Giờ học buổi sáng vừa kết thúc và tôi cảm thấy khá tự tin về kết quả bài kiểm tra sắp tới.
Thực tế ở thế giới cũ thì thứ hạng của tôi luôn đứng trong top một chữ số tức là khoảng 1 tới 10 trong số những học sinh năm nhất.
Hửm? ... Hình như có người đang cảm thấy bất ngờ nhỉ, nhưng thực ra thì thành tích của tôi không hề tệ đâu. Tất nhiên là trừ lúc tôi nhầm số 1 là số nguyên tố hay những khi bất cẩn mà thôi.
Ngay cả khi Hina bắt đầu giữ khoảng cách với tôi từ hồi sơ trung, tôi vẫn dốc hết sức mình vào việc học. Tôi cố đạt điểm cao hơn Hina để chắc chắn có thể vào cùng một trường cao trung với cô ấy và từ đó thành tích của tôi đã tăng lên đáng kể.
Cuối cùng, tôi cố tình hạ bớt điểm nhằm phù hợp với trình độ tuyển sinh của trường này để học cùng Hina. Mặc dù giáo viên sơ trung nói rằng sẽ thật lãng phí khi tôi có thể nhắm đến một trường khác tốt hơn, thậm chí là một trường xuất sắc nếu cố gắng nhưng lựa chọn tiên quyết của tôi vẫn là trường cao trung này, nơi mà Hina theo học.
Ngay cả sau khi vào cao trung tôi vẫn cố gắng trở thành một học sinh giỏi vì nếu có chuyện gì đó xảy ra thì lời nói của tôi hẳn sẽ có sức nặng và tôi sẽ có thể giúp đỡ Hina.
Sau tháng 6, tôi không muốn mọi người chỉ trích Hina vì việc hẹn hò với cô ấy ảnh hưởng tới thành tích của mình nên vẫn cố giữ thành tích học tập.
Và vì tôi đã luôn cố gắng hết mình nên tôi không quá lo lắng về kết quả bài kiểm tra.
Nhớ lại khi tôi bước vào phòng của bản thân ở thế giới này (nhân tiện, tôi phải kiểm tra xem trong phòng của Tatara Kyosuke này có tấm ảnh nào chụp Yuuki không), tôi bàng hoàng khi thấy thành tích học tập của mình quá thấp.
Do đó tôi không quá bận tâm về kỳ thi sắp tới. Mặc dù điểm số có thể giảm do tôi bỏ lỡ khá nhiều buổi học nhưng tôi vẫn tự tin rằng mình sẽ đạt điểm tốt hơn hẳn Tatara Kyousuke kia.
Tôi cảm thấy độc giả có lẽ đang nghĩ tôi là một kẻ theo dõi hoặc quá lụy tình, nhưng vì Hina thì những nỗ lực ấy thật sự chẳng là gì với tôi. Tôi không hề tự nhận mình là người quá nặng tình như vậy.
Ding Dong Ding Dongggg
Chuông reo báo hiệu giờ nghỉ trưa bắt đầu và mọi người bắt đầu nhộn nhịp. Tôi định bụng hôm nay sẽ rủ Yuuki xuống căng tin nhưng trước đó thì Kogarasu đã lên tiếng gọi tôi:
"Tớ đã chuẩn bị bento rồi, chúng ta cùng dùng bữa nhé Tatara Kyousuke… . À hay tớ nên gọi cậu là ông xã nhỉ?"
"Từ từ đã... Bento thì tớ rất cảm kích nhưng cái danh xưng ông xã kia hoàn toàn không ổn tí nào. Chẳng phải sáng hôm qua tớ đã từ chối rõ ràng rồi mà?"
"Thôi mà, có sao đâu. Cậu muốn ăn cơm trước, hay là tắm trước, hay là… cậu muốn tớ…?"
Kogarasu vốn là một học sinh gương mẫu, giờ có vẻ đã lạc lối rồi chăng? Cậu ấy chắc chắn đã tiếp thu kiến thức sai lệch về quan hệ vợ chồng ở đâu đó rồi.
"Cậu đã ăn bento tự làm của Himekawa ở lớp bên rồi, vậy nên chắc cậu không hề có vấn đề gì với việc ăn bento tự làm của tớ đâu nhỉ?" Kogarasu nói.
Có vẻ như cô ấy đã vô tình thấy tôi ăn trưa cùng với Hina vào ngày hôm qua.
"Như đã nói, tớ rất cảm ơn vì bento cậu làm, nhưng mà..." Trước khi tôi có thể nói hết câu thì…
"Kyouchin, hôm nay bậc thầy dâm dục lại đến rồi này~"
Marukawa, cô nàng ngốc hét gọi tôi từ phía cửa lớp. Bên cạnh cô ấy là Hina, đang thì thầm: "Đã bảo là đừng có gọi tớ như thế nữa mà, xấu hổ quá!"
"À, Himekawa-san... Hôm nay cậu cũng đến à?"
"Ư-Ừm... Mẹ bảo tớ mang thêm cả phần bento cho Tatara-kun nữa. Hình như tớ làm phiền cậu rồi nhỉ?"
Hina với gương mặt đỏ bừng cố đưa hộp bento cho tôi. Có phải cậu ấy xấu hổ vì bị Marukawa trêu không nhỉ?
Đây không phải là 'làm phiền' hay gì cả, mà là một cuộc tranh giành giữa hai hộp bento sắp nổ ra ngay trước mắt nếu tôi không cẩn thận.
Ngay lúc đó... Lớp trưởng đã kịp thời ra tay cứu nguy.
"A ha ha... Tatara-kun có vẻ bối rối nhỉ. Thật ra thì, tớ cũng trót làm dư một hộp bento nên muốn cậu ăn phụ. Nếu đã như vậy thì sao tất cả chúng ta kể cả bậc thầy dâm... à, Hina-chan, không cùng nhau ăn với Tatara-kun nhỉ?"
Kết quả là, chúng tôi ghép bàn lại và ăn trưa cùng nhau.
"À, Tatara-kun, mẹ tớ bảo là bà có bỏ một lá thư trong túi đựng bento. Mẹ có bảo cậu hãy đọc nó rồi đưa ra hồi âm sớm. Mẹ tớ nói gì đó đại loại là về việc nâng cao chất lượng cuộc sống... Hay là cậu xem qua trước được không?"
Hina nói, và tôi cầm phong bì bên trong túi bento. Nó được dán rất cẩn thận, thậm chí còn được niêm phong bằng sáp nữa.
Tôi dùng kéo trên bàn cắt phong bì để lấy lá thư ra, và chỉ cần liếc ngang thôi thì tôi đã phải ôm đầu và đứng hình.