Toàn Văn

Chương 21: Tiếng Lòng Của Hạ Tâm Ngữ

2025-09-25

1

    "Ban nãy cậu... vừa nói gì à?"

    Trần Nguyên không chắc lắm nên dò hỏi thử.

    "Chỉ là chào một tiếng thôi... Chào buổi sáng." Hạ Tâm Ngữ khó hiểu đáp.

    【Đói quá đi mất, không biết sáng nay cậu ấy có ăn gì ở nhà không...】

    Đúng rồi, đây chính là giọng của Hạ Tâm Ngữ mà? Mình không thể nào nghe nhầm được.

    Vậy nên, đây hẳn là tiếng lòng của cô ấy, sau đó bị mình nghe thấy?

    Nói như vậy, tức là năng lực 'đếm ngược sinh mệnh' của mình đã được cập nhật thành 'nghe thấy tiếng lòng của người khác'?

    Ơ mà, tối qua mình vẫn còn thấy được tuổi thọ của người khác mà nhỉ? Muộn nhất là tầm 11 giờ tối qua, trong cửa sổ có một con muỗi nhỏ, tuổi thọ của nó là【4】, Trần Nguyên nhớ rất rõ.

    Mà giờ đây, ngay cả một người sống sờ sờ như Hạ Tâm Ngữ cũng không thể thấy được tuổi thọ.

    Tổng kết quy luật một chút...

    Siêu năng lực của mình xuất hiện vào sáng thứ Hai, nói chính xác là sau khi nhìn thấy sinh vật sống vào sáng thứ Hai thì nó mới được chứng thực.

    Vào sáng thứ Hai tuần này, sau khi Trần Nguyên tỉnh dậy, nó lại được cập nhật thành một năng lực khác.

    Vậy thì theo logic, cột mốc thời gian thực sự chính là 24 giờ đêm Chủ nhật, lúc Trần Nguyên vẫn còn đang ngủ say.

    Tôi Có Siêu Năng Lực Làm Mới Mỗi Tuần!

    "Đi ăn sáng chung không?"

    Trần Nguyên biết rất rõ, sau khi ăn xong bữa cơm hôm đó mà Hạ Tâm Ngữ vẫn chưa chết thì có nghĩa là gì: người còn sống, mà tiền thì hết trơn rồi.

    Hai ngày nay chắc cô ấy toàn nấu mì ở nhà để sống qua ngày, đáng thương quá đi...

    Mà với tính cách kiên cường của cô nhóc này, cô ấy tuyệt đối sẽ không xin tiền cô họ, thêm cả thân là con gái trong nhà, nhưng mãi vẫn chưa về bên nhà bố mẹ chịu tang lại mở miệng xin tiền, hiển nhiên cũng không thích hợp.

    Nói thẳng ra thì Trần Nguyên, người mà trừ tiền thuê nhà ra thì phí sinh hoạt một tháng chỉ có 1500 tệ, thậm chí có thể...

    Ghét bỏ chú, nghi ngờ chú, thấu hiểu chú, trở thành chú. [note80920]

    【Mình cũng muốn ăn gì đó quá, nhưng mình không có tiền...】

    "Hạ Thụ [note80921]... à không, Hạ Tâm Ngữ à, hôm rồi cậu đã mời tôi một bữa thịnh soạn như vậy, không đáp lễ thì ngại quá, nên mấy bữa sáng tới phải để tôi mời đấy nhé?" 

    Thành thật mà nói, Trần Nguyên thực sự không quen với kiểu khách sáo xã giao kiểu Trung Quốc như này.

    Ví như chuyện tranh trả tiền, bảo cậu làm chỉ thấy ngại ngùng.

    Nếu là người thật sự muốn trả tiền, thì cứ canh ra ngoài đi vệ sinh một lát là có thể lẻn đi thanh toán rồi, có cần phải làm đến mức đó không?

    Chính vì nhìn thấu mọi chuyện, nên mỗi khi người khác không đối xử chân thành, Trần Nguyên sẽ luôn âm thầm hổ thẹn cho sự giả tạo sâu thẳm nào đó của bản thân.

    Thế nên cái siêu năng lực nghe tiếng lòng này đúng là độc ác vl!

    Nhân tính mà có thể thử thách được sao?

    Nhân tính con mẹ nó đéo thể thử thách được!

