"Ờm... Vậy, kia có phải một người không?"
"Hình như thế."
"Vậy cô ấy đứng dưới sông làm gì thế?"
"Không giống mò cá cho lắm."
Nhìn thấy cảnh này, cả hai rõ ràng đều sững sờ, phản ứng cũng trở nên chậm chạp.
Sau khoảng hơn 10 giây ngơ ngác, cuối cùng họ cũng nhận ra, người này sắp chết!
Nếu không phải Trần Nguyên và Hạ Tâm Ngữ có đối phương ở bên, thì chỉ cần một trong hai người một mình trông thấy người phụ nữ mặc váy hai dây đỏ đứng dưới nước, chắc chắn sẽ bị dọa đến ám ảnh tâm lý luôn.
Biết đâu lúc quay người lại, lại là một cái miệng máu thì sao?
Có điều, chắc là không phải.
【0.01】
Sau 14 phút nữa, người phụ nữ này sẽ chết.
Nếu đã có tuổi thọ, vậy chắc không phải là bánh tông hay ma nữ rồi. (Clm thực ra không hẳn bánh tông mấy ní, nhưng mà dân Đạo Mộ, bánh tông quen rồi)
Nói nhảm, trong thế giới quan hiện thực thường ngày thế này, chắc chắn sẽ không có diễn biến như này nha.
"Khoan đã, cô gì ơi bình tĩnh đã!"
Thấy có người muốn tìm đến cái chết, với tư cách là một đoàn viên thanh niên, Trần Nguyên không thể khoanh tay đứng nhìn, vội vàng hét lớn.
【0.005】
Thế rồi ngay sau đó, tuổi thọ của đối phương đột nhiên giảm đi một nửa.
Ngay lúc Trần Nguyên còn đang kinh ngạc, không biết có phải người phụ nữ kia bị cậu dọa hay không, chân cô trượt trên lòng sông đầy sỏi đá, cả người nghiêng sang một bên, trôi tuột xuống sông, rồi bắt đầu vùng vẫy giãy giụa kịch liệt.
Ụ á, lại còn giúp ngược.
Không hề suy nghĩ, Trần Nguyên cởi áo khoác ngoài, ném bừa lên tảng đá, vừa định xuống nước.
Thế rồi, cậu đột nhiên cảm nhận được một lực cản.
Cậu phát hiện, Hạ Tâm Ngữ đang từ phía sau ôm chặt lấy mình: "Báo cảnh sát là được rồi, cậu đừng tự mình đi cứu người như thế!"
"Nhưng mà cô ấy..."
Trần Nguyên không ngờ Hạ Tâm Ngữ lại kích động đến vậy.
"Người đuối nước sẽ kéo cậu xuống đấy, cậu lại không phải dân chuyên nghiệp, lúc này xuống dưới quá nguy hiểm. Đừng đi, hay là đừng đi." Hạ Tâm Ngữ lại nắm lấy tay Trần Nguyên, nghiêm túc và kích động nói, "Có chuyện gì, ba mẹ cậu sẽ đau lòng lắm!"
Cô ấy nói đúng.
Mình đúng là chẳng chuyên nghiệp gì.
Thế nhưng, người phụ nữ này chỉ còn 7 phút nữa là chết, báo cảnh sát chắc chắn không kịp.
"Hơn nữa, cô ấy là người muốn tìm đến cái chết. Còn cậu, cậu có một tương lai tươi sáng." Hạ Tâm Ngữ lại nói thêm một câu, nhưng vừa dứt lời, ánh sáng trong mắt cô cũng tối sầm lại.
"Nhưng thấy chết không cứu thì..."
"Có ai nói là thấy chết không cứu đâu chứ."
Buông tay Trần Nguyên ra, Hạ Tâm Ngữ vốn đã lòng dạ rối bời, từ từ quay người, bước về phía dòng sông, dáng đi đầy quyết liệt.
【0.002】
"Cậu quay lại đây cho tôi."
