Đ*T. Đ*T. Đ*T
Tôi cố nuốt trọn những câu chửi thề có thể bật ra khỏi miệng bất cứ lúc nào và nhanh chóng bước lên tầng trên của dinh thự.
Đ*t mẹ, tôi đã làm gì mà lại phải rơi vào tình cảnh này?
Đ*t mẹ, tôi đã làm gì sai?
Đ*t con mẹ, tại sao hả, đồ khốn kiếp, tại sao tôi lại phải trở thành hầu gái riêng của cái tên biến thái kia?
<Chúc mừng cô, Lilith Rosewood.>
Tôi nghiến răng nghiến lợi và đáp lại lời "chúc mừng" của Dittmeyer một cách miễn cưỡng.
Nếu không phải vì muốn giữ cho mọi chuyện không phức tạp thêm thì tôi đã đập nát cái miệng của tên Dittmeyer đó rồi.
Đè nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, tôi nhanh chóng tiến về phía thư phòng trên tầng ba, nơi mà Harold chắc chắn đang ở.
Tôi sẽ làm gì khi đến đó?
Đù má, làm sao mà tôi biết được?
Trước hết, tôi phải tìm cách nào đó để thoát khỏi cái danh hiệu nô lệ tình dục...không, phải là danh hiệu “hầu gái riêng” khốn nạn này.
Tôi vẫn không hiểu tại sao cái tên Harold khốn nạn đó lại chọn tôi làm hầu gái riêng của Ethan.
Tại sao chứ?
Ít nhất thì ở cốt truyện gốc, việc Lilith trở thành hầu gái riêng của Ethan còn có lý do chính đáng.
Trong game thì gã biến thái ấy, sau khi bị mê hoặc bởi ngoại hình của Lilith, đã khăng khăng đòi cô làm hầu gái riêng.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, điều đó hoàn toàn vô lý.
Trước hết, Lilith hiện tại mới chỉ 18 tuổi. Và một tuần nữa cô ấy mới tròn 19. Không chỉ trẻ hơn Ethan, mà Lilith thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cậu ta vài ngày.
Thông thường, hầu gái riêng phải là những người lớn tuổi hơn, có đủ kinh nghiệm và đủ trưởng thành để hỗ trợ chủ nhân.
Theo thiết lập trong trò chơi, người được chỉ định ban đầu làm hầu gái riêng của Ethan không phải Lilith mà là một nữ hầu già dặn hơn.
Nhưng vì Ethan khăng khăng rằng cậu ta không thích cô ấy nên vị trí này mới bị chuyển sang Lilith, nên nó ít nhất còn có chút hợp lý trong cốt truyện.
Một người cha yêu chiều con trai, nghe lời con đổi hầu gái riêng từ một người có kinh nghiệm sang Lilith? Điều đó nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng một người cha yêu chiều con trai mà chọn một nữ hầu nợ nần chồng chất, không có kinh nghiệm hay nền tảng gì làm hầu gái riêng cho con? Chỉ đơn giản là hoàn toàn vô lý.
Chuyện này không ổn chút nào.
Không hề có logic gì cả.
Rốt cuộc thì vấn đề bắt nguồn từ đâu?
Dù có vô tình để lại ấn tượng tốt với Harold thì tôi chắc chắn ông ta cũng đủ lý trí để nhận ra tôi là một kẻ nguy hiểm.
Để một nữ hầu dám liều mạng lao vào một con lợn rừng có kích thước lớn hơn 10 lần so với cơ thể của mình làm hầu gái riêng cho con trai?
Ông có tỉnh táo không?
Ông có tỉnh táo không đồ khốn nạn? Không à?
Trong đầu tôi, một Harold tưởng tượng hiện ra, đứng đó nghe tôi chất vấn và trước khi kịp nhận ra thì tôi đã bước đến trước cửa của thư phòng trên tầng ba.
Có lẽ do tôi biết ông ta sẽ ở trong thư phòng nên tôi hít một hơi thật sâu trước khi gõ cửa.
"...Haa."
Tên quý tộc điên rồ đã chỉ định tôi làm hầu gái riêng cho con trai ông ta, Harold, đang ở phía sau cánh cửa này.
Một nữ hầu nợ nần chồng chất, một con điên dám liều mạng lao vào quái vật cấp 10, giờ lại trở thành hầu gái riêng cho con trai ông ta – tất cả đều phía sau cánh cửa này.
Tôi phải thay đổi điều này bằng mọi giá.
Nếu câu chuyện gốc cứ tiếp diễn như vậy, chắc chắn tôi sẽ không còn đường thoát.
Tất nhiên, dù có thoát khỏi vị trí hầu gái riêng này thì tôi cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ tránh được tương lai bi thảm của Lilith.
Ngay cả khi tôi đàm phán với Harold và được chuyển vị trí thì Ethan vẫn chỉ cần nói một câu là mọi thứ lại đâu vào đấy.
Chết tiệt, có khi cố gắng như thế này cũng vô nghĩa.
Có lẽ tốt hơn hết là chấp nhận sự thật và ngừng tốn công vô ích.
Lilith trong trò chơi chắc cũng đã nghĩ như vậy.
Nếu tôi cố đàm phán nửa vời hoặc tỏ ý không phục, khả năng cao tôi sẽ chỉ làm Harold thêm khó chịu.
Suy cho cùng, chấp nhận vị trí hầu gái riêng và tìm cơ hội rời đi sau có lẽ vẫn là cách an toàn và hiệu quả nhất.
...
...
...
Chết tiệt, quên đi.
Chấp nhận hiện thực như vậy thì có ích gì?
Nếu tôi chấp nhận bây giờ, thì liệu sau khi bị Ethan thao túng, tôi cũng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu chịu đựng chứ?
