đầu và ấp úng gì đó đáp lại chú lửng chó.

"Hiểu rồi..ra là vậy. Chắc chắn là với một môn thể thao mà chỉ có thể chơi một hai lần một ngày, hoàn thành các trận đấu sơ loại sớm để có thể kịp tham gia giải đấu mùa hè là việc cần thiết. Dù sao thì những giải đấu này thường diễn ra vào cuối tuần mà.

"Vậy có vẻ như mấy câu lạc bộ thể thao sẽ thường giải nghệ sớm nhỉ. Nhưng mà vậy thì cũng khá tốt cho những học sinh năm nhất đó chứ? Dễ được đưa lên dội hình chính hơn mà."

"Bóng bàn vói bóng chuyền thì không bị ảnh hưởng gì nhiều cho lắm bởi bọn họ có số lượng thành viên khá đông, nhưng chuyện này khá là đau đầu với những câu lạc bộ kém nổi danh hơn đấy. Không chỉ về vấn đề bạn tập thôi đâu, nếu không cẩn thận thì có khi còn chả đủ thành viên mà tham gia giải nữa kìa."

"Ừ nhỉ. Bóng bàn thì chơi hai người vẫn được, chứ bóng chuyền thì...Từ từ, là năm hay sáu người một đội ấy nhỉ?"

"...Tổng cộng là sáu người ra sân. Nhưng trong bóng chuyền, mỗi lần quyền giao bóng chuyển đổi là lại phải xoay vòng nên nếu không có vài thành viên thay thế thì cũng bất tiện lắm. Chấn thương cũng không quá hiếm gặp đâu.

"Tớ hiểu rồi. Dù gì thì nó cũng là một môn thể thao đồng đội mà."

"Ngay cả bóng bàn cũng có  những trận đấu theo thể thức đoàn dội mà. Có khi vì đồng đội mà cậu còn phải bộc lộ hết toàn bộ tiềm năng của mình nữa kìa--Ối, lỡ nói hăng quá rồi. Hôm nay đến lượt tớ trực nhật nên giờ phải đến phòng giáo viên đây."

"Lại là mấy câu hỏi đố vui nho nhỏ à... Koba-sensei có vẻ như hơi thích làm chúng quá mức rồi thì phải?"

"Tớ không phiền việc đó lắm đâu. Dù gì cũng đỡ hơn bị giao bài tập về nhà."

Yassan khẳng định chắc nịch và rồi vẫy tay chào nàng khỉ đột, thế rồi chú lửng chó chỉ để lại một câu "Gặp lại sau nhé" rồi vội vàng phi ra khỏi lớp.

Sau khi dõi theo bóng lưng Yassan đang dần đi khuất khỏi tầm mắt, tôi hướng ánh nhìn của mình lại về phía Gossan, người đã ăn xong luôn rồi và đang cất túi bento của cổ lại vào cặp, thế chỗ nó với một quyển sách giáo khoa. Cầm hẳn sách gíao khoa về nhà thế này, Gossan thật sự là một chú khỉ đột nghiềm túc mà. Còn với một thằng cà lơ phất phơ như tôi thì thường cứ thế mà tôi quẳng vào hộc tủ thôi.