Toàn Văn

Chương 22: Đừng Để Mẹ Cậu Biết

2025-09-25

1

    "Tháng này chắc cậu cũng không còn lại bao nhiêu tiền sinh hoạt nữa đâu nhỉ?"

    Sau khi húp cạn tô bún, Hạ Tâm Ngữ nhìn thẳng vào mắt Trần Nguyên, nghiêm túc hỏi.

    Tuy không thể nghe được tiếng lòng của Trần Nguyên, nhưng cô cũng sở hữu một siêu năng lực:

    Dùng ánh mắt chân thành để khiến đối phương nói thật.

    "Cái này, nói sao nhể..."

    Hôm nay là ngày 23 tháng 10, tiền sinh hoạt mỗi tháng của Trần Nguyên là 1500 tệ, được phát vào khoảng mùng 1. Nếu tính theo mức chi tiêu 50 tệ mỗi ngày, cậu phải còn lại ít nhất hơn 300.

    Thực ra trong 20 ngày đầu, Trần Nguyên tiêu tiền khá ít, còn chưa tới 1000, nhưng sau khi nhìn thấy đồng hồ đếm ngược sinh mệnh trên đầu Hạ Tâm Ngữ, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.

    Số dư trong Alipay cũng bắt đầu chuyển động. (Vì vợ yêu, không phí)

    Bây giờ trong tay cậu thậm chí chỉ còn 167 tệ, dù chỉ ăn sáng bình thường, ăn ở căn tin của trường, lúc về nhà tự nấu mì, cũng chưa chắc đã đủ.

    Chỉ có thể nói, lúc bất đắc dĩ, cậu cũng chỉ đành dùng đến chiêu kia: Ê ông già, nhả ít tiền ra đây.

    "Thật ra, chỉ còn chưa tới 100 tệ thôi phải không?"

    Hạ Tâm Ngữ căng thẳng đoán.

    "Cũng không thể nói như vậy, nói về tiền sinh hoạt hơi nhạy cảm. Tôi chỉ có thể nói là, trong khoảng từ 100 đến 20000." Trần Nguyên mập mờ trả lời.

    "..." Hạ Tâm Ngữ suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp, "Vậy có trong khoảng từ 200 đến 20000 không?"

    Cùng với sự im lặng kéo dài của Trần Nguyên, Hạ Tâm Ngữ cũng đoán được, tiền sinh hoạt của Trần Nguyên hiện không đủ 200 tệ.

    Nguyên nhân là gì? Tất nhiên là do cô chứ còn gì nữa.

    Con tôm hùm Boston kia có thể hiểu là phần thưởng Trần Nguyên tự tặng cho mình, coi như là thi thoảng ăn sang một bữa.

    Nhưng món cơm lươn, sườn heo đen sau đó, hoàn toàn là dùng đồ ăn ngon để dỗ dành cô đừng chết.

    "Mấy ngày nữa tôi sẽ về quê, di sản bố mẹ để lại đủ để nuôi sống tôi. Nhưng gần đây..."

    "Tôi biết rồi." Trần Nguyên ngắt lời cô, nói với vẻ rất thấu hiểu, "Bên quê nhà, gần đây cậu tạm thời đừng liên lạc, đợi cậu hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng rồi hẵng nói."

    Khó khăn lắm mới mạnh mẽ trở lại, bây giờ chính là giai đoạn xây dựng sự tự tin.

    Nếu cô ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt, thế thôi đừng ép cô ấy nữa.

    "Vậy mấy ngày này..."

    "Không sao, tôi xin tiền bố mẹ, cậu đừng lo nhé."

    "Không, không được."

    Hạ Tâm Ngữ vội xua tay, nghiêm túc ngăn lại, trong ánh mắt dường như còn có một tia cầu xin.

    Chuyện này thật kỳ lạ, mình xin tiền bố mẹ thì làm sao đâu chứ?

    【Nếu mẹ Trần Nguyên mà biết tiền sinh hoạt của con trai mình không đủ là vì mời cô bạn hàng xóm ăn cơm, còn không chỉ một bữa mà là tận mấy ngày liên tiếp...】

    【Mẹ cậu ấy chắc chắn sẽ có thành kiến với mình dữ lắm cho coi.】

    À thì... Con bé này nghĩ nhiều quá rồi thì phải?

    Cậu đây là không hiểu mẹ Trần mà đã vội kết luận.

    Mẹ tôi là người rất tốt mà, chỉ cần không nghĩ tôi đang yêu sớm, mà là đang giúp đỡ người khác thì sẽ không tức giận đâu...

    Ê từ từ.

    Tại sao cô ấy chỉ lo mẹ tôi có thành kiến với cô ấy vậy?

