WN

Chương 03 : Tại sao tôi lại phải chơi bóng rổ vì chuyện tình cảm của thằng khác trong khi bản thân đã có cái cục nợ "hôn thê" rồi chứ?

2024-04-03

42

Trans : Khanhkhanhlmao

_________________________________

"Vất vả rồi, Hiro. Ý tui là, mặt ông trông ‘tuyệt vời’ thật đó... ổn không đấy?" 

Như thường lệ, tôi hiện đang ngồi cuối lớp ở cạnh cửa sổ, đây có lẽ là vị trí ngon nhất nhì trong lớp. Đúng lúc đó thì có một giọng nói vang lên. 

Khi quay đầu về hướng đó, tôi thấy Tomomi đang trưng ra cái vẻ mặt lo lắng. 

"...Tôi đang mệt. Nghiêm túc đấy." 

“……Xin chia buồn cùng gia đình.” 

"Aaa." 

"Vậy...Tui cũng không muốn hỏi, nhưng... hôn thê của Hiro là." 

“Đúng như bà đoán đó.” 

"Thật sự là ‘Nữ phản diện’ à… ê, Hiro? Để tui đấm ông một phát nha?" 

“…Không, cảm ơn.” 

Dù sao, tôi không muốn đứa bạn thời thơ ấu của mình trở thành tội phạm. Đúng hơn là do muốn tránh tội nghịch tử nên mới can nó tẩn bố mình. 

“…Trông ông đúng là thảm ghê nhỉ?” 

"Mà, điều này cũng không ngoài mong đợi của tôi." 

Thật sự vô cùng khó khăn khi mà bạn bị châm chọt bởi đống lời cay nghiệt đó. 

"...Tui mệt lắm rồiiii." 

"Ừm. Tôi cũng oải lắm rồi." 

Rất xin lỗi, nhưng chắc tôi nên cúp tiết đầu tiên. Bản thân lúc đó có lẽ nên đi tìm cách để hồi phục thể lực, nhể? 

"A-... Hiro? Tui có hai tin cho ông này, một tốt một xấu." 

"...Thành thật thì tôi không muốn nghe cậu xì xào nữa đâu, cơ mà...tin xấu là gì?" 

"Tiết đầu tiên, tiết thể dục. Cùng với lớp bốn." 

"...Nghiêm túc?" 

"Thiệt." 

“…Thế tin tốt là cái gì?” 

“Tiết thể dục hôm nay sẽ học bóng rổ.” 

“Tin đó cũng chả có gì gọi là tốt lành đâu.” 

Khoang, tôi thích bóng rổ mà? Nhưng mà, chơi trong cái tình trạng hiện tại chả khác gì cực hình. Tomomi trưng ra bộ mặt ỉu xìu, có vẻ nhỏ không thích tôi nghĩ như vậy. 

“…Gì vậy chứ, Hiro ngốc. Sở trường của ông là bóng rổ mà? Ít nhất thì hãy cố hết sức đi chứ.” 

"Vâng, vâng." 

"Ngoài ra...Hiro, ông tốt hơn nên ra khỏi lớp sớm đi đó?" 

"Tại sao?" 

“Hiro nên làm vậy, vì… Mấy đứa con gái khác sẽ thay đồ ở đây mà? Tui thì ổn thôi, nhưng mấy đứa còn lại thì không.” 

Tôi bắt đầu hoảng hốt và ngó xung quanh khi thấy nụ cười của Tomomi. Không biết nãy giờ nói chuyện được bao lâu rồi, nhưng quanh đây thì đúng toàn là gái thật. 

“…sao nãy không nhắc sớm?” 

“Vậy đó. Bởi học bóng rổ ở phòng thể chất mà.” 

Tôi tức tốc vội lao ra khỏi lớp, mặc cho Tomomi nói vọng sau lưng. Trong lớp vang lên tiếng cười và giọng của Tomomi là to nhất. Chắc đang nói về mình rồi. Cơ mà, cứ có cảm giác bị gài bẫy là sao nhỉ… 

“…Mà, dẫu sao thì đó là Tomomi.” 

Rốt cuộc không thể tránh khỏi nếu bị Tomomi trêu. 

◇◆◇ 

"...Ồ, Hiroyuki! Muộn quá đó!" 

Khi tới nhà thể chất, Tanaka –Một trong ba đứa bạn cùng lớp nói với tôi. Khi tôi đánh mắt sang thì thấy cậu ta đang cười rất thân thiện. 

“…Đã xuống tới đây rồi thì sao kêu tôi một câu.” 

“Tại tôi thấy ông đang say mê tám chuyện với Suzuki nên cũng không muốn làm phiền.” 

"Trời ạ...phiền cái gì, phiền cái gì mới được." 

“Cơ mà Hiroyuki, hiện tại mọi chuyện đang khá thú vị đấy.” 

"Cái gì thú vị?" 

“Sajima của lớp bốn.” 

“Sajima? Của câu lạc bộ bóng rổ ấy hả?” 

“Chính nó. Fujita và Sajima đều đang thích một cô nhóc năm nhất. Có vẻ như họ sắp trực tiếp đấu với nhau.” 

"Thì sao?" 

“Vì thế nên cả hai đã quyết định đi thổ lộ với nhỏ… Nhưng chưa biết thằng nào sẽ nói trước. Và thế là, mọi thứ được quyết định bằng trận bóng này.” 

