Toàn Văn

Chương 11: Được Yêu Thích Quá Thì Biết Làm Sao Giờ?

2025-09-11

6

    "Bạn Trần Nguyên nè, cảm ơn em nhé."

    "Cô Mạc khách sáo rồi ạ."

    Cúi người chào cô Mạc, Trần Nguyên nhìn theo hai mẹ con đáng yêu rời khỏi trường.

    Sau lưng cậu là một thầy Mạc đang toả ra luồng oán niệm hắc ám nồng nặc.

    "Không ngờ em còn là bác sĩ thú y nhí đấy." Thầy Mạc mỉa mai.

    "Chỉ biết một chút thôi ạ, thầy quá khen."

    "Tôi không có khen em."

    Tuy rằng thầy Mạc có hơi bất mãn về việc Trần Nguyên gây thêm phiền phức cho mình, nhưng nghĩ lại thì cậu cũng chỉ muốn tốt cho Đậu Đậu nên mới nói vậy.

    Kiểm tra thì kiểm tra thôi, chẳng qua là tốn chút tiền, đổi lại được sự yên tâm cho Đậu Đậu cũng tốt.

    "Thầy Mạc..."

    Nhìn qua thầy Mạc, Trần Nguyên có một câu không biết có nên nói hay không.

    Tuổi thọ của thầy tuy biến động không nhiều, nhưng lại rất kỳ lạ.

    Năng lực đếm ngược sinh mệnh này không thể dự đoán được trong thời gian dài. Về bản chất, kết quả của nó dựa trên tình trạng sức khỏe.

    Sau mấy ngày, Trần Nguyên đã tổng kết ra quy luật.

    Một là, trước khi xảy ra tình huống đặc biệt, đồng hồ đếm ngược sinh mệnh sẽ thay đổi.

    Ví dụ như con chó Ted kia, ngay trước khi sắp xảy ra tai nạn xe, đồng hồ đếm ngược trên đầu nó sẽ biến thành 0.00001, còn sự thay đổi này bắt đầu từ lúc nào, cho mình bao nhiêu thời gian để cứu vãn thì cậu tạm thời chưa rõ, chỉ biết chắc chắn là có đủ thời gian phản ứng.

    Tóm lại, đây được tính là tử vong do tai nạn.

    Hai là, dự đoán dựa theo xu hướng này.

    Ví dụ như Hạ Tâm Ngữ đi, vì đối phương đã quyết tâm sẽ tự sát sau khi nấu cơm xong cho mình, nên nếu không có yếu tố bên ngoài, hay nói chính xác hơn là không có sự can thiệp của 'người quan sát Trần Nguyên', thì 2 ngày sau cô ấy sẽ chết.

    Ba là, tuổi thọ khi chết già.

    Đây cũng là lý do vì sao trong lớp của Trần Nguyên có bao nhiêu là người, người tệ nhất cũng có thể sống đến hơn năm mươi tuổi.

    Theo tỷ lệ mà nói, việc có vài người chết trẻ mới là bình thường.

    Và đây hẳn là... trong quá trình tính toán, năng lực này cũng có những tình huống bất ngờ không thể đoán trước được.

    Nếu nhìn theo cách này thì đẳng cấp của năng lực này đúng là đã giảm đi một chút, nhưng tính ứng dụng lại cao hơn.

    Nhờ lời dặn dò vừa rồi của mình, tuổi thọ của Tiểu Bạch từ 7 đã nhảy vọt lên 3455, trở thành một lucky dog sống được hơn chục năm.

    "Chuyện gì, nói đi?" Thầy Mạc không biết cậu nhóc này định nói gì với mình, nhưng ánh mắt của đối phương lại như đang quan tâm đến mình.

    Mình thì có chuyện gì được chứ?

    Tim thầy có vấn đề.

    Nhưng tại sao lúc kiểm tra sức khỏe định kỳ lại không phát hiện ra?

    Khó nói, có thể là ở mức độ mà kiểm tra thông thường không phát hiện ra được.

    Dĩ nhiên cũng có thể là mình đã đoán sai.

    Nhưng tuổi thọ thay đổi do biến động cảm xúc, điểm này chưa từng xuất hiện ở những người khác.

    "Thầy ơi, con gái thầy ngoan quá." Trần Nguyên làm ra vẻ ngưỡng mộ, chân thành khen ngợi.

    Thật lòng mà nói, nói những lời này với ông già này có hơi buồn nôn.