Trần Nguyên vươn tay ra, kéo cô nàng Hạ Tâm Ngữ đang ra vẻ này lại.
Gớm, cậu mà cũng đòi cứu người á? Không làm loạn thêm là may lắm rồi.
"Thế này đi, tôi ở đây xem có tìm được cành cây hay sợi dây gì không. Cậu ra ngoài đường lớn chặn xe, đi gọi người."
"...Ừm, vậy cậu đừng hành động liều lĩnh!"
Hạ Tâm Ngữ nhìn cậu một cái, lại nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ sắp chìm hẳn xuống đáy nước, rồi gật đầu, chạy lên con dốc trên kia, ra sức gọi người.
Còn Trần Nguyên thì tìm kiếm quanh ngọn hải đăng, hy vọng tìm được những thứ có sẵn như dây thừng hay sào tre.
Cô ấy nói đúng, mình không chuyên nghiệp, cứu người cũng có rủi ro, nếu mình gặp chuyện, ba mẹ sẽ rất đau lòng.
Cô ấy đã muốn chết, còn mình vẫn ôm hy vọng vào cuộc sống.
Mạng của ai quan trọng hơn, không nói cũng rõ.
Điều khốn nạn hơn nữa là, cậu không thể nhìn thấy tuổi thọ của chính mình.
Cậu có thể dùng siêu năng lực để cứu bất kỳ ai có thể, nhưng lại không nắm bắt được vận mệnh của bản thân.
Đây là một canh bạc lớn.
Không có tiền cược.
Đối với bản thân cậu, thắng cũng chẳng được gì.
Còn thua, thì mất tất cả.
【0.003】[note80820]
Trong lúc tìm kiếm, con số đếm ngược trên đầu đối phương đã sắp về 0.
Và con số này, là con số cuối cùng mà Trần Nguyên nhìn thấy.
Sau đó, cô ấy đã chìm xuống nước.
Nói cách khác, cô ấy đã bất tỉnh.
Nhưng vẫn chưa chết.
Có điều, cũng không còn xa cái chết nữa.
4 phút, 4 phút...
"Có người rơi xuống nước, phiền anh giúp cứu người với..."
Hạ Tâm Ngữ khó khăn lắm mới gọi được một chiếc xe con, nhưng đối phương nghe xong lời cô nói, liền nhấn ga một mạch, căng thẳng bỏ chạy.
Con đường này vốn đã ít xe, lần tiếp theo có thể chặn được...
Trong lúc lo lắng đi đi lại lại, cô ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện Trần Nguyên trên bờ đã biến mất.
"...Đồ đáng ghét, thật là!"
Phát hiện mình bị lừa, Hạ Tâm Ngữ có rất nhiều lời chửi không bậy nhưng tức tối muốn mắng, nhưng lúc này đại não chỉ có một mệnh lệnh duy nhất cho cơ thể, thôi thúc cô dốc sức chạy về phía bờ sông, tìm kiếm bóng dáng Trần Nguyên.
Sau đó, cô nhìn thấy một chàng trai cởi trần đang xốc nách từ phía sau, kéo một người phụ nữ mềm như thạch rau câu vào bờ.
"Tâm Ngữ, báo cảnh sát!" Trần Nguyên hét về phía cô.
"Ừm... Ừm!" Hạ Tâm Ngữ dù có lời muốn mắng Trần Nguyên, nhưng cô vẫn phân biệt được chính phụ, vội vàng bấm số 110.
Còn cậu, cũng đã kéo được chị gái mặt mày trắng bệch, ngũ quan xinh xắn, khoảng chừng 30 tuổi này lên bờ.
【0.005】
Tuổi thọ lại tăng lên một chút, chắc là do không bị sặc thêm nước vào cổ họng.
Phải nôn nước ra trước đã.
