Novel

chương 1

2025-10-02

5

Tôi thường hay đọc những bộ tiểu thuyết trực tuyến như một sở thích.

Tôi bắt đầu với một tựa game fantasy, rồi chuyển sang fantasy hiện đại, fantasy truyền thống, và cuối cùng là những bộ tiểu thuyết võ thuật. Đã hơn 10 năm trôi qua, tôi nhận ra rằng tôi đang dần hết thứ để đọc. Khi tôi đang đọc thử những tác phẩm mới ra mắt, tìm kiếm những tác phẩm phù hợp với sở thích của bản thân, tôi đã đọc được một thể loại fantasy lãng mạn thường được gọi là "rofan".

"Cũng hay đó chứ ?"

Trái với suy nghĩ ban đầu về việc thể loại này không dành cho nam giới như tôi, thì nó lại thú vị một cách bất ngờ. Không, nó còn hơn cả thú vị ấy chứ. Nó đã giúp tôi thoát ra khỏi những tháng ngày buồn chán gần đây.

Tôi đã nghĩ rằng với thể loại "lãng mạn" thì nó chỉ xoay quanh về chuyện tình cảm, nhưng ngạc nhiên thay, nhiều tác phẩm lại không như vậy. Tất nhiên, không phải tác phẩm nào cũng hợp gu tôi, nhưng truyện nào mà chẳng có truyện này truyện kia ? Càng đọc tôi lại càng cảm thấy sự cuốn hút của thể loại này.

Nhưng có một vấn đề là...

"Adam"

"Vâng, thưa điện hạ."

"làm sao để cô ấy chú ý đến tôi?"

Việc bị xuyên không vào trong thế giới như vậy không dễ chịu như tôi đã tưởng tượng. 

***

Vào một ngày đẹp trời, tôi mở mắt ra thì đã thấy mình vào thế giới fantasy

Tôi sững sờ trước khung cảnh xung quanh.

Có rất nhiều người xung quanh tôi ở thế giới thật mong muốn được xuyên không sang thế giới khác. Vậy cớ sao lại là tôi ? Một người có một cuộc sống tử tế sang thế giới khác ? 

...Bỏ quá những suy nghĩ không cần thiết ấy, tôi bất ngờ khi mình hòa nhập vào thế giới này nhanh hơn mong đợi.Tất nhiên, một phần lý do có thể là do tôi được xuyên không thành một quý tộc.

Cho đến hôm qua, tôi vẫn còn là kẻ thất nghiệp cố gắng kiếm cho mình một công việc ổn định vậy mà giờ tôi lại trở thành con trai của gia đình bá tước?

Ít nhất thì tôi không cần phải lo lắng tìm kiếm việc làm nữa. Hơn nữa, tôi vui sướng khi biết được rằng gia đình tôi có đủ tài sản để nuôi sống tôi suốt đời mà tôi không cần phải làm gì.

"Adam, con có khả năng sử dụng kiếm đấy"

Tuy nhiên, tôi vẫn có cái tôi của một người đàn ông, chẳng phải sống nhàn rỗi như vậy là một điều rất phí phạm sao? Khác với kiếp trước, kiếp này tôi được gia đình ủng hộ nhiệt tình, trong quá trình. Vậy nên, nhờ vào sự giáo dục ưu tú của gia đình, tôi đã khám phá ra năng khiếu về kiếm thuật của mình.

Những hiệp sĩ đã từng dạy tôi đều khen ngợi tài năng của tôi, và tôi cũng tận hưởng việc vung kiếm nên tôi đã nghĩ rằng hiệp sĩ chính là thiên chức của mình. Đúng vậy, theo những gì tôi nghe được thì con cả là người dẫn dắt cả gia đình khi những người con khác thì phải hỗ trợ anh của họ khi cần thiết. Là đứa con thứ ba trong gia đình Smith, tôi-Adam sẽ hỗ trợ người 2 người anh trai của mình với tư cách là một hiệp sĩ! Trong tiểu thuyết, anh em thường hay gây ra đủ mọi rắc rối cho nhau để giành lấy quyền thừa kế, nhưng tình anh em của chúng tôi lại đẹp đẽ làm sao!