    Thật lòng mà nói, nghe thằng nhóc này nói những lời này có hơi buồn nôn.

    Nhưng...

    Là một người cuồng con gái đến cực độ, thầy cũng thầm sướng rơn trong lòng.

    "Học hành cho tốt vào, cải thiện môn tiếng Anh đi." Thầy Mạc nói xong câu đó liền xoay người, xách theo hộp cơm tình yêu do vợ mang đến, đi về phía văn phòng.

    Thầy ơi, chú ý quản lý biểu cảm.

    Miệng đã cong vút thành logo Nike rồi kìa, coi chừng bị Đặng Cương câu đi mất. [note80196]

    "Trần Nguyên... À anh họ, vậy em về trước nhé."

    Cất chiếc hộp vuông vào túi mua sắm, Hạ Tâm Ngữ chào tạm biệt Trần Nguyên.

    "À? Ừ." Trần Nguyên ngẩn ra một lúc, rồi khó hiểu nhìn cô, "Vừa rồi cậu gọi tôi là gì?"

    "Em... Tôi sợ bị thầy giáo vừa rồi nghe thấy... nên mới gọi như vậy." Hạ Tâm Ngữ có chút ngượng ngùng giải thích.

    "Vậy, cậu đã gọi là gì?" Vẻ mặt Trần Nguyên vẫn mờ mịt.

    "..." Ý đồ xấu xa của Trần Nguyên khiến Hạ Tâm Ngữ nhíu mày, má hơi phồng lên, hoàn toàn không hùa theo trò đùa của cậu, "Vậy tôi về trước đây, tạm biệt."

    Ban đầu Trần Nguyên còn nghĩ cô nàng là em gái nhà bên trăm phần trăm nghe lời răm rắp, nhưng rõ ràng cậu đã lầm, người ta chẳng hề ngốc chút nào, cái gì cần hiểu thì đều hiểu. Trong lòng có lẽ cũng không thích kiểu trêu ghẹo cợt nhã này.

    Haiz, là mình lỗ mãng rồi.

    Nhưng mà, tiếng "anh họ" này nghe sướng vãi nho.

    Có một cảm giác lãng mạn như trai gái tuổi hoa trong Giả phủ. (Trong Hồng Lâu Mộng)

    "Ừ, tạm biệt." Trần Nguyên vẫy tay. Lúc Hạ Tâm Ngữ chuẩn bị rời đi, cậu lại gọi đối phương lại, "Mà này, hôm nay có cần tôi mua thức ăn gì về không?"

    "Mua một ít mướp với trứng gà là được, nấu canh ăn."

    "Thịt thì sao?"

    "Ngày nào cũng ăn thịt à..."

    "Tiền tiêu vặt tháng trước tôi có tiết kiệm được một ít nên tiền sinh hoạt tháng này khá dư dả. Hay là mua ít sườn non nhé?"

    "Vậy cậu phải lựa đó, đừng mua phải loại nhiều xương nhé."

    Dặn dò Trần Nguyên xong, Hạ Tâm Ngữ liền xoay người rời đi.

    Đi được một đoạn xa cô mới nhận ra một vấn đề.

    Khoan đã, tại sao cậu ta lại hỏi mình hôm nay mua thức ăn gì?

    Không phải ngày mốt mình mới nấu cơm cho cậu ta sao?

    Xì...

    Vậy hôm nay mình có thể chết được rồi đúng không? (Tội nghiệp em gái)

    Ừm, lúc về phải hỏi lại cậu ta xem rốt cuộc là có ý gì, bữa hôm nay có thể tính là bữa tối cuối cùng không mới được.

    Cảm giác sau khi về nhà có người nấu cơm cho mình thật tuyệt.

    Mặc dù mình vẫn chỉ là một học sinh cấp 3 vô dụng đang tiêu tốn tài nguyên xã hội, chưa tạo ra bất kỳ giá trị nào, nhưng đã được hưởng đãi ngộ mà chỉ có nhân viên văn phòng cấp trưởng phòng ở Nhật Bản mới có.

    Tâm Nha à, anh về rồi đây.

    Ủa lộn, đây là Shin-chan mà!

    "Ụ á thằng súc sinh! Dám PUA dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên à? Mày thật đáng chết!"

    Đúng lúc này, Chu Vũ không biết đã nấp ở đâu bỗng dưng chạy ra, trừng mắt nhìn mình với vẻ căm phẫn.

