Toàn Văn

Chương 19: Trước Đó Cậu Gọi Tôi Là Gì?

2025-09-23

6

    "Có hai ngôi sao trên trời nọ cũng đang nhìn cậu đấy, họ hy vọng cậu sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc."

    Giày của Hạ Tâm Ngữ là size 36, Trần Nguyên có thể dùng một tay để cầm lấy, giúp cô đi giày vào, sau đó cực kỳ thành thạo thắt hai chiếc nơ bướm trên dây giày.

    "Cậu... Sao cậu lại biết được?" Hạ Tâm Ngữ vừa dùng mu bàn tay dụi nước mắt, vừa hỏi với vẻ vô cùng khó hiểu.

    Trần Nguyên đáp: "Tôi gọi điện hỏi cô họ." [note80844]

    "Cô họ... Cậu gọi điện cho cô họ của tôi?"

    Đối phương nói "cô họ" khiến Hạ Tâm Ngữ vẫn chưa phản ứng kịp. Chẳng phải người bình thường nên nói là "cô họ của cậu" sao?

    Nhưng Trần Nguyên trước giờ luôn có thói quen nói nuốt chữ, ngay cả khi viết cũng vì nét bút phức tạp mà viết chữ Nguyên (源) thành O... chắc cũng có thể hiểu được.

    "Vào ngày thứ hai sau khi cậu đốt than trong phòng, tôi đã tìm đến ông chú ở dưới lầu ngày... ngày nào cũng tập thể dục để xin số điện thoại của cô họ cậu, sau đó hỏi thăm một vài chuyện. Cô họ cũng đã kể cho tôi nghe chuyện xảy ra ở quê cậu rồi."

    Nói xong, Trần Nguyên lại tiếp tục thành thật bổ sung: "Cô họ không biết tôi là hàng xóm của cậu, nên tôi đã gọi đến với tư cách là bạn học của cậu."

    "Vậy thì sau này chắc chắn cô họ sẽ hỏi lại mất... " Nghĩ đến con người nghiêm khắc của cô họ, Hạ Tâm Ngữ yếu ớt hỏi, "Vậy phải làm sao đây? Cô ấy là kiểu người nghiêm túc lắm."

    "À thì..." Trần Nguyên dùng tay đỡ trán, có chút muốn trốn tránh.

    Dù sao thì khí chất mạnh mẽ của một giáo viên cao cấp như thế, cậu nào chịu nổi.

    "Nếu cậu không sợ... thì tôi sẽ kể chuyện này cho cô họ. Nếu không, lỡ như cô họ phát hiện tôi đang lừa dối, rằng cậu thật ra không phải bạn học của tôi, cô họ có thể sẽ suy nghĩ nhiều." Hạ Tâm Ngữ rụt rè nói.

    "Vậy cậu định nói với cô họ thế nào?"

    "Một người bạn tốt kiêm hàng xóm của cháu, đã từng cứu mạng cháu..."

    "Tuyệt đối đừng." Trần Nguyên vội vàng dặn dò, "Chuyện cậu tự tử tuyệt đối đừng nói ra, sẽ làm người lớn lo lắng đấy."

    "Vậy thì tôi sẽ nói..." Nước mắt của Hạ Tâm Ngữ vừa hay đã khô, tiếng nức nở cũng đã ngừng lại, cô nhìn Trần Nguyên, dùng giọng điệu thăm dò nói, "Tôi sẽ nói... Cô họ ơi, đây là Trần Nguyên, cô có thể gọi cậu ấy là Trần Nguyên."

    "Vậy tốt nhất cô ấy không phải là giáo viên dạy Văn..."

    Cái thứ văn học sáo rỗng thừa thãi gì đây?

    "Cho nên đó." Nhìn chằm chằm vào mắt Trần Nguyên, dùng ánh mắt níu lấy đối phương, Hạ Tâm Ngữ có chút bất an hỏi, "Cậu có sợ cô ấy không?"

    "Có gì mà phải sợ, tuy cô họ cậu là giáo viên cao cấp, học sinh dưới 600 điểm trong mắt cô ấy thấp hèn như lũ kiến, nhưng cô ấy lại không dạy tôi, tôi không sợ."

    "Ý của tôi là, tôi giới thiệu cậu với cô họ, cậu có sợ không?" [note80845]

    "..." Trần Nguyên ban nãy còn chưa hiểu, sau khi bị đối phương lặp lại lần thứ hai, đột nhiên đơ người, rơi vào một cuộc giằng co không biết nên đặt ánh mắt vào đâu.

    Tiểu Trần, cậu có muốn hàng xóm không?

    Được thôi, vậy thì anh cứ đưa cô ấy qua đây đi.

    Tiến triển này cũng nhanh đến mức vô lý rồi.

    "Được."