"Đứa trẻ này là thiên tài ngàn năm có một!"

Nhưng Khung cảnh cảm động khi anh cả tôi rơi nước mắt vì xúc động còn anh hai tôi ôm chầm lấy tôi đã bị phá tan bởi một vị khách bất ngờ. Hóa ra, một trong những người hướng dẫn của tôi trước đây từng là cận vệ hoàng gia. Hắn che giấu danh tính và dạy học như một sở thích, nhưng khi phát hiện tài năng của tôi, hắn ta đã không còn che giấu danh tính nữa.

"T-tôi... á ?"

"Không sai"

Và rồi, một hiệp sĩ thuộc đội kỵ sĩ hoàng gia đương nhiệm đó đã xem tôi như báu vật và bắt cóc tôi đến cung điện của nhà vua.  Bạn hỏi vì sao một gia đình danh giá như bá tước lại không ngăn họ lại ư? vì gia đình tôi có thể bị chôn sống nếu dám chống đôi hoàng gia chứ sao. Vậy nên cha mẹ và 2 người anh trai chỉ biết tôi vẫy tay tạm biệt mà không hề tỏ ra hối tiếc. Hơi thất vọng một chút, nhưng tôi biết làm sao bây giờ ?

"Đứa trẻ này ư?"

"Đúng vậy. thưa điện hạ"

Sau khi bị lôi đến cung điện, hiệp sĩ dẫn tôi đến đây bắt đầu bàn bạc với một hiệp sĩ khác có vẻ có cấp bậc cao hơn. Rồi đột nhiên, họ đưa tôi một thanh kiếm và bảo tôi thử đấu với họ. Và rồi...

"Cho dù chúng ta có tìm kiếm khắp lục địa thì cũng không thể tìm thấy ai nào có tài năng đến như thế này"

Dù bị hành như một con chó, vị hiệp sĩ vẫn đánh giá tôi khá cao và gọi tôi là thiên tài. Không phải năng khiếu mà là thiên tài vô song trên khắp lục địa. Liệu đây có phải là lợi thế của một người xuyên không mà tôi thường nghe đến? Liệu giờ tôi có phải sống như một nhân vật chính trong thế giới fantasy này không ? Như thể khẳng định suy nghĩ của tôi, tôi nghe thấy họ nói với tôi rằng.

"Chúng ta đang cần một người đi cùng Ngũ Hoàng Tử"

Nếu đi cùng hoàng tử. Cũng có nghĩa là tôi sẽ được hưởng nên giáo dục hoàng gia cao hơn nhiều so với trước đây. Không có điều kiện nào tốt hơn thế này. Nhưng quan trọng hơn, nó có nghĩa là tôi phải đi học cùng một hoàng tử.

Rồi tôi và hoàng tử sẽ đi học cùng nhau từ nhỏ, sau đó vào học viện cùng nhau, và nếu tốt nghiệp thuận lợi, tôi có thể sống cuộc đời với tư cách là bạn tri kỷ của hoàng tử. Dĩ nhiên, nếu tôi phạm sai lầm, không chỉ tôi mà cả gia đình tôi cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng chẳng phải họ đã bỏ rơi tôi trước ư? Sinh ra là một người đàn ông và bị đưa đến một thế giới khác! Chẳng phải việc phấn đấu thành công với tư cách là bạn tri kỷ của hoàng tử cũng tốt sao? Vậy nên tôi đã chủ động cầu xin họ và trở thành hiệp sĩ hoàng gia.

Những người học bên cạnh hoàng tộc, đôi khi dạy họ hay đôi khi bảo vệ họ khỏi nguy hiểm. Đó là vị trí đầu tiên cũng như là cuối cùng tôi mong muốn. Và bước đầu tiên dẫn đến những thành tựu tuyệt vời đó là...