    "Nhưng tao cũng là thiếu nam vị thành niên mà."

    "Im, mấy lời này cho mày lên phường mà nói. Xem cảnh sát nói thế nào!"

    "Policeman"

    "Thằng ngu."

    "Phản đòn."

    "Hai người cứ như vợ chồng già ấy, còn bàn nhau mua thức ăn gì, nấu món gì... Thật không ngờ, cậu giấu kỹ quá đấy." Hà Tư Kiều thật sự được mở rộng tầm mắt rồi, không ngờ bạn cùng bàn của mình lại đỉnh thế này.

    "Vậy, mấy người đang làm gì thế?"

    Nhìn ba người, Trần Nguyên cảm thấy khó hiểu.

    "Vì tò mò quá nên tùy tiện mua ít bánh mì ăn lót dạ, rồi qua đây theo dõi cậu thôi." Hà Tư Kiều tuy không có ý đồ gì với Trần Nguyên, nhưng dù sao cũng là bạn cùng bàn, để hóng chuyện vui này thì bữa trưa bớt ăn ngon một bữa cũng chẳng sao.

    "Thiệt tình, hàng xóm của mày là đại mỹ nữ cỡ này mà mày nỡ lòng nào, mặt mũi nào mà mày giấu không nói?" Chu Vũ chất vấn.

    "Tao cũng mới bắt chuyện gần đây thôi."

    "Rồi ăn chung ở chung với nhau luôn à?"

    "Nếu tao nói tao vừa cắt tóc mái xong, ra đường nhặt được một nữ sinh cấp 3 tiêu lố tiền sinh hoạt, muốn đến nhà tao ăn ké vài bữa, nhưng lại ngại ăn không nên giúp tao nấu cơm thì mày có tin không?" [note80197]

    "Tin mày... cái cục c*t ấy." Chu Vũ khoác tay lên vai Trần Nguyên, nở nụ cười xám bạc [note80199], "Mày đừng có coi con người ta là lốp dự phòng đấy, kẻo bị "kinh điển" doạ cho chạy mất dép đấy."[note80198] 

    "Thai? Phải là "thả" chứ, sao nói chuyện mà cũng sai chính tả xàm le như gõ chữ thế." [note80200]

    Hà Tư Kiều tưởng Chu Vũ không rành ngữ văn.

    Nhưng thực ra, phải là cô không hiểu Chu Vũ.

    "Lượn lượn lượn." Trần Nguyên gạt tay Chu Vũ ra. Cậu chắc chắn mình sẽ không trải qua mấy tình tiết máu chó kinh điển trong phim thanh xuân vườn trường Trung Quốc đâu. [note80201]

    Ý thức của học sinh cấp 3 bây giờ đều rất cao rồi.

    "Chán phèo, về lớp thôi."

    Hà Tư Kiều còn tưởng hai người họ sẽ trốn ở góc nào đó trong trường mà hôn hít, ai dè lại chơi trò tình yêu trong sáng thuần khiết thế này, khiến cô có chút thất vọng.

    "Cậu đừng có tung tin đồn bậy bạ đấy nhé, hai bọn tôi thật sự chỉ là hàng xóm bình thường thôi."

    Trần Nguyên vẫn có chút lo lắng rằng những người này sẽ nói linh tinh trong lớp.

    Nếu chuyện mình làm hàng xóm với nữ sinh xinh đẹp mà để thầy Mạc biết, với tính cách lệch lạc của ông ta, không chừng sẽ đi mách phụ huynh của mình.

    Nếu là phụ huynh bình thường kiểu "mày dám yêu sớm tao đánh gãy chân mày" thì còn đỡ, đằng này lão Trần lại là kiểu, "Ấy, lớn quá rồi kìa." [note80202] của một người đàn ông trung niên không đứng đắn, có khi hai người họ sẽ đột nhiên chạy đến đây để xem con dâu tương lai của mình mất. 

    Cơ mà nếu đặt vé tàu muộn quá thì chắc con dâu không trụ nổi đến lúc họ tới mất

    Thế nhưng nhìn qua thì không có vẻ gì là hai khứa này sẽ đảm bảo giữ mồm cả.

    Thế là cậu chuyển tầm mắt sang một người khác, hy vọng cô bạn mới chuyển trường này đừng nghĩ đến việc lấy bí mật của bạn cùng lớp làm chủ đề để nhanh chóng hòa nhập với tập thể, cái việc hèn hạ đó.

