Câu hỏi của Harold dủ nặng nề để khiến tôi phải bối rối.
Nghĩ lại thì, việc Lilith với cơ thể này lại đi lao vào một con quái vật khổng lồ như Hooked Tusk thì quả thật là một hành động dại dột.
Một cô gái chưa từng săn quái vật mà lại chọn bước vào một trận chiến sinh tử với một con quái lớn gấp mười lần mình – nghe thôi đã thấy phi lý, chứ đừng nói đến việc có ai tin vào nó.
Hành động ấy đối với tôi chỉ là một canh bạc để có thể tăng cấp, nhưng đối với những người ngoài cuộc thì nó chỉ đơn giản là liều lĩnh và ngu ngốc.
Nếu mà tôi thành thật nói rằng “làm vậy để kiếm điểm kinh nghiệm” thì chắc chắn sẽ gây ra đủ thứ vấn đề.
‘Không đời nào mà cư dân của thế giới này lại có thể hiểu khái niệm về điểm kinh nghiệm.’
Là người đến từ thế giới thực, tôi nhận ra rằng thế giới này cũng có khái niệm điểm kinh nghiệm – rằng phải tiêu diệt quái vật để trở nên mạnh hơn.
Nhưng đối với người ở đây, khái niệm điểm kinh nghiệm hoàn toàn xa lạ.
Ví dụ, hãy tưởng tượng bạn đang học toán và một người bạn quen bỗng dưng nói mấy câu như kiểu:
[Ê, nhìn tốc độ tính toán của mày thì chắc mày cũng đạt level 7 ở môn toán rồi nhỉ! Cứ cái đà này, nếu mày hoàn thành môn toán rời rạc trong năm nay và đọc thêm vài cuốn sách nữa, thì có khi mày sẽ lên cấp 8 luôn ấy chứ!]
[…Mày học đến lú luôn rồi à? Vừa sủa cái đéo gì đấy!?]
Nguyên lý tương tự cũng áp dụng ở thế giới này.
Mọi người đều hiểu rằng việc tiêu diệt quái vật khiến họ mạnh hơn và khi mạnh hơn thì họ sẽ học được kỹ năng mới.
Nhưng cái ý tưởng phải tích lũy đủ một lượng điểm kinh nghiệm mới có thể phát triển hay có điểm kỹ năng để học thêm kỹ năng mới thì hoàn toàn xa lạ với họ.
Cho nên, việc giải thích bằng lý do “để kiếm điểm kinh nghiệm” gần như là không thể với Harold.
‘…Mà dù Harold có hiểu được khái niệm điểm kinh nghiệm thì cũng vẫn còn vài vấn đề.’
Ông ta sẽ nghĩ gì nếu một cô hầu gái nói rằng mình giết quái vật để trở nên mạnh hơn?
Nghĩ rằng tôi làm vậy để có đủ sức mạnh cho công việc hầu gái chăng? Không đời nào, Harold chắc chắn sẽ nghĩ là tôi đang âm mưu thứ gì đó.
Với thân phận một hầu gái gánh nợ, việc tự rèn luyện sức mạnh có thể bị coi là hành động chuẩn bị để bỏ trốn.
Vậy nên, những ý do như “để kiếm điểm kinh nghiệm” hay “để luyện tập” chắc chắn không phải là câu trả lời phù hợp…
…Nhưng nghĩ ra lý do khác thì cũng chẳng dễ.
Vì tiền?
Số bạc tôi kiếm được từ việc đánh bại Hooked Tusk lần này cũng nhờ Sir Blacksong đặc cách cho. Thường thì tôi đã bỏ mạng rồi chứ lấy đâu ra tiền.
Không còn cách nào khác nên đành đánh cược mạng sống?
Báo cáo từ Sir Blacksong đã ghi rõ rằng tôi hoàn toàn có khả năng thoát thân.
Hơn nữa, chính tôi còn bảo anh ta và binh lính không được đến gần nên nếu viện lý do này sẽ rất đáng ngờ.
Niềm kiêu hãnh đã không cho phép tôi chạy trốn khỏi quái vật?
