Toàn Văn

Chương 04: Mới Một Lon Đã Xỉn?

2025-09-09

13

    Hạ Tâm Ngữ cũng không phải là chưa từng uống bia. Hồi trước bị họ hàng trêu đùa nên cô cũng từng thử nhấp một ngụm nhỏ, vị thì không đến mức khó uống, chỉ là... rất lạ.

    Chắc tại uống bia vào mùa đông.

    Chẳng phải người ta vẫn nói bia mùa hè là ngon nhất sao?

    Với cả nhìn trông cũng sảng khoái nữa.

    Thế nên Hạ Tâm Ngữ cũng không nghĩ nhiều. Cô cụng ly với anh bạn cao ráo trước mặt, rồi uống ừng ực một ngụm lớn.

    Bất ngờ sảng khoái ghê. (Bất ngờ sảng khoái, đúng, vì tao khoái còn mày bất ngờ sảng <("))

    Trần Nguyên không ngờ cô gái này còn có một mặt trái ngược như vậy, nhưng khi đối phương đặt ly bia xuống, cậu phát hiện gò má cô nàng đã đỏ ửng cả lên.

    Tửu lượng kém quá.

    Nhỏ này thuộc kiểu người uống rượu là đỏ mặt hả ta?

    "Say rồi à?" Trần Nguyên nhìn khuôn mặt ửng hồng như say rượu của đối phương mà phán.

    "Không, chỉ là hơi đắng thôi." Hạ Tâm Ngữ lắc đầu, nói với giọng khá tỉnh táo, "Cơ mà, cũng mát mẻ phết."

    Cũng đúng, làm gì có ai mới làm hớp bia đã say chứ?

    Nếu ngoài đời thật sự gặp được thì chứng tỏ đối phương có thể là một nhỏ trà xanh cao tay, cố tình gài bẫy mấy cậu trai tơ. Trai bị gài rồi mà vẫn thấy đối phương thật đáng yêu, thật trong sáng, hu hu hu.

    Cạn ly xong, Trần Nguyên gắp một đũa thịt tôm trắng nõn, mềm mại như bông từ trong vỏ tôm hùm Boston, chấm nhẹ vào bát nước chấm rồi đưa vào miệng.

    Thịt tôm dai giòn sần sật, quyện với nước sốt chua ngọt nhè nhẹ, mỗi một miếng nhai xuống đều mang lại cảm giác thỏa mãn tột cùng, dư vị kéo dài, hoàn toàn không có chút mùi tanh nào. Dù gì cũng là tôm hùm Boston tươi rói vừa chết một giây đã được đông lạnh đóng gói mà lại.

    Sướng vãi!

    Sau khi Trần Nguyên ăn một miếng, Hạ Tâm Ngữ cũng cẩn thận đưa một đũa thịt tôm vào miệng. Sau đó hạnh phúc nhắm mắt lại.

    Quả thực ngon vãi ò!

    May mà trước khi chết được ăn một lần... Nếu không sẽ tiếc lắm luôn.

    "Cạn ly." Trần Nguyên nâng ly bia lên.

    "Cạn ly." Lần này Hạ Tâm Ngữ đã bắt nhịp rất nhanh, nâng ly bia cụng với cậu. Thái độ cũng theo đó mà tự nhiên hơn nhiều, như thể đã hoàn toàn mở lòng với người lạ là cậu.

    "Gạch tôm cũng ngon lắm đó."

    "Ừm ừm, rất ngon."

    Vẻ sầu muộn trên mặt giờ đã hoàn toàn biến mất, như thể đã vứt bỏ hết mọi gánh nặng, Hạ Tâm Ngữ đang thành tâm thưởng thức mỹ thực, dành cho con tôm hùm Boston giá gốc 288 tệ này sự tôn trọng cao nhất.

    Cơ mà, điều khiến Trần Nguyên cảm thấy hơi buồn man mác là dù tâm trạng lúc này khá tốt, cảm xúc cũng xem như tạm thời gác lại, nhưng kế hoạch tự kết liễu sau một ngày nữa của đối phương lại hoàn toàn không thay đổi.

    Để mình nghĩ coi, một học sinh ngoại trú giống mình, có thể xảy ra chuyện gì khiến cô ấy không chút do dự mà tìm đến cái chết chứ?

    Cậu chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất: gia đình.

    Mà bây giờ nhắc đến gia đình, chỉ tổ khiến bữa cơm cuối cùng của cô ấy ăn mất ngon.

    "Trần Nguyên này, cậu thường xuyên tự nấu ăn một mình à?" Hạ Tâm Ngữ tò mò bắt chuyện.

    "Đúng vậy. Nhưng chỉ bữa tối thôi, bữa sáng với bữa trưa thì trường có cung cấp, lại còn rẻ nữa."

