Vài ngày sau khi cuộc bạo loạn hầm ngục chấm dứt, tôi cùng Tet đến Hội Mạo hiểm giả để nhận thẻ hội vừa được cập nhật.
「Chise-san, Tet-san. Chúc mừng hai người đã thăng lên hạng B. Đây là thẻ hội mới của hai người.」
「Cảm ơn ngài.」
「Cảm ơn nhiều lắm ạ!」
Tôi và Tet nhận lấy thẻ hội hạng B, phần thưởng cho việc đối phó cuộc bạo loạn, cùng với tiền bán các nguyên liệu.
Trong bảy ngày vừa rồi, tiền thưởng cộng tiền bán nguyên liệu mang lại cho mỗi người mười đồng vàng lớn — khoản thu nhập lớn nhất từ trước đến nay.
Thật ra, nếu bán cả ma thạch thì còn nhiều hơn nữa, nhưng tôi giữ ma thạch lại.
「Xin hãy chuyển phần thưởng trực tiếp vào thẻ hội. Tôi và Tet đã hoàn thành mục tiêu ở thành phố này, nên sắp tới chúng tôi định rời đi.」
「Vậy sao… Cũng sắp hết mùa đông rồi nhỉ. Thành phố mê cung sẽ buồn lắm khi thiếu đi những người kiếm giỏi trong hầm ngục. Nhưng với hai người, ở đâu cũng sẽ tỏa sáng cả. Hãy cố lên nhé.」
Sau khi nhận lời chúc đó, tôi và Tet ghé nhà thờ.
「Thưa cha. Vì đã lên hạng B, nên trong vài ngày tới con định rời thành phố này.」
「Vậy à, sẽ buồn lắm đây.」
Từ trước chúng tôi vốn là mạo hiểm giả lang bạt nên cũng đã nói trước về chuyện sớm muộn sẽ rời đi; vậy mà khi nói lời chia tay, cha xứ vẫn lưu luyến.
Giải thích cho bọn trẻ ở cô nhi viện xong, chúng kéo giữ chúng tôi lại khá quyết liệt.
Dù chỉ cần dùng sức là gỡ ra được ngay, nhưng chúng tôi không nỡ; thế là ngoan ngoãn ở lại cô nhi viện đêm hôm đó, chơi đùa với bọn trẻ cho thỏa thích.
Chỉ có điều hôm ấy, nhóc Dan — đứa thân nhất với chúng tôi — có vẻ lạ lắm.
Sang hôm sau — sau khi trả căn phòng thuê suốt mùa đông, rồi ghé hiệu sách mua đủ loại sách — chúng tôi định rời thành phố mê cung.
Nhưng ngay tại cổng ra vào, nhóc Dan của cô nhi viện đã đứng chờ.
「…Chise-nee, chị thật sự sẽ đi sao?」
「Dan, em đến tiễn chị à?」
Nhóc Dan khẽ cúi đầu, gật nhẹ.
「Chise-nee, bọn em biết ơn chị lắm! Ai cũng biết ơn hết! Chị đã dạy bọn em cách làm việc, cách tự kiếm tiền,
với lại lúc bọn em bị bắt cóc, chị là người lao tới cứu đầu tiên!」
「Những lời cảm ơn như thế, chị nhận đủ rồi.」
Tôi vừa nói vậy thì nhóc Dan — đang cúi đầu — ngẩng lên; khuôn mặt đỏ bừng tới tận tai.
「Em biết ơn thật đấy. Nhưng cũng ngưỡng mộ chị… và em rất quý[note78841] chị! Được chị dạy nhiều điều, ở bên chị lúc nào cũng vui! Vậy nên xin chị hãy ở lại thị trấn này, ở lại cô nhi viện đi!」
「Cảm ơn em. Một lời bày tỏ rất dễ thương.」
「Vậy thì—」
Một nhóc mặt đỏ, mắt ngân ngấn nước đúng là rất khơi gợi bản năng muốn che chở… nhưng—
「Tiếc là chị không thể ở lại. Bởi vì chị còn mục tiêu của riêng mình.」
「Sao… lại thế…」
「Chị cũng đã có khoảng thời gian rất vui khi ở cạnh lũ trẻ cô nhi viện. Còn Dan, chị quý em như em trai. Nhưng chị là một phù thủy xấu tính đấy. Lần sau đừng lỡ dại quý mến[note78842] một người phụ nữ xấu xa như chị nữa nhé.」
Nói rồi, tôi khẽ gõ trán Dan bằng đầu ngón tay; nhóc vội lấy tay áo quệt mạnh nơi khóe mắt để không lộ ra gương mặt sắp khóc.
「Chise-nee đồ ngốc! Em sẽ trở thành một người đàn ông cho ra trò! Thành một dược sư thật giỏi! Kiếm thật nhiều tiền! Rồi nhất định sẽ làm chị phải hối hận cho mà xem!」
「Ừ, hãy trở thành một người lớn tuyệt vời đến mức khiến chị phải hối tiếc nhé.」
Tôi nhìn theo bóng nhóc Dan quay đầu chạy về phía cô nhi viện.
「Phù thủy ơi, chị đúng là… tệ thật đấy.
Chị vừa biến mối tình đầu non nớt của một nhóc thành vị đắng rồi.」
「Tet? Em học mấy câu này ở đâu vậy?」
「Từ bọn nhỏ ở cô nhi viện với mấy chị ở Hội đó ạ.」
Tôi ra hiệu cho Tet ngồi thấp xuống, rồi véo nhẹ đôi má phúng phính của nó — bóp bóp đôi chút.
「Phù thủy, giờ chị thoải mái chưa ạ?」
「Cảm ơn, chị bình tĩnh lại rồi. Nào, ta lại hướng về【Hoang địa Hư vô】nhé!」
「Vâng! Em sẽ theo chị đến bất cứ đâu!」
Thế là tôi và Tet rời thành phố mê cung, như đi ngược lại hành trình trước đây, thẳng hướng 【Hoang địa Hư vô】.

