“Tôi xin phép rời đi, thưa ngài.”
“Hẹn gặp lại cô vào lần tới, Lilith Rosewood.”
“…Vâng.”
Cánh cửa của thư phòng trong dinh thự Blackwood khẽ kêu kẽo kẹt khi được khép lại cẩn thận.
Vừa mới dứt câu, thì bóng dáng của cô hầu gái đã rời đi biến mất, để lại Harold Richard Blackwood trầm ngâm trong suy nghĩ.
Dù nghĩ thế nào, cô ta cũng là một người phụ nữ kỳ lạ.
Thoạt nhìn, cô ấy chỉ là một người hầu gái vẻ ngoài dễ thương, nhưng cách cư xử và phong thái của cô lại mang một nét gì đó hoàn toàn khác, như thể đang có một người nào đó khác sống trong cơ thể đó vậy.
Từ lúc cô ấy đứng ra giúp lấy lại chiếc vòng cổ bị đánh cắp của Thanasia tại buổi xem xét kỷ luật thì Harold đã nhận thấy sự đáng ngờ.
Và mối nghi ngờ ấy chỉ ngày càng lớn hơn sau sự cố ở khu chợ vào ba ngày trước.
Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Harold đã phần nào có thể đánh giá được con người của Lilith Rosewood này.
Không giống như những thường dân thường sẽ hoảng sợ và bỏ chạy khi đối mặt với một con quái vật khổng lồ, thì cô có một tính cách táo bạo và dám mạo hiểm mạng sống của mình cách quyết đoán.
Ngay cả trong tình huống khẩn cấp thì cô vẫn có thể nhận diện kẻ thù trước mặt và tìm ra điểm yếu của chúng môt cách bình tĩnh.
Cô có một tính cách kỳ lạ khi không ngần ngại mà sẵn sàng hy sinh bản thân vì người khác nếu cần.
Đó là những đánh giá thẳng thắng mà Harold đưa ra sau khi gặp Lilith Rosewood.
“Có lẽ, thay vì làm hầu gái, cô ấy nên được đào tạo làm một kỵ sĩ thì hơn.”
Lilith chỉ là một cô gái thường dân bị bán đi vì nợ nần, nên Melissa chắc hẳn đã thuê cô làm người hầu mà không nghĩ ngợi gì nhiều để bổ sung nhân lực cho dinh thự.
Quyết định của Melissa là không hề sai.
Đa số những cô gái thường dân phải gánh nợ như Lilith đều đã có số phận được định sẵn khi họ đến một nơi nào đó. Có lẽ bất kì ai khác ngoài Melissa cũng sẽ đưa ra quyết định như thế.
Thành thật mà nói, ngoại hình của cô thực sự rất thích hợp cho mục đích hiếu khách theo nhiều phương diện.
Vì Harold đã thề sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Thanasia nên ông không cảm thấy gì đặc biệt khi nhìn thấy cô.
Dù vậy, nếu xét từ góc nhìn của một người đàn ông, thì không thể phủ nhận rằng cô ấy sỡ hữu một vẻ ngoài hấp dẫn.
Nếu có chút kỹ năng hơn thì thay vì bị bán làm hầu gái vì món nợ gia đình, cô ấy có lẽ đã dễ dàng kết hôn với một quý tộc ở vùng nông thôn nào đó.
Việc một người phụ nữ như thế trở thành người hầu của nhà Blackwood có lẽ chỉ là sự tình cờ.
…Nhưng.
“Cô ấy rất giống em.”
Dù chỉ là một cô hầu gái thường dân, Lilith lại khiến Harold cảm giác như đang đối diện với một người mà anh đã từng rất yêu và đã mất từ lâu.
Một người phụ nữ không màng đến an toàn hay địa vị của bản thân, luôn đứng lên chống lại sự bất công và hiểm nguy.
Trong một thời gian dài thì Harold chỉ biết duy nhất một người phụ nữ như thế.
Người mà ông đã yêu từ lâu.
“Thanasia…”
Harold thì thầm trong lặng lẽ khi ánh mắt hướng về bức chân dung đang được đặt trên bàn làm việc.
Thanasia Louise Bracewell.
Người con gái thứ hai của gia tộc hầu tước Bracewell xa xôi, nơi chỉ có đất nông nghiệp và những cánh rừng chưa phát triển
Và cũng chính là người vợ quá cố mà Harold luôn yêu thương sâu đậm và chưa từng quên đi.