    "Vậy tài nấu nướng của cậu cũng giỏi thật đấy, nấu mấy món cũng ra hồn lắm."

    "Nấu ra hồn mà cũng tính là giỏi à? Cậu quá lời rồi."

    Trần Nguyên cũng biết trình độ của mình thế nào. Cô ấy hẳn đã nếm ra vị rồi, chỉ ở mức tàm tạm. Mà đối phương đã nói ra câu "nấu mấy món cũng ra hồn lắm", chứng tỏ tài nấu nướng của cô ấy rất tốt, ít nhất là hơn cậu.

    À thì lúc nãy cũng nhìn ra rồi mà, cô ấy tuyệt đối thuộc kiểu người thường xuyên xuống bếp.

    Thật không biết đứa trẻ sơ sinh nào mười tám năm sau sẽ gặp được Hạ Tâm Ngữ chuyển thế nữa, thật là hời cho nó quá.

    "À, hay là cậu đưa chìa khóa cho tôi đi? Ngày mai tôi chuẩn bị cho cậu một bữa tối, cậu đi học về là có thể ăn được rồi... Đừng lo, tôi sẽ để chìa khóa dưới tấm thảm." Hạ Tâm Ngữ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó mà đề nghị.

    Phải rồi, tôi ở 502 ăn cơm cô nấu, còn cô thì ở 501 tự sát.

    Đến lúc cảnh sát tới, phát hiện cả nhà tôi toàn dấu vân tay của cô, rồi hỏi tôi có quan hệ gì với cô, tôi nói "Tôi không biết, nấu một bữa cơm cho tôi xong lăn ra tự sát rồi.".

    Cô thấy như vậy có được không?

    "Ngày mai thì không được rồi, một người bạn của tôi bị táo bón nặng, mai phải đi ăn Wallace với cậu ấy, để mốt làm đi." Trần Nguyên thuận miệng từ chối. (Một hãng fastfood. À thì em W ăn Gà + cũng hơi đau bụng á, không biết gà + có nhu cầu book quảng cáo không ạ :((?)

    "Ừm, được thôi."

    Không ngờ Hạ Tâm Ngữ chẳng hề suy nghĩ, cứ thế mỉm cười gật đầu đồng ý.

    Và số ngày, cũng từ 1 biến thành 2.

    Kéo dài được rồi!

    "Không không, nhầm rồi. Mốt tôi cũng có chút việc, hay là tối thứ Sáu thì sao?" Trần Nguyên đổi ý hỏi.

    "Cái này..." Hạ Tâm Ngữ hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, "Cũng được."

    Ý! Xem ra cô nàng này hạ quyết tâm muốn chuẩn bị bữa tối cuối cùng cho mình rồi.

    Vậy thì, có phải điều này có nghĩa là chỉ cần mình chưa ăn bữa cơm này, Hạ Tâm Ngữ sẽ không đi chết?

    Giống như không giúp Menma thực hiện nguyện vọng thì cô bé sẽ không biến mất vậy. (Anohana mention ┗( T﹏T )┛. Menma hay Meiko Honma, nữ chính của Anohana - Đoá Hoa Ngày Ấy)

    Thế là Trần Nguyên được đằng chân lấn lên đằng đầu nói: "Nhưng thứ Sáu là ngày hoạt động câu lạc bộ, sau khi tan học tôi phải đi đánh cầu lông, hay là thứ Bảy..."

    1

    Con mẹ nó thiệt chớ, hoá ra bữa cơm này cũng không quan trọng đến thế à? Bốn ngày thôi mà cũng không đợi nổi sao?

    "Thứ Sáu, thứ Sáu đi, thứ Sáu nấu cơm cho tôi nhé." Nhìn Hạ Tâm Ngữ với ánh mắt đầy bối rối như sắp tủi thân đến nơi, Trần Nguyên cũng đành phải đồng ý với đề nghị vừa chốt.

    Ba ngày.

    Ba ngày này, chắc cũng đủ để tìm hiểu cô ấy rồi.

    Mặc dù bản thân có thể không cứu rỗi được nội tâm của cô, giúp cô thoát ra khỏi bóng ma này, nhưng có lẽ sẽ có thể khơi dậy bệnh trì hoãn của đối phương, tạm hoãn chuyện tự sát lại.

    "Hình như cũng mấy ngày rồi cậu chưa đến trường? Dạo này tôi cũng không thấy cậu ở khu chung cư." Trần Nguyên lúc hỏi còn chêm thêm một câu để không tỏ ra mình quá để ý người ta.

    "Ừm, tôi xin nghỉ mấy hôm rồi." Hạ Tâm Ngữ gật đầu, rồi tiếp tục ăn cơm từng miếng nhỏ.

    "Thế, ngày mai có muốn đi học chung không?" Trần Nguyên tỏ ra vô tình nói, "Vì tôi thấy hình như trường số 11 với trường số 4 đi chung tuyến đường thì phải."