    Thốt ra một chữ như vậy, Trần Nguyên xoay người, trực tiếp ngồi lên chiếc xe điện chia sẻ tạm thời vẫn chưa có nhà tài trợ nào đặt tên. (Khụ, đồng chí Vought có nhu cầu tài trợ không ạ?)

    "...Thế nào là được?"

    Hạ Tâm Ngữ dùng ngón tay chọc chọc vào tấm lưng ướt đẫm của Trần Nguyên, nhỏ giọng lẩm bẩm. [note80846]

    "Được, chính là được."

    Trần Nguyên cho đối phương một lời giải thích mà chẳng thể coi là giải thích, sau đó liền vặn ga xe điện.

    "Vậy đến lúc đó tôi sẽ nói với cô họ, rằng tôi không chuyển đến ở chỗ cô họ nữa, vẫn ở lại căn hộ này. Sau đó, hàng xóm của tôi tên là Trần Nguyên, chính là người đã gọi điện cho cô lúc trước..."

    "Được."

    "Lại chỉ nói một chữ, cậu đúng là lạnh lùng thật đấy." Hạ Tâm Ngữ khẽ khàng buông lời trêu chọc.

    Cô chỉ biết mình đang giữ im lặng giả vờ làm cao thủ, nhưng nếu cô nhìn thẳng vào cậu, cô sẽ biết tại sao cậu lại phải bật ra từng chữ một.

    Bởi vì trên mặt Trần Nguyên lúc này, hiếm khi xuất hiện vẻ hoảng loạn.

    Anh chàng cao to mét tám mấy như cậu, vậy mà lại bị một cô gái cao chỉ cao hơn Keria dọa cho sợ.

    Mà lý do bị dọa lại chính là: Vậy em đi méc phụ huynh đây.

    Hạ Tâm Ngữ mồ côi cả cha lẫn mẹ, chỉ còn lại một người cô họ. Cô giới thiệu cậu với người thân duy nhất của mình, còn nói không chuyển đi nữa, sẽ ở lại đây. Xin cô họ hãy yên tâm, vì ngài Trần Nguyên ở đối diện là một người tốt bụng và nhiệt tình.

    Có lẽ trí tưởng tượng của Trần Nguyên hơi phong phú một chút, cậu thậm chí còn tưởng tượng ra cả khung cảnh sau này.

    "Cô họ ơi, anh ấy không phải là một cậu trai nghèo đâu!"

    "Cô có nói nó nghèo đâu, nhưng nó chỉ có bằng cử nhân, ngay cả thạc sĩ cũng không phải kìa. Bằng cử nhân lại không phải trường trọng điểm, chỉ là một trường bình thường..."

    Đương nhiên, chuyện như vậy có lẽ sẽ không xảy ra.

    Bởi vì Trần Nguyên đã quyết tâm phải thi đỗ vào Kế Đại Hoa Thanh rồi!

    Xách hộ khẩu Hải Đông, đi thách thức trường danh tiếng Đế Đô!

    Chương một: Chớ khinh thiếu niên nghèo.

    Chương hai: Đánh một cái huyện ngoại ô!

    Chương ba: Đánh một cái huyện ngoại ô!

    Chương bốn: Trần Nguyên Chi hỡi Trần Nguyên Chi, sao mi có thể sa đọa như vậy?

    Chương năm: Đánh một cái huyện ngoại ô. [note80848]

    "Đúng rồi..." Hạ Tâm Ngữ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lên tiếng, "Cậu có còn nhớ lúc cậu từ dưới sông lên, đã gọi tôi là gì không?"

    "Chờ xíu, để tôi lật lại hai chương trước."

    "Lật lại hai chương?"

    "Ý tôi là trong ký ức."

    "Vậy đã lật tới chưa?"

    Thật ra Trần Nguyên đã lật tới rồi. Đằng nào thì ký ức về khoảnh khắc đó quá đỗi sâu sắc.

    Cậu đã nói là Tâm Ngữ, báo cảnh sát.

    Nhưng chuyện này âu cũng có nguyên do. Ai cũng biết cậu là một người thích nói chuyện lược bớt từ ngữ, cộng thêm lúc đó khá gấp gáp, cậu buộc phải nói ngắn gọn. Cậu thử nghĩ xem, nếu là 'Hạ Tâm Ngữ, báo cảnh sát' có phải sẽ lãng phí thời gian hơn 'Tâm Ngữ, báo cảnh sát' không?

    Cậu đừng xem thường 0.1 giây này, đối với những vận động viên điền kinh hàng đầu, thậm chí 0.01 giây cũng sẽ ảnh hưởng đến thắng bại của trận đấu đấy.

    Cho nên, gọi là Tâm Ngữ rất bình thường, không hề có ý gì đặc biệt, cũng không phải là biệt danh gì cả...