“Không phải thế là bất lợi cho Fujita lắm sao? Nếu không nhầm thì Sajima là một trong những ứng cử viên cho vị trí đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ tiếp theo mà? Vầy thì sao thắng nổi.” 

“Đúng. Chính vì thế mà Fujita đang tìm thành viên. Có thưởng dành cho MVP đó.” 

“Thưởng?” 

"Vé xem phim miễn phí. Coi nè, bộ phim mới được công chiếu ngày hôm trước." 

"Ồ, cái mà bom tấn Hollywood đó à?" 

"Chính là nó! Thấy sao? Hiroyuki, muốn một suất không? Ông chơi bóng rổ giỏi lắm mà?" 

...Không nhỉ? Đúng là tôi hiểu cảm giác của Fujita mà? Tôi hiểu nhỉ? Nhưng mà tại sao tôi lại phải lo lắng về cái chuyện tình cảm của thằng khác dù đã có cái cục nợ mang tên “Hôn thê” rồi chứ? Rốt cuộc sau cùng chỉ được có một cái vé xem phim. 

"Phim ảnh, mày biết đấy... Ah, tao không thực sự hứng thú với mấy thứ đó..." 

"Bắt được rồi!" 

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau. Tôi méo có quan tâm, nhưng đừng có làm ồn nữa coi. Biết đau lỗ tai lắm không hả! 

"...Tomomi." 

"Sao đó? Nào, Hiro cũng ra sân đi! Fujita~! Cho tụi này tham gia với!" 

Không thèm lắng nghe phản ứng của tôi, Tomomi bắt đầu chậm rãi kéo lê thằng này đi. 

"Hiroyuki, cậu cũng định chơi à? Và cả Suzuki nữa! Ngon, trận này thắng là chắc!" 

 Fujita cho đến vừa nãy vẫn mang vẻ mặt đầy tuyệt vọng, nhưng nhưng bây giờ thì tràn đầy năng lượng như vừa trúng số vậy. Vãi nhái, quả đúng là người mặt tiền. 

"Này, Fujita! Ông cho Suzuki vào để ăn gian à! Nhỏ là con gái mà!" 

"Có chuyện gì sao, Sajima? Ông muốn phàn nàn à? Hay là đang kiếm cớ để bao biện khi thua đó? Hay do ông không thể dốc toàn lực khi đấu với con gái?" 

Sajima-kun phản đối quyết liệt. Tuy đã biết mặt, nhưng do không phải bạn thân nên chắc cứ gọi như thế vậy. Cơ mà, tôi hiểu ý của Sajima. Sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu thua Tomomi hết. Với việc sở hữu thần kinh vận động tốt, và cũng là ngôi sao của câu lạc bộ bóng rổ nữ, Tomomi tất nhiên là một cầu thủ quá sức xuất sắc. Dù dạo gần đây không có coi Tomomi thi đấu, nhưng dù Sajima-kun có là ứng cử viên cho chức đội trưởng đi chăng nữa, thì với cái trình độ thua từ vòng gửi xe trong đại hội khu vực thì cũng khoai lắm. 

“Oi. Đừng có kiêu ngạo chỉ vì giỏi bóng rổ có tí.” 

"Fufu. Thắng đi rồi nói nhé.” 

Sẽ tốt hơn nếu nhỏ dừng lại, nhưng không, cổ đang tiếp tục khiêu khích. Dần dần, tôi có thể thấy nước da của Sajima-kun bắt đầu đổi màu. 

“A-… Tomomi, dừng lại được rồi đó. Fujita, Sajima-kun, bắt đầu thôi nào.” 

Vì không có ai đứng ra can ngăn nên tôi không còn cách nào khác ngoài nhận cái trách nhiệm ấy. Thật lòng mà nói thì tôi không muốn nổi bật tí nào, nhưng mấy cái chuyện phiền phức này thì giải quyết càng nhanh càng tốt. 

“Fufufu! Sajima? Nếu vậy, để cho hấp dẫn thì chúng ta tăng phần thưởng lên thêm chút xíu nhé?” 

“tăng phần thưởng?” 

“Đúng vậy! Tụi này, câu lạc bộ bóng rổ nữ bọn tui muốn xài nhà thể chất nhiều hơn~” 

“…Bọn tôi cũng vậy thôi.” 

“Đúng chứ! Vậy nên… Bên nào thắng sẽ được toàn quyền sử dụng nhà thể chất trong vòng một tuần!” 

“Ha~a? Tôi làm gì có quyền quyết định điều đó.” 

“Cậu đang nói cái gì vậy, đội trưởng kế nhiệm?” 

“Đội trưởng kế nhiệm hay đương kim đội trưởng cũng vậy thôi! Không ai có quyền quyết định cả!” 

Nói vậy, Sajima-kun quay lưng lại và đi về phía sân của mình. Tomomi quay qua phía Sajima-kun. 

“Areee~? Hay là cậu sợ?” 

…Đã thế, đừng có kích động người ta nữa mà. 

"……Mới nói gì đó?" 

“Sợ thua ngay cả khi đấu với đội có gái~. Fu-n~. Mà, Sajima chắc sẽ ổn với điều đó thôi nhỉ~?” 

Tomomi-san? Bà có thể ngừng khiêu khích ngay dùm tôi được không? Nếu mà bà cứ nói vậy... 

“Được thôi! Chơi luôn, Suzuki!” 

…Thấy chưa, nó sẽ thành như vầy đấy.