    【Cậu ấy nhận ra mình không có tiền rồi sao?】

    【Còn mời khách cứng nhắc như vậy, là để giữ gìn lòng tự trọng cho mình đây mà...】

    【Mất mặt quá đi, mất mặt quá đi.】

    【Nhưng mà đói bụng quá đi mất...】

    Nghe thấy những tiếng lòng này, Trần Nguyên lén liếc Hạ Tâm Ngữ đang bối rối đến mức lông mày sắp nhíu lại thành dấu ngã.

    À thì có sao nói vậy nhé, cái thử thách nhân tính đúng là vui thật.

    "Vậy..." Hạ Tâm Ngữ dùng tay nắm một bên quai cặp, có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng, ngượng ngùng nói, "Vậy thì ngại quá, lại để cậu tốn tiền rồi."

    【Để coi, lát nữa ăn gì đây nhỉ...】

    Miệng thì nói ngại quá, mà trong lòng lại nghĩ 'Hôm Nay Tâm Ngữ Ăn Gì Thế?' [note80924], bày đặt là trò Gap Moe [note80925] với ông đây à. 

    Nhưng vì đã giới thiệu bữa sáng cho đối phương, thành ra tự nhiên phải dùng quán ăn sáng tủ nhất của mình, Trần Nguyên tự tin nói: "Không cần khách sáo, để tôi dẫn cậu đi ăn món này, chắc kèo là cậu sẽ thích."

    "Vậy đừng ăn món đắt quá nhé, ăn gì tạm tạm cũng được. Hôm trước ăn vậy xa xỉ quá rồi. Chúng ta cũng chỉ là học sinh, không có nhiều tiền." Hạ Tâm Ngữ vội vàng dặn dò.

    "Dĩ nhiên rồi, thường thì những quán nhỏ không tên trong các con hẻm mới có thể làm ra món ngon thực sự. Còn những khách sạn lớn lộng lẫy kia..."

    Nói đến đây, Trần Nguyên lắc đầu.

    "Vậy những khách sạn lớn lộng lẫy thì sao?" Hạ Tâm Ngữ tò mò hỏi.

    "Tôi đã được ăn đâu, cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?"

    ...

    "Không ngờ ở trong con hẻm này mà lại được ăn bún gạo Kinh Nam chính gốc luôn nè... Ngon ghê."

    Là người Kinh Nam, Hạ Tâm Ngữ ăn được bữa sáng quê nhà, hơn nữa còn là ở nơi như Hải Đông, nơi gọi LaoGanMa là tương ớt, tỏi băm tính là cay nhẹ. Cô ăn cay đến mức hai má ửng hồng, đưa ra một đánh giá rất cao.

    Nhưng đúng lúc cô đang vui vẻ ăn bún thì phát hiện Trần Nguyên đang dùng tay chống trán, nhíu mày, giống như bị sư phụ niệm vòng kim cô, vẻ mặt phức tạp.

    【Thằng oắt con chết bằm này mày ăn cơm chậm như rùa thế, bố mày sắp muốn giờ làm rồi】

    【Ăn xong buồn ỉa quá, lát nữa tìm nhà vệ sinh đi ỉa mới được】

    【Hôm nay ông chủ run tay à? Sao nhiều muối thế, lát nữa phải mỉa mai một câu mới được, để coi... Ăn muối thì ăn muối, bỏ bún vào làm gì】

    【Phiền quá phiền quá phiền quá, mới sáng sớm đã đông người thế này rồi, phải lau bàn đến bao giờ hả trời? Cái quán nát này của bố mẹ bao giờ mới dẹp tiệm đây】

    【Vừa ra khỏi cửa đã mắc đái rồi, đái ở đâu được đây!】

    Đừng niệm nữa, đừng niệm nữa, tiếng lòng của mấy người ông đây đéo muốn nghe chút nào hết!

    Nhớ lại cảnh ở ngã tư đường Kim Lăng, đối mặt với hàng triệu con số méo mó màu đỏ, Trần Nguyên lẽ ra nên đoán được, sau khi năng lực lắng nghe tiếng lòng xuất hiện, ở nơi công cộng cậu sẽ phải chịu đựng sự giày vò như thế nào.

    Hơn nữa không biết tại sao, tỷ lệ phân và nước đái trong tiếng lòng lại rất cao.

    Thích chứa cứt trong cơ thể lắm đúng không?

    Phiền phiền phiền chết đi được, vái trời cho tuần này trôi qua mau một xíu, nhanh cập nhật năng lực tiếp theo đi.

    Nếu đã là năng lực không thể tự mình kích hoạt, vậy cứ vứt đại cho tôi cái năng lực nhìn xuyên thấu là được rồi.

