Đã mười bảy năm kể từ ngày chúng tôi rời khỏi 【Thành phố Hầm ngục Apanemis】.
Khi quay lại, tôi nhé vén vành chiếc mũ phù thủy ba chóp, cùng Tet ngước nhìn lên tường thành.
「Hoài niệm thật. Không khí dường như chẳng thay đổi mấy nhỉ.」
Đứng xếp hàng chờ ở cổng thành, chúng tôi bắt gặp một nhóm trẻ con đang hái dược thảo trên cánh đồng quanh tường thành.
Một thanh niên trẻ đi cùng dẫn dắt, còn lũ trẻ thì cặm cụi tìm kiếm thảo dược.
「Chắc là bọn trẻ ở cô nhi viện rồi? Có người tiếp nối lo việc này, tốt quá.」
「Nếu vậy thì vui quá đi!」
Trong lúc ngắm cảnh ấy, lượt của chúng tôi cũng đến, và chúng tôi bước vào thành phố hầm ngục.
「Thoạt nhìn thì tưởng vẫn như ngày ấy, nhưng thật ra đã đổi thay nhiều rồi.」
Trên đường đến Hội Mạo hiểm giả, dãy hàng quán dành cho mạo hiểm giả vẫn còn đó, san sát như ngày nào.
Các món ăn được bày bán cũng không khác mấy, nhưng gương mặt các chủ quán thì đã thay đổi theo năm tháng: người già về hưu, lớp trẻ lên thay.
Có gian hàng còn phát cho khách bánh kẹo gói trong giấy thực vật sản xuất tại thành phố này, hoặc đựng trong túi giấy tiện lợi.
「Bánh quy có dấu ấn của giáo hội đây! Ăn vặt cho trẻ con, nghỉ giữa chừng khi thám hiểm hầm ngục, hay làm lương khô đồng hành cho chuyến đi đều được hết!」
「Cho chị mười cái nhé.」
「Vâng! Cảm ơn nhiều ạ!」
Tôi và Tet ghé vào gian hàng do giáo hội mở ra để hỗ trợ bọn trẻ mồ côi, mua lấy một túi bánh quy rồi vừa ăn vừa dạo quanh phố.
「Khu này đúng là đổi khác thật đấy.」
Ngước nhìn lên khu phố thợ thủ công, nơi các xưởng san sát nhau, từng cột khói trắng phả lên trời. Không có mùi ám khét hay bụi bặm, chắc hẳn đó là hơi nước.
Tại thành phố hầm ngục này, ngành sản xuất giấy từ gỗ khai thác ở tầng rừng trong hầm ngục đã phát triển mạnh.
Để chế tạo ma dược làm tan gỗ, cần dùng nước. Để lọc lấy sợi thực vật còn lại, cũng cần nước.
Tuy nhiên, quanh thành phố hầm ngục lại không có nguồn nước dồi dào đủ để đáp ứng, cũng không thể làm thủy công dẫn nước từ xa về.
Thế nên vị lãnh chúa cai quản thành phố này đã tạo ra ma đạo cụ sản sinh nước, rồi dùng chúng để cung cấp cho khu phố thợ thủ công.
Hơn nữa, gỗ — nguyên liệu làm giấy, một mặt hàng xuất khẩu quan trọng — giờ còn có nhu cầu cao hơn cả củi đốt.
Vì vậy, hầu như mọi xưởng sản xuất giấy đều đưa vào sử dụng ma đạo cụ gia nhiệt để tiết kiệm củi, và nhờ đó trong mười mấy năm qua, ma đạo cụ đã phổ biến rộng rãi, khiến đời sống thành thị tiện lợi hơn hẳn.
「Nhưng không ngờ, ma thạch của 【Thủy Xà Hydra】 mà chị từng trao đổi lại được đem ra dùng theo cách này nhỉ.」
「Đúng là trên đời chẳng thể biết trước điều gì cả!」
Ma thạch của 【Thủy Xà Hydra】 mà tôi đã nộp cho Hội Mạo hiểm giả năm đó nhằm đổi lấy sự công nhận hỗ trợ cho cô nhi viện, cuối cùng đã đến tay lãnh chúa thành phố hầm ngục và được dùng để tạo nên ma đạo cụ tạo nước.
