Web Novel

Chương 01: Lễ bổ nhiệm hiệp sĩ(1)

2025-10-12

3

Sả: Chương 00 là mình cố tình dịch người do nó đặc biệt. Còn giờ là dịch bình thường, à mà nếu có lỗi gì thì nói nhé, mình dịch truyện này vào 2h do chứng mất ngủ lại lên cơn và do không có gì làm nên nhiều thứ là lạ lắm, khá chắc là nhiều thứ sẽ không tương đồng.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ánh mặt trời nóng đỏ chiếu xuống giường.

Có lẽ nhờ hơi ấm ấy mà tôi cuối cùng cũng mở được đôi mắt đang nhắm nghiền của mình.

"..."

Một trần nhà xa lạ hiện ra trước mắt tôi.

Đây không phải Cung điện phía Bắc của Irina, nơi bụi chắc chắn đã rơi lả tả từ chỗ trần nhà mà tôi từng chọc thủng.

"Đây là đâu...?"

Một chiếc giường tầng tồi tàn.

Với chiếc giường ở bên trên đang được phủ quần áo mà có lẽ thuộc về người bạn cùng phòng. 

Trong số đống quần áo ấy thì có một bộ đồng phục của học viên.

Ngay lúc đó, tôi nhận ra.

Đây là ký túc xá học viên.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy...?"

Tôi vội vàng ngồi bật dậy. 

Với tâm trạng hoang mang, tôi liếc quanh căn phòng.

Rồi ánh mắt tôi vô thức dừng lại ở chiếc gương trên tủ quần áo.

"...!"

Và trên chiếc gương, chính là bóng hình của tôi khi còn trẻ. Đó là dáng vẻ của tôi khi mới hai mươi tuổi, ngay trước khi lên đường ra Mặt trận phía Bắc.

"Cuộc đời mình… đang lướt qua sao?"

Tôi từng nghe đồn rằng là mọi người sẽ được chứng kiến toàn bộ các sự kiện đã diễn ra trong cuộc đời mình ngay trước khi chết. 

Có phải tôi đang trải qua cái thứ đó không?

'Nhưng mọi thứ lại quá chân thực để có thể coi là ảo ảnh...'

Với cảm giác bất an, tôi liếc nhìn quanh căn ký túc xá yên tĩnh.

Những chiếc giường tồi tàn của các học viên thường dân.

Những thanh kiếm tập làm bằng gỗ tựa vào tường.

Không khí của những ngày còn làm học viên ấy vẫn nguyên vẹn.

“Lâu lắm rồi mới thấy cảnh này…”

Trong số đó, một bộ đồng phục với khí chất hoàn toàn khác biệt lọt vào mắt tôi. Chất vải sắc nét của nó vẫn chưa có phù hiệu quân đoàn nào trên ngực.

Học viên chỉ lôi nó ra một lần duy nhất.

Duy nhất vào cái ngày mà họ được bổ nhiệm làm "Hiệp sĩ chính thức."

"Ha."

Nhận ra thời điểm của đoạn hồi tưởng này, tôi không khỏi cười khẩy.

Có lẽ tôi đã hối tiếc vì năm năm khổ cực ở Mặt trận phương Bắc, và cả việc trở thành cận vệ cho một nàng Công chúa bất lực.Vì suy cho cùng, chính ngày hôm đó đã dánh dấu lúc mà cuộc đời tôi rẽ sai hướng.

Ánh mắt tôi đổ xuống bộ đồng phục đang nằm trong tay.

Ánh nắng ấm áp đổ xuống, như thể bảo tôi hãy mặc nó vào.

'Mặc thử cũng được.'

Tôi chậm rãi luồn tay vào ống tay áo.

Có lẽ vì đang ở tuổi đôi mươi nên cơ thể tôi hình như gầy hơn trước. Hồi đó tôi vẫn chỉ là một cậu thường dân nghèo đói mà thôi. Đến việc ăn uống đủ chất cũng không thể làm được.

