Toàn Văn

Chương 07: Ba Ảo Tưởng Lớn Nhất Đời Người

2025-09-09

11

    7h30 đến 8h là thời gian tự học buổi sáng. Tuy lớp 18 là lớp đội sổ trong trường, nhưng dù sao trường THPT số 11 vẫn là trường trọng điểm trong tỉnh, vẫn có một nửa số học sinh trong lớp đang học thuộc từ vựng tiếng Anh.

    Nửa còn lại tuy có nhiều người ngồi không, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.

    Chỉ có thể nói, kỷ luật tối thiểu của trường số 11 vẫn hơn không ít các trường phổ thông bình thường khác.

    "Ê Nguyên, báo cho mày một tin siêu hot."

    Một cậu bạn ngồi phía trước với mái tóc ngắn dựng ngược như nhím, dáng người trung bình bỗng quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười của Tần Vũ Vương.

    Không biết bên cạnh các bạn có loại người này không, kiểu, chỉ cần cậu ta mở miệng là chủ đề sẽ trở nên rất bậy bạ. Cho dù câu nói có ý nghĩa bình thường, nhưng qua miệng người đó nói ra, bầu không khí liền trở nên thô tục bẩn bựa.

    Và trùng hợp làm sao, Chu Vũ lại chính là loại người này.

    Thấy Chu Vũ quay đầu lại, cô bạn cùng bàn của Trần Nguyên là một nữ sinh mặt hơi có tàn nhang, mặt tròn buộc tóc đuôi ngựa cũng hơi ghé sát lại, vừa chép lại câu sai vào vở, vừa vểnh tai lên nghe.

    May mắn là, cô bạn cùng bàn Hà Tư Kiều này có khả năng tiếp thu chuyện bậy bạ khá tốt, và bản thân cũng là một người thích hóng chuyện.

    "Hot cỡ nào?"

    Chu Vũ che miệng nói nhỏ: "Sáng nay, lúc tao đến văn phòng chủ nhiệm thì thấy một nữ sinh lạ hoắc đang làm thủ tục nhập học."

    "Có người muốn chuyển vào lớp mình à? Con ông cháu cha hơi kém rồi, sao lại chuyển vào lớp 18 chứ."

    "Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là nữ sinh kia..." Nói đến đây, Chu Vũ nhướng mày, "Rất đỉnh."

    "Xinh đẹp rất đỉnh?"

    "Không nhìn mặt, không nhớ rõ."

    "Không nhìn mặt thì mày nhìn cái chó gì?"

    "Thằng ranh này mày cứ giả vờ đi, giả vờ cho lắm vào." Chu Vũ lộ ra vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa khinh bỉ.

    Ngay lúc này, ông thầy chủ nhiệm nghiêm khắc cổ hủ, mặt vuông như được tạo ra trong Minecraft, thầy Mạc bước vào.

    Đồng thời, phía sau còn có một cô gái đeo cặp sách, mặc đồng phục trường số 11.

    Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, gần như tất cả nam sinh trong lớp đều đồng loạt quay sang.

    "Học sinh chuyển trường à?"

    "À phải, sáng nay đã thấy có người trong văn phòng thầy chủ nhiệm."

    "Tuy không nhớ mặt cậu ấy thế nào, nhưng lại có thể nhận ra ngay lập tức, thật kỳ diệu."

    "Thế nào?" Chu Vũ trưng ra vẻ mặt vi diệu như thể mọi thứ đều không cần nói cũng hiểu.

    Đối với vấn đề này, Trần Nguyên chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ. Siêu năng lực của mình biến đâu mẹ rồi?

    Ồ, đồng hồ đếm ngược ở trên đầu mà. (Mày nhìn đi đâu đấy?)

    Di chuyển tầm mắt lên trên thì thấy, nữ sinh chuyển trường mới có vẻ ngoài rất dễ nhận biết. Khuôn mặt rất xinh đẹp, má hơi có nét bầu bĩnh, để tóc ngắn ngang vai, mái xõa bồng bềnh, nhưng lại đeo một cặp kính gọng dày hơi mất hứng. Rõ ràng không hề mập, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy cô ấy hơi hơi mập...

    Có lẽ có liên quan nhất định đến thân hình cực phẩm mà bộ đồng phục rộng thùng thình cũng không che hết được.

    Con nhóc nhà mi tên tiếng Anh là Sona [note80116] phải không. 

    Theo lý mà nói, nếu trong một câu chuyện xuất hiện một khẩu súng, thì nó phải được bắn.

    Bản thân có thể nhìn thấy đồng hồ đếm ngược sinh mệnh, trong lớp lại có một nữ sinh mới chuyển đến, thế thì theo lý mà nói, nó nên được dùng trên người cô ấy.

