Toàn Văn

Chương 20: Siêu Năng Lực, Đổi Mới?

2025-09-24

5

    Tiến về phía trước không có nghĩa là phải hoàn toàn vứt bỏ quá khứ.

    Nhưng muốn dũng cảm bước tiếp, Hạ Tâm Ngữ phải xây dựng một tâm thế khác: Đó là mọi chuyện đã qua, đều là khúc dạo đầu.

    Cuộc đời trước đây, tất cả đều chỉ như lời tựa.

    Đi đến cửa, Hạ Tâm Ngữ dừng bước, nhìn Trần Nguyên với mái tóc và thân người vẫn còn ẩm ướt, rồi nhắc nhở: "Cậu mau đi tắm đi, đừng để bị cảm."

    "Ừm."

    Trần Nguyên nhìn về phía Hạ Tâm Ngữ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

    Tuy tính mạng không còn nguy hiểm, nhưng tình trạng tâm lý vẫn khiến người ta phải lo lắng.

    "Cậu có việc gì thì cứ nhắn WeChat cho tôi là được, hoặc tìm tôi cũng được... Nhưng đừng đẩy cửa vào thẳng nhé, gõ cửa trước đã." Hạ Tâm Ngữ cười gượng.

    "Cái khóa cửa nhà cậu cũng nên sửa đi, nếu không thì không an toàn lắm đâu."

    Tuy cái nhà rách này, trộm vào có khi còn phải rớt nước mắt để lại 200 tệ, nhưng dù sao bên trong cũng có một thiếu nữ 17 tuổi ngây thơ, không thể đảm bảo giới hạn đạo đức của đối phương cao đến đâu.

    Không giống như mình, cùng lắm thì còn có thể đấu kiếm đối phó.

    "Vậy tôi về đây."

    "Ừm."

    Trần Nguyên gật đầu. Hai người quay lưng về phòng của mình.

    Ngay lúc ổ khóa bên phía Trần Nguyên mở ra, giọng nói của cô lại vang lên từ phía sau: "Này, ngày mai cậu đi hỏi thầy chủ nhiệm của cậu đi."

    "Hả?" Trần Nguyên quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Hạ Tâm Ngữ.

    "Không phải cậu lo chú cún đó sống hay chết sao? Nếu đã vậy thì cứ hỏi thẳng đi, hỏi rồi mới không lo nữa, trong lòng cậu cũng không còn buồn bực nữa." Hạ Tâm Ngữ giải thích.

    Bây giờ cậu vẫn nghĩ tôi buồn bực là vì con chó đó sao?

    Ồ cũng đúng, cô ấy đâu biết mình có thể nhìn thấy tuổi thọ của sinh vật đâu.

    Nhưng nếu không có năng lực này, mình cũng sẽ không thấy được "bệnh nan y" trên người chú chó, thậm chí căn nguyên của phiền não cũng sẽ không phát sinh.

    Đương nhiên, ý tốt của đối phương vẫn phải đáp lại.

    "Được, để thứ Hai tôi sẽ đi hỏi. Thầy Mạc tuy có hơi tsundere chút nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, sẽ không vì tôi không vào được top 100 bảng vinh danh mà không coi tôi là người đâu." Trần Nguyên gật đầu nói.

    "Còn nữa..."

    "Ừm, cậu nói đi."

    Trần Nguyên, người đã đọc thuộc làu cuốn《Trí Tuệ Xúc Cảm》[note80878], biết rằng thông thường, những lời có vẻ như muốn nói thêm sau câu "còn nữa", mới là điều đối phương thật sự muốn nói nhưng lại ngập ngừng. 

    "Tôi... Cậu không cần lo lắng nữa đâu."

    Nhìn thẳng vào đôi mắt điềm tĩnh của Trần Nguyên, ánh mắt Hạ Tâm Ngữ không hề né tránh, ngược lại còn chủ động giao với ánh mắt đối phương, khóa chặt lấy.

    Rất có khí thế.

    Kể từ khi tuổi thọ của cô quay về bình thường, Trần Nguyên quả thực không còn lo lắng nữa.

    Chứ cái cảnh đếm ngược tối ngày như lúc trước, đối với cậu cứ như lá bùa đòi mạng, khiến cậu hoảng loạn vô cùng.

    Tại sao cô ấy lại phải nói với mình chứ?

    Vì cô ấy lo mình sẽ nghĩ cô ấy vẫn muốn tự tử, từ đó ảnh hưởng đến tâm trạng.

    Đúng là kiên cường đến rớt nước mắt mà.

