Nói cách khác, siêu năng lực của mình không phải là sau khi đổi sang một cái khác thì năng lực trước đó sẽ biến mất.
Mà ngược lại, nó đã bị suy yếu đến một mức độ vừa phải mà bản thân có thể chấp nhận được.
Trần Nguyên của trước đây là nhìn trộm tuổi thọ của người khác một cách không phân biệt. Còn bây giờ, năng lực này về cơ bản không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường nữa, trong tầm mắt sẽ không có thứ gì đó kỳ lạ bẩn thỉu.
Chỉ có những sinh mệnh sắp hết tuổi thọ mới biến thành thanh màu đỏ trong mắt cậu.
Vậy thì lúc trước khi mình nhìn chằm chằm Hạ Tâm Ngữ, thanh máu màu xanh lục nhạt xuất hiện không phải là hoa mắt nhìn nhầm.
Nghĩ vậy, Trần Nguyên lại định thử nghiệm một chút. Thế là cậu tìm đại một bóng lưng bạn học ở cổng trường, cố gắng trợn mắt, chăm chú nhìn.
Sau đó, trên đầu đối phương quả nhiên xuất hiện một thanh máu dài gần như y hệt thanh máu trên đầu Hạ Tâm Ngữ.
Vậy thì tuổi thọ của cậu ta... Chắc cũng xấp xỉ Hạ Tâm Ngữ đi.
Lúc trước cần phải dùng phép tính nhẩm để ước lượng, còn bây giờ thì tính toán dựa trên tỷ lệ của một độ dài tiêu chuẩn cố định.
Độ chính xác kém đi rất nhiều, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không mà sau khi Trần Nguyên xem xong tuổi thọ trên đầu đối phương, một cơn mệt mỏi thoáng qua ập đến. Cảm giác như bị tụt đường huyết vậy, hơi choáng váng, nhưng nhanh chóng khỏe lại.
Vậy thì, có thể mạnh dạn đoán rằng: cái giá phải trả để xem tuổi thọ của người khác là tiêu hao một lượng thể lực nhất định. Trong tình huống bình thường, nếu không có ý định xem tuổi thọ của người khác, thanh máu sẽ được ẩn đi.
Và, khi một sinh mệnh nào đó sắp chết, thanh đếm ngược thanh màu đỏ của đối phương sẽ tự động hiện ra trong mắt mình.
Chuyện tốt.
Tuy không biết tại sao siêu năng lực của tuần trước lại được giữ lại một phần, nhưng mức độ có chừng mực thế này thật sự quá dễ chịu.
So với việc bây giờ phải nghe thấy tiếng lòng của người khác một cách không phân biệt, vô cớ chịu đựng sự xâm chiếm của đủ thứ suy nghĩ bậy bạ, thì siêu năng lực phiên bản suy yếu rõ ràng tốt hơn.
Được, vậy thì cứ chờ thôi.
Cố gắng sống sót qua tuần này đã...
【Oa, lại gặp cậu ấy rồi, ngày nào cậu ấy cũng đến muộn thế nhỉ】
【Hôm nay rủ cậu ấy đi ăn cơm đi, nhưng mà chỉ rủ mình cậu ấy sẽ bị người khác nói ra nói vào, hay là gọi cả bạn cùng bàn của cậu ấy nữa?】
【A a a cậu em đẹp trai quá, chắc phải mét tám rồi nhỉ, muốn sờ cơ bắp của cậu ấy quá đi】
【Trường 11 nhiều chị khóa trên xinh thật đấy, không biết ai sẽ thuộc về mình đây】
Khác với những người đi làm bận rộn, tỷ lệ những suy nghĩ "đại-tiểu-rắm tiện" trong đầu học sinh cấp 3 không cao, chẳng qua điều này chắc là có liên quan đến việc trường học rất dễ tìm nhà vệ sinh. Còn những thứ trong đầu các chàng trai cô gái này đa số đều liên quan đến tuổi dậy thì và hormone.
Quá bình thường, dù sao đây cũng là lứa tuổi đẹp nhất.
【B A C D E...】
Dĩ nhiên, không phải học sinh nào trong não cũng chỉ biết yêu đương. Đây chẳng phải là đang có một người còn chưa đến giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu làm bài đọc hiểu, so đáp án tiếng Anh rồi sao... Khoan đã, câu trắc nghiệm lấy đâu ra đáp án E?
Với cả, sao cái giọng này quen quen thế nhỉ...