    Nhưng sự trớ trêu của cuộc đời vốn cũng chẳng logic đến thế. Con số trên đầu Sona là tận 29183. Chỉ có thể nói, dù cùng là mỹ nữ nhưng thước đo sinh mệnh của đối phương dài hơn Hạ Tâm Ngữ gấp vạn lần.

    Thực ra thì sau khi quan sát tuổi thọ của những người bạn học trong lớp này, cậu phát hiện ngoài một số ít người qua đời ở tuổi ngoài 50, thì nhìn chung sinh mệnh của mọi người đều khá dài. Trong đó Chu Vũ được coi là xuất sắc, 85 tuổi hưởng thọ và qua đời.

    Mà cô bạn này cộng thêm 17 tuổi hiện tại, có đến tận 97 tuổi!

    "Mình tên là Chu Phù, chuyển đến từ trường số 23, hy vọng sẽ hòa đồng với mọi người." Cô gái cúi đầu, nhỏ giọng tự giới thiệu.

    "Họ Chu, cùng họ với tao này!" Chu Vũ phấn chấn, lộ ra ánh mắt vui mừng.

    "Vậy lát nữa mày ra nói chuyện gia đình với người ta đi."

    "Nếu ngồi gần bọn mình thì tao chắc chắn sẽ bắt chuyện. Cô bạn này mà tán được thì... Ôi thôi, tao đéo dám mơ đâu."

    "Thằng nhát cáy, bố mày thì dám mơ đấy."

    Không nói mấy chuyện khác, ít nhất thì chuyện con cái sẽ dễ nuôi.

    "Để thầy xem, em sẽ ngồi..." Thầy Mạc quét mắt một vòng quanh lớp, rồi dừng ngón tay ở chỗ Trần Nguyên, "Hai em trong giờ học hay nói chuyện riêng lắm, Chu Phù em ngồi vào chỗ của Đường Kiến đi."

    "Tại sao ạ thầy, em không có..."

    "Nhanh lên! Đổi ngay bây giờ! Em ngồi vào cái ghế mới kê thêm kia."

    Thầy Mạc không phải người thích đôi co với học sinh, nói đổi là đổi. Đường Kiến cũng đành phải dọn sách vở trong ngăn bàn ra, từng chuyến một di chuyển toàn bộ đến vị trí cuối lớp.

    "Bà mẹ nó, tao còn tưởng là mày xéo luôn ấy chứ." Chu Vũ lộ vẻ tiếc nuối vì đã mất đi cơ hội 'gần quan được ban lộc'.

    "Có thể hiểu được." Trần Nguyên gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

    "Sao đột nhiên lại hiểu chuyện thế?"

    "Con trai không muốn sống cùng cha thường vậy mà."

    "(Bíp) mẹ nhà mày."

    Trong lúc Chu Vũ còn đang bận hót bíp bíp như chim thì một cặp núi đôi hùng vĩ lặng lẽ tiến lại gần. Trần Nguyên cảm nhận được ánh mắt nào đó thì ngẩn người, quay đầu lại liền phát hiện Chu Phù đột ngột dời tầm mắt đi.

    Vừa rồi... Cô ấy đang nhìn mình?

    Tới rồi tới rồi.

    Mình có thể lật kèo, mình giống anh 8 [note80117], Chu Vũ là con người. 

    Và, ảo tưởng thứ tư trong ba ảo tưởng lớn của đời người: Cô ấy đang nhìn mình. [note80118]

    "Nào, chúng ta vào học."

    Thầy Mạc biết đám nam sinh này ồn ào vì cái gì, nên thầy trực tiếp dùng tiết toán khô khan nhàm chán lại còn áp lực cao để dập lửa cho đám người này.

    Nhưng đối với Trần Nguyên, cậu lại thích tiết học của thầy Mạc nhất.

    Thầy Mạc tuy là người hơi khó tính, trông có vẻ hung dữ, nhưng thầy giảng bài rất hay. Vì biết đám nhóc trong lớp này chắc chắn không phải loại học sinh giỏi chuyên giải những câu cuối cùng, nên trên lớp thầy chủ yếu củng cố kiến thức cơ bản, sau giờ học mới giảng riêng các bài toán khó mở rộng cho những ai muốn phấn đấu. Vì vậy tiết toán là một trong số ít những môn học mà Trần Nguyên có thể theo kịp.

    Môn toán của cậu về cơ bản đều được hơn một trăm lẻ mấy điểm, lúc tốt có thể thi được 110.

    Ngữ văn cũng không tệ, cơ bản là khoảng 100 điểm, đặc biệt là bài văn, ổn định ở mức năm mươi.