“Mình đã nghĩ là sẽ không còn vương vấn gì nữa, sau ngần ấy năm…”
Dẫu thời gian đã qua đi, việc nhớ đến Thanasia mỗi khi nhìn thấy Lilith có lẽ đã nói lên rằng trái tim Harold vẫn còn lưu giữ những cảm xúc xưa cũ.
Có lẽ điều đó càng rõ ràng hơn khi Lilith đã giúp ông lấy lại chiếc vòng cổ gắn liền với ký ức về Thanasia.
“Thì ra là có lí do để Ethan ngoan ngoãn nghe theo lời cô ấy.”
Có lẽ cô gái ấy có thể trở thành một hình bóng thay thế cho Thanasia trong cuộc đời của Ethan.
Tất nhiên, không thể đòi hỏi quá nhiều từ một hầu gái nhưng ít nhất thì cô ấy vẫn có thể phần nào giúp an ủi một cậu bé đang dần lạc lối sau khi mất mẹ.
Ông đã xác nhận qua báo cáo của Melissa rằng không có bất kỳ sai sót nào trong khả năng làm việc của cô ấy với vai trò là một hầu gái.
Ông cũng đã tận mắt chứng kiến lòng trung thành của cô đối với Ethan và bản tính kín tiếng của cô trong sự kiện trước đó.
Anh nhận thấy sự quan sát tinh tường và khả năng nhớ lại chi tiết về chiếc vòng cổ của Thanasia chỉ qua một cái liếc mắt.
Dù có thể không cần thiết nhưng cô ấy dường như cũng có khả năng bảo vệ Ethan nếu cần thiết.
Sau khi cân nhắc mọi thứ, Harold gật đầu và đưa ra quyết định.
“Dù có lẽ cô ấy vẫn còn quá trẻ để trực tiếp phục vụ Ethan nhưng cô ấy rõ ràng là lựa chọn phù hợp nhất.”
Và đó chính là khoảnh khắc mà Lilith Rosewood được bổ nhiệm làm hầu gái riêng của Ethan Richard Blackwood.
***
“Ôi trời, mệt chết mất…”
Hôm sau, tôi trở lại với công việc ở dinh thự Blackwood.
Sau ba tiếng bị giam trong phòng lễ nghi ở dưới tầng hầm, tôi lê đôi chân ê ẩm của mình lên tầng.
“Mình đã đoán trước là sẽ bị giảng một trận, nhưng bắt quỳ suốt ba tiếng chỉ để nghe mắng thì có hơi quá rồi đấy…”
Sau khoảng một tiếng, tôi hầu như không nhớ nổi Melissa đã nói gì, vì đa phần là lặp đi lặp lại.
<Cô không tỉnh táo à!? Làm sao một cô gái bình thường như cô lại dám xông thẳng vào một con quái vật nguy hiểm như Hooked Tusk chứ?! Những tiết học lễ nghi mà tôi đã dạy cô bay hết đi đâu rồi hả?!>
<Còn nữa, việc tối thiểu mà một người hầu nhà Blackwood phải làm chính là bảo vệ bản thân mình! Cô không đủ tư cách làm hầu gái hay một quý cô nào hết! Grrrrrrr!!!>
Vào lần trước, thì ít nhất là còn có bốn người cùng nghe, nên sự chú ý của bà ấy có phần phân tán.
Nhưng do phải ngồi một mình nghe bài “thuyết giảng” suốt ba tiếng đã thực sự khiến tôi kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần.
Chân tôi hiện đang rất là ê ẩm do phải quỳ gối quá lâu.
"Nếu đã cấm túc rồi, thì còn thuyết giảng làm gì chứ..."
Ngay cả trong thế giới này, nơi mà hình phạt gấp đôi hay gấp ba là chuyện bình thường, thì thế này vẫn có hơi quá đáng.
Chuyến đi này chỉ có thể được thực hiện nhờ sự khoan dung của Hầu gái trưởng Melissa. Do vậy, việc bị cấm túc là điều có thể hiểu được.
Khi nghĩ kĩ lại thì hình phạt này thực ra là chuẩn mực đối với một hầu gái gánh nợ như Lilith.
