“Tôi nghĩ chúng ta nên tự mình tiến vào hầm ngục này và tìm rương báu.”
Sau khi bị dịch chuyển, chúng tôi đã bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.
“Được thôi, tôi cũng đồng ý.”
Cứ đứng đây chờ thì khả năng gặp lại Nyau cũng thấp. Thay vào đó, vừa tìm rương báu vừa tìm cô ấy có lẽ sẽ khả thi hơn.
Phương hướng đã quyết, vậy thì lên đường ngay thôi.
Dù đã lạc mất Nyau, tôi cũng không quá bi quan. Dù gì cô ấy cũng là một Hiền giả, một mình phá đảo cái hầm ngục này có lẽ cũng dễ như trở bàn tay.
Ngược lại, người đáng lo ngại hơn chính là chúng tôi đây này.
“Anh Kiska, có quái vật kìa. Ở đằng kia!”
Khi chúng tôi đang đi dọc theo lối đi của hầm ngục, Ryune đột nhiên hoảng hốt la lên.
Quả thật, theo hướng tay cô ấy chỉ, có một con quái vật.
À, là Slime à.
Slime là loại quái vật tương đối yếu trong số những con mà người ta thường gặp trong hầm ngục. Vì vậy, ngay cả tôi cũng có thể xử lý nó mà không gặp chút khó khăn nào.
“Đợi một chút.”
Tôi rút thanh Mãnh Hỏa Kiếm bên hông ra khỏi vỏ.
Rồi chạy nước rút về phía con Slime. Dịch của nó có độc tính cao, nên tôi vừa phải vung kiếm vừa cẩn thận để không chạm phải.
Tôi đâm thẳng vào lõi nhỏ màu đỏ bên trong con Slime. Ngay lập tức, nó ngừng chuyển động.
“Anh Kiska, ngầu quá đi!”
Ryune nhảy cẫng lên vì vui sướng.
“Chừng này thì có gì to tát đâu.”
Dù trông thế này thôi, nhưng tôi đã chiến đấu với vô số quái vật trong hầm ngục rồi. Tôi không thể nào lại đi thua một con Slime quèn được.
Sau đó, chúng tôi vừa tiêu diệt quái vật vừa tiếp tục tiến sâu vào hầm ngục. Mà nói vậy thôi chứ cũng chẳng có con nào mạnh xuất hiện, nên việc hạ gục chúng cũng không quá vất vả.
“Tự nhiên quái vật xuất hiện nhiều ghê. Rốt cuộc Elsie đang nghĩ cái gì không biết.”
“Ai biết? Thú thật, tôi cũng chẳng tài nào hiểu nổi cô ta đang toan tính cái gì.”
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, một con quái vật khác lại xuất hiện.
Là Kobold à. Cũng không phải loại mạnh gì nên tôi có thể xử lý được, nhưng…
“Này, Ryune. Nãy giờ toàn là tôi hạ quái vật thôi, hay là đổi ca đi?”
Nghĩ lại thì, tôi chưa từng thấy Ryune sử dụng ma thuật lần nào. Biết đâu sắp tới sẽ có kẻ địch mạnh hơn, nên tôi muốn nắm được thực lực của cô ấy trước.
Đã là đệ tử của Nyau thì chắc cũng không phải dạng vừa đâu.
“Ể?”
Ryune tròn mắt trước lời đề nghị bất ngờ.
“Trông anh Kiska có vẻ vẫn ổn mà, tôi thấy mình đâu cần phải ra tay làm gì, đúng không?”
“Tôi muốn biết thực lực của cô đến đâu. Sau này không phải lúc nào cũng chỉ toàn kẻ địch mà một mình tôi có thể xử lý được đâu.”
“Ừm…”
Ryune lúng túng nhìn đi chỗ khác.
“À thì… thật ra là… sư phụ có dặn tôi không được dùng ma thuật khi người không có ở đó.”
“Ý cô là sao?”
Câu trả lời bất ngờ khiến tôi phải cau mày.
“Cái đó, như lúc nãy tôi có kể rồi đó, ở trường tôi hoàn toàn không kiểm soát được ma lực của mình. Sau khi gặp sư phụ thì có đỡ hơn một chút, nhưng bù lại ma lực lại càng dễ bị bộc phát hơn…”
“Ma lực bộc phát…?”
“Vâng. Cho nên, sư phụ mới dặn tôi không được dùng ma thuật khi người không có ở đó.”
Ryune nhìn tôi với ánh mắt đầy hối lỗi.
“Vậy à…”
“Xin lỗi anh Kiska nhé. Đã giấu anh đến tận bây giờ.”
“Không, cô không cần phải xin lỗi đâu. Nếu có lý do thì cũng đành chịu thôi.”
Tôi vừa gãi đầu vừa đáp. Không thể nào bắt cô ấy dùng ma thuật rồi tự đẩy mình vào tình thế nguy hiểm hơn được.
“Trước mắt thì một mình tôi vẫn ổn.”
“Vâng, tôi trông cậy vào anh Kiska cả đấy.”
Nụ cười ngây thơ của Ryune khiến tôi thầm thở dài. Thiệt tình, được tin tưởng một cách thẳng thắn như vậy vừa thấy ngượng, vừa thấy trách nhiệm thật nặng nề.
“Hết cách rồi. Tôi sẽ dẫn đường, cô cứ bám sát theo sau nhé.”
Vừa nói, tôi vừa tập trung tinh thần để bảo vệ cô ấy. Không biết thứ gì đang chờ đợi phía sâu trong hầm ngục. Tuyệt đối không được lơ là cảnh giác.
Sau một hồi vừa chiến đấu vừa di chuyển, chúng tôi đã đến một ngõ cụt.
“Oa, cánh cửa dễ thương quá!”
Tiếng reo của Ryune khiến tôi cũng phải chú ý.
Trên cánh cửa làm bằng đá cẩm thạch trắng tinh, những họa tiết hoa hồng được chạm khắc tinh xảo, xung quanh còn được trang trí bằng vàng lá.
Và phía trên cùng, dòng chữ “Phòng Chân Lý” được khắc bằng những nét chữ mềm mại, tao nhã.
“Dù dễ thương thật đấy, nhưng sao trông cứ rờn rợn thế nào ấy nhỉ.”
“Ừ. Vẫn như mọi khi, chẳng thể nào hiểu nổi Elsie đang nghĩ gì.”
Bắt chúng tôi mặc đồ hầu gái, rồi lại thám hiểm hầm ngục, hành động của Elsie thật khó lường.
Và lần này là một cánh cửa dễ thương như thể được bê ra từ một thế giới trong mơ của các thiếu nữ. Liệu có ý nghĩa gì đây? Hay chỉ đơn giản là chẳng có gì cả…
“Ừm, hay là Elsie thích những thứ dễ thương nhỉ?”
“Ai mà biết. Chỉ chắc một điều là sau cánh cửa này có bẫy thôi.”
“Nhưng ngoài cái này ra thì cũng không còn đường nào khác, đúng không?”
“Ừ, cuối cùng thì vẫn phải mở nó ra thôi.”
Tôi và Ryune nhìn nhau. Dù biết là bẫy nhưng vẫn phải tiến vào. Sau khi xác nhận điều đó, chúng tôi đồng loạt mở cánh cửa.

