Đối với học sinh cấp 3, à không đúng, phải là đối với con trai, ba khoảnh khắc sung sướng nhất là những lúc nào?
Được một bạn nam khác công nhận mình lợi hại.
Điều này không thể lay chuyển, giá trị quá cao.
Bố!
Đây là văn hóa hiếu thảo đã được truyền thừa mấy nghìn năm, cũng bắt buộc phải tính vào.
Ngoài những điều trên, thì chỉ còn lại tiếng "A~" vang lên không ngớt của đám con trai.
"Trần Nguyên, có người tìm mày kìaaa~"
"Mang cơm cho mày đấy, mau đi đi, kẻo cơm canh nguội hết bây giờ~"
"Anh em đỉnh vãi nhaaa~~~"
Hầu như tất cả các bạn nam còn ở lại trong lớp đều hùa theo trêu chọc.
Những bạn nữ còn lại tuy miệng im lặng hơn một chút, nhưng ánh mắt cũng không ngừng đánh giá cô gái ngoài cửa.
Xinh quá.
Tinh xảo hoàn mỹ như một nàng công chúa trong manga Nhật Bản vậy. Mái tóc đen óng mượt mà, khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ ngoài ngoan ngoãn hiền thục, trên người gần như không thể tìm ra một khuyết điểm nào. Điều duy nhất đáng để chê bai có lẽ là: Baby em xinh như hoa nhưng người hái đâu phải ta. [note80129]
Chu Phù cũng được coi là xinh đẹp, nhưng điểm cộng của cô ấy hoàn toàn là vì bộ ngực khủng, nếu chỉ xét về nhan sắc thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Đương nhiên, cô gái này thắng ở chỗ mặc váy thường phục. Nếu Chu Phù cũng ăn mặc mát mẻ một chút thì cũng có thể chiến một trận.
"Xin lỗi nhé, mấy người đi ăn đi há, hàng xóm mang cơm cho tôi rồi..."
"Con mẹ mày, đồ phản bội! Vết thương của sự phản bội sẽ không bao giờ lành lại!" Chu Vũ khóc rồi. Cậu ta đau khổ phát hiện ra người anh em cùng FA với mình lại có mùa xuân rồi, hơn nữa còn là một mùa xuân nở cực kỳ rộ.
Là anh em, cũng không phải là không mong mày sống tốt.
Chỉ cần không chết đói, có chút cơm canh đạm bạc là được rồi.
Ai bảo mày bữa nào cũng hốc sơn hào hải vị chứ?!
Mau nói cho tao biết đi, đây là người mày bỏ tiền ra thuê, chỉ vì khoảnh khắc hư vinh này mà tiêu hết nửa tháng sinh hoạt phí thôi đúng không?
Mày thật hám hư vinh, mày thật đáng chết mà Trần Nguyên!
"Xin lỗi nhé, đi đây đi đây." Trần Nguyên nắm tay thành quyền tỏ ý xin lỗi với Chu Vũ và mọi người, rồi ra khỏi lớp tìm Hạ Tâm Ngữ.
Cô gái này tìm Trần Nguyên...
Sau khi nhìn thấy Hạ Tâm Ngữ ở cửa, vẻ mặt Chu Phù đột nhiên cứng đờ lại một giây, lộ ra biểu cảm khá bất ngờ.
Không đúng.
Mà Chu Vũ bên cạnh đột nhiên phản ứng lại. Nếu lúc này Trần Nguyên đi ăn cơm với cô em gái kia, có phải điều đó có nghĩa là mình có thể cùng với...
Chu Vũ quay đầu lại với niềm vui sướng thầm kín, nhìn Chu Phù và Hà Tư Kiều, bỗng trên mặt cậu ta dần dần lộ ra vẻ lúng túng muốn đào một cái hố chôn mình xuống...
Không, hai người này mình có quen thân gì đâu?
Trần Nguyên, quay lại cứu tao với!
