Toàn Văn

Chương 18: Tuổi Thọ Dần Trở Lại

2025-09-23

13

    "Sau khi tôi cứu cô ấy lên, cô ấy bắt đầu chửi rủa gì mà tra nam, làm bạn thân cô ta có bầu các kiểu, rồi thành ra thế này... không liên quan đến tôi đâu nhé."

    Trần Nguyên sợ người phụ nữ này ăn vạ, vội vàng giải thích với đồng chí cảnh sát.

    "Không sao, nhìn là biết chú em không liên quan đến cô ấy rồi." Cảnh sát vừa lấy sổ ra ghi chép, vừa để bác sĩ và y tá trên xe cứu thương đưa người phụ nữ lên xe, không hề nghi ngờ lời của Trần Nguyên.

    "Sao nhìn ra hay vậy?" Trần Nguyên khó hiểu hỏi.

    Mỉm cười nhạt, viên cảnh sát liếc mắt sang bên cạnh: "Tại chính chủ ở đây mà, phải không."

    Theo ánh mắt của viên cảnh sát, Trần Nguyên quay đầu lại, phát hiện Hạ Tâm Ngữ đang mím môi cạn lời, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ dành cho người phụ nữ đang bám dính lấy mình như gấu túi.

    Và sau khi bị cue [note80830] như vậy, cô quay đầu sang một bên, xấu hổ là phụ, không vui là chính. 

    À thì...

    Rốt cuộc cô ấy ghét gà móng đỏ đến cỡ nào vậy chứ.

    "Đừng tách ra... Tiểu ca ca này đẹp trai quá, còn cứu tôi nữa. Đừng tách tôi với tiểu ca ca ra mà huhu..."

    Người phụ nữ vẫn còn dây dưa, hai y tá kéo không nổi, Trần Nguyên chỉ có thể làm tư thế chặn lại, đẩy cô ta sang bên.

    Cuối cùng người phụ nữ cũng bị đè lên cáng, đưa vào xe cứu thương.

    Nhìn mấy vết cào đỏ trên ngực mình, cậu thật sự không ngờ, sau khi tỉnh lại, cô nàng này lại có tính công kích mạnh đến vậy.

    Nếu cảnh sát không đến kịp, có lẽ cô ta đã phun... nước bọt vào mặt mình rồi.

    Mấy người nói xem, đáng sợ vãi nồi ╯︿╰.

    "Được rồi được rồi, đến bệnh viện trước đi, đừng phá hoại tình cảm của người ta nữa." Cảnh sát dùng giọng điệu chẳng thể coi là an ủi, đuổi người phụ nữ này lên xe.

    Sau đó nhìn về phía Trần Nguyên, hỏi: "Này cậu nhóc, có mang theo chứng minh thư không?"

    "Số chứng minh thư được không ạ?"

    "Được, cậu đọc đi."

    "******************, Trần Nguyên. Trần bộ Nhĩ Đông, Nguyên trong Nguyên Thần (Genshin) thêm ba chấm thủy." Trần Nguyên nói.

    "Nguyên trong thủy nguyên, đúng không." [note80831]

    "Vâng ạ."

    "Được rồi." Sau khi ghi xong, viên cảnh sát gật đầu, rồi lại đánh giá chàng trai cao ráo. Thân hình cũng khá rắn chắc, thịt không nhiều không ít, vừa nhìn đã biết là mầm non tốt để làm cảnh sát, liền hỏi, "Không tệ, vẫn còn là học sinh cấp 3 nhỉ?"

    "Vâng ạ."

    "Trường nào thế?"

    "Lớp 11-18 trường Trung học số 11... à không không, đồng chí cảnh sát, chú hỏi cái này làm gì ạ? Chuyện này không cần thiết phải để nhà trường biết đâu ạ." Trần Nguyên vội vàng xua tay.

    Tên nhóc nhà cậu miệng thì nói không cần... nhưng khai báo thông tin thì rõ ràng đầy đủ quá nhỉ.

    "Đừng ở bên ngoài với bạn học nữ quá muộn như thế, lo về sớm đi nhé."

    "Vâng ạ, đi ngay đây ạ."

    Viên cảnh sát gấp sổ lại, dặn dò thêm một câu rồi rời đi.

    Trần Nguyên cũng từ từ đứng dậy, vắt chiếc quần còn đang rỏ nước khô nhất có thể, và vuốt phần tóc mái ướt sũng che mắt lên.

