“Gì vậy chứ?”
Tôi lẩm bẩm đầy thắc mắc rồi ngã vật xuống giường.
Gió từ chiếc quạt máy thỉnh thoảng thổi qua, thật mát lạnh và dễ chịu.
Cuối cùng, kỳ nghỉ hè của tôi lại trở nên kín lịch hơn dự đoán.
Tôi không còn phải tự chế giễu mình với câu nói “Hôm nay lịch của tôi trắng tinh” nữa. Thật đấy. Có lẽ vì đây là kỳ nghỉ hè bận rộn nhất từ trước đến nay của tôi rồi.
Tất nhiên là tôi rất mong chờ nó.
Thường thì kỳ nghỉ hè của tôi chỉ xoay quanh việc ở lì trong phòng rồi chơi game, xem anime, hoặc xem phim sex. Nhưng năm nay, có vẻ như những ngày tháng như thế này sẽ ít đi, Cao trung muôn năm!
Tuy nhiên, tất cả các kế hoạch đều là đi chơi với những cô gái xinh đẹp nhất trường, nên tôi cũng đang có chút hồi hộp.
“Liệu có phải giai đoạn trở thành main romcom hào hoa phong nhã của mình cuối cùng cũng đến rồi không?”
Không, làm đếch gì có chuyện đấy, chắc là tôi tự luyến quá thôi.
Nhưng bởi vì tôi là một thằng đực rựa, nên đôi khi cũng không thể tránh khỏi việc tơ tưởng rằng “Nếu mấy cô nàng ấy thích mình thì sao nhỉ?”. Dù vậy, thực tế chẳng ngọt ngào đến thế đâu.
Cứ mơ tưởng như vậy, tôi lại cảm thấy mình thật thiếu tôn trọng với họ.
Nhưng mà việc Karen muốn đi mua đồ bơi với tôi đúng là một cú sốc lớn mà.
Hơn nữa, trong cuộc trò chuyện đó thì cô ấy chẳng hề tỏ ra tsun một chút nào. Lẽ nào tôi cuối cùng cũng thoát kiếp bao cát rồi?
Sự thay đổi đó đúng thật phi thường.
Có những khoảnh khắc của cô ấy khiến tim tôi chợt lỡ mất một nhịp.
Cô ấy thực sự đã hét lên “Yaaaay” đúng không…?
Cái kiểu vô tư của Karen làm tôi nhớ đến cô ấy của ngày xưa, luôn ngây thơ và trong sáng. Hồi đó cô ấy hay bộc lộ cảm xúc của mình, thậm chí còn thoải mái đập tay với tôi nữa cơ.
Nhưng đó dù gì cũng là câu chuyện đến từ quá khứ rồi. Cứ nghĩ về quá khứ cũng chẳng có ích gì hết.
“Hơn nữa, dù sao thì mình cũng đã quyết định từ bỏ Karen rồi.”
Đúng vậy. Tôi đã tuyên bố với chính Karen rằng tôi sẽ từ bỏ cô ấy. Nếu cứ nuôi hy vọng vào một mối tình không thành thì tôi chỉ làm phiền cô ấy mà thôi.
Hiện tạ thì tôi vẫn chưa tìm thấy được một mối quan hệ mới nào cả. Nhưng thôi, cứ thong thả chờ cơ hội đến vậy.
…Biết đâu, cơ hội đó sắp đến rất gần rồi…
“Không không không, mình đang bị cái vẹo gì thế này?! Thèm yêu đến phát rồ rồi đấy à?! Bình tĩnh nào, Ritsu. Mày phải nhìn nhận lại tình hình một cách tỉnh táo đi, đừng để bản thân mình bị hiểu lầm…”
Tôi không thể trở thành kiểu đàn ông tự huyễn, luôn nghĩ rằng “Cô gái này chắc chắn đang thích mình!” với bất kỳ cô gái nào đưcoj. Tuyệt đối không được.
Dù sao thì, vào kỳ nghỉ hè này tôi sẽ chỉ đơn giản là tận hưởng thôi.
Dù không có tình yêu, kỳ nghỉ hè này vẫn có thể trọn vẹn và ý nghĩa.
Đang nghĩ ngợi linh tinh thì điện thoại chợt rung lên.
Tôi cầm lên xem, hóa ra là email đến từ Lala.
[Senpai, xin lỗi nhaaa~~. Hình như ngày mai em phải về quê rồi, nên buổi hẹn an ủi có thể dời sang ngày khác được không? Thật sự xin lỗi anh nhiều lắm lắm~]
[Không sao đâu.]
[Thật sự xin lỗi senpai! Chắc hẳn senpai sẽ cô đơn lắm đây, nhưng anh cứ chịu khó nhìn ảnh của em đi nhé? Em sẽ gửi một tấm hình em mặc đồ bơi siêu quyến rũ đây, nhưng mà có tính phí đó nhaaa~]
[Cái gì mà tính phí cơ?! Thôi, khỏi cần đâu! Tấm hình đó như quả mìn vậy!]
[Mìn á? Senpai nói thế là quá đáng rồi đó nha! Ý anh là gia bảo chứ, đúng không?]
[Làm sao mà có thể nhầm giữa gia bảo với mìn được chứ…]
[Thôi vậy nhé, em sẽ gửi lịch cụ thể sau nha~!]
[Hiểu rồi.]
Gửi tin nhắn xong, tôi tắt điện thoại đi.
Tấm hình đồ bơi siêu quyến rũ á… đúng là ngậy thật.
Hả? Hỏi tôi có thực sự muốn tấm hình đó không á?
…Tôi xin được giữ im lặng nhé.
“Nói mới nhớ…”
Tôi chợt nhớ ra một việc, rồi liền cầm điện thoại lên.
Tôi mở danh bạ, chọn Keru và gửi email.
[Này, tớ cần sự giúp đỡ của một tên riaju có một cô bạn gái siêu dễ thương như cậu…]
Tin nhắn vừa gửi đi, Keru đã trả lời ngay tức khắc.
[Cuối cùng thì bây giờ cậu mới nhận ra giá trị của tớ rồi à? Nói ngon nói ngọt như thế thì muốn tớ làm gì nào?]
[Cậu trả lời nhanh thế là tốt. À, kỳ nghỉ hè này tớ có kha khá kế hoạch đi chơi, nên tớ muốn nhờ cậu chọn giúp tớ vài bộ quần áo.]
Đúng vậy. Tôi không có khiếu thời trang.
Bình thường thì tôi ít khi ra khỏi nhà, nên chỉ có mặc đồ thể thao hoặc áo hoodie thôi. Hoặc cùng lắm là vài ba bộ đồ đồng phục sơ trung, giống như Karen vậy.
Quần áo để ra ngoài thì... nói thật là chẳng có gì nổi bật.
Vì thế, tôi đã nghĩ đến việc nhờ Keru, người bạn phong cách nhất mà tôi từng biết, giúp một tay.
Tên đó vừa có một ngoại hình đỉnh cao, vừa là át chủ bài của đội bóng rổ, lại còn có một bạn gái dễ thương rất thời trang. Đúng là nó khiến người ta gato đến mức muốn đâm cho một nhát mà…
[Thôi được rồi. Để tớ biến cậu thành một tên đẹp trai lai chó luôn.]
[Cảm ơn cậu rất nhiều! Cậu rảnh hôm nào?]
[Mai rảnh nhé cu]
[Ok. Vậy mai mười giờ sáng gặp ở trước ga nhé.]
[Oke luôn em]
suy cho cùng, thật tuyệt vời nếu như có một người bạn thân siêu cấp đẹp trai!!!