"Thật không ngờ cậu lại mang cơm cho tôi đấy, mà sao cậu tìm được lớp này hay vậy?"
Ăn trong lớp không tiện lắm nên Trần Nguyên dẫn Hạ Tâm Ngữ đến bồn hoa lớn hình tròn trước cổng trường. Ngồi trên bệ đá của bồn hoa có mái vòm che nắng, hai người đặt hộp cơm lên đùi, cùng nhau ăn trưa.
"Tôi xem bảng xếp hạng khối tự nhiên của trường, top một trăm chỉ có một người ở lớp 18, sau đó tôi hỏi thăm ở cửa, quả nhiên cậu ở lớp này."
"Cái từ 'quả nhiên' của cậu có hơi ác ý thì phải?"
"Cậu, vậy mà lại ở lớp này?" Hạ Tâm Ngữ đổi giọng, hỏi một cách nghiêm túc.
"Nghe còn có vẻ mất mặt hơn." Trần Nguyên cầm đũa chắp tay lại, cầu xin cô đừng nói nữa.
"Cơm lươn ngon quá... lại để cậu tốn kém rồi, thật sự ngại quá." Điều khiến Hạ Tâm Ngữ xấu hổ nhất thực ra lại là vì để ăn một bữa tôm hùm mà cô thậm chí còn trì hoãn cả việc tự tử.
Đúng là đồ ham ăn mất mặt mà. [note80130]
"Chẳng phải cậu cũng đã gói mấy phần rau ăn kèm sao? Coi như mời lại rồi." Trần Nguyên cũng không để tâm, chỉ chăm chăm ăn lia lịa mấy món còn lại.
"Không đâu, cái này là tôi làm đấy."
"..." Nghe đến đây, Trần Nguyên nhìn những món ăn đầy đủ sắc hương vị trong các ngăn của hộp cơm như dưa chuột xào xúc xích, trứng lòng đào onsen, thịt heo xào ớt xanh,... Cậu ta sững sờ, mặt đầy vẻ khó tin.
Đây là món ngon mà một người 17 tuổi có thể làm ra sao?
Chả trách lại khen mình là 'biết nấu mấy món cũng ra hồn lắm'.
Điều này cũng giống như Tôn Ngộ Không nói Yamcha đánh Chó Sói Sớt Gà Cồ [note80131] khá có lực vậy. Quả thực mấy lời khen siêu miễn cưỡng như này nghe giả tạo vô cùng.
"Tôi dùng hộp cơm của cậu rồi, để lúc về tôi sẽ rửa sạch giúp cậu nhé." Hạ Tâm Ngữ vẫn rất khách sáo.
Một cô gái như vậy, với hành động gần như hiền thục thế này, vốn dĩ nên khiến Trần Nguyên cảm thấy được yêu thương mà kinh ngạc, tim đập loạn nhịp mới phải. Nhưng khi nhìn thấy tuổi thọ đã thành số 2 không hề lay chuyển của cô, cậu lại cảm thấy những tình cảm này bây giờ đều là thừa thãi.
Không phải là cô ấy tốt với mình vô điều kiện, dính lấy mình như một cô bảo mẫu nhỏ.
Cô chỉ muốn trả hết ân tình trước khi chết mà thôi.
Đối tượng để trả ơn có thể là con tôm hùm Boston đó, cũng có thể là hộp cơm lươn này, duy chỉ không thể là một mình cậu.
Trong lúc Trần Nguyên còn đang phiền muộn, tay cầm đũa đột nhiên run lên một cái, một miếng lươn rơi xuống váy của Hạ Tâm Ngữ, khoảng ngay vị trí đùi.
"Của tôi của tôi." Trần Nguyên thấy vậy liền lập tức xin lỗi.
"A? À được." Hạ Tâm Ngữ ngây người một lúc, sau đó gắp miếng lươn này lên, vội vàng đặt vào bát của Trần Nguyên, yếu ớt nói, "Của, của cậu."
