Toàn Văn

Chương 06: Cơm Lươn-Bò Song Tấu

2025-09-09

16

    "Ơ? Cháu gọi nhầm số rồi phải không?"

    Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Trần Nguyên lại gọi một tiếng "cô", khiến người bên kia đầu dây ngẩn ra, suýt nữa thì cúp máy. [note80104]

    "À không có ạ. Chào dì, cháu là bạn học của Hạ Tâm Ngữ ạ." 

    "Em là bạn học của nó, thế sao lại gọi tôi là cô?" [note80105]

    Bên kia đầu dây là giọng một người phụ nữ trung niên, vừa nghe đã biết là kiểu giáo viên ưu tú đeo kính, mặt không biểu cảm. Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Trần Nguyên lại nghe ra được sự uy nghiêm của câu "mày mà không trả lời được thì mày chết với tao".

    Nhưng rất nhanh, người bên kia đã tự chuyển chủ đề: "Bạn học à, sao lại là em gọi cho tôi? Tâm Ngữ làm sao thế? Con bé vẫn ổn chứ?"

    Người phụ nữ đột nhiên lo lắng, giọng điệu cũng rất gấp gáp.

    Điều này cho thấy rằng chuyện mà Hạ Tâm Ngữ vừa trải qua gần đây đủ để khiến cô ấy đưa ra quyết định tự sát.

    "Bạn ấy vẫn ổn ạ, chỉ là mấy hôm rồi không đến trường. Cháu ở rất gần nhà bạn ấy nên đã đi tìm... tìm giáo viên ở trường hỏi số điện thoại của dì, muốn hỏi thăm tình hình một chút." [note80106]

    Nếu bố mẹ cô ấy đều ở nơi khác, còn cô ấy học ở Hạ Hải, vậy thì bình thường có chuyện gì chắc chắn nhà trường sẽ liên lạc với cô của cô ấy, cho nên mình nói dối như vậy chắc là không có sơ hở gì.

    "Phó Tú Mai cho em số điện thoại à? Cô ta có việc gì sao không hỏi thẳng tôi?"

    Bỏ mẹ, quên mất bà cô này cũng là giáo viên trường đó!

    "Cô Phó cô ấy nói..." [note80107]

    "Chuyện này đúng là rất nhạy cảm, chắc cô ta cũng sợ hỏi nhiều."

    Rất nhanh người bên kia đã tự mình suy luận hợp lý, không hề nghi ngờ cậu đang nói dối.

    "Vâng. Hôm nay cháu cũng đã gặp Hạ Tâm Ngữ rồi, nhưng trạng thái của bạn ấy rất tệ, trông cứ như người mất hồn vậy."

    "Em gặp nó rồi à? Vậy cậu có thể nói với nó, bảo nó đến nhà cô [note80108] được không? Con bé này tôi lo lắm, tính nó từ nhỏ đã hướng nội." 

    "Xin hỏi một chút..." Dường như đã đoán được điều gì đó, nhưng Trần Nguyên vẫn không kìm được mà mở miệng hỏi, "Có phải ở quê nhà Kinh Nam của bạn ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không ạ?"

    Một hồi lâu sau, bên kia mới đưa ra câu trả lời: "Tuần trước, lúc bố mẹ nó xuống núi thì gặp phải sạt lở đất."

    Trần Nguyên nhắm mắt, tim thắt lại.

    Cậu không dám nghe tiếp nữa.

    "Tâm Ngữ là con một, ở quê phải tổ chức tang lễ nên con bé bắt buộc phải về. Nhưng đứa trẻ này sau khi nghe tin thì cúp điện thoại luôn. Mấy hôm trước tôi có đến tìm nó, muốn đón nó về nhà tôi ở rồi đưa nó về Kinh Nam, nhưng nó nhất quyết không đồng ý, không chịu đi đâu cả. Haiz, tôi cũng hết cách, đành xin phép nghỉ học cho nó ở trường. Nếu em có thể gặp lại nó thì nhất định phải nói với nó, cô rất lo cho nó." Giọng người bên kia đã gấp đến vỡ ra, không còn giống một giáo viên ưu tú dày dạn kinh nghiệm nữa.

    "Vâng thưa cô, cháu sẽ nói ạ."

    Trần Nguyên cúp điện thoại, sắc mặt trầm xuống.

    Một câu chuyện còn tuyệt vọng hơn cả trong tưởng tượng.

    Là sạt lở đất, bố mẹ đều qua đời.

    Có thể tưởng tượng rằng Hạ Tâm Ngữ khi nghe tin này đã mong đây là một giấc mơ đến nhường nào, nhưng chiếc gối ướt đẫm mỗi đêm, và căn phòng tối tăm không một bóng người khi tỉnh dậy vào buổi sáng, đều khiến cô nhận ra đó là sự thật. Sau đó, nỗi đau vẫn cứ như thủy triều ập đến. Cô không thể mạnh mẽ trở về quê nhà, lo liệu tang lễ cho bố mẹ, lần lượt mời rượu họ hàng trưởng bối, thể hiện quyết tâm rằng mình có thể một mình bước tiếp.