    Nếu mà so ra thì, người phụ nữ 30 tuổi kia chỉ vì bạn thân bị bạn trai làm cho có bầu, một chuyện nhỏ nhặt đến mức báo cảnh sát cũng bị người ta cho là ngớ ngẩn, vậy mà lại nghĩ đến chuyện tự tử. Đã thế sau khi được một người đàn ông lạ mặt cứu, còn bám dính lấy đối phương như bạch tuộc để tìm hơi ấm. Sự trưởng thành về tâm trí này, có thể nói là một trời một vực.

    Chỉ là Hạ Tâm Ngữ như vậy, cũng không phải chuyện tốt.

    Có cái câu châm ngôn giản dị kia nói rất hay: càng hiểu chuyện, sẽ càng chịu nhiều tủi thân. [note80879]

    Dĩ nhiên, mình chỉ là một người hàng xóm. Bây giờ mà yêu cầu người ta như bạch tuộc tìm mình đòi ôm, thì quả thực vượt quá giới hạn rồi.

    "Biết rồi."

    "Ừm ừm, chúc ngủ ngon."

    Nói xong câu này, gánh nặng trong lòng Hạ Tâm Ngữ cuối cùng cũng nhẹ đi quá nửa.

    Về đến nhà, cô bê bàn ra chặn cửa, sau đó đi tắm thật sạch sẽ, sấy khô tóc, thay một bộ áo thun, quần đùi rộng rãi rồi mới mang theo cơ thể mệt mỏi nằm lên giường.

    Cô biết, buổi tối mới là lúc giày vò nhất.

    Ban ngày thực ra vẫn luôn ổn, đặc biệt là hôm nay, khi ở cùng Trần Nguyên, sự chú ý đã vô thức bị dời đi, hình ảnh bố mẹ chết trong trận lở đất cũng không còn chen vào đầu óc nữa.

    Nằm ngay ngắn, nhắm mắt lại, Hạ Tâm Ngữ cố gắng để cơn buồn ngủ chiến thắng những hồi ức trong đầu.

    Nhưng khi xung quanh yên tĩnh lại, căn phòng chìm vào bóng tối, trong đầu vẫn không tự chủ được mà hiện lên cảnh tượng, và cả âm thanh.

    Nhưng bộ phim tối nay, đã khác rồi.

    "Ngôi sao này, tặng cậu."

    Đốm lửa đom đóm màu xanh nhạt trong tay từ từ bay lên.

    Ngôi sao cậu ấy tặng mình, chầm chậm bay đi, ẩn vào trong bụi cây.

    Và men theo ánh sáng nhỏ nhoi đó, cô đã thấy được những vì sao lấp lánh, ngay tại nhân gian.

    Tương tự, nước mắt vẫn lăn dài trên má.

    Nhưng lần này thì khác, cô không muốn khóc lớn.

    Cô biết bản thân mình bây giờ, trong lòng không phải trống rỗng, sẽ không bao giờ bị sự cô đơn như thủy triều nhấn chìm nữa.

    Nằm nghiêng ôm lấy chăn, không còn trùm kín đầu trong chăn nữa, cô nhìn qua khe hở của rèm cửa, hướng ra bên ngoài nơi có ánh đèn đường hiu hắt.

    Cô biết, không thể sợ hãi việc tỉnh dậy nữa rồi.

    Tuy Hạ Tâm Ngữ không nhìn thấy những vì sao trên bầu trời đêm, nhưng vẫn như thể chúng đang ở đó, cô thì thầm với giọng nói mang theo tiếng nức nở nhàn nhạt: "Bố mẹ, hai người không cần lo cho con đâu. Một mình con, cũng có thể bước tiếp được ạ..."

    Trường số 11 tuy cuối tuần được nghỉ, nhưng đó cũng chỉ là để đối phó với quy định của Sở Giáo dục "trước học kỳ hai lớp 11 không được chiếm dụng cuối tuần để học bù", việc học hành một chút cũng không thể lơ là, những học sinh nội trú vẫn phải ở lại trường tự học.

    Còn người ngoại trú như Trần Nguyên thì ở nhà xem bài giảng trực tuyến.

    Nói thế nào nhỉ? Trường số 11 tuy là trường thực nghiệm cấp tỉnh, cũng có một vị trí trong nhóm các trường danh tiếng hạng hai của thành phố.

    Nhưng giới hạn của học sinh tới đâu thì phần lớn vẫn phải phụ thuộc vào tính tự giác.

    Thành ra hai ngày này cậu chủ yếu là ở nhà học, làm bài tập, xem vài bộ anime.

    Tại sao không ra ngoài chơi ư?

    Dĩ nhiên là vì không muốn lãng phí thời gian học tập rồi, chứ ứ phải tại mấy hôm trước ra vẻ ta đây, vung tay quá trán hốc một thật bữa sang chảnh, khiến tiền sinh hoạt trở nên eo hẹp đâu nhé.