Liệu có bị cậu ta kề dao vào cổ, tôi cũng sẽ im lặng rồi để bị giết sao?
Với tính cách của Ethan mà tôi biết trong trò chơi, chỉ cần để cậu ta có chút lợi thế thì tôi sẽ bị vắt kiệt đến tận xương tủy.
Để sống sót với thân phận Lilith, người sẽ phải trải qua đủ loại kết cục bi thảm, tôi không thể nhượng bộ dù chỉ một chút.
Làm chuyện vô ích thì được cái gì?
Ít nhất thì tôi cũng có thể khiến Harold nghĩ rằng “Tôi là một người kỳ quặc.”
Dựa vào việc tin đồn vẫn chưa lan khắp dinh thự, có lẽ ông ta chỉ thông báo việc chuyển vị trí của tôi cho một vài người hầu thân cận như Dittmeyer.
Bây giờ là cơ hội duy nhất để tôi đảo ngược tình thế.
Cốc cốc cốc!
Ngay cả trong tình huống tồi tệ này, nếu tôi vi phạm phép tắc cơ bản của một người hầu thì sau này vẫn sẽ rất khó để xin lỗi.
Vì thế nên tôi đã gõ cửa thư phòng ba lần và để chút cảm xúc của mình thấm vào từng cú gõ.
Ngay sau đó, giọng nói chết tiệt của Harold vang lên từ trong phòng.
"Vào đi."
Cạch.
Ngay khi nghe thấy giọng ông ta, tôi mở cửa và bước vào.
Khi vừa vào phòng, hai chúng tôi liền chạm mắt.
"……"
"……"
Sau tiếng đóng cửa nhẹ phía sau, một bầu không khí im lặng đầy ngượng ngùng kéo dài.
Tôi tự hỏi là liệu mình có nên lên tiếng trước trong tình huống khó xử này không, nhưng may mắn thay, Harold là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"Lilith Rosewood, phải không?"
"…Vâng, thưa ngài."
Chết tiệt. Xong đời tôi rồi.
Việc người đàn ông này, người mà dường như không quan tâm đến ai ngoài gia đình, lại nhớ tên tôi thì chỉ có thể có hai lý do.
Hoặc là ông ta thấy tôi là người có giá trị nên cần nhớ, giống như hầu gái trưởng Melissa hoặc Dittmeyer, quản gia trưởng.
Hoặc là do tôi quá nổi bật, buộc ông ta phải nhớ.
Với trường hợp của tôi, chắc chắn là lý do thứ hai.
Trong lúc những hối tiếc về những sai lầm trong quá khứ tràn về, Harold lại lên tiếng, nhường tôi cơ hội để bày tỏ lý do đến thư phòng của ông ta.
"Ta không nhớ đã triệu tập cô hôm nay. Vậy mục đích của cô là gì?"
"…Tôi có chuyện muốn nói liên quan đến thông báo chuyển vị trí từ quản gia Dittmeyer."
"Ý cô là việc trở thành hầu gái riêng của con trai ta?"
"Vâng."
"Vậy thì, nói đi."
Ánh mắt Harold dán chặt vào tôi, như thể ông ta đang nghĩ, “Để xem cô lảm nhảm gì đây” và cho phép tôi trình bày mà không chút do dự.
Nếu không phải bây giờ thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội phản đối nữa.
"Tôi hiểu rằng việc chất vấn quyết định của ngài là vô lễ, nhưng xin cho tôi được nói một điều."
"......"
"Tôi hoàn toàn không đủ khả năng để trở thành hầu gái riêng của cậu chủ Ethan Richard Blackwood."
"Hửm."
"Vì vậy, tôi muốn từ bỏ vị trí hầu gái riêng này và nhường lại cho một nữ hầu trưởng thành hơn, đủ khả năng phục vụ cậu chủ tốt hơn."
Sau khi nghe tôi nói, Harold im lặng nhìn thẳng vào tôi, biểu cảm khó hiểu khiến tôi không tài nào đoán được suy nghĩ của ông ta.
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm trước khi Harold phá vỡ nó, cũng như là giọng ông nghe có vẻ không hài lòng.
"Lời mà cô vừa nói… ý là cô có vấn đề với lệnh thuyên chuyển của ta à?"
"……"
Đây là thời điểm mấu chốt.
Tôi phải bằng cách nào đấy để có thể truyền đạt rằng tôi không phù hợp với vị trí này mà không khiến Harold cảm thấy bị xúc phạm.
Nếu tôi lỡ lời hoặc thể hiện thái độ chống đối, đầu tôi có thể rơi bất cứ lúc nào.
Tôi đã sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro, nên khi gặp ánh mắt của Harold thì tôi đã nói với một giọng điệu kiên định.
"Vâng, đúng vậy."
"Hửm."
"Thưa ngài, rất tiếc là tôi không tài giỏi như ngài nghĩ. Vì vậy, tôi xin nhắc lại rằng tôi không phù hợp với vị trí này."
"…Thật giống nhau."
"Ngài nói gì cơ?"
"…Không, tiếp tục đi."
Harold nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, như thể ông không ngờ đến việc tôi dám thẳng thừng phủ nhận mệnh lệnh của ông.
Nếu đã đi đến bước này mà còn dừng lại giữa chừng thì thật là ngu ngốc.
Như thể đang tự đưa cổ vào miệng cá sấu, tôi cắn chặt răng nói ra những suy nghĩ đang đè nặng trong lòng.
Dính líu thêm với Ethan trong cuộc đời này thì chẳng khác nào việc tự đưa mình lên giá treo cổ.
--------------------------------------------------------------------------
Sarnius: Tính làm hồi chiều nhưng nhà cúp điện nên h mới dịch đc T_T. Oh and nếu có gì sai thì xin hãy nói mình.