Nếu tôi thực sự gặp tai nạn ngoài kia thì đó sẽ là rắc rối lớn cho Hầu gái trưởng, người đã cho phép tôi ra ngoài chơi.
Chắc hẳn bà ấy đã bị sốc khi nghe tin tôi bị đưa đến nhà thờ.
…Dù vậy, một buổi thuyết giảng dài ba tiếng quả thật vẫn hơi quá đáng.
“Bà ấy không biết mệt là gì hay sao mà lúc nào cũng tràn đầy năng lượng vậy chứ…”
May mắn là trước khi bị cấm túc, tôi đã kịp lên cấp 5. Tiếc là không lên được cấp 6, nhưng dù sao cơ hội cũng vẫn còn.
Dù có tự do ra ngoài vào các ngày nghỉ thì để đạt được cấp độ này trong thời gian ngắn thế có lẽ là bất khả thi.
"Nếu xét theo nghĩa đấy thì mình vẫn còn khá may mắn."
"May mắn gì cơ?"
“Uwaaah!!”
Một giọng trầm ấm đột ngột vang lên bên cạnh làm tôi giật mình lùi lại.
Đứng đó là cậu quản gia trẻ đang nhìn tôi với một vẻ mặt lạnh tanh.
“…À…”
Chết tiệt. Tôi lại quên tên anh ta rồi. Hình như là Collin gì gì đấy...
“Tôi là Dittmeyer Collin Evercroft.”
“Tôi xin lỗi…”
Dù là quản gia thôi, nhưng tại sao người hầu mà cũng cần tên đệm nhỉ?
Tên của anh ta đã vốn khó nhớ rồi mà còn có cả cái phần tên đệm vô dụng đó.
“……”
Dittmeyer, người quản gia, làm một biểu cảm kỳ lạ như thể không biết có nên chấp nhận lời xin lỗi của tôi hay không.
Tôi nghĩ có lẽ anh ta cảm thấy bực mình vì tôi đã quên tên anh ta hai lần, tôi liếc nhìn chỗ anh ta đang nhìn và thấy ánh mắt của anh ta hơi hướng xuống dưới mặt tôi.
Khi tôi vô thức đưa tay che ngực, anh ta vội vàng quay mặt lên trên, giả vờ như không nhìn thấy gì.
‘Ờ, thì anh ta cũng là đàn ông mà.’
Như tôi đã nói trước đó, người đàn ông duy nhất trong điền trang này không nhìn tôi bằng ánh mắt dâm dục là Harold.
Ngay cả với gương mặt lạnh lùng thì người quản gia này cũng có vẻ không thể dễ dàng bỏ qua bộ ngực của Lilith.
Là một người đàn ông, tôi hiểu. Những ham muốn bản năng thì không thể kiểm soát được.
“Cô Lilith Rosewood.”
“Vâng?”
Người quản gia, người đã để ánh mắt dừng lại trên ngực tôi, bình tĩnh nhìn vào mắt tôi một lần nữa và gọi tên tôi như thể không có gì xảy ra.
Tôi không chỉ trích ánh mắt lang thang của anh ta mà chỉ trả lời đơn giản.
“Có một thông báo đến từ chủ nhân.”
“…Hả?”
Không lẽ hôm qua đã gặp rồi mà giờ lại gọi tiếp?
Cảm giác bất an nổi lên trong lòng tôi, và sự lo lắng ấy nhanh chóng trở thành hiện thực.
"T-thông báo đó là gì."
“Bắt đầu từ ngày mai, vị trí hiện tại của cô sẽ được thay đổi.”
…Đừng nói là.
“Với phán đoán của chủ nhân, ngài cho rằng có một vị trí phù hợp hơn với cô Lilith thay vì chức hầu gái cấp dưới…”
Không thể nào, chắc chắn không phải.
“Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ được giao cho hôm nay và từ ngày mai, cô sẽ rời khỏi vị trí hầu gái cấp dưới để…”
Không, không thể nào. Đừng mà, làm ơn đấy.
Và ngưng lòng vòng đi, Dittmeyer, tên khốn.
“…được bổ nhiệm làm hầu gái riêng của thiếu gia, Ethan Richard Blackwood.”
À.
Chết tiệt.
Đây là trò đùa à? Chắc chắn là một trò đùa, đúng không?
“Chúc mừng cô, Lilith Rosewood.”
“……”
Shut the fuck up, đồ khốn nạn vô tâm.