    Nhưng kể từ khi biết đối phương sẽ không tự tử nữa, Trần Nguyên đã yên lòng hơn, không chủ động tìm Hạ Tâm Ngữ nữa. Mà Hạ Tâm Ngữ cũng chỉ nhắn tin với cậu vài lần trên WeChat.

    Cô nói cô đã bàn với cô họ rồi, thứ Hai sẽ đi học trở lại.

    Tang lễ ở quê ông nội đã lo xong, nhưng cô vẫn phải về một chuyến, chỉ là thời gian cụ thể thế nào thì chính cô cũng chưa nghĩ ra.

    Có một số chuyện tuy sau này chắc chắn có thể vượt qua, nhưng khi đối mặt trực tiếp, vẫn sẽ không thể chịu đựng nổi.

    Tương tự, về việc có nên nói tên mình cho cô họ biết không thì Hạ Tâm Ngữ cũng đã bàn bạc với cậu. Nếu không nhắc đến chuyện cậu cứu mạng cô, thì tạm thời vẫn sẽ không nói.

    Dĩ nhiên, Hạ Tâm Ngữ đã hứa: Chỉ cần cô họ đến, tôi sẽ giới thiệu tên cậu cho cô họ.

    À thì, thật ra... tôi cũng không muốn quen biết cô họ cho lắm.

    Mà hai ngày nay, chuyện khiến Trần Nguyên bận tâm nhất lại là cái khóa nhà Hạ Tâm Ngữ, không biết rốt cuộc khi nào mới chịu thay.

    Mỗi lần xuống lầu cậu đều nhìn chằm chằm, thậm chí đã thành hội chứng ám ảnh cưỡng chế.

    May mắn là, vào chiều cuối tuần, Hạ Tâm Ngữ cuối cùng đã cho người sửa khóa cửa.

    Nói cách khác thì sáng mai, Hạ Tâm Ngữ sẽ bình thường như mình, với tư cách là học sinh ngoại trú của trường nội trú, bắt xe buýt, tàu điện ngầm để đi học.

    Thật sự có thể vượt qua được không?

    Vấn đề này Trần Nguyên vẫn luôn suy nghĩ.

    Với tinh thần đã làm người tốt thì làm cho trót, cậu định sẽ kiểm chứng một phen.

    "Sáu rưỡi rồi."

    Thứ Hai, buổi sáng.

    Trước đây lúc có thể gặp Hạ Tâm Ngữ ở cầu thang, đều là vào giờ này buổi sáng. Sinh hoạt của cô rất đều đặn, không giống Trần Nguyên, đôi khi muốn đến lớp chép bài tập, mới đi sớm như vậy.

    Mặc xong quần áo, đeo cặp sách, nghe thấy tiếng động trong trẻo đó ngoài cửa, Trần Nguyên tự nhiên đẩy cửa ra.

    Lúc này, vừa hay gặp Hạ Tâm Ngữ ra ngoài, đang dùng chìa khóa cẩn thận khóa trái cửa.

    ...Khoan đã!

    Đồng hồ đếm ngược tuổi thọ biến đâu mất mẹ rồi?

    Trần Nguyên đột nhiên phát hiện, đồng hồ đếm ngược tuổi thọ trên đầu Hạ Tâm Ngữ đã biến mất.

    Không còn gì cả.

    Cậu không tin nên cứ đứng dụi dụi mắt một hồi, nhìn chăm chú.

    Tuy mơ hồ thấy được một thanh dài màu xanh nhạt giống như thanh HP trên đầu đối phương, nhưng rất nhanh đã biến mất, tầm nhìn vô cùng rõ ràng.

    Rõ ràng đến dễ chịu.

    Nhưng trong sự dễ chịu, lại có chút không dễ chịu.

    Ê nha, đúng là trước đây tao từng thầm phỉ báng cái siêu năng lực này đúng là như con c*c, ngoài ô nhiễm tinh thần ra thì chẳng có tác dụng chó gì, nhưng đ*t m* mày cũng không thể cứ thế tịch thu của tao được chứ?

    Thế này chẳng phải là không khác gì người bình thường sao?

    "Trần Nguyên, chào buổi sáng."

    Khóa cửa xong, cô nữ sinh trung học buộc tóc đuôi ngựa kiểu học sinh ngoan, mặc đồng phục trường số 4, trắng trẻo xinh đẹp này cười chào cậu một tiếng.

    "Ừm, chào..."

    【Lẽ ra hôm đó không nên tiêu cạn tiền mà, đói bụng quá đi mất...】

    Khoan đã, giọng của Hạ Tâm Ngữ?

    Nhưng cô ấy có nói chuyện đâu?

Ghi chú

[Lên trên]
Của Daniel Goleman
Của Daniel Goleman
[Lên trên]
Hay đứa trẻ ngoan không có kẹo ăn ý.
Hay đứa trẻ ngoan không có kẹo ăn ý.