Bị quát như vậy nhưng Trần Nguyên vẫn khá bình tĩnh, chỉ là hơi ngơ ngác, còn Hạ Tâm Ngữ thì sợ đến mức muốn bỏ chạy ngay tại chỗ.
Ở trường số 4 yêu sớm mà bị bắt là sẽ bị phê bình trước toàn trường cho coi!
"Sao thế ạ?" Trần Nguyên khó hiểu nhìn thầy Mạc.
"Em còn dám hỏi tôi sao thế à? Vừa rồi em đang làm gì?"
Thầy Mạc dĩ nhiên không tin vào chiêu này. Trong trường có vài cặp bị bắt quả tang cũng giả vờ như vậy, nhưng chỉ cần thầy tra hỏi một chút là có thể moi ra được sự thật. Trần Nguyên này thành tích cơ bản đã kém, điểm thi còn không đủ vào một trường đại học hạng xoàng, vậy mà lại dám yêu sớm ở đây, còn đút cơm cho bạn nữ nữa chứ, thật quá đáng!
Thật ra cậu học sinh này cũng không quá tệ, nếu môn tiếng Anh tiến bộ thì vẫn còn cơ hội, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta có thể lơ là cảnh giác, muốn làm gì thì làm!
"Ồ... Thầy Mạc à, không phải như thầy nghĩ đâu ạ." Trần Nguyên thấy vậy liền giải thích, "Đây là Hạ Tâm Ngữ, em họ của em, tức là con gái của dì em. Em ấy đến Hạ Hải để làm thủ tục chuyển trường, vẫn chưa nhập học nên hôm nay không đi học. Em ấy tiện đường mang cơm cho em thôi ạ."
Còn về chuyện đút cơm ban nãy thì...
Thầy nể mặt em bỏ qua đi mà o(TヘTo).
"Chuyển đến trường nào?" Thầy Mạc nhìn chằm chằm vào Hạ Tâm Ngữ, nghiêm nghị hỏi.
Nực cười, còn dám ở đây lừa mình à.
Cô bé có thể là bất cứ ai, nhưng chắc chắn không phải em họ của cậu.
Nhưng nếu thành tích của cô bé rất tốt thì...
"Trường số 4 ạ." Đến lĩnh vực quen thuộc, Hạ Tâm Ngữ dứt khoát trả lời.
"Hiệu trưởng trường số 4 là ai?"
"Trương Kiến Quân ạ!"
Hạ Tâm Ngữ càng trả lời càng khí thế.
Thầy Mạc nghe thấy cái tên này thì đã xác nhận được phần nào thân phận của đối phương. Vẻ mặt ông giãn ra một chút, có thêm chút thiện cảm với cô bé này, đồng thời cũng không cảm thấy Trần Nguyên vô phương cứu chữa nữa.
Yêu sớm là không quản được.
Nhưng gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, câu này vẫn luôn đúng.
Thật ra thì thầy Mạc là một người phân biệt đối xử học vấn khá cực đoan, còn từng đưa ra phát ngôn gây sốc như 'người ta học giỏi như thế, người ta có thể sai được à?'.
Nói theo kiểu trẻ trâu một chút thì trong mắt ông, học sinh không đỗ được trường đại học trọng điểm chính là rác rưởi, không có lý do gì để tồn tại!
Mà trường THPT số 4 ở Hạ Hải lại là trường danh tiếng đứng trong top 2 toàn thành phố, top 5 toàn tỉnh.
Học sinh của trường số 4 à?
À, trò này ngoan, giỏi lắm.
Học sinh của trường số 11?
Lại còn là lớp 18?
Nhà quê mù chữ chứ gì nữa!
"Kể cả vậy thì nếu mang cơm, cũng nên ngồi đối diện nhau trong căn tin mà ăn chứ. Không thể như thế này được, ảnh hưởng rất xấu."
Hai đứa ngồi sát rạt vào nhau trông giống hệt như đang hẹn hò vậy. Lỡ học sinh khác nhìn thấy rồi học theo thì chẳng phải là đang làm banh chành nề nếp trường này à?