Sau khi thay quần áo, thì trong lúc mà tôi đang nhìn bản than mình trong gương.

Tiếng nhạc cung đình vọng vào qua cửa sổ.

Nguồn gốc của chúng là từ tòa Cung điện lộng lẫy phía bên ngoài cửa sổ.

Tôi biết bản nhạc này.

Làm sao một hiệp sĩ như tôi lại có thể quên được chứ?

Đó là nhạc hiệu thông báo buổi lễ bổ nhiệm sắp bắt đầu.

Như bị mê hoặc bởi giai điệu hoài niệm, tôi bước về phía đó.

Tôi từ từ mở cánh cổng cung điện và bước vào.

Bên trong đấy là trải dài những chiếc bàn mạ vàng.

Trước những chiếc bàn, các học viên mặc đồng phục đứng xếp hàng chỉnh tề như những quân cờ.

Họ trông như thể đang chờ được thử thách.

"Vail, ở đây này...!"

Cain, bạn cùng phòng những ngày còn là học viên của tôi.

Nhờ tiếng gọi của cậu ta mà tôi đã tự nhiên tham gia vào đội hình.

"Sao mày đến muộn thế?"

Mái tóc xoăn màu nâu và những đốm tàn nhang trên sống mũi.

Gặp lại người đồng đội từng bị đày ra biên giới cùng tôi, tôi không khỏi mỉm cười.

"Ừ thì chắc là tao ngủ quên."

Tôi trả lời câu hỏi gấp gáp của cậu ta một cách thản nhiên.

Cain cười khúc khích và đấm nhẹ vào vai tôi một cái.

"Nhìn mày hôm qua thì tao đã biết là kiểu gì cũng sẽ thành ra thế này mà-"

Ngay khi cậu ta kịp dứt lời, các Hiệp sĩ Hoàng gia bước vào cung điện.

Chiếc mũ trụ bằng vàng và cầu vai trang trí công phu. 

Nói thật thì khá là lạ khi tôi được thấy phiên bản trẻ hơn của những người mà tôi đã từng chiến đấu đến chết.

'Lúc đó thì bọn họ khá là yếu.'

Nhưng không giống như tôi, người đang lạnh lùng đánh giá khả năng chiến đấu của họ. Cain lại trông khá phấn khích. Cậu ta nuốt nước bọt trong khi tưởng tượng việc mình được gia nhập hàng ngũ của họ.

"Đại tướng quân Valderian đang tiến vào. Mọi người hãy thể hiện sự tôn trọng!"

Trước lệnh của Đội trưởng Hiệp sĩ, tất cả học viên đều tỏ ra căng thẳng. 

Họ đứng nghiêm, nhìn thẳng về phía trước.

Tiếng lạch cạch của đôi giày quân đội bằng sắt.

Chiếc mũ trụ đầu sư tử tráng lệ gài bên hông.

Một người đàn ông cao to bước vào cung trong khi khoác trên vai chiếc áo choàng xanh nước biển. 

Cung điện, nơi vốn đã chật kín người, trở nên im lặng trước sự hiện diện của ông.

"Hôm nay là ngày phân bổ vị trí mà tất cả các ngươi đã mong chờ."

Đại tướng quân Valderian.

Đứng giữa bàn, ông cẩn thận quan sát từng khuôn mặt của chúng tôi. 

Đôi mắt ông, nay đã trở lại thành đôi mắt của một người đàn ông trung niên, rất sắc sảo. 

Ông toát ra phẩm giá của một con sư tử ở thời kỳ đỉnh cao.

'Ông già, hồi đó ông cũng khỏe phết đấy chứ.'

Năm năm sau, khi cuộc nội chiến giành lấy ngai vàng nổ ra, tôi chiến đấu bên phe Irina trong khi ông đứng về phía Thái tử. 

Lúc đó, tôi đã đạt đến cấp bậc Kiếm Sư và có cả những kỹ năng đã được đúc kết từ khoản thời gian ở biên giới, nên chúng tôi về cơ bản là ngang tài ngang sức.