Nghe nói những ma đạo cụ này được chế tạo để sử dụng gần như bán vĩnh cửu. Chỉ cần nạp ma thạch vào là có thể tạo ra nước. Nhờ vậy, ngay cả ma thạch của lũ ma vật yếu ở tầng trên hầm ngục cũng có thêm giá trị sử dụng.
「Ma đạo cụ tạo nước vốn chỉ có hiệu suất chuyển hóa ma lực ở mức vừa phải thôi, nên phần ma lực không chuyển hóa sẽ tản ra không khí. Xét theo góc nhìn của cư dân nơi đây, điều đó cũng lại là chuyện tốt.」
Tôi vừa lẩm bẩm vừa dẫn ma lực dồn vào mắt, phóng tầm nhìn bao quát cả thành phố hầm ngục. Có thể thấy rõ từ trung tâm thành phố, dòng ma lực đang lan tỏa chậm rãi ra xung quanh.
Phần ma lực không được chuyển hóa tan vào nước và không khí, rồi theo dòng chảy của nước và gió mà tản rộng ra.
Nguồn nước chứa ma lực ấy khi được dùng để chế thuốc hay làm giấy đều nâng cao chất lượng thành phẩm. Nước lại thấm dần xuống lòng đất, nhờ đó cây trồng quanh vùng ngày càng cho vụ mùa bội thu.
「Ma lực nếu quá nhiều thì sẽ tạo thành ổ tụ ma, nhưng hiện tại không có dấu hiệu gì cả.」
Bởi lượng ma lực vùng xung quanh vốn mỏng, nên dòng ma lực dư cứ thế tản đi xa mãi. Nhờ thế, nguy cơ sinh ma vật cũng được giảm thiểu.
Khi chúng tôi ghé qua Hội Mạo hiểm giả, từ phía khu huấn luyện vọng ra tiếng quát:
「Bọn bây! Như thế thì làm sao mà ngăn được cuộc bạo loạn hầm ngục hả!」
『『『──V-vâng!』』』
Một nhóm mạo hiểm giả trẻ tuổi đang đồng loạt lao vào một người đàn ông.
Người đàn ông ấy thoạt trông mới chừng ba mươi đầu, nhưng thực ra tuổi đã ngoài bốn mươi. Dù đã qua thời kỳ đỉnh cao và thể lực bắt đầu suy giảm, nhưng kinh nghiệm chinh chiến lâu năm đã mài dũa khả năng sử dụng ma lực cho 【Cường hóa thân thể】. Ông dễ dàng quật ngã từng mạo hiểm giả trẻ trong lúc chỉ dạy.
「Được rồi, nghỉ! ── Tiếp theo!」
Ông vừa hô, nhóm khác đã thay vào. Thái độ nghiêm khắc ấy khiến tôi nhớ đến ngày xưa Tet cũng từng luyện tập ở khu này.
Người đàn ông ấy, nay đã nghỉ hưu vì tuổi tác, đang nỗ lực huấn luyện lớp trẻ trong vai trò nhân viên hội.
Ông chính là một anh hùng của thành phố hầm ngục Apanemis: người từng đặt chân đến tận đáy hầm ngục cổ này, tận mắt xác nhận được lõi hầm ngục. Vì lý do kinh tế và công nghiệp, hầm ngục Apanemis được giữ lại, nhưng vị anh hùng ấy còn từng công phá cả hầm ngục 20 tầng mới phát sinh gần đó, chấp nhận vô số ủy thác diệt trừ hạng A — và là thủ lĩnh của nhóm mạo hiểm giả lừng lẫy 【Thanh gươm Rạng đông】.
「Ngài Arsus, cho bọn con thử vung thanh thánh kiếm kia một lần đi!」
「Này, ngốc! Đừng có nói trống không! Vô lễ lắm! Với lại làm sao mà mày vung nổi chứ!」
「Ý là thanh kiếm này à? Được thôi, thử mà rút được thì cứ việc.」
Một mạo hiểm giả trẻ lên tiếng năn nỉ, bị đồng đội mắng té tát, thế nhưng Arsus lại nở nụ cười thú vị, tháo thanh thánh kiếm 【Hiểu Thiên Kiếm】 cả vỏ ra đưa cho.