Nếu dám nói thế thì Harold sẽ nghĩ tôi là con điên hoặc kẻ nguy hiểm và cần phải đề phòng.
Tóm lại, tôi bắt buộc phải tránh sự chú ý tiêu cực từ Harold bằng mọi giá và tốt nhất là cũng không nên bị chú ý một chút nào.
“Câu hỏi này khó đến mức khiến cô phải suy nghĩ lâu vậy à?”
“À, không… Tôi chỉ mất chút thời gian nhớ lại những gì xảy ra vào ngày hôm đó thôi.”
“Vậy thì nói nhanh lên. Tại sao cô phớt lờ lời khuyên của Sir Blacksong và chiến đấu đến cùng với con quái vật?”
…Vì chẳng có lý do nào khác khả thi, cuối cùng tôi chỉ có thể viện đến một câu trả lời duy nhất.
Đây là cách duy nhất để tránh nghi ngờ từ Harold.
Tôi quyết tâm và nói một câu dối trá thật thuyết phục.
“V-vì tôi nghĩ… ai đó phải làm điều đó.”
“Hửm?”
“Hooked Tusk là một con quái vật nguy hiểm mà người thường sẽ không thể đối phó được… Nếu tôi không thu hút sự chú ý của nó, người khác có thể sẽ bị thương hoặc mất mạng. Tôi nghĩ là có ai đó phải thu hút sự chú ý của nó.”
“……”
Phải, tôi biết. Lý do này nghe chẳng đáng tin chút nào.
Với thể lực của tôi, thì cái lí do này thậm chí còn ngớ ngẩn hơn.
Nhưng thà bị coi là kỳ quặc còn hơn là bị coi là một con điên hoặc một kẻ nguy hiểm.
“…Có nhất thiết phải là cô không?”
“Không, không nhất thiết là tôi. Nhưng trong tình huống đó, những người khác đều đang bỏ chạy nên tôi nghĩ chỉ có mình tôi có thể làm điều đó…”
“…Hmm.”
…Ông ta tin thật sao?
Harold lẩm bẩm vài tiếng khó hiểu rồi trầm ngâm với vẻ mặt suy tư.
Dường như ông ta vẫn chưa hoàn toàn tin lời tôi, nên vẫn tiếp tục hỏi thêm.
“Được rồi, giả sử đó là lý do cho việc cô đã lao vào con quái vật.”
“V-vâng…”
“Vậy tại sao cô vẫn tiếp tục chiến đấu đến cuối cùng, ngay cả khi Sir Blacksong khuyên cô rút lui? Theo lời của cô thì cậu ta sẽ thích hợp hơn để thu hút sự chú ý của quái vật.”
“V-vì…”
Tôi đã lường trước câu hỏi này nên đã chuẩn bị câu trả lời.
“T-tôi không biết.”
“Không biết?”
“T-tôi quá tập trung vào việc né tránh đòn tấn công của quái vật, đến mức không nhận ra anh ấy là đội trưởng đội cận vệ của lãnh địa Blackwood.”
“Ngay cả khi cậu ta rõ ràng là đang mặc áo giáp với phù hiệu an ninh Blackwood?”
“T-tôi căng thẳng quá nên không để ý. Trong tình huống đó, khi con quái vật đã nhắm đến tôi thì tôi thực sự không muốn người khác bị cuốn vào nên đã cứ tiếp tục chiến đấu thay vì bỏ chạy. T-tôi thật sự rất sợ, nhưng…”
“Hmm…”
…Hình như ông ấy vẫn không tin.
Nếu là Harold, tôi cũng sẽ thấy lý do này là vô lý. Một cô hầu gái tự đưa mình ra làm lá chắn trước quái vật?
Đây rõ ràng là chuyện khó tin với một vị lãnh chúa đã có nhiều năm kinh nghiệm.
Khi tôi đang nghĩ rằng đáng lẽ mình nên nói là vì tiền, Harold mở miệng lần nữa.
Trong trạng thái căng thẳng, tôi đã sẵn sàng đưa ra vài lý do khác nếu cần thiết.