    Không coi Trần Kiến Nghiệp tôi là người à?

    À thì cũng phải, đồng chí Kiến Nghiệp ở nhà ngay cả việc mở một chai Mộng Chi Lam trong tủ rượu cũng không tự quyết được, ông ấy còn làm được gì nữa chứ?

    "Cậu, cậu đừng nói với mẹ là hết tiền sinh hoạt nhé." Hạ Tâm Ngữ sợ Trần Nguyên không nghe lời, lại lí nhí thêm một câu.

    "Tôi nói là do mình tiêu lố cũng không được à?"

    "Nói dối mà bị phát hiện thì còn tệ hơn." Hạ Tâm Ngữ rất kiên quyết.

    Mà ý trong lời nói cũng rất rõ ràng.

    Trần Nguyên tiêu lố vì lý do khác thì không sao, nhưng nếu là vì mời hàng xóm ăn cơm, lại còn giấu bố mẹ, thì không được.

    Xem ra cô ấy vẫn rất để tâm đến cái nhìn của người khác về mình.

    "Đương nhiên, cách sống sót khi không có tiền sinh hoạt cứ để tôi giải quyết." Phong thái của Hạ Tâm Ngữ đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô bẻ ngón tay, tính toán một cách cẩn thận, "Vitamin, protein, chất béo, carbohydrate..."

    "167 tệ mà đáp ứng được cả những thứ này ư?" Trần Nguyên kinh ngạc.

    "Đương nhiên sẽ có cách đáp ứng phiên bản giá rẻ."

    Sau khi tính toán xong xuôi, Hạ Tâm Ngữ nói với vẻ đầy sáng tạo: "Trứng gà giảm giá, 20 tệ/ vỉ 30 quả, đây sẽ là quân chủ lực cung cấp protein. Món chính thì có cơm, mua thêm ít mì, có thể đổi món làm cơm rang trứng, mì dầu hành, mì trứng, mì lạnh các kiểu. Rau thì ăn lá rau diếp xoăn..."

    "Tại sao lại phải là lá rau diếp xoăn?"

    "Rẻ mà còn ngon."

    "Được."

    "Thịt, thứ tốn tiền nhất là thịt..." Hạ Tâm Ngữ nhìn Trần Nguyên cao lớn rồi hỏi, "Cậu không cần phát triển chiều cao nữa đúng không?"

    "Định chơi thịt tổng hợp công nghệ cao với hàng độc à?" (Này kiểu nói loại thịt vụn xay chung ý. Kiểu mấy phần ít dùng như da, vụn xương hay gì xay chung xong cho thêm phụ gia.)

    "Như vậy không lành mạnh tí nào đâu." Hạ Tâm Ngữ lắc đầu, như một tiến sĩ dinh dưỡng, nói một cách đầy thông thái, "Gà rán, một phần cỡ 10 tệ, có thể đáp ứng một bữa ăn có thịt. Sau 8:45 tối, thịt ba chỉ giảm giá ở siêu thị chỉ có 8 tệ/cân, làm món ba chỉ rang cháy cạnh. Chân gà đông lạnh, làm chân gà rút xương sốt chanh, 15 tệ có thể giải quyết một bữa. Thứ bảy có nhiều thời gian, tôi sẽ hầm cho chúng ta một con cá diếc..."

    "Tính như vậy có đủ tiền không?" Trần Nguyên lo lắng hỏi.

    "Hôm nào cậu được phát tiền sinh hoạt?"

    "Thứ Hai tuần sau."

    "Vậy thì không vấn đề gì."

    Hạ Tâm Ngữ trả lời dứt khoát, rồi hai tay nắm hờ, như thể đang cầm thứ gì đó, cười rạng rỡ nói: "Thậm chí tối Chủ Nhật còn có thể ăn hai cây kem ốc quế."

    160 tệ ở bên hội máy tính ve chai có lẽ không mở nổi một tiệm net.

    Nhưng 160 tệ ở chỗ Hạ Tâm Ngữ, thậm chí có thể bày ra một bàn tiệc.

    Một người con gái hoàn hảo như vậy, nhiều năm sau rốt cuộc sẽ về tay thằng nhóc thối nào đây.

    "Sao thế? Cậu... không hài lòng với thực đơn à?" Hạ Tâm Ngữ thấy Trần Nguyên có chút ngẩn người, khó hiểu hỏi.

    "Cậu còn phải đi học, mỗi ngày chuẩn bị bữa sáng bữa tối, có kịp không?"

    "Cái này cậu không cần lo, những ngày khó khăn, phải cố gắng vượt qua thôi." Đối mặt với khó khăn trước mắt, Hạ Tâm Ngữ nói một cách rất lạc quan, "Đợi đến tuần sau cậu có tiền sinh hoạt, tôi cũng về quê rồi... đến lúc đó, sẽ không phải eo hẹp như vậy nữa. Nhưng mà, có một chút ngại..."