「Heh, giờ ta cũng được cầm kiếm thánh rồi… Ể?」
「Ngu, tao nói rồi mà.」
Cậu ta cố rút thanh 【Hiểu Thiên Kiếm】 ra khỏi vỏ, nhưng không nhúc nhích. Mặt đỏ lựng, gồng hết sức cũng không làm nó nhúc nhích nổi.
Hết người này đến người khác thử sức, song chẳng ai có thể rút được thánh kiếm.
「Ahaha! Đáng tiếc thật! Nghĩa là thanh kiếm đó không công nhận các cậu là chủ nhân rồi!」
Arsus phá lên cười lớn, khiến bọn trẻ vừa xấu hổ vừa nản chí. Lúc ấy, tôi và Tet tiến lại gần.
「Đừng có đùa nghịch với thánh kiếm quá nhiều, kẻo nó nổi giận đấy.」
「Với lại, bác hãy tỉ thí cùng em một trận đi!」
「Ơ!? Chẳng phải là Chise với Tet đó sao!」
Arsas vội vàng nhận lại 【Hiểu Thiên Kiếm】 từ tay đám mạo hiểm giả trẻ, rồi bước đến chào chúng tôi với vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
「Nghe Raphilia nói là vài năm trước hai người có ghé kinh đô gặp cô ấy, giờ thì hai người đang làm gì vậy?」
「Bọn tôi chủ yếu hoạt động ở quốc gia thú nhân Gald bên cạnh. Lần này có việc riêng nên ghé qua đây nhân tiện thăm lại.」
Trong lúc đang trò chuyện ngắn gọn về tình hình hiện tại, từ phía sân huấn luyện lại có một người quen bước đến.
「──Arsus, cơm hộp đây.」
『『Pa-paa!』』
Từ phía đối diện của khu huấn luyện bước ra chính là chị Rena, pháp sư của 【Kiếm Đoàn Bình Minh】 ngày xưa.
Giờ chị không còn khoác bộ váy đen bó sát kiểu phù thủy với áo choàng nữa, mà mặc áo len cùng váy dài — một dáng vẻ hiền dịu đậm chất người vợ, người mẹ.
Bên cạnh Rena là một cặp anh em, khuôn mặt rất giống cả Rena lẫn Arsas, vừa reo lên gọi cha vừa lao vào vòng tay ông.
「──Rena! Hôm nay có khách quý đến thăm này.」
「Khách quen hiếm hoi? …Ơ!? Không lẽ là Chise-chan, với Tet-chan!?」
Phát hiện sự có mặt của chúng tôi, Rena ngạc nhiên kêu lên.
Hai đứa nhỏ thì nhìn chúng tôi với vẻ đầy hiếu kỳ.
「Lâu lắm rồi mới gặp. Ồ, hai em chẳng thay đổi chút nào cả.」
Nói rồi, Rena ôm lấy tôi và Tet, lần lượt chào hỏi.
Cảm giác từ chị toát ra rõ rệt sự dịu dàng của một người mẹ — điều mà tôi, với thân thể đã ngừng phát triển, sẽ chẳng bao giờ có được. Chợt thấy vừa ngưỡng mộ, vừa thoáng ghen tị.
「Này, hai em sẽ ở lại đây bao lâu?」
「Bọn em chỉ nhân tiện ghé qua chút thôi, vì nhớ quá.」
「Sau đó bọn em cũng định đi thăm cha xứ ở nhà thờ nữa đó!」
Dù Arsas và Rena còn muốn trò chuyện thêm, nhưng cuộc gặp gỡ và chia tay trong đời mạo hiểm giả vốn luôn ngắn ngủi như vậy.