“Hmm, ta hiểu rồi.”
“Ngài… vẫn thấy khó tin, phải không?”
“Ta hiểu rõ lời cô. Chắc chắn, nếu cô không đưa ra quyết định can đảm lúc đó, thiệt hại đã rất lớn.”
“Ngài… tin tôi sao?”
“Không có gì đặc biệt khó tin cả. Trong buổi họp kỷ luật lần trước, ta đã xác nhận cô là người sẵn sàng hy sinh vì người khác.”
…Tôi không chắc lắm nhưng hình như ông ấy tin thật.
Dĩ nhiên, tôi có chút cảm giác tội lỗi khi Harold đánh giá tôi là “người có thể hy sinh vì người khác”... nhưng chuyện đó không quan trọng.
Dù sao thì tôi cũng sẽ rời khỏi Blackwood sau bảy năm nữa mà chẳng thèm ngoái đầu lại.
Tốt nhất là chẳng để lại ấn tượng gì cả, không tốt mà cũng chẳng xấu – chỉ cần họ xem mình như không tồn tại là đủ rồi. Nhưng nếu buộc phải nhận được một lời đánh giá, thì lời khen vẫn sẽ dễ thở hơn là những ánh nhìn nghi ngờ.
Dù gì đi nữa, tôi cũng chỉ là một hầu gái dưới trướng nhà Blackwood và ngay cả khi không bị ràng buộc bởi thân phận này thì khoảng cách giữa một kẻ thấp hèn như tôi và những người thuộc tầng lớp quý tộc như Harold vẫn là điều không thể san lấp.
Vì thế, việc xây dựng thiện cảm với người đang nắm trong tay mạng sống của mình là điều không thể phủ nhận.
...Nhưng dù có ra sao đi chăng nữa, thì vẫn còn một giới hạn mà tôi sẽ không bao giờ cho phép mình vượt qua, đó là trở thành hầu gái riêng của Ethan.
Bằng bất cứ giá nào.
***
“…Còn một câu hỏi cuối cùng.”
“Vâng.”
“Theo báo cáo, thì hai trong số ba mũi sắt cô cắm vào cơ thể Hooked Tusk đều đã đâm chính xác vào điểm yếu của nó.”
“V-vâng…”
“Cô có biết rằng vùng cổ và phần ở giữa hai mắt là điểm yếu của nó không?”
Dĩ nhiên là biết.
“N-không… Chỉ là tình cờ thôi. Vì con quái đó trông giống lợn rừng nên tôi đoán điểm yếu của nó có thể tương tự gia súc thông thường.”
“Vậy, cô từng đánh bại quái vật đó trước đây chưa?”
Quá nhiều lần để đếm.
“T-tôi chưa. Đây là lần đầu tôi tận mắt thấy nó và trực tiếp hạ gục nó bằng tay mình.”
“Ta hiểu.”
Không hiểu sao, mỗi câu hỏi của Harold đều khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Dường như sự tò mò của ông ấy vẫn chưa được thỏa mãn hoàn toàn.
Khi tôi đang cầu nguyện để buổi tra hỏi kết thúc nhanh chóng thì may mắn thay. Harold đã ra lệnh cho tôi rời đi mà không còn thêm nghi vấn nào.
“Được rồi, ta đã nghe đủ. Cô có thể đi.”
“…Tôi xin phép.”
“Chúng ta sẽ gặp lại lần sau, Lilith Rosewood.”
“…Vâng.”
Sao tự dưng lại gọi đầy đủ tên họ tôi một cách lạnh lùng như thế chứ?
Chửi rủa Harold trong đầu, tôi cố giữ vẻ bình tĩnh và thoát khỏi phòng làm việc.
Vụ việc Hooked Tusk gây náo loạn ở chợ ba ngày trước dường như đã được giải quyết.
…Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ lúc ấy.
Như thường lệ, mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ diễn ra theo ý muốn Lilith ngốc nghếch.
Hàm ý thực sự đằng sau việc Harold gọi đầy đủ tên tôi là điều mà tôi đã không hề ngờ đến.