Quay đầu lại, Trần Nguyên nhìn thấy Chu Vũ đang đi trên hành lang, ánh mắt láo liên như kẻ trộm, quan sát gì đó.
Cho đến khi nhìn thấy Chu Phù cũng đang chuẩn bị vào lớp, cậu mới hiểu ra thằng mụ nội này không phải đang học tiếng Anh.
Mà là đang học sinh con mẹ nó lý!
"Ê cu, mày đang nhìn cái mẹ gì đấy?" Trần Nguyên đột nhiên lên tiếng, cao giọng.
Chu Vũ vốn đã chột dạ liền bị dọa cho một phen, cả người cứng đờ như ăn trộm gặp phải cảnh sát. Nhưng sau khi nhìn thấy Trần Nguyên, khứa liền lộ ra vẻ mặt "hầy, cái thằng chết tiệt này", chỉ vào Trần Nguyên, nói một tràng những lời hay ý đẹp mà nếu gõ ra chắc chắn sẽ bị kiểm duyệt.
"Ở ngoại trú sướng nhỉ, được làm hàng xóm với gái xinh, ký túc xá nam toàn là tất thối bay là là dưới đất." Chu Vũ dùng khuỷu tay huých Trần Nguyên, nói nhỏ, "Cu con, lại được ăn cơm hàng xóm nấu cho rồi à?"
"Biết sao giờ, tao nói tao muốn ăn đồ ngoài, cô ấy lại bảo tao đang tuổi ăn tuổi lớn, nhất quyết đòi nấu cho tao."
"Ụ á, tao thấy là mày nắm được thóp bí mật gì của cổ rồi thì có..."
"Đéo, đây hoàn toàn là sức hút nhân cách."
"Mau thành khẩn khai báo, tao không báo cảnh sát đâu."
"Mày không báo cảnh sát mà đặt sẵn ngón tay trên điện thoại làm gì?"
"Mau chịu trói đi, con mẹ mày, còn tiếp tục uy hiếp cô gái hàng xóm như thế, chờ đợi mày sẽ là sự trừng phạt của pháp luật."
"Lêu lêu lêu~"
【Hai người họ, thân thật đấy...】
Đột nhiên, Trần Nguyên dường như nghe thấy giọng của Chu Phù. Âm sắc thì không có vấn đề gì, nhưng ngữ khí rất kỳ lạ. Cảm giác như kiểu người say rượu ngà ngà, đồng thời lại rất vui vẻ, không nhịn được cười... Nhưng khi cậu nhìn qua, lại phát hiện Chu Phù đột ngột thu lại ánh mắt.
Vừa nãy cô ấy đang nhìn mình à?
Không đúng chứ, chẳng phải vì mình chơi thân với cô bạn Hạ Tâm Ngữ kia nên cô ấy không thèm để ý đến mình nữa sao?
Có lẽ... là đang nói người khác chăng.
So với loại trong đầu chỉ chứa đầy phân vàng khè như Chu Vũ, ở lại thế giới này chỉ tổ tốn cơm, thì loại như Chu Phù có chuyện gì cũng giấu trong lòng, ngay cả tiếng lòng cũng phải nói úp mở như đố chữ, càng khiến người ta không biết phải làm sao, càng phiền phức hơn.
Hết cách rồi, đành chịu đựng qua tuần này vậy.
7h45, sau khi giờ tự học buổi sáng bắt đầu, thầy chủ nhiệm lớp là lão Mạc cầm sách bước vào, đứng trên bục giảng sửa bài tập, các học sinh khác thì người đọc tiếng Anh, người học thuộc văn.
Còn Trần Nguyên, dưới sự động viên của cả Hạ Tâm Ngữ và lão Mạc, cũng quyết định sẽ chinh phục môn tiếng Anh.
Đọc to lên!
Tiếng Anh chính là như vậy, nhớ từ vựng, trước hết phải tích lũy vốn từ!
Ngữ pháp, cụm từ cố định gì đó, làm nhiều bài tập rồi sẽ dần dần quen thôi.
Tóm lại, kế hoạch một ngày nằm ở buổi sáng. [note82119]
Hơn nữa, chỉ cần đọc đủ to, là có thể át đi tiếng lòng của người khác.
Suy cho cùng, sức mạnh của việc học còn lớn hơn cả thuốc lá.
【Thằng nhóc này, đúng là phải học tiếng Anh cho tử tế rồi】
Ngay lúc này, Trần Nguyên đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ trong tâm trí.
