Trans : Khanhkhanhlmao
_____________________________________________
"Ê Hiroyuki~. tuần sau mày xéo ra khỏi nhà đi nhé."
"…Hả?"
Buổi sáng đẹp trời thứ bảy, hiroyuki toukujou hay còn gọi là tôi. Đang lết xuống cầu thang từ phòng mình sau khi tận hưởng sự xa hoa khi được ngủ hai lần vào ngày nghỉ. Và đập vào mặt tôi là cái tin chấn động đó từ ông bố đang nằm xem TV.
"Không đời nào... tại sao chứ?"
“Bắt đầu từ tuần sau, mày sẽ sống với hôn thê của mình.”
"…Hả?"
“Tuần sau, mày sẽ cuốn gói khỏi ngôi nhà này và đến sống với Ayane, hôn-thê của mày ấy.”
"...Gượm đã. Con vẫn chưa hiểu. Cha nói cái méo gì đấy? Già quá nên lẫn rồi hả?"
"Ê đừng có nói như thế chứ. Ta chưa có lẫn nổi đâu. Nè hiroyuki..."
"Nè, cha đừng có nhìn cái TV nữa, quay qua đây mà nói chuyện này!"
Ông già chết tiệt của tôi bắt đầu quay về phía này, trong khi lẩm bẩm mấy câu như “Phiền thế~”. Ý tôi là, tại sao mà ổng lại có thể bình thản thở ra được mấy câu như "xéo ra khỏi nhà đi nhé" khi đang xem TV cơ chứ, oi!
"Đúng thế đấy? Thực ra, cái công ty của ta lúc mày mới sinh ra xém tí nữa là phá sản rồi đấy."
“Giờ là Reiwa rồi đấy, ai lại đi giở mấy cái trò đùa từ thời Showa ra nữa chứ!” [note57197]
Tôi rùng mình đáp lại.
"Không không, ta có đùa chữ nào đâu. Lúc đấy ta đang ở trong tình thế khá tệ, rồi... Chủ tịch của một công ty lớn đã đến cứu ta. Ông ấy đã hỗ trợ tài chính cho ta này, cho vay nhân lực và giới thiệu đối tác làm ăn. Bọn họ đúng là tuyệt vời.”
"Hóa ra vậy à. May quá nhỉ."
"Phải không? Và ta thật sự rất biết ơn họ, khi ta nói muốn biểu đạt tấm lòng của bản thân, thì ông ấy đáp: “Được thôi, vậy thì khi con trai của anh và con gái của tôi đều đến tuổi kết hôn thì chúng ta hãy kết hôn cho chúng. bọn nó cùng tuổi đấy."
"......Vậy là, đính hôn à?"
"Chuẩn."
"...Con hiện tại đang có rất nhiều điều muốn nói đó, nhưng: TẠI SAO?"
"Tại sao à?"
"TẠI SAO lại có cái vụ đính hôn đó? Chẳng phải người ta làm việc đó vì đôi bên đều có lợi hay do mấy cặp sinh thành hai bên quá thân thiết sao? Hả? Không phải vậy sao?"
"Không, không phải."
“Nhìn kiểu gì thì cha cũng có phải bạn chí cốt của ông ấy đâu.”
"Tất nhiên. Chỉ là quan hệ kinh doanh thôi."
"Chính là nó đó! Tại sao ổng lại muốn con kết hôn với con gái của ổng?!"
Cái công ty của ông già vốn chỉ là một doanh nghiệp nhỏ. Ngay cả khi gọi ổng là “chủ tịch” thì đó cũng chỉ là một công ty nhỏ với chục người nhân viên.
“Con không thật sự nghĩ chủ tịch của một công ty lớn sẽ quan tâm đến chúng ta.”
"...Hiroyuki? Mày phải khen ngợi tài năng của cha mày đi chứ, bộ mày không quan tâm à."
"Tài năng tí nữa thì quăng cái công ty phá sản, nó á hả?"
"...khó khăn quá đó Hiroyuki. Mà cũng đúng, cha của mày làm gì có cái khả năng tốt đến thế."
Vai ông rũ xuống khi nói điều đó. Không phải là tôi ghét hay không tôn trọng ổng, nhưng... nói sao nhỉ? Tôi không nghĩ ổng là người quá đỗi xuất sắc.
"Ừ, đúng là ta chỉ là chủ tịch một công ty nhỏ thôi phải không? Nhưng mà, gia phả ta cũng có thể gọi là “danh gia vọng tộc” đó."
"……Có nữa hả?"
"Hả? Mày không biết á?"
“Lần đầu mấy chữ đó xuất hiện luôn đấy.”
“Nó khá nổi tiếng ở Kyoto. Gia tộc chính của Higashikujo là quý tộc lâu đời, mấy người tổ tiên của gia tộc thậm chí còn được ghi danh vào trong sách giáo khoa lịch sử đó.”
"...Nghiêm túc luôn?"