Nhìn chị gái một bên dây áo đã tuột xuống, váy bó chặt vào da thịt, phác họa ra đường cong đầy đặn, lại vì quần áo ướt sũng mà thấp thoáng ẩn hiện, Trần Nguyên cũng không kịp tránh né gì nữa. Dù sao cũng không có ai ở bên cạnh quay video, rồi đăng lên mạng bới móc mấy kẻ ngốc kiểu 'cứu người thì được, nhưng không chú ý đến sự riêng tư, tay chân của cậu chàng cũng không sạch sẽ'. [note80821]
Bước đầu tiên, loại bỏ dị vật trong khoang miệng.
Trần Nguyên dùng ngón tay cạy miệng người phụ nữ, móc sâu đến tận yết hầu, lấy ra một ít rong rêu bùn cát trong miệng.
Sau đó, miệng kề miệng thổi ngạt.
Một lần, hai lần, ba lần...
"Cảnh sát phải không ạ? Ở đây có người đuối nước, địa chỉ là..." Hạ Tâm Ngữ nhìn thấy Trần Nguyên làm hô hấp nhân tạo cho người phụ nữ thì hơi sững lại, rồi ngay lập tức lo lắng nói tiếp, "Quận Hải Tĩnh, bên bờ sông Cảnh, chỗ có một tháp nước ạ... Có định vị được không ạ? Vậy cháu ra ven đường đợi các chú."
Cô có phần việc của cô, Trần Nguyên có phần việc của Trần Nguyên.
Cô chỉ tin tưởng cậu, thế nên không hỏi gì cả, liền chạy ra ven đường, đợi xe cảnh sát tới.
Nơi này chỉ cách đồn cảnh sát 5 phút, lại là khu vực ngoại thành nên sẽ không kẹt xe, xe cảnh sát và xe cứu thương chắc sẽ đến rất nhanh thôi.
Họ đến rồi, người phụ nữ này sẽ được cứu.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Trần Nguyên đã cứu hai người phụ nữ muốn tìm đến cái chết.
Chỉ là, cậu có thật sự đã cứu được họ không?
Ít nhất là về phía mình...
"Mình thật đáng ghét. Chết rồi, chắc chắn sẽ khiến cậu ấy khó chịu lắm."
Đột nhiên Hạ Tâm Ngữ hai tay ôm lấy mặt, nội tâm cô tràn đầy sự chán ghét bản thân.
Rõ ràng không muốn gây phiền phức cho bất kỳ ai, nhưng lại trở thành kẻ phiền phức nhất.
Thật sai lầm.
Sau khi được Trần Nguyên cứu, quyết định kết bạn với cậu ấy, là một sai lầm hoàn toàn.
Biết thế, đã không nên ham ăn mà ăn nửa con tôm hùm đó.
Dù nó đúng là rất ngon, còn muốn ăn thêm lần nữa... (+1 Hốc)
"Là cháu báo cảnh sát phải không?!"
Vì đang ngẩn người nên cô không nhận ra xe cảnh sát và xe cứu thương đã hú còi inh ỏi đến trước mặt mình từ khi nào.
"Theo... theo tháu!"
Lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, Hạ Tâm Ngữ dẫn theo một cảnh sát và một cảnh sát hỗ trợ, chạy về phía bờ sông.
Xe cứu thương cũng có một bác sĩ và vài y tá bước xuống, mang theo cáng, đi theo những người cảnh sát đang cầm đèn pin, rầm rộ chạy về phía người bị đuối nước.
Sau đó, họ liền nhìn thấy một người phụ nữ một bên dây áo tuột xuống, áo quần xộc xệch, đùi gần như lộ cả ra, hai tay đang vòng qua cổ chàng trai, ánh mắt mơ màng ôm chặt lấy cậu, trong miệng còn lí nhí nói gì đó...
Mà chàng trai kia thì đang gượng gạo nặn ra một nụ cười, hai tay giơ lên làm động tác chào kiểu Pháp, với vẻ mặt vô tội nhìn Hạ Tâm Ngữ. [note80822]