Nhìn miếng lươn nằm trong hộp cơm của mình, còn chạm vào đùi Hạ Tâm Ngữ trước cả mình, Trần Nguyên nhất thời phản ứng không kịp.
Và sau khi tua lại trong đầu, cậu chỉ muốn đào cái hố thật sâu để chôn thằng ngu này xuống đất, rồi đắp cho nó cái bia nhỏ cho rồi.
Không phải, cô hiểu lầm rồi.
Ý của tôi là, 'của tôi'.
Là viết tắt của 'pha này là lỗi của tôi'.
Mụ nội nó, lẽ ra nên xem livestream ít thôi, học mấy cái từ lóng ít thôi!
Ngôn ngữ vào khoảnh khắc này lại mất đi ý nghĩa biểu đạt của nó!
"Lỗi của tôi... là lỗi của tôi. Lỡ làm bẩn váy cậu rồi, không sao chứ?" Trần Nguyên hỏi.
Lỗi của tôi?
Sau khi phản ứng lại, Hạ Tâm Ngữ cũng có suy nghĩ giống hệt Trần Nguyên, nhưng của cô còn cực đoan hơn, và có tinh thần thực hành hơn: Đêm nay đi ngủ chắc chắn sẽ nghĩ đến khoảnh khắc xấu hổ này, hay là về nhà tự tử luôn cho rồi.
Trần Nguyên tiên sinh, tạm biệt nhé.
Mình là đồ ngốc sao? Một người hào phóng như cậu ấy sao lại có thể giữ khư khư đồ ăn chứ? Hơn nữa còn là thứ rơi trên đùi mình, cậu ấy chắc chắn sẽ thấy ghét.
Ngốc quá ngốc quá ngốc quá...
Về chết quách đi cho xong.
Hạ Tâm Ngữ nghĩ đi nghĩ lại những chuyện này, mặt cô cứ thế đỏ bừng lên. Thấy vậy, Trần Nguyên tỏ ra tự nhiên gắp miếng lươn đó vào miệng: "Không sao, ba giây vẫn ăn được."
"Rơi rồi thì thôi..."
"Tính theo giá gốc thì miếng lươn này đáng giá ba tệ."
Khi quy đổi ra thành giá tiền, nó đã trực tiếp kích hoạt buff đảm đang của Hạ Tâm Ngữ, nhưng để Trần Nguyên ăn thì lại xấu hổ quá, thế nên cô trực tiếp nhoài miệng qua, ăn luôn miếng lươn trên đũa của đối phương.
Gián tiếp ướt... À đâu, là hôn.
Tuy Trần Nguyên cảm thấy hành động này cũng không sao, chỉ cần đối phương không bị nhiễm vi khuẩn Helicobacter pylori, không bị viêm phổi điển hình, bệnh tay chân miệng, viêm gan A và các bệnh truyền nhiễm khác có thể lây qua đường nước bọt là được. Hơn nữa trên người cô gái này khi đến gần còn có một mùi hương thoang thoảng, rõ ràng là người rất sạch sẽ.
Chỉ là Hạ Tâm Ngữ có vẻ hơi để ý, ăn xong thì hoàn toàn quay đầu sang một bên, chỉ để lại cho cậu một khuôn mặt đang nhai nhỏ nhẹ, gần như đỏ bừng.
Có cái này tôi muốn nói từ lâu rồi, cô gái này da cũng nhạy cảm quá đi, sao cứ động một tí là đỏ mặt vậy chứ?
Một mỹ thiếu nữ không phù hợp với thể chất của bé bi Trung Quốc xíu nào.
"Trần Nguyên, làm gì đấy?!"
Ngay lúc này, Lão Mạc tay xách túi cơm hộp, người giống như Titan Thiết Giáp chắn ngang trước mặt hai người, sắc mặt cực kỳ khó coi.