Nhưng cậu không ngẩng đầu lên xem là ai.
Giọng nói này rất dễ nhận ra, là của lão Mạc.
Lão Mạc có thói quen đi tuần lung tung trong lớp khi người khác đang chăm chú học từ vựng. Ở góc trên bên trái tầm nhìn của Trần Nguyên, người đàn ông mặc quần tây màu cà phê đang lặng lẽ tiến vào. Thảo nào tiếng lòng này nghe gần như vậy, hóa ra đã đi đến bên cạnh mình rồi.
Nhưng thầy ấy đang nói ai, là Chu Vũ à?
Khứa Chu Vũ này tổng điểm còn kém hơn mình, tiếng Anh cũng chỉ nhỉnh hơn mình một chút, lão Mạc lẩm bẩm về gã trong lòng cũng là chuyện bình thường.
【Thành tích tiếng Anh kéo lên, điểm các môn khác cũng tăng lên một chút. Nếu thật sự được như vậy, suất học sinh đặc trợ này cho đi cũng coi như hợp lý】
Học sinh đặc trợ?
Chẳng phải đây là cơ chế bí ẩn trong truyền thuyết, vẫn luôn tồn tại nhưng chưa bao giờ được chứng thực, là suất bồi dưỡng riêng mà trường dành cho con ông cháu cha sao?
Nghe đồn học sinh đặc trợ do giáo viên chủ nhiệm chỉ định sẽ được các giáo viên bộ môn đặc biệt quan tâm, dăm bữa nửa tháng lại bị gọi lên văn phòng, làm đệ tử thổi sáo... Ủa lộn, làm đồng tử giải bài tập, thiên vị ra mặt.
Lẽ nào nhà Chu Vũ có quan hệ rất khủng?
Chà, trước đây mình đối xử với gã có hơi thô bạo quá không nhỉ?
【Trần Nguyên vốn dĩ đã có tiềm năng tiến bộ, không phải cô Thục Quân bảo tôi cảm ơn nó, nên mới cho suất này đâu, không phải đâu】
"..."
Sau khi lão Mạc đi qua bên cạnh, biểu cảm của Trần Nguyên cũng cứng lại một nhịp. Cậu ngỡ ngàng quay đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông trông có vẻ vĩ đại, nhưng thực chất lại tsundere hết phần thiên hạ, như một con nhỏ mesugaki [note82120] vậy. Cậu kinh ngạc phát hiện ra: đau ốm đến chết đi sống lại mới biết [note82121], con ông cháu cha kia lại chính là mình!
Thì ra, sau ngày hôm đó mình chỉ ra vấn đề của con chó, vợ thầy đã đưa tiểu Mạc đi bệnh viện khám, và kịp thời chữa trị, cứu sống mạng của chú chó nhỏ. Bên cạnh lão Mạc, người trông cứng nhắc như một con gấu đen to lớn, thì vợ thầy lại là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng. Cô ấy còn đặc biệt dặn dò lão Mạc phải cảm ơn mình.
Từ đó, bánh xe vận mệnh của Trần Nguyên bắt đầu chuyển động.
Hộ khẩu Hòa Tường như mình cũng có thể làm học sinh đặc trợ... Hu hu hu, mừng rớt nước mắt luôn.
Đương nhiên, chuyện mình có quan hệ với cô Mạc và tiểu Mạc thì không thể đi rêu rao khắp nơi được.
Lão Mạc đừng hoảng, em biết, là vì em học lệch nghiêm trọng, có chí tiến thủ nên thầy mới chọn em.
Chỉ có thể nói, người trong cuộc đều hiểu.
"Thầy Mạc ơi, có người tìm thầy ạ."
Ngay lúc này, một cô bạn tóc ngắn mặc đồng phục hét vào từ cửa lớp.
Lão Mạc nghe thấy, liền đi ra, đứng ở cửa một lúc.
Khoảng chừng nửa phút ngắn ngủi sau, thầy đột nhiên sa sầm mặt bước vào lớp, còn hướng ánh mắt về phía mình, nhìn chằm chằm.
"Trần Nguyên, ra đây."
Khoan đã, chẳng phải mình là con ông cháu cha nhà lão Mạc sao?
Sao tự nhiên lại có vẻ mặt nghiêm túc thế này...
【Thằng oắt con Trần Nguyên này rốt cuộc đã làm gì thế? Sao mà dẫn cả cảnh sát đến trường luôn rồi?】