    "Thôi, tôi xin nghỉ thêm mấy ngày nữa." Hạ Tâm Ngữ lắc đầu, mỉm cười từ chối.

    "Vậy được rồi. Thế sau này có cơ hội thì đi cùng nhé, tôi còn phải làm bù bài tập trên tàu điện ngầm, còn có thể hỏi bài cậu nữa."

    Chủ đề mãi không thể mở rộng được, thế nên hai người chỉ đơn thuần lặng lẽ ăn uống.

    Không giống như vẻ ngoài nhỏ nhắn của mình, Hạ Tâm Ngữ sức ăn ấy vậy mà lại rất tốt. Đống thức ăn thừa hôm qua và con tôm hùm Boston này, cô và cậu ăn gần như hết sạch.

    "Còn lại bao nhiêu?" Trần Nguyên lắc lắc lon bia còn một ngụm của mình, nhìn Hạ Tâm Ngữ hỏi, "Cạn ly?"

    Hạ Tâm Ngữ hai tay cầm lon bia cúi đầu, nhìn vào từ lỗ mở với khuôn mặt đỏ bừng mà phán đoán: "Mắt thường không nhìn ra được... còn về trọng lượng, trừ vỏ lon ra chắc còn khoảng một trăm mililit..."

    "Uống không hết thì thôi."

    Trần Nguyên cảm thấy cô nàng này đã hơi ngấm rồi.

    "Vẫn là không nên lãng phí... Cạn ly."

    Cô chủ động cụng ly với Trần Nguyên, rồi một hơi cạn sạch phần còn lại.

    Ực ực.

    Một ngụm này mà nói thì đối với cô mà nói vẫn là hơi nhiều.

    Miễn cưỡng uống xong, cô bỗng ợ lên một tiếng rất khẽ.

    Gò má lập tức đỏ bừng hơn. Hạ Tâm Ngữ không còn mặt mũi nào, né tránh ánh mắt, che miệng, lí nhí nói: "Xin lỗi... bình thường tôi không hay uống."

    Vãi, cái tửu lượng này mà ở Sơn Đông chúng tôi là bị đuổi xuống mâm dưới ngồi đấy.

    Đương nhiên, Trần Nguyên cũng không phải người Sơn Đông.

    Tửu lượng của cậu cũng không cao, khoảng sáu chai Dũng Sấm Thiên Nhai. (Là cái bia tuyết nhắc đến ở trên, chung nhà)

    Chỉ là, nhìn cô gái trước mắt với ánh mắt có phần lảo đảo, đang nhẹ nhàng vỗ vỗ vào má mình để giữ tỉnh táo, trong lòng cậu thấy thật khó chịu.

    Người bệnh nan y kia cứu không được, vì căn bản anh ta không nghe lời cậu.

    Con Ted không có dây xích càng cứu không được, vì nó bị xe tông chết quá nhanh.

    Nhưng ngay cả người tự sát cũng cứu không được, quyết tâm tìm đến cái chết của cô còn kiên định hơn cả quyết tâm cứu cô của cậu.

    "Hạ Tâm Ngữ."

    "...Có!"

    Hạ Tâm Ngữ bất ngờ bị gọi tên nên không phản ứng kịp, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đáp thành "có".

    "Có phải huấn luyện quân sự đâu mà cậu báo cáo kiểu đó."

    "Cậu, cậu gọi tôi có chuyện gì?"

    Là chuyện gì nhỉ?

    Là không muốn vào một đêm nào đó muốn ra ngoài mua bia, lại gặp phải cô ma nữ chào hỏi mình ở hành lang chứ gì.

    Nhìn cô gái với ánh mắt mơ màng nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng vào mình, Trần Nguyên cố gắng nói thật rõ từng chữ: "Thật ra tôi thích cậu từ lâu rồi, có thể hẹn hò với tôi không?"

Ghi chú

[Lên trên]
Bất ngờ sảng khoái, đúng, vì tao khoái còn mày bất ngờ sảng <(")
Bất ngờ sảng khoái, đúng, vì tao khoái còn mày bất ngờ sảng <(")
[Lên trên]
Một hãng fastfood. À thì em W ăn Gà + cũng hơi đau bụng á, không biết gà + có nhu cầu book quảng cáo không ạ :((?
Một hãng fastfood. À thì em W ăn Gà + cũng hơi đau bụng á, không biết gà + có nhu cầu book quảng cáo không ạ :((?
[Lên trên]
Anohana mention ┗( T﹏T )┛. Menma hay Meiko Honma, nữ chính của Anohana - Đoá Hoa Ngày Ấy
Anohana mention ┗( T﹏T )┛. Menma hay Meiko Honma, nữ chính của Anohana - Đoá Hoa Ngày Ấy