"..." Trần Nguyên hơi cạn lời. Đến cả ăn một bữa cơm, đút cho em họ một miếng cũng bị thầy giáo mắng thì còn gì gọi là thanh xuân nữa.
Chẳng trách các tác giả trên Qidian đều thích viết truyện xuyên không thành học sinh cấp 3 ở Tokyo yêu đương với mấy em gái Nhựt Bổn.
Trước đây còn tưởng bọn họ đu càng chứ, thì ra là hiểu nhầm rồi, xin lỗi, xin lỗi.
"Thưa thầy, ăn xong em sẽ về ngay ạ." Trần Nguyên ra vẻ ngoan ngoãn nói.
"Ừ."
Thầy Mạc lạnh lùng đáp một tiếng với vẻ mặt cau có, trông như thể mình nợ ông ta 20 điểm chưa trả vậy, chẳng có xíu xiu thiện cảm nào cả.
13332
Tính khí như này mà sống được hơn 70 tuổi, thầy Mạc cũng may mắn thật.
"Ba ơi!"
Đúng lúc này, một cô bé ôm một chú chó nhỏ lông xù màu trắng chạy tới. Mà khuôn mặt thầy Mạc bỗng nhiên trông như chiếc bánh bao, cười ra những nếp nhăn đầy trìu mến nhưng trông thật sự có hơi... biến thái.
Là dáng vẻ chưa từng thấy bao giờ.
Hơn nữa, lúc này con số trên đầu ông ta đã nhảy lên.
13334
Không phải chứ? Kêu "ba ơi" một cái mà tăng được hai ngày tuổi thọ?
Cái quần què gì vậy trời?!
Nhìn người đàn ông ấy lúc này, xem chừng đến cả chức danh giáo viên cấp cao cũng có thể vứt bỏ vì con gái, Trần Nguyên hạ quyết tâm: Sau này phải tìm một cô bạn gái gọi mình là ba mới được.
"Ba ăn cơm chưa ạ? Phải ăn lúc nóng đó nha, không được để bụng đói đói đâu."
"Được được, ba biết ăn mà, sẽ không để bụng đói đói đâu mà."
Cái lão già biến thái này, lại còn nói từ láy nữa chứ!
"Sao lại mang cả Tiểu Bạch đến đây thế?"
"Hôm nay tâm trạng Tiểu Bạch không tốt nên con với mẹ mang nó ra ngoài đi dạo ạ."
Không phải tâm trạng không tốt.
Mà chắc là sức khỏe không tốt.
Trần Nguyên nhìn con số 7 trên đầu Tiểu Bạch, trong đầu đã nghĩ đến cô con gái cưng của thầy chủ nhiệm đau buồn khi mất cún yêu, và cả tuổi thọ sụt giảm không phanh của thầy Mạc.
"Thưa cô Mạc [note80188], cô đưa Đậu Đậu đến trường để đưa cơm cho thầy Mạc ạ?"
Sau khi người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng, tri thức, khoảng bốn mươi tuổi, khí chất hoàn toàn khác biệt với cái thầy Mạc xuất hiện, Trần Nguyên chủ động đứng dậy chào hỏi.
Cô Mạc...
Nghe thấy cách gọi này, thầy Mạc tự dưng mơ hồ thấy đau đầu.
Thằng nhóc này gọi thân mật thế để làm gì?
Đừng tưởng làm vậy là có thể lân la làm thân với tôi đấy.
Cái tầm điểm có hơn trăm mấy của thì còn mút mùa mới được.
Cô Mạc mỉm cười, dịu dàng gật đầu đáp: "Đúng vậy, mang cơm cho thầy ấy, nhưng bình thường thầy ấy không cho cô vào trường, nói là để học sinh thấy không hay..."
"Em nói cái này với nó làm gì?"
"Được rồi được rồi, em không nói nữa." Cô Mạc làm ra vẻ xin lỗi, rồi lại nói nhỏ với Trần Nguyên, "Hôm nay nếu không nhờ bình rượu mơ Đậu Đậu của thầy ấy, thì còn lâu thầy ấy mới chịu cho cô vào trường."