Tôi đã nghĩ rằng ngôi nhà của họ thực sự rất lớn, nhưng... tôi tự hỏi liệu gia tộc đó có thực sự nổi tiếng đến vậy không.
“…Vậy tại sao cha lại là chủ tịch của một doanh nghiệp nhỏ?”
“Tất cả đều do chúng ta là phân gia, mấy cái của ngon đều bị tông gia hoặc mấy người phân gia hùng mạnh cướp hết rồi.”
"...Thật tang thương."
"Thật sao? Ta thì không phàn nàn vì được phép làm bất cứ điều gì bản thân muốn. Chà, gia tộc của cái ông chủ tịch công ty đó là cái mày gọi là gia tộc bình thường... à nói vậy thì không hay lắm, nên gọi là “gia tộc mới giàu” thì đúng hơn. Họ đã phải chịu đựng rất nhiều trớ trêu trong giới kinh doanh.”
"..."
"Vì thế, có vẻ họ nghĩ rằng bản thân hiện tại cần “dòng máu của một gia đình danh giá” ... Nhưng, có vẻ như do công ty của họ phát triển nhanh quá nên rốt cuộc nhận được nhiều chỉ trích lắm. Họ đang gặp khó khăn vì không thể tìm được đối tác hôn nhân nào hết kìa."
"… Thật sao?"
A? Tôi... tôi phải kết hôn với con gái của cái gia đình khét tiếng như vậy sao?
"Thì vậy, lúc đó ta cũng đã lỡ hứa như thế thôi. Nhưng rốt cuộc sau đó nghe tin đồn mới tái mặt."
"Thì từ chối đi! Cứ nói rằng cha không muốn là được chứ gì!"
Tôi phải chiến đấu vì hạnh phúc của bản thân.
"Ta cũng muốn làm vậy lắm... Xin lỗi, Hiroyuki. Xui rủi thay, công ty của ta vẫn chưa trả được khoản tiền mà người đó đã cho mượn. Thực ra, nó còn đang tăng lên nữa kìa...."
"Thì bỏ đi, vứt xó cái công ty đó! Cha không có tài năng làm chủ tịch đâu!"
"Ta đã đến nước không thể bỏ cuộc rồi... Vì vậy, Hiroyuki! Làm ơn!"
"Đừng có mà 'làm ơn'..."
"Đối phương là một cô gái rất dễ thương đó. Bằng tuổi con nên tất nhiên là trẻ. Nhỏ còn có thành tích học tập xuất sắc và cực kỳ giỏi thể thao! Đúng rồi, là món hời đấy!"
“Không, đừng gọi người ta là 'món hời' chứ.”
“Hiroyuki chắc đã gặp nó rồi phải không?”
"Bọn con có gặp nhau hả?"
Vâng, ông già tôi vừa gật đầu đó.
“Bởi vì —hai đứa học chung trường mà?”
"……HẢ?"
Thật nguy hiểm, nguy hiểm quá. Tôi có một cảm giác thực sự tồi tệ về chuyện này.
"Con không biết à? Ta chỉ nhìn thấy nó trong ảnh thôi, nhưng nếu nó xinh đẹp, học giỏi hay xuất sắc trong thể thao thì ít gì cũng phải trở thành thần tượng hay gì đó chứ..."
Cái cảnh báo nguy hiểm vang đang lên trong đầu tôi, rõ ràng nó đang cố nói rằng đây là trường hợp không thể tệ hơn nữa.
Xinh đẹp?
Thành tích học tập xuất sắc?
Giỏi thể thao?
Hơn nữa, cô ấy là một tiểu thư giàu có... và học cùng trường với mình.
“……Ayane.”
"Sao?"
“Tên vị hôn thê của con —có lẽ nào 'Kiryu Ayane' ?''
Khi tôi cầu nguyện từ tận đáy lòng để ổng đừng có xác nhận nó là đúng, bố tôi vẫn mỉm cười rạng rỡ.
"Ồ, chuẩn rồi! Tưởng gì! Đúng là Hiroyuki, gì cũng biết! Này, rốt cuộc nhỏ có nổi tiếng không?"
"...Cô ấy có nổi tiếng."
Cô ấy là học sinh năm hai tại trường cao trung Teneikan, nơi tôi theo học –nổi tiếng khắp trường không chỉ do sự xinh đẹp của mình. Cô ấy xuất thân từ một gia đình giàu có, thành tích xuất sắc, giỏi thể thao và là một hình tượng hoàn hảo đến mức như thể vừa bước ra từ bộ tiểu thuyết nào đó vậy. Tuy nhiên
"... Chẳng phải đó là 'Nữ phản diện' à?"
Cô bị cho là “độc khẩu độc tâm”, và rốt cuộc nhận được được cái biệt danh là “Nữ phản diện”. Nói đơn giản thì cô ấy đúng là nổi tiếng... Nhưng mà không phải theo hướng tích cực.