Phần I Hồi 0: Câu chuyện nói về Himekawa Hina

Chương 9: Sao tôi không thể ngừng việc giúp đỡ người khác được nhỉ?

2025-10-09

1

"Nghe chưa, Hina nói rõ rồi đó. Hết vai của mày rồi, cút về đi!" 

Nishida, người đứng im nãy giờ, tiến lại gần Hina với nụ cười nhếch mép.

"Vậy thì anh đoán thứ này không còn cần thiết nữa nhỉ... Phải không, Hina?"

Vừa nói, anh ta dùng ngón tay nâng sợi dây chuyền trên cổ Hina lên. Đó là một sợi dây chuyền rẻ tiền, trông như đồ chơi. Mặt dây chuyền là một viên thạch anh tím, đó là món quà mà tôi đã dành tiền tiết kiệm và tiền năm mới mua tặng cho Hina, thứ mang theo lời cầu nguyện may mắn và thành công cho ca phẫu thuật khi cô ấy lo lắng vì phải phẫu thuật. 

"Anh đã nghĩ thứ đồ rẻ tiền này không hợp với Hina ngay từ khi ta quen nhau hồi học kỳ một rồi. Anh sẽ mua cho em cái tốt hơn, vứt cái này đi.”

Nishida giật mạnh sau khi nói, tháo sợi dây chuyền khỏi cổ Hina như thể muốn xé toạc nó ra.

"K-Không được!"

Hina định nói gì đó, nhưng Nishida đã ném chiếc dây chuyền ra giữa đường trước khách sạn. Trước khách sạn Diamond là một con đường tấp nập, vào buổi hoàng hôn lạnh đầy lẽo mùa đông, đèn xe cộ đang di chuyển liên tục trong ánh sáng mờ mờ.

"Ahh! Của em!"

Hina hét lên, hất tay Nishida và lao thẳng ra đường. 

Tôi hoàn toàn không ngờ Hina lại vì món quà rẻ tiền của mình mà lao ra giữa làn xe nên đã phản ứng chậm một nhịp.

"Hina!"

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đuổi theo cô ấy ra giữa đường. 

Hina đang khụy xuống trên làn đường tối để nhặt chiếc dây chuyền. Một chiếc xe tải lớn bóp còi inh ỏi và phanh gấp, nhưng do khối lượng khổng lồ đó nên việc dừng lại ngay không hề dễ dàng. 

Kéo Hina ra sao?! Không được, không kịp! 

Tôi đẩy cô ngã xuống và ôm chặt Hina. May mắn thì biết đâu một phép màu sẽ giúp chúng tôi lọt qua gầm xe tải... Tôi không kịp nghĩ trong đầu, nhưng cơ thể đã tự hành động. 

Rầm! Một phần cơ thể tôi bị vướng vào chiếc xe tải. Cơ thể tôi bị cuốn đi và quằn quại dưới sức kéo, nhưng tôi vẫn cố hết sức ôm chặt lấy Hina. 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi thấy những khối bê tông dải phân cách lao đến gần mình với tốc độ kinh hoàng. Dốc hết sức lực cuối cùng, tôi ôm chặt lấy Hina và khi đầu tôi đập mạnh vào khối bê tông, ý thức của tôi dần mất đi. 

Dù biết rằng mạng sống của mình sắp mất đi, nhưng tại sao tôi luôn phải giúp cô ấy chứ?"