"Từ giờ ngươi sẽ phải thành thục Thanh Kiếm Thất Bại"

"huh?"

Từ đó, tôi học cách để thua.

***

Chỉ thêm một ván nữa thôi.

Đó là một câu nói mà người ta thường dùng khi chơi game trong kiếp trước của tôi. Cá nhân tôi nghĩ rằng nó có được là nhờ sự thống trị của những tựa game như Space War, một trò chơi mô phỏng chiến lược, và Legend of Legends, thể loại AOS đã nắm giữ quyền bá chủ trong làng game Hàn Quốc.

Chỉ thêm một ván nữa thôi.Cả hai trò chơi đều hoàn hảo để nói ra câu đó. Nhưng đồng thời, cả hai trò lại cực kỳ tệ trong việc buộc bạn phải thực sự dừng lại ở "chỉ thêm một ván nữa".

"Thằng khốn này đang dùng chiến thuật rush sao?!"

Bạn có thể nói "chỉ thêm một ván thôi", nhưng khi sáu con quái ngoài hành tinh lao vào bạn trước khi bạn kịp xây dựng một công nhân nào, hoặc khi bạn phải đối mặt với một “cheese rush” của bộ binh được hỗ trợ bởi robot vũ trụ, thì ván đó không được tính. Tương tự, khi có kẻ xây dựng tháp laser photon—vốn được thiết kế để phòng thủ trước những chủng tộc ngoài hành tinh yếu kém—ngay trong căn cứ của bạn. Và đó vẫn chưa phải là tất cả.

"Thôi, đầu hàng thôi. Ta không thể thắng nổi.""Gì nữa, lại một kẻ đầu hàng nữa sao?"

Không giống như những trò mô phỏng chiến lược 1:1, Legend of Legends là game 5:5, và điều đó khiến mọi thứ còn tệ hơn.Trong 1:1, tôi chỉ có thể tự trách mình vì bị đè bẹp, nhưng trong 5:5, luôn có bốn đồng đội khác để đổ lỗi, tha hồ bịa ra đủ kiểu lý do.

Đúng vậy.Chỉ thêm một ván nữa thôi.Câu đó ám chỉ đến một ván đấu mà cả hai bên đều cân bằng, và nhờ vào việc tôi “gánh team”, chúng tôi giành chiến thắng, chạm tới đỉnh cao của dopamine.

Nếu ván game kết thúc trước khi chạm đến khoảnh khắc đó, thì nó không được tính là “một ván”. Nếu bạn chạm đến khoảnh khắc đó nhưng lại thua, cũng không tính. Sau vô số “ván cuối”, khi ván “cuối thật sự” kết thúc, thời gian bỏ ra thường vượt xa so với kế hoạch ban đầu, nhưng mọi người vẫn vui vẻ hy sinh thời gian cho cái ván cuối cùng đó. Vậy nên, với ký ức từ kiếp trước, tôi có thể tự tin trả lời Vị Giám Đốc Giáo Dục trước mặt mình.

“Vậy tức là, trong lúc tập luyện, ta nên tạo ra những pha đấu căng thẳng với Ngũ Hoàng Tử, và ngay khi cả hai chuẩn bị tung đòn kết liễu, ta sẽ thua chỉ trong gang tấc, sao cho Bệ Hạ không nhận ra?”

“Xuất sắc!”

Thật sự là một thiên tài ngàn năm có một.

Vị Hiệp Sĩ người đồn thời là Giám Đốc Giáo Dục Hoàng Gia vỗ tay tán thưởng trước “tài năng” của tôi, trong khi tôi thì chỉ biết tuyệt vọng với cái mà họ cho là tài năng đó. Tôi đã kỳ vọng rất cao khi nghe họ nói mình có tài! Nhưng hóa ra “tài năng” ấy chỉ là kỹ năng ở mức vừa phải, tiềm năng vừa phải, và khả năng quan sát thì cực kỳ tốt!