「Hôm nay được gặp lại hai cô thật quý hoá quá. Lần sau nếu có chuyện gì, nhất định hãy ghé lại nhé.」
「Lần tới, hãy kể cho các con của bọn chị nghe về những chuyến phiêu lưu của hai em nữa nhé.」
「Ừ, nếu có dịp thì nhất định rồi. Đi thôi, Tet.」
「Vâng ạ! Hẹn gặp lại sau này nhé!」
Chúng tôi trao nhau lời hẹn có lẽ sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực, rồi vẫy tay chào tạm biệt và rời đi đến điểm kế tiếp: nhà thờ và cô nhi viện.
Nhà thờ thì vẫn vậy, chỉ sửa sang thêm vài lần. Còn cô nhi viện đã được xây lại, bên cạnh còn dựng thêm một khu pha chế, sau này lại được mở rộng thành cơ sở đào tạo nghề cho lũ trẻ.
Khi ghé vào nhà thờ, chúng tôi thấy bọn trẻ trong cô nhi viện cùng với trẻ con quanh vùng đang học chữ.
Người dạy chính là một thầy tu — vốn là bạn đồng hành trước đây của Arsas và Rena. Sau khi rời bỏ cuộc sống mạo hiểm giả, ông quay lại với giáo hội và kế tục cha Paulo.
Về phần cha Paulo, tuổi tác đã cao, giờ sống an nhàn hơn: thường ngồi uống trà ngoài vườn, thỉnh thoảng gật gù lắng nghe người dân đến xin lời khuyên. Sau bao năm vất vả, cuối cùng ngài cũng có thể sống những ngày yên bình.
Khi đến gần, cha Paulo — dáng người đã gầy đi đôi chút nhưng thần sắc vẫn khỏe mạnh nhờ lượng ma lực dồi dào làm chậm quá trình lão hóa — ngẩng lên.
「Ô? Chise-sama, Tet-sama, đã lâu không gặp. Mời hai cô ngồi.」
「Lâu rồi không gặp, thưa cha.」
「Đã lâu quá rồi đó!」
Ngài mỉm cười hiền hậu, mời chúng tôi ngồi xuống.
「Các cô dùng trà chứ?」
「Vâng, xin được ạ. Với lại trên đường đến đây bọn cháu thấy có bán bánh quy in dấu thánh giá của giáo hội nên đã mua về.」
「Bánh này do bọn nhỏ làm đó, chúng ta cùng ăn đi!」
Vậy là chúng tôi cùng ngồi với cha Paulo, lắng nghe những câu chuyện của ngài. Thường ngày, cha là người lắng nghe người dân; hôm nay, đến lượt chúng tôi lắng nghe ngài.
Đến cuối buổi trò chuyện──
「Chise-sama, Tet-sama. Suốt đời tôi đã phụng sự giáo hội, vì đức tin và vì bọn trẻ. Nhưng giờ già rồi, nhiều lúc tôi tự hỏi: cách tôi chọn liệu có đúng chăng?」
Thấy cha Paulo, ở cuối chặng đường đời mà vẫn còn vướng mắc như vậy, tôi liền đáp:
「Có thể không phải là lựa chọn hoàn hảo. Nhưng cha đã làm được những gì có thể, và đã trao lại cho thế hệ sau. Dù một người không làm hết được, nhưng miễn là tiếp nối, thì rồi cũng sẽ đến nơi cần đến.」
「…Vâng.」
「Nữ thần Liriel vẫn luôn dõi theo những gì cha làm. Cha không cần phải hổ thẹn về cuộc đời mình đâu.」
Nghe vậy, cha Paulo cúi đầu, đôi vai gầy run run, nước mắt rơi xuống. Tôi và Tet chỉ lặng lẽ vỗ về ngài cho đến khi bình tĩnh lại.
「Cám ơn. Nỗi băn khoăn trong lòng tôi giờ đã được gỡ bỏ rồi. Giờ thì tôi có thể thanh thản, khi đến lúc được lên đường về bên các nữ thần.」
「Fufu, nhưng còn sớm quá. Cha vẫn là chỗ dựa tinh thần cho mọi người cơ mà.」
「Cha vẫn phải sống khỏe mạnh thêm nữa đó!」
Đang trò chuyện, phía nhà thờ bỗng ồn ào: bọn trẻ vừa kết thúc giờ học, ríu rít ùa ra.
