Đệ Ngũ Chương

Chương 162: Bí mật thầm kín

2025-08-19

5

Cánh cửa vừa hé mở, một làn sương mờ ảo bảy sắc cầu vồng lập tức tuôn ra, bao trùm lấy chúng tôi.

“Oa, đẹp mê hồn…”

Tôi gật đầu trước lời cảm thán của Ryune. Cả căn phòng cứ như được xé ra từ một trang truyện cổ tích.

Khắp các bức tường là những họa tiết trái tim và hoa tulip được vẽ đầy màu sắc. Trên trần nhà, vô số những hạt sáng tựa bong bóng lơ lửng, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ ảo, rực rỡ. Dưới chân, những viên pha lê trong suốt được rải khắp nơi, lấp lánh theo từng bước đi.

“Ể? Cánh cửa chúng ta vừa vào đâu mất rồi…”

Nghe tiếng Ryune, tôi giật mình quay lại.

Đúng thật, cánh cửa đáng lẽ phải ở đó đã bốc hơi không một dấu vết.

“Cái phòng quái quỷ gì đây.”

Ngay khi tôi vừa lẩm bẩm, một màn hình trong suốt hiện ra trước mắt.

▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽

Kể từ đây, các ngươi sẽ biết được sự thật thầm kín trong lòng nhau.

△△△△△△△△△△△△

“Biết được… sự thật?”

Ryune lặp lại một cách hoang mang. Thú thật, tôi cũng chẳng hiểu mô tê gì. Sự thật thầm kín trong lòng, cái quái gì thế chứ?

(Đói quá đi mất… Thèm cái bánh táo hôm trước mua ở vương quốc ghê. Mà cái tiệm đó tên gì ta?)

“Hả?”

Tôi buột miệng kêu lên. Giọng nói trong đầu chắc chắn là của Ryune. Nhưng rõ ràng miệng cô nàng đâu có mấp máy.

“Ryune, cô vừa nghĩ đến chuyện muốn ăn bánh táo phải không?”

“Ể!? Anh Kiska, sao anh lại biết được chuyện đó!?”

Ryune tròn xoe mắt kinh ngạc. Rõ ràng cô ấy đâu có nói ra thành lời.

“Tôi nghe thấy nó trong đầu mình.”

“À… không lẽ, đây chính là ‘biết được sự thật’ sao?”

Ra là vậy. Có nghĩa là chúng tôi có thể đọc được suy nghĩ của nhau.

“Này, thử không? Xem có thật là đọc được suy nghĩ không.”

“Vâng, cũng được. Vậy thì, tôi sẽ nghĩ đến một con vật mà mình thích, anh Kiska thử đoán xem nhé.”

“Ok.”

“Ừm…”

(Thỏ… Một con thỏ trắng muốt, lông mềm như bông, tai vểnh lên, mắt đỏ au.)

“Là con thỏ. Hơn nữa còn là một con trắng tinh, mắt đỏ.”

“Oa, đến cả chi tiết nhỏ như vậy cũng bị lộ hết sao!?”

Ryune há hốc mồm.

Thì ra đây chính là “biết được sự thật”. Có vẻ như mọi suy nghĩ, kể cả hình ảnh, đều bị đối phương nhìn thấu.

“Giờ đến lượt anh Kiska nghĩ về món ăn mình thích đi.”

“Được thôi.”

(Món hầm thịt cừu. Đặc biệt là món của quán Ngân Nguyệt Đình ở làng Katarov, cái món thơm lừng mùi thảo mộc trứ danh ấy…)

“Món hầm! Của quán Ngân Nguyệt Đình! Trông ngon chảy nước miếng! Tôi cũng muốn đến đó ăn thử quá!”

“Đến cả tên quán cũng bị cô biết tuốt thế này…”

Xem ra đúng là không còn bí mật nào có thể che giấu được nữa.

“Vậy… giờ phải làm gì đây?”

“Chịu, nhưng trước mắt… cứ đi tiếp xem sao?”

Trước mặt chúng tôi là một con đường duy nhất hiện ra một cách lộ liễu. Một con đường cầu vồng như trong truyện cổ tích. Chắc là nó đang bảo chúng tôi đi theo lối này.

“Tạm thời cứ men theo con đường này thôi.”

“Vâng!”