'Sau cùng thì tôi là người đã giành chiến thắng, nhưng nếu là ông ta ở hiện tại thì tôi cũng không dám chắc.'

"Khi các Công chúa đến, hãy chứng minh giá trị của mình."

"Công chúa".

Một danh hiệu đủ để khiến trái tim mọi đàn ông xao xuyến ngay chỉ khi vừa mới nghe qua. 

Đôi mắt các học viên lấp lánh trước tin họ sắp đến.

"Đó là cách các ngươi sẽ có được vị trí mình mong muốn."

Đại tướng quân đặt chiếc mũ trụ sư tử của mình xuống một cách thô bạo. Vài hiệp sĩ đã giật mình vì âm thanh đó.

"Ngay cả khi có bị phân bổ đến nơi mà mình không muốn thì các người cũng chẳng có cách nào để thay đổi vị trí đâu. Bất cứ ai dám yêu cầu thứ như thế đều sẽ bị trừng phạt bằng chính đôi tay này của ta."

Bị chính ông trừng phạt.

Cung điện hoàn toàn im lặng trước những lời đe dọa ấy.

'Đúng vậy, đó là lý do tại sao mình không thể trốn thoát khỏi Mặt trận phía Bắc khắc nghiệt.'

"Chỉ vậy thôi. Hãy cố hết sức vì danh dự."

'Danh dự...'

Các học viên trong bộ đồng phục trắng có thể quan tâm đến điều đó. 

Là những quý tộc đã đảm bảo được con đường thành công, danh dự là tất cả những gì họ cần phải lo lắng.

Nhưng đồng phục của chúng tôi là màu đen.

Đúng như màu sắc buồn tẻ của nó, hầu hết chúng tôi là thường dân. Chúng tôi đã được định sẵn là sẽ bị gửi ra tiền tuyến, giống như chính tôi trong quá khứ, chứ không phải phục vụ các Công chúa.

'Việc mình biết trước tương lai đã khiến cho chuyện này có cảm giác khá khó chịu...'

Con đường tốt nhất của một hiệp sĩ thường dân là trở thành Hiệp sĩ Phòng thủ Thủ đô. Vì chí tí thì bạn vẫn có thể ở lại thủ đô.

Nhưng những thường dân trẻ tuổi này lại chẳng có cách nào để biết được chuyện đó cả. Bất kể xuất thân, họ sẽ chỉ để mắt tới các Công chúa.

"Này, mày muốn được ai chọn?"

Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ,

Cain thì thầm vào tai tôi. Cậu ta có vẻ khá phấn khích về việc sắp được gặp các Công chúa. Một nụ cười toe toét cứ mãi hiện trên gương mặt cậu ta.

"Ai cơ, các Công chúa á? Mày nói đùa à con."

Tôi cười khẩy trước câu hỏi của cậu ta.

"Thật đấy à, với xuất thân của tao ư? Tao phải may lắm thì mới được ở lại thủ đô."

Tất nhiên là tôi cũng đã từng cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của các Công chúa.

Nhưng tôi không thể chiến thắng được xuất thân của mình và bị đẩy ra Mặt trận phía Bắc một cách thảm hại. 

Một khi đã nhận ra điều này, bạn sẽ không còn nghĩ đến việc trở thành cận vệ của Công chúa nữa.

Tuy nhiên...

"..."

Má tôi lại ngứa ran ở nơi mà những giọt nước mắt ấy đã rơi vào ở những giây phút cuối cùng. Tôi cứ có cảm giác như thể chúng vẫn đang ở đấy vậy, và nói thật thì chúng mang lại cho tôi một cảm xúc kỳ lạ.

'Thật cay đắng.'

Với tất cả những ký ức còn nguyên vẹn về Irina,

Tôi không muốn trở thành cận vệ của cô thêm một lần nào nữa. Điều đó sẽ không mang lại cho tôi sự thoải mái hay giàu sang. 

Và tôi cũng không bao giờ có thể ở bên cô.