"Đừng nói những chuyện này nữa." Thấy uy nghiêm của mình sắp bị vợ làm cho mất sạch, thầy Mạc liếc Trần Nguyên, "Mau về lớp đi."
"Vâng thưa thầy, em đi ngay..."
Trần Nguyên lập tức gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt từ từ dừng lại trên con chó trong lòng Đậu Đậu, chậm rãi nói: "Thưa cô, cậu hai nhà em là bác sĩ thú y, trước đây em có chơi ở nhà cậu một thời gian, con chó này có vẻ như..."
"Có vẻ như thế nào?"
Khi cô Mạc hỏi như vậy, vì đang nói về chú chó nhỏ của mình nên Đậu Đậu bên cạnh cũng căng thẳng mở to mắt.
"Em xin rào trước là em không phải chuyên nghiệp gì... nhưng mà, tốt nhất vẫn nên đưa chú chó này đi kiểm tra đi ạ, trông sức khỏe của nó có vẻ không được tốt lắm. Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của em, dù sao em cũng không phải dân chuyên nghiệp."
Trần Nguyên đã rào trước đón sau nhiều như vậy, nhưng nói xong vẫn bị cái ông thầy Mạc kia chặn họng: "Được rồi được rồi, cậu mau về lớp đi, còn biết khám bệnh cho chó nữa à."
"Anh ơi, chó thật sự bị bệnh rồi ạ, sắp chết phải không ạ?!" Đậu Đậu sợ đến mức bật khóc.
"Không có không có." Không nỡ nhìn con gái buồn dù chỉ một chút, thầy Mạc vội vàng cười dỗ dành, "Chó chỉ là tâm trạng hơi không tốt thôi, vài ngày nữa là khỏe lại ấy mà."
Đúng vậy, vài ngày nữa là có thể đổi chó mới rồi.
"Bạn học à, trước đây em cũng từng gặp loại chó như này sao?" Cô Mạc dịu dàng hỏi.
"Dạ vâng, em quên mất tên bệnh rồi. Nhưng động vật mà mắc bệnh này thì có khả năng rất cao không sống quá..."
"Cún con thật sự sẽ chết ạ? Sẽ chết rất nhanh ạ?" Oa một tiếng, tiểu Mạc khóc òa lên, đau lòng ôm chú chó nhỏ đang ủ rũ trong lòng mình, với vẻ mặt bướng bỉnh không muốn giao cún yêu cho thần chết.
"Thôi, đã bảo em đừng dọa con bé rồi, nó..."
"Thầy Mạc." Giọng điệu cô Mạc đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngắt lời thầy Mạc, rồi 'cảnh cáo' một cách vô cùng nghiêm nghị, "Thầy chỉ biết không muốn làm con gái cưng của thầy khóc, thế có bao giờ thầy nghĩ đến lỡ như con chó chết, con bé sẽ buồn đến mức nào không? Con bé sẽ phải khóc thêm bao nhiêu lần không?"
Thầy Mạc bị hỏi như vậy, trong đầu lập tức hiện lên tiếng khóc xé lòng của con gái, xót đến nỗi tim ông cũng thắt lại, tuổi thọ cũng giảm đi mấy ngày. Sau đó, ông đành phải nói: "Vậy em tìm thời gian đưa chó đến bệnh viện..."
"Tốt nhất là trong vòng một tuần, bệnh này không thể trì hoãn được." Trần Nguyên quả quyết nói.
"Vậy được, để cô đưa Đậu Đậu đến bệnh viện ngay bây giờ."
Nắm tay tiểu Mạc, cô Mạc lập tức hành động.
Nhưng trước khi đi, cô đột nhiên dừng bước, nhìn về phía anh chàng đẹp trai cao ráo này, dùng giọng điệu dịu dàng như nước hồ thu gợn sóng, thân thiết hỏi: "Bạn học, em tên là gì?"
"Em nhớ tên nó làm gì, đến top 100 bảng vàng danh dự còn không vào được..."
"Thưa cô, em tên là Trần Nguyên!"
Không công lược được thầy Mạc thì công lược tiểu Mạc và cô Mạc vậy. [note80189]