Thế là chúng tôi bắt đầu rón rén tiến bước.

Mà thôi, suy nghĩ bị đọc hết thì cũng có sao đâu… Tôi cũng chẳng có gì phải giấu Ryune cả.

(Trời ơi… chỉ có một bí mật duy nhất mình không bao giờ muốn anh Kiska biết…)

Tiếng lòng của Ryune bất ngờ vang lên.

“!”

Tôi sững người, đứng khựng lại.

“A…”

Ryune cũng dừng bước. Có vẻ như sự bối rối của tôi đã truyền thẳng vào đầu cô ấy.

(Á, toang rồi, phải cố không nghĩ đến nó! Ừm, ừm, nghĩ đến đồ ăn ngon, nghĩ đến con vật dễ thương… Thỏ, mèo con, ừm, còn gì nữa nhỉ…)

Tôi có thể cảm nhận rõ sự hoảng loạn của Ryune khi cô ấy cố gắng lái suy nghĩ sang chuyện khác. Thiệt tình, khó xử ghê.

Tôi cũng tò mò về bí mật của Ryune đấy, nhưng biết được trong cái hoàn cảnh trớ trêu này thì thật chẳng hay ho chút nào.

“A, anh Kiska, quái vật kìa! Có quái vật ở đằng kia!”

Phía trước, một con quái vật giống ong, mình vàng chóe đang bay lượn. Dù trông giống ong, nó lại to bằng một con chó, và cái ngòi của nó thì sắc lẹm như một thanh gươm.

“Là Gold Bee! Nó có độc đấy, cẩn thận!”

Ryune giải thích. Không hổ là đệ tử của Nyau, kiến thức đúng là uyên bác.

“Anh Kiska, tập trung vào con quái vật đi chứ! Nhanh lên!”

Ryune rõ ràng đang gào lên để đánh trống lảng. Thôi được, cứ chiều theo ý cô nàng vậy.

“Được rồi, để tôi.”

Tôi rút kiếm vào thế thủ. Con Ong Vàng lao thẳng một mạch về phía tôi. Nhưng như vậy lại càng hay. Đối phó với một con quái chỉ biết bay theo đường thẳng thì quá đơn giản.

Tôi nhẹ nhàng lách người, rồi vung kiếm chém đứt đôi cánh của con quái vừa bay sượt qua. Mất thăng bằng, nó rơi thẳng xuống đất. Tôi kết liễu nó bằng một nhát chém vào cổ.

“Anh Kiska, đỉnh thật!”

Ryune vỗ tay tán thưởng. Ngay lập tức, cô ấy nắm lấy tay tôi và kéo đi.

“Đi nhanh thôi! Biết đâu phía trước còn quái vật nữa!”

“N-này…”

Ryune rõ ràng đang rất vội, hay nói đúng hơn là đang cuống cuồng. Tôi có thể cảm nhận được khao khát muốn chuồn khỏi tình huống khó xử lúc nãy của cô ấy.

(Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa…)

Tiếng lòng của cô nàng không ngừng vang lên. Thôi thì tôi cứ im lặng để cô nàng kéo đi vậy.

GRÀOOOOO!!

Bất thình lình, từ sâu bên trong vọng ra một tiếng gầm gừ man rợ.

“Này, anh Kiska. Kia có phải là Golem không!”

Trước mặt chúng tôi, một con quái vật hình người khổng lồ bằng đá đang sừng sững chắn ngang lối đi. Nó cao phải hơn 5 mét.

(Toi rồi. Golem mạnh lắm. Mà không có sư phụ ở đây thì mình lại không dùng ma thuật được…)

Tiếng lòng lo lắng của Ryune vang lên.

Golem à, hình như tôi từng đụng độ nó ở Hầm ngục Katarov rồi. Tuy không nhớ rõ, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng đây là đối thủ mình có thể cân được.

“Ryune, lùi lại!”

Con Golem bước từng bước nặng nề về phía chúng tôi.

(Anh Kiska, điểm yếu của nó là lõi ma lực ở trên ngực! Nó di chuyển chậm lắm, chắc chắn sẽ có cơ hội!)

Tôi gật đầu trước thông tin từ Ryune.

Đúng là đệ tử của Nyau có khác, kiến thức về quái vật thật đáng nể.