    Làm sao để giải sầu? Chỉ có tự sát.

    Nếu là mình, mình cũng đi chết.

    Mở mắt ra, Hạ Tâm Ngữ nhìn thấy một giọt nước mắt đọng trên lông mi của mình.

    Đột nhiên, khóe miệng cô nhăn lại, một nỗi chua xót dâng lên khoang mũi, cô trùm chăn kín đầu, lại nức nở.

    Đêm qua, cô mơ một giấc mơ bố mẹ đang ở trong bệnh viện, bác sĩ nói với cô rằng hai người cần phải nằm viện rất lâu. Khi nghe thấy điều đó, cô đã rất vui.

    Bởi vì họ vẫn chưa chết, vẫn đang được cấp cứu.

    Và cũng chính vì suy nghĩ trong mơ này, đã khiến cô nhớ lại, bố mẹ chết vì sạt lở đất, căn bản không có cơ hội được cấp cứu.

    Cho nên, giấc mơ là giả.

    Ở trong mơ, cô đã nhận ra thật giả.

    Cho nên, cũng đã phát hiện ra quy luật đó trong mơ...

    Điểm kết thúc của giấc mơ, là tỉnh lại.

    Cô rất sợ tỉnh lại, nhưng ý thức dần trở nên rõ ràng. Ánh sáng len lỏi qua khe rèm cửa, vẫn khiến cô tỉnh giấc.

    Mở mắt ra đối diện với sự thật tàn khốc này.

    Khóc xong, Hạ Tâm Ngữ với đôi mắt đỏ hoe cầm điện thoại lên. Cô thấy cô mình đã gọi rất nhiều cuộc, trên QQ cũng có không ít tin nhắn chưa đọc, đa phần đến từ các bạn học trong lớp.

    Đa số đều là những bạn nữ chơi thân với cô, chỉ có một bạn nam.

    Văn Bác Hằng: Sao cậu không đến lớp thế? Bị ốm à?

    Văn Bác Hằng: Bài vở gần đây tôi có chép lại rồi. Cậu ở đâu để tôi mang qua cho nhé?

    Người này là một bạn nam trong lớp, ngồi ở bàn sau cô. Tuy Hạ Tâm Ngữ chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết cậu ta thích mình.

    Thực ra thì chuyện này con gái đều có thể nhận ra được.

    Rõ ràng là mối quan hệ không thân thiết, nhưng lại thường xuyên chủ động chào hỏi trên QQ. Cái sự vi diệu lạ kỳ này, hẳn là sự yêu thích của các bạn nam rồi.

    Nhưng Trần Nguyên thích cô, cô lại chẳng nhìn ra chút nào. Cho đến tận giây phút cậu tỏ tình, cô cũng không nhìn ra xíu xiu nào.

    Dù sao thì trước đây mỗi lần gặp mặt, đối phương ngoài việc ánh mắt giao nhau như bình thường, cũng sẽ không nhìn cô thêm một cái nào nữa.

    Nếu thực sự có thích, chắc sẽ không như vậy đâu nhỉ?

    Nghĩ lại một chút, câu nói đó của đối phương hẳn là 'kế tạm hoãn', phát hiện ra mình tự sát nên muốn kéo dài thời gian, đợi mình vượt qua giai đoạn khó khăn này rồi mới giải thích lý do với mình.

    Cho nên hôm qua mình từ chối một cách nghiêm túc như vậy, đúng là tự luyến quá đi mà...

    Nghĩ đến đây, Hạ Tâm Ngữ xấu hổ vỗ mạnh vào mặt mình: "Lần sau tuyệt đối không được uống rượu nữa."

    Không đúng, không có lần sau.

    Đợi mình nấu xong bữa cơm đó cho Trần Nguyên... thì lại chết thêm lần nữa vậy.

    Ngoài cảm giác buồn nôn, chóng mặt lúc tỉnh dậy thì cách này quả thực không đau đớn nhiều.

    Xuống giường, Hạ Tâm Ngữ nhìn thấy chiếc chậu sắt.

    Than bên trong đã được dội nước dập tắt.

    Tình hình hôm qua hẳn là thế này: Trần Nguyên ngửi thấy mùi lạ rồi gõ cửa, mình không trả lời nên cậu ấy liền phá cửa xông vào, mở cửa sổ cho mình. Lúc vào cậu ấy định bê chậu sắt ra ngoài, xong tay cũng bị bỏng lúc đó. Sau này thực sự hết cách, mới bế mình xuống giường.

    Bây giờ nghĩ lại, chắc hôm qua đã doạ cậu ấy sợ chết khiếp rồi.

    Thật sự có lỗi với cậu ấy quá.

    "Nếu người chết mà có linh hồn thì sau bảy ngày đầu mới bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi... Để coi... Chắc bảy ngày này trông nhà cho cậu ta vậy."

    Hạ Tâm Ngữ nghĩ đến cách duy nhất mình có thể làm để báo đáp Trần Nguyên.

    Mà nói đến giờ này, chắc Trần Nguyên đã đi học rồi nhỉ.