    "Ngại cái gì?"

    "Tôi chỉ giải quyết được bữa sáng và bữa tối cho cậu, nhưng bữa trưa thì..." Hạ Tâm Ngữ nói với vẻ vô cùng áy náy, "Chỉ cho cậu ngân sách 8 tệ/bữa, tổng cộng là 40 tệ, còn chưa tính tiền nước uống."

    "Chỉ vậy thôi à? Không sao. Suất cơm 8 tệ ở trường cũng có hai món một canh rồi, nước uống thì tôi lấy ở trường."

    "Trường các cậu còn lấy được nước uống nữa à?"

    "Ừm, tôi tự mang cốc, tìm Chu Vũ ké là được."

    "Cậu phát âm không chuẩn rồi, phải gọi là 'cướp' mới đúng chứ?" Hạ Tâm Ngữ thong thả trêu chọc. [note80930]

    Hầy, dần dần phát hiện ra tế bào hài hước của Hạ Tâm Ngữ rồi.

    "Vậy còn cậu thì sao, trưa ăn gì?"

    "Cái này cậu không cần lo, buổi trưa tôi đều ăn cùng cô họ, căn tin của trường số 4 mỗi giáo viên được dẫn theo một đứa trẻ..." Nhắc tới đây, Hạ Tâm Ngữ có phần ngượng ngùng nói, "Tôi chính là đứa trẻ đó, ngày mai sẽ ăn cùng cô họ, không tốn tiền."

    Tuy cô họ thường muốn cho mình tiền sinh hoạt, chỉ cần mình mở miệng, cô sẽ không đến nỗi túng thiếu như vậy, nhưng dù sao cô họ cũng có cuộc sống của riêng mình, còn có dượng, có em họ.

    Là một đứa trẻ mồ côi, sau này còn phải phiền đến cô họ rất nhiều.

    Cho nên, những phiền phức có thể tránh được, mình phải tự khắc phục.

    Tình thân mà phải dựa vào sự chu cấp để duy trì, luôn sẽ nảy sinh rạn nứt.

    Chính vì yêu thương cô họ, nên càng không muốn vì mình là gánh nặng mà khiến cô họ phải bực dọc cãi vã với dượng vào một đêm nào đó.

    Bây giờ người có thể làm phiền, chỉ có Trần Nguyên.

    Nếu cậu ấy yêu đương, có một người sẽ vì sự tồn tại của mình mà một ngày nào đó bực dọc cãi vã...

    Vì lòng tự trọng, cô cũng không muốn trở thành phiền phức đó.

    "Vậy cũng tốt, có suất ăn chùa ở căn tin mà không dùng thì phí quá." Trần Nguyên trả lời rất tự nhiên, không hề cảm thấy việc cô ăn ké căn tin của cô họ có gì đáng xấu hổ.

    Hơn nữa sau khi nghe được tiếng lòng của cô, cậu chỉ có một suy nghĩ.

    Con bé này, sao mà tâm sự nặng nề thế?

    Phiền hay không phiền gì chứ...

    Nếu bánh xe vận mệnh không tiếp tục quay.

    Làm sao mà Trần Nguyên tôi đây lại có được một cô đầu bếp nữ sinh trung học 17 tuổi nấu mì cho mình ăn chứ?

    "Vậy là bớt được một khoản tiền rồi."

    Đeo ba lô lên vai, Trần Nguyên cùng Hạ Tâm Ngữ đi về phía trạm xe buýt, cậu thản nhiên nói bâng quơ.

    "Hả? Chẳng lẽ còn có khoản chi nào nữa sao?"

    "Từ đây tới trường, cũng phải mười mấy trạm xe nữa đó."

    Hạ Tâm Ngữ được nhắc nhở đột nhiên phản ứng lại, sững người tại chỗ, chau mày, vẻ mặt lập tức trở nên mếu máo: "Á á á... Vậy món ăn vặt duy nhất là chân gà rút xương sốt chanh mất tiêu luôn à? Đừng mà, thế thì tuần này chẳng còn chút hy vọng nào nữa à? Hay là... cậu lại đi tìm Chu Vũ trấn lột một ít đi?"

Ghi chú

[Lên trên]
Chỗ này kiểu đồng âm chơi chữ, cùng đọc là jie nhưng ở trên lấy của Chu Vũ là jiē còn ở dưới cướp là jié
Chỗ này kiểu đồng âm chơi chữ, cùng đọc là jie nhưng ở trên lấy của Chu Vũ là jiē còn ở dưới cướp là jié