“Tất cả hoàng tử đều mang dòng máu của quốc vương. Và hoàng tử phải nhận sự giáo dục thích hợp.”

Trong kiếp trước, nói ra điều này chắc chắn sẽ gây ra một vụ bê bối lạm dụng quyền lực chấn động trên các mặt báo. Nhưng thật không may, ở đây thì điều đó chẳng hề gây tranh cãi. Bởi vì họ thực sự mang trong mình dòng máu hoàng tộc, và họ thật sự đang giáo dục các hoàng tử. Hơn nữa, đúng là một sự lạm quyền, nhưng họ thực sự đang ở vị trí nắm quyền lực!

“Người ta thường nói thất bại sẽ giúp ta học hỏi, điều đó đúng. Nhưng thất bại của chúng ta và thất bại của hoàng tộc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Điều đó đúng thật.Sẽ không có ai dại dột đến mức cố tình đánh bại hoàng tộc ngay tại đất nước của họ, vì thất bại của một hoàng tử đồng nghĩa với thất bại của cả quốc gia. Ở quy mô nhỏ, đó có thể là việc thua thiệt khi đi du học tại một học viện nước ngoài; còn ở quy mô lớn, nó có thể là thất bại trước kẻ địch trong chiến tranh. Trường hợp đầu là một sự sỉ nhục quốc thể, còn trường hợp sau có thể là dấu hiệu cho sự suy vong của cả đất nước. Đó là lý do vì sao hoàng tộc rất hiếm khi đi du học, và ngay cả khi có, quốc gia sở tại cũng sẽ điều chỉnh mọi thứ phù hợp, cân nhắc đến quan hệ ngoại giao.

“Đó là lý do vì sao chúng ta tồn tại.”

Những người bước đi trên con đường trở thành bậc vương giả thì không được phép thất bại. Tuy nhiên, nếu họ được bảo vệ quá mức, họ sẽ chẳng bao giờ biết giới hạn của mình hay hiểu được thế giới. Cần phải có một “người dẫn nhịp” – kẻ sẽ không ngừng thúc ép hoàng tộc chạm tới giới hạn của bản thân, nhưng cuối cùng luôn đảm bảo cho họ giành chiến thắng.

“Đó chính là chúng ta!”

Bao cát khoác lốt giáo dục. Và không chỉ là bao cát bình thường, mà còn phải là loại “tối ưu”, tạo nên những tình huống thỏa mãn nhất cho kẻ tung đòn. Nghe thì khá hợp lý trên lời nói.

“Giám đốc.”

“Cậu có câu hỏi sao?”

Tôi có chút áy náy cho vị giám đốc đang xúc động khi tìm thấy một thiên tài ngàn năm có một, nhưng thực lòng thì tôi chẳng tự tin chút nào.

“Để làm được điều đó, chẳng phải kỹ năng của tôi ít nhất cũng phải ngang ngửa với Ngũ Hoàng Tử sao?”

Đúng vậy. Để làm được tất cả những điều này, kỹ năng của tôi ít nhất phải ngang bằng với đối thủ. Không, thật ra, chỉ ngang thôi thì chưa đủ. Con người đâu phải máy móc. Vào ngày tốt nhất, bạn có thể đánh bại kẻ nhỉnh hơn mình một chút, nhưng vào ngày tệ nhất, bạn có thể thua ngay cả trước kẻ kém xa trình độ của mình. Xét đến địa vị của hoàng tử, cậu ta có thể có cách để duy trì trạng thái đỉnh phong, nhưng ngay cả trong một thế giới giả tưởng đầy phép thuật và quyền năng thần thánh, chẳng ai có thể giữ mãi phong độ cao nhất. Vì vậy, để chắc chắn một trận đấu luôn ngang sức ngay cả trong tình huống bất ngờ, tôi cần phải mạnh hơn đối thủ. Không chỉ mạnh hơn, mà còn phải mạnh hơn một cách áp đảo! Đủ để nghiền nát bọn họ!