"Thôi nào, với kỹ năng của mày thì mày chắc chắn có thể nhắm đến vị trí cận vệ mà."

“Không cần đâu. Tao thà sống lâu và yên bình còn hơn.”

Thái độ hoài nghi của tôi khiến người bạn đã lâu rồi không gặp phải động viên. Tôi chỉ cười gượng và vỗ vai cậu ta.

Nhưng.

Bàn tay đang vỗ của tôi đột nhiên dừng lại.

"Thật bất ngờ. Hóa ra vẫn có một tên biết thân biết phận."

Một giọng nói vô cùng khó chịu vang lên từ phía sau chúng tôi.

"Tôi biết ngay mà! Thường thì chúng không biết giới hạn của mình và nhắm quá cao."

Các học viên mặc đồng phục trắng. Họ tặc lưỡi khi nhìn chúng tôi.

"Khi ra biên giới thì nhớ chăm sóc tiền tuyến cho tốt nhé."

Những thanh niên quý tộc chế giễu chúng tôi bằng giọng thì thầm để Valderian không nghe thấy.

Cain bực bội nghiến răng vì thái độ của họ.

"Mặc kệ đi. Gây chuyện với chúng chỉ tổ rước họa vào thân thôi."

Tôi khẽ ngăn Cain lại. Nhưng điều đó chỉ khiến chúng lắm mồm hơn.

"À, có lẽ có một ngoại lệ. Nếu là Nhị Công chúa thì chúng bọn mày may ra được chọn ấy."

Lông mày của Cain nhướng lên trước gợi ý rằng ngay cả một thường dân cũng có thể trở thành cận vệ của Công chúa.

"Tại sao...? Có gì không ổn với Nhị Công chúa à?"

Tôi do dự trước khi trả lời câu hỏi của cậu ta. Sau đó, tôi trả lời trong khi nhìn chằm chằm vào không khí.

"Nhị Công chúa là nàng Công chúa bị ruồng bỏ."

"Bị ruồng bỏ...?"

Không giống Irina, tất cả các Công chúa khác đều có mẹ là thành viên của các gia đình hoàng tộc nước ngoài. Nhờ đó, họ có sự hỗ trợ mạnh mẽ cả trong và ngoài nước. Đó là cách họ trốn thoát về quê mẹ và sống sót qua ngày thanh trừng.

Nhưng Irina...

Mẹ của cô là một thường dân.

Không có ai lại đi hỗ trợ một nàng Công chúa hỗn huyết như vậy cả. Khi vị Hoàng đế già băng hà, cô đã thực sự trở nên đơn độc.

"Là như vậy đấy."

Tôi thở dài với một nụ cười cay đắng.

Mặc dù muốn giải thích thêm, tôi đành phải im lặng trước tiếng gọi của Đại tướng quân.

"Tất cả, chú ý!"

Tiếng hô mạnh mẽ của Valderian vang lên.

Theo lệnh của ông, chúng tôi thẳng người. 

Cung điện lập tức chìm vào im lặng.

Ánh mặt trời gay gắt xuyên qua cửa sổ kính màu trang trí công phu.

Cuối cùng, cánh cửa lớn từ từ mở ra.

Mái tóc vàng óng ánh dưới ánh mặt trời rực rỡ. 

Sau đó, một người mặc trang phục trắng tinh bước vào cung điện. Chiếc phù hiệu sư tử vàng trên ngực chứng tỏ địa vị cao quý của cô.

Đại Công chúa, Leah Andalusia.

Đôi mắt xanh lam sắc sảo trên khuôn mặt trắng ngần. Ở tuổi 22, cô nhìn các hiệp sĩ mới bằng đôi mắt dài của mình. 

Khi khóe môi Công chúa cong lên, khóe môi của một vài hiệp sĩ cũng khẽ giật theo.

Cái hông quyến rũ của cô lắc lư theo mỗi bước chân.

Trái tim của những người đàn ông đập cũng đập theo từng nhịp bước chân của cô.

