Toàn Văn

Chương 25: Cảnh Sát Đến Trường

2025-10-15

2

    Cảnh sát tìm mình làm gì?

    Lẽ nào Hạ Tâm Ngữ toi rồi?

    Đừng mà, ụ á nó!

    Cô ấy mới chưa tới mười bảy tuổi mà, cô ấy...

    Xí khoan, ngừng khóc tang đã.

    Chắc là... Không phải chuyện đó đâu nhỉ.

    【Sao Trần Nguyên lại bị thầy Mạc gọi ra ngoài thế, cậu ta đã làm gì à?】

    【Lạ thật, vẻ mặt nghiêm trọng thế kia, không lẽ sắp bị phê bình rồi?】

    【Chẳng lẽ chuyện thằng ranh này ép con gái nhà người ta nấu cơm đã bị phụ huynh biết được, nên báo cảnh sát tìm Trần Nguyên tính sổ rồi?!】

    Cả lớp ai cũng nói được lời hay ý đẹp, chỉ riêng Chu Vũ là không.

    Thằng nhóc này thật sự chẳng mong mình tốt đẹp được chút nào.

    "Này, có chuyện gì thế?"

    Khi sắp bước ra khỏi lớp, lớp trưởng Trương Siêu ghé lại hỏi nhỏ đầy tò mò.

    Dù sao thì mặt thầy chủ nhiệm cũng đen thùi lùi rồi, hiếm lắm mới thấy ổng giận cỡ đấy. Trừ khi Trần Nguyên đã làm chuyện gì vi phạm nội quy trường lớp, nếu không cũng chẳng đến mức này.

    "Chịu." Trần Nguyên tỏ vẻ khó hiểu, lắc đầu rồi đi về phía cửa.

    Vì thầy chủ nhiệm không có trong lớp, các học sinh bên dưới đều ghé tai thì thầm, bàn tán xôn xao.

    "Vừa nãy cậu vào lớp muộn, không gặp chuyện gì ở ngoài à?"

    "Đúng là tôi có gặp vài chuyện thật, nhưng chắc không liên quan đến Trần Nguyên đâu nhỉ? Nếu đúng là vậy thì cũng chơi lớn quá rồi."

    "Đừng có úp mở nữa, có gì thì nói đi."

    "Vừa nãy tôi thấy hai chú cảnh sát, còn có một chị gái xinh đẹp nữa..."

    "Á đù, chơi lớn đến thế á?"

    "Chắc không đến mức đó đâu, trông Trần Nguyên chính trực lắm mà?"

    Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Chu Phù tò mò hỏi Lý Ưu U: "Trần Nguyên cậu ấy lăng nhăng lắm à?"

    "Sao cậu lại nghĩ vậy?" Lý Ưu U có chút không hiểu được mạch não của Chu Phù, nhưng nghĩ đến cô gái đến đây mấy hôm trước, cô cũng bối rối, "Nhưng mà, mấy hôm trước chẳng phải có nữ sinh mang cơm cho cậu ấy sao? Hôm nay nếu thật sự là phụ nữ tìm đến tận trường, chỉ có thể nói là cậu ấy... thông suốt?"

    "Thông suốt? Tức là, trước đây cậu ấy không thích con gái?" Chu Phù quan tâm hỏi dồn.

    "Không thích con gái thì lạ quá. Tuy trước đây cậu ấy đúng là không thân với con gái, toàn chơi với đám con trai, xô đẩy nhau, còn chơi Aruba [note82157], vỗ mông nhau các kiểu... nhưng cũng chẳng có gì. Dù sao phong cách lớp 18 của chúng ta trước giờ vẫn vậy." 

    "Phong cách lớp chúng ta tốt đến thế cơ à."

    "Hả, cậu nói gì?"

    "Không, không có gì."

    Lão Mạc giờ đang rất hoang mang. Đối với thầy, cảnh sát đến trường là chuyện chẳng lành. Âu cũng tại mấy lần mà cảnh sát đến trường số 11 trước đây đều là những vụ thầy phải xử lý, hoặc là con trai đánh nhau, hoặc là con gái phá thai.

    Nhưng thầy vẫn nhất nhất không tin, Trần Nguyên sẽ làm những chuyện như thế.

    Có điều, cô em họ trong lời thằng nhóc này nói mấy hôm trước... Không lẽ nào?

    "Em..." Thấy Trần Nguyên, lão Mạc định dặn dò điều gì đó, nhưng lại thôi, rồi quay đầu lại, nghiêm túc nói, "Làm gì thì cứ nói thật với cảnh sát đi."