“Ha ha. Đừng lo lắng quá nhiều.”

Ngài giám đốc bật cười, trấn an tôi.

“Chúng ta chính là những người đặt nền móng cho vương quốc. Cậu nghĩ những người như thế này lại không nhận được sự hỗ trợ sao?”

Thanh Kiếm Thất Bại là một trường phái kiếm thuật được sáng tạo bởi một đại kiếm sĩ lừng danh trong lịch sử, rồi được mài giũa qua nhiều thế hệ kiếm thủ hàng đầu của vương quốc. Không chỉ vậy, những người phụ trách giáo dục như tôi còn được nhận sự hỗ trợ khổng lồ hằng năm để hoàn thiện tuyệt kỹ Thanh Kiếm Thất Bại. Các bữa ăn được chuẩn bị bởi ngự trù hoàng gia với đủ loại nguyên liệu bổ dưỡng dâng lên hoàng tộc, dược phẩm tăng cường ma lực, nhân sự chuyên nghiệp phụ trách quản lý thể chất, và cả sự chỉ dẫn từ những cựu quan giáo dục bất cứ khi nào cần đến.

Tất cả chỉ để trở thành bao cát cho hoàng tộc!Và không chỉ là một bao cát bình thường, mà là một đối thủ “tri kỷ” – người sẽ dồn họ đến tận cùng giới hạn, nhưng cuối cùng vẫn để họ giành chiến thắng sát nút!

“Đó là nghĩa vụ của ngươi.”

Thật sự vô lý hết chỗ nói. Nhưng nếu tôi làm được, tôi sẽ có được tiền tài, danh dự, thậm chí cả tước vị. Hơn nữa, tài năng của tôi còn được chính thức công nhận với tư cách là một kỵ sĩ hoàng gia.

“Em sẽ làm!”

Không có lý do gì để từ chối cả. Đúng là phải đối mặt với hoàng tộc thì có chút phiền toái, nhưng với phần thưởng là một cuộc đời thứ hai, lẽ nào tôi lại không thể trông chừng mấy đứa trẻ sao?

“Tốt. Từ hôm nay, cậu sẽ là một kỵ sĩ hoàng gia đáng tự hào.”

Tôi thậm chí còn nhận được danh hiệu kỵ sĩ hoàng gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử vương quốc, tạo dựng được tên tuổi cho chính mình. Để bắt đầu một kiếp sống thứ hai, thì như vậy cũng chẳng tệ chút nào.

“Em sẽ nỗ lực để thua một cách hoàn hảo, xứng đáng với danh dự của một kỵ sĩ!”

“Xuất sắc!”

Nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi có thể hơi kỳ lạ, nhưng đó cũng là bổn phận của một kỵ sĩ. Đó là cách một kỵ sĩ hoàn thành trách nhiệm với chủ nhân của mình.

Vì vậy, trước khi gặp Ngũ hoàng tử – người sẽ trở thành chủ nhân của tôi, tôi đã rèn luyện hoàn hảo Kiếm Pháp Thất Bại với tư cách một kỵ sĩ hoàng gia. Hai năm sau, tôi được sắp xếp để “tình cờ” gặp Ngũ hoàng tử – người sẽ trở thành chủ nhân của mình.

“Hân hạnh được gặp ngài, Thần là Adam Smith.”

Nhưng vào thời điểm đó, tôi không biết rằng vị hoàng tử, người mà tôi phụng sự chính là một trong những nam phụ của một tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn. Và không chỉ là một hoàng tử bình thường, mà còn là người sau này sẽ được ca ngợi là kiếm sĩ vĩ đại nhất lục địa.

Không hề hay biết rằng mình sẽ phải trở thành bạn đồng hành của kiếm sĩ mạnh nhất trong cả cốt truyện, tôi đã hồn nhiên trở thành bao cát cho Ngũ hoàng tử – người mà sau này sẽ được cả lục địa công nhận là đại kiếm sĩ số một.