    Dù cho mỗi ngày đều phải thấy cơ thể của lão Mạc, cũng còn hơn là đầu óc ong ong như thế này...

    Đúng lúc Trần Nguyên đang nhíu chặt mày, cậu đột nhiên cảm thấy hai bên thái dương của mình bị ngón tay của người khác ấn vào.

    Ngẩng đầu lên, mở mắt ra thì thấy Hạ Tâm Ngữ húp bún đến môi ươn ướt, má ửng đỏ, đang dùng hai tay xoa bóp thái dương cho cậu.

    "Tối qua cậu thức trắng đêm à? Cảm thấy tinh thần cậu không tốt lắm..."

    Hạ Tâm Ngữ có lẽ đã biết tại sao buổi sáng Trần Nguyên đột nhiên hỏi mình đã nói gì.

    Người thức đêm tinh thần không tốt, ngoài đau đầu hoa mắt ra, sự tập trung cũng sẽ phân tán hơn, chắc là cậu ấy đã nghe nhầm.

    Hai bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của Trần Nguyên.

    Thần kỳ thật, tiếng ồn đều biến con mẹ nó đi đâu hết cả rồi này.

    Không đúng... câu này nghe quen quen ta.

    【Sao cứ nhìn mình mãi thế nhỉ... Không lẽ miệng mình dính dầu ớt à?】

    Bị Trần Nguyên nhìn chằm chằm một hồi lâu, trên mặt Hạ Tâm Ngữ hiện rõ vẻ hoang mang.

    Mà nguyên nhân đằng sau, lại khiến người ta buồn cười.

    Dầu ớt... thì đúng là có thật. Ai ăn bún gạo Kinh Nam mà miệng không dính dầu chứ, cậu cứ làm như tiểu thịt tươi ăn thịt thịt không bằng. [note80926]

    Nhưng lớp dầu đỏ thẫm bóng loáng đó, trên đôi môi mềm mại của cô, lại càng có vẻ nóng bỏng hơn.

    Em gái Hồ Nam đúng là đỉnh vãi nhái.

    Mà quan trọng hơn là, ở đó không có Thục Đạo Sơn. [note80927]

    "Tối qua đúng là học hơi muộn một chút. Hết cách rồi, đắm mình trong biển cả tri thức, càng đắm càng sướng." Trần Nguyên gật đầu, giải thích nghiêm túc.

    "Ừm..."

    Hạ Tâm Ngữ lộ ra vẻ mặt khó tả.

    "Sao, cậu không tin à?"

    "Đâu có, tôi tin mà."

    【Tôi không tin】

    Trần Nguyên: "..."

    Nhân tính thật xấu xí.

    Ngay cả một người lấy 'có gì nói đó' làm nhẫn đạo của mình như Hạ Tâm Ngữ, cũng nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy.

    Tuyệt vọng rồi, tuyệt vọng với cái thế giới đầy rẫy những lời dối trá này rồi. [note80928]

    "Nói đến học tập... Nếu là làm bài tập, chúng ta có thể làm cùng nhau mà." Hạ Tâm Ngữ chủ động nói, "Dù sao chúng ta đều là học sinh ngoại trú, có môn nào không hiểu có thể giúp đỡ lẫn nhau đó."

    【Nói thẳng là dạy cậu ấy học sẽ làm cậu ấy mất mặt, lòng tự trọng của con trai rất cao, nói như vậy hẳn cậu ấy sẽ chấp nhận】

    Phải rồi, cậu đúng là cao thủ EQ mà.

    "Có học bá của trường số 4 phụ đạo rồi, đương nhiên việc thi đậu 985211 dễ như trở bàn tay rồi."

    Tuy vẫn chưa biết trình độ của Hạ Tâm Ngữ thế nào, nhưng đã ở trường số 4 thì không phải là học bá bình thường rồi. Dù chỉ là cùng cô ấy làm bài tập, mình cũng có thể có được cơ hội phụ đạo một kèm một.

    Đây tuyệt đối là chuyện tốt.

    Mặc dù như vậy quả thực có hơi mất mặt, nhưng sĩ diện nào có quan trọng bằng tiền đồ chứ.

    Trần Nguyên không có chí hướng gì lớn lao, chỉ muốn thi vào Kế Đại, Hoa Thanh gì đó, ra trường rồi tận tình phục vụ nhân dân.