    Với trình độ các môn chính như vậy, theo lý mà nói thi vào trường hạng một hoàn toàn không có vấn đề. [note80119]

    Chỉ là môn tiếng Anh của cậu quá kém, thường chỉ được 6-70 điểm. Rõ ràng không phải là môn kéo điểm nhưng lại bị kéo xuống không ít.

    Tuy nói chủ yếu là do bản thân Trần Nguyên, nhưng với cái giọng địa phương thân thương của giáo viên tiếng Anh bên trường cấp hai Hòa Tường, cùng với trình độ đọc sai cả phiên âm, lẽ nào cô ấy không có trách nhiệm sao?

    Ba môn Lý Hóa Sinh còn lại thì khá cân bằng. Trong đó Sinh hơi kém, thường chỉ đủ điểm qua môn, Hóa thì tạm ổn, điểm ba môn dao động khoảng 200-220.

    Lần thi trước của Trần Nguyên có tổng điểm là 504. Khối tự nhiên lớp 11 của trường số 11 có tổng cộng khoảng 1000 học sinh, khối xã hội hơn 400, cậu có thể xếp hạng 900 bên khối tự nhiên.

    Điểm chuẩn của đại học hạng một khối tự nhiên của tỉnh Hải Đông năm rồi là 534, nói cách khác thì cậu còn thiếu tận 30 điểm nữa mới tới điểm chuẩn.

    Nếu chỉ vào một trường đại học hạng hai bình thường, ý nghĩa việc mình rời quê hương sẽ không còn nữa.

    Đến lúc đó hàng xóm láng giềng hỏi, đi Hạ Hải học thế nào rồi?

    Phấn đấu ba năm, tôi muốn vào Học viện Khoa học Tự nhiên và Xã hội Hải Đông. (Hạ Hải có lẽ tương đương Thượng Hải, còn Hải Đông chắc là Sơn Đông)

    Đương nhiên, ở đây không có ý diss Học viện Khoa học Tự nhiên và Xã hội của bất kỳ tỉnh nào. Dù sao thì cá nhân tôi đây ngay cả thi vào Học viện Khoa học Tự nhiên và Xã hội cũng còn thiếu 3 điểm.

    Rất đáng tiếc, siêu năng lực của cậu lại là thứ vô dụng này, nếu không thì cậu thật sự muốn bật hack để lội ngược dòng, thi đỗ Kế Đại Hoa Thanh.

    Mục tiêu giai đoạn hiện tại, vẫn là phấn đấu vào trường hạng một đã.

    Trong lúc Trần Nguyên đang chăm chú nghe giảng thì Hà Tư Kiều bên cạnh đột nhiên dùng bút bi chọc vào tay cậu.

    "Sao thế?" Trần Nguyên tỏ ra không hiểu.

    Hà Tư Kiều làm động tác 'suỵt', sau đó khẽ đẩy chiếc gương gấp nhỏ của cô ấy, ra hiệu cho cậu nhìn.

    Trần Nguyên liếc mắt qua, rồi nhìn thấy một khuôn mặt ửng hồng, và đôi mắt cứ len lén liếc về phía này.

    Không thể nào.

    Khả năng Chu Vũ là con người còn lớn hơn khả năng cô ấy đang nhìn mình. [note80120]

Ghi chú

[Lên trên]
Why not Ahri? Cũng to như nhau mà
Why not Ahri? Cũng to như nhau mà
[Lên trên]
Anh 8 Hachiman ý, bên Tàu gọi là Đại Lão Sư
Anh 8 Hachiman ý, bên Tàu gọi là Đại Lão Sư
[Lên trên]
Đoạn này là 1 cái meme bên tàu. Đại loại 3 ảo tưởng lớn nhất đời người nguyên bản gồm Ảo giác điện thoại rung; Có thể lật kèo và Cô ấy thích mình. Ở đây là bản phái sinh đi, thay bằng anh 8. Nhìn chung đoạn này là đang kể ra 3 cái ảo tưởng để hiểu rằng cái thứ 4 trong 3 cái ảo tưởng cũng là ảo tưởng nốt. Ừm, Chu Vũ không phải con người.
Đoạn này là 1 cái meme bên tàu. Đại loại 3 ảo tưởng lớn nhất đời người nguyên bản gồm Ảo giác điện thoại rung; Có thể lật kèo và Cô ấy thích mình. Ở đây là bản phái sinh đi, thay bằng anh 8. Nhìn chung đoạn này là đang kể ra 3 cái ảo tưởng để hiểu rằng cái thứ 4 trong 3 cái ảo tưởng cũng là ảo tưởng nốt. Ừm, Chu Vũ không phải con người.
[Lên trên]
Dưới 985/211 vô tư
Dưới 985/211 vô tư
[Lên trên]
Chu Vũ không phải con người.
Chu Vũ không phải con người.