「Vậy thì, thưa cha, đây là chút lòng thành cho nhà thờ và cô nhi viện.」
「Để mọi người có thể ăn ngon, sống khỏe đó!」
Tôi lấy từ túi ma pháp ra bốn đồng vàng nhỏ, đặt vào tay cha Paulo.
Ngày xưa, lần đầu gặp nhau, tôi cũng đã đưa ra đúng bốn đồng vàng nhỏ để vừa trả công thanh tẩy đồ nguyền, vừa làm từ thiện cho cô nhi viện.
Cha Paulo nhớ lại chuyện đó, liền cười khẽ, rồi nhận lấy.
Chúng tôi cúi chào bọn trẻ, lặng lẽ rời khỏi cô nhi viện. Mười mấy năm đã trôi qua, những đứa trẻ từng quen biết chúng tôi đều đã trưởng thành, không còn ở đây nữa. Cảm giác vừa man mác buồn, vừa thấy vui trong lòng.
「Nào, giờ là đến lượt nhóc Dan rồi.」
「Phù thủy-sama ơi, giờ gọi là “nhóc” thì hơi sai rồi đó.」
「Fufu, phải nhỉ. Giờ chắc em ấy cũng tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi.」
Và thế là, chúng tôi đi tìm gặp Dan — cậu bé thân thiết nhất ngày nào, theo lời chỉ dẫn từ cha Paulo.
Gần cô nhi viện, một tiệm thuốc được dựng lên, và nhóc Dan nay đã trở thành ông chủ ở đó, tự lập cuộc sống.
Tôi hồi hộp, muốn xem cậu ấy đã trưởng thành thế nào.
Khi chúng tôi đến, có một vị khách đã có mặt trước, đang trò chuyện với nữ nhân viên bán hàng.
「Lần này tôi lại mang tới đợt giao 【Dây Leo Loniceras】 đây.」
「Cảm ơn ngài, thật sự giúp ích nhiều lắm. Nhờ vậy chúng tôi mới có thể chuẩn bị đối phó dịch 【Sốt Anode】 trong mùa đông này.」
「Không có gì, với chúng tôi thì đây cũng là nguồn thu quan trọng của làng nên càng đáng quý.」
「Nhưng dược liệu này cần cho nhiều vùng khác nhau, chỉ bán cho quý cửa hàng thôi có ổn không?」
「Không sao. Nhờ các dược sư trong làng, việc giâm cành 【Dây Leo Loniceras】 đã thành công, số lượng cây giống tăng lên. Gần đây chúng tôi có thể cung cấp nhiều hơn.」
Trong lúc nghe họ trò chuyện, tôi nhìn sang kệ hàng: các lọ ma dược được bày ra với chất lượng và giá cả ổn định.
「Phù thủy ơi, phù thủy ơi. Người bán hàng kia… nhìn hơi giống chị đó.」
「Giống… sao? Hừm.」
Nhìn kỹ, tôi cũng thấy có chút giống. Ngoại hình trưởng thành, cao lớn hơn tôi. Nhưng mái tóc xanh đậm dài, dưới ánh sáng có khi lại giống màu đen như tóc tôi, ánh mắt dịu dàng và dáng chân mày cũng hơi giống. Có lẽ… nếu hình bóng của tôi trong ký ức nhóc Dan lớn lên, thì chính là thế này.
Khi tôi còn đang nghĩ vậy, vị thương nhân mang dược liệu rời đi. Người phụ nữ đứng quầy mỉm cười, dịu dàng lên tiếng:
「Hai vị có cần mua gì không ạ?」
「…Cho tôi ba lọ High Potion và ba lọ Mana Potion, loại tốt nhất mà cửa hàng có.」
「Loại tốt nhất? Giá sẽ cao đấy, được chứ?」
「Vâng, xin hãy chuẩn bị cho.」
「Xin vâng.」
Ngày xưa tôi từng dạy bọn trẻ trong cô nhi viện cách điều chế, ghi lại công thức trong sách. Giờ là dịp tốt để kiểm chứng xem nhóc Dan đã nâng cao tay nghề đến đâu.