    Bởi vì ngoại hình và vóc dáng vốn đã không tệ, bây giờ sau khi cởi trần, trông cậu lại càng thêm phần khỏe khoắn năng động. Trông cứ như vận động viên bơi lội chuyên nghiệp vậy, mang lại cảm giác lành mạnh và tích cực.

    Nhưng Hạ Tâm Ngữ cũng không cố ý nhìn chằm chằm, mà tỏ ra khá bất mãn nói: "Rõ ràng đã hứa với tôi là không tự ý xuống sông kia mà, vậy mà vẫn đi cứu người."

    "Tôi rất muốn hứa với cậu, nhưng cô ấy cứ chìm dần, đến cả bọt khí nhỏ cũng không sủi nữa, tôi cảm thấy cô ấy không trụ được bao lâu..." Trần Nguyên đã nghe lọt tai lời của Hạ Tâm Ngữ, dù sao cậu cũng nghĩ đến bố mẹ mình.

    Mình là con một, lại còn là mamaboy, nếu mình có mệnh hệ gì, khá là chắc kèo má mì sẽ phát điên lên mất.

    Chỉ có thể nói, cũng vì cô ấy không sủi bọt nữa, lát nữa lúc cậu cứu sẽ không bị kéo theo nên cậu mới chọn xuống nước.

    "Cho dù cậu cứu được cô ấy, cậu có thể đảm bảo cô ấy không tự tử nữa không?" Hạ Tâm Ngữ đặt mình vào hoàn cảnh đó, cảm thấy không đáng thay cho Trần Nguyên.

    "Ừm, đảm bảo được."

    【19354】

    Không những không tự tử, mà còn sống đến hơn 80 tuổi.

    "Tại sao?"

    "Cô ấy biết tự tử khó chịu đến mức nào rồi, sẽ không tự tử nữa đâu." Trần Nguyên quả quyết nói.

    Đúng là có chút khó chịu, nhưng có lẽ là do cách mình lựa chọn khác nhau.

    Cô cảm thấy chết thêm lần nữa, hình như cũng không đau đớn đến thế.

    Nhưng nếu Trần Nguyên đã nghĩ vậy, thì cô cũng không phản bác nữa.

    "Sẽ không tự tử nữa chứ?"

    "Không phải cậu nói cô ấy sẽ không..." Nói được nửa chừng thì Hạ Tâm Ngữ từ từ ngẩng đầu, phát hiện Trần Nguyên đang nhìn mình chăm chú, cô mới nhận ra là đang hỏi mình.

    Rõ ràng trước đây cậu đều không chủ động nhắc đến chuyện này...

    "Sẽ không." Hạ Tâm Ngữ lắc đầu.

    "Cậu sẽ không lừa tôi đấy chứ?"

    "Vừa rồi chẳng phải cậu cũng đang lừa tôi sao..." Hạ Tâm Ngữ khẽ cắn môi, cô không thể trả lời thẳng nên đành quay mặt sang một bên, không dám nhìn Trần Nguyên nữa.

    "Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám hỏi, sợ chạm đến nỗi đau của cậu." Trần Nguyên cũng nhìn sang hướng khác, thẳng thắn nói, "Sau 2 ngày tiếp xúc, tôi phát hiện cậu vẫn có thể dỗ dành cho vui vẻ được. À không đúng, cũng không phải là dỗ dành, mà là gặp chuyện vui, thì vẫn sẽ vui vẻ. Cho nên, chỉ là không thể nhớ lại, đúng không?"

    Đúng vậy.

    Chỉ cần không để tôi nhớ lại rằng họ không còn nữa.

    Chỉ cần để tôi quên đi chuyện này.

    Chỉ cần sự chú ý của tôi bị chuyển dời sang nơi khác.

    Thế nhưng, chuyện như vậy làm sao có thể quên đi mãi mãi được chứ?

    Mỗi khi đêm về, lúc ngủ một mình, chắc chắn sẽ khóc.

    Cố sức lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, nhưng không ngờ nước mắt càng lau càng nhiều. Gương mặt đã khóc đến mức không thể để người khác nhìn thấy, nên cô quay lưng đi thẳng, để chân trần mà bước về phía lòng đường.

    Trần Nguyên vội vàng mặc quần áo vào, cầm lấy điện thoại của cô, lại nhặt đôi giày của cô lên, nhanh chân đuổi theo.

    Giống như chú chó nhỏ mình yêu quý nhất vừa chết, muốn chạy đi khóc lóc kể lể, nhưng bố mẹ lại đang bận đánh bài không có thời gian quan tâm đến mình, Hạ Tâm Ngữ cứ thế vừa đi vừa khóc trong tủi thân, cuối cùng biến thành tiếng gào khóc oa oa.