    "Những người bạn thân của tôi đều gọi tôi là Tâm Ngữ, hay là, cậu cũng gọi tôi là Tâm Ngữ đi?"

    So với Trần Nguyên đang long hổ tranh hùng với không khí rồi suýt chút nữa thì nổi cáu, Hạ Tâm Ngữ lại thẳng thắn đến mức không phù hợp với vẻ tiểu thư khuê các, nội liễm tú lệ trên khuôn mặt này của cô.

    Có gì nói đó, chính là nhẫn đạo của Hạ Tâm Ngữ.

    "Vậy tôi gọi cậu là gì đây? Ý là bạn thân của cậu bình thường sẽ gọi cậu thế nào?"

    "Cậu nói Chu Vũ à? Theo lý thì nó nên gọi tôi là bố, thỉnh thoảng sẽ gọi hai tiếng Đá đì. Tiếc cái là giờ nó đang trong thời kỳ nổi loạn, nên toàn gọi thẳng tên tôi, Trần Nguyên."

    Sự chấp niệm về tranh giành vai vế của bọn con trai, những cô gái như Hạ Tâm Ngữ sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng cô hiểu Trần Nguyên, vì vậy cô hỏi: "Vậy tôi vẫn gọi cậu là Trần Nguyên, cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn chứ?"

    "Lão Trần, Trần tổng, Trần Nguyên, chọn một trong ba đi."

    "Trần Nguyên, vậy thì Trần Nguyên!" Để ngăn chặn những cách gọi kỳ quặc kia trở thành thường ngày, Hạ Tâm Ngữ vội vàng quyết định.

    Thật ra cũng hết cách, tên ba chữ gọi hai chữ cuối có vẻ sẽ thân mật.

    Chứ còn tên hai chữ thì gọi thẳng tên cũng không quá xa cách.

    Còn về cách gọi một chữ 'Nguyên'... luôn cảm thấy vẫn còn quá sớm.

    "Suỵt."

    Đột nhiên, Trần Nguyên đang lái xe nhắc nhở cô đừng lên tiếng, khiến Hạ Tâm Ngữ ngây người ra.

    Sau đó, chiếc xe điện tiến lại gần bụi cỏ dưới tán cây cảnh ven đường, từ từ dừng lại.

    Ngay khi cô đang tò mò thò đầu ra xem, Trần Nguyên đột nhiên giơ tay lên, nhanh chóng vung xuống dưới.

    "Á!"

    Hạ Tâm Ngữ rõ ràng đang ngồi yên, kết quả Trần Nguyên đột nhiên giơ tay lên, gõ một cái vào đầu cô, "bốp" một tiếng, cô liền run rẩy ôm đầu, phản đối: "Này, cậu làm gì vậy chứ..."

    "Xin lỗi, lỡ tay."

    Quay đầu lại từ bên trái, thản nhiên xin lỗi một câu, Trần Nguyên chìa bàn tay đang nắm hờ ra.

    "Cái gì vậy?"

    Hạ Tâm Ngữ khó hiểu nhìn vào lòng bàn tay đối phương, sau khi nghe thấy tiếng một thứ gì đó đang đập cánh, cô liền hoảng hốt, căng thẳng hỏi: "Cậu bắt cái gì vậy... không phải là côn trùng chứ?"

    Từ từ, Trần Nguyên mở lòng bàn tay ra.

    Một đốm sáng màu xanh lục nhạt, giống như chiếc đèn Khổng Minh, từ từ bay lên, rồi vừa vặn lơ lửng đập cánh tại giao điểm ánh mắt của hai người.

    "Ngôi sao này, tặng cậu." [note80847]

Ghi chú

[Lên trên]
Mình thêm chữ họ cho dễ phân biệt trong đoạn văn, chứ nguyên đoạn 80 chữ cô, từ chỉ Hạ Tâm Ngữ sang chỉ Hạ Phương đọc váng cả đầu
Mình thêm chữ họ cho dễ phân biệt trong đoạn văn, chứ nguyên đoạn 80 chữ cô, từ chỉ Hạ Tâm Ngữ sang chỉ Hạ Phương đọc váng cả đầu
[Lên trên]
Gái ơi... Mình cũng hong nên nói vậy chứ
Gái ơi... Mình cũng hong nên nói vậy chứ
[Lên trên]
Vloz soft quá con ơi, lần 3 rồi tự đọc tự quắn quéo ae
Vloz soft quá con ơi, lần 3 rồi tự đọc tự quắn quéo ae
[Lên trên]
Đoạn này ref Đấu Phá + ref Hồ Thích ae, nghe đại thần Eliaso bảo thế. All hail Eliaso
Đoạn này ref Đấu Phá + ref Hồ Thích ae, nghe đại thần Eliaso bảo thế. All hail Eliaso