    Trong thời buổi cơ hội ngày càng ít, thăng tiến ngày càng khó, kinh tế cũng không tốt như trước, thì vẫn là phục vụ nhân dân tương đối ổn định hơn.

    Đối với tham vọng này, Hạ Tâm Ngữ cười gật đầu: "Ừm, cậu nhất định có thể làm được."

    Đến đi, lời thật trong lòng là gì?

    Vết thương đau nhói sẽ không bao giờ lành, tôi đã không thể chịu thêm tổn thương nặng hơn được nữa rồi.

    Lời trong lòng là gì, thành thật khai báo đi.

    Nhìn Hạ Tâm Ngữ đang hơi nghiêng đầu, mỉm cười mím môi, nếu không phải những tiếng lòng lộn xộn của các cô chú xung quanh vẫn đang chui vào đầu, Trần Nguyên còn tưởng siêu năng lực lắng nghe đã biến mất.

    Cho nên...

    Lúc này Hạ Tâm Ngữ không hề nghĩ gì trong đầu?

    Trần Nguyên cúi đầu, húp bún, rồi nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên rồi, chắc chắn làm được."

    Hạ Tâm Ngữ này, còn tin mình hơn cả mẹ mình nữa.

Ghi chú

[Lên trên]
Chú này là ông Papa, Sugar Daddy của nhỏ Natsuki trong Initial D
Chú này là ông Papa, Sugar Daddy của nhỏ Natsuki trong Initial D
[Lên trên]
Hạ Thụ tức là Natsuki. Con mẹ nó chưa gì anh đòi bao nuôi vợ rồi
Hạ Thụ tức là Natsuki. Con mẹ nó chưa gì anh đòi bao nuôi vợ rồi
[Lên trên]
Ref từ kênh DY của Gia Nhiên, Vtuber thuộc ASoul bên tàu, tên kênh là Hôm Nay Gia Nhiên Ăn Gì Thế?
Ref từ kênh DY của Gia Nhiên, Vtuber thuộc ASoul bên tàu, tên kênh là Hôm Nay Gia Nhiên Ăn Gì Thế?
[Lên trên]
Gap Moe hay Phản Sai Manh, là từ gốc Nhật chỉ sự đáng yêu, hấp dẫn toát ra từ sự tương phản giữa hai hoặc nhiều khía cạnh của một nhân vật. Chính sự khác biệt bất ngờ này tạo nên một sức hút mạnh mẽ.
Gap Moe hay Phản Sai Manh, là từ gốc Nhật chỉ sự đáng yêu, hấp dẫn toát ra từ sự tương phản giữa hai hoặc nhiều khía cạnh của một nhân vật. Chính sự khác biệt bất ngờ này tạo nên một sức hút mạnh mẽ.
[Lên trên]
Tiểu thịt tươi là chỉ mấy idol nam mà mặt phấn môi son bóng lưỡng ý, còn cụm thịt thịt làm đám con dân ở khu cmt nhớ đến Thao Thao Chân Lương, 1 siêu cấp mukbang cringe, cứ phải lặp từ ra vẻ dễ thương như đào đào, thịt thịt.
Tiểu thịt tươi là chỉ mấy idol nam mà mặt phấn môi son bóng lưỡng ý, còn cụm thịt thịt làm đám con dân ở khu cmt nhớ đến Thao Thao Chân Lương, 1 siêu cấp mukbang cringe, cứ phải lặp từ ra vẻ dễ thương như đào đào, thịt thịt.
[Lên trên]
Này nó hơi nặng kiểu văn hoá vùng miền. Để coi... Đại loại thì ở đó không có Thục Đạo Sơn ae cứ hiểu nôm na là đường đến môi Hạ Tâm Ngữ không có khó khăn hiểm trở. Còn ae muốn rõ hơn thì cmt bên dưới, tui giải đáp xong pin.
Này nó hơi nặng kiểu văn hoá vùng miền. Để coi... Đại loại thì ở đó không có Thục Đạo Sơn ae cứ hiểu nôm na là đường đến môi Hạ Tâm Ngữ không có khó khăn hiểm trở. Còn ae muốn rõ hơn thì cmt bên dưới, tui giải đáp xong pin.
[Lên trên]
Ừm, có vẻ là ref Vĩnh Biệt, Ông Thầy Tuyệt Vọng - Sayonara, Zetsubou-Sensei
Ừm, có vẻ là ref Vĩnh Biệt, Ông Thầy Tuyệt Vọng - Sayonara, Zetsubou-Sensei