    Bàn chân giẫm lên con đường nhựa có những viên sỏi nhỏ, lòng bàn chân bị mài đến đỏ ửng, cô vẫn mặc kệ tất cả, cũng không biết đích đến ở đâu, cứ tiếp tục đi về phía trước.

    "Đừng đi theo tôi..."

    Hạ Tâm Ngữ cảm nhận được có người đang đi theo sau, nên vừa gào khóc vừa nức nở.

    Và Trần Nguyên, cũng dừng bước chân.

    Không biết từ lúc nào, con số trên đầu đối phương đã thay đổi.

    Không phải 0.1, không phải 1, không phải 2...

    Mà là một con số rất dài.

    Hóa ra là giải tỏa ra ngoài, là sẽ ổn thôi à.

    Vậy những việc mình làm mấy ngày nay, có cần thiết không?

    Ừm, có.

    Nếu không có mấy ngày ở bên nhau này, mình sẽ giống như chàng trai gọi điện cho cô ấy, đừng nói là đi vào sâu trong nội tâm, chỉ cần đến cửa còn chưa kịp bấm chuông đã bị người ta đuổi đi như đuổi người dán quảng cáo vặt rồi.

    "Không phải chứ, cậu thật sự không đi theo nữa à..."

    Đang khóc thì Hạ Tâm Ngữ chợt quay đầu lại, phát hiện Trần Nguyên thật sự nghe lời mình, cô lại càng khóc thảm thương hơn, giọng khóc đã khản đặc.

    Đúng là không hề tsundere chút nào...

    Không vòng vo, có gì nói đó đúng là thói quen tốt.

    "Đợi một chút nhé."

    Trần Nguyên quét mã mở khóa xe xong, đẩy đến bên cạnh Hạ Tâm Ngữ, dùng chân gạt chân chống xuống.

    "Là tôi giúp cậu mang, hay là tự lực cánh sinh đây?" Trần Nguyên giơ đôi giày thể thao nhét đôi vớ nhỏ màu trắng tinh bên trong lên, hỏi.

    "Tôi... Tôi không mang..." Vừa lau nước mắt vừa lắc đầu, Hạ Tâm Ngữ lắc đầu, nghẹn ngào lắp bắp nói, "Tôi mang giày làm gì... Tôi không cần giày, tôi muốn bay, bay lên tận trời cao... biến thành một ngôi sao..."

    Lúc con người ta đang ra vẻ, thì là không có não.

    Còn lúc con người ta khóc lóc, hệ thống ngôn ngữ sẽ tạm thời sụp đổ.

    Rõ ràng, bây giờ cô cũng giống như đứa trẻ chân trần đứng giữa đường xi măng gào khóc trong ngày hạ.

    "Mang giày vào, cũng không ảnh hưởng đến việc biến thành tinh tinh [note80832] mà, phải không?" 

    Trần Nguyên hơi khom người, quỳ một gối xuống, đang định lấy vớ ra thì Hạ Tâm Ngữ vội giật lấy đôi vớ từ trong giày, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào nói: "Là ngôi sao. Vớ... tôi muốn tự mình mang... mang vớ xong, tôi sẽ bay lên trời... cũng biến thành một ngôi sao, kẹp giữa hai ngôi sao kia..."

Ghi chú

[Lên trên]
cue hông phải cây cơ, ở trong Cbiz, Kbiz thì hiểu cue là nhắc đến người nào đó
cue hông phải cây cơ, ở trong Cbiz, Kbiz thì hiểu cue là nhắc đến người nào đó
[Lên trên]
Lằng nhà lằng nhằng -.- Cu Nguyên là chữ 源, có 3 chấm thuỷ đằng trước, còn chữ Nguyên trong Nguyên Thần hay Genshin Impact là 原, không có chấm thuỷ. Trần bộ Nhĩ Đông là nói kiểu chiết tự thành các từ quen thuộc sau đó ghép lại.
Lằng nhà lằng nhằng -.- Cu Nguyên là chữ 源, có 3 chấm thuỷ đằng trước, còn chữ Nguyên trong Nguyên Thần hay Genshin Impact là 原, không có chấm thuỷ. Trần bộ Nhĩ Đông là nói kiểu chiết tự thành các từ quen thuộc sau đó ghép lại.
[Lên trên]
Con mẹ nó, ngôi sao là tinh tinh, nhưng con tinh tinh, con giống loài người ấy, cũng là tinh tinh
Con mẹ nó, ngôi sao là tinh tinh, nhưng con tinh tinh, con giống loài người ấy, cũng là tinh tinh