"Mời Điện hạ ngồi."

Theo cử chỉ kính cẩn của Đại tướng quân, Leah ngồi xuống.

"Cảm ơn, Valderian."

Leah là là binh sĩ và chỉ huy duy nhất của Hoàng gia. 

Cô nổi tiếng là người sở hữu cả tài năng quân sự lẫn sắc đẹp. 

Tuy nhiên, không có ai là biết về tham vọng ẩn giấu sau vẻ đẹp đó.

***

"Tam Công chúa đang tiến vào!"

Sau Đại Công chúa, một người lớn tiếng thông báo từ cửa vào.

Sau đó, một cô gái với làn da khỏe khoắn cùng chiếc váy màu hồng ngọc tự tin bước vào cung điện.

Tam Công chúa, Lidia Andalusia.

Không giống Leah thanh lịch và trang trọng, Lidia lại rất năng động. Tiếng giày của cô vang lên như tiếng nhạc phương Đông.

'Cô ấy vẫn là một cô nàng tomboy, cả trong quá khứ và tương lai.'

"Sao mấy đứa năm nay gầy thế nhỉ?"

Lidia nhìn qua các học viên với vẻ mặt tự tin. Sau đó, cô khoanh tay và ngồi xuống ghế của Nhị Công chúa.

"Ai nấy đều trông như chẳng thể nhấc nổi một thanh kiếm."

Tất cả các học viên cố gắng nhìn thẳng về phía trước.

Tuy nhiên, ánh mắt họ sớm bị hút như nam châm về phía hai nàng Công chúa xinh đẹp.

Đó chỉ là điều hiển nhiên của đàn ông mà thôi.

Nhưng vì lý do nào đó,

Đầu tôi vẫn quay về phía cánh cửa đang mở.

Như thể đang chờ đợi bóng hình một ai đó vậy.

Hai nàng Công chúa cũng đang chờ đợi nhân vật quan trọng cuối cùng của buổi lễ.

Nhưng cánh cửa to lớn vẫn đóng chặt.

"..."

Trong sự im lặng kéo dài, Leah lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi để xem giờ.

Còn Lidia thì ngáp dài trong khi khoe ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

"Chúng ta bắt đầu buổi lễ mà không có Nhị Công chúa nhé?"

Valderian, ngồi ở cuối bàn, hỏi một cách kính cẩn.

Leah gật đầu với ánh mắt trưởng thành đặc trưng của mình.

"Được rồi. Vậy thì..."

Đại tướng quân hắng giọng và chuẩn bị tuyên bố bắt đầu lễ bổ nhiệm.

Đáp lại, các hiệp sĩ đều căng cứng.

Nhưng ngay lúc đó.

Khi mà Valderian đang định hô to.

Cánh cửa đóng chặt đã mở ra.

Những hạt bụi bay lơ lửng trong ánh mặt trời.

Phía sau nó, bóng dáng của một người phụ nữ hiện ra một cách mờ ảo.

"..."

Không có ai đứng bên cạnh cô.

Thậm chí còn chẳng có ai thông báo về sự xuất hiện của cô.

Nhưng người phụ nữ ấy vẫn một mình bước vào Cung điện với vẻ kiêu hạnh

"Ta xin lỗi vì đã đến muộn."

Vẫn là mái tóc bạc thanh lịch ấy.

Chiếc váy trắng tinh khôi ôm sát cơ thể.

Và đôi mắt xanh lục thu hút sự chú ý của mọi người.

"Nhị Công chúa, Irina Andalusia."

Trong cung điện chật kín hàng tá hiệp sĩ,

Công chúa tự giới thiệu bản thân mình.

"..."

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy khuôn mặt Irina,

Tôi cảm thấy rằng đây có lẽ không phải là đoạn hồi tưởng cuộc đời mình.

Vì nếu là một ảo ảnh...

Thì vẻ ngoài của Irina lại quá đỗi đau thương, hệt như cái ngày mà cô qua đời.