Ngay sau đó, những lọ thuốc được mang ra. Từng lọ đều đạt đến chất lượng thượng hạng, không chê vào đâu được.
Để tạo ra mấy lọ thuốc như vậy, một dược sư bình thường chắc phải mất ba ngày để từ từ truyền ma lực vào. Rõ ràng Dan đã mài dũa kỹ thuật và kiên nhẫn để đạt được kết quả này.
「Những lọ thuốc này… là do chủ tiệm tự tay điều chế sao?」
「Vâng, tất cả đều do chồng tôi làm. Có vấn đề gì sao?」
Người phụ nữ — đúng hơn là vợ của Dan — hỏi lại. Tôi khẽ lắc đầu.
「Không, trái lại, chất lượng tuyệt vời. Tôi muốn gặp mặt và chào hỏi một chút.」
Nghe vậy, cô quay vào phía sau. Vì nhiều khách hàng muốn thấy tận mặt người thợ chế tác, nên chẳng mấy chốc Dan bước ra khỏi xưởng.
Cậu thiếu niên ngày xưa giờ đã cao lớn, thành một thanh niên cường tráng, nhưng nét mặt năm nào vẫn còn phảng phất.
Tôi bỏ mũ phù thủy xuống. Nhận ra tôi, Dan mở to mắt.
「Ơ… ủa… chị Chise… với chị Tet…?」
「Lâu rồi không gặp, Dan. Em thành một chàng trai ra dáng lắm rồi đấy.」
「Em còn cao hơn cả Tet rồi đó!」
Thấy chúng tôi vẫn chẳng khác gì xưa, Dan không giấu nổi sự kinh ngạc. Bên cạnh, người vợ của Dan — vốn từng nghe về chúng tôi — thì thốt lên: đây chính là ân nhân của cô nhi viện.
Rồi Dan nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gương mặt hiện rõ vẻ tự tin lém lỉnh như ngày nhỏ.
「Thấy chưa, chị Chise! Giờ em đã là một người lớn mà chị phải hối hận vì bỏ em lại rồi đó!」
Nói rồi, cậu ưỡn ngực khoe khoang.
「Ừ, em đã trưởng thành thành một người đàn ông tuyệt vời rồi. Nhưng vẫn chưa đủ đâu.」
「Chưa đủ…?」
「Bởi vì cạnh em bây giờ có một người phụ nữ tuyệt vời hơn cả chị. Người đó chính là vợ em. Chỉ khi hai người cùng nhau, dành cả đời để mang lại hạnh phúc cho nhau, thì mới đủ.」
「Phù thủy nói nghiêm quá đó. Nhưng bọn em sẽ cố gắng hết mình!」
Khi tôi và Tet nói thế, Dan và vợ đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt ửng hồng, đầy nét ngượng ngùng.
Có thể khởi đầu của mối duyên này là do nhóc Dan từng đem lòng cảm mến tôi, nhưng quan trọng là giờ đây cậu đã chọn chính người vợ bên cạnh. Tôi chỉ mong họ sẽ thật sự hạnh phúc.
Một hạnh phúc đến mức khiến tôi — một phù thủy không bao giờ già đi — cũng phải ngưỡng mộ cái “cuộc sống bình thường” ấy.
「Vậy nhé, chúc hai người hạnh phúc.」
「Cố gắng lên đó!」
Cũng như với cha Paulo, tôi không nói lời dài dòng. Chỉ cần thấy dáng vẻ trưởng thành và những lọ thuốc mà Dan làm ra, tôi đã biết được cậu đã nỗ lực đến mức nào.
Giờ đây, với Dan, hình bóng cô phù thủy trong ký ức ngày xưa chẳng còn quan trọng bằng người vợ hiện hữu bên cạnh.
Vì thế, tôi cầu chúc cho họ tự mình gây dựng lấy hạnh phúc. Rồi tôi và Tet rời khỏi thành phố hầm ngục, đứng ở ngoài cổng, thi triển 【Ma pháp Dịch chuyển】 để tiếp tục hành trình, hướng đến điểm đến thực sự: hoàng đô.