    Tuy hôm đó trời tối, nhưng Trần Nguyên vẫn nhận ra ngay viên cảnh sát có thân hình vạm vỡ, bèn chủ động chào hỏi: "Ồ, đồng chí..."

    "Cậu học sinh này đây, làm được chuyện lớn lắm đấy nhé!"

    Chưa đợi Trần Nguyên nói xong, viên cảnh sát đã đặt tay lên bờ vai rắn chắc của cậu, vỗ vỗ rồi cười.

    Thấy cảnh này, sắc mặt lão Mạc biến đổi, vội vàng hoảng hốt nói: "Đồng chí cảnh sát, nghe tôi nói, thằng nhóc này tuy tiếng Anh hơi kém, đến cái bóng của bảng vàng top 100 cũng không chạm tới, nhưng cậu ta tạm coi là người chính trực, cậu ta có thể sẽ phạm chút sai lầm nhỏ..."

    "Hả?"

    Viên cảnh sát ngẩn ra, không hiểu chuyện này có liên quan gì đến top 100 bảng vàng, rồi quay đầu, gọi người phụ nữ mặc váy dài đi giày cao gót đang cầm cờ thi đua đợi ở hành lang lại, rồi khen ngợi: "Học sinh của thầy đã làm được một chuyện lớn đấy! Tuổi còn nhỏ mà đã cứu một mạng người đuối nước."

    "..." Nghe đến đây, lão Mạc hoàn toàn chết sững.

    Nói thật thì, viên cảnh sát này cũng thích đùa thật.

    Có gì cứ nói thẳng là được, làm được chuyện lớn là ý gì?

    Anh không biết Lưu Bị chính vì câu nói này của Tào Tháo mà sợ đến rơi cả đũa hay sao? [note82155] 

    "Đúng rồi, cô gái kia đâu? Không phải học cùng trường với em à?" Viên cảnh sát lại khó hiểu hỏi.

    "Cô gái kia?" lão Mạc cùng hướng mắt về phía Trần Nguyên.

    "À..." Trần Nguyên hơi chột dạ nói, "Cô ấy học trường số 4, không cùng trường với em."

    Lời vừa dứt, lão Mạc bắt đầu suy diễn búa lua xua trong đầu.

    【Trường số 4? Tức là, cô 'em họ' kia?】

    【Vậy là cậu ta cùng cô gái đó cứu người ở bờ sông.】

    【Tại sao hai người lại cứu người ở bờ sông? Có phải là lúc đang đi dạo buổi tối với nhau không...】

    【Yêu sớm, là yêu sớm!】

    Lão Mạc mẹ nó chứ, đến học sinh của mình mà thầy cũng suy diễn lung tung à? 

    《Thám Tử Lừng Danh Edogawa Mạc Đầu Trọc》

    "Cảm ơn em trai nhé. Nếu không có em chắc chị giờ này thành ma da rồi."

    Vừa nói, người chị gái thành thị có vóc dáng cao ráo cân đối, khoảng ngoài ba mươi tuổi, vừa trao lá cờ thi đua 'Thanh niên nhiệt huyết' cho lão Mạc đang ngơ ngác, vừa nhiệt tình ôm lấy cánh tay Trần Nguyên.

    "Này chị, chị..." Trần Nguyên quýnh lên. Hành động cánh tay trần trụi dán vào người mình thế này mà để người khác thấy, thì chẳng phải danh tiếng của cậu đến đây là tiêu đời rồi sao?

    Đến lúc đó cả trường sẽ biết cậu có một cô hàng xóm xinh như mộng, lại còn cứu một chị tiểu thư nhà giàu...

    Trần Nguyên, chú ý quản lý biểu cảm.

    "Những thanh niên mang năng lượng tích cực thế này rất đáng được tuyên dương, nên tôi đã gọi cả đài truyền hình đến rồi. Chúng ta cùng nhau chụp một tấm ảnh nhé." Người phụ nữ nở nụ cười duyên dáng khi chụp ảnh, hướng dẫn Trần Nguyên cùng nhìn về phía máy quay.

    Khoan đã, phóng viên đến từ lúc nào vậy?

    Đừng chụp, đừng chụp, tôi chỉ đang học tiếng Anh ở trang viên trường số 11 thôi... Mấy người phóng viên này sao lại chụp lung tung thế?!

    "Thầy chủ nhiệm cũng chụp chung đi ạ. Người tốt việc tốt thế này nên được tuyên dương rộng rãi." Viên cảnh sát cười mời thầy Mạc.

    Lão Mạc vừa định bước tới chụp ảnh, rồi đột nhiên đứng khựng lại. Ánh mắt phức tạp, đầy do dự.

