Vol 1

Chương 1.1 : Sẵn sàng chưa hả, hỡi con mèo vụn trộm kia?

2024-09-30

6

Tôi, Scarlet el Vandimion, đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Lý do ư, còn phải hỏi sao? Terenezza và hoàng tử Kyle, chính hai kẻ ngu ngốc đó đã khiến tôi nổi khùng như hiện tại đấy. Tuy vậy, chắc hẳn mọi người hiện đang cảm thấy bối rối vì không hiểu ngọn ngành mọi chuyện như thế nào đúng không? Để có thể hiểu được tại sao tôi lại nổi điên lên như thế, chúng ta cần phải lùi lại quá khứ một chút đã.

Tại Vương quốc Pallistan này, theo truyền thống thì con cái của những quý tộc sẽ tham gia các bữa tiệc xã giao từ rất sớm. Hầu hết chúng tôi đều đã được học đủ thứ phép tắc và lễ nghi để không làm bẽ mặt gia đình mình ngay từ khi lên sáu, cũng là lúc mà chúng tôi có thể bắt đầu tham gia những bữa tiệc xa hoa như thế.

Tuy vậy, tôi, kẻ được những người xung quanh đặt cho cái biệt danh là Chó Điên, ra mắt trước mọi người khá muộn so với những người đồng trang lứa khác một chút. Lần đầu tôi được dự một buổi yến tiệc như thế là vào năm tôi bảy tuổi, lúc đó được cha của tôi đi kèm.

Nhìn lên trần nhà, có thể thấy vô số những chiếc đèn chùm đầy xa hoa đang lấp lánh. Những quý ông mặt chiếc áo đuôi tôm và những quý cô diện những bộ váy đầy lộng lẫy, hòa mình cùng với nhau trong khi đung đưa theo điệu nhạc. Những lời đối đáp liên tục như ong vò vè ác như thế muốn cả tiếng nhạc dịu dàng ấy. Một quý cô xinh đẹp nghiêng đầu về phía tôi, nở một nụ cười khích lệ trước khi che đôi môi được sơn đỏ bằng một chiếc quạt lụa. Cô ấy, cùng với rất nhiều người khác, đang tận hưởng bữa dạ tiệc, trên tay mỗi người đều cầm một ly rượu vang đỏ.

Trước khung cảnh đầy tráng lệ ấy, một đứa trẻ với đôi mắt thiếu kinh nghiệm như tôi cảm thấy vô cùng choáng ngợp. Tôi say đắm bầu không khí này. Nhưng rồi, đó cũng là lúc mọi thứ trở nên rối tung lên với tôi.

Tôi lúc đó đang nghỉ ngơi ở một góc hành làng, thì có một cậu bé trạc tuổi mình đột ngột tiếng đến và bắt chuyện mà không hề chào hỏi trước.

“Này, cô là Scarlet à?”

Mái tóc ngắn màu nâu sáng được chải chuốt kỹ lưỡng. Quần áo dù được may bằng chất liệu tốt nhất, nhưng khi được cậu ta khoác lên người thì vẫn khiến cho người ta cảm thấy xấu tệ. Án tượng ban đầu khi tôi nhìn cậu nhóc, rằng cậu ta là một tên cực kì thô lỗ (tôi chỉ nói về cách cư xử thôi đấy).

Dù vây thì, nếu tôi không xử sự như một quý cô dịu dàng trước một kẻ lạ mặt như cậu ta, tôi sẽ bị cô gia sư của mình khẽ cho vài cái mất thôi. Vậy nên, như đã được dạy, tôi mỉm cười và kéo gấu váy khi cuối chào một cách thanh lịch.

“Vâng, tôi là con gái của Công tước Vandiminion, Scarlet el Vandiminion.”

Trước lời chào đã được tập dợt từ trước một cách hoàn hảo của tôi, cậu ta chỉ đơn giản bóp sống mũi của mình và thở dài như thể cảm thấy thật nhàm chán. Rồi vài giây sau, cậu ta lên tiếng.

“Cô đúng là một con ngốc mà.”

“. . . Cái gì?”

Hơi choáng váng vì sự xúc phạm, phải cố lắm thì tôi mới có thể giữ được bình tĩnh của mình. Cái tên này thật sự đã gọi tôi là một con ngốc sao? Tôi á? Tại sao chứ?”