    Nhưng điều khiến người ta đau lòng là, cô ấy dường như chẳng có cảm giác gì, hoàn toàn không để tâm.

    Ủa, không phải lúc trước cứ lén nhìn mình, xong rồi nở nụ cười e thẹn sao?

    Sao lại có thể lạnh lùng như vậy chứ?

    Haiz...

    Được yêu thích quá thì biết làm sao giờ?

Ghi chú

[Lên trên]
Vua câu cá Trung Quốc?
Vua câu cá Trung Quốc?
[Lên trên]
Cạo râu xong, tôi nhặt gái, à ừm nhầm, cắt tóc xong chứ
Cạo râu xong, tôi nhặt gái, à ừm nhầm, cắt tóc xong chứ
[Lên trên]
Nói chung chỗ này khá khó hiểu, khá chơi chữ. Theo bình luận thì bảo là 玩胎了 là đang nhắc tới 备胎, tức là lốp dự phòng. Có người còn bảo là 接盘, tức là bị đổ vỏ. Nếu xét là lốp dự phòng thì sẽ khá lạ, vì mình đang hiểu câu văn Trần Nguyên là chủ thể, xem người ta như lốp dự phòng, thế thì khiên cưỡng quá. Nếu xét là đổ vỏ thì lúc này Hạ Tâm Ngữ mới là người đổ vỏ, tuy nó sai cái mình hiểu, nhưng nó lại hợp lý hơn khi tác đã ref bộ Cạo Râu Nhặt Gái.
Nói chung chỗ này khá khó hiểu, khá chơi chữ. Theo bình luận thì bảo là 玩胎了 là đang nhắc tới 备胎, tức là lốp dự phòng. Có người còn bảo là 接盘, tức là bị đổ vỏ. Nếu xét là lốp dự phòng thì sẽ khá lạ, vì mình đang hiểu câu văn Trần Nguyên là chủ thể, xem người ta như lốp dự phòng, thế thì khiên cưỡng quá. Nếu xét là đổ vỏ thì lúc này Hạ Tâm Ngữ mới là người đổ vỏ, tuy nó sai cái mình hiểu, nhưng nó lại hợp lý hơn khi tác đã ref bộ Cạo Râu Nhặt Gái.
[Lên trên]
Quả nụ cười này của Chu Vũ gốc là nụ cười xám bạc. Mình cũng chưa hiểu lắm, có người bảo ref tới Baka To Test, mà mình thì quên xừ nó rồi. Hiểu nôm na nó cười âm hiểm cũng được.
Quả nụ cười này của Chu Vũ gốc là nụ cười xám bạc. Mình cũng chưa hiểu lắm, có người bảo ref tới Baka To Test, mà mình thì quên xừ nó rồi. Hiểu nôm na nó cười âm hiểm cũng được.
[Lên trên]
Cơ bản là như này. Ở trên là 玩胎了, thì mình cũng có note là hơi khó hiểu ở trên rồi, tham khảo Qidian cũng ko hiểu bọn nó nói gì lắm. Ở dưới thì là 玩脱了, tức là đùa quá trớn, nói đùa quá mức ý. Đoạn này chịu chết, việt hoá không nổi.
Cơ bản là như này. Ở trên là 玩胎了, thì mình cũng có note là hơi khó hiểu ở trên rồi, tham khảo Qidian cũng ko hiểu bọn nó nói gì lắm. Ở dưới thì là 玩脱了, tức là đùa quá trớn, nói đùa quá mức ý. Đoạn này chịu chết, việt hoá không nổi.
[Lên trên]
Đoạn này có ông bảo viết dở thật, dài dòng văn tự
Đoạn này có ông bảo viết dở thật, dài dòng văn tự
[Lên trên]
Kiểu bạn giúp phụ huynh bạn cái gì đó xong tự dưng phụ huynh bảo con tui lớn rồi ấy, nghe nó khá bực mình, xong còn kiểu cợt nhả cà khịa nữa thì...
Kiểu bạn giúp phụ huynh bạn cái gì đó xong tự dưng phụ huynh bảo con tui lớn rồi ấy, nghe nó khá bực mình, xong còn kiểu cợt nhả cà khịa nữa thì...
[Lên trên]
Trong Hồng Lâu Mộng
Trong Hồng Lâu Mộng