    【Không được, là học sinh cứu người, mình không nên chụp ảnh.】

    【Phải để trưởng phòng Hà bên tuyên giáo của Đảng đến.】

    【Cũng không ổn. Tuy trưởng phòng Hà trẻ tuổi tài cao, bí thư già sắp về hưu rồi, nhưng bây giờ bí thư vẫn là lớn nhất.】

    【Hơn nữa trước khi bí thư về hưu còn có một đợt xét duyệt chức danh, ông ấy có thể quyết định một suất giáo viên đặc cấp. Tư chất của mình đủ rồi, chỉ thiếu chút vận may...】

    "Đồng chí cảnh sát, tôi mời bí thư qua đây, mọi người đợi một lát."

    "Ồ... Cũng được."

    Nhìn bóng lưng lão Mạc dần đi xa, dù lúc này thầy đang bước trên hành lang chật hẹp, nhưng Trần Nguyên dường như thấy con đường dưới chân thầy...

    Đã rộng mở rồi.

    Khi lão Mạc đang nỗ lực vì bánh xe vận mệnh của mình xoay chuyển, Trần Nguyên nhìn người phụ nữ đang dán sát vào mình bên cạnh, có chút khó hiểu nói: "À thì, chị gì ơi..."

    "Phải gọi là chị gái xinh đẹp nhé." Người phụ nữ chỉnh lại xong, vẻ mặt tươi như hoa tự giới thiệu, "Chị tên Viên Vũ..."

    "Em không hỏi cái này."

    Trần Nguyên biết, trong một cuốn tiểu thuyết nếu xuất hiện một khẩu súng, thì khẩu súng đó nhất định sẽ nổ. [note82156]

    Tương tự, trong một cuốn tiểu thuyết nếu một cái tên xuất hiện đơn độc, trừ khi tác giả não úng nước quên lấp hố, nhân vật này sau đó chắc chắn sẽ xuất hiện lại.

    Để bẻ gãy flag của cô ta, phải chặn họng đã.

    "Em trai, vậy để chị giới thiệu, chị tên là Viên Vũ..."

    "Hắt xì." Giả vờ hắt hơi để át đi chữ cuối cùng trong tên vào một tiếng nổ ngắn ngủi, Trần Nguyên đột ngột chuyển chủ đề, "Mà nói chứ, chuyện tự tử này, nếu thành tin tức đưa lên báo... Ảnh hưởng đến chị cũng không tốt lắm nhỉ?"

    "Tốt chứ sao không." Về việc này, người phụ nữ tên Viên Vũ... gì gì đó nói rất thẳng thắn, "Đưa tin rồi mới có thể cho mọi người biết, gã cặn bã chết bằm đó đã làm những chuyện bẩn thỉu gì, rồi để mọi người lên mạng ném đá hắn..."

    "Ê ê ê... Năng lượng tích cực, năng lượng tích cực."

    Viên cảnh sát vội giơ hai tay lên, nghiêm túc chấn chỉnh.

    【Với lại để cả thành phố Hạ Hải biết cu cậu đẹp trai này cứu mình, đám chị em kia chắc phải ghen tị chết với mình mất.】

    【Ảnh phải chụp thật đẹp, trông thật xứng đôi với cậu em này, hi hi.】

    Chỉ có thể nói, con người ai cũng khao khát được chú ý.

    Đồng thời, đều có tâm lý thích khoe khoang.

    Hạ Tâm Ngữ muốn chết trong cô độc, giá mà cô ấy được một nửa sự bướng bỉnh ngang ngược của người phụ nữ này, thì đã không khiến người ta thấy đáng thương rồi.

    Tiếc là, cô ấy không muốn được vạn người tung hô, cô ấy chỉ muốn làm một vì sao cô độc.

    "Mọi người đang làm gì thế?"

    "Các người..." Người phụ nữ tên Viên Vũ... gì gì đó lộ vẻ khó hiểu.

    "Không, tôi nói họ cơ."

    Trần Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn về phía dãy tám ô cửa sổ liền kề, nơi có một hàng đầu đang nhoài ra. Họ đang đồng loạt hướng ánh mắt về phía cậu, và cả người chị gái không biết xấu hổ đang dán chặt vào cậu bên cạnh.

Ghi chú

[Lên trên]
Trích tích Tào Tháo Lưu Bị uống rượu luận anh hùng.
Trích tích Tào Tháo Lưu Bị uống rượu luận anh hùng.
[Lên trên]
Chekhov's Gun, again
Chekhov's Gun, again
[Lên trên]
Trò cầm 2 chân 1 thằng lên xong cọ chân giữa nó vào cột
Trò cầm 2 chân 1 thằng lên xong cọ chân giữa nó vào cột