    Đã 7h30, là giờ cô thường đến trường.

    Chắc Trần Nguyên không tốt đến mức xin nghỉ học ngồi canh mình không tự sát đâu nhỉ... Mình đang nghĩ gì thế này?

    Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng cô vẫn đi đến cửa, đẩy cánh cửa lỏng lẻo ra.

    Sau đó, cô nhìn thấy một hộp cơm đặt dưới đất.

    Đây... Đây không phải là cơm lươn và bò bít tết song tấu sao?!

    Hạ Tâm Ngữ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là sản phẩm bán chạy siêu ngon được bày bán ở quầy siêu thị gần đây.

    Đương nhiên cô cũng không biết nó có ngon hay không, vì mức giá 78 tệ khiến nó mãi mãi chỉ là một ước mơ xa vời trước khi cô trở thành một người làm công ăn lương.

    Nhưng mà có nhiều người mua như vậy, chắc chắn là ngon rồi.

    "Cái, cái này sao lại xuất hiện ở cửa nhà mình?"

    Hạ Tâm Ngữ ngồi xổm xuống, đôi mắt gần như sáng rực nhìn phần cơm này, đắn đo một hồi lâu mới bưng nó lên.

    Sau đó liền nhìn thấy một mảnh giấy ở bên dưới.

    Nhặt mảnh giấy lên, bên dưới còn có một chiếc chìa khóa.

    Là đồ hôm qua bán không hết, sáng nay giảm giá một nửa. Chìa khóa tôi để ở cửa, cậu ăn một nửa, phần còn lại bỏ vào tủ lạnh. À còn nữa, trước khi cậu thay khóa có thể ở nhà tôi vào ban ngày - Trần O.

    Rõ ràng đã viết nhiều chữ như vậy rồi, sao viết đến chữ Nguyên lại viết tắt thành O chứ...

    Bưng phần cơm song tấu màu sắc tươi tắn, miếng lươn mỏng giòn, bít tết bò lại rất nhiều này, nói ra thì hơi mất mặt nhưng Hạ Tâm Ngữ suýt nữa đã nuốt nước bọt.

    Không được. Đây là đồ người ta ăn, sao mình có thể ăn mất một nửa chứ...

    Nhưng mà, cậu ấy có nói là để lại cho cậu ấy một nửa mà.

    Vậy không phải sẽ thành cơm thừa sao?

    Để đến tối ăn cùng nhau vậy.

    Nhưng mà...

    Thèm ăn quá đi.

    Chắc nó cũng rất muốn được mình ăn lắm nhỉ.

    Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Hạ Tâm Ngữ ôm hộp cơm lươn-bò song tấu vào nhà, rồi mở chiếc tủ lạnh nhỏ của chủ nhà ra: "Xúc xích, trứng gà, dưa chuột, tám tệ thịt nạc vai... Phải tranh thủ trước tiết học cuối cùng buổi sáng, mang cơm đến trường thôi." [note80109]

Ghi chú

[Lên trên]
Note tí, bên mình hơi lạ ha. Bên tàu thường sẽ là A Di, tức dì nếu là phụ nữ lạ. Nguyên nó xưng là Cô Cô, tức là cô, em gái của bố nên Hạ Phương thấy kỳ.
Note tí, bên mình hơi lạ ha. Bên tàu thường sẽ là A Di, tức dì nếu là phụ nữ lạ. Nguyên nó xưng là Cô Cô, tức là cô, em gái của bố nên Hạ Phương thấy kỳ.
[Lên trên]
Lú tiếp đúng không? Hạ Phương là giáo viên, nếu là bạn học của Tâm Ngữ thì phải xưng là lão sư, tức cô giáo, nhưng khi nãy lỡ mồm gọi cô cô nên bả hỏi.
Lú tiếp đúng không? Hạ Phương là giáo viên, nếu là bạn học của Tâm Ngữ thì phải xưng là lão sư, tức cô giáo, nhưng khi nãy lỡ mồm gọi cô cô nên bả hỏi.
[Lên trên]
Trần Nguyên không phải học sinh trong trường nên vẫn xưng Hạ Phương là A Di, còn Hạ Phương là giáo viên sẽ tự nhiên chuyển sang xưng tôi - em với vai trò giáo viên - học sinh
Trần Nguyên không phải học sinh trong trường nên vẫn xưng Hạ Phương là A Di, còn Hạ Phương là giáo viên sẽ tự nhiên chuyển sang xưng tôi - em với vai trò giáo viên - học sinh
[Lên trên]
Chỗ này là cô giáo Phó
Chỗ này là cô giáo Phó
[Lên trên]
Ở đây là nhà cô họ. Đéo note nữa, khác biệt văn hoá vloz, nói chung không có lỗi xưng hô đâu mấy ní
Ở đây là nhà cô họ. Đéo note nữa, khác biệt văn hoá vloz, nói chung không có lỗi xưng hô đâu mấy ní
[Lên trên]
+1 hốc trưởng, +1 đem cơm
+1 hốc trưởng, +1 đem cơm