Con Golem giơ cả hai tay lên trời, định nghiền nát tôi. Chuyển động tuy chậm rì, nhưng uy lực thì kinh thiên động địa. Tôi vội nhảy sang một bên, mặt sàn nơi tôi vừa đứng lập tức nứt toác thành một hố sâu.

(Trời đất! Anh Kiska không sao chứ!?)

“Tôi không sao, cô lo cho thân mình đi!”

Tôi bất giác đáp lại tiếng lòng của Ryune.

Vừa né đòn tiếp theo, tôi vừa nhắm vào ngực của con Golem. Biết được điểm yếu của kẻ địch quả là một lợi thế trời cho.

“Chỗ đó!”

Bằng một đòn dứt khoát, tôi đâm xuyên qua lõi ma lực trên ngực nó.

RẦM RẦM RẦM… Cùng với âm thanh tựa động đất, con Golem đổ sụp xuống.

“Tuyệt vời! Anh Kiska, anh giỏi quá đi!”

Ryune nhảy cẫng lên vì sung sướng, chiếc váy hầu gái lại được dịp tung bay.

(Quả nhiên anh Kiska mạnh thật. Không hổ là người mà sư phụ tin tưởng…)

Sự ngưỡng mộ chân thành từ Ryune truyền đến khiến tôi hơi ngượng.

“Không, là nhờ cô chỉ điểm yếu đấy.”

“Ehehe, ít nhất thì tôi cũng phải làm được chừng đó chứ.”

Ryune cười tươi rói. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng vụt tắt.

“Này, cứ thế này thì làm sao đi tiếp được…”

Xác của con Golem vừa ngã xuống đã bịt kín hoàn toàn lối đi chật hẹp. Xung quanh cũng chẳng có đường nào khác, có vẻ phiền rồi đây.

“Anh Kiska, nhìn kìa!”

Theo hướng tay Ryune chỉ, có một khe hở được tạo ra giữa thân và cánh tay của con Golem.

“Chỗ này, nếu cố gắng thì có lẽ sẽ lách qua được…!”

Nói rồi, Ryune bắt đầu bò trườn để chui qua khe hở. Quả thật, khe hở này ngay cả tôi cũng có thể đi qua được.

Đúng lúc đó.

Chân váy của Ryune, người đang bò phía trước, có vẻ sắp bị lật lên. Có lẽ gấu váy đã bị mắc vào đâu đó.

Cô nàng dường như chẳng hay biết gì, cứ thế hồn nhiên tiến về phía trước.

Gay rồi. Cứ cái đà này thì… thấy hết hàng họ mất.

Trong lúc tôi còn đang đắn đo, thì nó đã đập vào mắt tôi. Cái thứ… trắng tinh khôi của Ryune.

“Ể?”

Ryune kêu lên một tiếng.

A, chết dở. Quên béng mất là tiếng lòng của mình cũng bị Ryune nghe thấy.

“Á Á Á Á Á!!”

Ryune hét toáng lên, vội vàng túm lấy váy rồi hối hả chui qua khe hẹp.

(Thôi xong thôi xong thôi xong…! Bị anh Kiska thấy hết cả rồi!)

Nghe tiếng lòng của Ryune, tôi cũng vội vàng bò theo.

“Cái đó, tôi xin lỗi.”

Sau khi chui ra, tôi vội vàng lên tiếng.

Ryune mặt đỏ bừng, lườm tôi một cái cháy da cháy thịt.

(Không ngờ anh Kiska lại biến thái đến thế. Biến thái biến thái biến thái biến thái…)

Hự, bị chửi rủa trong tâm trí thế này, đúng là sát thương tinh thần cực mạnh.

Khoan đã, đây là tình huống bất khả kháng, tôi thấy mình đâu có lý do gì để bị mắng như thế này.

“Bất khả kháng…”

Ryune lẩm bẩm.

(Lúc đó chỉ cần quay mặt đi là xong, đằng này lại còn nhìn chằm chằm không chớp mắt…)

Mà, đúng là tôi đã kịp thời khắc ghi hình ảnh đó vào não bộ thật… A, toi rồi.

“ANH KISKA LÀ ĐỒ NGỐC!!”

Tiếng hét long trời lở đất của Ryune vang vọng khắp nơi.