“Khi ta hỏi cô rằng cô có phải là Scarlet hay không, chẳng phải chỉ cần trả lời “Vâng” là được rồi rồi hay sao. Ai kêu cô tự giới thiệu bản thân với ta làm gì chứ.”

Đúng là câu hỏi ban nãy có thể được trả lời một cách đơn giản là “phải” hoặc “không”, nhưng đây là lần đầu tiên hai bên gặp nhau đấy . . . Đó chẳng phải là phép tắc hành xử thông thường hay sao?

Tôi tự hỏi rằng rốt cuộc gia đình của cái cậu nhóc này tệ hại đến mức nào khi mà đến những phép ứng xử đơn giản như vậy mà cậu ta cũng không thể hiểu được. Hơn nữa, tôi còn là con gái của một Công tước đấy, trong cái xã hội này thì việc đối xử với tôi thô lỗ đến thế là một chuyện không thể chấp nhận được. Và như để càng chứng minh cho sự thiếu lịch sự của chính mình, cậu ta chỉ vào ngực tôi mà nói:

“Cô đấy. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ trở thành tùy tùng của ta.”

Hảảảảảảảảảảả?

Tôi không thể giữ im lặng thêm được nữa.

“Đừng có mà ngốc như thế. Ai lại đi làm tùy tùng của một đứa thô lỗ như cậu chứ?”

“Cái gì thế này? Chỉ là con gái của một Công tước thôi mà dám cả gan lên giọng với ta như thế sao!”

“Cậu nói như thế là có ý gì hả? Làm như gia thế của cậu lớn hơn tôi không chừng vậy?”

“Thì đúng mà, cả vương quốc này đều là nhà của ta cả đấy!”

Tôi thật sự sửng sốt. Tên này có biết bản thân vừa mới nói cái gì không vậy? Nói mấy câu không đầu không đuôi kiểu đó thì ai mà hiểu cho được chứ.

“Tôi không thể chịu đựng được cậu nữa. Xin thứ lỗi, nhưng tôi phải đi trước đây.”

“Ê, đợi đã! Tại sao cô lại bỏ chạy chứ hả?!”

Tôi thật sự đã đến giới hạn của mình rồi, vậy nên tôi quyết định bỏ đi trong khi chịu đựng tiếng hét lớn của cái thằng nhóc thô lỗ kia. Nhìn lại mọi chuyện, tôi không khỏi thán phục chính mình vì đã không đóng sầm cửa lại trước cái bản mặt ngu ngốc đó của cậu ta.

Và như một lẽ dĩ nhiên, chuyện một đứa trẻ gây rắc rối như vậy sẽ biến thành tâm điểm chú ý của mọi người trong bữa tiệc.

Có lẽ vì thấy tôi đang cảm thấy bị mắc kẹt, cha của tôi đã nhanh chóng tiến lại gần. Tôi không ngần ngại chạy đến chỗ của ông và nhanh chóng nấp sau thân hình to lớn ấy.

“Phụ thân!”

“Có chuyện gì vậy Scarlet? Có rắc rồi gì sao?”

“Nãy giờ có một đứa nhóc kì lạ cứ liên tục làm phiền con đấy. Người có thể giải quyết chuyện này giúp con được không?”

Cha của tôi nhìn chằm chằm vào cái cậu nhóc đang đuổi theo tôi. Vẻ mặt của cha vốn đã vô cùng nghiêm nghị rồi, được tô điểm bởi bộ râu gọn gàng và đôi lông mày rậm, giờ đây lại còn trở nên nghiêm nghị hơn nữa. Tạ ơn trời phật, được cứu rồi . . .

. . . Hoặc là không. Bất ngờ làm sao, ông lại hướng cái vẻ nghiêm nghị đó về phía tôi.

“Scarlet. Con không được cư xử thô lỗ với người đó như vậy.”

“Hử . . .?”

Thật khó hiểu làm sao, khi mà cha tôi, người mà tôi nghĩ sẽ ra tay giúp đỡ, lại nói với tôi những lời như thế. Tôi nghiêng đầu trong khi chờ đợi một lời giải thích.

“Người đó là Kyle von Pallistan Điện hạ. Là Đệ nhị Hoàng tử của vương quốc này, và cũng là hôn phu tương lai của con đấy.”